Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

3 Pages<123>
Văn / Hiền Vy
Vũ Thị Thiên Thư
#21 Posted : Monday, May 16, 2005 9:56:07 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các

Chị HV,
Như vậy có nghĩa là Dĩ An đã có bạn trai rồi hả?





HV à
Chị Phượng Các chắc đang đếm con caí bạn bè , định " mái môi " đó mà
Hiền Vy
#22 Posted : Monday, May 16, 2005 10:17:16 PM(UTC)
Hiền Vy

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 179
Points: 0

quote:
Gởi bởi Vũ Thị Thiên Thư
HV à
Chị Phượng Các chắc đang đếm con caí bạn bè , định " mái môi " đó mà




VTTT
Vậy ra chị PC muô'n ăn đầu heo? Tongue

Chị PC ơi, Gì thì hv ủng hộ, chớ..."làm sui" với bạn bè là hv chống tới cùng
HV không muốn mất bạn đâu chị Phượng Các ạ
Hoa Gạo
#23 Posted : Monday, May 16, 2005 10:27:28 PM(UTC)
Hoa Gạo

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 681
Points: 0

quote:
Gởi bởi Hiền Vy

Chị PC ơi, Gì thì hv ủng hộ, chớ..."làm sui" với bạn bè là hv chống tới cùng
HV không muốn mất bạn đâu chị Phượng Các ạ




Hehehe.. em đồng ý với chị HV điều này... Máu ai thơm thịt nấy.. (dùng câu này hông biết có đúng không nữa Tongue Tongue)
Vũ Thị Thiên Thư
#24 Posted : Monday, May 16, 2005 10:42:52 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Hiền Vy và Hoa Gạo à
Mình mất bạn thêm người thân thì càng tốt chứ sao
Quan trọng là hạnh phúc cuả con mình
TT thấy có những người bạn " Làm Sui " càng thêm vui đó, không phaỉ ai cũng mất , hy vọng mình cũng diễm phúc như vậy...
Hiền Vy
#25 Posted : Monday, May 16, 2005 10:46:27 PM(UTC)
Hiền Vy

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 179
Points: 0

quote:
Gởi bởi Hoa Gạo

quote:
Gởi bởi Hiền Vy
Chị PC ơi, Gì thì hv ủng hộ, chớ..."làm sui" với bạn bè là hv chống tới cùng
HV không muốn mất bạn đâu chị Phượng Các ạ



Hehehe.. em đồng ý với chị HV điều này... Máu ai thơm thịt nấy.. Tongue


HG ơi
Tại chị có biết vài người bạn thân nhau lắm, chơi với nhau từ thời trung học, lên tới đại học, ra trường mở phòng mạch gần nhau...thương nhau đến nỗi, ai biết, cũng phải ái mộ...

Vậy mờ mới làm xui có vài năm thì làm "kẻ thù không đội trời chung"
Nghe chuyện mới tức cười, vì toàn là những lý do rất kỳ cục và...con nít

Chị ngại "làm xui" với bạn lắm. Xui nhâ't là mất bạn. Sad
Sau vụ "gởi gạo" Chị cứ dặn trẻ con ở nhà là "date với ai cũng được, ngoai trừ con của bạn bố mẹ."

Hoa Gạo
#26 Posted : Monday, May 16, 2005 10:47:21 PM(UTC)
Hoa Gạo

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 681
Points: 0

quote:
Gởi bởi Vũ Thị Thiên Thư

Hiền Vy và Hoa Gạo à
Mình mất bạn thêm người thân thì càng tốt chứ sao
Quan trọng là hạnh phúc cuả con mình
TT thấy có những người bạn " Làm Sui " càng thêm vui đó, không phaỉ ai cũng mất , hy vọng mình cũng diễm phúc như vậy...





Em sợ không thêm người thân mà mất thêm người thân đó chị TT Question.. Nói vậy chứ "con ngồi đâu cha mẹ đứng đó muh Tongue
Hoa Gạo
#27 Posted : Monday, May 16, 2005 10:54:44 PM(UTC)
Hoa Gạo

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 681
Points: 0

quote:
Gởi bởi Hiền Vy

HG ơi
Tại chị có biết vài người bạn thân nhau lắm, chơi với nhau từ thời trung học, lên tới đại học, ra trường mở phòng mạch gần nhau...thương nhau đến nỗi, ai biết, cũng phải ái mộ...

Vậy mờ mới làm xui có vài năm thì làm "kẻ thù không đội trời chung"
Nghe chuyện mới tức cười, vì toàn là những lý do rất kỳ cục và...con nít

Chị ngại "làm xui" với bạn lắm. Xui nhâ't là mất bạn. Sad
Sau vụ "gởi gạo" Chị cứ dặn trẻ con ở nhà là "date với ai cũng được, ngoai trừ con của bạn bố mẹ."





Chị HV,

Ở đây em cũng thấy, 2 gia đình thân nhau đến nỗi em nghĩ không còn cách nào thân hơn nữa. Vậy mà khi là sui (1 bên con, một bên cháu) chưa đầy 2 tháng.. thì thành kẻ thù.. thiếu điều muốn chém giết nhau..

Phượng Các
#28 Posted : Monday, May 16, 2005 11:16:26 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi Vũ Thị Thiên Thư

quote:
Gởi bởi Phượng Các

Chị HV,
Như vậy có nghĩa là Dĩ An đã có bạn trai rồi hả?



HV à
Chị Phượng Các chắc đang đếm con caí bạn bè , định " mái môi " đó mà



Hì hì,
ở đời có bốn cái ngu
Làm mai, mượn nợ, gác cu, cầm chầu

mà!
Tonka
#29 Posted : Monday, May 16, 2005 11:34:51 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Vậy thì vấn đề ở chỗ mấy ông bà s(x)ui đó rồi. Chuyện của con nít nhỏ thì mắc chi mình xía vô cho thêm thối việc. Mẹ chồng em hễ thấy vợ chồng đứa nào cãi nhau là bà bảo: "Ôi xời, tụi bay về nhà mà cãi. Có vui thì hẵng đến, còn không thì... "chán bỏ mẹ!"" Bà không bao giờ bênh con trai hay con gái của mình, hễ đúng là bà nói thôi và thường thì bà stay out of it. Vì vậy mà tất cả con cái, dâu rể đều thương bà. Bà đối với sui gia hay bất cứ ai cũng vậy, luôn hết lòng, không làm điều gì trái lương tâm. Sui gia như vậy thì làm sao có chuyện được chứ.

