Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

khi mình tập viết... văn
TiVi
#1 Posted : Friday, February 4, 2005 4:00:00 PM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

Xuân Thanh Bình

floating

Vào một ngày của cuối tháng 12 âm lịch, trên con đường làng xuất hiện một thằng bé đen nhẻm, hai con mắt hi hí, mặc độc nhất trên người một... chiếc quần tà lỏn. Nó vừa bước chân thấp chân cao, lại vừa hát nghêu ngao "Tết nay anh không thèm kẹo mứt vì đã có môi em thơm ngọt tựa sen hồng... Tết nay anh không thèm đi chơi, xi nê hay nhạc hội, Đà lạt hay Vũng Tàu..." và trên tay nó là một phong pháo... chuột. Cái tướng ốc tiêu như nó thì chỉ thích hợp với pháo chuột thôi, pháo trung hay pháo đại má nó không cho đốt vì má nó bảo viên pháo chưa kịp nổ thì chắc nó đã bị nổ trước rồi. Nói vậy chứ thật ra trong xóm nó cũng là thằng ba gai hết chỗ nói. Nơi nào có con nít đánh lộn thì chỗ đó không thể thiếu nó, và ngược lại, nơi nào có nó thì chỗ đó không thể không có con nít đánh lộn. Nó tên Phong, con của bà Hai trồng trầu trong xóm. Ba nó bận đi làm ăn xa, mỗi độ tết mới về. Khi về, ba nó thường mua cho anh em nó thật nhiều quà cáp, nhất là quần áo. Vậy thì tại sao bây giờ trên người nó chỉ có độc nhất một... cái quần tà lỏn? Xin thưa, nó đang ở độ tuổi ăn, tuổi lớn, tuổi... phá làng phá xóm nên quần áo dù có may bằng bao bố, vải tời cũng không thể chịu nổi chứ đừng nói chi đến hàng vải may bằng ka tê hay vải soa, vải bóng... Với lại giữa buổi trưa gió vi vu, nó vẫn thích ở trần trùng trục như thể để tận hưởng cái hương đồng gió nội thổi tới, mát tận cả tim gan phèo phổi, ruột già ruột non... Được cái nó có hiếu với má nó lắm. Đi đánh lộn nó chẳng sợ, chọc mấy đứa con gái trong xóm khóc nó cũng chẳng sợ, duy chỉ có điều má nó vừa ho lên vài tiếng hay trừng mắt là nó đã... teo bu ri. Bạn thân nó cũng nhiều mà "kẻ thù" cũng không phải là ít. "Kẻ thù" ở đây có nghĩa là phía bên kia trong các cuộc đánh lộn.

Trưa nay, nó cố ý ra đầu cầu chợ chồm hổm ngóng coi ba nó đã về tới chưa. Đợi mãi sốt ruột, cái bụng lại đói cồn cào vì tiền bánh sáng má cho nó đã lỡ làng đem mua phong pháo nên đành phải thất thểu trở về nhà lục cơm nguội rồi chiều ra đợi tiếp. Nó mua phong pháo của quán bà Tư Cam từ sáng nhưng không vội đốt, một là vì nó tiếc, hai là để được dịp nó sẽ hù con nhỏ đáng ghét kế bên nhà, con của bà Mười Ròm.

Con nhỏ đáng ghét đó có tên là Thảo, cái tên mà nó vẫn thường trề môi chọc quê là mềm như... cọng cỏ khiến cho con nhỏ tức anh ách và vì thế, tuy hai đứa nhà ở sát bên nhau, chung một hàng rào bông bụp mà lại kỵ nhau như mèo với chuột. Cũng vì thế con Thảo dù không ham đấm đá vẫn thích đi làm cổ động viên cho bọn "kẻ thù" bên kia. Đợi nó ăn cơm xong đi, nó sẽ cho con Thảo biết tay bằng cách đốt những viên pháo lẻ rồi thảy đến gần gần con nhỏ. Con nhỏ không sợ đến phát rét mới là lạ, bọn con gái là chúa hay làm điệu, có đứa nào lại không bị dị ứng với tiếng nổ chát chúa của pháo đâu!

Ăn cơm xong, nó lò dò ra sân cố ý nhìn sang nhà hàng xóm coi con Thảo đang làm gì. Nó nghe tiếng con nhỏ nhỏng nhẻo:

- Má ơi, má cho Thảo mặc thử bộ đồ mới một chút, một chút thôi rồi Thảo sẽ cởi ra xếp lại ngay ngắn đợi đến sáng mồng một, được không má?

Rồi có tiếng bà Mười trả lời:

- Con mặc thì mặc nhưng phải giữ cho cẩn thận nhé. Nhà mình nghèo, má chỉ có thể may cho con một bộ đồ tết thôi.

Lại có tiếng con Thảo hân hoan:

- Dạ Thảo biết rồi!

- Lát nữa má ra đồng, con coi chừng nhà cho cẩn thận. Lúc này cận tết, bọn trộm cắp cũng xuất hiện nhiều. Nhớ nghe không con!

- Dạ!

floating

Dưới ánh nắng trưa, thằng Phong đang đợi dịp... thảy pháo hù con Thảo thì con bé tự động xuất hiện. Trên người nó là một bộ quần áo mới bông màu tím cũng khá xinh. Hàng rào bông bụp đang tòng teng những bông vàng và đỏ, nay thêm con Thảo mặc đồ bông tím nữa thì tạo thành một bức tranh quê thật đậm đà màu sắc. Chỉ là nó thấy bộ đồ xinh nên mới nghĩ vậy, chứ con Thảo ấy à, còn lâu nó mới thèm khen. Trông cái tướng cột tóc cao đuôi gà, nũng na nũng nịu của con nhỏ nó cũng bắt... ghét. Đúng là... bà điệu (nó nghĩ vậy và khi ghét thì bồ hòn cũng méo là vậy!).

Con Thảo dường như cũng chẳng thèm để ý đến sự có mặt hầm hầm, đầy ý đồ đen tối của thằng Phong, chỉ nhởn nhơ đi lại mé bên kia hàng rào, hái cái bông bụp màu đỏ gắn lên vành tai bên phải, rồi lại hái cái bông bụp màu vàng gắn lên vành tai bên trái, xong nó niễng đầu qua, niễng đầu lại, điệu bộ thật nhí nhảnh... dễ thương. Thằng Phong nghĩ thầm "Trời ơi, chắc con nhỏ này mới đi coi hát bội hồi tối ngoài đình nên bây giờ bắt chước, đúng là đồ... con nít!" (mặc dù nó cũng chẳng lớn hơn ai!). Không phải tốn thì giờ suy nghĩ nhiều, thằng Phong thấy đây đúng là thời điểm chín mùi. Nó vội từng bước, từng bước thầm đi vào nhà, ghé bàn thờ ông Táo ăn cắp cây nhang (mấy ngày này nó nghĩ ông Táo đã về trời chầu Ngọc Hoàng nên nó sẽ không bị bắt tội) rồi đưa vào cái đèn dầu đốt sẳn đó mồi lửa... Xong, nó lại từng bước, từng bước thầm trở ra với những viên pháo trong túi quần và một viên đỏ chét trong tay.

"Đùng!"

Con Thảo hoảng hồn, bịt kín hai tai kèm theo tiếng hét "Má ơi, chết con!" rồi bật khóc. Bên kia thằng Phong cười khoái chí. Khi con Thảo định thần trở lại, hai cái bông bụp gắn hai bên tai cũng dập nát, tả tơi rơi xuống đất, nó nhìn thằng Phong bằng đôi mắt ràn rụa nước mắt, không nói và bỏ chạy vào nhà. Điều này làm cho thằng Phong hơi... ngỡ ngàng. Bình thường thì con nhỏ thế nào cũng phải... chanh chua chửi vài ba tiếng rồi mới đi méc má hay lỏn ra cửa sau méc với má thằng Phong. Hôm nay má con nhỏ đi vắng, má thằng Phong cũng chẳng có ở nhà vậy thì nó khỏi mong méc ai, thế tại sao nó có vẻ hiền như cục bột? Hay nó tự biết thân, không dám lấy... trứng chọi với đá? Nghĩ đến đây thằng Phong lại càng thấy khoái chí, đợi con nhỏ bước ra nữa, nó sẽ... bồi thềm một cú để trả thù món nợ bấy lâu nay. Và nó thò tay vào túi quần, lôi ra viên pháo thứ hai, đợi chờ...

