Rank: Advanced Member
Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 18,432 Points: 19,233 Location: Golden State, USA Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
|
Nhận Diện Kẻ xâm phạm tình dục trẻ em Monday, May 02, 2005 Yến Tuyết Hôm Thứ Sáu tuần qua, bồi thẩm đoàn thuộc một phiên tòa ở thành phố Santa Ana đã tuyên bố tên Alejandro Avila có tội về việc bắt cóc và giết chết bé Amantha Runnion vào Tháng Bảy năm 2002 ở thành phố Stanton. Kết quả này đã đem lại sự vui mừng tột cùng cho mẹ của Samantha là bà Erin sau những giây phút hồi hộp chờ đời phán quyết chung cuộc của bồi thẩm đoàn nói trên. Phiên tòa đã gây sự xúc động mạnh mẽ cho tất cả mọi người có mặt từ công tố viện cho đến người cảnh sát trưởng giữ việc điều tra vụ án mạng này.
Dĩ nhiên, những câu chuyện thương tâm tương tự đã từng xảy ra cho nhiều đứa trẻ từ lâu lắm rồi nhưng cho đến khi Megan's Law, là tên của một luật mới ra đời sau vụ bé Megan Kanka, 7 tuổi, bị bắt cóc và giết chết vào năm 1994 bởi một tên tội phạm từng bị án tù vì tội xâm phạm tình dục trẻ con, lúc đó, người ta mới bắt đầu chú ý và tìm cách đề phòng hay ngăn chận một cách tích cực hơn trước. (Tên sát nhân bắt cóc Megan đã ở căn nhà bên kia đường, đối diện nơi gia đình Megan cư ngụ tại tiểu bang New Jersey).
Kể từ sau cái chết của con gái, bà mẹ đau khổ tên Maureen Kanka đã không ngừng vận động để làm sao cho một sắc luật được ban hành, nhằm bảo vệ những phụ huynh khác tránh khỏi tấn bi kịch mà bà phải trải qua.
Vào năm 1996, Tổng Thống Bill Clinton đã ký sắc luật đòi hỏi tất cả tiểu bang phải cung cấp tin tức cho công chúng về những kẻ xâm phạm tình dục nhắm vào trẻ con và cả người lớn (pedophiles và rapist), khi họ muốn biết. Thế nhưng, ngành lập pháp lại cho phép nhiều tiểu bang trì trệ trong việc thi hành và áp dụng. Bà Maurenn Kanka cho biết: “Ban hành sắc luật là một chuyện, thế nhưng muốn các cơ quan công lực và tiểu bang hợp tác để cập nhật hóa danh sách những tên tội phạm, cũng như thi hành sắc luật là một chuyện khác.”
Tại Texas, Florida là hai trong số các tiểu bang áp dụng triệt để Megan's Law thì bất cứ khi nào có một tên pedophile dọn nhà ở cách nơi có nhiều cư dân khoảng một block đường, cảnh sát phải báo cáo cho các trường học biết. Ngoài ra, truyền đơn có in hình của tên đó cũng phải được nhân viên công lực phân phát cho những cư dân trong khu vực đó.
California bị xem là tiểu bang áp dụng Megan's Law một cách lỏng lẻo nhất trên toàn quốc. Vào năm 2003, đã có khoảng từ 30% đến 40% của số 100 ngàn tên tội phạm xâm phạm tình dục (sex offender) trong tiểu bang California đã không đăng ký với cảnh sát.
Một bài báo của ký giả Amy Engeler trên tờ Good Housekeeping đã kể lại câu chuyện của tên Robert Forzano, từng bị ở tù bốn năm về tội xâm phạm tình dục những đứa trẻ em trai dưới 10 tuổi ở Ventura County, California. Sau khi được tha, Forzano dọn về Rancho Cordova ở chung với tên Brian Mc Daniel, cũng từng bị giam về một tội tương tự. Hai tên này đã yên lặng đến sống trong vùng phụ cận của thành phố Sacramento dễ dàng, giống như thời gian trước khi Megan' Law ban hành, mà không ai biết.
Thế nhưng, dần dần, những người láng giềng của Forzano và Mc Daniel chú ý đến việc có nhiều đứa trẻ khoảng 7, 8 tuổi hay đến tắm trong sân bơi đằng sau nhà của hai tên này sau giờ học. Cùng lúc đó, cảnh sát viên Steve Wright phụ tranh an ninh ở sở giáo dục thành phố Folsom - Rancho Cordova - cũng đang điều tra về việc có hai đứa học sinh hay trốn học thuộc trường trung học đệ nhất cấp gần đó. Qua sự thẩm vấn, mấy đứa trẻ khai là chúng hay đến nhà một người lớn tên Bob. Khi chúng chỉ nhà của Forzano là nơi mà chúng thường xuyên có mặt, cảnh sát viên Steve Wright đã lái xe qua nhà hắn ta để ghi số xe và nhờ đó tìm biết được rằng Forzano là một kẻ đã từng có tiền án.
