Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

3 Pages123>
Văn / Hiền Vy
HV
#1 Posted : Saturday, April 2, 2005 4:00:00 PM(UTC)
HV

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 256
Points: 0

Xuân Muộn
Hiền Vy


Đưa tay sửa lại gọng kính cận đang trệ xuống trên sóng mũi, Hoàng Uyên nhìn lên bảng đen, cố đọc những giòng chữ giáo sư Huân vừa viết. Chợt bắt gặp nụ cười nửa như thân thiện, nửa như tinh nghịch trên gương mặt Huân, cô ngượng ngùng chớp mắt, bối rối cúi nhanh xuống trang giấy đang ghi chép dở dang. Dù mặt nóng bừng, cô vẫn cố làm ra vẻ như chẳng hề thấy Huân đã cười làm quen với mình. Nửa giờ còn lại của môn Ngữ Học, Hoàng Uyên khó nhọc tìm cách tránh né tia nhìn đầm ấm của người giảng sư trẻ. Mỗi lần bắt gặp Huân nhìn, tim Uyên như lỗi mất một nhịp, tay chân luống cuống thừa thãi, cô như ngây ngất, như say say.

Người ngồi, kẻ đứng, đông nghẹt không còn cả lối đi trong Giảng Đường II của Đại Học Văn Khoa Sàigòn. Ngồi thu gọn trong chiếc ghế bìa của dãy ghế đầu tiên, Hoàng Uyên thầm cám ơn người bạn đã chịu khó dậy thật sớm đến giữ chỗ cho cô. Trong lúc sinh viên đang ghi vội lời giảng của cha Thanh Lãng thì Hoàng Uyên ngồi mơ mộng. Dù Văn Chương Quốc Âm là môn cô rất thích, nhưng nụ cười và ánh mắt của Huân cứ ám ảnh cô cả mấy hôm nay. Hoàng Uyên thật sự xúc động khi nhớ lại ánh mắt và nụ cười của giáo sư Huân. Cái nhìn trìu mến, ấm áp nhưng lại có vẻ tinh nghịch cùng với nụ cười đầm ấm nhưng không kém phần phá phách của Huân đã làm cô mềm lòng. Hoàng Uyên không thể chú tâm vào những lời giảng của cha Thanh Lãng được nữa. Hình ảnh của Huân không bao giờ chịu rời cô....

Một dáng dấp quen thuộc lướt qua ngoài hành lang, trong giảng đường, tim Hoàng Uyên đập mạnh. “Vậy là “chàng” có giờ dạy hôm nay ...,” cô thầm nghĩ và mong cho mau hết giờ...

***

- Hoàng Uyên đến phòng giáo sư một tí được không?
Giật mình khi nghe tiếng nói quen thuộc sau lưng, Hoàng Uyên nắm chặt thành lan can hơn, quay đầu lại, bối rối chớp mắt, rồi gật đầu và đi theo Huân xuống cầu thang.
Hoàng Uyên ngại ngùng nhìn quanh căn phòng giải lao của giáo sư, thầy Trụ đang ngồi đọc sách nơi góc phòng, nghe tiếng động, ngước mắt lên nhìn, cô khoanh tay chào, ông mỉm cười, xong lại cúi xuống trang sách đang đọc dở. Huân lên tiếng trong lúc Hoàng Uyên đang lúng túng:
- Mời Hoàng Uyên ngồi.
- Dạ... đây là bàn ghế của thầy cô ...
- Không sao đâu, hôm nay Hoàng Uyên là khách của tôi mà. Ngồi đi, đứng hoài mỏi chân đó.
Kéo chiếc ghế đối diện với Hoàng Uyên, Huân ngồi xuống, hỏi:
- Bài hôm trước có gì khó hiểu không mà thấy Uyên bối rối vậy?
Chớp mắt với một chút ngượng ngùng, Hoàng Uyên đáp khẽ:
- Dạ, con hơi thắc mắc một chút xíu.
- Tôi hứa sẽ giải đáp tất cả những thắc mắc của Uyên.
Hoàng Uyên ngập ngừng:
- Thầy bảo; Ngôn Ngữ Việt Nam là độc âm, nhưng con thấy có chữ “Doanh” đọc như là hai âm riêng biệt là “Do” và “Anh” Mình đọc nhanh thành “doanh”
Huân cười tinh nghịch:
- Do Anh! Tức là Tùy Anh, cái gì cũng do anh quyết định. Anh nào mà may mắn vậy?
Hoàng Uyên phụng phịu, cúi đầu không nói. Huân lại cười:
- Đùa với Uyên cho vui thôi, thật ra Uyên nói rất có lý nhưng như thế này nhé: O,A,N,H chỉ là một âm “oanh” thôi, khi có phụ âm D đi trước thì đọc thành Doanh, và nếu cho phụ âm T vào thì đọc thành Toanh, như mới toanh đó.
Nhìn sâu vào mắt Uyên, Huân tiếp:
- Hoàng Uyên còn thắc mắc gì nữa không?
- Dạ không.
Thấy Hoàng Uyên bối rối, ngượng ngùng, Huân rủ:
- Uyên khát nước không? Mình đi uống nước nhé?
Hoàng Uyên lại ngập ngừng:
- Dạ thôi.
- Thôi là sao?
- Dạ, là không đi uống nước.
- Tại sao?
- Dạ, sợ bạn thấy.
Huân cười lớn, rồi hỏi:
- Uyên mấy tuổi rồi?
Hoàng Uyên ngạc nhiên:
- Thầy hỏi làm gì vậy?
- Hỏi cho có hỏi thôi, chớ tôi biết Hoàng Uyên 19 tuổi rồi.
Tròn mắt, Hoàng Uyên ngạc nhiên:
- Sao thầy biết vậy?
Lắc đầu, làm ra vẻ khó khăn, Huân cười cười:
- Bí mật, bí mật. Hoàng Uyên chịu đi uống nước rồi tôi kể cho nghe.
Hoàng Uyên tinh nghịch hỏi lại:
- Thầy dụ học trò hả?
- Ừ,
- Nhưng Thầy hỏi tuổi của Uyên làm gì vậy?
- Để nhắc cho Hoàng Uyên nhớ là Hoàng Uyên người lớn rồi, không cần phải ngại ngùng, sợ bạn bè bàn tán nữa.
- Mẹ vẫn gọi con là Bé Uyên mà.
- Vậy thì “Thầy” mời “Bé Uyên” đi uống nước.
- Sợ Mẹ mắng quá!
- “Thầy” không mách Mẹ đâu.

