Đâu Chỉ Là Niềm Đau (tt)
Buổi tối, phố xá lung linh những ánh đèn. Tường lái xe và Thi Nhiên ngồi bên cạnh. Ai đó nhìn vào sẽ nghĩ họ là một cặp tình nhân hạnh phúc. Trời se lạnh khiến cho Thi Nhiên đôi má đỏ hồng hay bởi tại cô e thẹn vì ý nghĩ thầm kín ấy? Ở cái tuổi hai mươi mấy chín mùi của cô, khao khát một tình yêu chân thật không phải là một điều khó hiểu. Cô có thể làm bạn bè rất tốt, rất tự nhiên đối với những người con trai đồng trang lứa, nhưng chưa có một ai làm cho trái tim cô bồi hồi xao động. Còn đối với Tường, chính buổi chiều hôm ấy, buổi chiều cô tìm đến văn phòng Tường để hỏi han bài vở, đã bắt đầu nhen nhúm trong lòng cô một thoáng bâng khuâng và sau đó cô cứ nhớ hoài bóng dáng Tường đứng lặng lẽ, cô đơn bên khung cửa sổ giữa áng chiều vàng vọt rơi rơi. Ai biết được bên trong cái vẻ tự tin và khá rắn rỏi của Thi Nhiên là một tâm hồn cũng biết dịu dàng, đa cảm? Ai biết được cô thầm ao ước có một ngày cô sẽ đi từng bước chân tình yêu thật nhẹ nhàng vào trú ngụ ngay giữa trái tim Tường? Khi đó, ba mẹ cô, anh Hai cô, cũng như mọi người xung quanh sẽ vì lo ngại cho cô mà phản đối nhưng cô sẽ kiên nhẫn giải thích với họ rằng "Tình yêu là tiếng nói của con tim chứ không phải là những nấc thang được đo bằng địa vị hay tuổi tác". Cô tin mọi người sẽ thông cảm bởi vì họ có thể cho cô những lời khuyên răn bổ ích để cô lâ'y đo’ làm nền tảng cho cuộc sống nhưng chỉ có cô, vâng, chính cô mới là người quyết định cho những vui buồn sướng khổ trong đời sống của mình chứ không phải là một ai khác.
Vừa lái xe, Tường vừa thắc mắc, không hiểu sao một Thi Nhiên thường ngày thích nói, thích cười lại bỗng dưng trở nên thật im lặng và dường như đang chìm đắm trong một ý nghĩ sâu xa, thầm kín. Không muốn cắt đứt dòng suy nghĩ của Thi Nhiên, chàng đưa tay vặn volume nhỏ lại rồi mới nhấn nút CD. Bài hát “Đâu Chỉ Là Niềm Đau”(1) quen thuộc vang lên:
Đâu chỉ là niềm đau
Ngày mai ta xa nhau, hai hướng đời sẽ khác,
Trả câu ân tình ngọt ngào
Tình em dù mỏng manh
Yêu anh, lòng chân thành
Thôi đành, em đứng lại, nhường lối về riêng anh
Giọt nước mắt theo mưa
Rót thêm, ngày bỗng thừa
Không có anh bên cạnh, tàn rồi một ước mơ
Ôi niềm đau, giữa niềm đau
Sao vẫn cứ nghe thương quá thuở ban đầu
Một niềm đau, trọn niềm đau
Âm thầm em khép kín, để… chúc lành cho nhau
Đâu chỉ là niềm đau
Hạnh phúc anh ngọt ngào
Cũng xem như hạnh phúc đời em hằng ước ao
Đâu chỉ là niềm đau
Hạnh phúc đến bạc đầu
Anh hứa đi, anh nhé
Dù mai này mất nhau…
Anh hứa đi, anh nhé
Dù mai này… mất nhau…
Bản nhạc dứt, lòng Thi Nhiên chùng xuống. Cô không nói gì, chỉ đưa mắt sang, lặng lẽ nhìn Tường. Cô thấy đôi mắt Tường cũng ngân ngấn, mênh mông. Và, dường như nơi một điểm nào đó của tâm hồn, họ đã... gặp nhau!
