Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

những bài học làm MẸ và làm CON
viethoaiphuong
#1 Posted : Tuesday, April 5, 2011 4:00:00 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


Amy Chua - Người Mẹ của thành công



Cuốn sách của Amy Chua đã được rất nhiều người chê cũng như khen. Nhưng đã có mấy ai hiểu được thâm ý của bà? Bà muốn đánh thức những người đang mê ngủ phải thức tỉnh dậy.



Lương Nguyên Hiền


Những quy tắc:

„Người Mẹ của thành công“ (Die Mutter des Erfolgs) [1] tên một cuốn sách viết bằng tiếng Đức dịch ra từ nguyên bản tiếng Mỹ „Battle Hymn of the Tiger Mother“ (Chiến ca của Cọp Mẹ). Sách này đã được bán chạy nhất nước Mỹ vào đầu năm 2011 (Bestseller 2011 [2]). Tác giả là bà Amy Chua, trưởng nữ của một gia đình di dân Trung Hoa, đã viết về cách dạy dỗ

con cái một cách khá cứng rắn của mình. Cuốn sách này đã gây những cuộc tranh luận sôi nổi ở Mỹ, nhiều tờ báo lớn như Time, New York Times,... đã phải viết bài bình luận về cuốn đó. Có người khen nhưng phần đông lên tiếng phản đối sự giáo dục quá khắt khe cùa bà đối với hai cô con gái, tên là Sophia và Louisa (Tên gọi ở nhà là Lulu). Nhiều đọc giả đã bất bình trước một lối dạy dỗ rất cực đoan chỉ có một mục đích duy nhất là làm sao đưa tới sự „thành công“. Tựa đề của cuốn sách bằng tiếng Mỹ „Cọp Mẹ“ có lẽ đúng với những cá tánh của bà hơn là bằng tiếng Đức „Người Mẹ của thành công“, bởi ngay từ trang đầu bà đã nêu ra những quy tắc mà hai cô con gái phải tuân theo:

-không bao giờ được ngủ lại nhà bạn gái

-không được chơi Computer và coi Tivi

-không chơi nhạc cụ nào ngoài Piano và Violine

-không được có điểm nào khác ngoài điểm 1 (điểm cao nhất lớp)

-không được tự quyết định trong mọi các hoạt đông giải trí

-chỉ được học và chơi thể thao những gì trường học quy định và đứng nhất lớp,....

Khó có người hiểu và thông cảm được, bởi ngủ lại nhà bạn, chơi computer hay coi Tivi,… là những chuyện đương nhiên và ngày nay gần như không thể cấm đoán trẻ con được ở Tây Phương. Nhưng nếu nhìn lại vào thành quả của hai cô con gái đã mang lại, ngoài việc lúc nào cũng đứng nhất trong lớp, hai cô bé còn nói được thông thạo tiếng Trung Hoa, Sophia đã từng biểu diễn Piano tại Carnegie Hall lúc 14 tuổi và Lulu là một danh thủ về Violine, cô này ngay từ bé cũng đã vác đàn đi biểu diễn đây đó, sẽ làm nhiều người phải nhìn lại nền giáo dục thả lỏng của Tây Phương. Tờ báo kinh tế Mỹ „Wall Street Journal“ đã đặt câu hỏi là tại sao học sinh Á Châu luôn luôn dẫn đầu trong khi học sinh Mỹ ở đâu đó trong khoảng hạng thứ 20, đó là chưa nói đến môn toán, học sinh Mỹ còn đứng vào hạng thấp hơn nữa [4]. Đây không chỉ nằm đơn giản trong phạm vi giáo dục mà còn bước qua phạm vi kinh tế nữa, bởi vì giáo dục và kinh tế có sự liên lạc hổ tương mật thiết lẫn nhau. Trước sự lớn mạnh mau chóng của nền kinh tế Á Châu như Nhật Bản, Đài Loan, Đại Hàn và Trung Hoa,… người Tây Phương nếu không muốn bị vượt qua mặt, sẽ cần phải đặt lại một số quy tắc căn bản trong cuộc sống trong đó có cả sự giáo dục con cái.



