Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Hoàng Lan Chi
Vũ Thị Thiên Thư
#1 Posted : Tuesday, April 26, 2005 4:00:00 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)



Sinh năm : 1949 tại Thị xã Thái Bình
Nghề nghiệp: Giảng Nghiệm Viên, Trường Ðại Học
Khoa Học Saigon từ 1972.

Cộng tác viên của nhiều Websites:
Dactrung.net, Trinhnu.net, Vietbang.com v.v...
Vũ Thị Thiên Thư
#2 Posted : Wednesday, April 27, 2005 5:29:06 AM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
CON GÁI NGƯỜI DƯNG

Ngày con trai tôi 17 tuổi, tôi không biết nó và nó cũng chẳng dám đến gặp tôi.Nó nghe đồn tôi được các em cũng như con cháu kính cẩn( kiêm chế diễu) gọi là bà Tổng. Nó sợ tôi lắm dù nó yêu con trai tôi vô cùng.

Năm con trai tôi học lớp 12, tôi nghe mang máng về nó. Tôi lơ vì với tôi, đừng nói đến tình yêu khi chưa xong sự nghiệp.Tôi không cho phép con cái nói đến bạn gái/ trai khi còn đi học. Và vì thế tôi biết nó qua những giòng chữ rất đẹp trong cuốn nhật ký nhỏ ngay sau khi con trai tôi đi xa.

Những giòng chữ xinh xắn trải tâm tình nó. Nó viết sâu lắng. Nhiều khắc khỏai và đúng là “ đường vào tình yêu có trăm lần vui, có vạn lần buồn”. Con trai tôi, qua những gì nó mô tả khiến tôi ngạc nhiên! Quái, thằng khỉ đó thông minh? Đẹp trai? Có tâm hồn? Biết thương người? Sâu sắc? Ô, cái thằng cu của tôi có nhiều tính tốt thế sao tôi không biết nhỉ? Tôi lại chỉ biết nó lỳ, lười và có khi ..ở bẩn nữa! Còn thông minh? ờ thì tôi thừa nhận nó có thông minh.

Nó đã đau khổ nhiều lần vì con trai tôi. Nào là khinh khỉnh, nào là đi ngang không thèm ngó, nào cuời nói với con nhỏ kia..Nó quằn quại khi biết con trai tôi sắp đi xa. Tôi đọc cuốn nhật ký nhỏ và lúc đó, tôi ..còn chảnh, y hệt cái thằng cu của tôi, tôi chép miệng “ ối dào, vớ vẩn”. Nhưng tôi cũng có chút tồi tội khi thấy nó không dám ra phi trường tiễn con trai tôi. Mà tôi cũng không ra. Buổi sáng tôi bắt thằng cu đứng trước bàn thờ Phật Bà Quan Âm, hứa sống đàng hoàng cho mẹ yên lòng.Con gái tôi tiễn anh, khóc ngập đường về.

Rồi tôi quên nó.Con trai tôi chẳng hề nói gì về nó. Hơn một năm sau, thằng cu của tôi về nước chơi dịp tết cũng là hè của Úc. Tôi và con gái ra phi trường đón. Tất nhiên không gặp nó mà chỉ tòan đám bạn trai của thằng cu .Lúc đó tôi khóai tỷ vì con trai vẫn sợ uy mẹ, không dám cho bạn gái đến phi trường!

Ngày hôm sau, một giọng con gái gọi phone.Con gái tôi thầm thì:
-Chị Phi đó mẹ! Chỉ hỏi anh Duy về chưa?
Tôi:
-Kệ nó. Thằng Duy không báo cho nó biết ngày về à?

Tôi lại khóai tỷ! Cái khóai ích kỷ hết sức của bà mẹ chưa già mà đã …! À, con trai mình chắc chưa chấm nó đâu vì đã không báo cho nó biết ngày về! tại sao tôi nghĩ vậy? không biết! có lẽ vì tôi đang muốn con trai học cho xong, muốn con trai có bạn khác..

Nhưng chỉ tuần sau, tôi thấy con trai tôi đi cái xe máy kiểu con gái .Tôi làm thinh,chả nói gì. Tôi biết tỏng ra là xe của nó! Nó đưa cho con trai tôi làm phương tiện di chuyển. Tôi lo kiếm sống và không chú ý đến sinh họat của thằng cu.

Một tháng sau, con trai tôi xin mẹ tổ chức sinh nhật. Tôi ừ và tự tôi chọn nhà hàng, đặt thực đơn. Thằng cu của tôi được cái cũng hiểu tâm lý. Nó không dám lộn xộn, vuợt quyền mẹ. Mẹ muốn gì, đặt ở đâu là quyền của mẹ.

Đám bạn con trai tôi đến dự sinh nhật ngồi một góc. Tôi, con gái và hai người quen của tôi - một góc. Tôi khai mạc giản dị. Kể ra tôi có hơi ngứa mắt khi thấy một con bé ăn mặc mát mẻ với áo ngắn tay, ngực sâu, quần lửng ! Giá mọi lần tôi đã rao giảng đạo đức (!):
-Bạn ta là thể hiện con người của ta! Duy chơi với bạn gái ăn mặc hở hang, người ta cũng sẽ coi Duy là ..hở hang giống nó!!

Nhưng hôm nay sinh nhật thằng cu …tôi tha không ca bài luân lý!

Khi chụp hình, nó cố tình chạy đến đứng sau lưng tôi.Tôi vờ như không biết dù tôi cũng kín đáo quan sát khi con gái tôi ngầm chỉ “ chị Phi đó mẹ”. Con trai đem hình về.Tôi ngắm nó, không vui không buồn. Nào ai biết được ? chúng nó yêu nhau, xa nhau cứ dễ như cơm nếp. Mình mặc kệ nó.

Ngày con trai tôi trở về Úc, tôi làm tiệc chia tay tại nhà. Nó là đứa con gái duy nhất, còn lại tòan bạn trai. Tôi lầm bầm” Bố khỉ! Cái thằng này ..cà chớn! Nó ngầm giới thiệu với mẹ đây. Tao ..chơi tình vờ với tụi bây ”! Tôi vờ thật, không nói gì hết.

Năm đó tiễn con trai tôi nhưng nó vui. Thấy cái mặt nó hớn hở quá đi thôi. Thì sau một năm rưỡi, nó vẫn có con trai tôi, nó không vui sao được! Lại còn được ra phi trường tiễn thằng cu của tôi nữa chứ.