***

Kéo trong túi quần ra cái ví, Huân mở từ từ rồi đưa ra trước mặt Hoàng Uyên một tấm hình đen trắng, hỏi:
- Hoàng Uyên biết hình ai không?
Giật mình, lúng túng, Hoàng Uyên bối rối:
- Ủa! Hình của con mà. Sao thầy lại có?
Nhìn sâu vào mắt Uyên, Huân cười:
- Hình của người yêu tôi mà.
Hoàng Uyên đỏ mặt:
- Sao ... sao... giống y hình của con vậy?
Huân ngập ngừng:
- Đùa với Hoàng Uyên thôi, hình này tôi xin được đó.
- Thầy xin ở đâu? Ngoài tiệm hình hả?
- Không, tôi xuống văn phòng, xin coi hồ sơ của sinh viên chứng chỉ Ngữ Học. Thấy trong hồ sơ của Uyên có dư tấm hình, tôi lén lấy.
Hoàng Uyên thảng thốt:
- Vậy là Thầy biết hết “tung tích” của con?
- Xin lỗi Hoàng Uyên nha. Tại tôi có cô sinh viên nhỏ nhắn dễ thương quá nên tôi phải “làm bậy”.
Hoàng Uyên năn nỉ:
- Thầy trả lại hình cho con được không?
- Được chứ, nhưng phải với một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Uyên cho tôi tấm hình khác.
Hoàng Uyên phụng phịu:
- Thầy khôn quá!
Huân đưa tay khuấy nhẹ ly chanh đường của Uyên, hối:
- Uyên uống nước đi, đá tan hết rồi.
Nhìn Uyên từ từ uống nước, Huân hát khẽ:
- ... Uống ly chanh đường, uống môi em ngọt....

***

Dắt Hoàng Uyên chen được qua khỏi khu bán Quất, trên Đại lộ Nguyễn Huệ đông người vào những ngày cận Tết, Huân xiết nhẹ tay nàng, hỏi:
- Uyên thích Mai hay Đào?
- Hoa nào cũng đẹp, Em thích cả hai.
Huân cười, khen:
- Bé Uyên ngoan quá! Chịu bỏ chữ “con” rồi.
Uyên hích nhẹ tay vào bụng chàng. Huân cười lớn hơn rồi tiếp:
- Vậy đi xem Đào trước nhé? Nếu có cành nào đẹp, mình mua về biếu bố em.
Cầm một cành Anh Đào với đầy những nụ hoa tròn xoe nhưng chưa nở, Huân hỏi người bán hàng:
- Cành này nở kịp Tết không?
- Chắc chắn kịp chứ, tôi bảo đảm hoa sẽ nở đúng ngày Mùng Một Tết.
Huân đùa với bà bán hàng:
- Tôi mua cành hoa này để cưới vợ đó. Hoa mà không nở đúng Tết là tôi không được vợ, tôi bắt thường bà đó à nha.
Bà bán hàng quay qua nhìn Uyên, rồi cười với Huân:
- Anh cưới cô này hả?
- Bà hỏi giùm tôi coi cổ có chịu không?
Uyên đỏ mặt, quay đi nơi khác. Anh kỳ cục, khi không đi nhờ bà bán hàng hỏi. Sao không hỏi thẳng em. Nghĩ vậy, nhưng Uyên không biết nếu Huân hỏi thì nàng sẽ phải trả lời làm sao.

