Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Nghĩ miên man. Viết lan man. Đọc rối trí, hoan hỉ nha.
Niệm Nhiên
#1 Posted : Wednesday, February 16, 2005 4:00:00 PM(UTC)
Niệm Nhiên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 240
Points: 0


Một Ngày Như Mọi Ngày (*)

Hôm thứ Bảy, tôi ghé vào tiệm bán hoa, vẫn như thói quen tôi mua một bó hoa hồng màu vàng nhạt để về trưng trong nhà. Tôi rất thích hoa hồng màu vàng nhạt, vì nhìn nụ hoa đượm chút nhu mì nhưng kiêu sa, sao đó.

Lúc đang đứng chờ trả tiền, tôi nhìn quanh tiệm hoa bày đầy những lọ hoa hồng trình bày thật đẹp. Khắp nơi quanh tiệm, nhiều những bó hoa nụ đỏ rực rỡ vừa hé chen lẫn với mớ hoa lấm tấm bé tí, nho nhỏ màu trắng. Ngoài ra còn có những chiếc bong bóng hình trái tim cũng màu đỏ, chiếc cột thấp, chiếc cột cao, lơ lửng ở khoảng không của tiệm, và những hộp kẹo cũng bằng hình trái tim đỏ trưng bày đẹp mắt tại quầy tính tiền. Không riêng gì tiệm hoa này, mà bất cứ cửa cửa hàng, hiệu buôn nào cũng chuẩn bị hàng bán cho ngày lễ Tình Nhân. Ngày đó sẽ có những bó hoa hồng, những chiếc bong bóng, những hộp kẹo chololate, những món quà, những tấm thiệp của tình nhân trao tay tình nhân... và các nhà hàng hạng sang, đòi hỏi thực khách phải đặc bàn cả tuần trước đó, mới mong có bàn phụ vụ cho buổi ăn tối của ngày Lễ Tình Nhân.

Người yêu xưa của tôi đã không vừa ý, đã hờn dỗi, khi ngày lễ Tình Nhân mà tôi vẫn tỉnh bơ kiểu "một ngày như mọi ngày". Người ấy đã không chịu được cái gàn dở khác thường của tôi, khi thấy mọi người ai cũng loay hoay, vội vã, lo toan sợ trễ dịp đi tìm mua hoa, mua quà cho ngày Lễ Tình Nhân, còn tôi phớt lờ, mặc người đời!

Thương yêu nhau, tôi không cần ai định cho tôi duy chỉ một ngày, trong 365 ngày của năm, rồi gọi là ngày "Lễ Tình Nhân" để tôi có dịp bày tỏ sự ân cần yêu thương của tôi với người tôi yêu.

Với tôi, ngày nào cũng có thể là ngày Lễ Tình Nhân!
Một hôm nào đó, thu xếp việc làm công sở để về sớm, nấu món ăn ngon miệng, chọn một chai rượu chát thắm vị, hợp khẩu, bày bàn ăn chờ sẳn, và đón người yêu tận cửa nhà với một nụ cười. Buổi cơm ngon đầm thắm, và như vậy buổi chiều ấy là buổi Tình Nhân.

Hoặc, một cuối tuần hẹn gặp nhau ở một quán ăn mà cả hai cùng thích, sau buổi ăn xong, hai người đi dạo phố. Lấy cớ quên gì đó, để người ấy chờ một lúc trong khi mình vội ghé ngang tiệm mua một chùm bong bóng đủ màu và vòng ra chổ đậu xe, treo bên cửa xe, chờ sẳn. Khi đi phố xong, lấy xe lái về, người ấy sẽ ngạc nhiên thích thú. Vậy là một ngày Tình Nhân bất ngờ dễ thương.

Hoặc, chờ khi người ấy vừa thiếp ngủ, tôi nhẹ đi ra phòng khách, thắp đầy những ngọn nến nho nhỏ thoang thoảng mùi thơm, ánh nến sáng lung linh gian phòng. Tôi pha hai ly chocolate nóng để sẳn trên bàn. Khẽ thức người ấy dậy, trong cơn ngáy ngủ, dẫn người ấy ra phòng khách để người ấy ngạc nhiên. Không khí ấm cúng phủ trùm, choàng lấy hai người yêu thương. Ngồi gần bên nhau, cuộn chung tấm chăn, nhâm nhi ly chocolate nóng, tỉ tê lời yêu thương, và vậy là một buổi khuya lễ Tình Nhân với hoa đăng trong tim nhau.

Hoặc, ngày sinh nhật cũng là ngày Lễ Tình Nhân. Tuy ở rất xa, tôi cũng lặn lội đường ngàn dặm tìm đến, khi người ấy không hề nghĩ rằng có dịp để gặp nhau. Đến, với trên tay là món quà nhỏ, trên môi là nụ cười ấm như nắng lụa, dù bên ngoài trời đang trút mưa lạnh buốt. Khẽ gỏ cửa nhà, người ấy mở cửa, tròn mắt nhìn ngạc nhiên rồi òa vui ôm chầm. Ngày sinh nhật rất riêng cũng là ngày lễ Tình Nhân rất tình....

Vậy đó, thì trong một năm 365 ngày, đâu chỉ duy nhất một ngày là ngày lễ Tình Nhân để cùng đua chen với thiên hạ mua sắp để làm giàu cho các hiệu buôn, cho kinh tế thương mại.

Ừ, thì tôi gàn dở, ngông, dị, thế nên ngày Lễ Tình Nhân với tôi chỉ là một ngày như mọi ngày, mặc ai đó loay hoay tỏ bày tình yêu trong ngày hôm ấy.

Bạn tôi nói mi ngông nên hậu quả tình cảm là trái tim trống không!
Vâng, tôi thì không! không người tình, không quà, không hoa, không kẹo, không nốt những bày biện khác nữa của một ngày lễ Tình Nhân để khép tôi vào cái khuôn ấy. Trước cũng không, bây giờ vẫn không!



(*) Mượn tựa bài nhạc "Một Ngày Như Mọi Ngày" của cố nhạc sĩ TCS.

Niệm Nhiên
#2 Posted : Thursday, February 17, 2005 1:26:00 AM(UTC)
Niệm Nhiên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 240
Points: 0


Ly Cà Phê Đỏ Mắt



Buổi sáng, sau khi đưa Bí đến trường, tôi đi làm. Đường xá lại kẹt xe. Con lộ có bốn dãy đường vậy mà những xe và xe nối đuôi nhau thành những hàng dài, biến con lộ lưu thông giống như những dãy parking đậu xe.

Nghe cay đôi mắt, chắc phải tìm cà phê uống cho tỉnh ngủ. Tôi quẹo vào quán Starbuck, lại một hàng người đứng chờ! Ở thành phố lớn, đông dân cư, người ta hoặc tập được tính kiên nhẫn hơn, hoặc dễ dàng cau có nỗi quạu hơn vì chờ đợi. Tôi nhắc tôi hãy chọn sự kiên nhẫn, hãy mỉm cười và thanh thản đứng chờ, vì vội cũng chẳng được gì, ngòai đường đang kẹt xe kia mà.

Mỗi lần vào quán là cứ như mỗi lần tôi lại đứng nhìn cái bản liệt kê các thức uống pha chế cà phê từ nóng đến lạnh. Cà phê uống nóng phân ra nhiều lọai, và cà phê uống lạnh cũng có chừng chục thứ, chục kiểu. Và, cũng như mọi lần, tôi lại chau mày lắc đầu... chao ơi.. chi mà nhiều thứ vậy!

Tôi đọc đâu đó rằng khách hàng của cà phê Starbuck đại thể chia ra gồm ba lọai: (1) Những người thích thử các món pha chế cà phê lạ mỗi ngày; (2) Những người không biết pha cà phê cho ngon đúng khẩu vị dù họ biết uống cà phê rất rành (à cái này thì cũng giống như người biết thưởng thức món ăn ngon, nhưng lại không biết nấu ăn vậy mà, phải không nhỉ ?) (3) Những người lười không muốn tự pha cà phê nên ghé qua quán mua một ly... cho xong (tôi nghĩ mình thuộc lọai này, thì phải).