Tôi quên nó dù tôi vẫn liên lạc với con trai. Tháng 3 ngày 8, thằng cu gọi phone về. Tôi khóai. Sinh nhật tôi, thằng cu gửi thiệp kèm 50 đô . Tôi khóai. Rồi gần một năm sau, có việc, bố thằng cu gửi vài bill điện thọai.Tôi xem và ..tam bành lục tặc nổi dậy ! Con trai tôi đã gọi phone cho nó quá xá. Có khi lên cả trăm một tháng. Tôi nổi sung và truy tìm điện thọai nó. Nó chưa có phone riêng (năm đó thành phố chưa lắp nhiều phone) và gọi nhờ cô của nó.Tôi gọi đến, hùng dũng xưng danh:
-Tôi là mẹ của cháu Duy.Cho tôi gặp cô Phi ?
-Dạ Phi đi tàu rồi, chị nhắn gì không ?

Tôi nêu yêu cầu.Rằng nó phải hiểu thằng cu của tôi đang đi học, nghèo lắm nên nó đừng cho thằng cu gọi lâu. Cô ruột nó cũng không khéo. Thay vì “ Dạ, chị yên tâm, tôi sẽ nhắn lại” thì cô ta ..gân cổ lên bào chữa cho nó. Rằng thằng cu tự ý gọi. Rằng thằng cu độc tài, không cho nó trái ý. Nó muốn cúp thì cu không cho, cứ nói ..Tôi nổi sung:
-Nếu Duy cứ gọi và nói lâu thì Phi có nhiệm vụ nhắc Duy, rằng Duy đang đi học, phải tiết kiệm tiền.

Hai hôm sau, con trai tôi gọi điện thọai về. Ái chà, con ranh ỏn thót cái gì đây nên gọi cho mẹ phải không? Tôi lạnh lùng:
-Gì đây? Hôm nay là ngày gì mà cậu gọi về?

Nguời Bắc có cái ngộ. Bình thường xưng hô là con, mẹ hay thậm chí “tao/mày’ nhưng khi có việc thì lũ con được lên chức ráo trọi: anh/chị-cô/cậu.

Thằng cu vờ vịt một lúc rồi vô đề. Tôi nổi sung, quát ầm nhà. Thằng cu mà ở trước mặt tôi thì ăn chổi chà ..là cái chắc! Con trai tôi biện minh, Phi không có lỗi, sao mẹ gọi cho cô Phi làm gì ? vv… và vv .. Tôi dập máy sau khi quát một tràng không thèm nghe con trai nói gì.

Dường như vài ngày sau con trai tôi lại gọi về.Xin lỗi mẹ. Tôi nguôi ngoai .Có thế chứ ! “ Tao nuôi mày bao cực khổ. Bán từng áo dài một thời vàng son để mua cho mày từng gram thịt. Tao thức bao đêm trường khi mày đau ốm để rồi mày xem cái con kia ..hơn mẹ thì đâu được với tao! “ Khi cơn giận tạm lui, tôi giật mình “ ủa ? coi bộ mình giống mấy bà mẹ chồng ..đành hanh ngày xưa quá vậy???!!” Tôi bật cười vì tôi vẫn tự nhủ, tôi sẽ không giống các bà đó đâu!

Hai năm sau con gái tôi qua Úc. Tôi chẳng hề biết gì đến nó. Nó hòan tòan không dám gặp tôi. Ba năm sau, hai đứa con tôi về nước và chúng chơi trò surprize. Con gái tôi về trước, ở tạm nhà bạn,chờ thằng anh về sau(vì hai đứa ở hai tiểu bang khác nhau khi con bé có học bổng ở Melbourne).Hẹn ngày giờ rồi đi cùng một học trò của tôi, tên này gọi cửa.

Tôi đang ..mải lên net nên bảo “cứ vào” rồi :
-Ủa có chuyện gì mà bay đến cô vào buổi trưa vậy?
-Thì ghé thăm cô!

Tôi ngạc nhiên.Thăm cô? Lạ? Giũa trưa nắng? Nghe tiếng khúc khích, tôi quay lại.Giời ạ, hai đứa ranh, con của tôi đứng cười tủm tỉm.Con trai tôi vẫn thế, con gái thì …tôi khóc hu hu vì nó mập quá.

Hôm sau chủ nhật, tôi gọi mobil (VN gọi là mobil, không gọi là cell )cho con trai. Nghe tiếng nó, tôi hơi khựng nhưng rồi tỉnh bơ:
-Tôi là mẹ Duy.cho tôi gặp Duy
-Dạ thưa bác, bây giờ bác gọi vào số sau sẽ gặp Duy …

Nó đọc số mobil khác. Tôi :
-Gọi Duy đến đây cho tôi được không ?
-Dạ thưa bác, Duy không có ở đây. Bác cứ gọi số vừa rồi sẽ gặp Duy.

Trí óc tôi làm việc thật nhanh. Hôm nay chủ nhật, tại sao thằng cu của tôi lại không có ở đây? Gọi mobil là tốn tiền nặng, làm gì mà chỉ vòng vo? Tôi nói nhanh:
-Cho tôi số phone để bàn, tôi gọi ?
-Thưa bác, phone đang vô net, bác cứ gọi cho Duy số mobil đó đi.
-Cám ơn.

Cúp máy, tôi ..tặc dzăng nổi giận. Con này láo quá nhỉ ? mình đã xưng mẹ Duy mà nó không để mình nói chuyện với thằng bé, cứ chỉ vòng vo. Đã thế, con nhà tử tế, có phép tắc (!!!!!), đang muốn làm vợ thằng cu của mình thì nó phải ân cần :
-Thưa bác, cháu là Phi đây. Bác có khỏe không ạ? Cháu tiếc là Duy không giới thiệu để cháu đến trông nom bác khi Duy không có ở gần bác…

Tôi quay phone hỏi hai bà bạn. Hai bà đều đồng ý, nó hơi láo! Nó phải hỏi han tôi chứ! Có đồng minh(để chứng tỏ mình không là mẹ chồng khó khăn!), tôi quay số thằng bé và ….làm một tràng. Thằng bé :
-Con đang ở ngòai đường, không nghe gì hết.
-Tấp xe vào lề ngay tức khắc!
-Xong rồi. Chuyện gì đó mẹ?

Tôi nói lại câu chuyện và đương nhiên “Bà Tổng tôi “chửi một mách :
-Tao nói cho biết, nó muốn làm vợ mày, nó phải tôn trọng tao. Bằng không, tao sẽ không bao giờ đi cưới nó hết.

Thằng cu lúng búng bào chữa.Tôi quát lên:
-Đi về lập tức cho tao bảo!

Tôi cúp máy. Lửa giận phừng phừng. Mạng Tích lịch hỏa mà? Mười lăm phút sau, thằng cu của tôi đến. Tôi la một hơi. Thằng nhỏ:
-Mẹ không biết gì hết. Nó đang ở ngòai tiệm.
-Tại sao làm ngày chủ nhật?
-Nó làm manager cho tiệm Kentucky mà mẹ?
-Nó biết là tao mà sao nó không hỏi han?