Cơn gió lành lạnh từ bờ sông thổi nhẹ làm Uyên đi sát vào Huân hơn. Huân vòng tay ôm vai nàng, kéo nhẹ Uyên vào lòng. Mùi hương từ mái tóc dài của Uyên làm Huân ngây ngất. Anh muốn hỏi cô có chịu làm vợ anh không, anh muốn hỏi cô có muốn làm Mẹ những đứa con của anh không... Từ lúc mua xong cành Đào, Uyên im lặng chưa nói gì, không biết nàng nghĩ gì về câu nói đùa của mình với bà bán hàng mà im ru như vậy. Huân muốn dành ngạc nhiên cho Uyên, anh định khi đến thăm gia đình Uyên ngày đầu năm, anh sẽ ngỏ lời với Uyên bên cành Đào rộ nở. Với Huân, mùa Xuân là mùa của hạnh phúc, của hy vọng, nên dù quen Uyên được vài tháng nay, anh vẫn chưa đề cập đến chuyện tương lai của hai đứa. Không khí Tết làm Huân nôn nao, anh muốn ngỏ lời ngay với cô nhưng cố kìm lại để chờ cho đến ngày đầu năm.

Phải đợi đến ngày mùng ba Tết, cành đào mới chịu nở rộ trong góc căn phòng khách nhà Uyên. Khi Huân ngỏ lời, Uyên đã luống cuống ngượng ngùng, nhưng hạnh phúc gật đầu và cả hai cùng đồng ý đến mùa Hè, Huân sẽ xin làm đám hỏi.

***

Gởi xong chiếc Yamaha, cầm thẻ biên nhận, Hoàng Uyên chấm vội vài giọt mồ hôi đang chảy xuống bên má, rồi đi nhanh vào sân trường. Cây phượng đỏ năm nay trổ hoa hơi sớm, chưa đến tháng năm mà xác phượng đã đầy sân. Mọi người tụm năm, tụm bảy bàn chuyện thời cuộc. Quảng Trị thất thủ, Huế sôi động, Đà Nẵng xôn xao ... không ai còn tâm trí lo đến việc học bài cho khóa thi gần kề.
Vừa bước chân lên cầu thang, Uyên đã thấy cô em gái của Huân đứng tựa lưng vào hành lang. Uyên ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, Huyền đi đâu đây?
- Em đi kiếm chị. Anh Huân dặn em sáng nay phải mang gói này đến trường cho chị.
- Uyên tưởng anh Huân có lớp hôm nay mà.
- Có, nhưng anh nhờ thầy Trụ dạy thế. Anh đi Huế hai bữa nay rồi.
Hoàng Uyên sững sờ:
- Đi từ hôm nào? Sao Uyên không biết?
- Anh Huân giấu chị vì sợ chị lo. Anh phải ra Huế đón Me. Anh sợ Huế mất, Me sẽ bị kẹt một mình. Anh dặn em nếu anh không về kịp sinh nhật chị, em phải đem quà đến cho chị đúng ngày.
Chớp nhẹ mắt, Huyền tiếp:
- Em mừng sinh nhật chị.
Đưa tay nhận gói quà, lòng Hoàng Uyên rối bời, nước mắt bỗng dưng lăn dài trên má. Sinh nhật thứ hai mươi! Tưởng năm nay sinh nhật đầu tiên có chàng. Mấy hôm rồi cô dồn hết thì giờ để học bài thi, mong hôm nay rảnh rang chút xíu để dung dăng dung dẻ với chàng ...
Tuần trước Huân đến nhà, bảo em cố học thi đi nha, thời cuộc tuy có rối reng nhưng có lẽ không sao đâu, anh sẽ ít tới chơi để em có thì giờ học thi. Nhớ học môn Ngữ Học đàng hoàng, được nhất lớp, anh sẽ thưởng...