Đã bao lần tôi lóng tai nghe những người khách hàng đứng trước tôi gọi mua ly cà phê với một tràn dài đủ kiểu... như grande double-shot caramel non-fat extra hot caffe latte hoặc tall mocha coconut frapuccino.. v... v... Tôi thắc mắc nhiều thứ pha chế như vậy liệu cà phê còn nguyên chất vị hay không? Tự nói hôm nào mình cũng thử cái gì khác khác lạ lạ, xem ngon dở ra sao. Vậy mà mỗi khi vào quán Starbuck thì tôi chỉ mua vỏn vẹn một trong hai lọai: đơn giản là ly coffee nhỏ hoặc là ly double espresso. Vài người bạn, vẫn thường rủ nhau đi uống cà phê giờ trưa ở sở, đã cười và nói rằng tôi không biết thưởng thức vị lạ, và uống cà phê kiểu như tôi thì... chán bỏ xừ. Tôi mỉm cười, không giải thích phân trần chi hết, dù nghĩ rằng thật sự biết thưởng thức ly cà phê thì đừng để hương vị bị loãng, đừng để cà phê bị pha chế mất vị thơm đắng của chính nó.

À, đã đến phiên tôi gọi mua... Dưng tôi chợt nghĩ hay là hôm nay mình hãy khác lạ xem sao... Uống món gì nhỉ ? Cô hàng cà phê đứng tại quầy tính tiền nhìn tôi mỉm cười. Tôi tần ngần vài giây... Vẫn đưa mắt nhìn lên bản menu thức uống đủ lọai.. Cô bán hàng khéo léo đưa mắt nhìn mấy người khách đứng phía sau lưng tôi, rồi lại nhìn tôi... chờ đợi... Thay vì lại gọi ly cà phê thường hoặc double espresso, thì tôi đã "biến chế" hơn một tí.. ti (nhưng thật thì chẳng khác gì so với thói thường), tôi nói vội "tall coffee with extra shot". Cô quay sang người đang pha chế cà phê, nói là "tall red eye for this lady". Hay nhỉ, tôi gọi một ly cà phê với thêm một "shot" espresso để đủ đậm đà chất caffine cho tỉnh cơn buồn ngủ, thì cô ấy "dịch" thành một ly cà phê đỏ con mắt. Nghe lạ, nhưng cũng đúng thôi! Khuya qua, lại là một đêm trắng, trằn trọc với trống vắng, mất còn, thương nhớ. Sáng ra, mắt đỏ cay cay...

Tôi uống một ngụm cà phê nóng, không đường, lắng nghe chất đậm đắng thấm dần vị giác.



Niệm Nhiên
#3 Posted : Thursday, February 17, 2005 1:29:07 AM(UTC)
Niệm Nhiên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 240
Points: 0

Đoản Khúc Hoang (và cảm nghĩ sau khi viết)

Hoang (01.27.05)

Xuân, mùa của năm, danh từ lạ cõi tôi!
Chập chờn cánh mai vàng lả lơi theo gió cuốn, bay xa tít, còn lại cuối trời chấm nhỏ hư vô, chỉ là vệt nhớ của ký ức.

Mầm thiên lý ươm ngày nắng Hạ, nghịch mùa (?)
Chưa đâm chồi, trổ nhánh đã héo tàn, tựa như nụ tình chết non vì sũng ướt, đọng nước, vũng sầu!

Vạt mây-thu đã bay xa, khuất, trơ vơ nhánh đời tôi cành khô trụi. Lạnh, ngày Thu cuối độ. Gió heo may làm nhức những vết mẻ trái tim.

Thèm giấc ngủ vùi mùa Đông, cho quên nỗi rét buốt, vậy mà giấc ngủ cũng không về, chút an bình vẫn là điều hoài mong.

Tôi ơi,
nếu khóc được, hãy khóc đi, cho chán chường theo dòng trôi, cho thôi nặng nơi ngực trái.
Nếu khóc được, hãy khóc đi, cho đắng chát hiện tại được pha chất mặn, may ra còn chút nồng nàn xưa.
Nếu khóc được, hãy khóc đi, cho nhạt nhòa vùng mắt, may ra, bóng nhớ thôi dật dờ ẩn hiện.
Nếu khóc được, hãy khóc đi, vì đó là hạnh phúc, là tinh chất của dung dịch tình yêu. Nhớ không, lần nào đó, cùng nhau mời mọc nếm vị.

Vẫn ráo khô tròng mắt, lả cơn đau!
Khuya, không gian lắng.
Bóng tối mê sảng.
Bất giác cười khàn, giọng cuồng ngông.
Tâm đi hoang,
chẳng về......

ooOoo

(Cảm nghĩ sau khi viết đoản khúc) (01.29.05)


Bạn ơi, người vừa đọc xong những dòng bừa bộn phía trên, tôi muốn nói bạn nghe, biết bao là khốn cùng, tan thương của thiên tai, sóng thần làm hàng trăm ngàn người tử nạn, hàng triệu người khốn khổ. Và, biết bao bất hạnh ly tan của chiến tranh kinh hoàng tạo ra giữa người và người, để vạn người thương tích tàn phế, chết oan. Quanh tôi, có người em trong gia đình, và có người bạn thiết đang bệnh tật nan y, mà hạnh phúc là niềm hy vọng được sống còn, tồn tại trong cõi đời!

Thì bạn ơi, vệt buồn trong tôi so ra không là gì đối với những bất hạnh, đau khổ ấy. Thì bạn ơi, niềm xót xa của riêng tôi xem ra quá nhỏ nhoi, nhỏ hơn cả hạt bụi!

Biết, tôi biết rõ điều này, bạn ạ! Tôi cũng đã tự nói với tâm mình, hãy cảm nhận nỗi đau khổ của tha nhân, để biết dù sao tôi vẫn quá nhiều may mắn, để biết chia sẻ chút phước lành của mình đang hưởng đến những ai bất hạnh, kém may. Những khi như thế, tôi có được cảm xúc hạnh phúc và tự tâm an ủi rất nhiều!!

Để rồi, khoảng vắng của những khuya thức trắng lại làm tâm tư tôi chùng thấp. Ngồi thu mình gọn trong góc nhỏ căn phòng, vốn rất hẹp, nhưng sao mênh mông khoảng không gian trống đến ngợp thở. Tôi trở về ngậm nhấm phiến hồn trơ vơ. Có tiếng thở dài tôi như tiếng tỉ tê của côn trùng nho nhỏ ngân trong đêm, nỗi buồn riêng hóa tiếng than vô thức như của loài dế giun loãng trong thinh không. Cảm giác hụt hẫng rơi, chới với, tôi chỉ biết níu lấy con chữ, thế thôi bạn ạ.
Cảm ơn bạn đã đọc những dòng tôi.

hongnoiduoc_2
#4 Posted : Thursday, February 17, 2005 2:17:00 AM(UTC)
hongnoiduoc_2

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 14
Points: 0

:) chào chị Niệm Nhiên :)

Hongnoiduoc mạn phép viết vài dòng nhé chị :) Trước hết xin được chào chị :)