Tôi lập lại ý mình ,Phi phải biết nói “Thưa bác, cháu là Phi đây. Bác có khỏe không ạ? Cháu tiếc là Duy không giới thiệu để cháu đến trông nom bác khi Duy không có ở gần bác…” Thằng cu của tôi nhăn nhó:
-Mẹ ơi, nó sợ mẹ chết bà! Nghe giọng nói mẹ, hồn vía nó lên mây hết. Nó đâu ngờ mẹ gọi vào mobil của nó đâu? Huống chi lúc đó nó đang giao việc cho nhân viên. Vả lại, nó là nó, là con gái miền Nam khờ khạo, nó đâu biết nói mấy câu như Bà Tổng nghĩ ra đâu ? Bà Tổng là người tử tế, giỏi văn chương, nó đâu có được như bà Tổng?

Tôi muốn cười mà ráng nín. Cái thằng khốn này, khi nó trêu chọc mẹ thì …phải biết. Tôi hơi nguôi:
-Thế tại sao tao bảo nó cho số phone bàn, nó cứ vòng vo?
- Cái line phone của cửa hàng thì đang vô net, làm sao nó cho mẹ được?
-Tại sao nó không nói rõ từ đầu? vd thưa bác, con đang ở ngòai tiệm,Duy thì ở nhà, bác cứ gọi vào mobil Duy thì sẽ gặp?
-Nó làm sao biết được là mẹ gọi? đã bảo nó đang túi bụi, bất thình lình nghe giọng oanh vàng của Bà Tổng, hồn vía nó lên mây cả, lấy đâu ra bình tĩnh mà thưa thốt cho Bà Tổng “ quán triệt tình hình “ gay cấn của nó ?

Tôi không nín cười được nữa. Biệt tài của thằng cu của tôi là dí dỏm làm ai cũng phải tức cười. À, cái này thì tôi thừa nhận chứ cái vụ thằng cu có “tâm hồn sâu sắc, đa cảm,thương người ‘ là do nó …khám phá ra chứ tôi hòan tòan không hề biết!

Thấy mẹ cười, thằng nhỏ biết “ mặt trận miền tây đã yên tĩnh” nên sán lại ôm vai mẹ.Tôi vờ vịt đẩy ra:
-Đừng có nịnh tôi ! Tôi chưa nguôi đâu!
-Con đi mua trái cây nhé? Mẹ thích gì? táo, lê, nhãn nhé?

Cái thằng khốn này nó khéo nịnh đến thế! Rồi nó đi mua trái cây về cho mẹ. Tôi hớn hở …quay phone cho hai bà bạn. Thì phải ..khoe, thằng cu có đi nước ngòai, có ra khỏi tầm tay mẹ năm năm rồi nhưng đố dám vượt lễ giáo!

Tuần sau, con trai mời tôi đi ăn bánh tráng phơi sương. Nó biết tôi thích ăn những thứ đó vì nước chấm, vì ..không sợ mập, vì bờ sông gió mát.

Nó đến cùng con trai tôi .Thằng cu trao cho mẹ bó hồng to tướng. Bây giờ, nhớ lại ngày ấy, tôi mỉm cười khi nhớ đến chị kia:
-Anh Lai không thực tế gì hết.Chị mới từ VN qua, đưa tiền là hợp lý.Bầy đặt tặng hoa chi cho phí!

Tôi không nói gì.Chị ấy làm sao hiểu được, con người tôi có lúc cần hoa hơn tiền! tôi buồn buồn nhớ đến Anh, người đã hiểu tôi mong manh và đa cảm thế nào?
Nó đi sau thằng cu của tôi, đưa bịch trái cây trĩu nặng:
-Con chào bác. Con gửi bác ít trái cây.

Tôi nhìn nó. Có lẽ lúc bấy giờ nó run lắm.Tôi nghiêm nghị:
-Con là ai vậy?

Con trai tôi xen vào:
-Phi đó mẹ.

Nó nhìn tôi.Tôi vẫn giữ vẻ nghiêm nghị.

Nó chở con gái tôi , thằng cu chở tôi. Ăn xong, tôi đưa chúng nó đến quán cà phê hát với nhau Dòng Thời Gian ở Cao Thắng. Chủ là bạn tôi và ở đây có khách hát giòng nhạc tôi thích. Thật bất ngờ, nó lên hát và :
-Tôi xin hát bản này để tặng nữ văn sỹ Hòang Lan Chi !

Tôi tủm tỉm. À, “thằng bồ” mày, cái thằng con trai của tao ấy, đã truyền nghề cho mày phải không ?!!!

Tôi đem hoa tặng nó. Tôi thấy lòng vui vẻ.

Cô bạn hàng xóm tỉ tê:
-Chị biết không , bé Ly nói với em, thằng Duy tâm sự với bé rằng, nếu mẹ không đồng ý chị Phi thì nó sẽ không lấy ai nữa hết.

Tôi làm thinh.Cô bạn rỉ rả tiếp. Chị ơi, tụi nó yêu nhau gần 10 năm trời. Không ai chung thủy hơn thằng con trai chị. Bé khen con Phi lắm. Nói là con Phi rất yêu Duy và chăm lo đủ thứ cho Duy….

Tôi hơi xiêu. Ừ, nó yêu thằng cu của tôi lắm.Cứ thấy ánh mắt nó nhìn thằng cu đủ biết.

Con trai tôi nịnh mẹ, mua đủ thứ mẹ thích.Tôi biết tỏng mấy “trò hề” đó của lũ con trai. Ngày xưa, mẹ tôi tuyên bố:
-Cứ mỗi khi thấy hai thằng con trai sán lại gần ôm vai bá cổ là tôi phải đề phòng ..cái hầu bao của tôi !

Vâng, chúng nịnh mẹ khi cần xin xỏ cái gì đó! Con trai tôi cũng không ngòai điều ấy. Rồi nó ngỏ ý xin làm đám hỏi.Tôi bắt bẻ theo lễ nghi:
-Duy lộn xộn! Nếu Duy định lấy nó thì Duy phải viết mail, giới thiệu nó với mẹ từ hai hay ba năm trước. Rồi Duy bảo nó phải đến đây chăm sóc mẹ thay Duy. Từ đó mẹ ngó giò ngó cẳng nó,Duy hiểu chưa?

Thằng nhỏ cuời lỏn lẻn:
-Thông qua đi mẹ. Giò cẳng của nó được lắm.Nó cao 1,6m mà mẹ!
-Ông nội cha mày!

Khi tôi chửi “ ông nội cha mày” thì lũ con tôi hiểu, Bà Tổng đã OK!

