Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Hiền Vy
Phượng Các
#1 Posted : Thursday, April 21, 2005 4:00:00 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)


Hiền Vy

Tên trên giấy tờ: Kristine Từ-Hiền Nguyễn
Tuổi: Bắc Giải
Những bút hiệu khác: An Nghiêm, Kristine N., K. Nguyễn
Truyện ngắn đầu tiên: Người Chị Nuôi, viết năm 14 tuổi, đăng trên Báo Chính Luận, trang Mai Bê Bi với bút hiệu Hoàng Uyên



Athena
#2 Posted : Saturday, April 23, 2005 1:13:56 PM(UTC)
Athena

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 8
Points: 0


Thằng Ròm


- "Thằng Ròm" à!
- ...?
- Ròm có thương con không Ròm?
- Có thương.
- Ròm thương con nhiều hay thương Bé nhiều hơn?
- Thương bằng nhau.
- Dì My nói Ròm thương Bé nhiều hơn thương con.
- Làm sao dì My biết được?
- Ai cũng biết Ròm thương con gái hơn con trai mà!
- Ai là ai?
- Là bạn của Ròm, bà con của Ròm, là tất cả những ai biết Ròm.
- Không đúng, cậu Tùng nói: "Không ai hiểu chị bằng em, chị thương "thằng Cu" của chị nhất."
- Cậu Tùng đúng không Ròm?
- Vừa đúng, vừa không đúng.
- Là sao, Ròm?
- Thương thì đúng mà nhất thì không đúng.
- Ròm không thương "thằng Cu" hơn hả Ròm?
- Ðã bảo là thương bằng nhau mà!
- Con muốn Ròm thương con nhiều hơn thương Bé.
- Tại sao phải thương nhiều hơn?
- Tại con muốn.
- ừ, thì thương nhiều hơn!
- Thật không Ròm?
- Thật!
- Làm sao con biết là Ròm nói thật?
- Con hơn Bé mấy tuổi?
- Sáu tuổi.
- Vậy thì con được thương nhiều hơn Bé những sáu năm.
- Ròm ăn gian quá, không phải như vậy. Ròm biết con "mean" cái gì mà.

*

- Tuấn à, Tuấn cứ gọi mẹ là Ròm hoài, ai không biết, tưởng Tuấn hỗn với mẹ.
- Ðâu cần ai biết, mình thương mẹ, mình gọi mẹ là Ròm, mình đâu có 'hỗn' với mẹ.
- Mai mốt Tuấn có bồ, bồ Tuấn sẽ cười, nếu nghe Tuấn gọi mẹ như vậy.
- Thì mình sẽ cười lại 'nó'.
- Sao lại cười người ta?
- Tại 'nó' cười mình, như vậy là nó "dốt", mình có quyền cười 'nó'.
- Ðừng nói người ta 'dốt', mình chưa biết người ta là ai mà!
- Mình sẽ không có "bồ" đâu mẹ.
- Sao vậy?
- Có bồ mệt lắm.
- Chưa có, sao biết mệt?
- Thì thấy mấy đứa bạn có bồ, bị bồ 'hành', tội quá chừng.
- Hành như thế nào?
- Phải chở bồ đi học, phải gọi điện thoại mấy lần một ngày nhưng khổ nhất là không được nhìn "gái " khác. Con gái kỳ cục!
- Tuấn à, chữ Việt Nam, "gái" có nghĩa không tốt.
- Girl đó mà mẹ!
- I know, nhưng mình nhìn thì làm sao bồ biết?
- 'Nó' biết chứ mẹ, con gái khôn lắm mẹ ơi!
- Bố nhìn "gái" khác, mẹ đâu có biết?
- Tại mẹ 'khờ' thôi, đâu có ai 'khờ' như mẹ.
- Tuấn hư quá, dám bảo mẹ 'khờ'.
- Mình giỡn mà mẹ, tại mẹ hiền quá nên bố 'làm tới' một chút, nhưng nhiều lúc, mình tưởng như mẹ không care, phải mẹ không care không mẹ?
- Không phải là không care, mà vì không muốn khổ thôi.
- Là sao mẹ, con không hiểu.
- Bố có tự do của bố, mình làm sao cấm được. Năn nỉ Tuấn đừng đi chơi khuya, còn chưa được, làm sao cấm bố nhìn người khác!
- Mẹ nói vậy, chứ bồ của bạn con mà cấm là bạn con phải nghe theo.
- Sao bạn con ngoan quá vậy?
- Cũng không ngoan lắm đâu!
- Sao vậy?
- Lâu lâu cũng nhìn lén một chút!
- Vậy thì cấm làm gì?
- Thì con đã bảo là con gái nó kỳ cục mà!

*

- Mẹ à!
- Dạ,
- Mẹ còn nhớ hồi con còn nhỏ, lúc nhà mình thay sàn nhà, cái chú thợ người Việt Nam la mẹ om sòm khi con gọi mẹ mà mẹ "dạ" với con không?
- Nhớ chứ, nhưng đâu phải chỉ một mình chú đó đâu! Ai lúc mới nghe mẹ "dạ" với Tuấn, cũng tưởng mẹ điên cả.
- Con nhớ là chú ấy đang làm, nghe mẹ "dạ" khi con kêu mẹ, chú ngưng lại, nhìn mẹ, trợn mắt hỏi: "Nó là con của chị hay nó là ông nội của chị, mà nó kêu thì chị dạ?" Sao chú đó dữ dằn quá ha mẹ?
- Chắc tại chú không quen thôi!
- Mà sao giờ này mẹ vẫn còn "dạ" vậy?
- Có lẽ tại quen mất rồi! Nghĩ lại cũng thấy buồn cười. Lúc nhỏ, Tuấn chỉ làm gì mà bố mẹ làm thôi. Thành ra muốn Tuấn "dạ", khi mẹ kêu, thì mẹ phải "dạ" trước cho chắc. Chỉ có điều mà mẹ không sửa được Tuấn, là ai Tuấn cũng gọi bằng "Thằng" cả.
- Chắc vì con dịch từ chữ "guy" đó mẹ à.
- Mẹ cũng nghĩ vậy nên chi nghe riết rồi quen, thấy vui tai, chỉ ngại là ai không hiểu chuyện, thì sẽ cho là Tuấn "láo" thôi.
- Con đâu có nói láo đâu mẹ!
- Không, "láo" là "hỗn", là "bad manners" đấy mà, không phải liar đâu!
- Tiếng Việt của mẹ khó quá!