Hoàng Uyên thương yêu!
Chúc em một sinh nhật bình an. Khi anh về sẽ đền em.
Cho anh xin lỗi đã không nói với em về chuyến đi.
Anh sợ em lo quá không học bài được.
Anh đón Me vào rồi tính đến chuyện chúng mình.
Huân


Dòng chữ nghiêng nghiêng của Huân mờ hẳn mỗi lần Uyên cầm tấm thiệp lên đọc lại. Màn ảnh vô tuyến truyền hình đưa tin Huế thất thủ, rồi đến Đà Nẵng cũng đầu hàng. Người người chen nhau tìm đường vào Nam. Máy bay không còn cất cánh, chỉ còn đường bộ, đường thủy... Dân Sàigòn náo loạn, Hoàng Uyên đi ra đi vào như người mất hồn. Huân vẫn bặt tăm...

Những giây phút cuối của tháng Tư, Hoàng Uyên đành phải theo gia đình. Cô không muốn rời khỏi căn nhà vì tin rằng Huân sẽ đến tìm. Làm sao bỏ đi khi tin Huân chưa có? Làm sao dứt được mối tình đầu vừa mới đến? Xin ba mẹ cho ở lại chờ Huân, Mẹ khóc nói nếu Uyên ở lại chờ Huân thì cả nhà cùng chờ...

***

Leo được lên chiếc xe bus đầy người, Hoàng Uyên ngồi xuống chiếc ghế trống gần bác tài xế, cô tháo bớt khăn quàng cổ ra, bao quanh hai bàn tay lạnh ngắt. Nhắm mắt lại, cô nghĩ đến những năm vừa đi học, vừa đi làm giúp bố mẹ nuôi các em nơi thành phố nhỏ này. Nhờ bận rộn, cô bớt suy nghĩ đến chuyện ngày xưa.

Đã sáu năm rồi, tin Huân vẫn biền biệt. Những ngày cô đơn một mình đến trường, đã bao lần Uyên thầm khóc vì nhớ Huân. Nhớ lại lời cầu hôn năm nào của Huân bên cành đào ngày Tết. Nhớ lại những lần cùng chàng đi uống nước rồi được nghe chàng hát “trả lại em yêu.” Những lần cùng Huân, tay trong tay đi dưới những hàng me trên đường Pasteur, nghe chàng hát “con đường tình ta đi”... Nhưng thích nhất, vẫn là khi nhìn Huân khuấy tan đường cho ly nước chanh của cô và tình tứ hát “uống ly chanh đường, uống môi em ngọt...”

Sáu năm nay, mỗi lần Tết đến, Hoàng Uyên đều nghỉ học vào ngày Mùng Ba. Ở nhà một mình, nàng nhớ Huân quay quắt, không biết bây giờ anh đang ở đâu. Không biết đến bao giờ mình mới lại gặp nhau, không biết anh có còn nhớ tới em không, không biết ..., không biết ...

Cơn bão tuyết đầu tháng hai làm đường xá vắng người qua lại. Tin thời tiết cho biết tối nay sẽ có thêm mười inches tuyết nữa sẽ rơi. Co ro trong chiếc áo khoác rộng thùng, Hoàng Uyên ra mở cửa khi nghe tiếng chuông. Người đưa thư cười tươi với cô, rồi trao cho Uyên một tập thư dầy. Cô đưa tặng ông một bao lì xì màu đỏ. Ông nói cám ơn và chúc cô một năm mới hạnh phúc. Hoàng Uyên cám ơn người đưa thư nhưng thầm nghĩ làm sao mà hạnh phúc được khi bên mình không có Huân.

Nhéo vào chân thật đau, để biết mình đang không nằm mơ, Uyên đọc lại những giòng chữ quen thuộc:

Hoàng Uyên ơi
Anh và Me vừa tới Pháp được mấy tuần nay.
Nhờ hội Hồng Thập Tự anh tìm được địa chỉ của em.
Hơn sáu năm rồi, anh không biết bây giờ em thế nào.
Anh vẫn như ngày xưa. Huyền đã lập gia đình ...
...
Nếu em đã có gia đình thì anh không trách em đâu.
Nếu em vẫn còn chờ anh, thì số điện thoại của anh đây ...
...
Huân


Hoàng Uyên chạy nhanh đến bên chiếc điện thoại, run run, tay cô bấm số...
Mùa Xuân thật sự đã đến, dù bên ngoài tuyết đang rơi ... ./.

HiềnVy
Phượng Các
#2 Posted : Monday, April 18, 2005 2:18:11 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Hôm nay mới đọc bài này của chị Hiền Vy, chắc không phải hoàn toàn là hư cấu. Nếu chị học Văn Khoa thì là đồng môn với chị Vũ Thị Thiên Thư rồi!

HV
#3 Posted : Monday, April 18, 2005 11:02:58 PM(UTC)
HV

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 256
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các

Hôm nay mới đọc bài này của chị Hiền Vy, chắc không phải hoàn toàn là hư cấu. Nếu chị học Văn Khoa thì là đồng môn với chị Vũ Thị Thiên Thư rồi!