Tôi truy lý lịch nó. Thôi cũng được.Nó chăm chỉ. Đã từng đi tàu khi học xong Cao Đẳng gì đó để kiếm tiền cho gia đình nhỏ gồm mẹ nó,nó và cô em gái. Nó giỏi giắn, được giữ chức manager của Kentucky ở Quận 5.

Con trai tôi hớn hở.Thằng cu chỉ sợ tôi không đồng ý. Gì chứ tôi nổi tiếng là khó trong họ hàng.

Tôi hẹn ngày và cùng con trai đến nhà nó. Mẹ nó nhỏ hơn tôi vài tuổi. Bà có vẻ …khớp trước tôi. Tôi thì bình tĩnh:
-Xin thưa với chị là cháu Duy có xin phép tôi ..
-Tôi thì có cái khó, có cái dễ..Khó là tôi theo nề nếp xưa. Tôi thích bọn trẻ phải lễ phép, tôn trọng người lớn.
-Mỗi nhà một nếp nên nếu cháu Duy vào làm rể gia đình chị thì Duy phải theo nếp nhà chị.Ngược lại,Phi phải theo nếp nhà của tôi.Tất nhiên tôi không vô lý đến độ bắt Phi thích mầu đỏ thay vì xanh. Điều tôi muốn là Phi tìm hiểu nề nếp gia đình người Bắc để theo cho đúng. Đi thưa về trình, có hiếu với ông/bà, cha/mẹ…
-Tôi chỉ có một trai một gái và tôi vẫn đùa, bảo đó là cục vàng,hòn ngọc của tôi.Tôi yêu cầu chúng phải thương yêu đùm bọc nhau, không vì chồng hay vợ mà bỏ anh hay em..
-Tôi sẽ coi cháu Phi như là đứa con gái thứ hai của tôi và mong rằng chị cũng coi Duy của tôi như là con trai chị..

Con trai tôi và nó ngồi nép một góc phía sau salon. Thằng cu của tôi biết, ngày xưa đi hỏi vợ cho em trai út, tôi đã bắt lỗi cô em dâu tương lai khi thấy cô ta ngồi ngang hàng với cha mẹ cô ta và tôi ! Hai đứa nín thinh im re trong khi tôi nói.

Trước lễ hỏi, tôi vào net, gọi phone cho gia đình ở Canada và Mỹ, bắt Duy phải xin phép bẩm báo với ông/bà và các bác, cô cậu…Duy bẩm xong, Phi phải chào hỏi. Tôi thầm nghĩ, chắc khi gọi phone xong, ra về, nó sẽ thở phào. Kệ nó chứ, tôn ti trật tự phải giữ chứ!

Đám hỏi, con trai tôi và nó chu tòan cả vì Bà Tổng ..bận lên net chơi! Nó trang điểm, trông đẹp hẳn ra.Tôi thở hắt “ mình ..sắp lên chức mẹ chồng đấy”.

Tết ta, tôi chỉ thị Duy phải sắm lễ cho gia đình vợ thật đàng hoàng và tôi đích thân đến chúc tết trước. Sau tết, tôi đi Mỹ trước khi các con về lại Úc. Tại phi trường, tôi móc túi vét tiền VN, chia cho ba đứa. Nó hôn vào má tôi :
-Mẹ đi vui vẻ nhe mẹ.

Những tháng ngày long đong ở Rừng gió Virginia, đêm khuya, đang vào net xem bài thì nó chớp được tôi và mẹ con chat với nhau.
-Mẹ ơi, con ngưỡng mộ mẹ lắm. Mẹ giỏi quá hà. Mẹ lúc nào cũng đầy nghị lực. Con khoe với bạn con, mẹ chồng tao vừa đẹp vừa học giỏi vừa viết văn hay..

Trời đất ? Cái con ranh này học nghề của chồng nó nhanh quá đi thôi! Người bạn về VN, tôi gửi quà gồm áo cho cả ba mẹ con nó. Tôi hiểu tâm lý mà. Nó sẽ hớn hở khoe với bạn bè:
-Mẹ chồng tao gửi áo về cho tao đã đành mà còn cho cả mẹ và em tao.

Vâng, cô em họ của tôi bảo, chị làm vậy là đúng. Nó sẽ hãnh diện là gia đình chồng có nề nếp, cư xử đâu ra đó ..

Tết Trung Thu,tôi mail cho cô bạn nhờ mua hộp bánh gửi bà sui. Tôi nhớ ngày xưa, lễ hỏi xong, nhà trai có bổn phận đem lễ đến nhà gái các lễ lớn …Tôi giữ các lễ đó!

Tết ta, con trai tôi lại về để lo thủ tục bảo lãnh nó. Nó định làm đám cưới nhưng “Bà Tổng “ tôi không đồng ý. Tôi ra lệnh, cứ về làm hôn thú và bảo lãnh. Khi nào nó được Úc kêu, tôi và con gái sẽ về. Nhà chỉ có ba mẹ con, chuyện dựng vợ gả chồng không được vắng một ai. Thằng cu của tôi và nó phải tuân lịnh mẹ.

Tôi gọi phone. Nó hớn hở khoe :
-Mẹ ơi, con được đại diện công ty đi dự đại hội Kentucky ở Thái lan nè. Có nhiều người già hơn con, làm lâu hơn con mà công ty chỉ cử con nè!
-Giỏi, con mẹ giỏi !

-Mẹ ơi, Duy có mập lắm đâu mà mẹ la? Con cô Lành cao nhưng đâu có đẹp trai bằng chồng con hả mẹ?

Hể tôi nói cái gì về thằng cu của tôi là nó ‘chồng con mà mẹ” ! Cái con ranh này, tôi chỉ còn biết lầm bầm như vậy. Tôi gửi gấm con trai tôi cho nó vì biết thằng cu đỏang vị và lười lắm! Con em gái tôi cười cười “ Con Phi chắc ..đui mới lấy thằng Duy. Lười tổ sư bồ đề. “ Tôi cũng thấy vậy. E rằng sau này, người bị tôi mắng sẽ là chồng nó chứ không phải nó vì nó yêu chồng, chăm lo đủ điều cho chồng.

Nó, đứa con gái của người dưng ..
Bây giờ nó …cũng là con gái của tôi đấy.Tôi yêu nó lắm chỉ vì nó rất yêu con trai tôi!