Hongnoiduoc thích bài Một Ngày Như Mọi Ngày của chị lắm :) Có lẽ tại hongnoiduoc cũng quan niệm như chị vậy, ngày Tình Nhân không chỉ là 1 ngày 14-2 mà có thể là bất kỳ ngày nào trong năm. May quá, người yêu của Hongnoiduoc cũng nghĩ y chang như vậy :) Bởi vậy lễ Tình Nhân vừa qua tụi này khỏe re, hông có phải bận rộn như đa số những người chung quanh. Người yêu của Hongnoiduoc hay nói, nói yêu nhau mỗi ngày chán lắm, nói riết nó thành 1 câu sáo, nói mà hông có cảm giác, lúc nào cảm thấy yêu thì thốt ra tiếng yêu, trời ơi sao mà lòng sung sướng cực kỳ. Bởi vậy bất kỳ ngày nào tụi này cũng có thể biến thành ngày tình nhân nếu hứng lên :) Cũng không làm gì to tát, chỉ một cử chỉ âu yếm hơn mọi ngày đã là vui hơn rồi :)

Cám ơn chị đã viết những lời đồng điệu :)

Hongnoiduoc
VanhKhuyen
#5 Posted : Thursday, February 17, 2005 7:22:49 AM(UTC)
VanhKhuyen

Rank: Newbie

Groups:
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 465
Points: 0

chị ơi

ngày tình nhân , em lại thấy buồn khi xung quanh người ta rộn rịp , với em nó lại là một ngày đồng điệu he he ... nhưng em tập quen , ngày đó không cãi lộn với ai là vui lắm rồi , còn thấy người ta mua hoa, mua bong bóng cho nhau , vui lây đủ rồi .

chia xẻ với chị ha ..
Niệm Nhiên
#6 Posted : Tuesday, April 19, 2005 12:01:55 AM(UTC)
Niệm Nhiên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 240
Points: 0

Nén Tâm Hương




Từ phi trường về đến nhà cũng đã tối khuya. Chuyến đi xa công tác lần này dài hơn hai tuần, làm tôi nhớ con da diết nhớ. Ngày nào cũng gọi điện thoại về để hai mẹ con nói chuyện với nhau, vậy mà, vừa cúp điện thoại là tôi ngồi thừ người vì nhớ giọng nói thỏ thẻ ngây thơ của con bé. Khi nghe tiếng mở cửa lạch cạch, bác Tư, người giúp chăm sóc con bé mổi khi tôi đi làm xa nhà, vội đến mang hộ túi hành lý vào nhà. Bác Tư dường như hiểu ý tôi muốn hỏi gì, nên nhanh nhẹn lên tiếng trước
- Cháu nó cố chờ cô về, nhưng tối quá nên thức không nổi. Tôi vừa cho cháu đi ngủ khoảng hơn nửa tiếng.

Tôi nói vu vơ vài lời với bác Tư, xong rồi đi vội lên lầu. Khẽ hé mở cánh cửa và rón rén bước vào phòng của con, tôi đứng lặng nhìn con bé đang say giấc ngủ bình yên, gương mặt ngây thơ trong sáng như một thiên thần. Nhè nhẹ hôn lên trán con, và kéo tấm chăn lên đắp lại cho con, tôi vô tình tìm thấy tay bé con hãy còn nắm chiếc áo mà tôi mặc trước khi đi công tác xa. Cứ mổi lần tôi đi làm việc xa nhà là con bé lại len lén lấy chiếc áo tôi đã mặc mang về phòng giấu kỹ. Khi đêm về, bé con ôm lấy chiếc áo có hơi hớm quen thuộc của mẹ mà ngủ cho bớt nhớ. Mỉm cười, tôi lại cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán thơ ngây của con thêm lần nữa, rồi nhẹ nhàng kéo chiếc áo của mình ra khỏi bàn tay của con. Tôi bước từng bước chậm ra khỏi phòng.

Mang chiếc áo về lại phòng ngủ của mình, tôi ngồi bó gối thu mình thật nhỏ nơi góc giường. Miên man suy nghĩ, tôi bắt gặp hình bóng của chính tôi thuở nhỏ xa xưa trong cử chỉ thương nhớ của con. Lòng tôi chùm xuống thật thấp, nghe hối hận tiếc nuối dâng tràn ngập vì tôi đã vô tình đánh mất đi một tình yêu kính quý trong đời.

oOo ~~ oOo

Ngày ấy, tôi là con bé tuổi đời vừa lên chín, lên mười, luôn loay hoay quấn quít bên bà Nội, không rời dù nửa bước, nên bà âu yếm gọi tôi là Mèo Con. Mèo Con của Nội hay vòi vĩnh, nũng nịu và mau nước mắt, kiến Nội càng thương chìu nhiều hơn. Mỗi năm vào mùa Vu Lan, bà đi tịnh tâm suốt một tháng dài trong chùa. Tối nào, trước khi đi ngủ, Mèo-Con cũng ôm vào lòng chiếc áo mà Nội đã mặc trước ngày đi xa, đưa chiếc áo lên ngửi hơi hớm quen thuộc của Nội, con bé nhớ bà nên thúc thít khóc mãi đến khi mòn mỏi chìm vào giấc ngủ. Có những đêm trời mùa hè Sài Gòn nóng oi bức, con bé nghe thèm từng cánh gió dịu mát từ chiếc quạt lá mà Nội vẫn hay quạt liền tay để dỗ giấc ngủ cho Mèo Con.

Mèo Con thường bắt gặp ánh mắt Nội nhìn con bé đầy nét thương yêu, nhưng cũng trong ánh mắt ấy, trí óc non nớt của Mèo Con nhận biết niềm buồn lo ưu tư của Nội. Có đôi khi bà không giấu được tiếng thở dài xót xa khi Nội thấy Mèo Con ngồi một mình ở góc sân nhà, và đưa mắt buồn buồn nhìn bọn trẻ con cùng lứa tuổi trong khu xóm đang nô đùa chạy chơi trốn tìm, chơi nhảy cò cò, hoặc nhảy dây. Những khi ấy bà lại đến bên Mèo Con thủ thỉ nói chuyện với cháu, hoặc tìm sách cổ tích trẻ thơ để con bé đọc cho bà nghe. Nội dành hết tình thương chăm sóc cho Mèo Con vì bà muốn bù đắp cho điều bất hạnh thiệt thòi của con bé. Vì, khi Mèo Con khoảng hai tuổi, sau cơn bệnh sốt tê liệt, đôi chân của Mèo Con đã bị liệt rút lại, nên hoàn toàn không thể đi đứng được, và thể lực của con bé rất yếu ớt. Bà vì cháu mà cực khổ vất vả cũng quá nhiều, mỗi khi có ai chỉ bày một người bác sĩ hay, một vị thầy thuốc giỏi, thì dù xa xôi cách mấy, Nội cũng dẫn Mèo Con tìm đến để trị bệnh với hy vọng phước chủ may thầy để Mèo Con có thể được bình phục.

Lần ấy, có người nói rằng ông thầy châm cứu ở tỉnh Hà Tiên rất hay, ông có thể trị lành bệnh sốt tê liệt, thế là bà dẫn cháu đi Hà Tiên, đi vô xa tít tận vùng mà phương tiện di chuyển chỉ bằng thuyền đò. Nội cõng Mèo Con trên lưng, đôi chân run run của bà bước từng bước chậm lên chiếc xuồng con đang chao đảo chòng chành. Con bé vì sợ té xuống nước nên bám lấy cổ của Nội chặt thật chặt. Khi lên được xuồng, Nội cẩn thận đặt Mèo Con ngồi xuống, rồi bà thở dốc thật mạnh vì mệt và vì bị vòng tay của Mèo Con làm nghẹt thở. Cổ của Nội bị đỏ ửng, mặt của bà bị tái xanh. Những giọt mồ hôi lấm tấm trước trán, và mồ hôi chảy dài hai bên thái dương. Nhìn Nội mà Mèo Con thấy có lỗi rất nhiều. Con bé biết Nội vì nó mà vất vã cực khổ, nên tự hứa sẽ làm bất cứ điều gì mang lại niềm vui cho Nội. Bé con ngây thơ hỏi
- Nội ơi, Nội muốn con làm gì cho Nội vui? Con sẽ làm theo ý Nội .
Bà mỉm cười trả lời cháu
- Nội muốn con hết bệnh để con có thể vui chơi chạy nhảy tung tăng.
Ngưng một lúc, vì đọc được ý nghĩ của Mèo Con, nên bà từ tốn giải thích
- Con không cần phải đáp đền tình thương của Nội cho con. Tình thương của ông bà, của cha mẹ cho con cháu là điều tự nhiên. Nó như dòng nước mắt chảy xuôi, như dòng sông luân lưu ra biển rộng bao la.
Trí suy nghĩ non trẻ của con bé không hiểu được hết ý của bà nói, Mèo con chỉ biết bướng bỉnh bằng giọng cương quyết
- Con thì khác. Con không muốn thương ai hết. Con chỉ thương Nội thôi.
Bà nhìn con bé, nước mắt hạnh phúc ứa vành mắt sâu buồn. Buổi chiều trên vịnh Hà Tiên có gió hiu hiu làm bay bay những sợi tóc bạc trắng của Nội, có nắng hoàng hôn soi rọi những nét nhăn hằn in theo tháng ngày nhọc nhằn vất vả, lẫn khổ đau, trên gương mặt hiền từ của bà.