Em kể mấy chị nghe chuyện khác nè ha: Hai vợ chồng kia cãi nhau. Hôm sau người chồng đi làm. Bà mẹ bảo con gái: "Mày bỏ nó đi, tao kiếm chồng khác cho mày." Và sau đó bà sai con trai tới dọn nhà cho con chị. Thằng chồng đi làm về nhà, thấy nhà cửa trống trơn, mất con, mất vợ, nó hận mẹ vợ biết bao nhiêu. Rồi thì thằng chồng cũng có vợ hay bồ khác, tạo dựng lại cuộc đời. Trong khi đó con vợ sau bao nhiêu năm cũng chẳng kiếm được đứa nào khác nên hồn hơn, bồ bịch lăng nhăng và bỏ bê đứa con nhỏ. Chỉ vì bà mẹ vợ vô duyên mà gia đình tan nát Dead
Hiền Vy
#30 Posted : Sunday, June 5, 2005 11:15:22 PM(UTC)
Hiền Vy

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 179
Points: 0

Chuyển Hóa


Lật nhanh xấp thư bé Thủy vừa đem vào, thấy có một bao thư màu xanh, Thu biết ngay là thư gởi từ Việt nam, nàng lắc đầu ngao ngán: "Hờ! Lại thêm một cái hụi chết nữa rồi!!!" Thu không thèm nhìn đến vì biết chắc là của gia đình chồng. Xem xong hết những thư từ, bills, báo quảng cáo, những cuốn catalog của Macy, Neiman Macus, ... Thu mở nhạc lên nghe, nằm chờ chồng về để đi ăn tiệm. Dạo này Sang cứ lo làm overtime nên hay về muộn. Thu hết muốn nấu nướng nữa, tội gì mà rúc đầu vào bếp cho mệt, để thì giờ đi shopping cho sướng thân. Sắp có họp mặt thân hữu này, đại hội đoàn thể kia, bốn năm cái đám cưới được mời, mà chưa mua đủ áo quần cho mỗi lần họp mặt. Thu không bao giờ bận lại những chiếc áo dạ hội lần thứ hai.
Hồi mới qua Mỹ, theo lời bạn mách bảo, mỗi lần đi party, Thu chỉ việc ra department stores mua một cái áo mới, bận xong một lần, đem trả lại. May cho Thu là chưa tiệm nào phát giác, thì một con bạn bị bắt quả tang, bị cảnh sát còng tay, chồng nó phải tới lãnh về sau khi đóng tiền phạt. Chuyện tới tai chồng Thu, Sang hăm he: "Bà mà bị bắt như con Hoa là tui cho bà ở luôn trong bót cảnh sát, tui không có lãnh bà về đâu" Từ đó, lâu lâu Thu mới dám trả lại áo một lần.

Sang về tới nhà, thấy vợ nằm trên sofa chờ mình, cười hỏi:
- Nhà có gì lạ không em?
- Có thư nhà anh gởi qua nữa đó!
- Vậy hả em, để anh đi tắm lẹ rồi mình đi ăn nghe em. Tối về rồi anh đọc thư cũng được.
- Ừ, lẹ lên cha nội, tui đói mem rồi.
- OK, M'am.
Trong khi chờ chồng tắm, Thu với tay lấy cái bao thơ màu xanh mà nàng đã ném sang một bên lúc nãy, định bụng là sẽ “xỉ vả” chồng cho biết tay. Mình đang cần mua áo quần thêm để đi party, may quá có thư nhà ổng gởi sang thì mình làm già được. Mình sẽ dùng chiến thuật "vừa đánh trống, vừa ăn cướp" để làm cho “địch” ngán, thế là mình tha hồ mua sắm, “địch” không dám than van.

Thu dụi mắt thêm một lần nữa: "Ủa, sao lại gởi cho mình, mà người gởi lại là cô nhi viện Núi Phước?" rồi bóc vội thư ra đọc: "Kính thưa bà Thu, chúng tôi vừa nhận được một trăm đồng của bà gởi cho các cháu cô nhi do cô Diệu Tâm gởi về, chúng tôi xin cám ơn bà đã nghĩ tới các cháu và giúp đỡ chúng tôi thêm hiện kim để nuôi các cháu ..."
Lạ chưa, mình có gởi cho cô nhi viện tiền bao giờ đâu, mặc dầu biết cả chục năm nay Diệu Tâm âm thầm làm việc giúp các em cô nhi ở Việt nam. Bao nhiêu lần Thu đã nói với chồng: "Sao có người có thật lắm tiền, dư dả gởi cho mấy cơ sở từ thiện, anh làm lương có hơn trăm ngàn một năm, tiêu pha còn chưa đủ, mỗi năm lại phải gởi về vài trăm cho nhà anh, tiền dư đâu mà cho người dưng." Nên mặc dù chưa một lần nghe Diệu Tâm mở miệng ra quyên tiền, Thu cũng nhiều lần tâm sự với Diệu Tâm như vậy, nàng đã “dọa” bạn: "Để chừng nào tui trúng số thì tui sẽ cho mấy đứa con mồ côi của bồ!"
Bốn năm nay, từ ngày Texas có bán lotto, tuần nào Thu cũng mua vé số và cầu Phật cho nàng trúng thì sẽ cúng chùa chút đỉnh, mà vẫn chưa trúng. Cầu Phật chẳng thấy linh ứng, Thu bèn đi nhà thờ xin Chúa, hứa là nếu trúng, sẽ cúng nhà thờ một ít. Vậy mà Chúa cũng không cho. Giận cả Chúa lẫn Phật, Thu đi xem bói. Bà Thầy Năm nổi tiếng là giỏi, mà “coi” cho Thu cũng không hay ho gì, còn la Thu tham lam: "Sao cô khôn vậy, cô xin trúng bạc triệu rồi mới chia cho kẻ khốn đốn vài trăm, thì làm sao mà trúng được, chi bằng tiền mua vé số mấy chục mỗi tuần, cô cho kẻ nghèo, có phải được phước hơn không?" Thu chê bà thầy Năm không có óc đầu tư, không biết “thả con tép, để bắt con tôm” nên không thèm đi xem bói nữa.

Trên đường từ tiệm ăn về, Sang lo lắng hỏi vợ:
- Không biết ông bà nội mấy đứa có khỏe không mà mình mới gởi tiền tháng trước chừ lại có thư nữa hả em?
Thu cúi đầu xuống đáp nhỏ:
- Không phải thư nhà anh. Thư của con Tâm, mai em mang sang cho nó.
Sang thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy mà nãy giờ em làm anh lo quá, cứ tưởng là thư của thầy mẹ anh. Ủa mà sao hồi chiều em nói anh có thư?
- Tại em thấy phong bì màu xanh, giống như thư ông bà nội con Thủy hay gởi qua, nên tưởng là thư của anh!
*