Cọp Mẹ:

Amy Chua là người Mỹ gốc Trung Hoa sinh năm 1962 (năm con cọp) ở Illinois. Cha bà di dân sang Mỹ vào khoảng sau đệ nhị thế chiến và là giáo sư đại học California ở Berkeley. Bà đã từng học và lấy bằng Tiến Sĩ ở đại học Harvard và hiện nay là giáo sư về luật tại Đại học Yale. Hai trường đại học này là hai truờng nổi tiếng trên nước Mỹ. Đặc biệt đại học Harvard, nơi đây đã sản xuất ra những nhân tài của nước Mỹ cũng như của thế giới như Bill Gates người sáng lập ra Microsoft, Mark Zuckerberg chủ nhân Facebook, Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc Ban Ki-moon và cả hai vợ chồng Tổng Thống Mỹ Barack & Michelle Obama,… Amy Chua cũng là tác giả của 2 cuốn sách „Day of Empire“ và „World on Fire“ , sách của bà đã được dịch ra 6 thứ tiếng. Chồng bà, người Mỹ gốc Do Thái, cũng là giáo sư Đại học Yale và cũng viết sách như bà. Katrin, cô em gái kế, là giáo sư y khoa tại đại học Standford và Cynthia, cô em gái út, mặc dù bị tật nguyền ngay từ nhỏ, bệnh Down-Syndrom, cô cũng chứng tỏ không thua gì hai chị, đã lấy được hai huy chương Vàng về bơi lội ở Special Olympics.



Cho đến thế hệ thứ 2, mặc dù đại gia đình bà đã thành công vượt bực khi hội nhập vào xã hội Mỹ, nhưng Amy Chua không bao giờ quên câu tục ngữ Trung Hoa “Không ai giàu quá ba đời” [7], bởi vì sự giàu sang thường làm người ta ỷ lại, mất đi tinh thần cố gắng và khả năng vươn lên, khi những vật chất chung quanh lúc nào cũng đầy đủ và thừa thãi. Bà lo lắng cho thế hệ thứ ba, những đứa con của bà, sẽ rơi vào cái quy luật đó và bà quyết tâm ngăn lại. Chính vì vậy, ngay khi Sophia, đứa con gái đầu lòng, vừa mới được 3 tuổi đã được bà đọc sách của Sarte cho con nghe và cũng chính vì vậy bà đã dọa đốt những con thú nhồi bông của Lulu khi cô bé cương quyết không tập Violine. Giữa bà và con bà là một cuộc chiến đấu dài và liên tục, để khắc phục 2 đứa con, bà đã không bỏ một phương cách nào, từ dọa nạt, cấm cản, trừng phạt cho đến năn nỉ. Châm ngôn của Bà là „bởi chưa giỏi nên chưa thấy thích thú học“, một đứa trẻ muốn yêu thích việc học thì phải học thật nhiều và khi học thật nhiều thì sẽ giỏi và khi giỏi rồi thì sẽ thích. Từ cái nhìn đó, bà đã áp dụng tuyệt đối cái gọi là “giáo dục Trung Hoa” vào sự dạy dỗ 2 cô con gái. Hai cô bé không có một phút nào rảnh để nghỉ ngơi, ngoài việc học, thì giờ còn lại là phải tập đánh đàn, mọi sự liên lạc với bạn bè đều bị hạn chế đến tối đa. Để làm gương cho con cái, lịch trình làm việc của bà lúc nào cũng đầy ắp, ngoài thì giờ dạy học và soạn bài cho đại học, bà còn viết sách và kèm các con học đàn mỗi ngày mấy tiếng đồng hồ. Không biết đây có phải là bí quyết thành công của “Cọp Mẹ” không?



Mẹ Trung Hoa và Mẹ Tây Phương:

Amy Chua chia làm 2 loại Mẹ khác nhau, “Mẹ Trung Hoa” và “Mẹ Tây Phương”. Theo bà đây cũng chỉ là một khái niệm về phương thức giáo dục và không có sự phân biệt về nguồn gốc, dân tộc hay giới tính. Một người “Mẹ Tây Phương” cũng có thể là một người “Mẹ Trung Hoa” và đảo lại. Bà đã gặp nhiều người Mỹ đã dạy con thành công và cũng có nhiều người Trung Hoa đã chiều con mình quá mức. Sự khác biệt căn bản về cá tính giữa hai người Mẹ, người „Mẹ Trung Hoa“ sẵn sàng hy sinh cho con cái. Theo thống kê người đàn bà Trung Hoa dành thời gian để dạy con học 10 lần nhiều hơn người „Mẹ Tây Phương“ [3]. Trong khi một số các bà “Mẹ Tây Phương” đi Wellness để giữ gìn sức khoẻ, thì phần đông các bà “Mẹ Trung Hoa” ngồi ở nhà để kèm con học. Người „Mẹ Trung Hoa“ coi như không làm tròn nhiệm vụ của mình, nếu đứa con mình học không giỏi và họ có những quy tắc rõ ràng trong lúc dạy con:

-Bài vở ở trường học bao gìờ cũng là quan trọng hàng đầu

-Điểm -1 là điểm xấu (điểm cao nhất là điểm 1)

-Môn toán phải học trước 2 năm so với các bạn cùng lớp

-Không bao gìờ khen con mình trước đám đông

-Bao giờ cha mẹ cững đứng về phía thầy và cô giáo

-Nếu đưọc huy chưong, thì phải huy chương bằng vàng

Lối giáo dục này được áp dụng để đào tạo một đứa trẻ phải đưa ra hết khả năng để sửa soạn “vươn lên trong xã hội bằng học vấn”, nghĩa là không cần biết đến chuyện những đứa trẻ có muốn hay không, mà chỉ cần chúng đạt được một địa vị trong xã hội với văn bằng đại học.



Trong một cuộc phỏng vấn 50 phụ nữ Mỹ và 48 phụ nữ di dân Trung Hoa, 70% người “Mẹ Tây Phương” đồng ý rằng:

-sự đề cao quá đáng về thành công ở trường học là không tốt

-Cha mẹ phải tìm cách làm cho con cái cảm thấy sự vui thú trong học hành

Trong khi đó không một người “Mẹ Trung Hoa” nào lại đồng ý về quan điểm trên [3]. Người Tây Phương hay đề cao cá tính, danh dự và sự tự tin của con cái nên họ luôn luôn tìm cách khen đứa trẻ và nhiều khi quá đáng, đảo lại thì người Á Đông luôn tìm cách nhắc nhở con cái phải nhớ đến công ơn của Cha Mẹ, sẵn sàng la mắng con mình mà không cần biết là điều đó có xúc phạm đến lòng tự ái của chúng hay không và nhiều khi còn sử dụng uy quyền tối cao cuối cùng của người lớn để bắt trẻ con phải làm theo ý mình. Một thí dụ đơn giản, Lang Lang danh thủ về đàn Piano, đã bị ông bố hăm dọa bắt phải nhẩy từ từng lầu thứ 10 xuống đất, chỉ vì đi chơi về trễ bỏ tập đánh đàn. Lang Lang đã phải đập tay vào tường đến bật máu và gào khóc, mới được tha tội [5]. Nhà vô địch thế gìới về môn Golf, Tiger Woods đã được học đánh Golf từ lúc 2 tuổi. Bà Mẹ gốc Thái Lan đã dạy con về cách đối xử với địch thủ của mình: Hãy bám theo nó và tiêu diệt nó [5] . Chắc bà cũng đã sử dụng chiêu thức đó đối với Tiger Woods: bám theo con mình và bắt nó phải làm theo mình đến cùng.



Cái giá phải trả:

Amy Chua cũng tự nhận là đã được một bài học chua cay về cách dạy dỗ cứng rắn của bà. Trong một quán ăn sang trọng ở Mạc Tư Khoa, bà đã phải đứng lên vì chịu hết nổi và sau đó phải đi lang thang ở Công Trường Đỏ cả tiếng đồng hồ để cho dịu cơn giận vì Lulu, cô con gái thứ hai, tìm cách khiêu khích để bà phải đồng ý cho nó được học đánh Tennis thay vì Violine. Lulu đã nói “Mẹ, con đã hiểu. Con đã phải nhìn Mẹ và đã phải lắng nghe một triệu lần lời giảng của Mẹ. Nhưng con không muốn Mẹ kiểm soát đời con”. Rốt cuộc Lulu lúc đó mới 13 tuổi đã thắng bà Mẹ Cọp của mình.



Bên cạnh cái thành công hào nhoáng của nền giáo dục nghiêm khắc đó, có bao nhiêu đứa trẻ Á Châu phải xấu hổ khi không được điểm nhất, để rồi phải tự tử vì đã làm cho cha mẹ chúng thất vọng. Sự giáo dục nhồi sọ này đã lấy đi của đứa trẻ khả năng tự quyết định, làm mất đi óc sáng tạo và không có khả năng tự lập khi lớn lên. Ở Tây Phương, sự mất tự tin đó bị đánh giá rất thấp: Một sinh viên không có khả năng quyết định, sẽ trở thành một nhân viên thiếu óc sáng tạo [5].



