Rank: Advanced Member
Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,643 Points: 1,524
Thanks: 95 times Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
|
Lần đầu tiên trong đời tui , đời con Hai bán bánh ít có cái dinh dự đọc một tờ thơ daiiiiiiiiìii hơn con lộ tẻ miệt Trà Vinh.
Dạ tui kính thưa bà Ngô , tui thứ Hai tên thiệt trên giấy tờ cha tui khai cho tui là Lụa. Sở dĩ tui khai tên giấy tờ của tui ra cho bà hay là do sự kính trọng người trên của tui mà ra.
Dạ kính thưa bà, những câu bà viết về tui làm trái tim tui đây nhảy cà thụi cà thụi, tui đánh vần tờ thơ của bà từ hồi bóng đứng tới hồi bóng xế mới gần xong, càng đọc tui càng hồi hộp, cái ngũ giác đài của tui lộn tùng phèo không theo lớp lang bài bản , bởi dì tui không biết bà khen tui hay bà đang chưởi trên đầu tui bà chưởi xuống.
Cái chiện giữa đàng thấy chuyện bất bình chẳng tha của tui là do toàn bộ sách Tam Quốc Chí, bình Nam , bình Tây , bình tá lả bùng binh, bình gia , bình nước , bình sữa bò, bình đá lạnh , mà tui được nhập tâm nhờ nghe lén con nhỏ Út bán đậu phọng đọc cho bà già bán chạp phô nghe mỗi buổi trưa gió nồm nóng thấy ông bà ông vải. Bà chạp phô nằm dài trên cái ghế xếp ngheo, phe phẩy cái quạt mo cao, kêu tui bóc cho bả cái bánh ít nhưn dừa , bả ăn nhóp nhép, mắt lim dim đặng nghe con Út đọc chiện. Tui ngồi xệp mẹ nó xuống nền gạch tàu, thúng bánh kế bên , trời trưa trờ trưa trật , bà con ăn cơm trưa xong lo nghe cải lương , ai màng ăn bánh ít chi, tui ngu gì đi chong nắng cho xạm đen cái làn da nước dừa má tui uống phình bụng hồi mang cái bào thai đặng sanh hạ ra tui chớ. Nói nào ngai, tui mập thiệt mập nhưng nhờ mập mà làn da tui căng mọng mượt mà , không như mấy con mẹ bán mỹ phẩm trét ba cái thứ thần ôn gì mà cái bản mặt sáng sớm ngủ dậy chưa kịp điểm trang dòm y sì Chung vô Diệm cái hồi chưa thoát xác.
Kính thưa bà , sở dĩ tui xía cái miệng thài lai của tui dô chiện chị Các và thầy Phì là dì tui ganh tui ghét dí cái hạnh phước vô vàn chỉ có , tui thành thiệt như dầy là vì tui sợ bà tưởng tui là Tiên là Phật không có nỗi buồn sâu thẩm trong tâm , người ta trong chợ có đôi còn tui trong chợ mồ côi chết bà , đi bán bánh ít làm sao có đôi có cặp như con chim quạ, con lia thia, con thằn lằn con rắn mối. Sau khi thẩy bỏ ra đi không lời từ giã , chị Các của tui chắc cũng mang lòng sầu khổ không dám nói ra nên thần sắc có cơ tiều tuỵ hao mòn , gì thì gì chớ đang có ngừi cho chỉ đập, đạp, dưới gót chơn hồng nai chỉ còn cát bụi hỏi sao không có lúc buồn bã, âm thầm thương nhớ khi nghe chim vịt kiêu chiều chớ hả.
Nói tiếp tới tướng tá tui , là bà đã đụng tới niềm đau chôn dấu của tui. Hồi đó có lần tui tha thiết làm thân dí chị voi Hồng Phượng đặng đứng kế chỉ tui chỉ còn là lá lúa mỏng te, chỉ còn là lá tre lá hẹ, dè đâu chỉ biết dã tâm của tui bèn thay hình đổi cốt đặng thành cái thứ khô hố khô nai ,khô mực khô thiều, khô cá chốt khô cá kèo mang cái hình hài dẹp lép như con tép sấy khô từ trên trời lọt xuống. Kể từ ngày đó phố rùm bỗng chỉ mình tui nổi cộm tấm thân bồ tượng Thái Lan , xà lang Mỹ Quốc. Đó bà nói chỉ cần một đạp của tui là bà chết chắc. Tui cũng sợ dị mà tui ráng tu tâm dưỡng tính, hễ tui nổi xung thiên, tui huơ cái cù nghéo cỡ hai ba vòng , tui dặm tui đạp cho đất tung mù trời cái rồi tui lén dòm coi chúng có hãi sợ tui hông , hễ thấy chúng huơ tay nhào vô là tui , mà thôi tui ngu sao khai ráo chiến thựt của tui , chúng mà biết được làm sao tui còn đường cơm chao tàu hũ.