SmileBig Smile Hihihi chị PC ơi i i i i i i
Truyện mà,
Cám ơn chị đã đọc nha
Phượng Các
#4 Posted : Tuesday, April 19, 2005 2:45:12 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi Hiền Vy
SmileBig Smile Hihihi chị PC ơi i i i i i i
Truyện mà,
Cám ơn chị đã đọc nha


Nghĩa là hổng có chi tiết nào là thật hết hả chị? Chị nói sớm vậy để PC khỏi đọc, vì tánh PC lại hay học hỏi qua những gì mình đọc, chớ còn hoàn toàn dựng đứng thì.....hu hu....

Nói vậy chớ Cha Thanh Lãng là nhân vật có thật, hông lẽ chị đặt trúng tên Cha hay vậy sao?Question



HV
#5 Posted : Tuesday, April 19, 2005 3:43:56 AM(UTC)
HV

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 256
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các
Nghĩa là hổng có chi tiết nào là thật hết hả chị? Chị nói sớm vậy để PC khỏi đọc, vì tánh PC lại hay học hỏi qua những gì mình đọc, chớ còn hoàn toàn dựng đứng thì.....hu hu....

Nói vậy chớ Cha Thanh Lãng là nhân vật có thật, hông lẽ chị đặt trúng tên Cha hay vậy sao?Question




Chị PC ơi
Xưa nay HV toàn viết Truyện trong gia đình, cho "yên nhà yên cửa" Smile
Cuô'i năm rồi, anh Ngu Yên phán:
"HV viết cho anh 1 truyện ngắn đăng báo Xuân, mà phải viết chuyện tình"
Viết xong, nhờ phu quân coi lỗi chính tả giùm, bị giận hết mấy ngày, vì:
"Em toàn nhớ tới bồ cũ của em "
Truyện đăng, bạn đọc xong, la:
" Chời ơi, thời đại bây giờ mà YOU còn viết như kiểu Tự Lực Văn Đoàn thì ai mà thèm đọc "
Kể cho anh Ngu Yên nghe, anh cười: "No way, Truyện của em là phải Tiền Tự Lực Văn Đoàn"
"Sao vậy anh?" HV hỏi, anhNY đáp:
"Vọi trong Trống Mái còn không bận áo, có bắp thịt... còn truyện của em thì từ đầu tới chân che kín mít " Cười lớn xong, anh tiếp: "Anh nghĩ chắc em nên viết truyện Nhi Đồng" Big Smile

Kể chị PC nghe cho vui.

Cha Thanh Lãng dạo đó dạy Văn Khoa, HV có được học với Cha chị ạ

hv
Phượng Các
#6 Posted : Tuesday, April 19, 2005 6:09:55 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Như vậy thì chị với chị VTTT là đồng môn chớ còn gì nữa!

Chị nói viết chuyện nhà chị cho yên nhà yên cửa, vậy mà lại bị giận há, vậy thì viết chuyện nhà mình đâu có yên đâu! Mà viết chuyện nhà người khác thì có khi gây xào xáo nhà người ta. Hì hì, bây giờ thì mình hiểu tại sao mà có người viết truyện liêu trai, truyện lòai vật, truyện giả tưởng (kiểu Gulliver phiêu lưu ký)....vì viết chuyện ai cũng bị đụng chạm hết. Như ông Nguyễn Ngọc Ngạn kể có lần người ta hỏi ổng là truyện này truyện nọ ổng viết có phải là viết về họ hay không?

À, chị cho coi thử truyện mà lang quân chị giận là chị kể chuyện bồ cũ của chị cho PC đọc thử xem, nếu đã đưa lên Net rồi, còn nếu chưa thì thôi nha!

HV
#7 Posted : Friday, April 22, 2005 4:35:34 AM(UTC)
HV

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 256
Points: 0

Chị PC ơi
Xuân Muộn là chuyện tình đầu tay của HV đó chị ạ.
Chỉ có lấy phối cảnh là môn Ngữ Học vì chi tiết đó hay hay, và là lạ Smile mà cũng là kỷ niệm của thời sinh viên VK.
Có vậy thôi mà đã "xào xáo" rồi chị ạ.
Sau này hv có viết thêm nhiều chuyện tình, nhưng vì những nơi xin bài họ yêu cầu chờ báo ra đã rồi hẳn gởi lên Net, nên HV đang chờ.

