Bến bờ...
Tôi không nghĩ rằng tôi biết nhiều về Nha Trang …
Một phố biển nổi tiếng của quê hương tôi với bờ thuỳ dương cát trắng , hàng dừa xanh nghiêng mình dưới lớp sóng lao xao , hàng cánh én xa bờ vần vũ những cù lao và những đợt gió mùa đượm mùi thương nhớ …
Ðã lâu rồi tôi không về thăm quê cũ,thăm lại phố biển ngày nào tôi viếng thăm …
Nha Trang, đối với tôi không nhiều kỷ niệm , không có một lời hẹn hò ngày trước và cũng không một dấu tích chân chim của những buổi chiều nhạt nắng …Tuy nhiên , tôi vẫn nhớ …nhớ từng cơn sóng vỗ bờ , từng đàn én lượn xa xăm , nhớ hàng dừa buông rũ buổi chiều tà , thăm thẳm bóng hoàng hôn trầm hiện cuối chân mây, vài chiếc thuyền nhấp nhô trên sóng biếc…
Tôi xa nhà thật lâu , và không có dịp về thăm phố biển của hôm nào . Tuy thế , nơi này , hàng năm , những ngày nghĩ của tôi sau những tháng ngày cơm áo , tôi lang thang từng gốc biễn quê người …
Tôi bàng hoàng trước nét hoang sơ của NagHeads , Outer Bank ( N. Carolina )…suốt một bờ duyên hải dài trơ trọi một ngọn hải đăng, lặng lẽ từng đêm quét từng luồng sáng ra biển khơi , …và đâu đây hình ảnh của một chiếc thuyền thúng lạc lỏng bồng bềnh giữa nghìn trùng mây nước , theo ngọn sóng triều dâng : mãi theo con nước quên đi bờ bến cũ .
Tôi yêu thảm cỏ lau sậy lưa thưa , thầm lặng làm tấm bình phong, ngăn cách giữa bờ nước trong xanh và phố thị ồn ào , bờ cát và biển ngắn dài khắn khít một tình thân , trông theo hàng mây xa cách , giữa trời và trong tôi sao gần gũi …
Tôi yêu thương những tiếng sóng vọng nghìn trùng , đều đặn tấu nhịp bồi hồi vào khoảng trời bát ngát , lời thở than hay tâm sự xa xăm , tiếng thì thầm trong gió, phiêu phiêu tiếng hát huyền hoặc của nhân ngư mà bao lần tôi nhắm mắt mơ say cõi huyền của biển cả …
Tôi như loài ốc nhỏ lang thang , nơi chốn nào tôi đã bước ra đi, theo hướng mặt trời , theo ánh trăng soi rọi, nương theo con nước mà phiêu dạt về đây , khoát trên mình một lớp vỏ ngây ngô với những bến bờ xa lạ …
Ồ nàng Corpus (Texas) diễm kiều thân thiết , mắt trùng dương rạng rỡ buổi ngát hương , lời tình tứ muôn ngàn vì sao chăm chú , dáng yêu kiều ngây ngất vạn mây bay ,vương đôi cánh hải âu trải dài trên triền sóng với tiếng hót giữa trời không ….Và tôi bất chợt cảm thấy mình lạc lỏng !
Chân trời âm tiếng hát vọng phương , biến vắng, lời thương nhớ vỗ bờ , không đành đoạn !
Tôi theo con nước triều dâng, nhìn nàng Long Beach ( Washington ) dỗi hờn gieo sóng bạc , buông tóc thề vạn lý dưới trời xanh , hòa tiếng gọi thì thầm lời con biển , điệu ru hời mây trắng ngẩn ngơ trông …Tôi theo nàng về phố thị mưa bay , bước chân trần , lòng trống vắng , giữa ngàn thông lặng lẽ … Và nghe sóng từ muôn trùng gọi tiếng !
Tôi ngồi đây bên đồi biển Heceta ( Oregon) , bó gối một vòm trời bao la bát ngát , mây nước một màu xanh , cùng một bóng hải đăng đơn lẻ giữa khoãng trời , một đời không làm hết một việc …trông về biển như tôi . Ngàn biển xa kia , là bến bờ của những cánh én thong dong , những hòn cù lao quấn quit , là những sợi khói lam đã chắt chiu tôi những ngày mưa nắng …
Tôi theo tiếng vọng Puget Sound , nghe tiếng sóng ầm ì vang vọng khắp núi đồi , là hờn oán thiên thu hay than thở nghìn trùng của những con sóng chợt vỡ tan thành bọt biển trong cái nhìn lạnh nhạt của những áng mây hờ hững …Tôi theo dấu hoàng hôn , trông bóng chiều về trên sóng biếc , nghe tiếng chim gọi đàn rời rạc , hứng từng ngọn gió thoãng qua , se sắt trước vẻ hoang sơ của một buổi chiều tà trên bến vắng …
Theo dòng nước trôi đi , tôi về theo biển Bắc , bềnh bồng theo ngọn sóng tịch dương , nghe tàn phai gợi buồn trong hương gió .Tôi trôi mãi theo dòng nước phụ dung , ngập chìm trong cảnh sắc diễm huyền …
Chợt thương tiếc chân tình của biển nhớ !