Ông Wright cũng tìm biết thêm là có những đứa trẻ khoảng 7, 8 tuổi, đi học trường Tiểu Học White Rock gần đó cũng hay đến nhà của Forzano. Và cuộc điều tra cho thấy một trong mấy đứa trẻ đó là nạn nhân của Forzano. Ðầu tiên, tên này làm quen với các đứa trẻ khi làm bộ đứng sửa xe trước cửa nhà. Sau đó rủ chúng đến tắm ở hồ bơi, rồi rủ chúng vào trong nhà để coi những sách báo hay phim ảnh khiêu dâm (pornography) và đó là bước đầu của hành động xâm phạm tình dục.Những đứa trẻ mà “Bob” gọi là bạn này trong lứa tuổi từ 7 đến 12, phần lớn con những gia đình có lợi tức thấp và vừa đến Mỹ định cư từ Ukraine.
Vào ngày 25 Tháng Năm năm 2004, cảnh sát đã ập vào căn nhà khang trang của hai tên Forzano và Mc Daniel với trát tòa. Họ đã tìm thấy rất nhiều hình ảnh pornography của trẻ con trên computer của tên Mc Daniel, một cái máy thu hình giấu kín nhằm thu cảnh mấy đứa trẻ thay áo quần và đi tiểu, vô số đồ chơi và máy games để dụ con nít. Nhân viên an ninh nói rằng thật là kinh sợ khi biết được hai người lớn mà lại có nhiều phim Disney hơn bất cứ một phụ huynh nào!
Ngày hôm sau, cảnh sát loan báo đã bắt giữ tên Forzano về hai tội hình (felony) vì xâm phạm tình dục trẻ con - child moleste - dưới 14 tuổi và một tội tội nhẹ (misdemeanor) về chuyển lén thu hình để dùng vào chuyện bậy bạ. Tên Mc Daniel thì cũng bị bắt về tội lưu trữ những hình ảnh khiêu dâm của trẻ con.
Mc Daniel bị kết tội 180 ngày, cho nghỉ việc không ăn lương và 3 năm tù treo. Trong khi Forzano dù đã bị bồi thẩm đoàn liên bang kết án có tội nhưng vẫn chưa bị tòa án tiểu bang đem ra xử. Nếu bị kết tội, Forzano có thể ở tù lên đến 60 năm.
Vào Tháng Chín năm 2004, Thống Ðốc California, Arnold Schwarzenegger, đã ký ban hành sắc luật cho phép người dân California được vào Internet để tìm biết danh sách những tên tội phạm xâm phạm tình dục trẻ vị thành niên.
Ðể giúp cho Megan's Law được hữu hiệu và tốt đẹp hơn, ký giả Amy Engeler đã phỏng vấn bà Karen Terry, một giáo sư thuộc John Jay College of Criminal Justice ở New York. Xin gởi đến bạn đọc để tăng thêm hiểu biết trong việc bảo vệ con em chúng ta tránh được sự xâm phạm của những kẻ xấu.
Hỏi: Những đòi hỏi căn bản của luật pháp là gì?
Ðáp: bất cứ ai phạm tội xâm phạm tình dục (cả trẻ con lẫn người lớn) đều phải đăng ký với cảnh sát trong vòng 30 ngày sau khi ra khỏi tù. Tùy theo từng tiểu bang, những kẻ này phải đến sở cảnh sát để nộp hình, địa chỉ cư trú và đôi khi DNA (máu mẫu) của họ.
Tuy nhiên, có nhiều tiểu bang cũng rất cẩu thả trong việc thông tin cho dân chúng. Phần nhiều các tiểu bang xếp ba thứ hạng cho những kẻ phạm tội nói trên: Thứ nhất không nguy hiểm lắm, thứ hai trung bình, thứ ba là rất nguy hiểm. Loại rất nguy hiểm thường được thông tin cho công chúng nhiều hơn là hai loại kia.
Bên cạnh đó, một vài cộng đồng lại có cách thông tin khác nhau. Có tỉnh thì chỉ công bố tên và hình ảnh trên mạng lưới điện toán mà thôi. Tỉnh khác thì muốn biết tin tức, dân chúng phải đến sở cảnh sát để tìm kiếm những kẻ molesters trong một cuốn danh sách. Trong một vài vùng, cảnh sát sẽ đến từng nhà hay tổ chức một buổi họp để thông báo. Còn địa phương khác thì dán một poster có hình của kẻ phạm pháp. Ở một vài khu vực của tiểu bang Louisiana, kẻ tội phạm phải đi đến từng nhà để báo tin cho dân chúng trong vùng anh ta cư ngụ biết anh ta là một kẻ xâm phạm tình dục!
Hỏi: Megan's Law đã ra đời được 10 năm và có kết quả tốt đẹp hay không?
Ðáp: Sắc luật này rất giúp ích cho việc điều tra. Chẳng hạn như khi tội phạm xảy ra, cảnh sát sẽ nhìn vào danh sách đăng ký và so sánh với kẻ tình nghi.