Tới sau Tháng June sẽ đem lên PNV truyện Tình Đầu của hv viết. HV viết, chứ không phải tình đầu của HV đâu nha chị. Smile Và Tháng October sẽ post 1 chuyện tình nữa. Chờ 2 tờ báo này phát hành xong, mới đăng lên được, không thôi bị la chị ạ

hvSmile
Phượng Các
#8 Posted : Friday, April 22, 2005 8:32:46 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chị Hiền Vy ơi,
Chị nói chị góp cho tuyển tập PNV hai truyện ngắn, vậy có thể nào giao điều kiện ngặt nghèo là chị không đưa các bài chị lên Net cho đến khi nào "thanh toán" được mớ sách in của tuyển tập, được hông vậy? Chớ nếu đưa hết lên Net thì còn ai muốn mua sách của tụi mình? Có người xúi là nếu PC đăng hình lên thì may ra kiếm thêm được một mớ người mua nữa, hì hì.... Tongue

linhvang
#9 Posted : Friday, April 22, 2005 11:57:15 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các

quote:
Gởi bởi Hiền Vy
SmileBig Smile Hihihi chị PC ơi i i i i i i
Truyện mà,
Cám ơn chị đã đọc nha


Nghĩa là hổng có chi tiết nào là thật hết hả chị? Chị nói sớm vậy để PC khỏi đọc, vì tánh PC lại hay học hỏi qua những gì mình đọc, chớ còn hoàn toàn dựng đứng thì.....hu hu....

Nói vậy chớ Cha Thanh Lãng là nhân vật có thật, hông lẽ chị đặt trúng tên Cha hay vậy sao?Question


Chị PC,
"thầy Trụ" cũng là nhân vật có thật. Đúng không chị Hiền Vy?

Truyện dễ thương, có đoạn kết LV ưng lắm. beerchug
HV
#10 Posted : Friday, April 22, 2005 11:05:18 PM(UTC)
HV

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 256
Points: 0

quote:
Gởi bởi linhvang
[Chị PC,
"thầy Trụ" cũng là nhân vật có thật. Đúng không chị Hiền Vy?

Truyện dễ thương, có đoạn kết LV ưng lắm. beerchug



Chị LV ơi
Chị đúng rồi!
Chị cũng là dân VK sao? Nếu vậy thì chắc chắn chị biết người "Giảng Sư Trẻ" trong truyện?
Nghe nói bây giờ đang ở bên Úc
Cám ơn chị đọc truyện của HV nha.

hv
linhvang
#11 Posted : Saturday, April 23, 2005 5:27:40 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
LV không có biết người "giảng sư trẻ" đó. Wow! Lại thêm một người thật nữa rồi! Chắc là phải chuyện thật thôi? Blush
Phượng Các
#12 Posted : Sunday, April 24, 2005 1:45:02 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Những việc làm của mẹ khiến con vô cùng cảm động. Vài lần, con có hỏi mẹ là tại sao mẹ chỉ gởi cho Việt Nam mà không gởi cho những nước khác, mẹ nhớ không?
- Mẹ trả lời Tuấn câu này nhiều lần rồi mà!
- Dạ, mẹ vẫn bảo là tại mình không có nhiều tiền, mình không có đủ để gởi cho mọi nơi. Nhưng nhiều lúc con cũng tự hỏi là nếu vậy thì mình vẫn chưa công bằng lắm.
- Mẹ đồng ý là mẹ không có công bằng trong việc này, nhưng Tuấn nghĩ thêm một chút nữa đi, sức mình chỉ tới đó, mình làm được chút nào hay chút đó.
- Con biết chứ mẹ, vì vậy con muốn vào Peace Corp để có cơ hội đi tới những nước nghèo mà giúp đỡ, để coi mình chịu được cảnh khổ nỗi không, để coi tình cảm của mình đối với những người nghèo, không phải là người Việt Nam, nó như thế nào.
(Thằng Ròm)

Trong truyện Thằng Ròm của chị có đoạn trên (xem trong Các Nhà Văn Nữ), PC thử trả lời xem sao nghe. Nếu có người hỏi tại sao mình lo cho người VN mình mà không lo các dân tộc khác thì mình trả lời là do cái duyên (hay do hạnh nguyện nào đó) mà mình sanh ra làm người ở nước mình. Do cái duyên đó mà mình chứng kiến được nỗi khổ của người ở nước mình nên sự giúp đỡ của mình cũng sẽ thiết thân tới đồng bào của mình. Đây không phải là tính địa phương mà chỉ là sự chia sẻ tùy duyên mà độ chúng. Tới phần Tuấn thì cái duyên đã có khác rồi, Tuấn sinh ra và lớn lên trong xã hội Mỹ thì nhận những ân nghĩa của xứ này phần lớn rồi nên cái nhìn và cảm thức về phận sự con người có khác hơn.