Vừa bước chân vào nhà Diệu Tâm, Thu đã lớn tiếng:
- Ê! Tâm, tui mới nhận được thơ của cô nhi viện Núi Phước, họ nói bồ gởi tiền về mà có tên tui. Nè, bồ đọc đi, rồi nói cho tui nghe chuyện gì xảy ra, mà tui không biết ất giáp gì vậy?
Diệu Tâm nhận bao thơ từ tay bạn, thấy nét chữ quen thuộc nàng biết ngay là chuyện gì. Dù vậy, Diệu Tâm vẫn từ từ mở ra và chậm rãi đọc. Thu theo dõi nét mặt bạn, Diệu Tâm bình thản, ung dung, hình như từ trên mười năm nay, nàng thấy bạn lúc nào cũng từ tốn, vui tươi. Thu không hiểu sao đã nhiều lần, vì không kiềm chế được sự ghen tức, Thu đã tìm mọi cách để nhục mạ, chọc giận Diệu Tâm mà Tâm vẫn không hề giận. Lại thêm ông chồng của Thu cứ luôn miệng khen Diệu Tâm hiền, Diệu Tâm dễ thương, ... làm cho Thu càng thêm bực tức. Hơn một lần, khi nghe chồng khen Diệu Tâm, Thu đã giận dữ bảo: "Anh khen bà Tâm hoài, thì sao anh không lấy bả đi!" Thu cũng đã lập lại câu này cho Tâm nghe mà Tâm không giận, lại còn từ tốn trả lời: "Chị đừng nói vậy, tội em. Em có chồng, có con rồi. Nợ với chồng em, em trả chưa hết, chị còn muốn gieo thêm nghiệp chướng cho em nữa sao!"
Đọc xong bức thư, Diệu Tâm ngước mắt lên nhìn bạn, khuôn mặt khả ái của Diệu Tâm làm Thu hơi khó chịu. Thu nóng nảy hỏi:
- Bồ nói cho tui nghe coi.
Diệu Tâm mỉm cười, từ tốn đáp:
- Ba tháng trước chị có cho em cái áo chị đã mua từ hai năm trước mà chưa bao giờ mặc vì không vừa. Em cũng đang cần một cái áo đẹp để đi ăn cưới cô Lan, bạn em. Thay vì em phải đi mua thì em dùng số tiền đó để gởi về cho các em cô nhi.
- Thì mắc mớ gì bồ để tên tui?
- Dạ vì nếu chị không cho em cái áo thì em phải mua. Mà nếu em mua thì em đâu còn tiền gởi về cho các em cô nhi ở Việt nam nữa. Nếu em không để tên chị, là em "ăn gian" rồi. Em xin lỗi chị, lẽ ra em phải nói cho chị biết trước để chị khỏi ngạc nhiên.
- Sao bồ khách sáo vậy? Tui cho bồ vì tui bận không vừa. Để đầy tủ, chồng tui ổng la, tui không dám mua thêm. Bộ bồ muốn trả tiền áo hả? Mà cái áo đó tui thấy họ sale rẻ quá, nên dù size 2, tui cũng mua, hy vọng là sẽ nhịn ăn cho ốm bớt thì bận được, không ngờ càng ngày càng mập nên không cách chi bận vừa. Ê! mà bồ thấy cái áo đẹp không?
- Dạ đẹp lắm!
Thu nhìn bạn, lòng chợt dấy lên một niềm thương cảm. Không hiểu sao lúc thì nàng thấy ghét Diệu Tâm thậm tệ, lúc thì thấy mến phục cô bạn nhỏ này. Thu xuống giọng:
- Tâm à, tui nói bồ nghe cái này nha, mà bồ đừng mét lại bà Ngọc nghen.
- Dạ có bao giờ chị nghe ai nói là em mét lại những gì chị nói với em chưa?
- Ừ, thì tui biết bồ kín miệng, nhưng tui cũng dặn cho chắc. Bồ biết gì không! Hôm thứ bảy vừa rồi, bà Ngọc mời vợ chồng tui đi ăn. Lúc đầu tui cũng muốn từ chối, vì tui đâu có ưa gì bả, tính tình bả kỳ cục, cứ thấy ai có cái gì là ghen, là tức, như tụi tui mua cái nhà mới này, mời bả bao nhiêu lần, mà có bao giờ bả thèm tới đâu. Nhưng sau bả nói quá, nên tui cũng đi.
- Vui không chị?
- Vui cái khỉ mốc gì? Bả mời tui đi ăn để complain về vợ chồng bồ đó mà.
Diệu Tâm ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao lại than phiền về tụi em?
Thu ngập ngừng, cố làm ra vẻ quan tâm và thương mến bạn:
- Nè, tui nói bồ nghe nha, bồ với ông Tuấn có muốn tu hành gì thì tu, đừng có làm tài lanh mà khuyên người này, người nọ. Mỗi người có một cách sống khác nhau. Ai làm gì thì kệ người ta, hơi đâu mà nói cho mất lòng.
- Dạ, nhưng em có bao giờ dám khuyên răn ai đâu. Em ngu dốt, học hành không tới đâu, làm sao em dám nói gì xúc phạm tới chị Ngọc, là người mà em luôn kính trọng.
- Chứ không phải bồ với ông Tuấn khuyên chồng bà Ngọc đừng đi săn nữa sao?
- Cái đó không phải em. Anh Tuấn em nói chuyện với anh Nguyên đâu hai tuần trước ở nhà anh chị Giao.
- Sao ông Tuấn cà chớn vậy? Ông Nguyên đi săn thì ăn nhằm gì đến ổng mà ổng nói cho bị chửi? Đi săn tốn kém lắm đó bồ, mua súng, mua license, mua tùm lum. Bộ bồ với ông Tuấn không đủ tiền chơi, rồi ganh hả?
- Tại nhà em hiểu và rất tin vào thuyết nhân quả của nhà Phật, nên mới nói chuyện với anh Nguyên để mong ảnh đừng gây thêm nghiệp sát.
- Sao bồ không cản ông Tuấn?
- Em có nghe lúc nhà em nói chuyện đâu! Em ở sau bếp, cùng chị Ngọc lo rửa chén, giúp chủ nhà. Đến lúc về, anh Tuấn mới kể cho em nghe. Em cự ảnh, còn bị ảnh mắng là “thiếu từ bi” nữa.
- Sao ông Tuấn lại mắng bồ là thiếu từ bi?
- Tại em nói với ảnh là thôi kệ người ta, ai gieo nghiệp, thì người đó phải trả. Mình chưa đủ đức độ để có thể chuyển hóa được ai, nói ra chỉ thêm mích lòng. Ảnh không chịu, còn la em là: biết mà không nói là xấu, là ích kỷ, là không có từ bi.
Thu nhìn Diệu Tâm nghi ngờ:
- Bồ có sure là bồ không có nói gì về vụ đi săn của ông Nguyên không?
- Dạ chắc chứ!
- Vậy mà sao bà Ngọc ghét Tâm dữ vậy? Tui cứ tưởng là Tâm đã “có phần” trong vụ này.
- Cái này thì “oan ơi ông địa” cho em quá. Em với chị Ngọc cùng không có mặt khi nhà em và anh Nguyên nói chuyện săn bắn. Chị Ngọc biết rõ như vậy mà.
- Ủa, vậy sao bà Ngọc bả “đập” Tâm dữ vậy nè? tui cứ tưởng là mấy ông bà cùng “hội nghị bàn tròn” nên bả mới giận dữ thần vậy chớ.
Diệu Tâm lắc đầu, nhìn Thu nhẫn nhịn đáp:
- Dạ không sao! Chị Ngọc cũng hay làm như vậy nhiều lần rồi. Anh Tuấn em là bạn học của chỉ, nên chỉ ngại, không nói. Còn em thì vừa nhỏ lại vừa khờ, nên chỉ “đập” em cho chắc.
- Ờ, mà tui cũng không biết sao bả ưa chê Tâm quá chừng.
- Chị Ngọc có chê em thì em vẫn là em. Không phải vì lời chê của chị Ngọc mà em thành xấu hơn được.
- Tâm nói vậy chứ nhiều lúc tui cũng thấy tức giùm cho Tâm, tui cãi bả, rồi bả giận tui.
- Chị đừng mất công cãi hay nói tốt cho em làm gì.
- Sao vậy?
- Tại em chỉ được có vầy thôi. Chị có nói tốt cho em thì em cám ơn chị, nhưng lời nói tốt của chị về em, cũng không làm em tốt hơn được. Em vẫn là em thôi.
- Tâm không biết đó chớ, bà Ngọc bả cứ nói tùm lum là Tâm đạo đức giả, Tâm bị tẩu hỏa nhập ma, nên bất bình thường. Từ hồi bị lay-off ở hãng Shell đến giờ, Tâm đi làm đâu cũng chỉ được vài bữa là bị đuổi.
- Thưa chị, từ lúc qua Mỹ tới giờ em chưa bao giờ bị lay-off, hay bị đuổi cả.
- Vậy sao Tâm cứ đổi việc hoài vậy?
- Năm năm trước em phải ở nhà vì con trai em cần em. Tụi em thấy tương lai cháu quan trọng hơn career của em nên em nghỉ việc.
- Bả nói Tâm xạo, bị lay-off nên mắc cỡ mới bày đặt ra nói vậy.
- Chị à, nếu em bị lay-off thì em bảo là em bị lay-off. Vả lại, em tự ý nghỉ việc hay em bị lay-off thì em cũng đâu có nhờ vả gì đến chị Ngọc đâu. Sao chỉ lại mất công cãi cọ làm gì?
- Thì tui đã nói rồi, bả tìm đủ mọi cách để chứng minh là Tâm xạo, Tâm bất bình thường mà.
- Em có nói là em bình thường bao giờ đâu?
Thu trợn mắt nhìn Tâm, hỏi dồn dập:
- Vậy là bà Ngọc đúng hả? Vậy là Tâm bất bình thường hả?
- Dạ, chị Ngọc nói em bất bình thường là cũng phải thôi, vì em có bình thường giống mọi người đâu?
- Tâm nói rõ chút nữa đi, tui không hiểu.
- Dạ, thông thường thì người ta ăn cá ăn thịt, em không ăn được là em bất bình thường. Người ta hút thuốc, uống rượu, nói năng tùm lum, em không làm được như vậy là em bất bình thường rồi.
Thu phì cười:
- Ờ ha, bồ nói cũng đúng, nhưng bà Ngọc bả không “mean” vậy đâu Tâm à. Bả nói Tâm bất bình thường tức là Tâm “điên” đó mà. Tâm không làm việc gì lâu được.
- Em đã làm với hãng Shell gần mười bốn năm mới nghỉ mà chị.
- Ừ, tui biết, nhưng mới đây bồ đi làm lại. Bồ cứ đổi job hoài đó.
- Dạ, thì vì em không làm được việc gì mà em phải bị phạm giới.
- Phạm giới là sao Tâm?
- Từ lúc em qui y với Thầy em, em đã thọ năm giới, nên em phải giữ cẩn thận để không bị thất hứa.
- Năm giới là giới gì vậy Tâm?
- Dạ, không sát sanh, không trộm cướp, không tà dâm, không vọng ngữ, không uống rượu.
- Mà Tâm đi làm thì tại sao lại bị phạm giới?
- Trong giới thứ hai là giới không trộm cướp, Thầy em còn dạy là: “Phải biết ngăn ngừa những kẻ tích trữ và làm giàu bất lương không kể gì đến sự đau khổ của người khác”, nên khi đi làm, thấy chủ làm việc trái, nói không được, em phải nghỉ việc.
- Vậy mà lâu nay tui cũng hoang mang về những lời nói của bà Ngọc. Hôm đi ăn về, ông Sang nhà tui ổng cũng bực bả nên ổng la tui.
- Sao anh Sang lại la chị được?
- Thì ổng nói là: “Sao tui thấy bà với chị Ngọc kỳ quá hà, trên đời có biết bao nhiêu là người mà hai bà không nói, cứ nhè cô Tâm mà 'chỉa' hoài vậy? Hai bà jealous chi với cổ cho khổ thân?' Tui cãi liền: “Ai mà thèm jealous với cổ, tại cổ bất bình thường thì tụi tui mới nói. Ông không nghe bà Ngọc nói là bả không thể nào 'figure-out' được cô Tâm là người thế nào à?”
- Sao chị Ngọc lại mất công quá vậy không biết nữa! Thắc mắc gì về em, thì cứ hỏi thẳng em, em có giấu diếm gì đâu.