Cũng như khi muốn đề phòng tội phạm có thể xảy ra trong tương lai, họ thường giám sát một kẻ từng phạm tội xâm phạm tình dục, cảnh sát có thể đến nhà tên ấy bất cứ lúc nào để tìm kiếm bằng chứng là có con nít ở đó, hay có dấu hiệu tái phạm tội. Những việc làm này cần thiết vì như vậy tên sex offender biết là có người theo dõi mình. Thêm vào đó, công chúng cảm thấy được bảo vệ.
Tuy nhiên, đó cũng có thể là một vấn đề an ninh không bền vững lắm vì thật ra Megan Laws vẫn chưa được phần đông dân chúng và các cơ quan an ninh hiểu và áp dụng rõ ràng cho nên chúng ta không biết nó có thật sự hữu hiệu hay không?
Hỏi: Phần nào của Mega's Law cần điều chỉnh?
Ðáp: Vấn đề khó khắn là làm sao để cho việc đăng ký của các tên sex offender này được cập nhật hóa. Một vài tiểu bang, thí dụ như Florida là nơi Megan's Law được thi hành nghiêm chỉnh và có hiệu quả, còn nhiều tiểu bang khác thì gặp khó khăn trong việc áp dụng.
Những tên tội phạm này thường di chuyển luôn luôn. Nhiều khi chúng đăng ký một địa chỉ ma, hay chúng không thông báo khi dọn chỗ ở. Hoặc chúng biến mất ngay khi vừa ra khỏi tù mà không hề đăng ký với cảnh sát. Phần lớn những cơ quan an ninh không có phương tiện (resources) để tiếp tục theo dõi kẻ gian. Chẳng hạn như ở New York City, mặc dù có một cơ quan kiểm soát gồm rất nhiều nhân viên cần mẫn và làm việc tích cực. Thế nhưng họ chỉ có 7 nhân viên mà phải chịu trách nhiệm tới những 4 ngàn hồ sơ của những tên tội phạm xâm phạm tình dục nên vẫn không thể nào coi xuể.
Hỏi: Khi Megan Law được ban hành, nhiều đoàn thể và tổ chức lo ngại về việc bảo vệ an ninh chống lại những tên sex offender này sẽ xâm phạm đền quyền tư riêng (Privacy Infringement). Làm thế nào để áp dụng luật trong trường hợp này?
Ðáp: Tòa án đã quyết định rõ ràng là quyền riêng tư của tên xâm phạm tình dục này không quan trọng bằng sự an ninh của dân chúng. Tên tội phạm có thể bị bêu xấu, hay mắng chửi nhưng điều này không trái với hiến pháp.
Tuy nhiên, Megan's Law còn chưa giải quyết được một vấn đề tối ư quan trọng khác có tính cách tâm lý, là kẻ xâm phạm tình dục trẻ thường không tự trọng và không có liên hệ tốt với những người lớn. Cho nên để chữa trị, chúng phải học cách tạo được mối liên hệ với xã hội. Thế nhưng, nếu những tên này sống ở Texas, thì tòa án bắt buộc trước sân nhà phải gắn một tấm bảng đề chữ “Tôi là một kẻ xâm phạm tình dục” - I'm a sex offender; hay dán một dấu hiệu có hàng chữ đó sau đuôi xe. Do đó, đi đâu họ cũng dễ bị nhận diện và bị xa lánh. Họ không thể làm bạn với ai cả cũng như khó có thể có liên hệ tình cảm với bất cứ người khác phái nào. Thêm vào đó, nếu sự thông báo có tích cách quá sỉ nhục, những tên sex offenders này sẽ không đăng ký với cơ quan an ninh. Trong khi đây chính là điều cần thiết nhất mà luật pháp dựa vào để bảo vệ dân chúng.
Hỏi: Vậy phụ huynh phải làm gì?
Ðáp: Phụ huynh cần theo dõi danh sách của những tên child molester - xâm phạm tình dục trẻ con - trên Internet. Nếu một tên tội phạm sinh sống ở cuối đường, hãy đưa cho con coi hình của tên đó và nói: “Con hãy nhìn kỹ hình của người này. Trước đây, ông ta đã từng hãm hại những trẻ con. Con phải tránh xa ông ấy ra cho dù được hứa hẹn cho kẹo bánh, đồ chơi hay tiền bạc...”
Tuy nhiên cho dù bạn không tìm thấy một tên tội phạm nào cư ngụ trong khu vực mình ở, bạn sẽ bị nhầm lẫn khi thở phào và nói rằng chúng ta đang được an toàn. Phần lớn những tội phạm liên hệ đến tình dục không được báo cáo. Những tên xâm phạm tình dục rất nguy hiểm nhiều khi lại không xuất hiện trên danh sách đăng ký!
Phụ huynh nên nhớ rằng: 9 trong số 10 tên sex offenders là một người nào đó mà trẻ con quen biết và thường không phải người lạ trong khu vực bạn ở. Do đó, bạn hãy dặn dò con thường xuyên: “Nếu bất cứ người nào. Kể cả cậu B. hay cô B. rờ rẫm con và làm cho con cảm. Trẻ con cần được cha mẹ tạo sự tin cậy và báo động hành động xấu để được cha mẹ bảo vệ.
Yến Tuyết nguồn: nguoi viet online
|