HV
#13 Posted : Sunday, April 24, 2005 4:29:11 AM(UTC)
HV

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 256
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các

Những việc làm của mẹ khiến con vô cùng cảm động. Vài lần, con có hỏi mẹ là tại sao mẹ chỉ gởi cho Việt Nam mà không gởi cho những nước khác, mẹ nhớ không?
- Mẹ trả lời Tuấn câu này nhiều lần rồi mà!
- Dạ, mẹ vẫn bảo là tại mình không có nhiều tiền, mình không có đủ để gởi cho mọi nơi. Nhưng nhiều lúc con cũng tự hỏi là nếu vậy thì mình vẫn chưa công bằng lắm.
- Mẹ đồng ý là mẹ không có công bằng trong việc này, nhưng Tuấn nghĩ thêm một chút nữa đi, sức mình chỉ tới đó, mình làm được chút nào hay chút đó.
- Con biết chứ mẹ, vì vậy con muốn vào Peace Corp để có cơ hội đi tới những nước nghèo mà giúp đỡ, để coi mình chịu được cảnh khổ nỗi không, để coi tình cảm của mình đối với những người nghèo, không phải là người Việt Nam, nó như thế nào.
(Thằng Ròm)

Trong truyện Thằng Ròm của chị có đoạn trên (xem trong Các Nhà Văn Nữ), PC thử trả lời xem sao nghe. Nếu có người hỏi tại sao mình lo cho người VN mình mà không lo các dân tộc khác thì mình trả lời là do cái duyên (hay do hạnh nguyện nào đó) mà mình sanh ra làm người ở nước mình. Do cái duyên đó mà mình chứng kiến được nỗi khổ của người ở nước mình nên sự giúp đỡ của mình cũng sẽ thiết thân tới đồng bào của mình. Đây không phải là tính địa phương mà chỉ là sự chia sẻ tùy duyên mà độ chúng. Tới phần Tuấn thì cái duyên đã có khác rồi, Tuấn sinh ra và lớn lên trong xã hội Mỹ thì nhận những ân nghĩa của xứ này phần lớn rồi nên cái nhìn và cảm thức về phận sự con người có khác hơn.




Cám ơn chị PC rất nhiều
Chị trả lời hay quá là hay, hv sẽ "nhắn" lại với Tuấn nếu có cơ hội.
Tonka
#14 Posted : Sunday, April 24, 2005 10:07:08 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Câu trả lời của chị PC hay Approve
Hiền Vy
#15 Posted : Monday, May 16, 2005 1:27:08 AM(UTC)
Hiền Vy

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 179
Points: 0

Gởi Gạo

- Hello
- Thưa..., thưa ... có phải cô Hiền không?
- Phải.
- Thưa... cô có mạnh khỏe không?
- Có, nhưng mà ai đây?
- Dạ, cháu...cháu...là Quang đây.
- Có chuyện gì không cháu?
- Dạ... dưới nhà cô có mưa không?
- Không!
- Dạ ở nhà cháu... mây đen đang kéo tới, trời đang vần vũ, lóe sáng om sòm.
- Cháu muốn nói thunderstorm hả?
- Dạ đúng rồi.
- ...
- Cô còn đó không?
- Cô đây!
- Thưa... thưa .. cô ...
- Gì vậy cháu?
- Cháu... cháu... cháu... muốn hỏi cô có cho cháu mời Dĩ-An đi homecoming * với cháu được không?
- Hả! Quang nói gì?

Bên kia điện thoại, giọng Quang run run lập lại câu đã nói. Bên này đường giây, tai tôi vẫn không chịu nghe cho rõ.
Dĩ-An vừa tròn mười sáu, đứa con gái mà chúng tôi vẫn tưởng là còn rất nhỏ. Thỉnh thoảng nửa đêm con bé còn chạy xuống phòng bố mẹ, vỗ vỗ vào vai tôi để bắt tôi xích vào trong cho nó nằm ké, vì: "Con có nightmare mẹ à." Có khi tôi hỏi ác mộng của nó như thế nào thì nó nói nhanh: "Con quên mất rồi," xong ôm mẹ ngủ khò. Vậy mà 'thằng bé này' lại 'dám' mời con tôi đi homecoming. Thiệt sảng!!!

- Được không cô?
Tiếng Quang hỏi bên tai, mang tôi trở lại thực tại.
- Quang hỏi Dĩ-An chưa?
- Dạ chưa!
- Vậy lỡ cô cho mà Dĩ-An không muốn đi thì sao?
- Dạ cháu xin phép cô với bác trước rồi cháu sẽ hỏi Dĩ-An.
- Thôi được, để cô hỏi lại bác trai đã. Bác đi công tác chưa về. Mai mốt cô sẽ cho cháu biết nhé. OK?

