đứa con nuôi thương yêu gọi điện thọai tâm tình. tuy thật xa nhưng tâm hồn thật gần gũi. nói chuyện với người thân bao giờ cũng làm lòng thật là êm dịu, vui vẻ. nhớ hồi đó cô hay nói là người già họ rất cần được han hỏi, thăm viếng, thành ra nếu muốn làm cho họ vui thì nên thường xuyên lui tới vấn an. cháu hỏi cô có muốn về thành phố biển ở chơi một thời gian hay không? buổi sáng cô có thể dậy sớm đi dạo biển, đón mặt trời lên, buổi chiều cũng có thể đi dạo ngắm hoàng hôn, cô có thể làm bất cứ điều gì cô thích, vẽ, sáng tác nhạc, viết lách, chụp ảnh, cô thường hay bảo là đời sống mà dành hết cả đời cho việc kiếm tiền thì thật là khốn khổ quá, cô chỉ dành cho thời gian kiếm tiền là hai mươi năm mà thôi, hai mươi năm nuôi con cho tới tuổi thành niên, sau đó con cái ra ngòai, cô bắt đầu sống đời an nhàn tự tại, chồng cô còn tham công tiếc việc, bằng lòng cho cô được nghỉ sớm, hai vợ chồng một đầu lương cũng đủ, cô cứ tự do thỏai mái đi đó đi đây, chồng cô không hề đòi hỏi gì ở cô, cô làm lại thời khóa biểu, mỗi ngày cô dậy sớm, đi tập thể dục nhẹ ở Health Club, cô vui biết bao khi thấy bao nhiêu người tham gia họat động thân thể, sau đó cô đi thư viện, vào tìm tòi tài liệu, cô dự định viết về một đề tài nào để trí óc vẫn còn tiếp tục họat động, acid rain là đề tài cô nghiên cứu khi xưa, giờ đọc lại thấy nghèo quá. Cô nhớ một bạn xưa có nói, cứ chọn một đề tài, nghiên cứu về nó, và viết ra. Bể học mênh mông, biết bao nhiêu điều cần nghiên cứu. đó là cách vận động trí não, bộ óc của con người thường chỉ được dùng rất ít ỏi, óc thì chả bao giờ già, nhớ thế.