*

- Mẹ à! Có phải hồi đó mẹ nói là khi con với Bé lớn, nếu cả hai đứa cùng đi tu thì mẹ sẽ happy lắm, phải không?
- Có, mẹ có nói vậy?
- Thế bây giờ con đi tu mẹ có còn happy không?
- Còn, nhưng Tuấn chỉ còn một năm nữa là xong đại học, chờ một năm nữa đi tu cũng chưa muộn.
- Nói giỡn với mẹ thôi, chứ con chưa đi tu được đâu!
- Sao vậy?
- Vì mình còn thích "gái" lắm mẹ à. Mà phải là "gái đẹp" mình mới thích.
- Tuấn ưa nói tào lao quá à!
- Mình nói thật, mẹ không thích hả?
- Nói thật thì giỏi, nhưng thật quá như vậy thì... hơi kỳ!
- Xin lỗi mẹ, thôi không nói chuyện "tào lao" nữa nhé! Ðể con hỏi mẹ vài chuyện khác đây, chuyện đàng hoàng đó.
- Rồi, mẹ nghe đây, nói đàng hoàng đi!
- Mẹ à! Con định học xong sẽ xin làm việc với Peace Corp. Mẹ nghĩ sao?
- ....
- Mẹ! mẹ không bằng lòng hả?
- Mẹ có nói gì đâu mà Tuấn bảo là mẹ không bằng lòng?
- Tại con thấy mẹ im lặng nên con tưởng là mẹ không bằng lòng.
- Ðừng bao giờ tưởng cái gì cả Tuấn ạ. Mình nghe đàng hoàng, còn không biết là mình hiểu có đúng ý người nói không, thì làm sao "tưởng" được cái gì người khác chưa nói.
- Thế thì mẹ bằng lòng hả?
- Mẹ chưa trả lời được. Mà con có biết là con đi Peace Corp thì con sẽ làm gì và sống ra sao không?
- Biết chứ mẹ! Vào đó mình sẽ sống cực khổ, sẽ đến các xứ nghèo giúp đỡ những người nghèo khổ, bệnh tật. Con muốn sống vậy đó.
- Nếu vậy thì mẹ không những bằng lòng mà còn rất là hãnh diện nữa.
- Cám ơn mẹ! Nhưng mẹ có buồn không?
- Tại sao mẹ lại buồn?
- Tại vì con thấy các anh chị con các bác, cô, chú... bạn của bố mẹ, ai ra trường cũng kiếm việc nhiều lương, lo cưới vợ, mua nhà, mua xe. Mấy bác rất là proud, cứ khoe hoài. Còn con thì không làm giống như vậy?
- Chắc chắn là mẹ không buồn rồi. Mẹ còn rất là mừng nữa, Tuấn có biết không?
- Thật hả mẹ!
- Thật chứ! Nhưng tại sao Tuấn lại thích đi các nước nghèo?
- Con thấy có những em bé thiếu ăn, ốm nhom, bịnh hoạn, có những người bịnh không có đủ thuốc uống, có những người già không có nơi nương tựa..., những hình ảnh đó cứ ám ảnh con hoài.
- Tại sao Tuấn bị ám ảnh bởi những hình ảnh đó?
- Con cũng không biết tại sao nữa mẹ à, chỉ biết là những lúc con "feel" được là con may mắn thì là lúc con nghĩ tới những người kém may mắn hơn con.
- Lúc nào là lúc con cảm thấy con may mắn?
- Ðược làm con bố mẹ, được bố mẹ cho ăn học, được biết mình sinh ra với tấm thân đầy đủ.... nhưng có lẽ may mắn nhất là được mẹ support trong mọi vấn đề.
- Thôi "thằng anh hai" à, anh hai có biết là đang cho mẹ đi tàu bay giấy không?
- Ðâu phải con cho mẹ đi tàu bay giấy đâu, con nói thật mà mẹ!
- Cám ơn con! Nhưng mẹ vẫn còn thắc mắc về vụ Tuấn muốn làm việc với Peace Corp.
- Thắc mắc gì vậy mẹ?
- Tuấn có biết là họ sẽ gởi Tuấn tới những nơi rất là nghèo, không có cả tiện nghi tối thiểu như: nước máy, điện....mà vệ sinh cá nhân thì rất là giới hạn. Lại không có CD, music, không có TV, không có Sport. Không có ai nấu cho ăn như ở nhà với mẹ đâu. Are you sure you know what you're talking about?
- Con có đọc qua hết những cái đó rồi mẹ à, con nghĩ là con sẽ OK. ở nhà, con "hành" mẹ nấu nướng, săn sóc con là để cho mẹ vui đó mà. Chứ ra đường con cũng ngon lành lắm, bộ mẹ tưởng con là "thằng lười" đó hả?
- Chà, anh Hai nói nghe sang dữ a! Nhưng mẹ vẫn không hiểu được tại sao Tuấn lại muốn làm những việc "khác người" như vậy?
- Từ lúc con còn rất nhỏ, mẹ vẫn dạy con là mình phải chia xẻ, giúp đỡ và thương yêu mọi người..., mỗi lần con được mẹ thưởng, lúc nào mẹ cũng trừ ra 20% để gởi về cho các em mồ côi. Như thay vì cho mười đồng, mẹ chỉ cho con tám đồng còn hai đồng kia mẹ giữ lại để cho người nghèo. Rồi mỗi ngày, mẹ đọc "Kinh Thương Yêu" cho mình nghe. Có lẽ "nó" thâm nhập vào mình từ lâu lắm rồi mẹ ạ!
- ...
- Rồi những cuối tuần, mẹ chở mình ra chơi bờ hồ, đem theo bánh mì cũ, cơm cũ cho chim và vịt ăn. Vừa cho chúng ăn, mẹ vừa nói: "Xin cho muôn loài có được thức ăn đầy đủ." Có lẽ đây một tí, kia một tí, "nó" thấm vào mình, nên khi đọc báo, xem TV, thấy những cảnh thương tâm, con cảm thấy là phải "làm một cái gì" mẹ ạ.
- ...
- Những việc làm của mẹ khiến con vô cùng cảm động. Vài lần, con có hỏi mẹ là tại sao mẹ chỉ gởi cho Việt Nam mà không gởi cho những nước khác, mẹ nhớ không?
- Mẹ trả lời Tuấn câu này nhiều lần rồi mà!
- Dạ, mẹ vẫn bảo là tại mình không có nhiều tiền, mình không có đủ để gởi cho mọi nơi. Nhưng nhiều lúc con cũng tự hỏi là nếu vậy thì mình vẫn chưa công bằng lắm.
- Mẹ đồng ý là mẹ không có công bằng trong việc này, nhưng Tuấn nghĩ thêm một chút nữa đi, sức mình chỉ tới đó, mình làm được chút nào hay chút đó.
- Con biết chứ mẹ, vì vậy con muốn vào Peace Corp để có cơ hội đi tới những nước nghèo mà giúp đỡ, để coi mình chịu được cảnh khổ nỗi không, để coi tình cảm của mình đối với những người nghèo, không phải là người Việt Nam, nó như thế nào.
- ....
- Sao mẹ không nói gì cả vậy?
- Mẹ đang suy nghĩ không biết có phải mẹ đã làm cho Tuấn quá lý tưởng hay không.
- Không đâu mẹ, để con đọc lại Kinh Thương Yêu cho mẹ con mình cùng nghe nha mẹ.
- Con đọc đi.