Với Tường, mặc dù đã nghe bản nhạc này đã hơn trăm lần, nhưng mỗi lần nghe lại Tường đều cảm thấy thật xúc động. Để cho cảm xúc lắng xuống, hồi lâu, Tường mới lên tiếng:
- Bài hát này nghe buồn quá phải không Thi Nhiên, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thích. Những lời lẽ đơn sơ, mộc mạc, không cầu kỳ ấy đã đánh động đến cảm xúc ở trong tôi thật nhiều. Tội nghiệp cho người … "đứng lại", nhường đường cho kẻ khác… sang sông…
- Thầy có nghĩ kẻ sang sông sẽ tìm được hạnh phúc như lời chúc không, hay cả hai sẽ mãi vương mang, đau xót cho một đoạn tình buồn?
- Không ngờ Thi Nhiên cũng nhạy cảm và... giàu tưởng tượng đến vậy!
- Hay là, thôi mình đừng đi ăn phở nữa, em muốn ngồi trong một khung cảnh êm đềm nào đó, hớp một ngụm cà phê nóng, nhìn sương khói mơ hồ lãng đãng rơi bên ngoài… cho cuộc đời có vẻ dịu dàng hơn một chút.
- Nhưng Thi Nhiên đang đói, không ăn sẽ có hại cho bao tử. Hay tôi chở Thi Nhiên đi đến chỗ này vừa có cà phê thật thơm, lại vừa có bánh mì Pháp nóng dòn cho Thi Nhiên nhâm nhi nữa, chịu không?
- Hôm nay em đặc biệt cho thầy có toàn quyền quyết định, thầy muốn đi đến đâu thì... Thi Nhiên sẽ theo thầy đến đó.
Nói xong, Thi Nhiên chợt thẹn. Dường như đây là lần đầu tiên cô tự xếp mình vào thế thụ động trước một người đàn ông.
Tường đáp, giọng vẫn... vô tư:
- Tôi nghĩ chỗ này hơi… cổ xưa một chút nhưng khi đến đó Thi Nhiên sẽ có cảm giác rất là bình yên…
- Vậy mỗi khi cần đến sự bình yên thầy vẫn tìm đến đó ư?
Tường cười, trêu Thi Nhiên:
- Phải rồi, khi nào muốn trốn một… Thi Nhiên vừa rắc rối vừa lý sự tôi lại tìm đến chỗ bình yên này…
- Vậy tại sao hôm nay thầy lại đưa em đến để khuấy động nơi bình yên của riêng thầy?
- Ơ... thì tại tôi... Thấy chưa, Thi Nhiên lại rắc rối và lý sự nữa rồi.. Tôi nói có sai đâu!
Thực sự, câu trả lời "chẳng đâu vào đâu" của Tường chỉ là để che đậy một câu trả thành thật khác mà chàng chưa thể nói ra.