Ông Xiong Binggi, nhà khảo cứu về giáo dục, cho biết nhiều trẻ con Trung Hoa không có đến một sở thích riêng (Hobby) và thường thì thiếu lòng tự tin. Một đứa trẻ được dạy dỗ phải làm những cái gì người lớn bảo làm, thì làm sao có thể có sự tự tin vào chính mình được và cũng bởi vì không bao giờ có ý kiến riêng thì làm sao có sáng kiến. Nước Trung Hoa là một dân tộc đông người, nhưng chưa có người Trung Hoa nào đã được giải thưởng Nobel về khoa học tự nhiên (Naturwissenschaft) Eight Ball. Sự thành công của một nền giáo dục không phải chỉ nhằm đào tạo những nhân viên chỉ biết thừa hành mà còn phải đào tạo ra những cấp chỉ huy có đầy óc sáng tạo và lòng tự tin vô biên vào mình.



Người Việt ở Đức:

Người Việt chúng ta ở ngoại quốc, tuy lập nghiệp ở nước ngoài không lâu so với các dân tộc khác, nhưng đã đạt được những thành quả tốt đẹp ở các trường trung và đại học. Đó là một dấu hiệu đáng khích lệ, mặc dù văn bằng đại học không phải là điều bảo đảm cho sự giàu sang sau này nhưng là cánh cửa mở cho việc tiến thân trong nghề nghiệp ở tương lai. Theo thống kê mới đây ở Đức, trẻ em Việt Nam học ở trung học (Gymnasium) là 59% so với học sinh Đức có 43%, học sinh Thổ chỉ có 15% [9], qua đó ta thấy con cái của di dân Việt Nam đi học trung học nhiều hơn cả con cái của Đức nữa. Báo chí Đức đã viết rất nhiều bài để khen ngợi học sinh Việt, có điều đặc biệt là gần đây một ký giả gốc Thổ Nhĩ Kỳ tên là Semiha Ünlü cũng viết một bài với đề tựa là "Học sinh Việt Nam giỏi đặc biệt" [10].



Gìới truyền thông Đức hay nhắc tới những người thợ khách Việt Nam, họ sang Đức trước năm 1990 (năm Đức thống nhất) theo hợp đồng làm việc với Đông Đức và sau đó được ở lại. Vì lý do hoàn cảnh đặc biệt đã không có đời sống sung túc như người Đức, nhưng con họ lại học giỏi lạ lùng. Điều này làm người Đức ngạc nhiên vì từ trước đến nay họ vẫn cho rằng trình độ học vấn của con cái tùy thuộc rất nhiều vào địa vị xã hội của cha mẹ.



Sự thành công của học sinh Việt Nam là do sự quan tâm đặc biệt của cha mẹ đối với con cái. Phần đông người Việt coi chuyện học vấn của con mình như là "danh dự của gia đình" (Familienehre) [9]. Họ sẵn sàng hy sinh tất cả cho con cái và đảo lại họ cũng đòi hỏi con của họ có bổn phận phải học thật giỏi để đền đáp lại công ơn cha mẹ (Generationenvertrag).



Sự thành công nào cũng có cái giá của nó, như thế cái giá nào mà người Việt phải trả cho sự hội nhập vào xã hội Đức? Để trả lời câu trên có lẽ nên nhắc lại một đoạn mà nữ ký giả trẻ Phạm Khuê đã viết trên tờ báo Đức "die Zeit": Cái giá mà cô phải trả là cô nói tiếng Việt không thông thạo và gia đình cũng như quê hương là cái gì đó xa lạ đối với cô [12].