Tháng ngày dần qua, lời yêu thương cho Nội mà Mèo Con nói đã bay theo cùng mây gió của buổi chiều trên sông lạch. Mèo Con, theo năm tháng, đã là một cô thiếu nữ tuổi mơ mộng vừa lớn, có bạn bè nhóm tụ vui chơi, và có những rung động tình cảm đầu đời. Mèo Con không còn buồn mỗi khi Nội đi tịnh tâm, không còn tìm áo của Nội ôm ngủ cho bớt nhớ mỗi khi đêm vắng Nội. Thay vào đó là những vẽ vời mơ mộng tình cảm của con tim vừa lớn với lần đầu tiên biết yêu người. Mèo Con lúc ấy như cánh chim vừa biết chấp cánh bay, chim non muốn tung cánh lướt cao trong không trung mới lạ, nên cánh chim vô tình quên đi chiếc tổ nuôi dưỡng chim non khôn lớn.

Theo cơn vũ bão tan tác đến trên quê hương, cuộc sống con người tù túng như bị giam lõng, mất hết tự do, và tương lai là một màu xám đen tuyệt vọng, bao người rời bỏ đất nước ra đi. Với hy vọng nền y học tân tiến xứ người có thể giúp chữa trị đôi chân tật nguyền của Mèo Con, và xã hội tự do sẽ tạo cơ hội cho Mèo Con có được một tương lai tươi sáng, nên ba mẹ quyết định cho Mèo Con đi vượt biển. Ý định này đã làm Nội khóc rất nhiều vì bà biết Mèo Con sẽ rời xa bà vĩnh viễn. Trong khi đó, Con bé bạc tình vô tâm không thể hiểu được sự đau khổ mất mát của Nội, ngược lại, Mèo Con chỉ biết mơ tưởng về một vùng trời mới lạ xa xôi đầy hứa hẹn . Trí phiêu lưu của tuổi vừa lớn mê mãi vẽ vời một viễn ảnh tương lai đẹp như mơ ước. Mèo Con ích kỷ, mãi bận dệt ước ươm mơ cho riêng mình, nên không biết được niềm đau khổ thương nhớ của Nội, khi bà biết sẽ xa cách đứa cháu mà bà yêu thương hơn cả cuộc sống của chính bà.

Ngày ra đi của Mèo Con rất bất ngờ, vội vã. Sáng đó, Mèo Con vẫn đến trường như mọi ngày, nhưng ba mẹ ghé đón cô bé từ trường rồi đưa thẳng ra xe đón đi Vũng Tàu để lên đường vượt biển ngày hôm sau. Chiều đó, Nội ngồi trước cửa nhà, trông chờ hoài không thấy con bé đi học về. Mãi đến tối, ba mẹ trở về và cho bà biết Mèo Con đã ra đi. Đứa cháu đi không nói một lời từ biệt với Nội, không cho bà thêm được một vòng tay ôm yêu thương lần cuối. Nội không nhìn được khuôn mặt của Mèo Con thêm một lần nữa trong đời. Bà lặng thinh không nói gì, nước mắt chảy dài, bà dõi mắt nhìn mông lung xa xăm cuối trời.

Sau hơn hai tuần lênh đênh trên biển cả, Mèo Con đã đến trại tỵ nạn. Vì không có tiền gởi điện tín khẩn gấp báo tin bình an cho gia đình biết, nên Mèo Con chỉ biết viết rất nhiều thư để nhờ những người rời trại tỵ nạn, đi định cư, gởi giúp về Việt Nam. Khi cánh thư của Mèo Con đến tay gia đình thì Nội của Mèo Con đã không còn sống trong cõi đời này nữa.

Ba mẹ viết thư sang trại tỵ nạn kể lại rằng: khi con đi chẳng bao lâu thì Nội trở bệnh rất nặng, sức bà yếu dần, nhưng Nội vẫn cố nương theo từng hơi thở hao mòn mà sống vì mong chờ tin con đến được bến bờ an lành. Ba mẹ sốt ruột mong ngóng tin con hơn một tháng, nhưng vẫn không biết tin tức gì của con. Ba mẹ lo lắng, nôn nóng mong tin của con và càng thương nhớ con, thì ba mẹ lại càng thấy có lỗi với Nội nhiều hơn. Vì, khi ba mẹ quyết định cho con đi vượt biển là ba mẹ đã trực tiếp tước mất đứa cháu yêu thương nhất của bà. Vì biết sức Nội đã kiệt, vì muốn khi Nội từ trần, tâm bà được thanh thản, không vướng bận lo buồn, nên ba mẹ đã bảo em của con viết thư giả mạo là thư của con. Ba mẹ đã phải đón ông đưa thư từ trước ngõ nhà, nhờ ông ấy mang thư vào đưa tận tay cho Nội, và nói rằng đây là thư của Mèo Con từ nước ngoài gởi về. Ba mẹ đã đọc thư ấy cho Nội nghe trong nước mắt ngậm ngùi, nhưng Nội lại rất vui, nét âu lo của bà tan biến dần theo từng lời thư. Tối hai hôm sau đó, Nội qua đời, trên gương mặt bà dường như còn nụ cười an tâm ẩn hiện. Hôm nay, hơn một tuần sau khi an táng Nội xong, thì ba mẹ thật sự nhận được thư của con từ trại tỵ nạn báo tin đến bến bờ an lành. Ba mẹ đã đi viếng mộ phần của nội, cúi lạy tạ lỗi với bà, và đọc cho Nội nghe từng lời thư của con. Nguyện xin linh hồn của Nội thanh thản siêu thoát.

Mèo Con đọc thư của ba mẹ mà nước mắt tuông dài, cổ nghẹn cứng không bậc ra nổi tiếng nâ’c. Niềm hối hận dâng ngập lòng, nghe ăn năn nghẹn ngào. Nước mắt khóc bao nhiêu cũng không chuộc hết tội vô tâm bất hiếu của Mèo Con. Lời kinh sám hối, dù khấn nguyện với trọn vẹn thành khẩn thiết tha, cũng không mang lại cho Mèo Con dù một giây phút ngắn ngủi của tháng ngày còn có Nội. Giây phút ngắn thôi cũng đủ để Mèo Con được một lần quỳ bên gối Nội và nói lời tạ tội, nói lời kính yêu thương nhớ, để nhìn mắt Nội bao dung tha thứ, để khóc òa bên Nội, như mỗi lần Mèo Con đã lầm lỗi khi xưa.

