Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

4 Pages«<234
Vui Cười Lượm Lặt
viethoaiphuong
#61 Posted : Friday, April 16, 2010 6:10:59 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Xe Lam

Kiến Hội / MGP

Xưa, ở Việt Nam có xe lam. Có hai hàng ghế, mỗi hàng ghế ngồi được 5 người.

Trời Sài Gòn ấm. Tan trường về, về xe lam. Cạnh bên là cô. Cô cũng tan trường về. Áo dài cô trắng, tóc cô xanh. Cô thơm mùi...gì đó. Quyến rủ đến nỗi tôi không muốn xuống xe dù đã đến ngõ vô nhà.

Hình như cô cũng chẳng mong tôi đứng dậy! Hình như tôi, cô cứ bị quyến luyến.
Không quyến luyến chiếc xe lam. Không quyến luyến chổ ngồi băng ghế gỗ...ê mông.
Quyến luyến người ngồi êm kế bên cùng mùi hương...ừ ừ...quyến rủ.

Gần cô, gần thật sát, cả bả vai và cánh tay. Gần nhất là mùi hương. Thời gian tự nhiên tan loãng. Đường đi bỗng dưng gần.
Có người nào đó xuống xe. Lẽ ra phải rộng hơn chút. Lẽ ra phải xa nhau chút. Nhưng hình như cô vẫn muốn... tôi cô gần.

Xe đã đến bến cuối, cô và tôi còn mơ màng. Huốt qua nhà xa lắm rồi. Nhà của cô ở và nhà của tôi ở.
Bây giờ phải quay lại. Cũng chiếc xe lam. Cũng băng ghế ngồi chật. Tôi và cô làm cho băng ghế chật lại để cô và tôi lại ngồi gần nhau.

Đi mấy chuyến, về mấy lượt. Cô ơi! Đến lúc ta cũng phải xuống. Cô ơi! Đến lúc ta cũng phải rời nhau.
Hy vọng gặp lại cô chuyến xe lam nào đó nữa với cùng một cảm xúc như nhau.

Nhớ năm xa lắc xưa.




tặng bác Kiến Hội và cả nhà MGP xe làm SG ngày xưa đây nà

chời .. mới hôm rồi, "thứ-sĩ" EmNT hỏi :
- MT có kỷ niệm gì dễ thương khi mới vô SG ...?
- nhớ nhất là xe lam .. đường Lê Văn Duyệt. Mỗi sáng sớm mới vừa chập chờn ngủ thì nghe xe lam ré inh ỏi báo thức thay cho chuông đồng hồ rồi đó. Nhưng dẫu sao cũng vui, vì đi đâu cũng dễ dàng và rất thật với cuộc sống của người bình dân.
Theo như HTMT nghĩ, nếu xe lam mà họ làm cho giảm tiếng ồn thì đó là phương tiện giao thông tốt hơn cả, vì có thể đi tới bất cứ ngõ ngách nào?
Còn hơn là bây giờ người ta ai cũng dùng xe honda làm chật chội và ô nhiễm và tắc nghẽn giao thông hơn nơi các thành phố lớn và nhất là SG? Vì HTMT có nghe nhỏ Nhạn Lì tả cảnh kẹt xe ra sao rồi - hãi lắm !!


Thật là thích chiếc xe lam của hoangthy


...và ...Xe Đạp


Đó là chiếc mini vòng quay tí xíu. Tôi đạp mòn mà chửa tới đâu.
Trên chiếc PC cô rồ ga cái, tôi nhổm mình đạp ráng cũng chẳng bắt kịp cô.
Cô mỉm cười nhẹ lại tay ga. Tôi gần tới, cô rồ ga cái nữa.
Cứ như cô chạy tôi đuổi. Tôi đuối, cô chờ.

Đường hai bên lá me vàng úa, đường tôi đuổi, đường muôn nỗi rộn ràng.
Đuổi theo cô tôi đuổi nguyên thời trai trẻ.

Lá cũng bàng hoàng ngắm mối tình si. Vũng nước bên đường tóe lên ngàn câu hỏi, chuyện tình cô tôi có chiếm được không?

Không.

Vì mãi đạp xe vòng qua lại. Mãi đếm nhà em có bóng đèn vàng, cận bên là vách tường loang lỗ chẳng ai sơn, vẽ nét ngoằn nghoèo tên em, mềm ... ơi là em. Tôi thi rớt. Thi mấy lần cũng rớt. Tôi vào quân đội.
Tôi gói tên em trong ba lô. Và treo trên đầu súng.