Viết tại Rừng Gió Virginia 2005
Hòang Lan Chi


Vũ Thị Thiên Thư
#3 Posted : Wednesday, April 27, 2005 5:36:04 AM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)

" ÐỜI CÔ LỰU " CỦA MẸ TÔI


Mẹ tôi là một nhà giáo nghiệp dư. Nghĩa là bà không có bằng sư phạm nhưng dậy tại nhà . Mẹ tôi lừng danh trong họ hàng là nghiêm, khó và rất gắt gao với con cái . Chả thế mà chị tôi …chưa bao giờ có bạn trai đến nhà . Riêng tôi , may mắn hơn một chút. Đó là nhờ có một tên bạn thuộc loại ngang tàng, không coi lời doạ dẫm của tôi ra ký lô nào sất , hiên ngang đến đại , bà không nói gì và từ đó các bạn trai khác mới dám vác xác đến nhà tôi. Dù sao lúc đó tôi cũng đã sinh viên năm thứ hai

Mẹ tôi đẹp. Hình thời trẻ với đôi mắt to, mũi cao rất đẹp Chỉ có răng hơi hô tí xíu. Nhưng eo ơi gò má thì cao kinh khủng ! Các cụ xưa hay nói gò má cao là thích lấn quyền chồng ! Mẹ tôi có lấn không ? Tôi không biết.Chỉ biết mẹ thông minh, học giỏi , thích đọc sách báo nên …đương nhiên bà không …nhắm mắt nghe bố tôi ..phán ..bậy bao giờ ! Phán đúng thì Ok, bà nghe.Nhưng phán ẩu thì đừng hòng !Khổ nỗi, bố tôi lại là giáo sư văn chương. Ông thích làm thơ . Mà mấy ông Giáo sư văn, làm thơ thì đa số …để tâm hồn treo ngược ở cành cây (!!) nên tư tưởng …không chính xác chút nào. Vì vậy hai ông bà như nước với lửa. Nhiều khi ông biết mình nói sai nhưng giá mẹ tôi làm thinh thì có lẽ mặt trận miền tây vẫn yên tĩnh (!) nhưng bà thích lý sự cho ra ngô khoai kia. Nên ông sùng lên và hậu quả là chiến tranh vẫn không ngừng tiếp diễn trong ngôi nhà bé nhỏ của chúng tôi !

Ngày mới di cư vào Nam, bố tôi đi dạy học xa. Mẹ ở nhà quản các con.Mẹ tôi đích thân dạy kèm chúng tôi học. Từ Toán đến Văn. Bà thừa hưởng từ ông ngoại tôi nên cũng có máu văn chương. Do đó có thể kèm các con cả Toán lẫn Văn . Thuở đó bố mẹ tôi tương đối ít cãi vì chỉ gặp nhau một năm đôi ba lần. Nhưng khi bố tôi đổi về gần nhà thì mức độ cãi nhau gia tăng với khoảng cách từ truờng đến nhà ! Lắm lúc, tôi thấy ngậm ngùi thương cả cha và mẹ. Hạnh phúc thật ít oi . Tôi nghĩ mẹ chắc cũng thèm đuợc âu yếm , dịu dàng…

Sau 75, đồng lương thầy giáo vốn ít ỏi càng ít ỏi hơn. Mẹ tôi, nguời phụ nữ nghiêm trang, đôi khi còn có vẻ lạnh lùng đã ra đường bán thuốc lá. Rồi cà phê. Mẹ bán cà phê có duyên. Số khách đông dần. Khách bình dân chiếm số đông vì là quán cóc (quán lề đường và pha bằng vợt !) nhưng họ rất kính trọng mẹ tôi . Một điều thưa bà giáo, hai điều thưa bà giáo. Có đứa đã tự đứng dậy đỡ ly cà phê:

-Bác giáo để con !

Buổi sáng bán cà phê, buổi chiều mẹ tôi dậy học . Trẻ con hàng xóm và chung quanh khu đến học khá đông. Đủ cấp lớp ! Phải nói mẹ tôi thông minh. Ngày xưa bà đậu certificat nên Pháp Văn bà giỏi đã đành, nhưng Toán cấp đệ nhị cấp ? Bà học lại từ ba đứa con lớn và …dạy lại …ba đứa con sau !! Do đó, sau 75, bà ‘chơi ‘ luôn cả các môn Toán Lý Hoá cho trẻ con hàng xóm từ lớp 6 đến lớp 9. Tôi kính phục sự thông minh, chịu học của bà !

Quán cà phê của mẹ tôi đã giúp cho kinh tế gia đinh rất nhiều. Mẹ tôi vui lắm. Ra bán, có tiền nuôi cả nhà, lại có bao nguời nói chuyện. Vì thế, suốt năm, bà chỉ “ fermer boutique “ một ngày là mùng một tết ! Vả lại, khách cà phê cũng cứ đòi bác giáo bán sớm để họ có chỗ ngồi đấu láo. Dân Saigon thích ngồi vỉa hè nhâm nhi cà phê và tán dóc !

Nhưng cuộc đời không như thế mãi. Đang là bà giáo, phải ra lề đường bán cà phê nhưng mẹ tôi vui mà niềm vui ấy không kéo dài. Vì các con, bà phải sang Canada . Tất nhiên, ru rú trong nhà, bà buồn lắm. Lại không hạp với chồng nên cuộc đời -với bà- là những buồn tẻ và cô đơn …

Tôi tin nguời ta có số. Mẹ tôi xinh đẹp, học giỏi . Giá như ông tôi đừng gả chồng sớm, để mẹ tôi học thì có thể mẹ tôi –cũng sẽ là môt trí thức -cỡ bà Dương Quỳnh Hoa hay Nguyễn Phước Đại ! Biết mẹ tôi thông minh , ông đã cho bà đi học nhưng than ôi, mới xong cái băng Tiểu học thì bà đã phải lấy chồng.

Mê tôi thích đọc sách báo và ..đặc biệt thích tin tức ..chính trị ! Từ xưa, dường như bà ít nữ tính. Không thích điệu (lại đẻ ra một con bé quá xá điệu là tôi !) , không thích quần áo, nữ trang.. Bà giỏi giang trong việc dạy dỗ các con học hành nhưng dở ẹt ở việc làm đẹp. Quanh năm suốt tháng chỉ áo trắng quần đen. Qua Canada cũng vậy. Chị tôi tranh đấu mãi mới chịu mặc đồ bộ mầu mè !

Bố tôi cũng thích sách báo nhưng cụ không thích chính trị. Cụ thích văn chương.Cụ làm thơ rồi hỏi vợ có hay không ? Mẹ tôi thì …vốn khắc khẩu với ông nên ít khen mà cứ chê thẳng thừng chữ nào dùng chưa hay của ông. Thế là ông nổi cáu, bảo là bà ngu dốt (!!), không biết một tài năng cỡ lớn như ông !!! Bố tôi vốn gàn mà ? càng già càng gàn nhiều hơn ! Ông hỏi tôi thì tôi -vốn cũng thừa hưởng tính nói thẳng của ông nên tôi nói ngay :
-Thơ bố thì khá hay. Nhưng con không hiểu sao, trong một bài thế nào cũng có một hay hai chữ …lạc quẻ hết sức !
-Bố cô ! Cô chỉ giống mẹ cô thôi !

