Tê Điếng
Người đi người ở ... ê chề
Tình ơi tình ở tình về thảnh thơi
Tâm vô ngại giấu đâu rồi ?
Người đi tình ở ... trói đời nghiệp duyên
Trả rồi, sao vẫn y nguyên
Phẩy tay, hứng nụ an nhiên phớt cười
Ừ thôi, hết giờ ra chơi
Giã cơn tê điếng tan hồi quắt quay
Qua đi ! mê đắm si ngây
Có không cũng một cơn say huyễn hà
Y Nguyên
Chiêm bao
Sống cũng là chiêm bao
Biển trời là sóng gió
Xa cố quận hôm nào
Như khi rời viễn phố...
Đã chít một vành khăn
Đưa tang thời ngơ ngẩn
Vẫn chưa thôi một lần
Phím loan chùng dưới ngón
Kỉ niệm có còn chăng
Một lời riêng chưa ngỏ
Mùa đã chớm thu vàng
Lá phất phơ đầu gió...
Ngày đi, chiều dần buông
Phút đợi chờ không lại
Chuông ngân hạnh phúc buồn
Ngỡ vàng rơi độ ấy...
Tránh làm sao pha phôi
Nối làm sao lỡ dở
Tháng ngày qua, qua rồi
Chiêm bao từ viễn phố...
đọc ngược :
Chiêm bao từ viễn phố
Tháng ngày qua, qua rồi
Nối làm sao lỡ dở
Tránh làm sao pha phôi...
Ngỡ vàng rơi độ ấy
Chuông ngân hạnh phúc buồn
Phút đợi chờ không lại
Ngày đi, chiều dần buông...
Lá phất phơ đầu gió
Mùa đã chớm thu vàng
Một lời riêng chưa ngỏ
Kỉ niệm có còn chăng
Phím loan chùng dưới ngón
Vẫn chưa thôi một lần ...
Đưa tang thời ngơ ngẩn,
Đã chít một vành khăn ...
Như khi rời viễn phố,
Xa cố quận hôm nào ...
Biển trời là sóng gió,
Sống cũng là chiêm bao ...
ynguyên
tì bà
ôm đàn ôm lấy bi ai
mặt đàn mơn trớn bàn tay nhung mềm
so dây, khúc mộng ru êm
máu tươm mười ngón trên miền tình đau
tương tư
nắn phím so dây ý chuốt chau
hồn thơ lãng đãng khói sương màu
năm cung trải rộng thênh triền nhớ
mười ngón lướt trườn trượt dốc đau
xa vắng câu ca du nguyệt tận
nhặt khoan sóng nhạc sử nhân sầu
tầm dương bến cũ thê thê mộng
người hỡi giang đầu có khóc nhau ?
ynguyên
Xuân đi xuân lại ...
V
Một bóng canh trường ta với ta
Bao năm kỉ niệm vẫn không nhòa
Tình đi thuở ấy duyên chưa thắm
Tóc chải phương này tuyết đã pha
Biển mặn xanh dâu chìm đất cũ
Người thương bạc dạ khuất miền xa
Xuân đi, xuân lại, xuân về nữa
Ngày tháng miên trường rồi cũng qua
IV
Rồi cũng qua đi hết nửa đời
Một mình một bóng một phương trời
Dẫu lìa ngó ý tơ còn vướng
Mặc ngóng mưa tình, mây đã trôi
Tủi phận hờn duyên thuyền vội tách
Thương nhà hận nước lệ thầm rơi
Xuân đi, xuân lại, xuân về nữa
Lòng vẫn riêng mang kỉ niệm người
III
Kỉ niệm người xưa trót buộc hoài
Đời nghiêng bên chén rượu tình say
Khêu niềm nhớ bạn dài đêm trắng
Chạnh nỗi thương mình những sớm mai
Trăng vỡ tan, tơ trăng vẫn đọng
Gió phiêu bồng, tóc gió thôi bay
Xuân đi, xuân lại, xuân về nữa
Kỉ niệm người sao chẳng nhạt phai
II
Chẳng nhạt phai niềm tư cố hương
Đêm nay dốc cạn một hồ trường
Nỗi nhà khôn dặn lòng trang trắng
Vận nước nào nguôi, tóc điểm sương
Cố quận quan hoài đau tấc dạ
Trần gian ngơ ngẩn lụy canh trường
Xuân đi, xuân lại, xuân về nữa
Mà chút tình riêng cứ vấn vương
I
Cứ vấn vương chi chút chuyện lòng
Sá gì, bên tủi nhục non sông
Nợ duyên thuở trước đành trao hết
Nghiệp quả ngày nao mới trả xong
Sinh tử, thành kia âu sắp hoại
Vô thường, có đấy cũng rồi không
Xuân đi, xuân lại, xuân về nữa
Vẫn tím một trang đời ngoại vong
ynguyên
Vàng Lá
Rủng rỉnh hạt me
Cò kè trái ổi
Sớm trưa chiều tối
Tuổi mặc người, hờn dỗi lang thang
Năm xưa trước ngõ dăm chàng
Hét hò đuổi bắt nghênh ngang sớm chiều
Ðánh nhau , giành sợi dây diều
Vì tranh me dốt, vì khều ổi xanh
Dìu dặt tiếng oanh
Mắt xanh leo lẻo
Câu chào lạt lẽo
Tuổi trông người, vờ khéo đoan trang
Hôm nao đầu ngõ bóng chàng
Rắp ranh bắn sẻ bên hàng trúc thưa
Long lanh hồ mắt đẩy đưa
Cho lòng thổn thức, nắng mưa thay màu
Rồi tim biết đau
Cho dàu nét mặt
Cho tình thắc mắc
Tuổi mong người, dằng dặc cung thang
Rễ si chẳng mọc chân chàng
Héo hon đài rũ, úa tàn nhụy xanh
Chim kêu trong nắng vàng hanh
Bánh xe ngày tháng lướt nhanh hiên nhà
Thành chuyến xe hoa
Phôi pha áo đỏ
Hồn tan pháo nổ
Tuổi rời người, bước lỡ sang ngang
Ngõ hoa chìm khuất bóng chàng
Cuộc tình thôi đã rõ ràng trôi xuôi
Ðầm đìa trên má trên môi
Giọt tình rơi xuống thả trôi theo dòng ...
Mênh mông mênh mông
Cõi lòng ngợp gió
Khuê phòng vò võ
Tuổi xa người, hồn xỏ áo tang
Quan san hun hút bóng chàng
Mộng về một thuở bên hàng trúc thưa
Nát nhầu vóc lụa áo xưa
Qua cầu không gió, nắng mưa dãi dầu
Ðời lạc về đâu
Mắt sầu lệ đổ
Thẫn thờ ngõ cũ
Tuổi không người, trúc rũ vườn hoang
x x
x
Chiều nay ngỡ thoáng bóng chàng
Ngậm ngùi hút bóng thu vàng lá rơi ....
Y Nguyên