Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Di ngôn của Bà
Vi_Hoang
#1 Posted : Sunday, January 23, 2005 4:00:00 PM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Lời người viết: Đây là nỗi niềm tâm tư khắc khỏai của một cụ bà đã ngòai 80, bạn tôi, mà có lẽ cũng là tâm sự của một số quý vị cao niên nơ hải ngọai. Bà không nao núng sợ hãi ngày vĩnh viễn ra đi, chỉ ưu phiền trong cảnh xế chiều, đơn độc nơi quê người. Hồi tường lại quãng đời lắm gian truân, nhiều cay đằng nhưng không hiềm những nghĩa cử, ân tình, bà muốn chia xẻ kinh nghiệm sống của bà cùng đám con cháu. Tôi xin ghi lại di ngôn của bà.
Huỳnh thị Tâm

Thương gởi các cháu của Bà,
Hôm nay ngày đâu năm, trong không khí trang nghiêm của ngày Tết, bà trải hết cỏi lòng tâm sự cùng các cháu. Bà sẽ kể lại cuộc đời truân chuyên và những phấn đấu chống nghịch cảnh của bà, chẳng khác gì con thuyền cố vượt qua cơn bão táp.
Bà không may mẹ bà sinh bà khó khăn. Khi cất tiếng khóc chào đời thì cũng là lúc mẹ bà vĩnh viển ra đi. Tám tháng sau tang mẹ, thân phụ bà tục huyền. Bà được giao cho người làm và bà dì ghẻ chăm sóc, vì ông thường vắng nhà chở hàng đi bán xa; đôi khi ba bốn tháng mới về. Thuở ấy chỉ có phương tiện ghe thuyền để xê dịch. Bà dì ghẻ đối xử với bà cay nghiệt. Có lúc bà đã ví thân phận mình như con Cám trong truyện cổ tích mà bà thường kể cho các cháu nghe hồi các cháu còn bé tí ti. Cũng may bà còn thình thương của bố. Bố bà rất thương bà nên cho bà học hết trung học Pháp. Khi bà vừ 18 tuổi, bà dì ghẻ tỉ tê cùng bố bà xúi gả bà cho người cháu gọi bằng cô. Người này bà không hề quen biết, thậm chí còn chưa thấy mặt lần nào. Dụng ý của bà dì ghẻ là chuyển gia tài của bố về bên họ hàng của bà. Thật ra, chỉ sau khi khôn lớn bà mới suy nghiệm ra điều này.
Bà vừa thi trung học xong, hai tháng sau nhà trai làm lễ hỏi. Rồi có diện tín báo tin bà mẹ chồng tương lai qua đời vì bện tim. Bà nghĩ là đám cưới sẽ được hoản lại; nhưng không! Nhà trai xin cưới buông tang! Bà viết một lá thư cho hôn phu, kể hoàn cảnh mồ côi mẹ sớm/ Đọc thư hồi âm bà mới biết người chồng tương lai vừa ía học vừa kém hiểu biết. Bà năn nỉ bố xin trả lễ hỏi. Nào ngờ mẹ ghẻ nổi giận, la lối om xòm còn hăm dọa trừng phạt, đem bà bỏ trên bè chuối rồi thả trôi sông.
Điều bà lo sợ nhất rồi cũng đến. Đám cưới! Viện cớ cưới buông tang! Nhà trai tổ chức đám cưới rất đơn giản. Xe hoa là một chiếc xe hơi thuê mục nát, thê thảm. Ngày bà lên xe hoa, cả nhà khóc tiển đưa. Đám cưới giống như một đám tang. Bố bà vừa buồn, vừa giận nên không cho hồi môn. Thuở ấy bà còn khờ dại, thầm nghĩ "về nhà chồng vài ba tháng, nhưng giử trinh tiết, nếu thấy không hung sống được thì bỏ về, lấy ai chả được".
Khi còn ở với bố, bà quen sống trong ngôi nhà khang trang, nay bước vào "phòng the hoa chúc" bà bật ngữa. Căn phòng dành cho vợ chồng bà là một góc xó dơ bẩn, tối tăm, trong một nhà khi, nền đất, nồng nặc mùi hôi mốc. Đồ đạc chỉ vỏn vẹn một cái giường cũ kỷ, một cái tủ đã mọt, và một tấm màn hoen ố, bẩn thỉu để che dấu cảnh nghèo bên trong. Bà nuốt lệ nói với chồng là còn tang mẹ nên chưa thể chung phòng.
Bà bắt đầu cuộc đời làm dâu. Tối tối, bà phải lo quạt mùng, thả màn và đấm bóp cho bà cô chồng cho đến khi bà yên giấc. Ban ngày bà phải đi chở nấu ăn dù bà không rành việc nấu nường. Một bửa đang làm mứt thì bị cô em chồng lén bỏ muối. Dù biết vậy, bà cô chồng vẫn mắng "làm mứt sao không ngồi trông. May mà em nó dại bỏ muối vào, chứ ai bỏ thuốc độc, chết hết cả nhà mới tình sao đây?" Bà đau đớn, chạnh nghĩ thân phận mình nào khác cô Loan trong Đoạn Tuyệt của nhà văn Nhất Linh. Chồng bà đi làm xa, cuối tuần mới về, đêm nào chồng về, sau khi lo cho cô chồng, bà bèn vào trong vựa đường cát, trải chiếu ngủ ngon lành, đố ai tìm ra được.
Cuộc cách mạng năm 1945 đã tạo cơ hội cho bà tháot ly nhà chồng. Bà đứng ra làm trưởng ban văn hóa, tập cho bọn trẻ ngày đêm múa hát. Nhà chồng ghét lắm, nhưng sợ cách mạng nên đành im hơi. Rồi chồng bà thất nghiệp, nhân đó bà khuyên cà hai vợ chồng cùng về quê ngọai. Bà xin cha chồng số tiền ông hứa cho khi đám cưới. Nhưng ông đã không giử lời, dù đã hứa trước hai họ. Từ Quảng Ngãi về hội An, sau khi mua hai vé xe bà chỉ còn đủ tiền mua mười cái tứng gà luộc mang theo.
