The Assassination of Gianni Versace: American Crime Story (2018)
Vụ ám sát Versace vào năm 1997 giống như một trái bom nổ trong giới thời trang thượng lưu của thế giới. Lúc đó tôi không biết tiếng tăm ông này (làm gì có tiền mà dám léo hánh vô mấy cái hiệu cao cấp như thế). Rồi lại nghe người giết ông là một tên gay gốc Phi Luật Tân, và Versace cũng là gay nên tôi chặc lưỡi cho là chắc lùm xùm ái tình gì đó mà tên gay gốc Phi Luật Tân này ghen tương thù hận mà giết ông . 6 tuần lễ sau thì công nương Diana, người có tham dự tang lễ của Versace, cũng bị chết trong một tai nạn xe hơi thì mọi người lại ồn ào xoay sự chú ý qua cái chết của một nhân vật còn tiếng tăm hơn Versace . Nhưng các người nghiên cứu thì họ không nguôi ngoai, họ tìm hiểu với tất cả phương tiện mà họ có được trong nghề truyền thông, sau đó một quyển sách nghiên cứu liên quan cái chết này ra đời, quyển Vulgar Favors: Andrew Cunanan, Gianni Versace, and the Largest Failed Manhunt in U.S. History của Maureen Orth. Và năm 2018, nghĩa là hơn 20 năm sau, cuốn phim về cuộc ám sát dựa trên quyển sách khảo cứu công phu này ra mắt.
Cuốn phim (tôi chưa đọc sách nên không biết, chỉ là nói qua phim mà thôi) đi sâu vào cuộc sống của kẻ giết người là Andrew Cunanan, một tên spree killer đã giết 5 người trong vòng vài tháng và Versace là kẻ cuối cùng trước khi hắn tự sát vì bị cảnh sát bao vây . Hắn vốn không phải là tình nhân của Versace, vậy mà sao lại giết ông ta ? Tác giả đào sâu vào tâm lý của hắn, và đi tìm hiểu về bối cảnh từ lúc ấu thơ tới khi trưởng thành . Hoá ra, chính cha hắn, một người Phi luật Tân, có tánh gia trưởng rất nặng nề, đã nuôi dạy hắn bằng một tình thương bệnh hoạn . Ông đặc biệt cưng thằng con út này cực kỳ . Cho nó một mình được ở trong master room, còn mấy đứa con kia thì ngủ chen chúc trong một cái giường trong một phòng nhỏ . Lúc nào cũng bơm vô óc nó rằng nó phải là một người đặc biệt, là số dách; mua xe hơi cho nó dù chưa đến tuổi lái xe, và bắt nó đọc các loại sách tập làm người lịch thiệp, thanh nhã trong xã hội (cái này thì không chê được) ... Bà vợ người gốc Ý thì bị ông đàn áp dã man . Ông sống bằng nghề buôn bán chứng khoán, nhưng làm ăn phi pháp lừa đảo, bị vỡ lỡ, bỏ trốn về Phi Luật Tân, sau khi đã bán nhà, thu tóm tiền bạc và để mặc cho vợ con xấc bấc xang bang . Cái đặc tính nổi bật ở ông là khoác lác, xạo, nổ banh xác và đứa con út của ông sau này đã kế thừa và phát huy xuất sắc cái tánh ấy .