Ừ nhỉ, tại sao chàng lại đưa Thi Nhiên đến đó để phá rối sự bình yên mà bấy lâu nay chàng cố tình tạo cho mình? Chàng đã bắt đầu sợ nỗi trống vắng cô đơn khi mỗi ngày phải đối diện với bốn bức tường hiu quạnh, phải dựa vào những gì đã qua để tiếp tục tồn tại rồi sao? Người ta bảo "Cuộc sống là những gì ở phía trước chứ không phải là bóng dáng của hôm qua", vậy mà, bấy lâu nay đời sống nội tâm của Tường cứ mãi lệ thuộc vào hôm qua. Chàng vẫn ăn, vẫn ngủ, vẫn thức, vẫn đi, vẫn đứng, vẫn cười, vẫn nói, vẫn hít thở bầu không khí của đất trời… như bao nhiêu người khác, nhưng nơi chốn tìm về của tâm hồn chàng sau đó là gì? Là một Tuệ Tâm đã mười mấy năm xa cách? Là cuộc tình duyên có đoạn khởi đầu mà bỏ quên phần kết thúc? Là cánh cửa lòng đã miệt mài khép kín và kiêu hãnh với thủy chung đợi chờ trong vô vọng? Hay tình yêu đầu tiên của Tường dành cho Tuệ Tâm sâu đậm và đẹp đẽ quá khiến chàng cảm thấy sẽ không có một người con gái nào khác hơn thay thế nàng được? Rồi một hôm, Thi Nhiên tình cờ ập đến bên chàng như một cơn gió mới khiến cho lòng chàng rung động và hay suy nghĩ vẩn vơ. Có lần trong giấc mơ, người đầu tiên Tường gặp là Tuệ Tâm, nhưng sau đó, nét mặt của Tuệ Tâm mờ dần, nhạt dần rồi từng đường nét, từng bờ môi, ánh mắt của Thi Nhiên cũng dần dần hiện lên thật rõ ràng và rạng rỡ. Thức giấc, đầu óc Tường vẫn chưa thôi hết phân vân, bàng hoàng giữa hai điều hư và thực. Chàng không tin dị đoan và cũng chẳng nghiêng về đời sống duy tâm, nhưng thông điệp trong giấc mơ có phải chăng là... điềm báo trước cho một điều gì đó, cho một sự đổi thay lớn sắp xảy ra, hay, Tuệ Tâm đang…quở trách chàng là đã không còn trọn vẹn thủy chung?!
"Mình sai rồi. Mình đi lạc rồi. Dừng lại! Hãy dừng lại thôi. Nếu không, mình sẽ đánh mất chính mình, đánh mất Tuệ Tâm và... đánh mất luôn cả Thi Nhiên! Thi Nhiên... Thi Nhiên... Em có hiểu không? Tôi đang dùng cái vẻ vô tư, đạo mạo bên ngoài để che đậy những đợt sóng ngầm từ phía bên trong. Tôi là ai? Là một giáo sư với đầy đủ tư cách của một nhà mô phạm hay chỉ là một tên... ngụy quân tử, một tên đạo đức giả? Dừng lại! Tôi phải dừng lại thôi trước khi tôi đi thêm những bước lạc lầm..." nhưng...
... nhưng Tường đã chẳng kịp dừng lại khi chiếc xe rẽ sang bên phải ở một góc đường... Chàng đã đi đến nơi chàng muốn đưa Thi Nhiên đến để... uống cà phê và ăn bánh mì Pháp. Đó là khu downtown của một thị trấn cổ với những Main street, Second street… nhỏ nhắn, mộng mơ nằm dưới những tàn cây. Lối sidewalks được lót bằng gạch đỏ. Thỉnh thoảng lại có một vài cổ xe ngựa chầm chầm đi qua. Thi Nhiên thích thú giương mắt nhìn. Đến đây, cô có cảm giác mình đang đi ngược trở về thế kỷ 17, 18 của một vương quốc Châu Âu nào đó mặc dù khu phố cổ này không cách xa chốn đô thị ồn ào, náo nhiệt bao nhiêu.
Tường dừng xe nơi parking lot của một quãng trường rộng rồi cùng Thi Nhiên đi bộ một khoảng khá xa . Đêm của tháng mười một, đường phố lung linh ánh đèn chờ đón những ngày lễ lớn. Đêm của tháng mười một, Thi Nhiên so vai lạnh. Tường cởi chiếc áo mặc ngoài khoác lên vai Thi Nhiên. Khoảng cách thầy trò giữa hai người dường như đang thu hẹp dần khi Thi Nhiên ngước lên nhìn Tường bằng ánh mắt long lanh thay cho lời cảm ơn. Những lời nói lúc này dường như không cần thiết, chỉ cần sự cảm nhận âm thầm thôi trái tim cũng đã đủ rung lên những nhịp nồng nàn.
oOo
Quán cà phê được trang trí theo kiểu Pháp, đơn sơ mà lại khá thơ mộng, trữ tình. Người nghệ sĩ dương cầm đang chơi bài “Chuyện Tình Romeo và Juliet”. Tường chọn góc bàn gần bên cửa sổ cho Thi Nhiên tha hồ nhìn ngắm phố đêm. Tâm hồn Thi Nhiên lâng lâng hòa theo tiếng nhạc...