Ơ hay , con không giống bố thì giống mẹ chứ ? Chả lẽ giống ông hàng xóm ????!!

Hai người - tuổi đã cao, sống đất khách , với mùa đông tuyết phủ mà vẫn không sao hoà hợp. Chúng tôi thấy thương cho cả cha lẫn mẹ mà không biết làm sao

Rồi một ngày cuối đông, Montreal băng giá, cha tôi ra đi đột ngột . Mọi nguời bảo thế là phước vì không đau đớn, không hành hạ gia đình..
Căn nhà vắng vẻ vì con cháu đi vắng. Một mình mẹ tôi quạnh quẽ . Chúng tôi trêu mẹ :
-Bây giờ mẹ muốn cãi nhau với bố cũng không đuợc nữa rồi !
Mẹ tôi chỉ cười buồn .Tôi không biết mẹ nghĩ gì ? Tiếc là khi còn sống đã không nhuờng bố tôi một chút để có nguời trò chuyện ? hay mẹ tôi lại cho …đời là vô thường ??

Rồi một ngày.Cũng cuối đông . Montreal tuyết phủ trắng trời trắng đất. Tôi, đứa con gái lạc loài của mẹ, ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa. Tôi gọi là đó là Đời cô Lựu ! Cho vui thôi ! Chứ cô Lựu này chẳng giống lắm của cô Lựu cải lương !

Khi đi học, mẹ chỉ chăm chăm vào việc học. Mẹ thích nghề sư phạm lắm. Mẹ mong ước sau này là cô giáo. Nhưng không biết vì sao ông ngoại nhận lời ông bà nội . Sau này, trước khi mất, ông ngoại có nắm tay mẹ:
-Bố xin lỗi con. Lẽ ra bố không nên gả chồng sớm cho con ..
Trong lớp luyện thi bằngThành Chung , còn gọi là Particulier do Thầy Giáo Chức phụ trách ở tỉnh Thái Bình có một anh. Anh ta yêu mẹ mà mẹ không biết.Cứ gửi thư cho mẹ kèm vài câu thơ. Những câu thơ nhỏ rất dễ thương hợp với hoàn cảnh của lúc gửi thơ như vào hè hay đầu năm học..

Như lá thư đầu tiên, để biện minh cho việc yêu quá sớm , anh ta gửi

L’homme sans d’amour comme la terre sans soleil

Hay một lần , trong một cái thiệp

Je pense à toi quand le soleil se lève
J’y pense encore le soleil descend et si parfois la nuit que je rêve

C’est au bonneur de vous aimer toujours

Rồi khi xuân về, hoa nở rộn ràng

La myosotie dit je vous aime. La pensee’ dit ne m’oubliez pas à eux deux ils font un emblême
Je vous aime , ne m’oubliez pas

Nhưng anh ta không ký tên nên mẹ chẳng biết đó là ai ? Cho đến khi mẹ đi lấy chồng ..Trước ngày lên xe hoa, cô bạn thân nói với mẹ “ Minh T có biết là Minh T đã làm một nguời thất vọng lắm không ? Anh ta đã bỏ học và đi lính rồi ! “ Cô bạn hé ra cho biết tên nguời ấy là Hoàng C….

Lòng mẹ lúc ấy chỉ thấy hơi buồn buồn. Rồi năm 54, khi vào Nam, vô tình một lần xin làm thư ký ở sở kia, thoáng thấy ai đó giống anh bạn xưa, mẹ quay đi ngay và không nộp đơn ở đó nữa . Mẹ nghĩ mình đã lấy chồng và không nên tạo cơ hội gặp nguời đã từng yêu mình ngày xưa ..Anh bạn này khác với anh Hoàng C…làm thơ gửi cho mẹ. Còn bây giờ mẹ không biết anh bạn thầm yêu mẹ đó ở đâu ? còn sống hay đã chết ? nếu vì mẹ lấy chồng, anh đi lính và chết thì mẹ ân hận lắm. Anh ấy học giỏi.Giá như anh ấy viết :

“ Chúng ta còn phải lo việc học. Sau này cùng theo ngành sư phạm nhé .Hẹn Minh T khi nào ra trường , chúng ta sẽ đến với nhau “ thì mẹ còn biết mà liệu. Đằng này chỉ gửi thư, không nói tên thì ai biết cái gì ? Thật hay đùa ?

Khi kể, đôi mắt mẹ tôi xa xăm. Đôi mắt mẹ tôi buồn lắm . Trời ơi, tôi muốn khóc . Khóc cho một đời nguời ! Mẹ tôi - nguời phụ nữ nghiêm trang, tưởng chừng như lạnh lùng, ít oi tình cảm, nguời phụ nữ chỉ thích đọc sách báo chính trị, thời sự - người phụ nữ đã giữ lòng trinh tiết cùng nguời chồng mà bà không hề yêu băng việc tránh xa ngay lâp tức nguời bạn từng yêu mình ngày xưa - mà đã ôm ấp trong bao nhiêu năm, một chuyện tình …, tôi không biết gọi là gì nữa ???

Phải chăng , sư gán nhầm của Thượng đế đã biến đổi con nguời ? Mẹ tôi đã khoác lên mình cái vỏ lạnh lùng vì …tình cảm của thuở nào xa xưa đã lịm tắt từ ngày lên xe hoa ? Nhưng tình vẫn nằm đó .Cho đến lúc tóc bạc phơ, nhìn thấy ngày ra đi với vĩnh cửu gần kề thì bỗng trỗi dậy để có môt ao ước rất “ con gái “ rất “ trẻ thơ “ !

Tuổi hạc hao gầy, mẹ tôi nhớ chuyện xưa, tự hỏi người ấy còn sống hay đã chết vì mình ? Và bỗng có một uớc ao vô cùng \"con gái \' , Tôi muốn găp người ấy để xem nguời còn hay mất ? \"

Và hôm nay, tôi-đưa con gái lạc lòai của mẹ -viết những giòng này-mong rằng-ai biết \"chàng \"Hoàng C... của lớp luyện thi thành chung ở Thái bình do Thầy Giáo Chức phụ trách -đang phiêu bạt ở đâu thì cho tôi biết với !

Rừng Gió tháng năm 2004

Hòang Lan Chi, Virginia


Vũ Thị Thiên Thư
#4 Posted : Wednesday, April 27, 2005 9:50:19 AM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)

LONG ÐONG TRÊN ÐẤT MỸ - HOÀNG LAN CHI

Xưa các cụ nói Ngũ thập tri thiên mệnh nhưng tôi tự thấy mình đã Tri từ tứ thập. Sau bao dập vùi kể từ sau năm 75, truân chuyên từ nghề nghiệp đến việc ra nuớc ngoài, tôi tin người ta có số!