Trại tỵ nạn những đêm mất ngủ, Mèo Con lắng nghe tiếng tâm vọng lời thương tiếc ngút ngàn. Niềm hối hận ăn năn về chít từng chiếc tang trắng ngậm ngùi lên trái tim vô tình của Mèo Con. Nước mắt khóc vì Nội kính yêu đã không còn trong cõi đời này, và nước mắt khóc cho chính Mèo Con côi cút nơi đất lạ. Hơn bao giờ hết, trong cuộc sống bơ vơ tỵ nạn, Mèo Con cảm thấy khẩn thiết cần tình thương của Nội ví như cần hơi thở cho cuộc sống.

oOo ~~oOo

Đêm nay, qua bao thăng trầm trôi nổi trên xứ người, tôi đã không còn là Mèo Con khi xưa. Trời khuya tĩnh lặng, tôi cảm thấy tâm tư vẫn nghẹn ngào thương tiếc tình yêu cao quý đã mất. Niềm hối hận vẫn ray rứt đầy trong trái tim tôi. Ăn năn vọng tiếng vang như dư âm ngày nào tôi đã một lần nói với Nội "Con chỉ thương Nội thôi!" Nước mắt rơi mau, tôi bậc tiếng nấc gọi "Nội ơi! .. Nội ơi" rồi oà khóc như trẻ thơ. Tâm tôi khẩn thiết thưa với Nội rằng Nội ơi, Mèo Con tầm thường nên không là dòng nước chảy ngược để tròn hiếu thảo đối với Nội. Con chỉ là một dòng nước mắt chảy xuôi. Nội ơi! Và, bây giờ Mèo Con của Nội đã là một người mẹ, và con đã hiểu được lời Nội nói "tình thương của ông bà, cha mẹ cho con cháu như dòng nước mắt chảy xuôi" Tình thương của Nội là dòng nước mát thanh khiết dịu ngọt đã nuôi dưỡng con suốt tháng ngày tuổi thơ, đã tưới mát những năm dài khó nhọc cho con lớn khôn trưởng thành. Và, bây giờ, chính dòng nước dịu ngọt chảy xuôi ấy đang nâng niu nuôi dưỡng vào đời một trẻ thơ khác, con bé cũng mang hình hài giông giống như Mèo Con của Nội khi xưa. Thưa Nội, Nội vẫn đang sống với trọn vẹn bao dung yêu thương trong tâm hồn của con. Tình thương bao dung cao quý của Nội sẽ còn mãi trong đời này, dòng nước ngọt ngào tinh kiết chảy xuôi của Nội sẽ hoài luân lưu nguồn yêu thương bao la vô bờ bến.

Tôi thấy mình ngây ngô như tuổi thơ với mơ ước có được chiếc áo của Nội như có được một bảo vật vô giá . Chiếc áo mà, mổi khi nhớ Nội, tôi đã từng ấp ủ ôm vào lòng để ngửi hơi hớm của Nội, để nghe như tôi vẫn còn có Nội đang vỗ về ru êm giấc ngủ cho Mèo Con.

Nội kính yêu, đêm nay, con hướng dâng lên Nội nén tâm hương thành kính của lòng con!

Vũ Thị Thiên Thư
#7 Posted : Tuesday, April 19, 2005 12:14:46 AM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Niệm Nhiên
Soi trong em để thấy bóng chị
Thương quá
Niệm Nhiên
#8 Posted : Wednesday, April 20, 2005 2:09:09 AM(UTC)
Niệm Nhiên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 240
Points: 0

Nhiên cảm ơn chị ghé đọc và chia sẻ.
mến quý !!
Niệm Nhiên
#9 Posted : Wednesday, April 20, 2005 2:16:16 AM(UTC)
Niệm Nhiên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 240
Points: 0

Đoản Khúc Ru Mùa Rơi






Ru em giấc mộng tơ vương
Ru ta thức trắng miên trường cô liêu
Em còn ân sủng bao nhiêu
Cho ta xin được một chiều riêng em (1)


Một chiều của lần đầu gặp nhau. Cuộc gặp gỡ ngoài ý định. Nơi bệnh viện, em đến thăm tôi. Em với nụ cười hiền, miệng ngọt lời ân cần, trên tay những đoá hoa vàng tươi nụ. Tôi thương tích, tóc rối, đời đau, ngập ngừng câu chào. Em và vòng tay ôm siết, sẻ chia hoạn nạn. Tôi bùi ngùi vì niềm an ủi dịu dàng!

Buổi chiều ấy … xa rồi, dòng đời như con nước trôi..

Mùa này, thành phố nhiều mưa. Những cơn mưa nhỏ lấm tấm bay lưa thưa, tôi thích bước chậm hơn trong không khí ướt sũng.
Và, cũng có những cơn mưa lớn nặng hạt như trút nước ngập lụt phố phường, giông gió về xô nghiêng ngã hàng phong già đầu ngõ. Sau cơn mưa, những chiếc lá hãy còn xanh rơi lác đác trên mặt đường, dưng tôi thấy buồn tiếc những chiếc lá xanh rụng vội, chưa kịp vàng để điểm trang mùa Thu. Lẩm cẩm, tôi!

Giăng mắc những kỷ niệm !!


Ru em tình khi nhớ, ru em tình lúc xa
Ru cho bầy lá nhỏ, rụng đầy một mùa Thu
Ru khi mùa mưa tới, ru em mãi yêu người (2)


Tôi đã nghêu ngao hát cho Em nghe trong đêm, lời thiết tha! Bên kia điện thoại, ở một nơi xa lắm, Em cười khẽ vì tôi ngô nghê.

Những ngày nắng mịn tươi, giữa giờ làm việc, gọi điện thoại bảo nhớ (khi tình đầy ngọt lịm lời thương). Em than khẽ: “mắt trĩu nặng cơn buồn ngủ sau buổi ăn.” Trưa, ăn nhiều dễ buồn ngủ, tôi hỏi “vậy Em ăn trưa những gì?” Giọng con gái bắc, em ngây ngô kể “Đâu có ăn nhiều .. Nhỏ chỉ ăn nửa ổ bánh mì thôi … à, với lại mẩu bánh chuối nướng ngon lắm … ừ, và thêm ly chè ba màu hôm qua mang vô sở chưa ăn, nên hôm nay ăn nốt …” Tôi bật cười … chao ơi … !! Rồi, tôi vu vơ hát


À ơi ... Nắng ơi ... Ngủ ngon nắng ơi
À ơi ... Gió ơi ... Thổi lên gió ơi
Cho giấc mơ đầy ...
Cho mắt thôi cay ... Trọn cơn mê này
Lời hát ru nắng mong chờ ... ngủ say (3)


Nũng nịu than thở “biết mà, không ai thương Nhỏ hết mà!” Rồi, Em trách tôi “ác” vì đã không lây tỉnh cơn buồn ngủ của Em giữa trưa trong giờ làm việc. Lại còn “nhẫn tâm” ngân giọng trầm trầm à .. ơi … như vậy. Nếu như Em thả hồn theo lời ru … và, lỡ như mất việc vì lý do ngủ gục … thì xấu hổ biết mấy! Tôi lại cười …

Tình tôi tha thiết nên ngỡ có thể làm gần lại khoảng không gian xa xôi giữa Em và tôi, ngỡ đã mang tâm hồn hai người đồng điệu cùng nhau, nhưng không! Những gì Em muốn, đôi khi quá lý tưởng, và thật đời với hòan cảnh sống của tôi đã không đáp được cho em vừa ý, đầy vui, dù tôi đã trao cho Em trọn vẹn yêu thương.

Giòng đời có được mấy khúc vui? Chong chênh định mệnh nào biến cuộc tình thành áng mây trôi. Có khi tôi đã tha thiết hỏi “Ru em mãi yêu người, nhé Em!?" Và, Em yên lặng thay câu trả lời. Tim nhói, tình ơi!

Lần ấy, Em đón tôi bằng vòng tay lơi hờ hửng, bằng lời ngượng ngùng, bằng ngại ngần gìn giử từng cử chỉ, như sợ vô tình có lỗi với người mới trong tim Em. Tôi khù khờ nào biết, nên vẫn đón Em bằng đôi tay yêu thương rộng mở ôm siết, với nụ cười hạnh phúc trên môi. Hụt hẩng chới với, tôi!