Đoạn kết:

Một câu hỏi được nêu lên, làm sao cuốn sách của Amy Chua đã làm người Mỹ phải chú ý như vậy? Có phải cuốn sách đó đã đánh đúng vào sự suy tư và nỗi lo lắng thầm kín của người Mỹ mà họ chưa dám nói ra không? Người Tây Phương nhờ sự giáo dục mở mang của mình trong thế kỷ qua đã vượt qua các nước khác và nhờ đó có một nền kinh tế phồn thịnh. Nhưng thời gian qua kinh tế của Mỹ sa sút thấy rõ, trong khi đó kinh tế của các nước Á Châu đang vươn lên một cách nhanh chóng mạnh mẽ. Địa vị cường quốc số một của Mỹ sẽ bị lung lay nếu không kịp thời thay đổi. Cuốn sách này phải được coi như là một lời cảnh cáo đối với người Mỹ đang ngủ quên trên giàu sang nhung lụa. Sự chuyển mình của một xã hội phải bắt đầu từ trường học, thế hệ trẻ ở trung hay đại học sẽ là tương lai của một quốc gia. Nếu các bà Mẹ Mỹ vẫn thờ ơ với sự dạy dỗ con cái và không chuẩn bị con mình có cái tinh thần đấu tranh để đi vào cuộc cạnh tranh toàn cầu không nhân nhượng sau này và nếu tuổi trẻ Mỹ quên đi sự cố gắng và tinh thần cầu tiến thì chắc chắn nước Mỹ trong tương lai sẽ bị các quốc gia khác vượt qua mặt. Sự lo lắng của Amy Chua cho thế hệ thứ ba có lý, khi sự thừa thải về vật chất sẽ làm người ta dễ bị lười biếng, ỳ lại và mất đi tinh thần đấu tranh. Nên phải nhìn cho được thâm ý của bà, bà muốn thổi một hồi kèn "Thúc Quân" để đánh thức những người đang mê ngủ phải thức tỉnh dậy.



Trong một cuộc phỏng vấn, Amy Chua trả lời là bà không phải là chuyên viên về giáo dục nên không muốn đưa ra một kiểu mẫu nào về dạy dỗ con cái cho bất cứ ai. Trong sách bà cũng mượn lời của Mẹ mình để đưa ra quan điểm trên "Mỗi đứa trẻ một khác, con không thể dạy Lulu như Mẹ đã dạy con", khi bà đến than thở với mẹ mình là bà đã thất bại trong việc giáo dục Lulu như mẹ bà đã dạy cho bà.




Literatur:

1) Sách „Die Mutter des Erfolges, Wie ich meinen Kindern das Siegen beibrachte“, Amy Chua

2) FAZ.net: „Wie die Tigermutter ihre Kinder zum Siegen drillt“, Sandra Kegel

3) Tuần báo Focus 24.1.201: „Ich verbrenne deine Stofftiere„, Uwe Wittstock

4) Nhật báo Frankfurter Neue Presse 1.2.2011: „Drill bis zum Erfolg“, Chris Malzer

5) Tuần báo Stern 6/2011: „Das dressierte Kind“

6) Tuần báo Spiege l7.2.11:“Ohne Üben geht nichts“ , Cordula Meyer

7) Hơi giống câu tục ngữ của ViệtNam „Không ai giàu ba họ mà cũng chẳng ai khó ba đời“

8) Tuần báo Stern 6/2011: „Viele chinesische Kinder haben nicht mal ein Hobby, oft fehlt ihnen jedes Selbstbewusstsein“, Xiong Binggi

9) Spiegel Online 12.2010: "Ehrgeizige Vietnamesen, Streben für die Familienehre", Christine Conelius

10) RP Online 2.2011: "Vietnamesische Schüler sind besonders gut", Semiha Ünlü

11) Spiegel Online 10.2008: "Schlaue Zuwanderer, Ostdeutsche Vietnamesen überflügeln ihre Mitschüler", Marina Mai

12) Tuần Báo Die Zeit 09.09.2010 Nr. 37: "Der Fleiß und sein Preis", Khue Pham
viethoaiphuong
#2 Posted : Wednesday, May 30, 2012 5:20:05 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
VOA - Thứ Bảy, 26 tháng 5 2012