Khi biết chuyện, bố bà ôm bà khóc sướt mướt, mắng bà dì ghẻ một trận nên thân, và mắng chồng bà là vô trách nhiệm, không nuôi được vợ thì lấy vợ làm gì. Thấy hoàn cảnh khốn đốn của con gái, bố cho bà một số vốn ra buôn bán ở Đà Nẵng, nơi có xe lửa để mua hàng chở vào Tam Kỳ, và các vùng phụ cận. Tồi bà mang thai, tưởng đâu tương lai sẽ tươi sáng, nhưng chiến sự lan tràn. Quân Pháp trở lại, dân chúng phải tản cư. Bà lại về Hội An cùng bố. Chồng bà chở ít hàng đem bán rồi quay về quê nội. Bà theo gia đình bố tản cư cùng dì ghẻ và các em về vùng Quảng Nam. Cái thai lớn dần theo thời gian. Nơi bà ở người ta kiêng, không cho người lạ sinh đẻ. Bố bà phải sang tận Trà Kiệu, một làng công giáo, thuê phòng để bà sinh. Ở đây, mỗi chiều bà đi bộ đến ga Trà Kiệu, nhờ người chuyển thư cho chồng, nhắn ra gặp bà để cùng chia xẻ khổ đau, thơ đưa tận tay, do người anh chú bác của chồng mang về....nhưng bặt vô âm tín.
Đêm đó nghe quân Pháp đổ bộ nơi bố bà và gia đình đang sinh sống, bà vẫn mang bụng chửa theo doàn người cầm đuốc, đi dọc theo ven ruộng, để xin bố giúp đở. Bố bà cho bà một lạng vàng. Ba giờ sáng, bà lại theo đàn người lê bước trên bờ đê trở vể Trà Kiệu. Phải di chuyển ban đêm, vì đi ban ngày sợ máy bay bắn. Sau một đêm rã rời cuốc bộ, hôm sau bà sinh Cô Thảo. Gia đình bà ở trọ tại Trà Kiệt rất nghèo, người công giáo đầy lòng nhân ái, tận tình giúp đở. Ơn ấy bà nhớ mãi không quên. Thời gian sau, khi cô Thảo đầy tháng, bố cho người bà con đưa cả hai mẹ con về. Hai mẹ con Thảo nằm trong chiếc võng, trên phủ chiếu trắng để che sương gió, do hai người gánh. Khi về đến làng, bố, dì ghẻ và mấy em chạy ra. Bố ôm bà khóc, nhìn hình ảnh chiếc võng phủ chiếu lủng lẵng, đàng xa, trên cánh đồng hoang vắng, tường như thân xác nghèo nàn của ai đó được gánh đi chôn vào lòng đất lạnh.
KHi con được hơn ba tháng, bố bà khuyên đem giao con trả cho bên nội rồi về với bố. Bố cho người bà con đưa đi bằng thuyền, có nhiều đoạn phải đi bộ, tay ôm con, tay xách túi áo quần của con, thương con lòng như đao cắt. Cũng phải mất mười hôm mới tìm đến nhà cũ. Bà cô chồng đã tản cư. Hỏi đến bố chồng mới hay là ông đã tục huyền cùng một người đàn bà đã có chồng Pháp. Ông nầy khá giầu và trước khi về nước đã để lại nhiều của cho bà nầy.


(Còn tiếp.)
Vi_Hoang
#2 Posted : Thursday, January 27, 2005 12:48:57 AM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Cha chồng không cho bà vào nhà, còn vu bà có con với người khác. Bà giận quá hóa điên, chạy ra đường la lối như người mất trí. Người bà con cùng đi thấy vậy, lặng ld3 bỏ về, để mình bà tui tủi với con thơ. Sau khi bừng tỉnh cơn mê loạn, bà dọn vào nhà thờ tộc tạm trú tron căn bếp. Bà cố gắng thu xếp dạy học cho một số em trong xóm, để kiếm cơm ăn.
Cuộc đời rồi cũng xoay vần, thu sang đông lại; một lần nữa bà lại có thai. Lần này, bà thuê một căn nhà lá, gần cầu sông Vệ, chiến tranh vẫn tiếp diễn. Khi bà chuyển bụng, chồng bà đi mời bà mụ về đỡ cho bà; rồi....lại đi luôn. Như một người đàn bà bộ lạc sơ khai, bà sinh đẻ giữa rừng xanh, tự cắt rốn cho con bằng con dao ăn trầu. Đứa bé cất tiếng khóc đầu đời giữa cảnh tịch liêu, hoang vắng. Bà đau đớn nhìn con. Con trai. Bà cả thấy như có một nguồn an ủi, và cám ơn Trời Phật đã ban ơn cho bà.
Hành động lẩn tránh trách nhiệm của chồng đến nay, đã qua nhiều năm tháng, mà bà vẫn không hiểu nổi, và cũng không thể quên. Có lẽ nào người đàn ông mà bà hằng ôm ấp đã cưới bà không phải vì tình yêu mà chỉ vì tiền?
Khi con gái lên năm, và con trai ba tuổi, bà thưa với cha chồng, cho bà về thăm quê ngọai, hứa sẽ bán nhà cửa mang vào mua ruộng. Nhờ vậy bà được phép. Khi ấy, bà mới 26 tuổi. Lần đi nầy vĩnh viễn không trở lại> Bà nghĩ hôn nhân dù không có tình yêu thì có tình bạn. Không có tình bạn thì phải có tình người. Có tình người thì phải tôn trọng luân thuòng, đạo lý, danh dự và lương tâm. Nếu không thì đành chấm dứt.
Các cháu thân yêu của bà,
Đời bà như một dòng sông dài, đầy nước mắt, nhiều gập ghềnh thác sóay. Rồi một thân một mình, bà buôn bán, đổi bát máu lấy cơm, nuôi cô Thảo và cậu Hiền du học ở ngọai quốc. Đến khi cộng sản chiếm nốt miền Nam, bà theo nhóm thuyền nhân di tản, qua gặp lại các con. Rồi cưới dâu, gả chồng cho cậu Hiền, cô Thảo. Bà tưởng cuộc đờ bà hạnh phúc vô ngần.