Con Thảo cuối cùng rồi cũng xuất hiện nhưng trên người nó không còn bộ đồ mới, chỉ còn bộ đồ vải ú nó vẫn mặc ở nhà mọi ngày. Cái dáng dấp... tiểu thơ làm điệu ban nãy cũng không còn nhưng đôi mắt nó vẫn còn đỏ hoe. Thấy vậy, tự nhiên thằng Phong động lòng, chớp chớp hai con mắt hi hí... Nó là vậy, mỗi khi nó xúc cảm điều gì nó thường hay chớp mắt, con mắt hi hí nhưng được cái nó có hàng lông mi rất dài, nếu là của đàn bà con gái thì người ta gọi đó là mắt lá răm, nhưng với nó con Thảo vẫn thường khinh khỉnh gọi là thằng có cặp mắt lá... chuối, tàu chuối bự quá, che hết cả đường đi nên không thấy được gì và thế là đạp... bậy làm nó căm lắm. Nhưng giờ đây, nó chẳng còn thấy... căm chút nào, chỉ cảm thấy con Thảo nhỏ bé, ốm yếu và có phần... tội nghiệp. Cầm viên pháo trong tay, nó không biết có nên hù con Thảo nữa không. Con Thảo không dám bước ra hàng rào nữa mà ngồi xuống trên thềm ba, lấy tay chống càm buồn thiu. Thằng Phong tần ngần một chút rồi cất giọng gọi sang:

- Ê, hết sợ chưa? Cho chừa tật ngày thường chống lại với... ông! Mà sao... mày không mặc đồ mới nữa, để dành à?

Mấy giây trôi qua, nó tưởng là con Thảo không thèm nói chuyện nên hơi quê, định dợm bước vào nhà, không ngờ con Thảo lên tiếng thật nhỏ:

- Phong thảy pháo vào người Thảo rủi cháy bộ đồ, Thảo sẽ không có đồ mới ăn tết và còn bị má đánh nữa, chơi gì kì!

Thằng Phong bất ngờ, chỉ biết "A" lên một tiếng rồi lại im. Xong, nó hỏi:

- Chứ sao ngày thường, mày... ơ... Thảo theo cổ vũ bọn kia, mà không binh ông... ơ... binh Phong?

- Ai biểu Phong lúc nào cũng ỷ mình là con trai nên... nên... ăn hiếp Thảo. Má Thảo dạy hai nhà ở kề cận đáng lẽ... đáng lẽ...

- Đáng lẽ sao?

- Đáng lẽ hai đứa phải thân nhau mới đúng...

Câu trả lời của con Thảo lại làm cho thằng Phong thêm một lần bất ngờ:

- Ơ... ơ... ai mà biết đâu, Phong cứ nghĩ Thảo không thích Phong vì Thảo thường chọc Phong có cặp mặt lá chuối không thấy đường nên hay đạp... bậy...

Mới hồi nãy khóc nhưng giờ này con Thảo bỗng bật cười khúc khích:

- Thì ra Phong giận Thảo là vì vậy à... Thảo sẽ không chọc Phong nữa, huề nha!

Thằng Phong lắc đầu:

- Chưa huề được, Thảo phải hứa một điều nữa mới huề.

- Điều gì?

- Thảo từ nay phải... phải theo cổ võ cho Phong khi đánh lộn chứ không phải bọn kia.

- Ừ thì... Thảo hứa, nhưng mà tại sao mình phải đánh lộn hay là cả bọn con nít tụi mình giảng hoà rồi... chơi chung với nhau, như vậy phải vui hơn không?

- Giảng hoà hả? Nhưng mà Phong chịu, chắc gì bọn kia chịu, chứ nhiều khi Phong cũng... không thích đánh lộn cho mấy nhưng phải đánh để chứng tỏ mình không sợ ai, để cho người ta biết mình là anh hùng...

- Bây giờ Phong không đánh lộn nữa nhưng Thảo vẫn xem Phong là anh hùng có được không?

Thằng Phong chợt lúng túng trước đề nghị của con Thảo nên đưa tay lên gãi đầu:

- Vậy à? Vậy cũng được... nhưng Thảo nhớ những gì Thảo nói nha... Hay mình ngoéo tay cho chắc ăn?

- Xa vậy làm sao mà ngoéo tới?

- Thì Phong chạy sang... chạy sang bên ấy...

- Rồi rủi Phong lại lấy pháo hù Thảo nữa thì sao?

- Không có là không có, mình đã... huề rồi mà...

- Hihi... vậy... Phong qua đây!

Hai ngón tay be bé đưa ra ngoéo vào nhau như một hiệp định đình chiến, không, phải nói là hiệp ước chấm dứt chiến tranh mới đúng. Có ngọn gió mùa Xuân xôn xao trên hàng rào bông bụp. Những cái bông vàng, đỏ lại tòng teng trong gió. Thằng Phong cũng chợt nhận thấy con Thảo dễ thương mặc dù trong bồ đồ cũ (bây giờ là khi thương trái ấu cũng tròn!) chứ không phải bộ đồ hoa tím mới. Bức tranh quê bây giờ lại càng sống động hẳn lên. Không khí tết tràn ngập trong từng hơi thở, trong từng ánh mắt trẻ thơ, trong tiếng cười khúc khích giải hoà... Giây lâu, thằng Phong bảo:

- Đốt pháo nha!

Con Thảo giẫy nẫy:

- A, Phong lại... dở chứng muốn hù Thảo!

- Không phải, Phong cắm viên pháo xuống đất rồi châm ngòi, Thảo núp sau lưng Phong như vậy sẽ an toàn, không sợ nữa...

- Vậy hả? Vậy... mình đốt nha... hihi... Vui quá!

"Xì... đùng", con Thảo đứng sau lưng thằng Phong đưa tay bịt kín hai lổ tai, nhưng nó không còn sợ nữa, ánh mắt ngời sáng niềm vui trẻ thơ và trên môi nở nụ cười. Ừ, không cần đánh lộn, cái hình ảnh chở che này của thằng Phong vẫn mãi mãi là... anh hùng trong lòng của nó... Còn thằng Phong thì sao? Lòng nó cũng rộn vui như... pháo tết!

floating

Mười lăm năm sau...

Vào một ngày của cuối tháng 12 âm lịch, trên con đường làng xuất hiện một chàng trai cao ráo, nước da hơi ngâm, cặp mắt lá... chuối hi hí hân hoan bước đều... Vừa đi chàng vừa khe khẽ hát "Tết nay anh không thèm đốt pháo vì tiếng cười em làm rộn rã lòng anh rồi...". Chàng trai đó tên là Phong, hôm nay chàng trở về theo lời hẹn với người yêu tên... Thảo. Hai nhà thật gần, chỉ cách nhau có mỗi cái hàng rào bông bụp... Từng bước chân mùa Xuân cũng hối hả theo chàng trở về. Tới đầu ngõ, không nén được được nỗi vui mừng, chàng cất tiếng gọi "Thảo ơi!" để thấy thấp thoáng bên hiên xen lẫn giữa những bông hoa màu đỏ, màu vàng là dáng dấp nhỏ nhắn của một người con gái trong bộ đồ hoa tím, người chàng yêu. Đâu đây, ai đó đã thay chàng đốt lên những tràng pháo tết dòn tan...

