Ngày đầu tiên về tới Đà Nẵng, sau một đêm ngủ thật ngon giấc vì tối hôm trước vừa nuôi heo và hầu mấy ông tướng sáng đêm không đuợc ngủ, 6 giờ sáng, hai Dì cháu rủ nhau đi bộ ra biển, cách nhà khoảng 4 cây số, lúc đi thì được rồi, khi định quay trở về, thấy người ta bán đồ biển tươi, mực ngon quá, mua gần 2 kg. Nghĩ đến trưa nay có thể ăn mực hấp chấm mắm gừng, hấp dẫn chi lạ, Đi thêm một khúc, gặp một người đang ngồi bó rau muống mới hái từ dưới ruộng lên:
-Bao nhiêu một bó rau muống vậy chị?
Bà ta quay lại, thì ra là một bà già cũng gần 80, hoảng hồn:
-Thưa bà, con muống mua 1 bó rau muống,
Chỉ 1 ngàn , 1 bó, rẻ quá. Vậy là lơn tơn cầm bó rau muống, không bao bì gì ráo trọi, bà Dì thì xách bịch mực, 2 dì cháu tiếp tục con đường về nhà.; vận là có thể cuốn mực với rau muống, chấm nước mắm gừng rồi.
Dì thèm cafe, thế là ghé vào tiêp kêu 2 ly "cái nồi ngồi trên cái cốc" nhưng đợi hòai không thấy nó nhỏ giọt đành phải kêu cô hàng cafe. Cô ta cầm cái muỗng nhỏ, quẹt quẹt bên dưới cái đồ lượt làm cho tui nhớ đến thằng em họ, sau khi từ VN qua lại Mỹ, nó nói:
-Chị biết không, ở VN muốn uống cafe phải gải gải cái "đít"
Vậy mà nó cũng không chảy mau được, mất hơn 1 giờ đồng hồ mới uống xong tách cafe, lại tiếp tục trên con đường về nhà.
Đi ngang 1 lối đi dành cho người đi bộ, thấy một người bày 1 cây xăng di động ngạy trên lối đi đó, tôi vội lấy máy hình ra chụp, định sẽ đưa thét mét nầy lên, "tại sao lại có người bán xăng trên lối đi dành cho người đi bộ". Tui chợt nghĩ, biết đâu người ta uống xăng vào, lại chạy được mau và dai sức. hi hi....Lại dừng thêm vài chổ, chụp thêm vài tấm hình...
Ra đi từ lúc chưa 6 giớ sáng, về đến nhà hơn 9 giờ sáng. ở nhà ba má tôi đang lo, không biết có gì xảy ra.
Đến lúc nấu ăn, má la to:
-Tụi bay mua mực gì mà chẵng tươi gì hết, ươn ịch rồi.
-Đâu có, tười lắm chứ má. Từ dưới biển lên mà.
-Tươi đâu mà tươi, nhảo nhẹt rồi đây nè.
Vận là do tụi tui ham vui, lang thang quá trớn nên mua từ tươi xanh đến khi về đến nhà là ươn hết rồi. Má tôi bảo:
-Tụi bay ráng ăn cho hết đó.
Má tôi cái tật ưa tiếc tiền, mua cái gì cũng nói bớt giá lại, vậy mà nhiều khi còm bị chê mắc, bây giờ lại hư nữa thì có nước ráng mà ăn. Chịu thôi.