Tôi giã từ vòng xe đạp mini. Tôi lên trực thăng tôi phi người xuống, đổ bộ trên đầu địch chiến thuật Diều Hâu.
Tôi rời lòng phi cơ nhưng tôi không rời tình em. Tình xe đạp tuổi hoa niên.


( còn tiếp...)
Phượng Các
#62 Posted : Saturday, August 18, 2012 5:32:30 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Tôi mới vừa ngồi xuống toilet trong Airport, bất chợt toilet kế bên có tiếng người hỏi:



- Khỏe không anh?

Hơi ngại ngại kỳ kỳ, nhưng cũng trả lời:

- Dạ cũng khỏe

Kế bên:

- Sao rồi ?

- Dạ mới ngồi xuống nên chưa biết.

Kế bên:

-Xong tui qua bên đó được không?

- Không, đang bận !!

Kế bên:


- Khoan... chờ chút tui gọi lại nghe !!.... Có thằng khùng nào kế bên cứ trả lời tui hoài.
1 user thanked Phượng Các for this useful post.
Nguyệt Hạ on 8/20/2012(UTC)
Phượng Các
#63 Posted : Friday, May 8, 2015 12:46:22 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Có ông Bác sĩ kia ế khách , bèn nghĩ ra một kế . Ông ta trưng tấm biển trước phòng mạch , nói rằng : trị dứt bịnh thì tính 20 Mỹ-kim , còn không dứt bịnh thì bồi thường cho bệnh nhơn 100 Mỹ-kim .
Bên cạnh phòng mạch có một ông luật sư ế khách đói dài , thấy vậy bèn tới phòng mạch Bác sĩ đó định kiếm 100 bạc xài chơi .
Luật sư : Tôi bị mất khứu giác , ông trị giùm tôi .
Đốc tưa : Y tá , lấy lọ thuốc số 9 và nhỏ vô lỗ mũi ông này ba giọt .
Luật sư : Ê , cái này là nước mắm mà .
Đốc tưa : Xin chúc mừng ông đã lấy lại được khứu giác . Trả tui 20 đô .
Luật sư cả giận , ba ngày sau trở lại phục hận .
Luật sư : Tui mất trí nhớ , ông trị giùm tui .
Đốc tưa : Y tá , lấy lọ thuốc số 9 và nhỏ vô mồm ông này ba giọt .
Luật sư : Đừng , đừng . Cái này là nước mắm , tôi nhớ mà .
Đốc tưa : Ông đã lấy lại được trí nhớ . Trả tui 20 đô tiền trị bịnh .
Tuần sau , luật sư tới phục hận một lần nữa .
Luật sư : Tui bị giảm thị giác , ông trị giùm tui .
Đốc tưa : Cái này thì tui chịu thua . Đây là tờ 100 đô tui bồi thường cho ông .
Luật sư nhìn tờ giấy bạc rồi nói : Đây là tờ 10 đô mà , đâu phải 100 đô ?
Đốc tưa cười hề hề : Tui đã lấy lại được thị giác cho ông . Trả tui 20 đô lẹ lên ông Luật sư .

Phượng Các
#64 Posted : Monday, August 3, 2015 4:38:33 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Có một người mở tiệc chiêu đãi, ông chuẩn bị mọi thứ xong đâu vào đấy rồi mới đứng ra đón khách. Khách đến lác đác rồi đông dần.

Gần trưa, vẫn còn thiếu vài người chưa đến. Chủ tiệc sốt ruột, lẩm bẩm một mình: “Những người cần đến lại không thấy đến”. Nghe ông nói vậy, một số khách mời chạm tự ái, nghĩ bụng: “Những người cần đến thì không thấy đến, vậy chắc mình là kẻ không nên đến đây rồi”. Họ bèn hầm hầm đứng dậy cáo từ.

Chủ tiệc hối hận vì lỡ lời, liền chữa lại: “Quý vị ơi! Những người không nên về sao lại về?” Nghe thế, các vị khách còn ngồi lại ở đấy thầm nghĩ: “Người ta không nên về thì lại về, xem ra mình là người thừa, phải cuốn gói mới đúng”. Thế là ai nấy đều lần lượt đứng dậy, bực tức ra về.