Ru em mười ngón tay trần
Ru ta ngày tháng phù vân gọi về
Hoàng hôn nào cũng hôn mê
Bình minh nào cũng não nề nắng lên (1)


Với tôi, đời bây giờ còn lại những tháng ngày thừa sự trống vắng, tim côi thừa nỗi cô quạnh. Em, mười ngón tay dịu dàng con gái, vung xuống đời dấy sóng long đong!

Ru từng ngọt bùi đã qua
Ru người lận đận héo khô
Yêu em, yêu thêm tình phụ!
Yêu em lòng chợt từ bi bất ngờ .. (4)


Chia tay có tiếng của Em thở dài với lời khuyên “hãy cố quên... !”, có tôi nghẹn ngào chân thành chúc em vui, tròn hạnh phúc bên người ấy. Không! không có lời trách buồn, không có hờn giận trong tôi, khi biết rằng lòng người như nắng thôi!

Ừ, thì biết kiếp người như mơ, và tình yêu là cơn mộng trong giấc ngủ mơ. Biết vậy, nhưng nỗi đau như rất thật, xót xa quay quắt.


Sáng nay, trời Thu se se lạnh, lá đã phơn phớt ửng vàng. Bàng bạc mây thu hởi, em là niềm nhớ trong tôi. Chạnh lòng tiếc nuối chuyện tình đã vội tàn khi chưa tròn mùa thay lá. Tình và Em rồi cũng như lá thôi! Trời gió lộng, lá bay xa, khuất.

À .. ơi … à … ơi … tôi ru tôi đêm thức trắng, mắt đen thâm quầng, dỗ giấc cô miên đợi chờ …


Xin chờ những rạng đông
Đời sao im vắng
Như đồng lúa gặt xong
Như rừng núi bỏ hoang
Người về soi bóng mình
Giữa tường trắng lặng câm ....
...
Xin ngủ trong vòng nôi, ta ru ta ngậm ngùi …
(5)



Viết riêng cho Mây Thu & Hoàng Hạc

Mây Thu hoá kiếp sa mù
Hoàng Hạc rũ cánh lãng-du, rã rời
30/9/2004



* * * * * * * * * * * * * * * *
(1) Ru Em - Thơ Phạm Ngọc, Nhạc Phạm Anh Dũng
(2) Ru Tình - Trịnh Công Sơn (TCS)
(3) Ru Nắng - Trầm Tử Thiêng
(4) Ru Em - TCS
(5) Ru Ta Ngậm Ngùi - TCS



Niệm Nhiên
#10 Posted : Wednesday, April 20, 2005 2:21:30 AM(UTC)
Niệm Nhiên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 240
Points: 0


Trong Mắt Nhau ...





Chiếc điện thoại cầm tay lại reo

- Hello ...

- tan sở rồi, đi đâu đó?

- Đi chợ mua thức ăn

- Mua những gì?

- Rau cỏ, sữa tươi với ....

- Mua rau thôi, đừng mua cỏ, muốn thì ghé ngang nhà tui, cỏ đang mọc cao, cắt cho không, chịu hông?

- Há, ai thèm

- Nè, thỏ ơi!

- Sao gọi tui là thỏ?

- Tại đằng ấy đòi ăn cỏ, Thỏ Ngọc dễ thương mờ !

- Ai thèm cho thương, khéo dụ !

- vậy thì yêu

- Ngu sao, yêu là liều

- Tui cũng muốn đi chợ...

- Bắt chước, muốn mua gì?

- Mua trái chà-là..

- Dân hảo ngọt

- Vì tui không có date nên ăn chà-là .. cho đời ngọt ngào.. chút tí.. dzậy mờ ..

bên kia đầu dây điện thoại, chợt hiểu cười thành tiếng
- Hihihi.. chơi chữ há, trái date tiếng việt là trái chà-là. Tếu há! Nhưng, date cũng có nghiã là hẹn hò nữa đó..
Hít một hơi thở dài, giọng chậm nhưng rõ ràng hỏi
- Ừ.. vậy... thứ Bảy này đằng ấy.. là.. chà-là của tui nghen?

(thẹn đỏ mặt, không nói..)


Từ đó, hai người bắt đầu chuyện hẹn hò. Họ chia nhau từ những điều rất nhỏ như một bài thơ thích ý, một dòng nhạc du dương. Họ chia nhau những nhọc nhằn hạnh khổ của đời sống, chia nước mắt, chia nụ cười. Người này là sự cần thiết của người kia, và người kia không thể thiếu người này. Họ yêu nhau trong sáng, trọn chân thành tha thiết.

- Chà-là nè!

- Gì hở!?

- Thương!

- Ồ, bị thương hở? Thê thảm quá, tội quá, ui đau!

- không phải bị, mà là được thương, hạnh phúc quá!

- Mai đi tìm tổ ong....

- chà-là định làm gì vậy ?

- Nhờ lũ ong chọn honey... mật ngọt cho đời...

- Tủi thân!

- Mười hai con giáp .. “tủi” thân cũng là tuổi khỉ, sao nhà họ Tôn Ngộ Không... "tủi" thân dzậy?

- Tại.. có người tính chuyện nhờ đàn ong hay đàn ông chọn honey! Còn tui bỏ cho ai ?

- Sợ...

- Chà-Là sợ gì ?

- Sợ, ai đó thành honey … mật ngọt .. là thành nguyên nhân của sâu răng .. sún răng .. đã móm càng móm hơn .. tội nghiệp!!

- Có người yêu thương chia đời với nhau .. nếu sâu răng... rụng sún hết răng cũng được, không sợ!

- Thật ư?

-Ừ, rất thật

- Liều quá ..

- Vậy mới được Chà-Là thương!

- Mật Ngọt nè, yêu nhiều !

Họ cho nhau nụ hôn ngọt ngào .. chia đời nhau... trăm năm bền lâu...


viết vu vơ tặng cho những ai đang yêu!
Nè, bạn đọc! Bạn đang cười bài viết phải không ?
Bạn nghĩ là truyện viết sến quá, phải không?!
Ừ! đúng đó!
Ừ, biết vậy,
nhưng bạn nè, khi yêu .. hình như người ta sến mà dễ thương trong mắt nhau …
và dường như trong mắt họ.. tôi và bạn không hiện hữu... vì thế giới này chỉ có riêng họ thôi!
Thưa, phải không ?!




Niệm Nhiên
#11 Posted : Monday, June 20, 2005 10:28:59 PM(UTC)
Niệm Nhiên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 240
Points: 0




Hoá Thân Nụ Cười



Trời bên ấy, mùa mưa đang đến, phải không anh? Mưa, những sợi tơ ướt mềm từ trời trao tặng đất, âm thanh giọt rơi như tỉ tê dòng nhớ, rí rách niềm mong.

Quen thuộc với nhiều bài hát về mưa, nhưng mỗi khi nghe mưa, em lại thì thầm hát Thương Một Người! Có lẽ anh đang thắc mắc sao lạ thế, bài ấy chẳng tả cảnh gì về mưa. Đúng, đó anh. Nhưng, với mỗi người, một bài nhạc có niềm cảm nhận riêng cùng kỷ niệm của chính người đó. Với em, xa xưa của tuổi vừa lớn, đêm ấy nằm nghe tiếng mưa trên mái nhà hoà lẫn trong giọng hát của cô Khánh Ly

Thương ai về xóm vắng
Đêm nay thiếu ánh trăng
Đôi vai gầy ướt mềm
Người lạnh lắm hay không (*)


Em hình dung ra người con gái, bóng chiếc thầm lặng đi về, dáng buồn tênh, lạc lõng giữa dòng người, dòng đời. Em cảm nhận được niềm ân cần tha thiết từ câu hỏi người lạnh lắm hay không? Hình như người hỏi cũng chỉ hỏi trong thinh lặng, riêng mình nghe, không có câu trả lời. Cơ hồ đâu đó là một khoảng cách giữa hai mảnh hồn côi.

