Rank: Advanced Member
Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 1,407 Points: 48 Location: California, Santa An a Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
|
Bình minh trên Laguna Beach 20/11/05 Sau khi du cuộc ra mắt sách của ông Chú là nhà thơ Mac Phương Đình, từ giả chị 3T và chị HD, TCN, VHT, cùng nhóm bạn PTG họp cùng nhau đi đền 1 vài nhà hàng để chọn một nơi cho buổi họp mặt cho trường trong năm tới thì trời đã tối. Ghé lại thăm Lĩnh một ngườibạn học xưa mới từ Việt nam qua sau khi thăm con gái tạI Canada. MớI gặp nhau hồI tháng 5 ở VN , nhưng cũng có rất nhềiu chuyện để nói. Còn đang hàn huyên tâm sự thì Xuân gọi đến, nói sẽ đến chơi. Vậy là nàng Kiều PGT ( tiếng của các nam sinh cùng trường gọi đám nữ sinh) vừa uống trà vừa tán dốc. Xuân đề nghị: -Ê! TụI bay dám đi giang hồ không? Hai đứa còn lại lao nhao: -Đi đâu? -Con em tau có cái nhà dưới Laguna Beach, gia đình nó đi Mexico chơi rồi, tụi mình xuống đó nằm nghe tiếng sóng! Ngần ngại vì không chuẩn bị, nhưng vì hai đứa bạn thúc giục, cuối cùng 3 đứa cũng lên xe, thẳng đường đi Laguna Beach. Xe dừng trước một cái nhà xinh xắn, trên triền núi, sát biển, chúng tôi đem dồ vào nhà. TrờI đã tốI, không ngắm cảnh gì được cho nên chúng tôi sửa soan rồI vào phòng ngủ xem phim, nói chuyện cho đến khuya. 21/11/05 7 giờ sáng mới thức giấc. Ở đây không thể trông thấy mặt trờI mọc nhưng cảnh biển im lặng buổI sáng cũng thật là đẹp, Đứng trên cao nhìn xuống cảnh trờI đất bao la, mặt biển không chút gợn sóng, những cánh chim đơn lẽ bay ngang rồI đáp xuống trên những ngọn cây đã trụI lá, cảnh tuợng thật là bình lặng làm cho tôi cảm thấy như cảm nhận được cái thế giớI hòa bình, cái không gian im lặng. Cả bọn sửa sọan uống ca-phê, tán dốc một hồI rồI lạI điện thoạI réo gọI bạn bè. Hẹn nhau 12 giờ : -Ê! Gặp nhau 12 giờ tạI Phước Lộc Thọ nghen! Xuân đề nghị: -TốI nay trở về đây ngủ thêm 1 đêm hỉ? Lĩnh tán đồng ý kiến: -Vậy mình về đây sớm một chút để ngắm cảnh hòang hôn. Tôi hơi ngập ngừng: -Thôi! Không được đâu! Tau không đem quần áo, điện thọai tau cũng hết pin rồi. -Thì đi shopping mua. Trong xe mi có đồ charge thì ghé lạI lấy. Xuân thêm: -Đâu có mấy khi tau được sổ lồng như vậy, đi chơi cho đã! Thấy hai bạn nhiệt tình, tôi cũng phảI chìu theo. Thế là 3 đứa lên xe tiếp tục cho chuyến lang thang giang hồ không định trước. Đến Phước Lột Thọ, chúng tôi tìm một cái bàn, đi chung quanh mua 1 ít thức ăn vặt, mấy ly nước mía và đợI thêm mấy ngườI bạn. Lát sau, thêm 3 ngườI đến, 2 ngườI bạn và một ngườI chồng tình nguyện làm tài xế. Chúng tôi đều là ban học cùng lớp hồI xa xưa, một thờI của PTG áo trắng, me chua! Tuy thờI gian qua, chúng tôi như những con chim rẻ đàn, mỗI đứa đều có gia đình riêng. RồI sau một thờI gian dài nơi đất khách quê người, nhờ nhắn nhủ, thông tin qua bạn bè chúng tôi tìm đến vớI nhau để nốI lạI cái tình thân ái những tưởng đã mất đi vì gia đình, chiến cuộc và đờI sống bon chen của cuộc sống tạI một nơi không phảI là quê hương mình. Có nhiều ngườI đã từng nói câu: “Xin nhận nơi nầy làm quê hương” nhưng vớI chúng tôi; tuy đã bao nhiêu năm qua, có những ngườI đã sống tạI đây hơn nữa đờI ngườI của mình, có ngườI mớI qua nhưng tất cả chúng tôi, không ai có thể chấp nhận nơi nầy làm quê hương được! Chúng tôi vẫn giữ trong lòng rằng: “TạI nơi xa xôi đó, chúng tôi còn có quê hương”. BuổI họp mặt kéo dài đến 3 giờ chiếu thì chồng của chị Mạn phảI trở về có công việc nên Mỹ cũng phảI về theo. Chúng tôi đành chia tay, nhưng vẫn hẹn hò sẽ gặp lạI một ngày gần đây khi anh Loan đề nghị sẽ nấu Cao Lầu đãi cả bọn. Sẽ hẹn họ thêm vài người nữa và hứa rằng sẽ quậy cho căn nhà nhỏ bé của chị Mạn tan tành!!!! Ba đưa chúng tôi mua sắm một ít đồ dùng, đồ ăn rốI trở về căn nhà miền bờ biển. TrờI đã tốI, không thể nhìn được cảnh hòang hôn, chúng tôi đành ngồI nhìn chút màu hồng còn sót lạI của một ngày sắp tàn. Ăn uống xong, chúng tôi lạI cùng nhau nhắc lạI chuyện xưa và nay. Những kỷ niệm vớI bạn bè, giật mình nhìn lạI đồng hồ thì đã 11 giờ khuya. Đã khuya, em tôi còn gọI : -Chị ở đâu rồI? Về chưa? -Đang ở Laguna Beach, mai về. Có gì không? -Không, tưởng chị đi lạc hỏi thăm vậy thôi! Sợ có ông nào bắt cóc chị. -Hổng dám đâu! Có 2 con bạn bắt cóc thì có! Nghe tiếng em cười trong điện thoại. Bảo nhau đi ngủ để sáng hôm sau dậy sớm nhìn biển buổi sáng thêm lần nữa. Vậy mà lại tiếp tục câu chuyện cho đến khi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay! 22/11/05 6 giờ sáng, thức dậy thấy hai bạn vẫn còn quấn mền ngủ kỷ. Tôi nhẹ nhàng thức dậy, một mình ra ngắm bình minh. Trên dây điện ngòai trờI xảy ra chuyện 3 ngườI: 2 cánh chim đậu sát bên nhau và xa hơn chút, thêm 1 cánh cô lẽ……..Con chim trống đàng kia, từ từ nhích đôi chân nhỏ bé lạI gần sát ngườI bạn tình thêm chút nữa, rỉa lông cho con chim mái, làm cho con thứ 3 buồn bả nhìn theo.
|