Đúng hai tháng trôi qua, bao nhiêu là sóng gió trong đời em, em yêu một người và được một người khác yêu. Sau cùng cả hai đều đi ra khỏi đời em gần như cùng một lúc, người em yêu từ bỏ em và người yêu em bị em xa cách, em đau khổ bao nhiêu vì bị người em yêu từ bỏ, và em cũng biết là người bị em từ bỏ cũng khổ đau y như vậy, nhưng tình yêu không phải là thứ có thể xin mà có được, thì cũng không thể vì thương hại mà có thể ban cho. Muôn đời nỗi khổ của yêu đương.
Bao nhiêu người đang chờ đợi em, họ muốn gặp em, thời gian không còn bao nhiêu mà sao nợ tình luôn vướng víu.
L tới chơi và ngủ lại, hai đứa em nằm một giường và trò chuyện râm ran. Có khi nào chỉ mới quen nhau mà em đã dám mời người ta về ngủ lại hay không? Nhưng với L thì em thấy có vẻ tin cậy liền, em có nói với L là khi nào thấy em nhắm mắt ngủ thì L cứ tự nhiên tắt đèn và đi về phòng dành riêng cho khách. L có giọng nói đặc biệt nhõng nhẽo như trẻ thơ, khi cười rộng mở thì đôi mắt cũng như cười theo.
Mười giờ khuya mà ba người lang thang trong thành phố. Những ngọn đèn chào mừng lễ đã được thắp lên. Em thèm một ly cà phê, cùng nhau ghé vào quán bên đường, chỉ vừa kịp mỗi người một ly thật nóng, và cầm lấy mang về xe, ngồi nhâm nhi và trò chuyện. Em tạm quên người em yêu, nhưng khi nhìn màu trời đen thẳm, em chợt nhớ người em yêu vô cùng. Nhớ giây phút cùng nằm nhìn tuyết rơi lả tả ngòai trời, nhớ những ly bia cùng nhau nhắm nháp, nhớ con thác 7 tầng hai đứa đã cùng trèo lên đó ngắm xem. Còn chuyến đi vào sòng bài mà người bảo là thèm nghe tiếng bạc rơi leng keng. Em để cho người ở lại sòng bài, em trở lại khách sạn, nhưng vừa đóng cửa thì nghe tiếng người về vì một phút xa em cũng làm người nhung nhớ. Vậy mà giờ đây ....