Tình mẹ, bệnh tự kỷ và gương phấn đấu của phụ nữ gốc Việt

Bà Nguyễn Kim Yến, một người mẹ với 3 con đều bị chứng tự kỷ từ nặng đến nhẹ, đã cho xuất bản cuốn “ Surviving War, Surviving Autism”. Trong cuốn sách được hoàn tất như một món quà để tạ ơn cha, bà thuật lại chuyện đời bà cố gắng vượt qua muôn vàn thử thách để lúc nào cũng chăm sóc chu đáo cho các con. Cuốn sách còn là một chia sẻ với những gia đình có hoàn cảnh tương tự, mang lại những thông tin về chứng bệnh hiện chưa rõ nguyên nhân và cũng chưa có thuốc chữa. Trong Câu chuyện Nước Mỹ hôm nay, Lan Phương mời quí vị theo dõi những nỗ lực không ngưng nghỉ của một phụ nữ gốc Việt luôn luôn phấn đấu để vượt qua mọi nghịch cảnh hầu đem lại cho những người con bị chứng tự kỷ của bà những chăm sóc tốt nhất, và bà đã vươn lên từ những đau buồn để đạt được những thành quả học vấn mà nhiều người trong môi trường bình thường chưa chắc đã làm được.
Lan Phương - VOA



Bệnh tự kỷ là chứng bệnh thần kinh, nó ảnh hưởng đến khả năng giao tiếp cũa bệnh nhân với người khác

Trong cuốn sách bìa mỏng”Surviving War, Surviving Autism” với 147 trang giấy, bà Kim Yến thuật lại câu chuyện đời bà từ ngày còn nhỏ sống ở miền quê Việt Nam khói lửa trong một gia đình nghèo nhưng được hưởng tình đầm ấm với hình ảnh người cha lúc nào cũng thương yêu và bao bọc các con. Vượt thoát khỏi nước năm 1975 trong một chiếc thuyền ọp ẹp, gia đình bà may mắn thoát khỏi bão tố và đến Mỹ định cư. Qua những gian nan ban đầu khi phải hội nhập vào đời sống mới, là con thứ nhì bà cố sức học hành và kiếm tiền phụ cha mẹ nuôi 11 người con.

Tốt nghiệp trung học bà được học bổng toàn phần vào những trường đại học lớn. Sau nhiều năm dùi mài kinh sử, bà đạt được bằng kỹ sư điện đại học Brown ở bang Rhode Island, làm cho IBM một thời gian và lập gia đình, sau đó bà lại vừa làm vừa học thêm để có được mảnh bằng Cao học. Sau khi sinh bé trai đầu lòng ít lâu, cuộc đời bà bắt đầu gặp nhiều khó khăn. Bé được phát hiện bị chứng tự kỷ ở mức độ trầm trọng.

Bà Kim Yến cho biết về chứng bệnh này :

"Bệnh tự kỷ là một chứng bệnh thần kinh, nó làm cho khả năng tiếp xúc, giao thiệp, ngôn ngữ rất suy kém, làm suy kém khả năng hội nhập vào xã hội và trong giao thiệp hàng ngày. Nhiều cháu nó lập đi lập lại những lời nói vô nghĩa, hay không phù hợp hay biểu lộ qua những hành vi rất là kỳ lạ, hạn chế trong thế giới riêng của nó. Có cháu thì không nói chuyện được, không tiếp xúc bằng mắt, không nhìn người đối thoại. Con của Yến thì có đứa đi nhón chân, không thích có bạn, sợ tiếng động, khóc lóc, nhiều khi cứ lắc lư, đung đưa người hay làm những cử chỉ rất là kỳ lạ."

Một số dấu chứng khác của bệnh tự kỷ là: cho đến 1 tuổi trẻ thường chưa bập bẹ nói, và cũng chưa biết chỉ tay. Từ 16 tháng đến 2 tuổi vẫn chưa nói được một vài từ giản dị. Gọi tên không quay lại, không nhìn người đối thoại, có thói quen xếp đồ chơi hay đồ vật theo hàng dài, không cười và không chú ý đến người chung quanh.

Lớn hơn nữa, những em bị chứng tự kỷ cho thấy thiếu khả năng làm bạn với các trẻ đồng trang lứa, không đủ khả năng gợi chuyện hay nói chuyện lâu với người khác. Thiếu hay ít khả năng tưởng tượng trong việc chơi các trò chơi, thường gắn kết với những đồ vật nào đó, và có một thói quen cứng ngắc theo sát một thời biểu hàng ngày.