- "Những ai muốn đạt tới An Lạc thường nên học hạnh thẳng thắn, khiêm cung, biết xử dụng ngôn ngữ từ ái. Những kẻ ấy biết sống đơn giản mà hạnh phúc, nếp sống từ hòa, điềm đạm, ít ham muốn, không đua đòi theo đám đông.
Những kẻ ấy sẽ không làm bất cứ một điều gì mà các bậc thức giả có thể chê cười. Và đây là điều họ luôn luôn tâm niệm:
Nguyện cho mọi người và mọi loài được sống trong an toàn và hạnh phúc, tâm tư hiền hậu và thảnh thơi.

Nguyện cho tất cả các loài sinh vật trên trái đất đều được sống an lành, những loài yếu, những loài mạnh, những loài cao, những loài thấp, những loài lớn, những loài nhỏ, những loài ta có thể nhìn thấy, những loài ta không thể nhìn thấy, những loài ở gần, những loài ở xa, những loài đã sinh và những loài sắp sinh.

Nguyện cho đừng loài nào sát hại loài nào, đừng ai coi nhẹ tính mạng của ai, đừng ai vì giận hờn hoặc ác tâm mà mong cho ai bị đau khổ và khốn đốn.

Như một bà mẹ đang đem thân mạng mình che chở cho đứa con duy nhất, chúng ta hãy đem lòng từ bi mà đối xử với tất cả mọi loài.

Ta hãy đem lòng từ bi không giới hạn của ta mà bao trùm cả thế gian và muôn loài, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, lòng từ bi không bị bất cứ gì làm ngăn cách, tâm ta không còn vương vấn một chút oán hờn hoặc căm thù. Bất cứ lúc nào, khi đi, khi đứng, khi ngồi, khi nằm, miễn là còn thức, ta nguyện duy trì trong ta chánh niệm từ bi. Nếp sống từ bi là nếp sống cao đẹp nhất.
Không lạc vào tà kiến, loại dần ham muốn, sống nếp sống lành mạnh và đạt thành trí giác, hành giả sẽ chắc chắn vượt khỏi tử sinh."


- Cám ơn Tuấn. Tuấn đọc hay quá làm mẹ muốn khóc.
- Con thích bài kinh này lắm mẹ à. Hồi đó, mẹ nói là Kinh Từ Bi mà sau này Thầy dịch ra chữ Việt là Kinh Thương Yêu, phải không mẹ?
- Ðúng vậy, Thầy muốn dùng chữ Việt thay vì chữ Hán, mẹ thích lắm, nên cứ đọc cho con với Bé nghe hoài. Tưởng Tuấn xa nhà lâu, Tuấn đâu còn nhớ nữa.
- Có nhiều chuyện mình không bao giờ quên được, mẹ biết không?
- Thí dụ?
- Như những chuyện mẹ kể cho mình nghe lúc nhỏ, những chuyện mình thấy mẹ làm, tự nhiên nó thấm vào người mình, mình không quên được nữa.
- Cũng may là chưa bao giờ biểu Tuấn làm bậy!
- May quá ha mẹ?
- Oh! Oh! Tuấn lại sắp dở trò gì nữa đây?
- Ðâu có mẹ, con chỉ muốn chọc mẹ một tí trước khi con trở lại trường đó mà!
- Mấy giờ Tuấn đi vậy?
- Dạ chừng một giờ nữa.
- Tuấn muốn ăn gì nữa không, để mẹ nấu?
- Dạ thôi, ăn nhiều quá rồi, một cuối tuần về nhà là con có thể nhịn nguyên tuần sau đó. Ủa mà mẹ sửa xong cái tay áo cho con rồi hả?
- Xong rồi đây, Tuấn thử vào coi có vừa chưa?
- Không cần đâu mẹ, mẹ làm là vừa boong à.
- Lại cho mẹ đi tàu bay giấy nữa hả?
- Ðâu có! mẹ đi tàu bay thật hoài rồi mà, mẹ đâu cần "my paper air-plane" nữa đâu!
- Thôi! Anh Hai đi sửa soạn mà về trường lại cho rồi, không thôi trời tối, lái xe nguy hiểm.
- Mẹ "chán" mình rồi hả?
- Ừ !
- Xui quá! Mình thì chẳng bao giờ chán mẹ đâu! Mà mẹ này, mẹ có biết là...con thương "Thằng Ròm" của con lắm không?
- "Thằng Ròm" cũng thương con lắm, "Thằng Anh Hai" có biết không!

HiềnVy - An Nghiêm
Phượng Các
#3 Posted : Sunday, April 24, 2005 1:34:52 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Xuân Muộn
Hiền Vy


Đưa tay sửa lại gọng kính cận đang trệ xuống trên sóng mũi, Hoàng Uyên nhìn lên bảng đen, cố đọc những giòng chữ giáo sư Huân vừa viết. Chợt bắt gặp nụ cười nửa như thân thiện, nửa như tinh nghịch trên gương mặt Huân, cô ngượng ngùng chớp mắt, bối rối cúi nhanh xuống trang giấy đang ghi chép dở dang. Dù mặt nóng bừng, cô vẫn cố làm ra vẻ như chẳng hề thấy Huân đã cười làm quen với mình. Nửa giờ còn lại của môn Ngữ Học, Hoàng Uyên khó nhọc tìm cách tránh né tia nhìn đầm ấm của người giảng sư trẻ. Mỗi lần bắt gặp Huân nhìn, tim Uyên như lỗi mất một nhịp, tay chân luống cuống thừa thãi, cô như ngây ngất, như say say.

Người ngồi, kẻ đứng, đông nghẹt không còn cả lối đi trong Giảng Đường II của Đại Học Văn Khoa Sàigòn. Ngồi thu gọn trong chiếc ghế bìa của dãy ghế đầu tiên, Hoàng Uyên thầm cám ơn người bạn đã chịu khó dậy thật sớm đến giữ chỗ cho cô. Trong lúc sinh viên đang ghi vội lời giảng của cha Thanh Lãng thì Hoàng Uyên ngồi mơ mộng. Dù Văn Chương Quốc Âm là môn cô rất thích, nhưng nụ cười và ánh mắt của Huân cứ ám ảnh cô cả mấy hôm nay. Hoàng Uyên thật sự xúc động khi nhớ lại ánh mắt và nụ cười của giáo sư Huân. Cái nhìn trìu mến, ấm áp nhưng lại có vẻ tinh nghịch cùng với nụ cười đầm ấm nhưng không kém phần phá phách của Huân đã làm cô mềm lòng. Hoàng Uyên không thể chú tâm vào những lời giảng của cha Thanh Lãng được nữa. Hình ảnh của Huân không bao giờ chịu rời cô....