Ở chung với mẹ trong một căn hộ nghèo nàn, Andrew tạm thời kiếm cơm bằng cách đi phụ giúp trong tiệm bán lẻ, nhưng muốn có tiền cho nhanh nên hắn ghi tên vào nghề làm escort ...Nhờ cái phim này mà tôi mới biết là ở Mỹ này có cái nghề là escort cho mấy ông nhà giàu, và khi đi làm hồ sơ phải cởi quần ra cho agent khám coi cái "của quý" của mình ra làm sao . Bà agent bộ kỳ thị Á Châu hay sao mà nói cho Andrew biết là mấy cha nội thích tìm của lạ này không mấy ưa chuộng dân Á Châu, Thế là anh ta phải xông xáo tự đi tìm gặp, kết thân với các người nhà giàu, người nổi tiếng . Tánh nổ, tánh khoác lác được dịp tung hoành, và rất nhiều người tin là hắn xuất thân bề thế, giàu có, sang trọng, toàn làm bạn với người nổi tiếng . Muốn tới gần với các tay nhà giàu, hắn tìm hiểu trước để biết sở thích của các người này rồi khi tiếp cận được họ, bèn ra sức chài mồi . Và hắn thành công nhiều lần, có người thì hắn ra giá là phải cho hắn xe hơi đắt tiền, đi máy bay thì hạng nhất, tiền túi đầy đủ, ở khách sạn 5 sao, cho hắn thừa kế toàn bộ tài sán nếu chết v...v..Có người thì muốn hắn ở suốt đời cùng nhau trong một ngôi biệt thự cực kỳ sang trọng ở bờ biển Nam California ....Nhưng, hỡi ơi, cái nhưng thảm hại, hắn cũng có một khao khát yêu đương mà các ông già không sao đáp ứng được . Dù cho là một tỷ phú, có mua được xác thân người trẻ, người ta không bao giờ mua được trái tim của họ, mà cái người ta tha thiết muôn đời vẫn là một tình yêu . Thế là Andrew cứ phải bôn ba, một mặt thì giao du vui thú với các bạn trai đồng lứa, và một mặt phải kiếm tiền bằng nghề làm trai bao cho các lão nhà giàu. Cái giấc mơ là một người đặc biệt, một thiên tài, một nhân vật xuất chúng từ nhỏ nay đã tan tành rơi rụng . Andrew bắt đầu dính với ma tuý .
Khi bạn bè bồ bịch phát giác ra cái tánh khoác lác của Andrew thì họ tìm cách xa lánh . Trong đó có David, người mà Andrew hết lòng yêu thương . Ghen tức vì cho là David và Jeff yêu nhau (họ biết nhau qua Andrew), hắn bèn tìm cách giết Jeff ở Minneapolis, rồi ép David đi theo tìm cách vượt biên sang Mễ, nhưng tới Rush City thì hắn đã nổ súng giết luôn anh chàng này . Sau đó hắn tới Chicago, tìm gặp một "khách hàng" cũ là Miglin, một đại gia về ngành địa ốc, đang có dự định xây toà tháp cao nhất thế giới ở đây . Đúng lúc bà vợ ông đi vắng cho một show truyền hình, Miglin khấp khởi đón Andrew, chuẩn bị cho một niềm vui xác thịt mà ông vẫn che mắt được mọi người bao lâu nay, ngay cả trước đó ông đã quỳ trước bàn thờ Chúa mà thú nhận: I try! Ông để Andrew trói lại, bịt miệng bằng keo dính, tưởng là sẽ được hưởng một khoái lạc khác thường, ai dè Andrew dùng tua vít đâm ông cho tới chết .
Sau đó, Andrew lái xe đi tiếp . Trên đường, hắn biết mình bị truy nã, nên ghé Pensville ở New Jersey, bỏ chiếc Lexus của Miglin lại, cướp một chiếc truck của một cư dân ở đó sau khi bắn gục ông ta, và lái về miền Nam . Hắn quyết tìm cho được Versace .
Đến Miami Beach, hắn ở mướn phòng ngủ gần dinh thự của Versace, và trải 2 tháng theo dõi cho tới buổi sáng định mệnh của nhà vẽ kiểu lừng danh thế giới .
(còn tiếp)
Cảnh sát trưởng Miami Beach nói là "tôi không biết là chúng ta sẽ biết được câu trả lời tại sao Versace bị giết". Hai người ấy có từng quan hệ gì nhau không ? Họ có từng là tình nhân của nhau không ? Gia đình Versace kiên quyết phủ nhận họ có biết nhau . Tuy nhiên vài nhân chứng cho biết là họ có quen biết nhau ít nhiều truớc kia, cả hai từng có thời ở San Francisco, nơi nổi tiếng tụ tập dân gay ở khu Castro, và vì họ từng lạng quạng trong giới sex-for-hire nên khả năng quen nhau là có thể lắm .