Và, em đã khóc, khóc khe khẽ, vậy đó mà mẹ biết anh ạ! Mẹ lắc đầu nói "Vừa 16-17 tuổi, nghe bài hát hiểu được gì, sao lại khóc? Con gái nhạy cảm quá, lớn lên sẽ khổ! Tập bỏ tính ấy đi con à!"

Hai mươi năm sau, em vẫn đang "tập" mà chưa "bỏ" được, nhưng tại sao lại phải bỏ, anh nhỉ? Nhạy cảm không hẳn là khổ. Ngược lại, em cho đó là niềm hạnh phúc vì dễ rung cảm với buồn, vui thì càng cho mình nhiều chất vị cuộc sống, nhiều sắc màu đa dạng của tâm tư. Nếu không, chắc cuộc đời sẽ ơ hờ trôi ngày qua ngày, chẳng có gì ghi nhận lại để làm tư trang cho cuộc lữ đường trần. Anh có nghĩ rằng em đang chống chế bênh vực cho bản chất của mình không?

Em đọc đoản khúc anh viết có nhóm chữ [người yêu của em] Lạ! tại sao lại đóng khung, anh hở? Đối với em, nhóm chữ ấy tự chúng đã là một họp ngữ trừu tượng, là điều hồ-như mong manh tựa sa mù, không làm sao có thể nắm níu, giữ được trong lòng tay! Nhìn nhóm chữ [người yêu của em], ước gì ý nghĩa biểu trưng rằng anh là người yêu của riêng em để tình anh nằm gọn nơi chiếc khung hạnh phúc trong khuông tim em! Cũng là viễn mơ thôi!

Có bao người, khi đọc đoản khúc của anh, đã phải ôm ngực phía tim vì sợ trái ngu ngơ rụng mất, để rồi suy vấn thắc mắc anh viết cho riêng một người hoặc cho ai khác nữa ... Dưng, em tự hỏi những dòng này em đang viết cho ai đây, có lẽ cũng không là riêng [anh]. Em đang tưởng tượng anh mỉm cười phân vân, rồi khẽ than "giời ạ! không hiểu .. thật không hiểu ...!!" Chẳng cần phải hiểu anh à. Ai đó có lần đã nói với em rằng ngôn từ là nguồn cội của những hiểu lầm, vậy nếu càng giải thích thì lời lẽ lại gây thêm nhiều cái lầm khác nữa, phải vậy không?

Anh! duy một điều rất rõ, mưa đêm đã tạnh, ngày đã đến, khí trời tươi mát, và những dòng chữ của anh, của em, chúng đang hoá thân thành nụ cười trên môi em!



_____________________

(*) Thương Một Người - cố ns Trịnh Công Sơn (TCS)


Niệm Nhiên
(Viết theo cảm tác từ một đoản khúc của [anh], đã thả theo dòng trôi, mất!)

















linhvang
#12 Posted : Tuesday, June 21, 2005 4:43:20 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
NN,
Khỏe không? Sao, bán được bao nhiêu vé rồi? Hì hì...heart Rose
Niệm Nhiên
#13 Posted : Tuesday, June 21, 2005 8:24:21 PM(UTC)
Niệm Nhiên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 240
Points: 0

Chị LV ơi,
Dạ, Nhiên vẫn còn đi "chào hàng" mà thiên hạ chưa có ai mua vé hết.. hic.. điệu này cô Nhị chắc sẽ nói nhỏ Nhiên không có "gian mua bán" Clown ..hic.. Khi Nhiên mời họ mua vé thì họ bảo là đây đến đó còn những 3 tuần, dạ vũ chơi thôi nên chưa vội quyết định... Ừ, thì đợi đến 1 tuần nữa, em lại mời nữa xem sao.. wish me luck (I need it!)
Cho Nhiên gởi lời thăm anh Ng, chúc anh chị an vui nhé
mến quý
Niệm Nhiên
#14 Posted : Tuesday, June 21, 2005 8:29:53 PM(UTC)
Niệm Nhiên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 240
Points: 0


Vu Vơ Với Ngày, Hãy Còn Say Ngủ

Người ta nói "thức đêm mới biết đêm dài", có lẽ điều ấy đúng với những ai ít khi thức thâu đêm, vì lâu lâu bị mất ngủ sẽ thấy đêm dài lê thê. Nhưng, nếu thường bị mất ngủ, thức đêm hoài, chắc sẽ thấy thời gian không còn dài nữa, vì quen rồi. Tôi vu vơ nghĩ .. cũng có thể là vậy chăng?! Thật thì những khi mất ngủ ,thức thâu canh, thời gian của "đêm dài" không là điều đáng sợ, mà những dật dờ nhớ quên của ký ức, những chập chờn bóng dáng kỷ niệm, những loáng thoáng dư âm ngọt ngào lẩn cay đắng từ tiềm thức vọng về, và cái khô cứng, đặc quánh của không gian vắng lặng chính là nỗi đáng sợ.

Có lần, một người bạn ghé ngang đọc trang thơ văn của tôi trong Trinh Nữ. Đọc xong, bạn tôi không nhận xét gì về lối viết của tôi, hay hoặc dỡ như thế nào, nhưng chỉ thắc mắc duy nhất một điều. Đó là tôi tìm đâu ra thời gian để thơ với thẩn, viết với lách !? Hỏi như vậy, vì bạn ấy biết rõ đời sống tôi vốn quá tất bật với công việc sinh kế, một ngày cả chín, mười tiếng đồng hồ, chưa kể thời giờ lái xe, trên đường lộ bị kẹt nghẽn triền miên. Khi về đến nhà, tôi lại là đầu bếp nấu cơm, rồi làm giáo viên dạy kèm bài tập học ở trường, có những ngày thì ngoài hai chức vụ ấy ra, tôi kiêm luôn làm tài xế khi thì đưa nhóc con đi đàng đông học võ, lúc lái sang đàng tây chở đi đá banh, đó là chưa kể những việc vụng vặt không tên, không thời khoá mà chao ơi làm hoài, sao vẫn không hết, không xong!

Nghe bạn ấy hỏi, tôi cười, và giải thích là vì những đêm mất ngủ tôi có cả khối giờ để viết, chỉ sợ tâm trống ý, trí rỗng ngôn, muốn viết mà vắt không ra chữ. Bạn tôi tròn mắt nhìn, dò xét, rồi nhấn giọng hỏi lại rằng nếu nói vậy thì có bao nhiêu bài thơ, bao nhiều bài văn trong trang của tôi là chừng đó bao đêm thức trắng, trong suốt khoảng thời gian một năm đó hả? Tôi trả lời lửng lờ .. không biết rõ số đêm mất ngủ, vì có đêm viết được nhiều, và có đêm tìm không ra một chữ làm kiểng. Người bạn thở dài lắc đầu, mắt lo ngại nhìn tôi.

Và, hôm nay cũng vậy! Đã 4:00 AM, chiếc đồng hồ điện tử hiện con số giờ màu đỏ đỏ, nho nhỏ, lâu lâu lại thay đổi con số của đơn vị phút. Lại một đêm thức trắng nhợt tròng con mắt! Trăn trở hoài, giấc ngủ vẫn không về. Bật dậy lấy giấy viết ra, rồi ngồi hoài không tìm được một điều gì để viết, đành vậy, dẹp giấy viết vào góc. Tôi bước xuống giường, thay quần áo, rồi lái xe đến sở. Có những khi không ngủ được, và cũng không cảm hứng viết lách chi hết, thì tôi lại đến công sở. Căn phòng làm việc của tôi còn là một "cõi riêng" để tôi tìm đến "tị nạn" bằng cách vùi trí vào việc làm, lánh những khoảng lắng buồn nãn hoặc trống vắng của đêm mất ngủ.