Con trai đầu lòng của bà lại có những cơn la khóc không thể dỗ cho nín và cứ đập đầu vào tường, khiến cho bà phải hết sức cẩn thận, nhà cửa hầu như trống trơn, trong phòng ngủ của cháu chỉ để 1 tấm nệm. Có những người thấy vậy khuyên bà cho cháu vào viện chuyên lo cho các trẻ bị bệnh này vì ở nhà sẽ gây ra quá nhiều căng thẳng do bà còn phải lo cho 2 cháu khác, nhưng vì thương con, bà vẫn để cháu ở nhà chăm sóc. Bây giờ cậu con trai này đã 24 tuổi, không nói năng và cũng không tự lo được vấn đề vệ sinh. Lúc còn nhỏ, người con này bỏ cả bút, giấy hay bất cứ đồ vật gì nhỏ vào miệng nhai. Hiện giờ thì ban ngày cậu được theo học một chương trình đặc biệt dành cho người lớn bị chứng bệnh này.

Tại nước Mỹ, hầu như trẻ em nào cũng được các bác sỹ nhi khoa chăm sóc sức khỏe và theo dõi sự phát triển, nhưng người gần gũi nhất với trẻ em chính là người mẹ. Bà Kim Yến đưa ra lời khuyên cho những bà mẹ có con nhỏ với những dấu chứng bất thường:

"Nếu cha mẹ thấy nghi ngờ, cảm thấy con mình có một số những triệu chứng này thì nên hỏi bác sỹ nhi đồng và bác sỹ về trí não, ghi ra hết những gì mình quan sát thấy về con mình, cho các bác sỹ biết, nếu sau khi các chuyên gia chẩn đoán là con mình bị bệnh tự kỷ rồi thì nên hỏi là con mình bị nặng hay nhẹ. Nếu nặng thì làm thế nào và nhẹ thì làm thế nào để giúp đỡ cho cháu. Nếu con mình được chẩn đoán bị bệnh thì theo kinh nghiệm của Yến, mình nên tìm hiểu, học hỏi trên internet hay coi những tài liệu về chứng bệnh này. Rồi cũng nên liên lạc với những cơ quan thiện nguyện, như ở nước Mỹ thì có Autism Society of America hay Autism Speaks để coi có những tài liệu gì để học hỏi thêm, hay là có những chương trình nào mà mình có thể giúp đỡ cho con mình. Rồi khi con gần hay đã đến tuổi đi học thì nên liên lạc với học khu để xem có chương trình gì hay tài liệu nào có thể phù hợp với khả năng của con mình để giúp đỡ cho cháu."

Ngoài người con trai lớn năm nay 24 tuổi, con gái thứ nhì của bà cũng được theo dõi sát từ nhỏ. Khi còn bé em có những triệu chứng sợ hãi, sợ tiếng động lớn, sợ trời mưa, sợ máy chụp hình, không chịu được những gì ra khỏi thông lệ hàng ngày, không chơi với bạn, không nhìn vào mặt người đối thoại, chậm nói. Nhưng với sự theo sát của người mẹ và lòng kiên nhẫn kèm cho em học cùng sự giúp đỡ tận tình của các thày cô, của học khu và những chương trình đặc biệt, em đã gần như bước ra khỏi bóng tối của căn bệnh. Tuy nhiên bà vẫn phải theo dõi con gái để hỗ trợ vì có những lúc em gặp khó khăn trong việc giao tiếp với bạn, rất khó có bạn và khó giữ được quan hệ bạn bè. Còn về đường học vấn thì em học rất khá. Hiện giờ ở tuổi 19, em đã xong năm thứ nhì về sinh học ở đại học California tại Berkeley rất nổi tiếng và mang ý định sẽ theo đuổi ngành y.

Cô con gái út của bà không được như vậy, năm nay 17 tuổi, em đang theo chương trình đặc biệt thuộc trường trung học Saratoga. Em vẫn cần đến sự trợ giúp, theo sát để được hướng dẫn về cả học vấn, hành vi, cử chỉ lẫn cách đối xử, quan hệ với bạn bè và mọi người trong xã hội.

Bà Yến cho biết thấy được sự tiến bộ của con, dù một chuyện rất nhỏ, bà cũng mừng, và cố gắng hết sức để hỗ trợ cho các cháu, nhưng các con của bà thế nào thì bà chấp nhận như thế.

Khi con gái út của bà được 6 tuổi, hôn nhân của bà tan vỡ. Bà một mình lo toan cho tất cả các con, tuy được trợ cấp tài chính của người chồng đã ly dị.

