Rank: Advanced Member
Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 1,407 Points: 48 Location: California, Santa An a Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
|
Chị Tonka, Thay vì viết về "Tình cha", "Tình Mẹ", hôm nay VH viết về tình thầy trò nhé. Số là hôm VH về đến SG, sác ban củng trường trong đó có tổ chức 1 buổi họp mặt của các Cựu giáo sư và Cựu Học sinh của trường VH học ngày xưa, (hình ảnh nhiều lắm nhưng phải hỏi xin anh Ba, vì hôm đó anh là người chụp hình) buổi họp ,mặt thật là cảm đông trong không khí thân mật thắm đượm tình quê hương. Mọi người gặp nhau, tay bắt mặt mừng, hàn huyên những chuyện xưa, vì có thể nói có những người đã trên 30 năm, bây giờ mới được gặp lại. Hôm đó thầy Hiệu trưởng ngày xưa có nói cho mọi người nghe về tình trạng của một vị giáo sư trong trường, là 1 vị học giả nỗi tiếng ở VN, Thầy Nguyễn văn Xuân mà cách đây mấy năm, với số tuổi trên 80 mà vẫn còn xuất bản cuốn sách "Kỳ nữ Họ Tống". Thầy Xuân đang bịnh nặng, đang cần giúp đở của mọi người. Vậy là kẻ nhiều, người ít, gom góp được số tiền 8 triệu đồng VN. VH là người lãnh trách nhiệm mang số tiền nầy về trao cho thầy. Khi về đến DN, Mua vài họp sửa Ensure lại thăm thầy Xuân, giao tiền cho thầy; ,lại nghe tin 1 cô giáo khác cũng với số tuổi trên 80 mới vừa bị té, nay nằm 1 chổ, không người săn sóc vì các con của cô đều ở xa...... vội vàng mua thêm mấy hộp Ensure lại thăm cô. Nhìn cô gầy yếu, mất hẳn vẻ tinh anh ngày nào của 1 cô giáo đẹp cao sang nỗi tiếng cả thành phố DN, tự cảm thấy lòng mình bàng hoàng. Nghĩ đến các thầy cô ngày xưa bây giờ kẻ còn người mất, ngay cả những vị bây giờ gặp đây, nhưng biết lần sau có còn gặp lại nữa hay không!!!!!Vội ghé vào 1 tiệm Net, gởi vài dòng cho các bạn để các bạn biết tin tức của cô hiện giờ....... vài ngày sau, số tiền các bạn gởi về cũng khá, mang vội đến cho cô; cô cầm lấy phong thơ, nước mắt rưng rưng.......Nhớ lại, chồng của cô là thầy Dung, người đã dạy cho VH những vần anh văn đầu tiên để bây giờ VH vẫn đang dùng và có lẽ sẽ còn dùng trong suốt quảng đời còn lại. Tiếp theo là cũng vài lon sửa đi thăm 1 vị giáo sư anh văn khác, vị nầy dạy VH anh căn của nhửng lớp lớn hơn ( hồi xưa gọi là đệ nhị cấp). Thầy còn khoẻ, vẫn còn tiếp tục cái nghề gỏ đầu trẻ tại nhà với niềm yêu nghề không mõi mệt. Thầy mừng lắm, hai thầy trò hàn huyên những chuyện xưa, những lỗi lầm tuy là rất nhỏ của VH mà đến bây giờ thầy vẫn nhớ. VH khác với những học trò khác của thầy cô, vì VH vừa là học trò, vừa là con cái của đồng nghiệp của thầy cô. Lại được tin 1 vị giáo sư Pháp văn đang nằm nhà thương vì giải phẩu "tiền liệt tuyến". Khi hỏi thăm thì biết tin thầy đã về nhà. Người bạn chở đến nhà thầy vì đường vào nhà thầy khó nhớ quá. Cũng với số tuổi trên 80, thầy ốm hơn năm ngóai VH gặp nhiều. Cũng đâu có lạ, lớn tuổi mà lại vừa qua 1 cuộc giải phẩu, không gầy sao được, Mấy hôm trước, nghe anh bạn lớp lớn hơn làm bác sĩ chửa bịnh cho thầy, nói thầy bị sốt sau khi giải phẩu, tính đi thăm thầy ngay, nhưng nghĩ lại chỉ 1 mình VH thăm thầy, số tiền quá ít ỏi nên VH đợi thêm mấy ngày, xem các bạn có đóng góp thêm chút nào không! Đúng ra thì các thầy cũng không mong gì tiền bạc của học trò gởi về, nhưng với số tiền viện phí quá lớn, quả là gia đình thầy kham không nỗi! Nhà thầy quá cơ hàn, mấy năm trước, khi thầy còn khoẻ, thấy thầy ở cầu thang chợ Cồn, đứng bên cái cân, mời người qua lại cân để kiếm tiền chi dụng. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm xa cách, thầy không nhận được trò, vừa thấy mặt, thầy đã mời: -Mời cô cân thử. VH muốn ôm chầm lấy thầy: -Con là V. đây thầy. Thầy bàng hoàng, nhướng đôi mắty già nua cố nhìn cho kỷ: -V. nào há? -V. con thầy T. đây thầy. -Ah! thầy nhớ rồi, con học với thầy năm đệ tam, đệ nhị. -Dạ đúng rồi thầy. Thầy trò đứng sang bên hàn huyên, tránh lối đi cho người qua lại. Trước khi từ giả, VH cũng đứng lên cân rồi nhét tiền vào tay thầy, bước đi vội vã vì không muốn thầy từ chối.... Bây giờ đến thăm thầy trong cơn bệnh hoạn, thương thầy tuổi già sức yếu đang trong hoàn cảnh khó khăn, trao thầy phong bì:\, thầy run run cầm lấy: -Con cho thầy thì thầy nhận, nhưng thầy cũng không túng thiếu lắm đâu con. -Con biết thầy, đây chỉ là chút lòng của con đối với công ơn thầy đã chịu đựng qua những ngỗ nghịch của tụi con ngày thơ ấu. Tụi con biết lúc xưa nhiều lúc cũng làm cho thầy tức tối lắm. -Thầy biết, có học trò nào không phá đâu con. Nhưng con là 1 trong những học trò ngoan. Tôi chỉ biết cười, không nhớ rằng lúc xưa mình có ngoan hay không nữa.
|