Thế rồi cậu Hiền và vợ đem bà về ở chung. Vợ chồng câu sinh được hai trai đầu lòng. Có cháu đích tôn bà mùng vô hạn, ráng nuôi dạy chăm sóc cháu. Nào ngờ, một hôm xảy ra chuyện xích mích rất nhỏ giữa bà và con dâu. Vợ cậu Hiền nói: "anh lựa mẹ hay tôi. Nếu anh lựa mẹ thì tôi sẽ bồng con về ngọai". Bà buồn vô hạn, chờ tới nửa đêm, bà len lén xách bao áo quần về nhà cô Thảo tá túc. Cô Thảo thuong mẹ, miếng cơm bát nước săn sóc chu đáo; nhưng chồng cô thì mỗi ngày càng tỏ vẻ khó chịu. Một bữa, trời đã khuya, có tiếng chuồng điện thọai reo, rồi chàng rể từ trên lầu bước xuống, la to: "Có phone! Mẹ phải biết nhà này của Nguyễn văn X..., không ai được gọi phone sau mười một giờ". Bà nhấc điện thọai, thì ra của một người bạn già gọi từ California. Bà quyết định thuê một căn phòng, gần nhà để hằng ngày được nhình các cháu và để cho các cháu lại thăm bà, mà mình cũng được sống thỏai mái lúc đời gần xế bóng.
Các con thương mến,
Bà luôn mong được sống gần các cháu, suốt cuộc đời còn lại của bà. Càng gần ngày vĩnh biệt cuộc đời, bà càng mong gần gủi các cháu, một phần xương thịt của bà. Có một lần bà hỏi rể:"vì sao lấy vợ gần 20 năm mà chưa một lần thưa mẹ, chúc Tết mẹ?". Vì hỏi bất ngờ, cậu ta trả lời:"mẹ mắng con một lần cách đây hai mươi năm, nên con trả thù vậy đó!".
Bà thuong các cháu của bà. Các cháu có thể hỏi vì sao lâu nay bà không bày tỏ nỗi niềm cho các cháu hay? Bà trả lời các cháu đây. Bà, muốn đợi các cháu của bà đủ khôn lớn, trưởng thành, bà mới cho coi bức tâm thư này. Trong suốt cuộc đời tị nạn nghèo khó của bà, tiwnh mẫu tử, tình gia đình bao giờ cũng thắm thiết; nhưng đời bà không gặp nhiều may mắn; chỉ thấy những ngang trái, đắng cay, thù oán. Có thể vì hiểu lầm, cũng có thể là do hoàn cảnh mà tình thương của bà lại được đáp ứng bằng thù hận! Đó là nỗi buồn lớn nhất của bà từ ngày các cháu ra đời. Tình mẹ thương con, tình bà thương cháu là tình tự nhiên, không ẩn ý, không vì tư lợ. Cha mẹ nào cũng sống vì con , vì cháu. Muôn đời vẫn vậy. Bà hy vọng rồi đây dâu, rể, với thời gian, sẽ hiểu bà, chấp nhận bà, cho các cháu, cho cả nhà.
Các cháu thân mến, có lẽ các cháu sẽ suy nghỉ nhiều khi đọc những giòng chử nầy. Các cháu không nên xét đoán nghiêm khắc bố mẹ các cháu. Có lẽ cha mẹ các cháu đã dạy theo cách mà họ nghĩ là đúng. Sống ở đây lâu, có lẽ cha mẹ các cháu có thể không ngĩ là đã đối xử bất công, tệ bạc với bà. Hoàn cảnh xã hội, ít hoặc nhiều, ảnh hưởng tới con người; nhung bà tin là bản chất con người, do di truyền, giáo dực, đạo lý và cách cư xử trong gia đình, khó thay đồi. Do đó bà vẫn còn hy vọng. Hôm nay bà sung sướng cảm thấy gần gũi các cháu thân yêu, được bày tỏ nỗi niềm tâm tư của bà. Bà đã làm tất cả những gì bà có thể làm được cho các con, cháu. Ông Trời sẽ hoàn tất những gì còn lại. Bà chỉ muốn nhắn nhủ các cháu là phải tôn trong, quý mến, thuong yêu cha mẹm ông bà, anh chị em. Tồi khi lấp gia đình, biết thuong vợ, thương chồng, và thương tứ thân phụ mẫu, vì chính những người này đã góp phần để giòng họ mình được nối tiếp. Các cháu ráng cư xử cho trọn ân, tình, hiếu, nghĩa; vì đó là bổn phận đạo đức con người Việt Nam, quê hương ta đấy.
Hôn các cháu nhiều,


Hùynh thị Tâm
Người viết lại
Vi_Hoang
#3 Posted : Saturday, December 6, 2008 7:41:57 AM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Một bài viết tình cờ đọc được, nhớ là lúc trước có một trang viết về chủ đề "mẹ" mà sao tìm hòai không thấy! Đưa vào đây vậy.

Chào mẹ

Tôi không khó khăn nhận ra mẹ khi bà vừa bước ra khỏi trạm kiểm soát an ninh phi trường. Một tay kéo chiếc va ly nhỏ, một vai mang chiếc xách tay, mẹ thong dong như trôi theo dòng người. Dáng mẹ trông mảnh mai, thanh nhã, linh hoạt dù rằng đã ở cái tuổi tám mươi. Tóc đã bạc phơ. Chiếc áo sơ mi màu trắng như giúp khuôn mặt mẹ tươi tắn hơn ngày tôi gặp mười lăm năm trước. Mẹ đưa mắt tìm kiếm. Tôi giơ tay vẩy. Bà mừng rỡ vẩy lại. Tôi cười khi mẹ đến gần:
- Chào mẹ!
Mẹ buông rơi chiếc va ly, mở vòng tay ôm ghì lấy tôi. Tôi cũng ôm xiết mẹ mà sao không cảm nhận chút nồng ấm nào. Từ khi chưa đầy một tuổi, ba mẹ tôi đã đành đoạn bỏ rơi tôi. Thôi nôi, ngoại cúng kiến van vái. Lên ba, ông ngoại mất. Lên năm, bà ngoại lìa đời. Cậu mợ tôi thừa hưởng gia sản nên… thừa hưởng luôn việc săn sóc dưỡng dục tôi. Vì vậy mà khi khôn lớn, tôi hầu như quên hẳn mình còn đủ cha đủ mẹ.