Một dáng dấp quen thuộc lướt qua ngoài hành lang, trong giảng đường, tim Hoàng Uyên đập mạnh. “Vậy là “chàng” có giờ dạy hôm nay ...,” cô thầm nghĩ và mong cho mau hết giờ...

***

- Hoàng Uyên đến phòng giáo sư một tí được không?
Giật mình khi nghe tiếng nói quen thuộc sau lưng, Hoàng Uyên nắm chặt thành lan can hơn, quay đầu lại, bối rối chớp mắt, rồi gật đầu và đi theo Huân xuống cầu thang.
Hoàng Uyên ngại ngùng nhìn quanh căn phòng giải lao của giáo sư, thầy Trụ đang ngồi đọc sách nơi góc phòng, nghe tiếng động, ngước mắt lên nhìn, cô khoanh tay chào, ông mỉm cười, xong lại cúi xuống trang sách đang đọc dở. Huân lên tiếng trong lúc Hoàng Uyên đang lúng túng:
- Mời Hoàng Uyên ngồi.
- Dạ... đây là bàn ghế của thầy cô ...
- Không sao đâu, hôm nay Hoàng Uyên là khách của tôi mà. Ngồi đi, đứng hoài mỏi chân đó.
Kéo chiếc ghế đối diện với Hoàng Uyên, Huân ngồi xuống, hỏi:
- Bài hôm trước có gì khó hiểu không mà thấy Uyên bối rối vậy?
Chớp mắt với một chút ngượng ngùng, Hoàng Uyên đáp khẽ:
- Dạ, con hơi thắc mắc một chút xíu.
- Tôi hứa sẽ giải đáp tất cả những thắc mắc của Uyên.
Hoàng Uyên ngập ngừng:
- Thầy bảo; Ngôn Ngữ Việt Nam là độc âm, nhưng con thấy có chữ “Doanh” đọc như là hai âm riêng biệt là “Do” và “Anh” Mình đọc nhanh thành “doanh”
Huân cười tinh nghịch:
- Do Anh! Tức là Tùy Anh, cái gì cũng do anh quyết định. Anh nào mà may mắn vậy?
Hoàng Uyên phụng phịu, cúi đầu không nói. Huân lại cười:
- Đùa với Uyên cho vui thôi, thật ra Uyên nói rất có lý nhưng như thế này nhé: O,A,N,H chỉ là một âm “oanh” thôi, khi có phụ âm D đi trước thì đọc thành Doanh, và nếu cho phụ âm T vào thì đọc thành Toanh, như mới toanh đó.
Nhìn sâu vào mắt Uyên, Huân tiếp:
- Hoàng Uyên còn thắc mắc gì nữa không?
- Dạ không.
Thấy Hoàng Uyên bối rối, ngượng ngùng, Huân rủ:
- Uyên khát nước không? Mình đi uống nước nhé?
Hoàng Uyên lại ngập ngừng:
- Dạ thôi.
- Thôi là sao?
- Dạ, là không đi uống nước.
- Tại sao?
- Dạ, sợ bạn thấy.
Huân cười lớn, rồi hỏi:
- Uyên mấy tuổi rồi?
Hoàng Uyên ngạc nhiên:
- Thầy hỏi làm gì vậy?
- Hỏi cho có hỏi thôi, chớ tôi biết Hoàng Uyên 19 tuổi rồi.
Tròn mắt, Hoàng Uyên ngạc nhiên:
- Sao thầy biết vậy?
Lắc đầu, làm ra vẻ khó khăn, Huân cười cười:
- Bí mật, bí mật. Hoàng Uyên chịu đi uống nước rồi tôi kể cho nghe.
Hoàng Uyên tinh nghịch hỏi lại:
- Thầy dụ học trò hả?
- Ừ,
- Nhưng Thầy hỏi tuổi của Uyên làm gì vậy?
- Để nhắc cho Hoàng Uyên nhớ là Hoàng Uyên người lớn rồi, không cần phải ngại ngùng, sợ bạn bè bàn tán nữa.
- Mẹ vẫn gọi con là Bé Uyên mà.
- Vậy thì “Thầy” mời “Bé Uyên” đi uống nước.
- Sợ Mẹ mắng quá!
- “Thầy” không mách Mẹ đâu.

***

Kéo trong túi quần ra cái ví, Huân mở từ từ rồi đưa ra trước mặt Hoàng Uyên một tấm hình đen trắng, hỏi:
- Hoàng Uyên biết hình ai không?
Giật mình, lúng túng, Hoàng Uyên bối rối:
- Ủa! Hình của con mà. Sao thầy lại có?
Nhìn sâu vào mắt Uyên, Huân cười:
- Hình của người yêu tôi mà.
Hoàng Uyên đỏ mặt:
- Sao ... sao... giống y hình của con vậy?
Huân ngập ngừng:
- Đùa với Hoàng Uyên thôi, hình này tôi xin được đó.
- Thầy xin ở đâu? Ngoài tiệm hình hả?
- Không, tôi xuống văn phòng, xin coi hồ sơ của sinh viên chứng chỉ Ngữ Học. Thấy trong hồ sơ của Uyên có dư tấm hình, tôi lén lấy.
Hoàng Uyên thảng thốt:
- Vậy là Thầy biết hết “tung tích” của con?
- Xin lỗi Hoàng Uyên nha. Tại tôi có cô sinh viên nhỏ nhắn dễ thương quá nên tôi phải “làm bậy”.
Hoàng Uyên năn nỉ:
- Thầy trả lại hình cho con được không?
- Được chứ, nhưng phải với một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Uyên cho tôi tấm hình khác.
Hoàng Uyên phụng phịu:
- Thầy khôn quá!
Huân đưa tay khuấy nhẹ ly chanh đường của Uyên, hối:
- Uyên uống nước đi, đá tan hết rồi.
Nhìn Uyên từ từ uống nước, Huân hát khẽ:
- ... Uống ly chanh đường, uống môi em ngọt....