Có người đi nước ngoài ngon ơ. Ra bãi, lên đại, không tốn xu nào. Tôi thì vượt biên mãi không xong, đi chính thức cũng trầy vi tróc vẩy. Cứ ngỡ lên phi cơ từ 84 hay 90. Ai dè, qua thiên niên kỷ mới, vũ như cẩn! (vẫn như cũ!)

Việc làm thì thay đổi tùm lum. Tôi thích y nhưng thi rớt mà phải vào khoa học. Tôi không thích nghề dậy mà cuối cùng vẫn dậy!) Sau 75, lại đổi nhiều nghề mà nghề “vinh quang “ nhất là... ngồi lề đường bán cà phê cóc và xôi! Sinh viên đi ngang, gặp cô vẫn kính cẩn chào và mua dùm cô gói xôi!

Qua Mỹ , tôi đã dự tính truớc . . . . là sẽ làm việc ở toilette Mỹ cơ đấy! Có gì đâu? Với tôi, không có nghề gì xấu! huống chi, khả năng mình, mình tự biết. Mình qua muộn thì chấp nhận. Hết.
Ðầu tiên tôi trông một em bé 4 tháng cho một cặp vợ chồng trẻ. “ Job” này do tôi đọc báo. Chỉ tiếp xúc qua phone mà Thanh ,cô chủ nhà, Ok ngay vì “có nhiều người nói khó nghe quá. Cô thì nói dịu dàng, nhỏ nhẹ.” Tôi tủm tỉm cười khi nghe Thanh nói vậy.

Tuổi già, làm viêc trí óc từ 95 đến nay, bây giờ “ lụ khụ” bồng em bé, tôi cũng có phần ngán. Nhưng có lẽ vì tính tôi thích trẻ con (thích cả người già ) nên ráng làm. Số xui là bé này thuộc loại khó ăn khó ngủ . Cho ăn cả giờ và nhất là cứ ăn nửa bình là stop. Sau một giờ, cho ăn nửa bình tiếp theo không nổi. Thằng nhỏ dãy dụa. Sau một hồi đánh vật với tôi, khi mẹ bé cho thì OK! Có lẽ sau khi đánh vât với bà, mêt quá, đói bung nên thăng Cu chịu bú tiếp? Tôi bảo Thanh “ cô sẽ cố thêm hai ngày. Nếu bé không ăn thì cô không làm đâu. Cô trông thì bé phải ăn đủ cữ .” Chắc sợ “bà “ hăm he nên sau đó bé ăn. Trông bé có cái cực là buổi trưa buồn ngủ quá nhưng nếu bé thức thì cứ phải chong mắt lên coi! Còn các vụ khác thì đối với tôi là... chuyện nhỏ! Tôi tắm cho bé gọn bân. Ru ngủ thì hết ca tân nhạc, ru con kiểu người Bắc “ à ơi, cái cò cái vạc cái nông, sao mày dẵm lúa nhà ông hỡi cò” đến kiểu người Nam \'Ví dầu tình bậu muốn thôi, bậu gieo tiếng dữ cho rồi bậu đi”. Khi ru bằng bài thơ:

Em ơi nhẹ cuốn bức rèm tơ
Tìm thử chân mây khói toả mờ
Có bóng tình quân đang giong ruổi
Ngựa hồng tuôn bụi cõi xa mơ

Thì... ông già tía của bé, mới 32 tuổi nhưng khoái thơ bèn hỏi “ Phải thơ ông X không cô?”
Mẹ bé nuôi con, đứng ở 13 pounds mấy tuần lễ. Tôi nuôi mới hơn một tháng, bé cân 15 pounds. Coi như thành tích baybyseat của tôi OK!

Mới hơn một tháng thì cô em chồng của Thanh từ VN qua, phải ở nhà Thanh để ông anh lo mọi việc nên giao bé lại cho cô này. Tôi mất job! Cũng hơi buồn vì bé khó nuôi nhưng vợ chồng Thanh cư xử rất đàng hoàng,lễ phép. Ði làm đều thưa cô và coi cô như mẹ vì các cháu xem giấy tờ và biết tôi thuộc thành phần nào của chế độ truớc 75. . .

Virginia không có báo hàng ngày như Orange County nên tôi phải chờ đến thứ sáu. Xem thì... toàn 2 bé (trông không nổi) hay các cô làm nail, phải trông đến 9 giờ tối (làm cũng không nổi )
Một chị bạn Gia Long giới thiệu việc trông cụ già đau tim. Thường thì tôi thích phone truớc, hỏi sơ cho biết một số điều, cảm thấy đuợc thì mới đến. Nhưng chị bạn nói “Chị có nói chuyện với Bà Du. Bà ta nói có vẻ tử tế lắm. Dân có học. Bả bảo, phải đến để xem phòng em ở ra sao, có tươm tất không . . . “
Giê su ma, lạy chúa tôi! Khi đến bà Du, tôi ngã ngửa! Ngay khi mở cửa, bà Du trạc tuổi tôi, bà ta nhìn tôi bằng đôi mắt soi mói, không một chút thiện cảm! Ðó là tôi mặc giản dị, không “điệu hạnh” đấy! Bà Du có vẻ “chảnh” và:
-Khi sang Mỹ, đi làm thì coi đó là cái job của mình. Ðừng nghĩ rằng, ngày xưa mình là ông này bà nọ rồi bây giờ sao người khác lại sai mình!