Thu nhìn bạn ra cái chiều thân thương, mặc dầu trong bụng đang vui thích vì mới nói xong những điều mà nàng muốn nói cho bõ ghét:
- Mà hồi đó bồ với ông Tuấn làm mai, làm mối cho bà Ngọc chi vậy, rồi còn giúp bả kiếm việc nữa.
- Tụi em làm gì mà tài giỏi được vậy chị? Chị Ngọc vừa đẹp, vừa giỏi. Ai thấy chỉ mà không ưa? Đâu cần gì đến ai giúp hay mai mối.
- Tâm nói vậy chứ dân Dallas này ai mà không biết chuyện Tâm với ông Tuấn giúp bà Ngọc. Tui nói với bồ hoài rồi, ông bà mình ngày xưa đã có câu: "Cứu vật thì vật trả ơn, giúp người thì người trả oán." Chớ có mà làm tài lanh giúp người này, người nọ.
- Cám ơn chị dạy em.
- Nè, mà tui thân với bồ nên tui kể bồ nghe cho biết, chứ đừng nói đi nói lại, lỡ tới tai ông Sang, ổng la tui nhiều chuyện nghe không.
- Dạ, cám ơn chị đã kể lại cho em nghe.
- Bồ có giận tui không vậy?
- Dạ không.
- Ê, tui hỏi thiệt bồ nghe, sao tui làm gì bồ, bồ cũng không giận tui vậy?
- Dạ tại vì em thương chị.
- Ai khiến bồ thương tui?
- Dạ không ai khiến em cả.
Thu chớp mắt nhìn Diệu Tâm, giọng trầm xuống:
- Tâm biết không, mình cũng nói với ông Sang hoài hà, chơi cho nhiều người rồi cũng không thấy ai dễ chơi như chơi với Tâm, nhưng mỗi lần bà Ngọc “sách nhiễu” mình, không hiểu sao mình lại nghe lời bả.
- Không sao, chị cứ việc làm gì mà chị thích. Em không giận, không buồn gì chị hay chị Ngọc đâu.
- Tâm nói thiệt hả?
- Dạ.
- Bộ Tâm là đá, là sỏi hả?
- Dạ không, em chỉ là một người đang tu tập thôi chị.
- Tu tập là sao Tâm?
- Là em đang tập bỏ những thói xấu mà em đã và đang có.
- Vậy thì bà Ngọc đúng phóc rồi.
- Chị Ngọc làm gì mà đúng phóc?
- Bả nói chỉ những người xấu xa như Tâm mới cần “tu”, chứ tui với bả là không cần tu.
- Thì em vẫn nói với chị như vậy hoài thôi, tại chị không nhớ đó chớ.
Thu ngồi yên một lát rồi ngập ngừng:
- Tâm à, tui cứ nói năng tùm lum vậy mà Tâm không phiền tui sao?
- Dạ không.
- Sao hay vậy?
- Tại em đang nguyện tu tập theo hạnh nguyện của Bồ Tát Quán Thế Âm.
- Tui tưởng Bồ Tát Quán Thế Âm là chuyên cứu khổ, cứu nạn mà Tâm.
- Dạ đúng vậy, nhưng ngoài việc cứu khổ ra, ngài Quán Thế Âm còn có một hạnh nguyện rất lớn, đó là hạnh lắng nghe.
- Cái đó tui không biết, Tâm nói rõ tí nữa được không?
- Dạ được, để em xin đọc cho chị nghe lời quán nguyện của Bồ Tát Quán Thế Âm.
- Ừ, Tâm đọc đi.
Diệu Tâm thở ba hơi dài, rồi chậm rãi đọc:
- Lạy đức Bồ Tát Quán Thế Âm, chúng con xin học theo hạnh Bồ Tát, biết lắng tai nghe cho cuộc đời bớt khổ. Ngài là trái tim biết nghe và biết hiểu. Chúng con xin tập ngồi nghe với tất cả sự chú tâm và thành khẩn của chúng con. Chúng con xin tập ngồi nghe với tâm không thành kiến. Chúng con xin tập ngồi nghe mà không phán xét, không phản ứng. Chúng con nguyện tập ngồi nghe để hiểu. Chúng con xin nguyện ngồi nghe chăm chú để có thể hiểu được những điều đang nghe và cả những điều không nói. Chúng con biết, chỉ cần lắng nghe thôi, chúng con cũng đã làm vơi bớt rất nhiều khổ đau của kẻ khác rồi.