Tôi lái xe vào trung tâm thủ đô, chạy vòng vòng cho mẹ xem phố xá rồi quẹo sang đường Constitution. Tôi chỉ mẹ xem đài tưởng niệm Washington, tòa Bạch ốc và hứa một ngày khác sẽ đưa mẹ vào xem tận bên trong. Mẹ nói mẹ muốn ưu tiên gặp em của mẹ, còn việc tham quan chừng nào cũng được. Tôi cho mẹ biết cậu mợ đang chu du Âu châu, hai tuần nữa mới về. Sợ mẹ hiểu lầm, tôi giải bày:
- Cậu mợ ghi tên đi chơi trước ngày mẹ báo tin qua đây nên không hủy bỏ được. Con đã xin nghỉ một tháng. Trong tháng đó mình sẽ đi một vòng sơ khởi nước Mỹ. Mẹ sẽ gặp em trai mẹ vào tuần lễ thứ ba...
Tôi ngưng nói khi thấy mẹ xoay mặt về khung cửa kính. Nhân lúc xe qua cầu, tôi cất cao giọng:
- Đây là sông Potomac. Đi xuôi dòng sẽ trông thấy một phần hình ảnh rất đẹp của thủ đô. Nhà của con phía thượng dòng cách đây độ nửa giờ.
Mẹ vẫn nhìn quang cảnh thành phố, chỉ có tiếng "thế à" hờ hững vang lên. Tôi nhìn đồng hồ và mừng là đã tới giờ cơm chiều. Tôi nói nhỏ nhẹ:
- Suốt ngày đêm trên máy bay, chắc mẹ thèm cơm. Khu thương mại Eden của người Việt vùng này có một nhà hàng nấu món canh chua cá bông lau, cá kho tộ ngon lắm!
Bà nói giọng mệt mõi:
- Nói chung thì mẹ thèm một tô phở.
Một cái gì nghẹn ngào đột ngột trào dâng trong tôi. Hai mươi năm tập kết ra Bắc mẹ đã bị đồng hóa. Không chỉ thay đổi cả giọng nói, ngôn từ mà lơ là luôn cả món ăn ưa thích của miền Nam. Tôi ngờ rằng bà không phải là người sinh ra tôi…
Tôi đưa mẹ vào tiệm Phở Xe Lửa và gọi tô đặc biệt. Mẹ khen ngon hơn phở ở Sài Gòn. "Nhưng vẫn thua phở Hà Nội", tôi nhanh nhẩu tiếp lời. Mắt mẹ thoáng chút ngạc nhiên rồi lặng lẽ quan sát xung quanh… Tôi cũng quan sát bà. Tôi giống mẹ lạ lùng. Chắc chắn nhìn chúng tôi, không ai nghĩ khác hơn là mẹ và con. Mà giống mẹ để làm gì khi tâm hồn chúng tôi không có chút gì hòa điệu…
Tôi nhấn một chiếc nút trên trần khi xe sắp quẹo vào driveway và lái thẳng vào garage. Trong khi tôi mở cóp nhấc xuống các hành lý, mẹ đi ra phía trước đường.
Tôi bước đến bên mẹ khi bà ngắm nghía ngôi nhà, trầm trồ:
- Nhà của con đây hả? To và đẹp quá, ngoài tưởng tượng của mẹ. Quang cảnh cũng thật sáng sủa tươi mát.
Tôi cười buồn:
- Chúng con mới mua năm ngoái và chắc cũng sắp bán…
Giọng mẹ thảng thốt:
- Tại sao thế?
Tôi nắm cánh tay mẹ dìu đi:
- Mẹ vào nhà nghỉ ngơi. Từ từ rồi mẹ sẽ biết ...
Tôi bấm số liên hợp và mở toang cánh cửa. Mẹ bước vào, đứng sững người trên tấm thảm nhỏ mang chữ welcome. Dường như mẹ không tin những gì mẹ đang thấy. Mẹ ngập ngừng bước đi, mắt dừng lại từng vật trang trí ở phòng khách, phòng gia đình, miệng lẩm bẩm lời tán thưởng. Khi mẹ hướng về khu bếp, tôi biết mẹ sẽ ở đây lâu hơn nên lặng lẽ trở ra ngoài mang hành lý vào nhà. Khóa cửa xong, tôi đảo mắt tìm mẹ. Bà đang ở trong phòng đọc sách, đứng lặng yên trước bàn thờ. Mẹ không nhìn các tượng Phật rất đẹp tôi thỉnh tận Thái Lan. Mắt mẹ đang đăm đăm nhìn di ảnh của Huy. Anh mặc áo tiểu lễ hải quân với dây biểu chương, trên một nắp túi là bảng tên Lê Quang Huy. Bên kia là chiếc huy hiệu hạm trưởng và hai hàng huy chương nhiều sắc màu khác biệt. Và Huy đang tươi cười…
Mẹ nói bằng giọng ngạc nhiên mà bình thản:
- Sao con không nói gì với mẹ?
Tôi lắc đầu:
- Để làm gì? Mẹ có biết gì về ảnh đâu và chắc cũng không ưa ảnh!
Mười lăm năm trước, khi về chịu tang ba tôi, tôi đã từ chối trả lời mọi câu hỏi của mẹ. Tôi muốn cho thấy khi bà đã có can đảm bỏ rơi tôi thì tôi cũng có can đảm coi như đời tôi không dính dáng gì tới bà. Mãi gần đây, khi mẹ ngỏ ý muốn qua thăm chúng tôi, Huy khuyên tôi nhận lời, dù gì bà cũng là người sinh thành ra mình. Tôi nghe lời khuyên nhưng chỉ một mình tiếp đón mẹ. Huy chết bất thần vì cơn đột quỵ.
Mẹ nhìn khắp bàn thờ rồi quay phắt sang tôi:
- Sao không thấy con thờ ba con?
- Thờ ba? Tại sao con phải thờ ba?
Mặc dù đã tự nhủ, tôi vẫn không dằn được cơn bực tức bùng vỡ. Mẹ quay đi, lặng lẽ thắp nén nhang cắm vào lư hương, nhìn Phật Bà, nhìn Huy rồi thở dài lặng lẽ bước lên thang lầu. Tôi đã từng nghe nhiều tiếng thở dài tương tự của mẹ trong suốt thời gian mười ngày về dự đám táng ba tôi. Tôi đã cho bà thấy tôi không chỉ dửng dưng với người chết mà còn lạnh lùng với cả người còn sống. Liệu có ai cư xử khác tôi khi suốt quãng đời dài gần bốn mươi năm mà chỉ vài lần được nghe nhắc đến mẹ cha mình bằng lối bông đùa.