"Tình ấy cao vời nghìn thu nào phai
Mắt môi người yêu những đêm trăng thềm
Ngát hương tình âu yếm
Tình đã đong đầy, cầu xin từ đây
Đừng lỡ làng, đừng úa phai như ngàn lá
Rơi trong chiều thu"(2)
Khói cà phê ấm áp. Hương cà phê nồng nàn. Ánh mắt Thi Nhiên long lanh như những vì sao... Khung cảnh thật nên thơ và êm đềm quá. Tường chợt ao ước cho thời gian ngừng trôi, cho không gian lắng đọng để chàng có thể kéo dài giây phút này, hình ảnh này lâu hơn một chút. Và, quá khứ của Tường, của Tuệ Tâm như một làn sương mỏng dần tan bởi hiện tại ngọt ngào, thi vị ấy. Trong mắt Tường, trong lòng Tường bây giờ chỉ hiển hiện mỗi một Thi Nhiên.
Phải đâu là Tường phụ bỏ Tuệ Tâm! Sự mất mát, trống vắng của cuộc đời chàng mười mấy năm qua kể như là quá đủ. Nỗi đau của Tường cũng là nỗi đau của cả một thế hệ trẻ sau ngày mất nước. Tường còn giữ được mạng sống trong lần vượt biên lành ít, dữ nhiều kể ra cũng đã là một điều may mắn. Biết bao nhiêu người đã vĩnh viễn vùi thây trong lòng biển, biết bao nhiêu người đã vĩnh viễn nằm lại bên cánh rừng hiu quạnh nào đó của xứ sở chùa tháp Campuchia, và còn nhiều, nhiều nữa những đoạn trường, những thảm cảnh đã xảy ra trên số phận con người kể làm sao cho xiết. Nhưng thôi, hãy để cho Tường, cho Thi Nhiên có được những giờ phút riêng tư trọn vẹn dù rằng sau những giờ phút ấy đâu ai đoa’n biết trước được ngày mai.
- Thầy ơi, thầy đang nghĩ gì vậy?
Thi Nhiên đột ngột hỏi làm cho Tường hơi lúng túng:
- Nghĩ gì ư? Ồ, tôi đang nghĩ đến... quá khứ, hiện tại và cả tương lai...
Thi Nhiên pha trò:
- Nghĩ nhiều thế sao? Để em đoán thử nhé! Quá khứ thì chắc chắn là... không có em rồi, hiện tại... dĩ nhiên là có vì... em đang ngồi đây, ngay ở trước mặt thầy, thầy không muốn thấy cũng không được. Còn tương lai thì... sao hở thầy?
- Tương lai? Tôi mong tương lai cũng giống như hiện tại...
- Nghĩa là sao, câu nói của thầy tối như... đêm ba mươi, em nghe qua lại càng... thắc mắc.
- Nghĩa là tôi cũng mong có... Thi Nhiên ngồi trước mặt tôi hay... bên cạnh...
- Thầy...
Rồi dường như cả hai đều ngượng ngập. Tình cảm dành cho nhau đong đầy ở trong lòng, trong ánh mắt nhưng họ cảm thấy thật khó mở lời. Dù muốn dù không, dù nhận hay không nhận thì dòng sông tuổi tác giữa hai người vẫn còn lãng vãng ngay ở đó, chẳng phải đâu xa...