Dồn hết tâm lực cho các con, bà không thể tiếp tục công việc làm ở ngoài gia đình nhưng khi các con bà đã được vào học những chương trình đặc biệt, bà không thể ở nhà để chìm trong nỗi cô đơn và đau buồn. Bà bắt đầu ghi tên đi học lại. Nghề kỹ sư điện đã bị bỏ quá lâu. Bà không thể trở lại được nữa. Các con bà ngoài sự hỗ trợ về tâm lý và hướng dẫn về thái độ đối với người khác, có cháu còn phải dùng thuốc, do đó bà quyết tâm theo đuổi ngành dược để biết rõ về thuốc men tác động ra sao đối với con bà. Đây là con đường cũng rất gian nan, chỉ nội chương trình học cũng đã đủ nặng, huống chi bà còn phải chăm sóc, tắm rửa, cho ăn, kèm cho các con sau giờ chúng đi học về với cả 3 đều bị chứng tự kỷ. Đã vậy, có những lúc bà phải học các lớp tối ư quan trọng thì nhà trường lại gọi vì một, có khi hai cháu, có những cơn la khóc không sao dỗ cho nín, hay một cháu bị bệnh, bà phải bỏ học đi đón con ngay.

Có lần vào một kỳ thi vào một giờ mà hai con bà đã có mặt ở nhà. Không tìm ra được người giữ trẻ, xin với giáo sư cho thi vào một ngày khác, bà bị từ chối. Đành đem hai con bỏ vào xe hơi, đến trường, trình bày hoàn cảnh xin với giáo sư cho bà ngồi ngoài xe làm bài thi. Cuối cùng giáo sư đồng ý đem bài ra xe cho bà. Bà cứ cắm cúi làm bài, trong khi hai con của bà quậy phá và nói năng lảm nhảm, lắc lư trong xe. Bà cho biết thật may mắn, kỳ đó bà nằm trong số rất ít người được điểm cao. Bà đã lấy được bằng dược sỹ vào năm 2009 và con gái đã xong trung học rồi được nhận vào đại học Berkeley. Trong một khoảnh khắc bà được thở phào nhẹ nhõm, vì từ nhiều năm viễn ảnh được ngủ 5,6 giờ một ngày hầu như không có.

Nhưng vì nhiệt tình muốn dùng những kinh nghiệm học vấn và kinh nghiệm bản thân cho một mục đích tích cực và có ý nghĩa để giúp những gia đình khác cũng có con bị chứng bệnh này, truyền sức mạnh cho những người khác vượt qua những thử thách và khó khăn trên đường đời, nêu cao nhận thức của công chúng về chứng bệnh tự kỷ, giúp ý kiến về thuốc men cho các phụ huynh có con em bị chứng bệnh này, bà đã ngồi xuống viết lại câu chuyện đời bà. Trước kia rất nhiều lần bà đã có ý định viết nhưng vì công việc quá đa đoan nên đến giờ phút đó bà mới dàn xếp được thời giờ, và quyền sách đã được xuất bản. Hiện bà cũng gần hoàn tất xong phần dịch thuật sang tiếng Việt.

Một phần tiền bán sách thu về sẽ được tặng cho các hội từ thiện giúp cho các cá nhân hay gia đình của những người bị bệnh tự kỷ hay cho các cuộc nghiên cứu về bệnh này.

Một điểm sáng mà người đọc cảm nhận là cho dù có những lúc cô đơn, buồn khổ, tác giả Kim Yến luôn luôn tìm cách vượt qua bằng cách vươn đến những mục tiêu hữu ích, cho con bà và cho tha nhân.

Và cho dù vất vả tranh đấu, bà luôn luôn cảm ơn đời, cảm ơn người cha hết lòng lo lắng cho vợ con, cảm ơn hàng xóm không chấp nhất mỗi khi con bà lên cơn la khóc dữ dội. Cảm ơn các thày cô, cảm ơn trường học và học khu đã tận tình giúp đỡ cho các con bà, cảm ơn các giáo chức đã dạy dỗ bà từ ngày đến nước Mỹ, cảm ơn cả những người không quen nhưng cảm thông hoàn cảnh sẵn sàng đưa ra những cử chỉ đẹp hỗ trợ gia đình bà. Bà còn thấy chạnh lòng cho những người không may ở một nước thuộc thế giới thứ ba không có được những phương tiện nâng đỡ các gia đình có con em bị chứng bệnh này.
viethoaiphuong
#3 Posted : Sunday, June 23, 2019 8:48:56 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Users browsing this topic
Guest (3)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.