Tôi hơi chưng hửng. Tôi chẳng nói gì về mình cả? Bà Du không biết, sau 75, tôi từng lê la bán cà phê cóc ở lề đường sao? Nhưng cái làm tôi thấy khó nhất là bà đưa đi coi phòng và nói:
-Ban ngày chị toàn quyền sử dụng phòng này nhưng vì thỉnh thoảng có nguời nhà tôi về nên đêm thì chị qua ngủ chung với cụ!
Trời đất! Coi bà cụ đau tim, không giờ giấc rõ rệt (cụ dậy giờ nào, phục vụ giờ đó. Cụ ngủ giờ nào, ngủ giờ đó! Tiền thì chỉ trả 600US/tháng mà lại còn toan tính đẩy việc coi bà cụ ban đêm cho tôi! Chỉ là nói tránh đi. Chứ bà Du hoàn toàn có thể nói: “Chị ở phòng này. Khi nào có nguời nhà về, thì chị chịu khó ngủ tạm với cụ” thì còn nghe đuợc! Ðằng này, bảo ban ngày ở phòng đó, ban đêm ngủ với cụ! cụ già sẽ ho, đi toilette. . . Làm sao ngủ đuợc? có khác nào bắt trông cả ban đêm! Tôi ngán ngẩm nói để trả lời sau vì... Nhưng bà Du:
-Chị cứ cho biết chị có bằng lòng với mức lương đó không? hay chị muốn đề nghị bao nhiêu thì cứ nói ! Tôi chẳng nói gì. Tôi thấy khó chịu, không muốn làm tí nào. Dù có trả gấp đôi, tôi cũng say No. Với tôi, hiện tại, tiền không là quan trọng. Buổi tối gọi phone, gặp ông chồng, tôi chỉ lịch sự :
-Tôi rất tiếc là tôi cũng đã già, khó ngủ nên nếu ngủ chung với cụ sẽ không ngủ đuợc. Do đó không giúp anh chị đuợc. Xin lỗi . . .
Chị bạn tôi cũng bất mãn. Chị nói rằng, trao đổi qua phone, thấy bà Du có vẻ được lắm. Khi gặp mới hỡi ôi! Tôi thắc mắc vì sao chị Du nói, theo kiểu “dằn mặt tôi”, chị bạn “tại vì mình có nói cho Du biết cái background của bạn. Ðã từng là giảng nghiệm viên đại học khoa học Saigon nên sẽ làm việc chăm sóc bà cụ tốt vì là người có học, hiểu biết ”. Trời đất, đâu ngờ “ cái background” đó đã làm bà Du chỉnh tôi “đừng nghĩ truớc kia mình là . . . mà bây giờ tự ái.\' Chán!

Tôi đọc báo thấy tìm người phụ việc nhà. Khi nói qua phone,chị bảo hai vợ chồng đi làm, cần người nấu ăn, làm việc nhà sơ sơ. Nhưng sau này, khám phá ra chị nói dóc vì vô tình tôi biết chị là sui gia của chủ nhà nơi tôi đang ở tạm. Bà này cho tôi hay, ông chồng đau, ở nhà, chị cần người trông coi chồng nhưng nếu đăng báo, nói trông người bịnh thì . . . mọi người chạy hết. Tôi hỏi kỹ, được biết ông ta cũng không nặng lắm, tôi OK làm thử.
Hai vợ chồng đến gặp tôi. Bà này hơn tôi ba tuổi. Bà nói ngay khi nhìn thấy tôi:
-Giá tôi găp một người như chị Tám, tôi thấy thích hơn là chị! Tôi hiểu ý chị nói, nhìn cái tướng tôi,có cảm tưởng . . . không làm đuợc việc nặng! một sự đoán sai xa lắc xắc lơ! Chỉ với 30 phút, tôi đã thanh toán nhà bếp, toilette và hút bụi toàn bộ lầu 1 của chủ nhà nơi tôi ở! Tự ngày xưa, tôi đã tập làm việc nhanh và gọn! Những tháng năm đói khổ sau 75, tôi đã từng lê la vỉa hè bán cà phê thì làm sao tiểu thư đuợc?

Bà chủ đi kiếm người làm này được mô tả là có học -con cái đều là bác sĩ, duợc sĩ. Bà ta hạch sách, hoạnh hoẹ đủ điều. Từ việc xem passport đến việc cá nhân riêng tư. Lại chê VN ở dơ! Cứ như người từ VN mới sang là cũng phải ở dơ, quê mùa vậ! Bà nêu việc hút bụi các lầu. Tôi ngạc nhiên :
-Sao hôm nọ qua phone, không nghe chị nói ? -Tôi quên. Nhưng hút bụi có gì đâu? Tôi rất active. Con người phải active mới khoẻ mạnh! Tôi không thích ngồi không ,tôi luôn tìm việc mà hoạt động cho người không bịnh! Tôi trố mắt. À, lại sổ tiếng Tây nữa cơ đấy. Vì từ nãy giờ, bà xúc phạm tôi khá nhiều nên lần này tôi bình thản:
- Dạ vâng, active thì rất đúng. Tôi cũng vậy. Ở nhà tôi cũng rất active. Nhưng khi ở với chị, tất cả những gì chị muốn tôi làm, chị nêu ra hết, tôi làm tròn trách nhiệm trên các việc đó là đủ. Căn cứ trên các việc chị giao, tôi sẽ thảo luận mức lương với chị. Thì giờ còn lại, tôi dành cho riêng tôi! Bà ta hỏi tôi:
-Việc riêng của chị là việc gì?
Tôi -đến nước này- đành chịu không nổi:
-Tôi viết báo, thưa chị. Tôi thích viết vì đó là một hobby của tôi! Và đồng thời có vài tờ báo còn trả nhuận bút nữa. Một bài tôi viết có khi là 30 US!!

Bà ta ngạc nhiên. Bà chủ nhà (sau này cho tôi biết, bà cũng bực mình với bà này khi thấy bà ta hạch sách hoạnh hoẹ tôi đủ điều) đứng dậy vào phòng lấy tờ bán nguyệt san Tự Do ở Texas:
-Bài của cổ viết có đăng trong này nè?
Bà ta im lặng. Và vậy là tôi xong luôn cái hy vọng được bà ta mời trông coi ông chồng đau tim của bà!

*
Bạn vàng của tôi, anh VTH giơi thiệu anh P. Anh có cơ sở thêu logo và lúc này công việc nhiều nên cũng cần người phụ. Tôi đến làm thử và bảnh lắm, tuyên bố :
-Em làm thử, học việc. Anh mất thời gian chỉ nên em làm free, không lấy tiền đâu. Coi vậy, cũng có trục trăc. Ðó là anh P yêu cầu tôi giúp anh! “Em nấu cơm cho em ăn thì em nấu dùm cho hai cha con anh” !trời đất, nhè tôi -nữ hoàng làm biếng về bếp núc (thời gian siêng là những năm ngoài 30. Giờ ngoài 50, rất làm biếng!) - mà bảo làm bếp cho ba người ăn! Tôi từ chối nhưng cuối cùng... thì tôi cũng đành giúp nhưng với điều kiện nấu sao ăn vậy. Không đuợc chê ỷ eo! Và giờ làm bếp tính ào giờ làm việc!
Tôi bảo với VTH “Tôi còn đang muốn đi làm những nghề sau đây: toilette công cộng Mỹ, phụ nấu bếp, quét rác đừơng, đứng coi cây xăng... “ Nghề nào coi như “tệ hại” nhất của Mỹ, cũng muốn làm qua cho biết mùi Mỹ! Sá gì? Tôi -đã từng đứng vững suốt gần 30 năm qua ở VN- sá gì ba cái chuyện lẻ tẻ đó? Long đong, lận đận từ thuở trẻ đến già. Âu đó là cái số! Số con rệp!

Hoàng Lan Chi

Users browsing this topic
Guest (2)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.