(hết)
Hoài Yên
#2 Posted : Sunday, February 6, 2005 8:54:18 PM(UTC)
Hoài Yên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 166
Points: 0

chỉ mới "tập" thôi mà đã hay rồi, viết thiệt thì sao hở TiVi ? Tongue

TiVi
#3 Posted : Monday, February 7, 2005 2:16:41 AM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

khi viết "thiệt" thì sẽ dở đó sis!!!

mai là giao thừa rùi sis ơi, đã chuẩn bị bao lì xì cho Chùm chưa? beerchugfloatingSleepy, cây hoa đào của Chùm đẹp hít xẩy lun... đến nỗi ox Chùm còn phải tấm tắc ngợi khen đó... hy vọng là ổng không có... khen nịnh cho Chùm vui để... bớt tiền lì xì... Angry
TiVi
#4 Posted : Sunday, October 9, 2005 9:49:11 AM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

Đâu Chỉ Là Niềm Đau

Thành phố bắt đầu những ngày chớm Thu. Mới đó mà cái nóng hừng hực của mặt trời mùa Hạ đã không còn nữa, thay vào là cái se lạnh của gió heo may. Có những buổi chiều Thi Nhiên đã thật bâng khuâng khi bắt gặp một vài chiếc lá vàng vương vãi nằm trên mặt đất. Ở đây là vậy, một năm có bốn mùa rõ rệt, không như quê hương Việt Nam của Thi Nhiên chỉ có hai mùa mưa, nắng, mà hễ nắng là nắng cháy da, khi mưa là mưa ngập đất.

Mãi theo đuổi những ý nghĩ mông lung, Thi Nhiên giật thót người khi nghe giọng Khứ An hỏi từ phía sau lưng:

- Làm gì đó nhỏ? Chắc lại mơ mộng nữa rồi, phải không?

Thi Nhiên quay lại, nguýt:

- Đồ quỷ! Làm người ta hết hồn. Mơ mộng gì đâu, người ta đang suy nghĩ tới cái project mới chứ bộ.

- Chứ không phải "người ta" đang nhớ đến ông thầy Việt Nam đạo mạo, đẹp trai đang đạy lớp buổi tối đó sao?

Thi Nhiên cười rúc rích:

- Hứ, có đâu nè, An chỉ giỏi đoán mò. Nhất tự vi sư, bán tự vi sư. Thầy là thầy, trò là trò. Nhờ thầy trò mới nên người, nhờ trò thầy mới...

Khứ An ngắt lời:

- Nhờ trò thầy mới biết... yêu... thêm lần nữa chứ gì? Mà cái câu nho chùm Nhiên vừa "xổ" ra đó, bán tự "di" sư, có phải là... bán chùa rồi rinh ông thầy... chùa về... nhà mình ở luôn cho tiện không?

Thi Nhiên bật cười khúc khích và đấm vào vai Khứ An:

- Thôi đi, An mới đúng là quỷ phá nhà chay. Công việc tới đâu rồi? Sao hôm nay rảnh rỗi mà tới đây tán dốc?

- Công việc hở, nhắc tới An phát bực nè. An đang bị boss đì, chán, bỏ luôn coi có... chết thằng tây nào không cho biết!

- Nói nghe ngon lành quá ta. Để khi nào Nhiên gặp boss An, Nhiên méc, coi ông ấy xử An ra làm sao.

- Ừ, có giỏi thì méc đi, ta đây chã sợ, cùng lắm thì... ở nhà, buổi tối đeo theo Nhiên đi học để xem mặt ông thầy của Nhiên luôn thể.

- Dám không? Biết đâu chừng khi đó cái người bán tự "di" sư không phải là Nhiên mà lại là An.

Hai cô gái cùng vui vẻ cười xòa.

Ngoài kia trời nắng nhẹ. Một vài chiếc lá rời cành, xoay theo chiều gió. Dường như mùa Thu đang nói với tâm hồn trẻ trung tràn đầy nhựa sống của hai cô một điều gì. Có phải, năm tháng rồi sẽ qua đi, đời người rồi sẽ đến lúc úa vàng như lá, những gì cuối cùng còn ở lại mới là ý nghĩa đích thực của cuộc sống, và, một trong những ý nghĩa đích thực ấy chính là tình yêu?! Thi Nhiên chớp mắt nhớ tới lời trêu ghẹo của Khứ An, hình bóng Tường lờ mờ ẩn hiện, nhưng chưa có lý nào Thi Nhiên lại muốn ... bán tự "di" sư.

oOo

Tường không ở vào cái tuổi trẻ trung, sôi nổi của Thi Nhiên. Chàng cũng không đủ già để được xếp vào hàng cha chú. Nhiều lắm, chàng chỉ lớn hơn Thi Nhiên trên dưới mười lăm tuổi. Nhìn chàng, Thi Nhiên thấy khác xa những ông thầy khó đăm đăm của mình ngày trước. Thời gian trôi nhanh, tuổi hồn nhiên qua vội, vậy mà tâm hồn Thi Nhiên theo tháng ngày vẫn giữ được cái vẻ đơn sơ, thuần khiết của thuở học trò. Chưa có tình yêu đâu đã sao, dường như chưa bao giờ Nhiên nghĩ là sau này mình sẽ trở thành một người già cô đơn, khó tính như người ta thường nhận xét đối với những người phụ nữ có tuổi mà chưa từng lập gia đình. Cái gì muốn đến hãy để nó tự nhiên đến, cố gượng ép cưỡng cầu rồi cũng chẳng tới đâu.

Từ ngày "để ý" đến... thầy Tường (nói theo cách của Khứ An), lớp học buổi tối của Thi Nhiên bỗng trở nên thật dễ thương. Giọng chàng mạnh nhưng trầm ấm, rất dễ khiến người nghe cảm thấy bị lôi cuốn, bị thuyết phục và từ đó sinh ra mối cảm tình. Chàng nói tiếng Anh lưu loát và giảng bài dễ hiểu nên tụi bạn trong lớp của Thi Nhiên cũng rất thích chàng. Những buổi học không bao giờ đem đến cho học sinh cái cảm giác buồn ngủ mà trái lại luôn luôn sôi động và chóng qua.

oOo

Thi Nhiên còn đang đứng lấp ló ngoài cửa, chưa bước vào văn phòng của Tường thì đã nghe chàng gọi:

- Tran, please come in!

Cô "yes" nhỏ rồi rụt rè bước vào. Không phải cô luôn luôn... rụt rè như thế. Ở hãng, tuy trẻ tuổi nhưng cùng một lúc cô phải đảm trách nhiều projects nên thường họp hành và gặp gỡ rất nhiều người, từ những kỹ sư trẻ măng mới ra trường cho đến những thành viên lâu năm kỳ cựu nhất, chính điều đó đã tập cho cô cái tính tự nhiên và dạn dĩ khi đối diện với bất cứ một ai, nhưng... bây giờ với Tường, sự rụt rè của cô được xem như là một... ngoại lệ.

Tường lại lên tiếng:

- Now, sit down and tell me how I can help you!

Thi Nhiên đặt nhẹ chồng sách vở lên góc bàn, kéo ghế ngồi và đáp:

- Thank you, Dr. Doan! I... I have some questions but... nhưng... nhưng thưa thầy, em nói tiếng Việt được không? Biết thầy là người Việt, tự nhiên em... khớp, không nói tiếng Anh được nữa!

Tường bật cười:

- Được rồi. Thế mà tôi còn tưởng cô không biết nói tiếng Việt nữa đấy.

Tiếng cười và câu nói cởi mở của Tường làm Thi Nhiên hết run và cô bắt đầu liếng thoắng:

- Không phải đâu thầy, ba mẹ em thường hay nhắc nhở rằng "Người Việt còn, tiếng Việt còn", thầy xem, em là người Việt Nam một trăm phần trăm chứ có chỗ nào... Mỹ đâu?

- À, bây giờ tôi mới biết là Thi Nhiên nói tiếng Việt giỏi lắm. Xem như tôi có nhận xét sai lầm, chung chung về thế hệ trẻ các cô vậy. Hãy nói cho tôi biết là tôi có thể giúp gì được cho Thi Nhiên đây?

- Thưa thầy, bữa trước trong phòng lab, em không theo kịp một số sections vì... vào trễ, thầy có thể nào giải nghĩa lại giúp em không? Tuần sau có test, em không muốn lãnh… zero. Fail với thầy nước ngoài thì được, fail với thầy Việt Nam thì chắc là... quê lắm.