***

Dắt Hoàng Uyên chen được qua khỏi khu bán Quất, trên Đại lộ Nguyễn Huệ đông người vào những ngày cận Tết, Huân xiết nhẹ tay nàng, hỏi:
- Uyên thích Mai hay Đào?
- Hoa nào cũng đẹp, Em thích cả hai.
Huân cười, khen:
- Bé Uyên ngoan quá! Chịu bỏ chữ “con” rồi.
Uyên hích nhẹ tay vào bụng chàng. Huân cười lớn hơn rồi tiếp:
- Vậy đi xem Đào trước nhé? Nếu có cành nào đẹp, mình mua về biếu bố em.
Cầm một cành Anh Đào với đầy những nụ hoa tròn xoe nhưng chưa nở, Huân hỏi người bán hàng:
- Cành này nở kịp Tết không?
- Chắc chắn kịp chứ, tôi bảo đảm hoa sẽ nở đúng ngày Mùng Một Tết.
Huân đùa với bà bán hàng:
- Tôi mua cành hoa này để cưới vợ đó. Hoa mà không nở đúng Tết là tôi không được vợ, tôi bắt thường bà đó à nha.
Bà bán hàng quay qua nhìn Uyên, rồi cười với Huân:
- Anh cưới cô này hả?
- Bà hỏi giùm tôi coi cổ có chịu không?
Uyên đỏ mặt, quay đi nơi khác. Anh kỳ cục, khi không đi nhờ bà bán hàng hỏi. Sao không hỏi thẳng em. Nghĩ vậy, nhưng Uyên không biết nếu Huân hỏi thì nàng sẽ phải trả lời làm sao.

Cơn gió lành lạnh từ bờ sông thổi nhẹ làm Uyên đi sát vào Huân hơn. Huân vòng tay ôm vai nàng, kéo nhẹ Uyên vào lòng. Mùi hương từ mái tóc dài của Uyên làm Huân ngây ngất. Anh muốn hỏi cô có chịu làm vợ anh không, anh muốn hỏi cô có muốn làm Mẹ những đứa con của anh không... Từ lúc mua xong cành Đào, Uyên im lặng chưa nói gì, không biết nàng nghĩ gì về câu nói đùa của mình với bà bán hàng mà im ru như vậy. Huân muốn dành ngạc nhiên cho Uyên, anh định khi đến thăm gia đình Uyên ngày đầu năm, anh sẽ ngỏ lời với Uyên bên cành Đào rộ nở. Với Huân, mùa Xuân là mùa của hạnh phúc, của hy vọng, nên dù quen Uyên được vài tháng nay, anh vẫn chưa đề cập đến chuyện tương lai của hai đứa. Không khí Tết làm Huân nôn nao, anh muốn ngỏ lời ngay với cô nhưng cố kìm lại để chờ cho đến ngày đầu năm.

Phải đợi đến ngày mùng ba Tết, cành đào mới chịu nở rộ trong góc căn phòng khách nhà Uyên. Khi Huân ngỏ lời, Uyên đã luống cuống ngượng ngùng, nhưng hạnh phúc gật đầu và cả hai cùng đồng ý đến mùa Hè, Huân sẽ xin làm đám hỏi.

***

Gởi xong chiếc Yamaha, cầm thẻ biên nhận, Hoàng Uyên chấm vội vài giọt mồ hôi đang chảy xuống bên má, rồi đi nhanh vào sân trường. Cây phượng đỏ năm nay trổ hoa hơi sớm, chưa đến tháng năm mà xác phượng đã đầy sân. Mọi người tụm năm, tụm bảy bàn chuyện thời cuộc. Quảng Trị thất thủ, Huế sôi động, Đà Nẵng xôn xao ... không ai còn tâm trí lo đến việc học bài cho khóa thi gần kề.
Vừa bước chân lên cầu thang, Uyên đã thấy cô em gái của Huân đứng tựa lưng vào hành lang. Uyên ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, Huyền đi đâu đây?
- Em đi kiếm chị. Anh Huân dặn em sáng nay phải mang gói này đến trường cho chị.
- Uyên tưởng anh Huân có lớp hôm nay mà.
- Có, nhưng anh nhờ thầy Trụ dạy thế. Anh đi Huế hai bữa nay rồi.
Hoàng Uyên sững sờ:
- Đi từ hôm nào? Sao Uyên không biết?
- Anh Huân giấu chị vì sợ chị lo. Anh phải ra Huế đón Me. Anh sợ Huế mất, Me sẽ bị kẹt một mình. Anh dặn em nếu anh không về kịp sinh nhật chị, em phải đem quà đến cho chị đúng ngày.
Chớp nhẹ mắt, Huyền tiếp:
- Em mừng sinh nhật chị.
Đưa tay nhận gói quà, lòng Hoàng Uyên rối bời, nước mắt bỗng dưng lăn dài trên má. Sinh nhật thứ hai mươi! Tưởng năm nay sinh nhật đầu tiên có chàng. Mấy hôm rồi cô dồn hết thì giờ để học bài thi, mong hôm nay rảnh rang chút xíu để dung dăng dung dẻ với chàng ...
Tuần trước Huân đến nhà, bảo em cố học thi đi nha, thời cuộc tuy có rối reng nhưng có lẽ không sao đâu, anh sẽ ít tới chơi để em có thì giờ học thi. Nhớ học môn Ngữ Học đàng hoàng, được nhất lớp, anh sẽ thưởng...

Hoàng Uyên thương yêu!
Chúc em một sinh nhật bình an. Khi anh về sẽ đền em.
Cho anh xin lỗi đã không nói với em về chuyến đi.
Anh sợ em lo quá không học bài được.
Anh đón Me vào rồi tính đến chuyện chúng mình.
Huân


Dòng chữ nghiêng nghiêng của Huân mờ hẳn mỗi lần Uyên cầm tấm thiệp lên đọc lại. Màn ảnh vô tuyến truyền hình đưa tin Huế thất thủ, rồi đến Đà Nẵng cũng đầu hàng. Người người chen nhau tìm đường vào Nam. Máy bay không còn cất cánh, chỉ còn đường bộ, đường thủy... Dân Sàigòn náo loạn, Hoàng Uyên đi ra đi vào như người mất hồn. Huân vẫn bặt tăm...

Những giây phút cuối của tháng Tư, Hoàng Uyên đành phải theo gia đình. Cô không muốn rời khỏi căn nhà vì tin rằng Huân sẽ đến tìm. Làm sao bỏ đi khi tin Huân chưa có? Làm sao dứt được mối tình đầu vừa mới đến? Xin ba mẹ cho ở lại chờ Huân, Mẹ khóc nói nếu Uyên ở lại chờ Huân thì cả nhà cùng chờ...

***

Leo được lên chiếc xe bus đầy người, Hoàng Uyên ngồi xuống chiếc ghế trống gần bác tài xế, cô tháo bớt khăn quàng cổ ra, bao quanh hai bàn tay lạnh ngắt. Nhắm mắt lại, cô nghĩ đến những năm vừa đi học, vừa đi làm giúp bố mẹ nuôi các em nơi thành phố nhỏ này. Nhờ bận rộn, cô bớt suy nghĩ đến chuyện ngày xưa.