Nhìn gương mặt hiền dịu của Diệu Tâm trong lúc thành khẩn đọc lời quán nguyện cho mình nghe, Thu chợt nhớ lại lời chồng vẫn hay nói: "Anh thấy cô Diệu Tâm là nguời đàng hoàng. Em nên gần gũi thân cận với cổ, đừng nghe lời chị Ngọc mà ganh ghét với cổ, uổng lắm, ..."
Thu đưa tay lau những giọt nước mắt vừa rơi xuống má. Đây là lần đầu tiên nàng không thấy ganh tức khi nhớ lại lời chồng khen Diệu Tâm, trái lại, nàng thấy chồng không sai. Lâu nay, vì ghen ghét, Thu đã cố tình không thấy những hành động, cũng như lời nói dễ thương của Diệu Tâm.
Diệu Tâm đọc xong, ngẩng đầu lên nhìn bạn mỉm cười, hỏi:
- Sao chị khóc vậy?
Thu nắm lấy tay bạn, bùi ngùi nói:
- Mình có lỗi với Tâm nhiều lắm, Tâm biết không. Cho mình xin lỗi nghe.
Diệu Tâm dịu dàng:
- Dạ đâu có, tại em vụng về, chứ đâu phải tại chị. Em còn cần phải tu tập nhiều hơn nữa chị à.

*

Nhìn những món ăn còn bốc khói trên bàn, Sang ngạc nhiên hỏi vợ:
- Chuyện gì xảy ra mà bữa nay vợ anh giỏi quá vậy nè?
Thu dịu dàng nhìn chồng:
- Hôm nay em qua chơi bên Tâm.
Sang im lặng không dám nói thêm gì, vì đã nhiều lần, mỗi khi nghe Thu kể chuyện gossip, nếu chàng lỡ nói câu gì bênh vực Diệu Tâm là Thu nổi trận lôi đình.
Thấy chồng ngồi im, Thu cười:
- Sao anh im ru vậy?
- Anh biết nói gì bây giờ, lỡ em lại la om sòm như mọi lần thì sao?
Thu có vẻ ăn năn đáp:
- Từ rày về sau em không nổi trận lôi đình với anh khi anh khen Tâm nữa đâu.
Sang dè dặt:
- Sao vậy?
- Hôm nay em ở chơi bên nhà Tâm cả ngày, em thấy lâu nay anh nói đúng mà em cố tình không chịu thấy.
- Thế hôm nay em “thấy” cái gì?
- Em thấy em đã nghĩ rất sai về Tâm. Em “quay” Tâm quá chừng mà Tâm cũng không giận.
- Sao em lại “quay” cổ?
- Tại em muốn hiểu nhiều về cổ.
- Để làm gì?
- Em cũng không biết nữa. Chỉ biết là bây giờ em không thấy Tâm bất bình thường nữa, không thấy Tâm đạo đức giả nữa, không thấy Tâm điên nữa, không ghét Tâm nữa, không giận dữ khi anh khen Tâm nữa, và còn nhiều cái “nữa” nữa, em sẽ nói cho anh nghe.
- Mà sao tự nhiên em thay đổi vậy?
- Vì hôm nay Tâm giải thích rõ cho em về chữ “tu” mà lâu nay em hiểu sai.
- Cổ giải thích làm sao?
- Tâm nói: "Tu chỉ là 'sửa' thôi."
- Sửa cái gì?
- Sửa những thói hư tật xấu mà mình thu thập từ bao lâu nay.
- Chứ lâu nay em tưởng “tu” là sao?
- Em tưởng “tu” là phải cạo đầu, phải có vẻ khổ hạnh, mặt mày phải đăm chiêu, đau khổ..., còn Tâm thì mặt mày lúc nào cũng tươi mát, sáng sủa, em thấy chướng mắt quá.
- Bây giờ em còn thấy chướng mắt không?
- Chắc là không.
- Chỉ “chắc” thôi sao?
- Thì phải cho em thời gian để chuyển hóa chứ!
Sang tìm tay vợ, từ ngày qua Mỹ tới giờ, đây là lần đầu tiên Thu nói năng hòa nhã với chồng. Sang náo nức:
- Ăn cơm xong anh chở em đi Macy mua áo mới cho em bận đi hội Trưng Vương tuần tới nghe em.
Thu nhìn chồng lắc đầu:
- Em bận lại chiếc áo hôm đi ăn cưới con anh chị Văn được rồi anh.
Sang ngạc nhiên:
- Em có bao giờ mặc áo dạ hội hai lần đâu?
- Từ đây em sẽ “recycle” anh à.
- Tại sao?
- Tại em cần tiền để gởi về cho các cô nhi ở Việt Nam./.



HiềnVy (An Nghiêm)

Vũ Thị Thiên Thư
#31 Posted : Monday, June 6, 2005 8:00:29 AM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Hiền Vy
RoseRoseRose
heart
Hiền Vy
#32 Posted : Monday, June 6, 2005 10:18:42 AM(UTC)
Hiền Vy

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 179
Points: 0

quote:
Gởi bởi Vũ Thị Thiên Thư

Hiền Vy
RoseRoseRose
heart


Cám ơn VTTT
heart
Hoa Gạo
#33 Posted : Monday, June 6, 2005 10:46:46 PM(UTC)
Hoa Gạo

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 681
Points: 0

hg đọc ngay sau khi chị post nhưng busy quá... Con người có dễ chuyển hóa vậy không chị HV? Nếu thật sự vậy thì tốt quá...

Tặng chị RoseRoseRose
Hiền Vy
#34 Posted : Monday, June 6, 2005 11:26:55 PM(UTC)
Hiền Vy

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 179
Points: 0

quote:
Gởi bởi Hoa Gạo

hg đọc ngay sau khi chị post nhưng busy quá... Con người có dễ chuyển hóa vậy không chị HV? Nếu thật sự vậy thì tốt quá...

Tặng chị RoseRoseRose


HG ơi, chắc chắn là KHÔNG DỄ rồi Smile
Cám ơn em nhiều nha
Em vào cái link dưới đây đọc "Tình Đầu" với nhạc nền "Người Em Văn Khoa" nha

http://annledentist.com/...nxuoi/Hienvy/tinhdau.htm

Nhớ turn on volume nhé
Em làm việc vui
heart
hv
Tonka
#35 Posted : Tuesday, June 7, 2005 12:01:43 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi Hoa Gạo
Con người có dễ chuyển hóa vậy không chị HV?


Có những trường hợp khi cơ duyên của họ tới thì có thể chuyển hóa được giống như cái ông gì đó ngày xưa đòi giết mẹ cho đủ số 100 người. Đức Phật giảng cho ổng một hồi, rồi chuyển hóa cho ổng thành A la hán hay cái chi chi đó mà Smile
Tonka
#36 Posted : Tuesday, June 7, 2005 12:26:40 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:

- Ủa mà răng cô khóc rứa? Ừ lạ kỳ, ai tới Chùa, thấy mấy cháu cũng thương, rồi cũng khóc hết ... ./.