- Tôi rất sẳn lòng trở lại những sections đó cùng với Thi Nhiên, nhưng thật tình tôi có một thắc mắc là... tại sao Thi Nhiên… thích đến lớp trễ vậy? Bận lắm sao? Lớp học này nói dễ thì không dễ, nói khó lại không khó, nhưng đòi hỏi học sinh phải kết hợp giữa lý thuyết và thực hành trong từng chi tiết nhỏ, nếu không những bước kế tiếp họ sẽ cảm thấy rất khó khăn trong việc học và hiểu bài .

- Dạ, em biết, chỉ có điều em thường ra hãng trễ vì những công việc đột xuất mà ngay cả chính em cũng ít khi biết trước. Thầy thông cảm và dạy lại những gì em bị missed em sẽ... sẽ chẳng những đãi thầy một chầu phở tái nạm gầu mà còn có thêm cả một ly… sinh tố trân châu!

Tường phì cười, chàng cảm thấy vui lây với cô gái hồn nhiên này:

- Cô tính... hối lộ tôi đấy chắc? Có biết đem đồ ăn ra dụ dỗ thầy giáo là phạm luật không?

Thi Nhiên vờ lấm lét:

- Dạ, nhưng người bạn em thường bảo "Biết sai mà vẫn làm mới là anh hùng" ạ!

Nói tới đây, Thi Nhiên không nín được cười vì nhớ tới cái vẻ mặt kênh kênh, hơi... láu cá của Khứ An khi … hùng hồn tuyên bố câu nói ba gai đó.

Tường lắc đầu:

- Các cô thật là quá quắt. Bắt đầu học được chưa? Tôi chỉ có ba mươi phút còn lại cho Thi Nhiên thôi.

- Dạ, khi thầy bắt đầu… dạy thì em mới bắt đầu… học được ạ!

- Vì bài vở là tiếng Anh, bây giờ tôi có thể nói tiếng Anh chứ?

- Yes, sir!

Tường lắc đầu và chợt khám phá ra một điều, dường như khi đối diện với cô học trò lí lắc này, chàng không biết làm gì khác hơn là chỉ... lắc đầu.

Giọng Tường đều đều, cái đầu Thi Nhiên gật gật. Khung cảnh xem ra thanh bình lắm. Lát sau, trong lúc để Thi Nhiên một mình tự đọc đoạn chỉ dẫn trong sách, Tường có thì giờ quan sát cô kỹ hơn. Vầng trán cao hơi nhô ra một chút như ngầm cảnh cáo với chàng rằng đây là một cô gái thông minh nhưng cũng thật bướng bĩnh. Đôi mắt to trong veo, không có dấu hiệu của sự lo lắng hay muộn phiền nằm dưới đôi chân mày cong cong thanh tú, đôi chân mày ấy không quá đậm cũng không quá nhạt vì chúng được để một cách tự nhiên, không cầu kỳ sơn phết. Chiếc mũi cao và thẳng. Đôi môi phơn phớt hồng. Tất cả những thứ đó kết hợp lại đã tạo ra trên gương mặt của Thi Nhiên cái vẻ hài hòa, dễ nhìn và tươi tắn . Nhưng cũng chính sự trẻ trung ở cô đã làm cho Tường chạnh lòng nghĩ đến thời tuổi trẻ của mình. Bất giác chàng thở dài rồi đứng lên đi về phía cửa sổ, hồn bâng khuâng nhớ tới mấy câu thơ:

Mùa Thu về đâu đó
Gió heo may thì thầm
Con chuồn chuồn cánh nhỏ
Đã bay vào xa xăm


của Trần Tường Vi. Mấy câu thơ tuy không có gì là đặc sắc nhưng bỗng dưng Tường thấy hay hay vì đối với chàng bây giờ nó có vẻ hợp tình hợp cảnh quá, nhất là ngoài kia lá đang rơi. Vâng, mùa Thu thật sự đã về và mùa Thu bao giờ cũng là một mùa gợi nhớ đến những kỷ niệm xa xăm…

Thi Nhiên đọc xong trang sách, ngước lên định nói điều gì đó với Tường thì cô bắt gặp chàng đang đứng khoanh tay, tự lự nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Lúc này, trông chàng có vẻ cô đơn quá. Cô chợt ao ước giá như cô có thể biết được trong lòng Tường đang nghĩ gì. Phải chăng chàng đang nhớ đến hình ảnh của một người con gái nào đó đã đi qua cuộc đời chàng? Với địa vị của một giảng viên đại học và có điều kiện sống khá sung túc như Tường mà ở cái tuổi bốn mươi vẫn chưa lấy vợ là một điều hơi lạ. Nhiều khi Thi Nhiên đem thắc mắc này nói với Khứ An, Khứ An lại làm cho cô càng bối rối hơn bởi những câu trả lời đại thể như:

- Coi chừng ổng có vợ rồi mà giấu để… tranh thủ cảm tình của các cô thiếu nữ non lòng. Đàn ông càng già dặn lại càng lắm mánh khoé và lắm cách hại người.

- Thời buổi này có nhiều chuyện không ngờ lắm, biết chừng đâu là có... something wrong với ổng.

Hay

- Tại ổng keo kiết quá, coi đồng bạc bự bằng bánh xe bò nên chẳng cô nào thèm rớ.

Dĩ nhiên lần nào nghe Khứ An bàn, Thi Nhiên cũng gạt ngang. Tại vì Khứ An chưa gặp Tường, chứ nếu đã gặp rồi, Khứ An không thể nào có được cái ý nghĩ Tường không phải là một người lương thiện hay có… something wrong. Những lần vô tư binh vực Tường như thế của Thi Nhiên càng làm cho Khứ An chọc ghẹo, ghép đôi tới tấp. Thi Nhiên trả đũa lại bằng… những cái nhéo thật đau để Khứ An phải làm ra vẻ càu nhàu “Chưa chi mà đã binh vực người dưng!”

oOo

(còn tiếp)
TiVi
#5 Posted : Sunday, October 16, 2005 6:29:22 AM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

Đâu Chỉ Là Niềm Đau (tt)

Tường ngồi một mình trong căn phòng vắng với bóng tối vây quanh. Không phải chàng lười không bật đèn nhưng tự nhiên chàng lại thích đắm mình trong bóng tối ấy. Quanh phòng vẫn có một chút ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đèn đường hắt vào. Trời đã bước sang tháng mười một và se sắt lạnh. Lá cây ngoài kia rơi nhiều, ôm kín một góc sân. Xoay xoay ly cà phê trên tay, Tường như muốn giữ lấy chút ấm áp muộn màng còn xót lại.

Từ khi nhận dạy cho trường đại học này, ở một nơi có đông người Việt cư ngụ, Thi Nhiên không phải là người sinh viên Việt Nam đầu tiên và duy nhất mà chàng biết, nhưng ở Thi Nhiên, Tường cảm thấy có một điều gì đó rất gần gũi, rất… Việt Nam. Giữa hai người chỉ qua vài phút ngắn ngủi giữ kẽ ban đầu, còn về sau, Thi Nhiên nói chuyện bài vở hay bàn luận với chàng về mọi vấn đề đều hết sức tự nhiên và... hăng hái. Có lúc Tường còn ngỡ chính Thi Nhiên mới thực sự là cô giáo và chàng chỉ đóng vai một tên học trò còn lắm ngu ngơ. Sau này khi đã thân nhau hơn, Tường đem ý nghĩ đó nói với Thi Nhiên làm cô bật cười:

- Thầy nói quá thì thôi, em lúc nào cũng ghi nhớ một điều là “bán tự vi sư”.

Rồi cô cười khúc khích, kể cho Tường nghe về cô bạn Khứ An và hứa hôm nào đó sẽ dẫn Khứ An đến giới thiệu, biết đâu mùa học sau Khứ An lại chẳng lót tót vào lớp, làm học trò của chàng. Lời hứa hẹn… hấp dẫn đó của Thi Nhiên khiến Tường phải đưa hai tay lên đầu hàng và... ca cẩm:

- Thôi, cho tôi xin, với một mình cô tôi đã mệt muốn đứt hơi rồi, thêm một người giống như cô nữa chắc… I don’t have a life!