Năm tôi lên mười bốn, sau trận Mậu Thân khói lữa khắp Chợ Lớn Sài Gòn, một bữa, lần đầu tôi nghe cậu nhắc tới ba mẹ. Trong bộ đồ trận rằn ri mang lon trung tá, cậu ra vẻ trịnh trọng: "Nè, Phượng! Con có biết là suýt nữa con đã có dịp trùng phùng ba mẹ con không?" Trong khi tôi tò mò lắng nghe, cậu tỉnh bơ tiếp: " Nhưng vì cậu thấy họ không xứng đáng làm bậc cha mẹ, cậu đã đuổi họ về mật khu rồi!" Tôi thường cười với mỗi cợt đùa của cậu nhưng lần đó tôi mím môi muốn khóc.
Năm hai mươi mốt tuổi, khi tôi đưa Huy về nhà giới thiệu nhân buổi tiệc mừng cậu thăng cấp tướng, cậu nói nhỏ vào tai tôi: " Chà chà! Như vầy là kẹt cậu rồi! Con mà chọn tên hải quân đó làm chồng thì cậu khốn khổ với chị cậu. Tuy nhiên, nếu con… năn nỉ cậu, cậu cũng liều cho con làm… bà thiếu tá. Tôi vẫn cười thầm về chuyện này vì bốn tháng sau, sự thể đảo ngược. Chính cậu lại là người phải "năn nỉ" tôi để cả gia đình được lên tàu của Huy rời khỏi Việt Nam.
Chúng tôi thành hôn ở Mỹ. Huy trở lại đại học, tôi đi làm ngày đêm. Rồi lần lượt hai đứa con ra đời. Huy ra trường đi làm. Tôi vào đại học. Vất vả mà hạnh phúc. Tôi quá bận rộn để nhớ về quê cha đất tổ, cho tới mười năm sau tôi mới lại nghe tin tức ba mẹ. Lại vẫn do cậu đưa tin. Cậu tôi cho biết đã liên lạc được với chị của mình. Không lâu sau đó tôi liên tiếp nhận được thư ba mẹ tôi bày tỏ lòng khao khát mong nhận được thơ tôi và hình ảnh gia đình. Và tiếp đến là những lá thư mong mỏi tôi về Việt Nam. Tôi nhận thư, tôi đọc, lòng ngơ ngẩn, bâng khuâng nhưng không có chút hứng thú trả lời. Thậm chí nhiều năm sau, cái tin ba tôi đau nặng cũng chỉ được đón nhận với lòng dửng dưng. Huy bảo tôi nên về. Cậu mợ gọi điện bảo tôi phải về. Tôi thưa với cậu mợ rằng tôi không có cha mẹ nào khác ngoài cậu mợ nhưng cậu mợ tiếp tục thúc bách và giảng đạo lý. Tôi rủ cậu mợ cùng về. Cậu bảo cậu không muốn giỡn mặt với chính quyền cộng sản. Cuối cùng tôi khăn gói một mình lên đường. Thời điểm này chúng tôi còn nghèo nên Huy đành ở lại với hai con. Nhưng đoạn đường quá xa để ba tôi không thể chờ. Ông vĩnh viễn ra đi vài giờ trước lúc tôi bước vào ngôi nhà xưa. Dù vậy tôi vẫn còn kịp nhìn mặt ba tôi. Nhìn chỉ một lần mà vẫn đủ để khuôn mặt già nua, khắc khổ, hoàn toàn xa lạ đó theo tôi về tận xứ Mỹ. Thỉnh thoảng nhân một liên tưởng về dòng họ ai còn ai mất, khuôn mặt của ông lại hiện ra cùng với những tiếng thở dài của mẹ. Thế mà tuyệt nhiên, tôi không hề nghĩ đến việc thờ phượng ông… Mẹ nằm trong buồng riêng suốt đêm ngày, mãi đến tối hôm sau mẹ mới tươi tỉnh hẳn. Tôi rủ mẹ đi ăn đồ biển. Mẹ ăn tự nhiên, ngon lành. Nếm đủ tôm cua nghêu sò óc hến. Luôn cả hào tươi. Lâu lắm mới có dịp ăn ngoài, tôi cũng tận lực nuốt. Trên
đường về nhà, mẹ hỏi:
- Cậu bảo con có hai thằng con trai. Chúng nó đâu mà mẹ chưa gặp?
- Tụi nó đều đã lập gia đình. Mỗi đứa ở mỗi tiểu bang khác nhau, khá xa. Đứa lớn ỏ Georgia, có hai con, đứa nhỏ ở Texas, đang chờ con đầu lòng. Con đã sắp xếp để mẹ đến chơi với chúng nó, mỗi đứa vài ngày, sau khi mẹ gặp cậu mợ.
Mẹ nhìn tôi, dò hỏi:
- Con ở đây một mình sao?
Tôi gật đầu:
- Vì vậy mà con có ý muốn bán nhà này về sống với mấy đứa nhỏ, luân phiên mỗi đứa một thời gian. Tụi nó đang năn nỉ con về ở chung.
Giọng mẹ ngập ngừng:
- Phải thú nhận rằng mẹ vừa trông thấy căn nhà này là mê ngay. Nếu con bán thì bán cho mẹ. Mẹ con ta sẽ ở đây, mãi mãi tới ngày mẹ chết…
Tôi đăm đăm nhìn mẹ. Tôi đã biết từ lâu là mẹ rất giàu, chỉ ngạc nhiên về ý cuối. Nó đến quá bất ngờ như là một nhánh gai quẹt vào người. Tôi nghe xót đau, khó chịu. Tôi không chuẩn bị việc này, cũng không muốn nó xảy ra. Đầu óc tôi đông cứng. Chợt hình ảnh Huy hiện ra, miệng cười cười. Ba tháng nay, từ ngày anh mất, khi tôi gặp điều gì khó xử là anh lại hiện về. Nụ cười của anh luôn tìm giải pháp. Tôi thấy bao nhiêu phiền phức nếu cho mẹ ở chung. Tôi đã quen với cuộc sống không có mẹ. Chỉ mới hai mươi bốn tiếng đồng hồ "có mẹ" mà tôi đã chịu đựng biết bao gượng ép.
Mẹ nhìn tôi dò hỏi. Tôi nói:
- Con mới mất anh Huy. Con cần một thời gian yên tĩnh.
- Mẹ cũng cần có thời gian sắp xếp mọi việc ở Việt Nam. Năm tới mẹ trở qua sống hẳn với con. Con đồng ý chứ?