Black Eye
Phượng Các
#37 Posted : Tuesday, June 7, 2005 12:53:35 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi tonka

quote:
Gởi bởi Hoa Gạo
Con người có dễ chuyển hóa vậy không chị HV?


Có những trường hợp khi cơ duyên của họ tới thì có thể chuyển hóa được

Đồng ý,

Tâm hồn con người giống như một mảnh đất, và những hạt giống thiện và ác vẫn có ở đó, tùy duyên hội đủ hay không mà nó nẩy mầm nở hoa kết trái. Có người vừa nghe pháp là ngộ liền, có người thì phải lâu ngày mới thấm, còn có người nói bao nhiêu cũng như nước đổ lá khoai. Người khai mở cho mình cũng phải có đầy đủ đức độ (và có duyên với mình nữa) thì mới làm động được cái tâm thiện lành của mình cho chủng tử thiện nẩy mầm.
Đối với các vị khao khát sự giác ngộ, có khi suốt cả đời cứ ôm ấp, vật vã với nó, cho tới một ngày, khi cơ duyên đưa tới thì một biến cố, một lời nói, một cuốn sách có thể làm sáng òa tâm thức!
hoavothuong
#38 Posted : Sunday, June 12, 2005 7:35:25 AM(UTC)
hoavothuong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 127
Points: 0

Nhân vật Diệu Tâm là một bậc thiện tri thức, trong cuộc sống ta nên gần gũi với những con người như thế này.
Một câu chuyện thật nhẹ nhàng và dễ thương. Tặng chị HV nèRoseheart.
Gởi tiếp truyện khác đi chị, chống cằm ngồi chờ chị HV Smile
Hiền Vy
#39 Posted : Sunday, June 12, 2005 10:23:25 AM(UTC)
Hiền Vy

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 179
Points: 0

quote:
Gởi bởi hoavothuong

Nhân vật Diệu Tâm là một bậc thiện tri thức, trong cuộc sống ta nên gần gũi với những con người như thế này.
Một câu chuyện thật nhẹ nhàng và dễ thương. Tặng chị HV nèRoseheart.
Gởi tiếp truyện khác đi chị, chống cằm ngồi chờ chị HV Smile


Cám ơn HVT nha, chờ chị gởi truyện khác nhé Big Smile
Chúc HVT và ace đi làm TT vui nha

heart
HV
Hiền Vy
#40 Posted : Monday, June 20, 2005 10:06:18 PM(UTC)
Hiền Vy

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 179
Points: 0

Tình Đầu

1

Lấy tay lau những giọt nước mắt cứ liên tục chảy dài xuống má, Châu Thúy ngả đầu vào khung cửa sổ nhỏ của chiếc phi cơ 747, đang mang nàng xa dần gia đình và bạn bè. Bên ngoài, trời trong sáng, khác hẳn trời Sàigòn đầy mây với mưa tầm tã khi máy bay cất cánh.
Nhắm mắt lại, nàng hình dung đến khuôn mặt của Mẹ đầm đìa nước mắt, đến đôi mắt cương nghị của Bố long lanh ướt khi tiễn nàng vào cửa máy bay. Bố mẹ đã quyết định cho nàng sang Pháp học khi nàng xin được học bổng. Dù rất buồn vì phải xa nàng, Mẹ cũng đành lòng cho nàng đi.
Đã hai năm liên tiếp, Châu Thúy cùng Mẹ lo xin được miễn tuổi để thi Tú Tài I và II. Và cả hai năm, nàng đã không làm Bố Mẹ thất vọng với hạng Bình. Châu Thúy khóc thút thít, nhớ lại mới hôm qua, hai mẹ con còn nằm tâm sự trong nhà cậu Hoàng, trên đường Cách Mạng (*), Mẹ dặn dò đủ chuyện. Mười bảy tuổi, một thân một mình sang Pháp, Châu Thúy cũng ngại, nhưng đã lỡ rồi, làm sao kêu máy bay ngừng cho nàng nhảy xuống, hay nhờ phi công quay đầu lại ...

- Cô có cần uống nước gì không?
Châu Thúy giật mình khi nghe tiếng của một người đàn ông hỏi bên tai. Nàng bối rối ngồi thẳng người lên, quay nhìn bên tay trái của mình, ngập ngừng:
- Dạ không.
Người đàn ông có mái tóc nâu nhạt, đôi mắt hạt dẻ, sóng mũi thật cao, da trắng, đưa bàn tay phải ra trước mặt nàng:
- Tôi tên André, hân hạnh được biết cô.
Châu Thúy bối rối, vụng về đưa tay ra, rồi ngượng ngập nói:
- Hân hạnh được biết ông.
Cầm tay nàng, André cười nhẹ, nói:
- Cô khóc nhiều quá, có lẽ đây là lần đầu tiên cô xa nhà?
- Dạ
Vừa dứt lời, nước mắt lại rơi đầy trên má Châu Thúy. André kéo trong túi ra một bao giấy Kleenex, đưa cho nàng:
- Cô dùng giấy này nè, khăn tay của cô ướt đẫm hết rồi.
Chờ Châu Thúy lau nước mắt xong, André hỏi:
- Cô tên gì?
- Châu Thúy.
- Cô đi đâu đây?
- Dạ, Pháp.
André reo lên:
- Vậy là cô sẽ cùng bay đến Paris với tôi rồi. Vui quá!
Châu Thúy ngớ ngẩn hỏi lại:
- Ông cũng đi Paris à?
- Đúng vậy, tôi về thăm gia đình. Lâu rồi tôi chưa gặp lại mẹ tôi.
- Sao vậy?
- Tôi là ký giả, đi làm xa hoài, ít khi về lại Paris. Còn cô, đi Paris làm gì?
- Dạ đi học.
- Thảo nào cô nói tiếng Pháp chuẩn quá.
Châu Thúy ngượng ngùng:
- Dạ cũng tàm tạm thôi.
- Không tàm tạm đâu, tôi nói thật mà.
- Cám ơn ông.
- Cô ở Sàigòn hay ở đâu?
- Dạ, Huế.
- Cô là học sinh Đồng Khánh?
- Dạ không, tôi học Jeanne D’Arc.
- Thế thì tôi không ngạc nhiên nữa khi cô nói tiếng Pháp gần giống người Pháp.
Châu Thúy bẽn lẽn đáp nhỏ:
- Ông quá lời rồi.
André cười lớn rồi vỗ nhẹ vào vai Châu Thúy:
- Thôi, đừng khiêm nhượng nữa, cô bé. Tôi hỏi nè; sao cô có nhiều nước mắt thế?
- Tôi không biết.
Châu Thúy bật cười sau câu trả lời và André cười theo.