Nhìn vẻ mặt "đau khổ" của Tường, Thi Nhiên thích chí cười vang…

Nhưng, những giây phút vui vẻ ấy đều ngắn ngủi và tan mau như gió, rồi Thi Nhiên quay lại với cuộc sống bận rộn của cô, Tường trở về với nẻo đời đơn lẻ của chàng. Giữa họ vẫn có một dòng sông tuổi tác nằm chắn giữa. Tường nghĩ mình không thể trẻ lại hơn mười tuổi để làm một người đồng trang lứa với Thi Nhiên. Thi Nhiên cũng không thể già thêm mười tuổi để có những am hiểu và cảm thông sâu sắc đối với Tường. Rốt cuộc, trên bước đường đời, Tường vẫn chỉ lầm lũi một mình. Đôi khi quá khứ xưa cũ hiện về, một ánh mắt dỗi hờn, một làn môi nũng nịu, một mùi hương băng trinh con gái làm cho những nửa đêm thức giấc của Tường càng thêm xốn xang, quay quắt. Giá như đừng có một ngày phải âm thầm lìa bỏ quê hương yêu dấu ấy Tường đã chẳng để lạc mất Tuệ Tâm, vị hôn thê nhỏ bé và khả ái của chàng. Từ đó hạnh phúc đời chàng lỡ dở và Tuệ Tâm chắc gì còn tìm thấy niềm vui!

"Chim xa rừng thương cây nhớ cội
Người xa người tội lắm người ơi
Thà rằng không biết thì thôi
Biết rồi mỗi kẻ mỗi nơi thêm buồn"...


Câu hò của ai đặt ra, sao mỗi lần Tường nghĩ đến lại thấy nao lòng. "Tuệ Tâm, bây giờ em ở đâu?", Tường vẫn thường hỏi thầm như thế. Trả lời chàng suốt bao nhiêu năm qua vẫn chỉ là tiếng gió đìu hiu ngoài song cửa, là tiếng lá cây xạc xào cứ mỗi lần Thu…

Chuông điện thoại reo vang, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tường. Chàng đặt ly cà phê đã nguội lạnh từ lâu xuống bàn và đứng dậy đi nhấc phone:

- Hello!

Bên kia đầu dây là giọng nói tươi trẻ, hơi có phần nhí nhảnh của Thi Nhiên:

- Thầy ơi, thầy có rảnh không?

Tường vờ hỏi:

- Chắc cô lại muốn đến nhờ vả, hỏi han bài vở nữa chứ gì? Giả sử tôi nói tôi không rảnh thì có được... yên thân không?

Có tiếng Thi Nhiên cười khúc khích:

- Dạ được chứ, thầy là thầy thì nói sao cũng… chẳng có trò nào dám cãi, nhưng em biết thầy sẽ không nỡ lòng nói "không" với một cô học trò ngoan ngoãn như em.

Vốn đã quen với cách nói chuyện "mèo khen mèo dài đuôi" của Thi Nhiên nên Tường làm ra vẻ… tỉnh bơ:

- Bây giờ Thi Nhiên cần gì?

Bên kia đầu dây chợt yên lặng vài giây làm Tường nghĩ chắc là Thi Nhiên giận (mà Thi Nhiên... giận thiệt!) và phải lên tiếng:

- Hello, Thi Nhiên đâu rồi? Có còn ở đó không?

Thi Nhiên trả lời nhưng giọng nói vui vẻ ban đầu đã không còn nữa, thay vào đó là cái giọng hờn mát rất con gái:

- Lúc nào thầy cũng chỉ nghĩ đến bài vở và luôn làm cho em có cảm giác là em… thường xuyên quấy rầy thầy. Hôm nay trong hãng, "người ta" được lãnh tiền thưởng, "người ta" muốn bao thầy một chầu phở để… đền ơn dạy dỗ như đã hứa mà cũng không được sao?

Biết là Thi Nhiên dỗi, Tường không đùa dai nữa mà vội đính chính:

- Thi Nhiên đừng phiền. Cám ơn Thi Nhiên đã có ý muốn "đền ơn" tôi mặc dù tôi không xem đó như một cái ơn mà chỉ là trách nhiệm bổn phận của một người cầm... phấn. Thi Nhiên đang học rất tốt trong lớp, chỉ ngần ấy thôi cũng đủ làm cho tôi rất đỗi vui lòng…

- Thầy này... thiệt tình, lúc "người ta" không nhờ vả giảng bài thì lại lôi ra hàng mớ... câu kệ như vậy đó. Tại trời se lạnh, em bỗng nhiên … thèm ăn một tô phở nóng và muốn mời thầy đi cùng chứ bộ. Ai lại đi ăn hàng một mình, trông kỳ chết!

- Thế cô gì… bạn của Thi Nhiên đâu rồi? Sao không rủ cô ấy cùng đi?

- Thầy muốn nhắc tới Khứ An đó ư? Chị Hai của Khứ An trở bịnh tim, Khứ An phải đưa chị ấy vào bịnh viện. Em cũng mới vừa ở đó về, thấy tội nghiệp lắm. Căn bịnh quái ác đã khiến chị ấy ngày thêm ốm xanh xương, chứ không thôi chị ấy đã là một người phụ nữ rất dịu dàng và xinh đẹp... Lúc nãy Khứ An khóc trên vai em khiến em cũng mủi lòng không cầm được nước mắt. Mạng sống của con người sao mà mong manh quá!

Nghe Thi Nhiên than thở, Tường cũng khẽ thở dài, thấy tội nghiệp cho chị của Khứ An dù đó là một người phụ nữ mà chàng chưa từng quen biết. Dường như bất hạnh không chừa xót một ai. Ai cũng có những niềm riêng, những nỗi đau riêng, dù cho đó là nỗi đau của tinh thần hay thể xác nhưng một khi đã gọi là "nỗi đau" thì sự thương hại của nó cũng có khác gì nhau?! Trên đời, mấy ai có được cuộc sống bình yên, ổn định và vô tư lự như Thi Nhiên hiện giờ. Tường thầm nói một mình "Thi Nhiên, em hãy cứ sống hồn nhiên như chim sáo, hãy hạnh phúc và khoẻ mạnh cho đến hết cuộc đời này, em nhé…”

Lại có tiếng Thi Nhiên giục giã (Thi Nhiên là vậy đó, thoáng buồn rồi lại thoáng vui ngay):

- Thầy à, chỉ là… được em bao đi ăn phở mà thầy cũng… cảm động đến đỗi không nói nên lời sao?

Tường biết chàng khó lòng từ chối, mà sự thật chàng cũng không muốn từ chối cô gái trẻ này nữa. Dường như mỗi khi trời se sắt lạnh, người ta dễ dàng cảm nhận sự cô đơn trống vắng và dễ dàng tìm đến với nhau hơn. Chàng đáp:

- Được rồi, bây giờ Thi Nhiên ở đâu? Có cần tôi tới rước không?

Chỉ đợi nghe có bao nhiêu đó, Thi Nhiên đã reo vui:

- Thôi thầy khỏi rước em. Hãy để em... rước thầy tại vì…

- Tại vì sao, cô chê tôi không biết lái xe à?

- Hi hi... không có phải, chỉ tại vì em hiện đang... đứng trước cửa nhà thầy. Úi da, lạnh quá!

Lời Thi Nhiên nói khiến Tường giật mình:

- Thi Nhiên đã đến nhà tôi rồi? Sao còn không vào, đứng chi ngoài đó mà than lạnh?

- Nãy giờ thầy có chịu mở cửa đâu mà vào? Nhưng thôi, em đợi thầy ở ngoài này, thầy mau mau đi, không thôi tiệm phở bán hết... nước lèo, họ sẽ múc nước lạnh đổ vào cho mình ăn đó...