Andrew được các nhà tâm lý cho là có cái bệnh gọi là delusions of grandeur, hoang tưởng cho mình là vĩ đại . Biểu hiện của bệnh này là tự cho mình là thần thánh, là Chúa là Phật hoặc truyền nhân của họ, tin rằng mình là thiên tài, là người xuất chúng, là sẽ đứng trên chót vót cõi nhân gian, khi chưa đạt tới điều đó thì đành khoe khoang là mình toàn quen biết bạn bè với các danh nhân với người nổi tiếng .
Ta là Một, là Riêng, là Thứ Nhất.
Không có chi bè bạn nối cùng taTheo tôi bình thường chắc ai cũng có cái dấu vết của cái tưởng này, nhưng chúng ta khác nhau ở mức độ, và đó là biểu hiện của điều mà nhà Phật gọi là chấp ngã . Thường tới khoảng 5, 6 tuổi khi qua tuổi ấu thơ là ta bắt đầu có cái biết về bản ngã cá nhân . Nếu lớn lên trong một gia đình bình thường, lành mạnh thì còn đỡ, nhưng nếu lỡ gặp ông cha như cha của Cunanan thì chứng hoang tưởng có cơ xuất hiện.
Phim này bố cục theo kiểu quay ngược thời gian, là kiểu mà tôi vốn không ưa . Andrew bắn Versace là lúc đầu phim, sau đó là quay lại từ từ cho khán giả thấy tiến trình cho tới thuở nhỏ của Andrew. Chủ ý của tác giả là giải thích tại sao Andrew lại trở nên kẻ sát nhân ghê gớm như thế . Versace cũng được đưa về thời ấu thơ sinh trưởng tại Calabria ở Ý, nhưng Andrew thì được xoáy sâu hơn . Versace ngay từ nhỏ đã có tánh hiền, thích vẽ kiểu áo phụ nữ hơn là ê a các môn học trong trường . Cậu bé Gianni bị bạn bè trêu là bóng (pansy), nhưng được mẹ hiểu và thông cảm, khuyến khích tài nghệ. Andrew thì ít để lộ tính gay của mình hơn, chỉ khi mẹ anh tỏ ý mong muốn con trai sẽ lập gia đình để có con cái thì anh mới thú thật với mẹ là anh sẽ không bao giờ có con!
Tại sao Andrew giết người không ghê tay như vậy ? Có thể do một kinh nghiệm mà anh ta từng chứng kiến một người đàn ông straight đang bị ve vãn bới một ông nha` giàu thích chuyện đó . Vừa bị rờ chạm vào người, anh này nổi giận ra tay đập chết ông ta liền . Nếu chưa từng thấy đâm chém máu me thì người ta khó mà ra tay giết người ngọt xớt như Andrew sau đó . [Vậy các nhà làm phim làm ơn bớt đi cái cảnh bạo lực, dâm dục cho cuộc đời thanh tao hơn ] .
Phim tuy diễn lại một đại thảm kịch, nhưng cũng có vài đoạn khôi hài, như lúc bà agent nhìn Andrew cởi quần ra . Tất nhiên là khán giả được tránh phải coi cái cảnh đó, mà ống kính chỉ quay cái mặt của bà agent mà thôi , Và ánh mắt phản ứng của bà khi dòm thấy cái "chùm nho uất hận" của Andrew.... Mèn ơi, tôi không có từ nào để diễn tả, ánh mắt đó là ánh mắt khâm phục, là chiêm ngưỡng, là hết dám khinh khi cái gã Á châu này! Một đoạn khôi hài khác là cách ăn nói của bà Mary Miglin, cứ khăng khăng là chồng của bà là một người đàn ông đức hạnh, hết sức yêu vợ và gia đình, là tuyệt vời, trong sạch v..v..dù cho cảnh sát điều tra đã đưa ra các chứng cớ là chồng bà có một góc tối bí ẩn trong cuộc đời sắp tàn của ông . Và sau đó khi trò chuyện, lúc nào bà cũng khéo léo khoe khoang về bề thế, về cơ ngơi, uy tín của gia đình bà.
Các tài tử đều đóng rất xuất sắc, kể các vai nhỏ . Tài tử đóng vai Versace, Andrew được chọn lựa cẩn thận và khá giống nhân vật ngoài đời. Phim được nhiều đề cử và thắng nhiều giải .