***


Nhìn đôi mắt tròn xoe của người bạn nhỏ đồng hành đang mở lớn, André tiếp câu chuyện:
- Tôi thích làm phóng viên chiến trường vì tôi thấy thế giới bên ngoài cần được biết rõ cuộc chiến đang xảy ra tại Việt Nam.
Với vẻ khâm phục, Châu Thúy hỏi:
- Ông không sợ nguy hiểm sao?
- Cũng có lúc sợ ... nhưng mỗi người đều có số phần của mình.
- Ông là người Pháp mà cũng tin vào “số phận” sao?
- Tin chứ.
Châu Thúy tò mò:
- Tôi tưởng chỉ có người Á Châu mới tin vào số phận thôi chứ!
- Không, cô sai rồi, người Pháp chúng tôi cũng tin vào “số phận” và “nhân quả” như một số lớn người Việt đó cô ạ.
- Có nhiều người Pháp tin như vậy không ạ?
- Tôi không biết có bao nhiêu người tin như vậy, nhưng riêng tôi, tôi rất tin.
André nhìn cô gái với vẻ hoài nghi, tiếp:
- Chắc là cô không tin hả?
- Tại sao ông hỏi vậy?
- Thấy cô còn nhỏ, lại học trường Tây, chắc chắn là các Souer không dạy như vậy đâu!
Châu Thúy gật đầu:
- Đúng là trong trường không dạy như vậy, nhưng tôi vẫn theo mẹ tôi lên chùa mỗi tuần nên được biết chút đỉnh về “nhân quả.”
Quay người qua một chút, nàng tiếp:
- Thế còn ông, bằng cách nào ông lại tin vào nhân quả?
André nhấc ly nước đang uống dở, nhắp một ngụm nhỏ, ra chiều suy nghĩ, chậm rãi trả lời:
- Chuyện của tôi dài dòng lắm, không biết kể đến lúc nào mới hết, nhưng để tôi tóm tắt một chút cho cô nghe nhé ...
Đặt ly nước xuống, ông nhìn ra ngoài khung cửa hẹp của máy bay, mắt mơ màng, tiếp:
- Tôi có một người bạn Việt Nam, anh là một tu sĩ Phật giáo, anh dạy tôi về Phật pháp, và dạy cả tiếng Việt nữa.
- Bạn ông đang ở đâu?
- Bạn tôi đang ở ngay Paris, dạo trước bạn tôi ở bên Mỹ nhưng mới qua Pháp chừng vài năm nay thôi.

2

Lầm lũi đi hết đường này qua đường khác trong khu chợ Quận 13, cuối cùng Châu Thúy bước vào một tiệm ăn Tàu. Kêu một tô mì và ly trà nóng xong, nàng chậm rãi cởi bớt áo choàng ra. Ngồi chờ thức ăn, nàng kéo trong ví ra tờ điện tín đã nhàu nát, Châu Thúy đọc lại hàng chữ đánh đi từ Sàigòn: Bố Mẹ sẽ rời Sàigòn ngày mai ...
Từ lúc nhận được bức điện tín, Châu Thúy lo lắng vô cùng, không biết bố mẹ sẽ đến đâu. Hơn 2 tuần vẫn chưa có tin tức của bố mẹ. Sàigòn đã thất thủ, tin tức, hình ảnh trên báo chí, trên vô tuyến truyền hình làm nàng mất ăn mất ngủ.
Mới qua đây hơn một năm, đang chập chững làm quen với đời sống sinh viên xa nhà, Châu Thúy vẫn còn khóc vì nhớ bố mẹ và đôi khi nàng nhớ đến người ký giả đã gặp trên chuyến bay từ Sàigòn qua Paris. Trong lúc buồn vì xa nhà, sự chăm sóc của ông đã làm nàng cảm động. Trên chuyến bay mười mấy giờ đồng hồ, ông đã kể cho nàng nghe nhiều về người bạn của ông, cũng như đã nói cho nàng nghe về thuyết nhân quả của Đạo Phật. Lúc thì bằng tiếng Pháp, có lúc thì bằng tiếng Việt.
Cả năm nay, mỗi khi có dịp về lại Paris, nàng lang thang trên đường phố với hy vọng mong manh là sẽ được gặp André. Từ ngày chào nhau tạm biệt ở phi trường Orly, nàng tưởng rồi thế nào cũng gặp lại, nhưng Paris không nhỏ như Huế. Mỗi lần có dịp nghỉ học vài ngày, nàng lại leo lên xe lửa từ Caen về Paris. Đi bộ nhiều lần trong vườn Luxembourg, rồi lê chân qua những con đường vắng người, nàng đã giật mình vài lần khi thấy có người dáng dấp hao hao giống André.
Đưa mắt lơ đãng nhìn ra phố đêm, ánh đèn vàng làm Châu Thúy càng nhớ những đêm mùa Thu ở Huế. Nàng nghĩ đến bố mẹ và rồi lại nghĩ tới André. Lạ thật, chỉ một lần gặp gỡ mà vấn vương cả cuộc đời như vậy sao. Nàng nhớ lại những câu chuyện André kể về những lần ra chiến trường làm phóng sự. Bây giờ chiến tranh đã chấm dứt trên quê hương nàng, không biết André ở đâu.



***


- Châu Thúy, bây giờ cháu tính sao đây?
- Dạ cháu không biết tính sao cả.
Đáp xong, Châu Thúy nhìn bà Nam rồi cúi xuống trang sách, những ngón tay bối rối mân mê cây bút chì đang cầm. Bà Nam nhìn nàng một lúc, rồi ngập ngừng:
- Sàigòn mất cũng mấy tháng nay rồi, tin bố mẹ cháu thì biền biệt, cháu có định học tiếp không?
- Dạ cháu cũng không biết nữa, thưa Bác.
- Sàigòn mất thì chắc chắn là cháu sẽ không còn học bổng nữa ...
- Dạ cháu biết, vì cháu được học bổng quốc gia, mà bây giờ ...
Châu Thúy nghẹn lời, cố dấu những giọt lệ, nàng chậm rãi tiếp:
- Cháu sẽ xin việc làm và sẽ cố học tiếp.
- Vậy thì tốt quá.
Bà Nam thở ra nhẹ nhỏm, như vừa trút được gánh nặng:
- Cháu biết là hai bác cũng muốn giúp cháu nhưng đời sống càng ngày càng khó khăn ... Mẹ cháu là bạn thân của bác nhưng bác cũng không thể lo cho cháu như bố mẹ cháu được.
- Dạ, cháu biết, cháu cám ơn bác ...
- Cháu có thể xin đi bán hàng hay giữ trẻ con sau giờ học ...
- Dạ, cháu sẽ tính.

Sau vài tuần khó nhọc kiếm việc làm, cuối cùng Châu Thúy cũng tìm được một chân bán hàng trong tiệm bán thực phẩm. Lúc đầu không quen việc, làm gì cũng chậm chạp, nhưng lần lần mọi việc cũng xong. Nàng gặp nhiều người Việt Nam mới đến Pháp sau Tháng Tư Năm 1975, hỏi thăm tin tức về những ngày cuối cùng của Sàigòn để rồi buồn bã thất vọng vì không tìm được tung tích của cha mẹ nàng.
Nàng không ngờ ngày từ giã bố mẹ năm nào lại là ngày cuối được thấy mặt song thân. Tự nhiên thành mồ côi, bơ vơ nơi đất lạ. Tin tức cha mẹ không biết, bà con họ hàng cũng không. Viết thư về nhà cậu Hoàng ở Sàigòn, thư không được trả lời. Gởi thư về Huế cho gia đình cũng không thấy hồi âm. Nàng hình dung đến cảnh bố mẹ đã không may mắn, khi chen lấn xuống tàu trong những ngày cuối của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, hoặc bị đạn pháo kích trong phi trường Tân Sơn Nhất lúc đang chờ chuyến bay...
Bức thư cuối nàng nhận được của Mẹ, khi bố mẹ nàng đã vào tới Sàigòn sau những ngày lênh đênh trên biển, từ Đà Nẵng. Mẹ đã kể về đoạn đường bộ gay go từ Huế vào Đà Nẵng, trước khi Huế thất thủ, rồi khi đến Vũng Tàu, và cuối cùng là Sàigòn vào những ngày hỗn độn giữa Tháng Tư năm 1975 ...
Châu Thúy không dám suy nghĩ nhiều, nhưng rồi những cảnh vượt biển bị hải tặc tấn công đã làm nàng khủng hoảng nhiều đêm.