Đã sáu năm rồi, tin Huân vẫn biền biệt. Những ngày cô đơn một mình đến trường, đã bao lần Uyên thầm khóc vì nhớ Huân. Nhớ lại lời cầu hôn năm nào của Huân bên cành đào ngày Tết. Nhớ lại những lần cùng chàng đi uống nước rồi được nghe chàng hát “trả lại em yêu.” Những lần cùng Huân, tay trong tay đi dưới những hàng me trên đường Pasteur, nghe chàng hát “con đường tình ta đi”... Nhưng thích nhất, vẫn là khi nhìn Huân khuấy tan đường cho ly nước chanh của cô và tình tứ hát “uống ly chanh đường, uống môi em ngọt...”

Sáu năm nay, mỗi lần Tết đến, Hoàng Uyên đều nghỉ học vào ngày Mùng Ba. Ở nhà một mình, nàng nhớ Huân quay quắt, không biết bây giờ anh đang ở đâu. Không biết đến bao giờ mình mới lại gặp nhau, không biết anh có còn nhớ tới em không, không biết ..., không biết ...

Cơn bão tuyết đầu tháng hai làm đường xá vắng người qua lại. Tin thời tiết cho biết tối nay sẽ có thêm mười inches tuyết nữa sẽ rơi. Co ro trong chiếc áo khoác rộng thùng, Hoàng Uyên ra mở cửa khi nghe tiếng chuông. Người đưa thư cười tươi với cô, rồi trao cho Uyên một tập thư dầy. Cô đưa tặng ông một bao lì xì màu đỏ. Ông nói cám ơn và chúc cô một năm mới hạnh phúc. Hoàng Uyên cám ơn người đưa thư nhưng thầm nghĩ làm sao mà hạnh phúc được khi bên mình không có Huân.

Nhéo vào chân thật đau, để biết mình đang không nằm mơ, Uyên đọc lại những giòng chữ quen thuộc:

Hoàng Uyên ơi
Anh và Me vừa tới Pháp được mấy tuần nay.
Nhờ hội Hồng Thập Tự anh tìm được địa chỉ của em.
Hơn sáu năm rồi, anh không biết bây giờ em thế nào.
Anh vẫn như ngày xưa. Huyền đã lập gia đình ...
...
Nếu em đã có gia đình thì anh không trách em đâu.
Nếu em vẫn còn chờ anh, thì số điện thoại của anh đây ...
...
Huân


Hoàng Uyên chạy nhanh đến bên chiếc điện thoại, run run, tay cô bấm số...
Mùa Xuân thật sự đã đến, dù bên ngoài tuyết đang rơi ... ./.

HiềnVy
Tonka
#4 Posted : Sunday, April 24, 2005 10:00:36 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Thằng Ròm


Truyện này hay quá Approve
HV
#5 Posted : Monday, April 25, 2005 12:36:14 AM(UTC)
HV

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 256
Points: 0

quote:
Gởi bởi tonka

Thằng Ròm


Truyện này hay quá Approve



Thằng Ròm cám ơn tonka nghen Smile
Hoa Gạo
#6 Posted : Tuesday, April 26, 2005 4:51:01 AM(UTC)
Hoa Gạo

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 681
Points: 0

Thằng Ròm dễ thương quá...
HV
#7 Posted : Tuesday, April 26, 2005 5:52:29 AM(UTC)
HV

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 256
Points: 0

quote:
Gởi bởi Hoa Gạo

Thằng Ròm dễ thương quá...



Cám ơn Hoa Gạo đã đọc Thằng Ròm nha

Ròm Smile
Phượng Các
#8 Posted : Friday, May 20, 2005 8:31:04 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)

Chuyện Mẹ Con



- Mẹ à, Dĩ-An là gì hả mẹ?
- Là tên của một làng nhỏ ở gần Sài-Gòn.
- Là gì nữa mẹ?
- Là An-Lạc hoài hoài.
- Còn là gì nữa không mẹ?
- Là tên của con gái của mẹ nữa.
- Sao bố mẹ đặt tên con là Dĩ-An vậy mẹ?
- Bố mẹ muốn con luôn luôn được an lạc và còn muốn con sẽ đem an lạc lại cho những người gần con.
- Mà con có làm bố mẹ "an-lạc" hoài hoàí chưa mẹ?
- Chắc cũng có lúc bố mẹ không đuợc an lạc.
- Lúc nào vậy mẹ?
- Lúc con đau ốm gì đó.
- Chỉ vậy thôi hở mẹ?
- Chỉ vậy thôi.
- Mẹ, Bác Hòa nói khi Thầy cho mình pháp danh là Thầy dùng tên giống với tính tình của mình, phải vậy không mẹ?
- Mẹ cũng nghe như vậy.
- Bác nói tên mẹ là hay lắm đó.
- Hay lắm là hay thế nào?
- Bác nói: Từ có nghĩa là Hiền, Từ Hiền là Hiền Hiền. Thầy đặt tên cho mẹ như vậy là "Double Hiền."
- Tại bác là 'sư huynh' của mẹ, bác thương, nên bác nói vậy, chứ con không nhớ chú Nghiệp cứ chọc mẹ hoài sao?
- Chú chọc làm sao mẹ?
- Chú cứ hay trêu mẹ với mấy cô chú khác là: "Tên chỉ là Từ Hiền, tức là chỉ hết Hiền rồi đó. Mấy đứa mà chọc chỉ là chỉ uýnh chết."
- Mẹ có "uýnh chết" các cô chú không mẹ?
- Không, con!
- Sao vậy?
- Thầy đã dạy mẹ là: "Thầy đặt tên con là Từ Hiền để con nhớ là chừng nào lỡ có định dữ thì nhớ tên con là Hiền chứ không phải Dữ."
- Vì vậy mà mẹ đổi tên lại trên giấy tờ hả mẹ?
- Ừ.
- Mẹ "hư" quá! Không được "ừ" Phải "dạ" chứ.