Cuối cùng chỉ còn lại một người bạn thân thiết lâu năm. Anh bạn ấy trách ông: “Xem ông kìa, thật không biết nói chuyện gì cả, làm cho khách khứa tức giận bỏ đi hết rổi”. Chủ tiệc lại khổ sở phân trần: “Tôi đâu có nói họ chứ!”

Người bạn thân nghe vậy liền nổi giận: “Không phải họ ư? Vậy là tôi rồi”. Nói xong, anh ta thở dài một tiếng rồi bỏ đi luôn.
xv05
#65 Posted : Tuesday, August 4, 2015 4:52:36 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
.


... ông chủ tiệc đó có bao giờ làm chủ xị PNV khg há... hehehe
Phượng Các
#66 Posted : Wednesday, August 5, 2015 12:54:04 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
viethoaiphuong
#67 Posted : Tuesday, February 12, 2019 4:24:52 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Phượng Các
#68 Posted : Tuesday, October 25, 2022 8:42:59 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
BỆNH CHỤP HÌNH.
Nói về bệnh chụp hình thì bệnh nhân phần nhiều là phụ nữ ở lứa tuổi “quá hồi xuân” vì ngày xưa, thời còn trẻ trung xinh đẹp mấy nàng đâu có điều kiện để chụp hình nhiều.
Điều kiện kinh tế là một phần vì phần đông thời học sinh chỉ đủ tiền quà vặt còn khi ra đời phải lo cơm áo gạo tiền làm gì có thời giờ õng ẹo khoe dáng. Ngoài ra, chụp hình thời đó phải mua film và đi tiệm rửa vừa tốn tiền vừa mắc công nên có chụp cũng không được nhiều.
Bây giờ thì ngược lại. Tuổi hết còn xuân mà là “Quá luôn cái tuổi hồi xuân” nhưng tiền bạc rủng rỉnh, có tiền có thời giờ, có luôn smart phone chụp hình rẹt rẹt thoải mái không hạn chế. Cứ bấm máy một lần cả trăm cái cũng được sau đó xem lại xoá bớt, rồi chỉnh sửa màu sắc, ánh sáng, hình nền nên tha hồ mà chụp.
Hơn nữa ngày nay còn có nhiều website để photo shop xoá mụn và nếp nhăn, làm mịn trắng da như trứng gà bóc, hoặc làm mắt to ra, ốm thon, chân dài mênh mang còn sướng hơn đi thẩm mỹ viện vì khỏi tốn tiền và khỏi đau đớn. Nên mấy bà mấy cô ngu sao không chụp cho đã!
Nhỏ bạn hỏi tôi sao thấy mi chụp hình hay đeo kính râm vậy? Tôi giải thích:
- Mắt bây giờ có túi mỡ lại còn sụp mí. Đeo cái kính râm vô để che dấu vết thời gian rồi nhe răng cười là hình chụp ra sẽ tươi rói thôi. Và lỡ có nháy mắt hoặc nheo mắt vì chói nắng cũng không ai thấy!
Vậy là sau đó, thấy một đám bạn khi chụp hình đứa nào cũng đeo kính râm như tôi. Nhìn hình “tập thể” cứ như một đội binh hiệp sĩ mù! Tức cười lắm. Chụp ngoài trời đeo kính mát thì còn có lý chứ chụp trong nhà cũng đeo kính đen thui trông kỳ cục chẳng giống ai!
Có nhiều người bệnh nặng, ghiền đến nỗi cứ một cảnh mà nghiêng đầu qua, ẹo đầu lại, đứng lên, ngồi xuống, làm dáng đủ kiểu. Chụp xong banh cái hình ra xem kỹ từng sợi tóc, môi cười, ngón tay rồi bắt chụp lại. Họ đâu biết rằng ai mà có thời giờ banh cái hình của họ ra mà săm soi đâu chứ.
Người mang bệnh chụp hình sẽ làm khổ hoặc làm phiền cho thợ chụp hình bất đắc dĩ vô cùng vì cứ tưởng tượng cùng nhau đi chơi mà cứ bị bắt làm phó nháy. Không được thưởng ngoạn thì chớ mà cứ chụp cho họ xong là bị bắt sửa chụp đi chụp lại. Sùng gan thấy tía mà hổng dám than!
Chụp hình xong dĩ nhiên ai cũng chọn những tấm đẹp nhất khoe lên Facebook cho bạn bè xem. Thế là thiên hạ nhào vô lịch sự khen trẻ, khen đẹp túi bụi chứ dám chê à! Thế là càng chụp, càng khoe mới chết chứ vì hình như mình thấy mình cũng đẹp thật. Mưa lâu thấm đất mà!
Nhớ một ngày kia cô bạn chung sở gặp tôi nói:
-Dạo này chị Thanh đi chơi chụp hình đăng Facebook trông trẻ đẹp ghê hổng giống bên ngoài tí nào!!!
Ha ha ha! Lời nói hay nhất trong năm! Không biết có ai được khen giống tôi không nhỉ???
Bệnh chụp hình này là bệnh thời đại Smart Phone và Facebook. Nhiều người vì nó mà bỏ mạng vì rán kiếm hình độc đáo khoe Face như đứng chụp ở triền núi, bờ vực, thác nước, sóng lớn, trên đường rày xe lửa trước chuyến tàu đang phóng tới…v.v. Tôi cũng có lần đi bộ băng sông đang đông đá để chụp hình và quay phim khoe bạn bè trên Facebook. Giờ nghĩ lại mà thấy sợ vì trên mặt sông tuyết che phủ hết nhưng biết đâu bên dưới có chỗ chỉ đông một lớp đá mỏng, mình sụp chân xuống là dòng nước cuốn đi ngay không thể nào ngoi lên được.
May mà tôi chưa tới số chết để tự thú căn bệnh chụp hình của mình! Và cũng may nó không phải là bệnh nan y nên tôi đang tự chữa được sơ sơ. Mong là mọi người ý thức căn bệnh thời đại này để tự chữa cho mình khỏi cần đi gặp bác sĩ! Hi hi!
Thanh Mai
Phượng Các
#69 Posted : Friday, February 3, 2023 3:07:04 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Đặt tên cho con