***


Nắm chặt tay Châu Thúy, Simone hỏi bạn:
- Mày nhất định không chịu nhận việc với hãng điện thoại khi ra trường thật sao?
- Tao muốn lắm chứ, nhưng tao phải về Việt Nam kiếm tin tức của bố mẹ tao xem thế nào hẳn.
- Thì mày đi làm vài năm rồi về kiếm cũng được cơ mà.
- Gần mười năm không có tin tức của bố mẹ tao, tao không chờ được nữa.
- Mày chờ được gần mười năm, thì có chờ thêm vài năm nữa cũng đâu có sao?
Rút tay ra khỏi tay bạn, Châu Thúy đáp nhỏ:
- Có sao lắm chứ, tại mày không hiểu thôi.
- Hay là mày lại nhất định kiếm cho ra anh chàng phóng viên ngày xưa?
Châu Thúy cười nhỏ, rồi gật gật cái đầu:
- Cũng có thể.
Simone lắc đầu:
- Tao không hiểu được mày! Tại sao chỉ một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trên đường bay từ Sàigòn đến Paris mà mày nghĩ là mày yêu ông ta được?
- Tao đã kể với mày nhiều lần rồi mà.
- Ừ, thì mày đã nói nhiều lần, nhưng tao vẫn không tin được.
Giọng Châu Thúy buồn buồn:
- Mày không tin cũng phải thôi, vì tình cảm người Á Đông chúng tao hơi khác ...
- Mày ở đây gần mười năm, trước đó mày lại học trường Tây mà sao mày vẫn “nhà quê” như vậy được?
- Thì tao đã nói với mày rồi mà.
Simone lắc đầu thật mạnh, mái tóc ngắn, vàng óng ả bay qua bay về, làm khuôn mặt cô như cứng rắn hơn:
- Chỉ tại ông ta là người đàn ông đầu tiên nắm tay mày, phải không?
- Ừ, nhưng không phải chỉ có vậy thôi đâu!
Cười chế nhạo, Simone gằn giọng:
- Tại vì ông ta dạy cho mày về “số phận,” về “nhân quả” nữa, phải vậy không?
Châu Thúy im lặng không trả lời, nàng biết bạn thương mình nên không buồn lòng khi thấy bạn khó chịu. Simone nhìn bạn, dịu giọng:
- Xin lỗi mày, tại tao thấy vô lý quá. Cả một thập niên mày nhớ cha, nhớ mẹ, cái đó tao hiểu, nhưng cũng cả mười năm trời, mày ôm ấp một bóng hình cái “ông già” phóng viên chiến trường đó, rồi mày sống như một nữ tu ... vô lý quá, Châu Thúy à.
- Cám ơn mày.

3

Đạp xe qua những con đường quen thuộc ngày trước, Châu Thúy nhìn lên bầu trời xanh trong, lòng bồi hồi nhớ lại ngày xưa. Cùng với Mẹ, nàng đã đi dưới những hàng cây Đua't mát rượi vào những buổi chiều tắt nắng.
Trở lại Huế, nàng đã đến ngay căn nhà cũ tìm bố mẹ. Ra mở cửa cho nàng là một người đàn ông xa lạ, Châu Thúy hỏi thăm, ông ta hoàn toàn không biết người chủ trước là ai. Thất vọng, nàng cám ơn rồi lên xe đạp tiếp.
Qua khỏi dốc Nam Giao, Châu Thúy mệt lả người, nàng xuống xe, dắt bộ. Bên kia đường, một tấm bảng màu vàng, chữ đỏ, “Cô Nhi Viện Đức Sơn” đập vào mắt nàng. Mình cũng mồ côi mà, nàng nghĩ, và băng qua đường.

- Các em trong chùa ni tội lắm cô nờ, có em mất cả ba lẫn mẹ, có em nhà nghèo quá, ba mạ nuôi không nổi, đem đến nhờ Chùa nuôi dùm ...
Tiếng Sư Cô trụ trì chậm chậm bên tai, Châu Thúy nhìn một bé gái kháu khỉnh đứng nép vào tường, đang mở lớn mắt nhìn nàng. Nàng ra dấu cho con bé tới gần, nhưng con bé cứ đứng yên một chỗ. Sư Cô trụ trì cười, nói tiếp:
- Cháu nớ tên Châu, mới được một ông ký giả Pháp xin rồi đó cô, chừng vài tuần nữa thì cháu sẽ theo cha nuôi về Pháp.
Châu Thúy bỗng cảm thấy hồi hộp, ngập ngừng một lúc, nàng quay qua Sư Cô, hỏi:
- Ở đây có cho nhận con nuôi hả, Sư Cô?
- Có chớ cô, ai xin thì Chùa cho bớt, chớ đông các cháu quá, quí cô nuôi cũng không xuể.
- Thưa Sư Cô, con có thể hỏi tên người cha nuôi của bé Châu được không?
Sư Cô trụ trì cười ngượng ngập:
- Được chơ cô, nhưng mà tui không biết đọc tiếng Tây, tui gọi ổng là ông Ăn Đê, còn mấy Cô nhỏ trong Chùa thì kêu là Ăn Đi ...
Cười ngượng ngùng, Sư Cô trụ trì tiếp:
- Cái ông Ăn Đê ni tức cười lắm cô nờ, ổng nói là mười năm trước, ổng gặp một cô gái Việt Nam tên là Chau Tuy, hay Châu Thuy gì đó, ổng nói không rõ lắm, thành ra tui cũng không biết tên cô Việt Nam đó, rồi ông kể là họ mất liên lạc, ổng kiếm hoài không được vì nước mình bị giải phóng đó cô.
Châu Thúy kinh ngạc, hỏi dồn dập:
- Ủa, Sư Cô nói ông là người Pháp, tên là André, hả Sư Cô?
Sư Cô trụ trì gật đầu:
- Đúng rồi, ổng người Pháp, mà tên, thì trong chùa quí cô cứ kêu là Ăn Đê đó. Mấy tháng trước, ổng tới đây, thấy cháu Châu, ổng nói cháu giống cái cô Chau Tuy chi đó, nên ổng xin làm con nuôi. Ủa mà cô mới bên Tây về phải không nờ? Cô ở đây ăn cơm cho vui, chiều ni ông Ăn Đê có nói là sẽ ghé Chùa đem thêm áo quần cho bé Châu.
Châu Thúy không cầm được xúc động, nước mắt dàn dụa, nàng không còn nghe được Sư Cô trụ trì nói gì nữa. Hình ảnh André bỗng hiện ra rõ rệt như hôm ngồi trên máy bay mười năm về trước.

Tiếng Sư Cô trụ trì văng vẳng bên tai:
- Ủa mà răng cô khóc rứa? Ừ lạ kỳ, ai tới Chùa, thấy mấy cháu cũng thương, rồi cũng khóc hết ... ./.


(*)
Trước năm 75, đường Cách Mạng 1 Tháng 11 là đường Công Lý nối dài.
Trước ngày 1 tháng 11 năm 1963, đường này có tên là Ngô Đình Khôi



Hiền Vy
February 2005
Users browsing this topic
Guest (4)
3 Pages<123>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.