Thi Nhiên cúi xuống, nâng ly cà phê hớp vội một ngụm để che giấu sự lúng túng của mình. Có phải Tường có ý định muốn... tỏ tình với cô không hay chỉ là một lời nói suông trong lúc bất chợt rồi lời nói ấy cũng tan mau như gió để khi sáng mai thức dậy Tường sẽ lãng quên mọi thứ. Phải chi trong tình yêu, Thi Nhiên có nhiều kinh nghiệm hơn một chút thì cũng đở, đằng này cô như cánh chim non đang đứng nhìn trời cao đất rộng, lòng thật muốn bay lên nhưng vẫn còn sợ hãi, không biết đôi ca’nh nhỏ nhoi của mình có đủ sức vỗ nhịp nhàng để hòa lẫn vào cái không gian đang quyến rũ kia không và cái không gian đầy quyê’n rũ đó có sẳn sàng đón nhận cô không. Bất chợt cô nghĩ ngụm cà phê của mình... hơi đắng và có lẽ cô cần bỏ thêm một tí đường...
Đôi bàn tay của họ... tình cờ gặp nhau trên... nắp hủ đường... Trái tim họ chạm nhau ở một nhịp đập bỏ rơi... nhưng chẳng ai nhớ đến chuyện là phải... đòi lại bàn tay của mình. Vài giây trôi qua, Tường cuối cùng lên tiếng:
- Thi Nhiên... tôi...
Mắt Thi Nhiên long lanh và đôi má ửng hồng. Cô nói nhẹ nhàng qua hơi thở:
- Tường ơi, đừng xưng "tôi" vơ’i em nữa...
- Tôi...
- Nhìn xem, tay Tường đang cầm tay em kìa! "Tôi" gì mà lại cầm tay, không biết đâu, em bắt đền Tường đã làm hư tay em đấy...
- Tôi... anh sẽ đền tất cả phần đời còn lại của mình cho Thi Nhiên, chỉ ngại một điều, Thi Nhiên như đóa hoa vừa chớm nở, còn anh chẳng khác nào một cánh bướm đã mệt mỏi rả rời bởi cuộc đời nhiều giông bão... Sự trẻ trung của Thi Nhiên và sự già nua cằn cổi trong tâm hồn anh sẽ là một bước cản to lớn trong cuộc đời chúng ta, rồi còn gia đình, xã hội, những người xung quanh nữa, Thi Nhiên có biết không? Mà, tại sao anh lại nói những lời này với Thi Nhiên? Tại sao anh không yêu Thi Nhiên một cách lặng thầm để khỏi làm tổn thương đến em...
Tường nói một hơi trong xúc động. Cảm xúc của chàng, chàng không thể nào cản ngăn được nữa nên đành... chịu thua, để mặc cho nó tràn ngập, vỡ bờ. Thi Nhiên cũng xu’c động không kém... Mọi thứ xảy ra đúng như mơ ước của cô nhưng đến khi mơ ước đó trở thành sự thật, niềm hạnh phúc to lớn và vô biên quá khiê’n cô lúng túng, chẳng biết phải đón nhận như thế nào cho đúng, cho xứng đáng và trọn vẹn.
- Tường đừng đem sự chênh lệch của tuổi tác ra để... hù em có được không? Ba em lớn hơn mẹ em những tám tuổi mà hai người vẫn sống vơ’i nhau thật hòa hợp, thật vui vẻ, thật hạnh phúc cho mãi đến bây giờ. Trong khi đó, em có những người bạn khi lấy vợ, lấy chồng đã tìm người thật xứng đôi, thật vừa lứa nhưng chỉ mới lấy nhau chẳng được bao lâu là họ đã chia tay... Vậy thì, tuổi tác chẳng đóng vai trò hay ý nghĩa nào quan trọng trong tình cảm đâu Tường ạ... Cái chính là tình cảm của đối phương dành cho mình và tình cảm của mình dành cho đối phương có trọn vẹn, có đầy đủ để vượt qua những cản trở, những chông gai thử thách của đời sống không. Em không ngại phần em vì em biê’t rõ em nghĩ gì, muô’n gì. Em chỉ sợ Tường... không dành tình cảm trọn vẹn cho em... bởi vì, em thường bắt gặp những lúc Tường tư lự, ánh mắt xa xăm như đang sống trong thế giới nào đó kha’c hơn là hiện tại... nhưng, em sẽ không hỏi, không thắc mắc đâu. Em tôn trọng Tường cũng như tôn trọng quá khứ của Tường. Em chỉ cần biết đến hiện tại hôm nay mà thôi... Hãy nói với em đi, Tường có thương em đủ để vượt qua những thử thách và chông gai trước mắt không?