*

- Mẹ ơi!
- Dạ.
- Mẹ nhớ hồi đó mẹ đòi xuất gia mà con không chịu không?
- Nhớ chứ.
- Bây giờ mẹ muốn đi, con không cản nữa.
- Sao con hay vậy?
- Tại lần này qua Làng, con gặp quí thầy, sư cô, sư chú, ai cũng happy vì được xuất gia. Con muốn mẹ được happy.
- Cám ơn con, nhưng mẹ chưa đi được đâu.
- Mẹ nhớ bố hả?
- Mẹ không biết là có nhớ bố không, chỉ biết là Thầy chưa cho.
- Sao Thầy chưa cho vậy?
- Vì mẹ còn con, còn bố. Thầy bảo chừng nào con xong đại học và bố bằng lòng cho mẹ xuất gia, thì thầy mới cho mẹ xuống tóc.
- Ố! ồ! tội mẹ quá! Chắc lâu lắm mới được mẹ ơi. Lúc đó mẹ già rồi, làm sao tu được nữa.
- Thì bây giờ mẹ phải tu.
- Mẹ à, sao có nhiều người không hiểu "Tu" là gì vậy mẹ?
- Con có biết Tu là gì không?
- Dạ có, Tu theo con chỉ là sửa đổi thôi mẹ. Thầy bên Làng dạy là: mình làm gì, mình phải biết mình đang làm gì. Đó là một cách tu phải không mẹ?
- Theo mẹ, đó là cách để mình thực tập sống tỉnh thức thôi.
- Sống tỉnh thức là tu rồi mẹ à.
- Mẹ đồng ý, nhưng theo mẹ, Tu còn là tập bỏ những thói quen xấu mà mình đã huân tập từ lâu đời.
- Là làm sao mẹ?
- Là thí dụ như hồi xưa, lúc chưa biết tu tập, mình muốn mua một cái áo chừng tám chục, thì bây giờ đang tu tập, mình tập mua một cái chỉ bốn chục thôi. Sau đó mình sẽ mua áo chừng hai chục, rồi từ từ mình sẽ thấy không cần thiết để mua thêm một cái áo nữa.
- Vậy mình chờ họ Sale 50% off là được hả mẹ?
- Được, nhưng không phải lúc đó mình mua hai cái, mà mình chỉ mua một cái, và số tiền mình "save" được từ cái sale đó, mình phải làm việc gì hữu ích.
- Mình cho mấy em mồ côi hả mẹ?
- Yeah, something like that.
- Mẹ cho thêm một thí dụ nữa được không?
- Được chứ! Ngày xưa chưa biết tu tập, ai nói gì hay làm gì mình buồn, mình buồn một tuần hay lâu hơn, giờ biết tu tập, mình buồn một ngày hay giỏi hơn thì chỉ vài phút. Đến lúc tu tập giỏi hơn, mình sẽ quán là tại sao người đó nói hay làm như vậy. Mình sẽ thấy thương họ hơn là giận họ.
- Tại sao thương họ vậy mẹ?
- Vì mình thấy được nếu một người cứ cố tình làm cho người khác đau khổ thì tự bản thân họ rất là đau khổ, nên họ không bao giờ chịu được khi thấy người khác hạnh phúc hơn họ. Bất cứ cái gì người khác làm, họ cũng thấy chướng cả. Với một người như vậy thì mình làm sao giận được nữa, con!
- Mình có nói họ tu, cho họ bớt khổ được không mẹ?
- Khó lắm con! vì Tu là từ bao nhiêu kiếp chứ đâu phải một kiếp này đâu.

*

- Mẹ, Sao hôm qua mẹ nói chuyện với dì Thu lâu quá vậy mẹ?
- Mẹ tried to calm her down.
- Sao vậy mẹ ?
- Dì được mời đi ăn cơm khách, gặp nhiều người quen hỏi thăm về mẹ. Có bác Ngọc quen với bố mẹ đã lâu. Bác chỉ trích về mẹ. Dì cãi nhau với bác, dì gọi mẹ, kể lại.
- Cãi nhau thế nào mẹ?
- Ừ , thì ba cái chuyện tào lao đó mà.
- Chuyện tào lao là chuyện gì mẹ?
- Thì đại khái là tại sao mẹ TU mà mẹ diện đẹp quá vậy. Tại sao mẹ TU mà mẹ còn đi shopping ở NM. Tại sao lúc thì mẹ mặc bộ đồ nâu đi khắp nơi, lúc thì mẹ mặc Mini skirt...
- Ủa! Mẹ làm gì có Mini skirt mà mặc, hở mẹ? Mà TU với đi shopping hay bận áo quần đẹp thì có dính dáng gì với nhau đâu mẹ?
- Tại con hiểu đúng nghĩa chữ TU.
- Sao người lớn ngồi với nhau ưa nói về người khác vậy mẹ?
- Tại đó là những thói quen xấu mà người lớn huân tập nhiều hơn và lâu hơn con nít.
- Mà chuyện mẹ "Tu" hay mẹ diện thì có ăn nhằm gì đến bác Ngọc đâu mẹ?
- Bởi vậy mẹ mới nói với con là chuyện tào lao.
- Tội bác Ngọc quá há mẹ?
- Ừ, nhưng mẹ thấy tội dì Thu hơn con à.
- Sao vậy mẹ?
- Dì được mời đi ăn mà phải nghe những chuyện tào lao như vậy thì làm sao ăn ngon nữa, không chừng lại đau bao tửcũng nên!
- Đúng rồi mẹ ha. Thầy dạy mình phải ăn cơm trong im lặng để nhớ ơn những ngưòi đã làm ra những thức ăn mình đang ăn, phải không mẹ?
- Ấy da, con thuộc bài kỹ quá.

*
- Mẹ à,
- À,
- Mẹ còn nhớ ngày Thầy rời đây năm kia không?
- Nhớ chứ con!
- Sao hôm đó mình khóc quá chừng há mẹ?
- Chắc tại mình sợ không có dịp gặp lại Thầy.
- Bố cũng khóc nữa, mẹ có biết không?
- Bố cũng là người mà con.
- Con có bao giờ thấy bố khóc đâu! Con không nghĩ là bố khóc vì sợ không gặp lại Thầy, đâu mẹ?
- Thế con nghĩ vì sao bố khóc?
- Con thấy bố khóc khi nghe Thầy nói Pháp cho mình.
- Lúc đó thì cả nhà mình cùng khóc mà con.
- Con cảm động vì con không dè Thầy đặt tên con là Từ Tâm. Rồi Thầy cho mình bài pháp về Từ Tâm nữa.
- Bài pháp đó hay quá con há?
- Dạ, con tiếc là hôm đó mình không thâu được vào băng.
- Chi vậy con?
- Để khi nào mình gặp những người, mà họ cố tình làm cho mình đau khổ, thì mình nghe lại lời Thầy để mình nhớ là phải đem Tâm-Từ của mình ra mà thương họ.
- Uổng quá há con?
- Dạ, uổng thiệt!
- Mẹ, Sao lâu lắm mẹ không về thămThầy?
- Mẹ không có tiền.
- Thì mẹ đừng cho mấy em ở Núi Phước nữa.
- Không được, con.
- Sao vậy?
- Mấy em cần thực phẩm hơn mẹ cần gặp Thầy.
- Nhưng Thầy già rồi, mẹ không về, lỡ sau này không còn Thầy nữa sao?
- Thì mẹ ráng chịu.
- Thôi sang năm con không đi Làng Mai nữa, để mẹ về thăm Thầy.
- Con cần đi Làng hơn mẹ cần về gặp Thầy.
- Mẹ cũng muốn được tu học với Thầy vậy?
- Ai mà không muốn được tu học với Thầy, nhưng mình phải biết việc gì cần hơn việc gì chứ con.
- Mẹ à, Hôm trước em Liên hỏi con là: "Mẹ chị bất bình thường phải không chị?"
- Rồi sao nữa con?
- Con hỏi em là tại sao em nói vậy, thì em bảo là em nghe mẹ của em nói vậy.
- Tội em Liên quá!
- Sao mà tội em Liên, mẹ?
- Tại em phải nghe những chuyện tào lao như vậy từ mẹ của em.
- Con không hiểu tại sao cô Thanh lại nói như vậy nữa mẹ à?
- Có gì khó hiểu đâu con. Bất bình thường tức là không giống như những người khác. Mẹ chỉ ăn rau đậu, không ăn thịt. Mẹ không nói chuyện thị phi. Mẹ chỉ nhìn cái tốt của người, mà "không chịu" thấy cái xấu. Ai la mẹ thì mẹ cười, không giận. Đi làm, thấy chủ làm những việc trái, nói không được thì mẹ phải "quit" để giữ giới. Vậy là bất bình thường rồi con.
- Vậy thì con cũng bất bình thường rồi mẹ à.
- Chắc vậy!