Tôi không biết nói gì hơn. Tôi như nghe tiếng Huy văng vẳng: "Đừng làm mẹ buồn!" Tôi cố nhìn vào bóng đêm loang loáng tìm hình bóng Huy nhưng chỉ thấy ánh đèn đỏ vừa bật ở ngả tư… Sau năm ngày dạo chơi phố xá và ngắm cảnh Nữu Ước, chúng tôi dành hai đêm thử thời vận ở sòng bạc Atlantic City. Thánh nhân đãi kẻ khù khờ, cả hai mẹ con thắng lớn.
Chúng tôi về đến nhà, tẩy rửa xong lớp bụi đường thì trời tối hẳn. Tôi thấy mệt mõi nhưng mẹ tỉnh bơ đề nghị để mẹ nấu ăn ở nhà. Tôi nói sẽ ăn ở nhà nhưng mẹ khỏi nấu. Mẹ không tỏ gì ngạc nhiên khi tôi gọi thức ăn bằng điện thoại. Bà ngồi thoải mái trong bộ ghế êm ái, xem truyền hình đưa tin thế vận hội. Tôi sắp đặt chén đũa, khăn ăn và nước ngọt rồi ngồi xuống cạnh mẹ. Chợt mẹ quay sang tôi, giọng ngập ngừng thiếu tự nhiên:
- Mẹ phải nói với con chuyện này. Em trai con muốn nhờ mẹ hỏi con giúp nó một việc.
Em trai tôi? Tôi từ từ hình dung đứa em trai của mình. Tôi đã nhớ ra một hình dáng hiền hòa thường quanh quẩn gần tôi. Cũng như cậu và mẹ, em tôi nhỏ thua tôi năm tuổi. Nhưng nó khác với tất cả chúng tôi là đã không chào đời ở miền Nam. Tôi nhìn mẹ chờ đợi. Giọng mẹ đều đều:
- Đứa con gái út của nó học rất giỏi. Năm tới lên đại học. Nó muốn nhờ con giúp cháu qua học bên này. Nó không muốn cho cháu ở nội trú. Nó xin cho cháu ở với con. Cơ bản là con không phải tốn kém gì hết. Mẹ sẽ lo đi chợ, nấu ăn cho cả nhà...
Cơn giận chợt ứ lên ngực làm tôi khó thở. Tôi hít vào một hơi thật sâu. Tôi biết là mở miệng lúc này tôi sẽ nói ra lời cay độc. Tôi nhìn ra ngoài trời đang đổ mưa với những ánh chớp liên hồi. Tôi nhớ tới những cơn mưa đầy sấm sét trong căn nhà thênh thang thuở lên mười. Thuở đó cậu tôi đổi đi đơn vị xa và mợ theo cậu. Người giúp việc thì ngủ gần bếp, xa căn buồng riêng biệt của tôi. Tôi đã vô cùng sợ hãi và từng ước ao có được một đứa em. Bây giờ tôi đâu còn cần. Tôi nói chầm chậm:
- Thì ra mẹ qua đây không phải vì con mà vì tương lai cháu nội của mẹ!
Bà nhìn tôi tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Con nói gì lạ vậy. Tất nhiên mẹ qua đây là vì con, bởi vì mẹ muốn bù lại thời gian ba mẹ bỏ bê con. Mẹ không hề vì cháu nội. Nó chỉ ngõ lời sau khi biết ý định của mẹ.
Mẹ đưa tôi lá thư cầm sẵn:
- Đây là thư nó gửi cho vợ chồng con.
Tôi hững hờ nhận. Mẹ tiếp:
- Thật ra nó cũng đã hỏi các thủ tục xin ở nội trú. Không có con ở đây, con của nó vẫn qua đây học. Mẹ thấy điều quan trọng là có người ruột thịt cận kề, coi sóc, nhắc nhở.
Tôi cười chua xót, không còn ngăn được lời mai mỉa:
- Ruột thịt? Có là ruột dư với thịt thừa! Và mẹ đã từng cắt bỏ không thương tiếc!
Mẹ nhìn tôi đăm đăm:
- Con vẫn còn giận mẹ đến thế sao? Lần con về, mẹ đã hết lời giải thích..
- Con vẫn nhớ các lời giải thích đó: Ba mẹ đâu có muốn xa con, chẳng qua chỉ vì muốn góp phần giành độc lập, thống nhất đất nước. Thì đất nước đã độc lập thống nhất, sao mẹ và cháu nội không ở Việt Nam mà hưởng.
Mẹ buông tiếng thở dài. Tôi cũng chợt nhận ra mình vừa buông lời xỉa xói hỗn hào.
Tôi trầm giọng:
- Con xin lỗi. Hễ nhớ đến những ngày con bị bỏ rơi là cứ muốn nổi xung thiên…
- Mẹ phải làm gì để được con tha thứ, quên đi chuyện cũ. Con nghĩ lại đi. Ba mẹ đâu có gửi con cho ai xa lạ. Người đó chính là ba mẹ ruột của mẹ. Con lúc nào cũng nhận được trọn vẹn tình thương và chăm sóc…
Tôi cố giữ giọng bình thường:
- Ba mẹ ruột của mẹ chớ đâu phải ba mẹ ruột của con! Suốt tuổi thơ của con, con bị bạn bè cười nhạo là đứa trẻ mồ côi, là con không cha không mẹ!
Nước mắt tôi tự dưng ứa ra, rơi dài xuống. Mẹ đứng lên, bước lại ôm choàng lấy tôi.
Tôi khóc nức nở trên vai mẹ. Khi muộn phiền đã dịu xuống, tôi nhìn thẳng vào mắt mẹ:
- Mẹ không thấy là mẹ không công bằng sao? Lúc con ở cái tuổi rất cần sự săn sóc của ba mẹ thì ba mẹ bỏ đi biền biệt. Còn bây giờ, khi mẹ muốn ở gần con thì mẹ đã bước vào cái tuổi gần đất xa trời, cái tuổi mẹ cần con chớ con không cần mẹ. Thật lòng mà nói, cho tới giờ phút này, con không một mảy may cảm thấy chút gì thương yêu mẹ, thì nói chi thương yêu cháu.