Tường bật cười, nghĩ "Cô bé này quả thật là người có tâm hồn ăn uống!". Là Tường nghĩ lén thôi, chứ chàng... chẳng dại gì mà nói ra, biết chừng đâu Thi Nhiên lại... ngoe nguẩy giận hờn. Chàng đáp:

- Được rồi, bây giờ tôi cúp phone và... Thi Nhiên cho xin tôi một phút nhé!

- Một phút thôi nha. Em bắt đầu đếm nè... một... hai... ba...

oOo

(còn tiếp)
TiVi
#6 Posted : Thursday, November 3, 2005 8:39:13 AM(UTC)
TiVi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 215
Points: 0

Đâu Chỉ Là Niềm Đau (tt)

Buổi tối, phố xá lung linh những ánh đèn. Tường lái xe và Thi Nhiên ngồi bên cạnh. Ai đó nhìn vào sẽ nghĩ họ là một cặp tình nhân hạnh phúc. Trời se lạnh khiến cho Thi Nhiên đôi má đỏ hồng hay bởi tại cô e thẹn vì ý nghĩ thầm kín ấy? Ở cái tuổi hai mươi mấy chín mùi của cô, khao khát một tình yêu chân thật không phải là một điều khó hiểu. Cô có thể làm bạn bè rất tốt, rất tự nhiên đối với những người con trai đồng trang lứa, nhưng chưa có một ai làm cho trái tim cô bồi hồi xao động. Còn đối với Tường, chính buổi chiều hôm ấy, buổi chiều cô tìm đến văn phòng Tường để hỏi han bài vở, đã bắt đầu nhen nhúm trong lòng cô một thoáng bâng khuâng và sau đó cô cứ nhớ hoài bóng dáng Tường đứng lặng lẽ, cô đơn bên khung cửa sổ giữa áng chiều vàng vọt rơi rơi. Ai biết được bên trong cái vẻ tự tin và khá rắn rỏi của Thi Nhiên là một tâm hồn cũng biết dịu dàng, đa cảm? Ai biết được cô thầm ao ước có một ngày cô sẽ đi từng bước chân tình yêu thật nhẹ nhàng vào trú ngụ ngay giữa trái tim Tường? Khi đó, ba mẹ cô, anh Hai cô, cũng như mọi người xung quanh sẽ vì lo ngại cho cô mà phản đối nhưng cô sẽ kiên nhẫn giải thích với họ rằng "Tình yêu là tiếng nói của con tim chứ không phải là những nấc thang được đo bằng địa vị hay tuổi tác". Cô tin mọi người sẽ thông cảm bởi vì họ có thể cho cô những lời khuyên răn bổ ích để cô lâ'y đo’ làm nền tảng cho cuộc sống nhưng chỉ có cô, vâng, chính cô mới là người quyết định cho những vui buồn sướng khổ trong đời sống của mình chứ không phải là một ai khác.

Vừa lái xe, Tường vừa thắc mắc, không hiểu sao một Thi Nhiên thường ngày thích nói, thích cười lại bỗng dưng trở nên thật im lặng và dường như đang chìm đắm trong một ý nghĩ sâu xa, thầm kín. Không muốn cắt đứt dòng suy nghĩ của Thi Nhiên, chàng đưa tay vặn volume nhỏ lại rồi mới nhấn nút CD. Bài hát “Đâu Chỉ Là Niềm Đau”(1) quen thuộc vang lên:

Đâu chỉ là niềm đau
Ngày mai ta xa nhau, hai hướng đời sẽ khác,
Trả câu ân tình ngọt ngào

Tình em dù mỏng manh
Yêu anh, lòng chân thành
Thôi đành, em đứng lại, nhường lối về riêng anh

Giọt nước mắt theo mưa
Rót thêm, ngày bỗng thừa
Không có anh bên cạnh, tàn rồi một ước mơ

Ôi niềm đau, giữa niềm đau
Sao vẫn cứ nghe thương quá thuở ban đầu
Một niềm đau, trọn niềm đau
Âm thầm em khép kín, để… chúc lành cho nhau

Đâu chỉ là niềm đau
Hạnh phúc anh ngọt ngào
Cũng xem như hạnh phúc đời em hằng ước ao

Đâu chỉ là niềm đau
Hạnh phúc đến bạc đầu
Anh hứa đi, anh nhé
Dù mai này mất nhau…

Anh hứa đi, anh nhé
Dù mai này… mất nhau…


Bản nhạc dứt, lòng Thi Nhiên chùng xuống. Cô không nói gì, chỉ đưa mắt sang, lặng lẽ nhìn Tường. Cô thấy đôi mắt Tường cũng ngân ngấn, mênh mông. Và, dường như nơi một điểm nào đó của tâm hồn, họ đã... gặp nhau!

Với Tường, mặc dù đã nghe bản nhạc này đã hơn trăm lần, nhưng mỗi lần nghe lại Tường đều cảm thấy thật xúc động. Để cho cảm xúc lắng xuống, hồi lâu, Tường mới lên tiếng:

- Bài hát này nghe buồn quá phải không Thi Nhiên, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thích. Những lời lẽ đơn sơ, mộc mạc, không cầu kỳ ấy đã đánh động đến cảm xúc ở trong tôi thật nhiều. Tội nghiệp cho người … "đứng lại", nhường đường cho kẻ khác… sang sông…

- Thầy có nghĩ kẻ sang sông sẽ tìm được hạnh phúc như lời chúc không, hay cả hai sẽ mãi vương mang, đau xót cho một đoạn tình buồn?

- Không ngờ Thi Nhiên cũng nhạy cảm và... giàu tưởng tượng đến vậy!

- Hay là, thôi mình đừng đi ăn phở nữa, em muốn ngồi trong một khung cảnh êm đềm nào đó, hớp một ngụm cà phê nóng, nhìn sương khói mơ hồ lãng đãng rơi bên ngoài… cho cuộc đời có vẻ dịu dàng hơn một chút.

- Nhưng Thi Nhiên đang đói, không ăn sẽ có hại cho bao tử. Hay tôi chở Thi Nhiên đi đến chỗ này vừa có cà phê thật thơm, lại vừa có bánh mì Pháp nóng dòn cho Thi Nhiên nhâm nhi nữa, chịu không?

- Hôm nay em đặc biệt cho thầy có toàn quyền quyết định, thầy muốn đi đến đâu thì... Thi Nhiên sẽ theo thầy đến đó.

Nói xong, Thi Nhiên chợt thẹn. Dường như đây là lần đầu tiên cô tự xếp mình vào thế thụ động trước một người đàn ông.

Tường đáp, giọng vẫn... vô tư:

- Tôi nghĩ chỗ này hơi… cổ xưa một chút nhưng khi đến đó Thi Nhiên sẽ có cảm giác rất là bình yên…

- Vậy mỗi khi cần đến sự bình yên thầy vẫn tìm đến đó ư?

Tường cười, trêu Thi Nhiên:

- Phải rồi, khi nào muốn trốn một… Thi Nhiên vừa rắc rối vừa lý sự tôi lại tìm đến chỗ bình yên này…

- Vậy tại sao hôm nay thầy lại đưa em đến để khuấy động nơi bình yên của riêng thầy?

- Ơ... thì tại tôi... Thấy chưa, Thi Nhiên lại rắc rối và lý sự nữa rồi.. Tôi nói có sai đâu!

Thực sự, câu trả lời "chẳng đâu vào đâu" của Tường chỉ là để che đậy một câu trả thành thật khác mà chàng chưa thể nói ra.