- Thi Nhiên, những lời nói của em làm cho anh thật xúc động... nhưng dù sao đó cũng chỉ là những suy nghĩ giản đơn của một cô ga’i mới lớn, chưa từng trải qua những sóng gió của cuộc đời... Nhớ ngày xưa, có một lần anh xem phim Song Ngoại dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên của nữ sĩ Quỳnh Dao, hình ảnh thầy Khang Nam ở cuối phim bây giờ theo ám ảnh anh mỗi khi anh nghĩ đến em. Đó là một hình ảnh khá... thương tâm nếu không muốn nói là... thê thảm.... Có bao giờ nó sẽ trở thành hình ảnh của anh ở tương lai không? Em nên nhớ, khoảng cách của 15 tuổi khác hơn là khoảng cách của 8 tuổi hay 5 tuổi... bởi vì 15 năm đủ để chia ra lằn ranh giới giữa hai thế hệ khác nhau... Sự thật, anh không lo cho anh mà chỉ ngại cho em. Anh sợ anh làm tổn thương em, sợ không mang đến cho em trọn vẹn niềm hạnh phúc mà em đáng được hưởng đến suốt cả cuộc đời...
- Tường là Tường còn em là Thi Nhiên, mình không phải là những nhân vật trong phim hay trong tiểu thuyết Quỳnh Dao. Tại sao Tường không nghĩ hình ảnh trong tương lai của Tường sẽ là... một người vui cười với hạnh phúc và mãn nguyện với yêu thương?
- Thi Nhiên, em thật là... bướng bĩnh, có biết không nghe lời anh bây giờ, ngày sau em sẽ phải hối hận không?
- Em không cần biết, em chỉ biết rằng bây giờ em... em sắp giận rồi đó. Tường làm như là em đang kề... dao vô cổ Tường bắt Tường phải thương em vậy... Người ta là con gái, dù sao cũng có tự ái chứ bộ...
Thi Nhiên nói câu đó bằng ánh mắt dỗi hờn và đôi môi nũng nịu... để thêm một lần nữa, Tường đành chịu thua. Tình yêu chưa có ai định nghĩa được một cách trọn vẹn và đầy đủ đâu. Tường cũng vậy, chàng chỉ biết tình yêu trên cõi đời này thực sự hiện diện và mầu nhiệm đến lạ kỳ.
Người nghệ sĩ dương cầm đúng lúc đó chuyển sang bản nhạc Love Story. Hai má ửng hồng, mắt, môi đong đầy hạnh phúc, Thi Nhiên khe khẽ hát theo
"Biết dùng lời rất khó -
Để mà nói rõ... Ôi biết nói gì? Cuộc tình lớn quá!
Chuyện tình đáng nhớ
Tuy cũ như là biển già trắng xóa
Cuộc tình quý giá
Như những ngọc ngà người dành cho ta
Ôi biết nói gì?"(3)
Lúc này đây, tình cảm đang chín mùi ở trong tim, trong từng ý nghĩ, cả Tường và Thi Nhiên đều sẳn sàng cho và nhận thì họ đâu cần thiết phải no’i thêm điều gì nữa. Ngày mai, có là những ngày vui vẻ và hạnh phu’c không nào ai biết được nhưng có nhau hôm nay hãy xem là đã đủ... Đêm trữ tình, đêm hữu ý, đêm ôm ấp, choàng lấy những người yêu nhau...
(còn tiếp)
______________________
(1) - Thực tế không có... bài hát này...
(2) - Chuyện Tình Romeo và Juliet
(3) - Love Story