Bước vào văn phòng, đóng cửa lại, tôi ngồi xuống tựa lưng vào ghế, chầm chậm xoay chiếc ghế một vòng, tôi nhìn quanh những quen thuộc trong "cõi riêng" của tôi. Bật điện máy computer, vào đọc sơ qua những hồ sơ cần giải quyết ... Dưng lại không muốn làm việc. Thật tôi dị quá!!

Bây giờ lại muốn viết, thèm viết, dù ý miên man, lẩn thẩn. Không gian đang lắng bị những tiếng lộc cộc, khi nhanh khi chậm, của mười ngón tay gõ trên phím keyboard. Vài điều vu vơ về một đời sống quá bình thường đến độ gần như tẻ nhạt, vậy mà cứ thành chữ tuông dòng suy tư lẩm cẩm, miên man.

Gõ một lúc thì ... đã hết ý để viết nữa rồi ...

Quái, bây giờ đôi mắt lại cay cay, mi nặng nặng muốn nhắm lại để ngủ một giấc. "Kỳ thật, ở nhà không buồn ngủ, vào đến sở lại gật gù buồn ngủ, rõ là tự hành tội, rõ là mình số cực thân..." Tôi thì thầm càm ràm chính mình.

Tôi đứng dậy đi pha ly cà phê để bắt-đầu một ngày hãy còn chìm sâu trong màn đen, và mọi người hãy còn say ngủ.


Hoài Yên
#15 Posted : Tuesday, June 21, 2005 9:22:50 PM(UTC)
Hoài Yên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 166
Points: 0

quote:
Gởi bởi Niệm Nhiên

[purple]
Có lần, một người bạn ghé ngang đọc trang thơ văn của tôi trong Trinh Nữ. Đọc xong, bạn tôi không nhận xét gì về lối viết của tôi, hay hoặc dỡ như thế nào, nhưng chỉ thắc mắc duy nhất một điều. Đó là tôi tìm đâu ra thời gian để thơ với thẩn, viết với lách !? Hỏi như vậy, vì bạn ấy biết rõ đời sống tôi vốn quá tất bật với công việc sinh kế, một ngày cả chín, mười tiếng đồng hồ, chưa kể thời giờ lái xe, trên đường lộ bị kẹt nghẽn triền miên. Khi về đến nhà, tôi lại là đầu bếp nấu cơm, rồi làm giáo viên dạy kèm bài tập học ở trường, có những ngày thì ngoài hai chức vụ ấy ra, tôi kiêm luôn làm tài xế khi thì đưa nhóc con đi đàng đông học võ, lúc lái sang đàng tây chở đi đá banh, đó là chưa kể những việc vụng vặt không tên, không thời khoá mà chao ơi làm hoài, sao vẫn không hết, không xong!


đọc đoạn văn này của NN mà HY cười 1 mình, nghe sao giống mình quá thể... Wink công việc ở hãng 9, 10 tiếng một ngày chỉ là công việc phụ, công việc chính bắt đầu từ 5 giờ chiều mỗi ngày kiêm luôn cả 2 ngày cuối tuần. Đâu chỉ học võ, đánh banh, còn học đàn và đi bơi nữa đó NN... Dead
Phượng Các
#16 Posted : Wednesday, June 22, 2005 9:12:19 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi Niệm Nhiên
"gian mua bán" Clown ..

Chữ đúng ra là duyên mua bán, người Nam không biết cữ tên ai lại đọc thành doan mua bán => rồi thành dan mua bán, mình nghe riết viết xuống thành gian mua bán, hì hì.....Dead

Niệm Nhiên
#17 Posted : Wednesday, June 22, 2005 7:34:25 PM(UTC)
Niệm Nhiên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 240
Points: 0

quote:
Gởi bởi Hoài Yên
công việc ở hãng 9, 10 tiếng một ngày chỉ là công việc phụ, công việc chính bắt đầu từ 5 giờ chiều mỗi ngày kiêm luôn cả 2 ngày cuối tuần. Đâu chỉ học võ, đánh banh, còn học đàn và đi bơi nữa đó



Hòai Yên ơi,

Đúng rồi đó, công việc "chính" ấy hiện giờ thì 24/7/365, không có ngày nào nghỉ hết, nếu như sau này các con trưởng thành và không còn cần đến sự chăm sóc của mình nhiều nữa, khi ấy mình "bị thất nghiệp" chắc sẽ buồn lắm!

Nhiên thấy bọn nhóc cũng bận rộn đến tội nghiệp, ngòai học ở trường, đa số các bậc ba mẹ còn cho các con học thêm nào là âm nhạc, các môn thể thao, học tiếng Việt, thêm nữa sinh hoạt Hướng Đạo hoặc các đoàn thể tôn giáo như Thiếu Nhi (Niên) Thánh Thể hoặc Gia Đình Phật Tử.. v.v. Đôi khi chúng cũng bị bắt ép theo ý ba mẹ, có lẽ vì tuổi trẻ của thế hệ bọn mình mất mác và thiếu thốn, lớn lên ở quê nhà trong chiến tranh và cảnh khốn khổ sau 1975, nên bây giờ bọn mình "sống bù lại" thời niên thiếu ấy qua thế hệ các con, những gì mình thích và muốn học hỏi lúc nhỏ, nhưng không có điều kiện, thì bây giờ mình muốn con mình biết, con mình học.. Hình như là vậy đó, đúng không HY?
Chúc HY ngày an vui nhé!
Niệm Nhiên
#18 Posted : Thursday, June 23, 2005 1:01:12 PM(UTC)
Niệm Nhiên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 240
Points: 0

quote:
Gởi bởi Phượng Các

quote:
Gởi bởi Niệm Nhiên
"gian mua bán" Clown ..

Chữ đúng ra là duyên mua bán, người Nam không biết cữ tên ai lại đọc thành doan mua bán => rồi thành dan mua bán, mình nghe riết viết xuống thành gian mua bán, hì hì.....Dead



Dạ, sáng này sau khi trả lời HY xong, định chuyện trò với chị PC, nhưng bận việc làm rồi quên luôn đến bi giờ mới vào viết... chị PC thông cảm nhé!

Nói là "duyên mua bán" hoặc "duyên buôn bán" hoặc "tay mua bán", hoặc "khiếu buôn bán", cũng là tùy cách nói của người từng địa phương khác nhau.
Riêng câu "gian mua bán".. chị PC truy ngược dòng tìm ra nguồn cội từ "duyên" >> "doanh" >> "gian" ...

hihi... nếu dịch ngông nghe cho dzui là mua bán kiểu "gian" (thiếu thành thật) ví dụ như nói giá thách trên trời cao, mà khách hàng trả giá cách nào cũng hớ.. hihi.. Black Eye .. nếu đúng như vậy thì... dạ thưa thật sự em không có "gian" mua bán kiểu ấy, giời ạ! Clown

Dạ, Nhiên xin cảm ơn chị PC "khai thị" Wink


ngodong
#19 Posted : Thursday, June 23, 2005 3:15:51 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Niệm Nhiên
#20 Posted : Friday, June 24, 2005 8:07:52 AM(UTC)
Niệm Nhiên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 240
Points: 0

Chị Ngô Đồng gọi thì Nhiên xin thưa dạ có em đây!
Nhưng, người bạn đọc tên Bill nào đó nhắn thì... chắc Nhiên xin im lìm thôi ạ.
Chúc chị N Đ cuối tuần an vui
PS: Dạ, Nhiên cảm ơn chị đã giúp thực hiện bài NTH, và cảm ơn chị thêm nữa vì chị đang giúp thực hiện ghi âm.. bài.. sắp tới :)
Users browsing this topic
Guest (5)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.