Rank: Advanced Member
Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 1,407 Points: 48 Location: California, Santa An a Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
|
Tiếp theo......
6 giờ sáng ngày thứ 6 , 10/7 tôi đã thức dậy, nhìn Evan ngủ ngon với gương mặt ngây thơ, tôi không đành lòng bỏ vòng tay ôm nó để sửa soan lên đường! 7 giờ trước khi rời nhà, tôi ghé qua phòng Út, thấy con đã dậy, tôi báo cho nó biết tôi sẽ đi ngay cho nó coi chứng con rồi tôi vội vã lên đường. Khoảng 1/2 giờ sau đến nhà Lệ Mỹ, thấy nó đang đứng chờ nên chúng tôi tiếp tục lên đường vì đọan đường còn dài. Thẳng đường đền Bakerfield khoảng gần 10 giờ, vào nhà Xuân ăn vội mấy cái bánh Ít Mỹ đem theo, uống cafe Xuân pha sẳn, rời chúng tôi lại ra xe. Từ đây đổi tài xế cho nên chúng tôi chuyển qua xe của Xuân. Đoạn đường dài, nhưng chúng tôi chuyện trò trong suốt chuyến đi. Thỉnh thoảng lại nhận được điện thọai của Điền, một bạn học mà chúng tôi đã chưa gặp hơn 40 năm vì bắt đầu lớp Đệ Tam, anh ta đã chuyển qua trường khác. Điền liên lạc với Tường VI vì ở gần Sacramento, rồi TV cho biết số điện thọai của chúng tôi. Chúng tôi hẹn gặp nhau tại một tiệm Phở ở Fresno trước khi đến nhà quàng. Đền trước tiêm phở, thấy một vị trung niên đứng ngay trước tiệm, chúng tôi hỏi nhau, không biết có phải Điền đó không, Anh chàng đó cũng ngở ngàng nhìn chúng tôi, hình như 1/2 muốn tiến tới, 1/2 e ngại. Rồi chúng tôi cũng gặp nhau, sau màn giới thiệu tất cả hầu như không còn nét của ngày xưa. Cả đám trò chuyện thân mật, không chút bở ngở, Điền nói: -V. hơi mập hơn ngày xưa! Tôi phì cười: -Mập quá chứ còn gì nữa, phát tướng rồi đó. Tôi cũng nói là không nhớ lại được Điền của ngày xưa, nhưng chúng tôi đã thấy thân nhau vì cùng nhắc lại những kỷ niệm của những năm chung trướng, chung lớp. Ai cũng nói cái hay của trường PTGDN chúng tôi là cái tình cảm đậm đà của những người bạn cùng mài đũng quần chung một ngôi trường, cho dù có chung lớp hay không, chúng tôi cũng thấy rất là thân thiết cho dù hơn cả 2/3 đời người mới gặp lại! Cho dù Phở không ngon như ở Little Saigon, nhưng chúng tôi cũng ăn xong bửa trưa vì bụng đói. Lại hẹn nhau ở điễm kế tiếp nhà nhà tang lễ nơi người bạn chúng tôi đang đưa tiển người bạn đời đoạn chót, chúng tôi lại chia nhau lên đường. Tiến vào nhà quàng, các con của Vi hướng dẩn chúng tôi đến gặp bạn. Nhìn bạn trong bộ đồ trắng, chiếc khăn phù kín đầu, nỗi u buồn như bao trùm cà khuôn mặt bạn làm chúng tôi cùng thầy nảo lòng. Ngày anh của tôi từ giả cỏi đời, tôi cũng có buồn nhưng chắc không như cái buồn của TV bây giờ vì tình cảm của vợ chồng Vi lúc nào cũng gắn bó với nhau hơn 40 năm. Chúng tôi cùng ngời xuống trên 1 băng ghế, tay nắm tay, thông cảm với cái mất mát lớn lao. Trò chuyện một hồi, Vi cũng đã nở được nụ cười, cũng đã pha trò. Nhưng rồi sau khi mọi việc đã gần đến giai đoạn cuối, nhửng bài diển văn, những lời nói chia sẻ đã qua, Vi trở lại với cương vị vủa mình, theo sau chiếc linh cũu đưa chồng qua nhà điêu, tiếng khóc lại vang lên trong. Bạn tôi như lã mình đi trong tay các con. Ngĩ đến VI từ nay một mình trong căn nhà lớn, ngay cả lái xe cũng không biết, mất đi nơi dựa vững chải nhất trong đời, tôi thấy thường cho bạn. Tôi khác với VI vì tôi đã tập cho mình cái tánh tự lầp từ lâu, vợ chồng tôi cũng đã sống xa nhau nhiều năm cho nên tôi không thấy thay đổi nhiều trong cuộc sống. Vi thì lúc nào cũng nương tựa bên chồng nên chắc là từ đây sẽ rất là hiu quạnh. Khi chiếc quan tài kia đã được đưa vào lò thiêu, tôi không muốn nhìn Vi nữa; thê thảm quá! Một lúc sau, VI và các con ra cảm tạ quan khách. Chúng tôi hết lời an ủi Vi, căn dặn các con Vi nên về thăm Mẹ thường xuyên hơn. Thằng Út nói từ nay sẽ về ở chung với mẹ; và chúng tôi cũng cảm thấy an tâm. Nó còn nói sẽ đưa mẹ lên dự họp mặt trường vào cuối tháng ở San Jose. Chúng tôi chia tay sau những cái siết tay, những ôm ấp vỗ về, hẹn sẽ gặp lại trong một ngày rất gần.....
|