*

- Bé à,
- Dạ,
- Mẹ quên chưa kể cho con là cô Thanh gọi mẹ, mắng mẹ là: "Bà nói bà tu mà bà không ngay thẳng."
- Mẹ làm gì mà không ngay thẳng?
- Mẹ cũng hỏi y như con vậy, cô Thanh la lối om sòm, bảo là: "Bà biết chuyện ông bà Văn ly dị, mà sao tôi hỏi bà, bà không nói?"
- Rồi mẹ nói sao?
- Thì mẹ bảo: "Thưa chị, em xin cám ơn chị đã cho em biết em là người không ngay thẳng. Nhưng chuyện anh chị Văn ly dị thì đâu phải là chuyện của chị, cũng không phải là chuyện của em. Vả lại, nếu anh chị Văn muốn tâm sự với chị, thì anh chị Văn đã nói với chị. Em không được anh chị Văn trả lương để làm phát ngôn viên."
- Rồi cô Thanh nói sao mẹ?
- Cô la thêm mẹ là:" Chứ không phải vì bà lỡ nhận là thân với ông bà Văn, nên chừ họ ly dị rồi bà mắc cở, không dám nói?"
- Mẹ! It doesn't make any sense.
- I know! Bởi vậy mẹ mới hỏi cô là: "Thưa chị, chị là bạn em, nếu bây giờ nhà em không thương em nữa, tụi em ly dị, thì chị có mắc cở không?"
- Cổ nói sao mẹ?
- Cô đáp ngay là: "Mắc mớ gì mà tôi mắc cở?"
- Rồi sao nữa mẹ?
- Mẹ cười, mẹ nói: "Thì thưa chị, em cũng thế.''
- Mẹ "trap" cổ hả mẹ?
- Không! con. Mẹ chỉ muốn giúp cổ một chút xíu vậy mà.
- Mẹ à, Sao cô Thanh kỳ cục như vậy mà mẹ không chịu nghỉ chơi với cổ, vậy?
- Mẹ đã đọc "'Kinh Diệt Trừ Phiền Giận" cho con nghe chưa?
- Dạ chưa, Kinh '"nói" sao mẹ?
- Phật dạy ta năm phương pháp để diệt trừ phiền giận:

1. Khi có một người mà hành động không dễ thương nhưng lời nói lại dễ thương, thì ta hãy đừng để tâm nghĩ tới hành động của người ấy, mà chỉ nên chú ý tới lời nói dễ thương của người ấy, để có thể dứt trừ đựợc sự phiền giận của mình.

2. Khi có một người mà lời nói không dễ thương nhưng hành động lại dễ thương thì ta hãy đừng để tâm nghĩ tới lời nói của người ấy, mà chỉ nên chú ý tới hành động dễ thương của người ấy thôi để có thể dứt trừ sự phiền giận của mình.

3. Khi thấy một ai đó mà hành động không dễ thương và lời nói cũng không dễ thương nhưng trong tâm vẫn còn có chút ít sự dễ thương, thì ta hãy đừng nên để tâm nghĩ tới hành động và lời nói không dễ thương của người ấy mà hãy nên chú ý tới cái chút ít sự dễ thương còn có trong tâm người ấy thôi để có thể dứt trừ được sự phiền giận của mình.

4. Khi thấy một ai đó mà hành động không dễ thương, lời nói không dễ thương mà trong tâm cũng không còn lại một cái gì có thể gọi là dễ thương hết, thì ta phải phát khởi tâm niệm này: "Một người mà hành động không dễ thương, lời nói không dễ thương mà tâm ý cũng không dễ thương là một người rất đau khổ, người này chắc chắn đang đi về các nẻo đường xấu ác cực kỳ, nếu không gặp được thiện tri thức thì người ấy sẽ không có cơ hội chuyển hóa để đi về các nẻo đường hạnh phúc." Nghĩ như thế, ta mở được lòng thương xót và lân mẫn, diệt trừ được sự phiền giận của ta và giúp được cho kẻ kia.

5. Khi thấy một người mà hành động dễ thương, lời nói dễ thương mà tâm địa cũng dễ thương thì ta hãy nên nhận diện tất cả những cái dễ thương của người ấy về cả ba mặt: thân, khẩu và ý mà đừng để sự phiền giận hoặc ganh ghét xâm chiếm ta. Nếu không biết sống hạnh phúc với một người tươi mát như thế thì mình thực không phải là một người có trí tuệ.


- Vậy con là "người có trí tuệ" phải không mẹ?
- Sao vậy?
- Vì con không những không ganh ghét với mẹ mà còn rất là hạnh phúc khi được sống với mẹ nữa.
- Ấy! Con đừng nói vậy, "chúng" mà nghe được là chết.
- Mấy giờ rồi mẹ?
- Khuya rồi con.
- Hôm nay mình nói chuyện nhiều, làm quá giờ thiền của mẹ rồi.
- Không sao, bây giờ mẹ đi ngồi thiền, con đi ngủ đi.
- Mẹ!
- Gì con?
- Trời hơi lạnh, mẹ nhớ choàng thêm cái áo len không thôi bị cảm.
- Cám ơn con.
- Mẹ!
- Gì nữa con?
- Cám ơn mẹ đã nói chuyện với con.
- Cám ơn con đã nói chuyện với mẹ.
- Mommy!
- Yes?
- I love you.
- I love you too, Di-An!



HiềnVy (An Nghiêm)
Users browsing this topic
Guest (4)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.