*

Chị Vân nhắc phone khi tôi gọi lại. Chúng tôi quen biết nhau từ hơn một năm nay nên đã có nhiều dịp nói chuyện tương đắc. Tôi hỏi chị có biết là Quang gọi tôi hai hôm trước không. Chị ngập ngừng trả lời có. Tôi hỏi chị có biết Quang mời Dĩ-An đi homecoming không. Chị ngần ngại đáp: 'Cháu có bàn chuyện đó.'
Cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của chị, tôi vào đề ngay:
- Em đã hỏi nhà em, và tụi em đồng ý cho Dĩ-An đi.
Chị thở ra cái phào, như trút hết bao lo âu đã mang trong lòng từ mấy ngày qua. Phần tôi, dĩ nhiên là chưa thể kể cho chị những khó khăn tôi phải trải qua khi nói chuyện với nhà tôi. Vì theo anh, thì: 'Con nít, con nôi, hỉ mũi chưa sạch mà bày đặt homecoming com-miếc cái gì.'

Sau lần đi chơi đó của hai đứa nhỏ, chị Vân và tôi thân nhau hơn. Có lẽ vì cùng thương con, nên chúng tôi hay mời nhau dùng cơm hoặc chỉ nhau nấu nướng, cả hai chúng tôi cùng thích làm bếp nên cơ hội gặp nhau cũng thường. Chị Vân biết tôi thích ăn bánh hỏi như chị, nên lần nào có dịp ra tiệm bánh hỏi để mua, lúc nào chị cũng mua tặng tôi vài khay ăn lấy thảo.

Lần họp mặt tất niên của bạn hữu năm đó. Dĩ-An theo chúng tôi cùng tham dự. Gặp các bác, các cô chú thật đông, ai cũng khen nó càng lớn càng xinh. Anh chị Minh, bạn nhà tôi, đùa là muốn 'gởi gạo' cho cậu con trai lớn của anh chị. Dĩ-An không hiểu 'gởi gạo' là gì nhưng cũng cười cười lấy lệ. Trên đường về hôm đó, tôi đã giải thích cho con hiểu về hai chữ này. Nghe xong nó cười và nói :''Trể quá rồi mẹ ơi, giờ này thì hết gởi gạo được rồi.''

Trong lúc phụ mẹ làm cơm tối chiều hôm sau, DĩAn kể cho tôi nghe là nó vừa nói chuyện với Quang và kể cho bạn nghe về chuyện gởi gạo. Vừa lúc đó thì điện thoại reng, con gái tôi trả lời.

Đang cho rau vào soong canh, tôi nghe tiếng nó trấn an bạn: ''Don't worry, my mom doesn't like to eat gạo. She only likes bánh hỏi.'' - 'Đừng có lo, mẹ em đâu có thích ăn cơm đâu. Mẹ em chỉ thích ăn bánh hỏi thôi,'- làm tôi lắc đầu mỉm cười một mình./.


* Buổi dạ vũ của high school, thường thường con gái được mời đi ăn tối, trước khi đến trường dự dạ vũ.

HiềnVy (An-Nghiêm)
June, 1999
Tonka
#16 Posted : Monday, May 16, 2005 1:40:58 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Chị HV vẫn còn đang ăn bánh hỏi chứ hay đổi qua bún Wink?
Hoa Gạo
#17 Posted : Monday, May 16, 2005 1:43:09 AM(UTC)
Hoa Gạo

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 681
Points: 0

Dễ thương quá chị HV ơi.. CoolingBig Smile
Hiền Vy
#18 Posted : Monday, May 16, 2005 2:25:08 AM(UTC)
Hiền Vy

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 179
Points: 0

Tonka ơi
Bánh hỏi thì hv vẫn rất thích... nhưng đã từ lâu lắm rồi, phải tự mua lấy mà ăn Black Eye chứ không được biếu nữa Tongue

HoaGạo ơi
Cám ơn HG đọc và khen nha. Em enjoy time với 2 cháu trước khi 2 cháu lớn và đi học xa nhà nha

hv
Phượng Các
#19 Posted : Monday, May 16, 2005 11:24:03 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chị HV,
Như vậy có nghĩa là Dĩ An đã có bạn trai rồi hả?

Hiền Vy
#20 Posted : Monday, May 16, 2005 5:51:50 PM(UTC)
Hiền Vy

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 179
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các

Chị HV,
Như vậy có nghĩa là Dĩ An đã có bạn trai rồi hả?



Chị PC
Con nít ở đây đứa nào không có bạn trai hở chi? Từ lúc mới 5 hay 6 tuổi, đã chơi với mấy đứa bé hàng xóm rồi, trai có, gái có...Tongue
Users browsing this topic
Guest (16)
3 Pages123>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.