Mẹ ôm mặt, thân hình thả rơi lên ghế. Tôi nghe tiếng nấc của mẹ và nghe lòng chùng xuống. Tôi nói nhanh như sợ không còn nói được:
- Nhưng có điều chắc chắn là con cũng không thể chối bỏ mẹ không phải là mẹ của con. Chừng nào mẹ muốn ở với con, mẹ cứ ở. Chừng nào mẹ muốn đi, mẹ cứ đi. Điều em con muốn, cháu con muốn, con khó mà nói được lời từ chối!
Mẹ vẫn ngồi yên, thút thít khóc. Đúng lúc tôi muốn ngồi xuống ôm lấy mẹ thì tiếng chuông reo. Tôi thở hắt ra, bước về phía cửa nhận thức ăn mang tới…
Ở San Francisco ba ngày, chúng tôi đi xe đò xuống San Jose. Ba ngày sau nữa chúng tôi về tới quận Cam. Cậu và các con cháu đón chúng tôi ở bến xe, chỉ thiếu có mợ. Khi tôi thông báo mẹ sẽ sang thăm gia đình cậu, cậu nói sẵn sàng gặp mẹ nhưng từ chối cho chúng tôi tạm trú. Nhà cậu mợ rất rộng, nhiều buồng ngủ. Vợ chồng con cái tôi mỗi khi qua Cali là ở nhà cậu mợ hà rầm. Cậu mợ hẳn phải đau lòng khi lần này để tôi ở khách sạn chỉ vì… có mẹ!. Mợ không muốn chứa mẹ trong nhà. Hai đứa em trai của mợ đều bị tập trung, một bỏ xác trong rừng Yên Bái.
Mỗi ngày trong suốt một tuần, cậu lái xe đến khách sạn đón chúng tôi đi viếng thăm hết nơi này đến nơi khác. Ngày đầu, cậu dành cho khu Little Saigon. Mẹ thú nhận là rất ngạc nhiên về mức phát triển quy mô và sự phồn vinh sang giàu của người Việt tỵ nạn. Những ngày kế dành cho danh lam thắng cảnh. Có ngày chúng tôi bay khỏi thành phố đỏ đen Las Vegas về phía Bắc để chiêm ngưỡng Grand Canyon vô cùng ngoạn mục. Ngày khác lái xe tận về phía Nam gần kề Mể Tây Cơ để ngắm nghía những quang cảnh sinh động huy hoàng trong Monterey Bay Aquarium.
Cậu thường dùng khoảng thời gian di chuyển để hỏi mẹ về gia đình và dòng họ ở quê nhà. Cậu cũng kể về cuộc đời của cậu trong suốt nửa thế kỷ không gặp chị. Tôi vô cùng thú vị được nghe hai chị em nhắc lại những kỷ niệm thời họ sống bên nhau. Thỉnh thoảng cậu và mẹ "đụng" nhau về đề tài chính trị thường là do cậu khởi xướng.
Một lần đang lái xe, cậu bỗng nhái cái giọng bắc của mẹ: "Thật đáng tiếc! Nếu chị cả đừng… vớ phải cái ông cán ngố nằm vùng thì giờ chị em gặp lại dung dăng dung dẻ biết bao!".Mẹ nở ngay nụ cười đáp trả: "Thì cũng lỗi ở em. Nếu em đừng theo Mỹ Ngụy". Cậu gật gù ra vẻ tán thưởng rồi bắt sang chuyện khác. Hôm đứng trước trường đại học danh tiếng Standford, cậu cười nói: "Tham quan trường này chị có nhớ đến những năm chị dạy ở trường Đảng không? Phải công nhận duy vật biện chứng pháp hay tuyệt. Đảng Cộng sản chủ trương " không có người bốc lột người". Thế mà ngày nay bản thân Đảng hóa thành "đảng bốc lột người". Y chang…hủy thể của hủy thể!" Mẹ bậc cười dòn tan: " Đúng ra là… phủ định của phủ định!".
Một buổi tối về khách sạn còn sớm, cậu lân la ở lại. Không biết dẫn dắt từ đề tài gì, hai chị em bắt đầu bàn về Hoàng Sa, Trường Sa và sự hiếp đáp của Trung Cộng.
Bỗng cậu đặt câu hỏi: "Ông Bush hứa với ông Dũng là sẽ ủng hộ sự toàn vẹn lãnh thổ của VN. Vậy giả sử Trung cộng tấn công Việt Nam và Mỹ đem quân qua giúp đánh lại Trung Cộng, thì đối với hai quân đội ngoại nhập đó, theo chị thì phải gọi là gì? Tàu là quân xăm lăng, Mỹ là bọn xâm lược?
Mẹ cười duyên dáng: "Gọi thế là…đúng sách vở đấy".
Vào ngày thăm viếng Getty Center, một công trình chi phí hàng tỷ đô la, vừa đồ sộ về kiến trú tân kỳ, vừa là viện bảo tàng nghệ thuật cổ vật hàng thế kỷ, lại vừa quy mô về tổ chức, tất cả chi phí do nhà tỷ phú Paul Getty đài thọ, cậu tôi bất ngờ hỏi mẹ:" Nghe đâu chị đang là tỷ phú đỏ. Ngày xưa chị chống Mỹ cứu nước, ngày nay nhà tỷ phú Việt Nam đổi mới đã đóng góp được gì để dựng nước?" Mẹ cười: "Chị đang cho xây Đại Nam Quốc Tự thứ nhì. Hôm nào khánh thành chị sẽ mời em về dự".
Cậu cười ra vẻ đắc ý: "Xin hỏi lần này chị đặt ông Hồ ngồi ở đâu?" Tôi nhớ vừa đọc tin tức gần đây nói về ngôi chùa vĩ đại mới xây xong có đặt ba bức tượng từ thấp lên cao: Hồ Chí Minh, Khổng Tử, Phật Thích Ca. Tôi lo âu chờ câu trả lời. Mẹ nhởn nhơ: "Em về thì biết".
Đêm chót trước khi rời Quận Cam trở lại Maryland chúng tôi được cậu mời một bữa tiệc cá 7 món, đặc sản Cali. Khi chúng tôi đến nhà hàng, tôi thật sự ngạc nhiên và vui mừng khi thấy có cả mợ hiện diện. Mợ đứng lên vui vẻ chào hỏi và mời mẹ ngồi bên cạnh. Mợ vốn hoạt bát, nên mẹ lúc nào cũng cười tươi. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Lúc chờ tính tiền cậu hỏi mẹ bao giờ về Việt Nam. Mẹ bảo còn lâu, khoảng sáu tháng nữa. Và năm tới có thể là qua ở luôn. Cậu gật gù nhìn mẹ rồi nhìn tôi. Tôi tưởng cậu tán thành quyết định của mẹ nhưng cậu chậm rãi nói: " Phải nói à rất ngạc nhiên khi nghe chị tính qua Mỹ ở luôn. Chị biết không ông Hồ Chí Minh có làm một câu thơ rất nổi tiếng: đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào! Ba mươi ba năm qua, Ngụy đã nhào Mỹ đã cút. Thế mà giờ đây có người đánh đuổi Mỹ lại muốn… cút theo Mỹ!"