Ừ nhỉ, tại sao chàng lại đưa Thi Nhiên đến đó để phá rối sự bình yên mà bấy lâu nay chàng cố tình tạo cho mình? Chàng đã bắt đầu sợ nỗi trống vắng cô đơn khi mỗi ngày phải đối diện với bốn bức tường hiu quạnh, phải dựa vào những gì đã qua để tiếp tục tồn tại rồi sao? Người ta bảo "Cuộc sống là những gì ở phía trước chứ không phải là bóng dáng của hôm qua", vậy mà, bấy lâu nay đời sống nội tâm của Tường cứ mãi lệ thuộc vào hôm qua. Chàng vẫn ăn, vẫn ngủ, vẫn thức, vẫn đi, vẫn đứng, vẫn cười, vẫn nói, vẫn hít thở bầu không khí của đất trời… như bao nhiêu người khác, nhưng nơi chốn tìm về của tâm hồn chàng sau đó là gì? Là một Tuệ Tâm đã mười mấy năm xa cách? Là cuộc tình duyên có đoạn khởi đầu mà bỏ quên phần kết thúc? Là cánh cửa lòng đã miệt mài khép kín và kiêu hãnh với thủy chung đợi chờ trong vô vọng? Hay tình yêu đầu tiên của Tường dành cho Tuệ Tâm sâu đậm và đẹp đẽ quá khiến chàng cảm thấy sẽ không có một người con gái nào khác hơn thay thế nàng được? Rồi một hôm, Thi Nhiên tình cờ ập đến bên chàng như một cơn gió mới khiến cho lòng chàng rung động và hay suy nghĩ vẩn vơ. Có lần trong giấc mơ, người đầu tiên Tường gặp là Tuệ Tâm, nhưng sau đó, nét mặt của Tuệ Tâm mờ dần, nhạt dần rồi từng đường nét, từng bờ môi, ánh mắt của Thi Nhiên cũng dần dần hiện lên thật rõ ràng và rạng rỡ. Thức giấc, đầu óc Tường vẫn chưa thôi hết phân vân, bàng hoàng giữa hai điều hư và thực. Chàng không tin dị đoan và cũng chẳng nghiêng về đời sống duy tâm, nhưng thông điệp trong giấc mơ có phải chăng là... điềm báo trước cho một điều gì đó, cho một sự đổi thay lớn sắp xảy ra, hay, Tuệ Tâm đang…quở trách chàng là đã không còn trọn vẹn thủy chung?!

"Mình sai rồi. Mình đi lạc rồi. Dừng lại! Hãy dừng lại thôi. Nếu không, mình sẽ đánh mất chính mình, đánh mất Tuệ Tâm và... đánh mất luôn cả Thi Nhiên! Thi Nhiên... Thi Nhiên... Em có hiểu không? Tôi đang dùng cái vẻ vô tư, đạo mạo bên ngoài để che đậy những đợt sóng ngầm từ phía bên trong. Tôi là ai? Là một giáo sư với đầy đủ tư cách của một nhà mô phạm hay chỉ là một tên... ngụy quân tử, một tên đạo đức giả? Dừng lại! Tôi phải dừng lại thôi trước khi tôi đi thêm những bước lạc lầm..." nhưng...

... nhưng Tường đã chẳng kịp dừng lại khi chiếc xe rẽ sang bên phải ở một góc đường... Chàng đã đi đến nơi chàng muốn đưa Thi Nhiên đến để... uống cà phê và ăn bánh mì Pháp. Đó là khu downtown của một thị trấn cổ với những Main street, Second street… nhỏ nhắn, mộng mơ nằm dưới những tàn cây. Lối sidewalks được lót bằng gạch đỏ. Thỉnh thoảng lại có một vài cổ xe ngựa chầm chầm đi qua. Thi Nhiên thích thú giương mắt nhìn. Đến đây, cô có cảm giác mình đang đi ngược trở về thế kỷ 17, 18 của một vương quốc Châu Âu nào đó mặc dù khu phố cổ này không cách xa chốn đô thị ồn ào, náo nhiệt bao nhiêu.

Tường dừng xe nơi parking lot của một quãng trường rộng rồi cùng Thi Nhiên đi bộ một khoảng khá xa . Đêm của tháng mười một, đường phố lung linh ánh đèn chờ đón những ngày lễ lớn. Đêm của tháng mười một, Thi Nhiên so vai lạnh. Tường cởi chiếc áo mặc ngoài khoác lên vai Thi Nhiên. Khoảng cách thầy trò giữa hai người dường như đang thu hẹp dần khi Thi Nhiên ngước lên nhìn Tường bằng ánh mắt long lanh thay cho lời cảm ơn. Những lời nói lúc này dường như không cần thiết, chỉ cần sự cảm nhận âm thầm thôi trái tim cũng đã đủ rung lên những nhịp nồng nàn.

oOo

Quán cà phê được trang trí theo kiểu Pháp, đơn sơ mà lại khá thơ mộng, trữ tình. Người nghệ sĩ dương cầm đang chơi bài “Chuyện Tình Romeo và Juliet”. Tường chọn góc bàn gần bên cửa sổ cho Thi Nhiên tha hồ nhìn ngắm phố đêm. Tâm hồn Thi Nhiên lâng lâng hòa theo tiếng nhạc...

"Tình ấy cao vời nghìn thu nào phai
Mắt môi người yêu những đêm trăng thềm
Ngát hương tình âu yếm

Tình đã đong đầy, cầu xin từ đây
Đừng lỡ làng, đừng úa phai như ngàn lá
Rơi trong chiều thu"
(2)

Khói cà phê ấm áp. Hương cà phê nồng nàn. Ánh mắt Thi Nhiên long lanh như những vì sao... Khung cảnh thật nên thơ và êm đềm quá. Tường chợt ao ước cho thời gian ngừng trôi, cho không gian lắng đọng để chàng có thể kéo dài giây phút này, hình ảnh này lâu hơn một chút. Và, quá khứ của Tường, của Tuệ Tâm như một làn sương mỏng dần tan bởi hiện tại ngọt ngào, thi vị ấy. Trong mắt Tường, trong lòng Tường bây giờ chỉ hiển hiện mỗi một Thi Nhiên.

Phải đâu là Tường phụ bỏ Tuệ Tâm! Sự mất mát, trống vắng của cuộc đời chàng mười mấy năm qua kể như là quá đủ. Nỗi đau của Tường cũng là nỗi đau của cả một thế hệ trẻ sau ngày mất nước. Tường còn giữ được mạng sống trong lần vượt biên lành ít, dữ nhiều kể ra cũng đã là một điều may mắn. Biết bao nhiêu người đã vĩnh viễn vùi thây trong lòng biển, biết bao nhiêu người đã vĩnh viễn nằm lại bên cánh rừng hiu quạnh nào đó của xứ sở chùa tháp Campuchia, và còn nhiều, nhiều nữa những đoạn trường, những thảm cảnh đã xảy ra trên số phận con người kể làm sao cho xiết. Nhưng thôi, hãy để cho Tường, cho Thi Nhiên có được những giờ phút riêng tư trọn vẹn dù rằng sau những giờ phút ấy đâu ai đoa’n biết trước được ngày mai.

- Thầy ơi, thầy đang nghĩ gì vậy?

Thi Nhiên đột ngột hỏi làm cho Tường hơi lúng túng:

- Nghĩ gì ư? Ồ, tôi đang nghĩ đến... quá khứ, hiện tại và cả tương lai...

Thi Nhiên pha trò:

- Nghĩ nhiều thế sao? Để em đoán thử nhé! Quá khứ thì chắc chắn là... không có em rồi, hiện tại... dĩ nhiên là có vì... em đang ngồi đây, ngay ở trước mặt thầy, thầy không muốn thấy cũng không được. Còn tương lai thì... sao hở thầy?

- Tương lai? Tôi mong tương lai cũng giống như hiện tại...

- Nghĩa là sao, câu nói của thầy tối như... đêm ba mươi, em nghe qua lại càng... thắc mắc.

- Nghĩa là tôi cũng mong có... Thi Nhiên ngồi trước mặt tôi hay... bên cạnh...

- Thầy...

Rồi dường như cả hai đều ngượng ngập. Tình cảm dành cho nhau đong đầy ở trong lòng, trong ánh mắt nhưng họ cảm thấy thật khó mở lời. Dù muốn dù không, dù nhận hay không nhận thì dòng sông tuổi tác giữa hai người vẫn còn lãng vãng ngay ở đó, chẳng phải đâu xa...