Tới chiện ra lời khuyên tâm tình bạn gái, tui không có học trường làng trường huyện, không đít lôm đít lờ, không nho không táo, không nói láo không ăn tiền, nghĩa là không gì ráo , nhưng tui có tấm lòng thẳng tắp như ruột con ngựa quan Công , không cong không quẹo như ruột con cá mòi nên chuyện gì phải tui nói phải , chuyện gì quấy tui nói quấy . Nhưng tui nói đúng lúc đúng thì , không đợi người ta té mẹ nó xuống xông mớ la cầu ván xúc đinh , không đợi người ta chụp ếch rồi mới la làng chưởi cha cái thằng khốn kiếp quăng vỏ chuối . Nói là nói hồi nó chưa leo lên cầu, nói là nói hồi nó chưa đạp nhằm vỏ chuối , chớ đợi gạo nấu thành cơm rồi nói là nói cái gì chớ .
Sống mà không có trước có sao thì sống chi cho chật quả địa cầu . Chèn ơi tui tâm tình dí chị Hoang Vu giọt châu tui tuôn lả chả khi nhớ cái ngày tui bị thằng kép tui có trăng quên đèn, có kèn tí te quên cha cái đờn cò ò í mà chỉ nỡ lòng nào cười lòi cọng bún , bà nỡ lòng nào cười như mấy con mẹ điên , dậy là sao chớ hả , là thứ người như tui không có chiện thương tâm hai sao ? Í cha hôm nay tui nói cái miệng không kéo da non ngheo , bà nghe có điếc con ráy thì bà biểu tui tốp . Tui nghe bà biểu tui lọt vô tròng mắt xanh của bà làm tui mắc cở mình ên, bài bản của bà lúc nào cũng có ông già của bà kề cận , tui không biết bà có kiêu ngạo ai không chớ theo tui niềm hạnh phúc của ngừi này có khi là nỗi đao đớn của ngưi` khác . Bà có đôi có cặp, bà la làng cho bà con hay “tui ngheo tui hạnh phúc nhứt xứ ngheo” , có khác nào bà chửi mấy đứa bay không có đôi có cặp ráng nhiểu nước miếng mà thèm , y chang mấy con mẹ cấn thai tháng đầu thèm me chua, chùm ruột . Nói chi xa , ngay bên hữu bà có em Hồng Yến, em Át Mo la làng kiếm người nâng khân sửa tráp , bên tả bà có anh Cá Mèo , anh Són Nỳ cũng dùng cái loa kiêu gọi tình yêu, kiếm người giữ dù giữ bóp đó ha . Sao thì sao chớ tui có đôi lời phi lộ cùng bà ,tạ ơn bà người có tấm lòng từ bi hỉ xả, dòm con ngừi không qua chơn dung mỹ miều hoa lệ , mà dòm xuyên thủng vô tận ruột gan phèo phổi . Bà cũng là người nghe ra được những điều thuận nhĩ từ những câu nghịch nhĩ của con Hai này . Tui sẽ chở lại bàn dí bà dề chiện mấy ngài thầy thuốc , mấy thẩy có theo Hoa Đà Hải thượng hay không chờ hồi sau sẽ rõ .
Hai Bánh Ít cẩn khẩu .
=================
Tui cho chị một chục bánh làm diên nè chị Hoàng Lan Chi.
Tui mà không nghĩ tình cha con máo mủ là tui xé phay con gà cúng đổi tên ngheo chị. Dù dì đờn bà con gaí có cái tên mỹ miều như tên của chị cũng đáng cái phận đờn bà , ai như tui dì , cũng mang phận nữ nhi có cái tên nghe lòi ra cái gót chơn nứt nẻ ruộng khô , lòi ra cái miệt bà tó, ông hom. Tui tính òn ỉ dí cha tui cho tui cái tên nào hay cỡ cô ba Phượng Các cô Tư Ngô Đồng, không thì cũng cỡ bà năm Hồng Phượng, mượn thêm tiếng tăm lấn luôn qua tên bà Cả Bảo Cơ coi đời tui có mòi lên hương gì hôn , mà thấy ông già tui dòm tui bằng con mắt xẹt lửa hàn chì, tui lẻn ra cửa sao dông tuốt qua vườn dừa khều trái khô dìa nạo nhưng làm bánh ít.
Tui khẩn Phật Trời kiếp sao cho tui tái sanh trong gia đình dong gia dọng tộc đặng tui có cái tên nhung lụa cao sang cỡ như Công Tằng Tôn Nữ Phương Diên Kiều Diễm Mỹ Hạnh Nga. Mèn ơi nghĩ tới khi đó tui rao bánh ngừi ta muốn kiêu tui ngừi ta phải ếm hơi cỡ cô đào Phùng Há mới kiêu hết tên tui , chớ không như bây giờ thằng cha Ba Ếch kiêu tên tui cụt ngủn xóc hông. "Ê Hai."
|