Tôi bật cười nhưng kịp hãm khi thấy mặt mẹ sa sầm…
Về Maryland, theo dự trù chúng tôi nghỉ ngơi ba ngày trước khi bay xuống Georgia và Texas. Nhưng chỉ mới qua đêm, buổi sáng mẹ buồn rầu đổi ý. Mẹ muốn về ngay Việt Nam. Tôi ngỡ ngàng. Nhưng tôi chợt hiểu ra. Câu trêu chọc của cậu đã chạm tự ái mẹ. Xa nhau quá lâu, mẹ không quen tính tình em mình. Cợt đùa, đốp chát vô tội vạ là thói quen của cậu. Hiểu cậu thì không ai giận cậu. Không hiểu cậu, giận cậu thì ráng chịu. Cậu nói đó rồi quên đó.
Tuy nhiên tôi vẫn không muốn thay cậu ngõ lời xin lỗi mẹ. Tôi cũng không có ý định van xin mẹ khoan vội về Việt Nam. Tôi biết chắc nếu tôi năn nỉ, mẹ sẽ ở lại. Gần tháng qua tôi đã cảm thấy chút gì gần gũi mẹ nhưng xem ra vẫn còn một bức vách vô hình ngăn cản sự thoải mái, tự nhiên, thân mật. Thậm chí còn có cái gì khác nữa khiến tôi có lúc bứt rứt, bực mình. Không có mẹ, tôi ngủ nghê, ăn uống thế nào lúc nào tùy thích. Có mẹ, tôi phải hầu hạ, e dè, trông trước ngó sau. Mẹ ở lại lần này, lần tới sẽ ở lại mãi mãi. Mà xem ra thời gian để xây đắp tình mẫu tử chẳng còn bao nhiêu. Luật đời vốn trói buộc tôi vào kiếp nạn mồ côi từ đầu đời. Có gặp lại cha thì chỉ khi cha mất. Gặp lại mẹ thì mẹ lại bỏ đi. Thôi thì hãy coi mươi ngày bên mẹ đã là một hồng ân. Phải mất một tuần tôi mới đổi được vé máy bay. Trong tuần cuối đó, mẹ chỉ thích đi mua sắm. Mỗi ngày tôi đưa mẹ vào một trung tâm thương mại khác nhau. Ăn thì mỗi bữa một nhà hàng khác xứ. Mẹ đã thưởng thức các món ăn Mỹ, Nhật, Thái, Đại Hàn, Mã Lai, Nam Dương. Đêm cuối cùng, tôi hỏi mẹ có muốn ăn phở lần chót ở Mỹ không, mẹ cười bảo muốn ăn canh chua cá kho tộ. Tôi thấy chút ấm lòng..
Hôm đưa mẹ ra phi trường, chúng tôi im lặng suốt đoạn đường. Gửi xong hành lý, tôi kéo chiếc va ly, tay kia nắm bàn tay mẹ bước chầm chậm về trạm kiểm soát an ninh cá nhân. Khi gần đến dòng người ngoằn ngoèo chờ qua trạm, mẹ dừng lại. Tôi nhìn mẹ dò hỏi. Ánh mắt mẹ ngập tràn âu yếm mà giọng cất lên trầm buồn:
- Chắc mẹ sẽ không qua đây thăm con nữa.
Tôi nghe xao xuyến nhưng vẫn lặng thinh. Lời mẹ êm như tiếng thở dài:
- Và khi mẹ chết, con cũng không cần phải về…
Tôi đứng chết lặng. Tôi có cảm tưởng như tôi đã cư xử quá tệ hại với chính mẹ mình. Ý nghĩ trở thành đứa con bất hiếu khiến tôi buột miệng:
- Mẹ! Con sẽ về. Thế nào con cũng về. Cậu đã dạy con nghĩa tử là nghĩa tận.
Bà vòng tay ôm lấy tôi thật chặt, giọng êm đềm:
- Còn đây là lời mẹ dạy, lần đầu mà cũng là lời cuối. Con hãy luôn luôn ghi nhớ: "Chú như cha, cậu như mẹ". Con gắng giữ sức khỏe. Thôi mẹ đi.
Mẹ nắm chiếc cần va ly từ tay tôi. Tôi vụng về ôm lấy mẹ. Mẹ áp má vào má tôi. Tôi nghe chừng thân mình bay bổng. Khi tôi mở vòng tay, mẹ quay mặt bước đi. Tôi thấy mình quá bất nhẫn, khẻ gọi:
- Mẹ!
Bà quay lui, chân vẫn bước, đôi mắt hiền từ. Tôi lúng túng vẩy tay, cố nở nụ cười:

- Chào mẹ!

Vũ Thất Viết
9/2008

PC
#4 Posted : Wednesday, December 10, 2008 5:14:42 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi Vi_Hoang
Nhà trai xin cưới buông tang!

Trong Nam người ta gọi là đám cưới chạy tang. Có một phim do Thẩm Thúy Hằng đóng cũng mang tựa như vậy. Mèn ơi, tuy là phim hài mà cái tựa nghe hổng vui. Đầu năm 75 chiếu Tết phim này, không biết có phải vậy mà tháng 4 năm đó miền Nam chạy chết mồ. Black Eye

PC
#5 Posted : Wednesday, December 10, 2008 6:42:02 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)


quote:
Gởi bởi Vi_Hoang
Nhà trai xin cưới buông tang!

Trong Nam người ta gọi là đám cưới chạy tang. Có một phim do Thẩm Thúy Hằng đóng cũng mang tựa như vậy. Mèn ơi, tuy là phim hài mà cái tựa nghe hổng vui. Đầu năm 75 chiếu Tết phim này, không biết có phải vậy mà tháng 4 năm đó miền Nam chạy chết mồ. Black Eye

Users browsing this topic
Guest (4)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.