Thi Nhiên cúi xuống, nâng ly cà phê hớp vội một ngụm để che giấu sự lúng túng của mình. Có phải Tường có ý định muốn... tỏ tình với cô không hay chỉ là một lời nói suông trong lúc bất chợt rồi lời nói ấy cũng tan mau như gió để khi sáng mai thức dậy Tường sẽ lãng quên mọi thứ. Phải chi trong tình yêu, Thi Nhiên có nhiều kinh nghiệm hơn một chút thì cũng đở, đằng này cô như cánh chim non đang đứng nhìn trời cao đất rộng, lòng thật muốn bay lên nhưng vẫn còn sợ hãi, không biết đôi ca’nh nhỏ nhoi của mình có đủ sức vỗ nhịp nhàng để hòa lẫn vào cái không gian đang quyến rũ kia không và cái không gian đầy quyê’n rũ đó có sẳn sàng đón nhận cô không. Bất chợt cô nghĩ ngụm cà phê của mình... hơi đắng và có lẽ cô cần bỏ thêm một tí đường...

Đôi bàn tay của họ... tình cờ gặp nhau trên... nắp hủ đường... Trái tim họ chạm nhau ở một nhịp đập bỏ rơi... nhưng chẳng ai nhớ đến chuyện là phải... đòi lại bàn tay của mình. Vài giây trôi qua, Tường cuối cùng lên tiếng:

- Thi Nhiên... tôi...

Mắt Thi Nhiên long lanh và đôi má ửng hồng. Cô nói nhẹ nhàng qua hơi thở:

- Tường ơi, đừng xưng "tôi" vơ’i em nữa...

- Tôi...

- Nhìn xem, tay Tường đang cầm tay em kìa! "Tôi" gì mà lại cầm tay, không biết đâu, em bắt đền Tường đã làm hư tay em đấy...

- Tôi... anh sẽ đền tất cả phần đời còn lại của mình cho Thi Nhiên, chỉ ngại một điều, Thi Nhiên như đóa hoa vừa chớm nở, còn anh chẳng khác nào một cánh bướm đã mệt mỏi rả rời bởi cuộc đời nhiều giông bão... Sự trẻ trung của Thi Nhiên và sự già nua cằn cổi trong tâm hồn anh sẽ là một bước cản to lớn trong cuộc đời chúng ta, rồi còn gia đình, xã hội, những người xung quanh nữa, Thi Nhiên có biết không? Mà, tại sao anh lại nói những lời này với Thi Nhiên? Tại sao anh không yêu Thi Nhiên một cách lặng thầm để khỏi làm tổn thương đến em...

Tường nói một hơi trong xúc động. Cảm xúc của chàng, chàng không thể nào cản ngăn được nữa nên đành... chịu thua, để mặc cho nó tràn ngập, vỡ bờ. Thi Nhiên cũng xu’c động không kém... Mọi thứ xảy ra đúng như mơ ước của cô nhưng đến khi mơ ước đó trở thành sự thật, niềm hạnh phúc to lớn và vô biên quá khiê’n cô lúng túng, chẳng biết phải đón nhận như thế nào cho đúng, cho xứng đáng và trọn vẹn.

- Tường đừng đem sự chênh lệch của tuổi tác ra để... hù em có được không? Ba em lớn hơn mẹ em những tám tuổi mà hai người vẫn sống vơ’i nhau thật hòa hợp, thật vui vẻ, thật hạnh phúc cho mãi đến bây giờ. Trong khi đó, em có những người bạn khi lấy vợ, lấy chồng đã tìm người thật xứng đôi, thật vừa lứa nhưng chỉ mới lấy nhau chẳng được bao lâu là họ đã chia tay... Vậy thì, tuổi tác chẳng đóng vai trò hay ý nghĩa nào quan trọng trong tình cảm đâu Tường ạ... Cái chính là tình cảm của đối phương dành cho mình và tình cảm của mình dành cho đối phương có trọn vẹn, có đầy đủ để vượt qua những cản trở, những chông gai thử thách của đời sống không. Em không ngại phần em vì em biê’t rõ em nghĩ gì, muô’n gì. Em chỉ sợ Tường... không dành tình cảm trọn vẹn cho em... bởi vì, em thường bắt gặp những lúc Tường tư lự, ánh mắt xa xăm như đang sống trong thế giới nào đó kha’c hơn là hiện tại... nhưng, em sẽ không hỏi, không thắc mắc đâu. Em tôn trọng Tường cũng như tôn trọng quá khứ của Tường. Em chỉ cần biết đến hiện tại hôm nay mà thôi... Hãy nói với em đi, Tường có thương em đủ để vượt qua những thử thách và chông gai trước mắt không?

- Thi Nhiên, những lời nói của em làm cho anh thật xúc động... nhưng dù sao đó cũng chỉ là những suy nghĩ giản đơn của một cô ga’i mới lớn, chưa từng trải qua những sóng gió của cuộc đời... Nhớ ngày xưa, có một lần anh xem phim Song Ngoại dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên của nữ sĩ Quỳnh Dao, hình ảnh thầy Khang Nam ở cuối phim bây giờ theo ám ảnh anh mỗi khi anh nghĩ đến em. Đó là một hình ảnh khá... thương tâm nếu không muốn nói là... thê thảm.... Có bao giờ nó sẽ trở thành hình ảnh của anh ở tương lai không? Em nên nhớ, khoảng cách của 15 tuổi khác hơn là khoảng cách của 8 tuổi hay 5 tuổi... bởi vì 15 năm đủ để chia ra lằn ranh giới giữa hai thế hệ khác nhau... Sự thật, anh không lo cho anh mà chỉ ngại cho em. Anh sợ anh làm tổn thương em, sợ không mang đến cho em trọn vẹn niềm hạnh phúc mà em đáng được hưởng đến suốt cả cuộc đời...

- Tường là Tường còn em là Thi Nhiên, mình không phải là những nhân vật trong phim hay trong tiểu thuyết Quỳnh Dao. Tại sao Tường không nghĩ hình ảnh trong tương lai của Tường sẽ là... một người vui cười với hạnh phúc và mãn nguyện với yêu thương?

- Thi Nhiên, em thật là... bướng bĩnh, có biết không nghe lời anh bây giờ, ngày sau em sẽ phải hối hận không?

- Em không cần biết, em chỉ biết rằng bây giờ em... em sắp giận rồi đó. Tường làm như là em đang kề... dao vô cổ Tường bắt Tường phải thương em vậy... Người ta là con gái, dù sao cũng có tự ái chứ bộ...

Thi Nhiên nói câu đó bằng ánh mắt dỗi hờn và đôi môi nũng nịu... để thêm một lần nữa, Tường đành chịu thua. Tình yêu chưa có ai định nghĩa được một cách trọn vẹn và đầy đủ đâu. Tường cũng vậy, chàng chỉ biết tình yêu trên cõi đời này thực sự hiện diện và mầu nhiệm đến lạ kỳ.

Người nghệ sĩ dương cầm đúng lúc đó chuyển sang bản nhạc Love Story. Hai má ửng hồng, mắt, môi đong đầy hạnh phúc, Thi Nhiên khe khẽ hát theo

"Biết dùng lời rất khó -
Để mà nói rõ... Ôi biết nói gì? Cuộc tình lớn quá!
Chuyện tình đáng nhớ
Tuy cũ như là biển già trắng xóa
Cuộc tình quý giá
Như những ngọc ngà người dành cho ta
Ôi biết nói gì?"
(3)

Lúc này đây, tình cảm đang chín mùi ở trong tim, trong từng ý nghĩ, cả Tường và Thi Nhiên đều sẳn sàng cho và nhận thì họ đâu cần thiết phải no’i thêm điều gì nữa. Ngày mai, có là những ngày vui vẻ và hạnh phu’c không nào ai biết được nhưng có nhau hôm nay hãy xem là đã đủ... Đêm trữ tình, đêm hữu ý, đêm ôm ấp, choàng lấy những người yêu nhau...

(còn tiếp)
______________________

(1) - Thực tế không có... bài hát này...
(2) - Chuyện Tình Romeo và Juliet
(3) - Love Story
Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.