Tôi có một cô bạn gái nguời gốc Bắc kỳ 9 nút, cô ta được Cha Mẹ đặt cho một cái tên cúng cơm rất đẹp, Đái thị Xinh Xinh, (bên nội của cô ta chính là họ hàng của nhà thơ Đái Đức Tuấn) Ấy thế mà cô ta có được yên thân với lũ quỷ bạn học cùng lớp đâu . Cô ta rất đau khổ vì cái tên Đái thị Xinh Xinh của mình trong suốt những năm tiểu học. Ngày nào cũng bị các bạn đem cái tên của cô ta ra trêu cợt để làm trò đùa, như là con Đái nầy, con Đái nọ, Đái mà xinh cái gì, con nhỏ nầy khai quá!...vv .
Bẳng đi một thời gian, sau năm 1975, đám nhóc tì tụi tui năm xưa tình cờ gặp lại nhau tại Ca li ở tuổi thất tuần, trong số nầy cũng có mặt vợ chồng cô bạn học cũ, họ Đái tên Xinh Xinh năm xưa. Hôm gặp nhau, bạn bè ai cũng vui vẻ giành nhau nhắc lại chuyện cũ, và đương nhiên phải có câu chuyện cô bạn họ Đái năm xưa ..... Thiệt là “ chạy Trời không khỏi nắng”, cô ta vừa cười,vừa thở, vừa than, rằng.... Cái số của Xinh nó không Xinh chút nào, các bạn có biết không, sau khi được chồng bảo lãnh sang Mỹ đoàn tụ, sau đó mình thì đậu vô Quốc tịch, họ cho mình được đổi tên, Mình tính không đổi, nhưng tên của mình người Mỹ họ không phát âm nghe không rõ, cho nên mình quyết định thay tên XINH XINH thành một tên Mỹ, tên Cindy, và từ đó mình bắt đầu có tên mới, tên CINDY ĐÁI . Có một lần ngồi chờ nhận Vali bị lạc tại phi trường, họ kêu tên mình mãi mà nào mình có hay biết chi !!!
- Có ai Xin Đi Đái không ? Ai là Xin Đi Đái ???
Thiệt là “ Quỷ tha ma bắt “ cho mình, ở trong xứ đã khổ vì cái họ Đái, cho đến nửa thể kỷ sau, ra nước ngoài ngỡ rằng sau khi đổi tên sẽ được yên thân, ai dè lại phải gặp thêm cái nạn tên họ lần nữa...
XIN ĐI ĐÁI ( CINDY Đái, nguời Mỹ gốc Mít )
( Ghi lại theo lời kể của chị Đái thị Xinh Xinh , tự Cindy Đái , một “nạn nhơn “ của cái vụ đặt tên họ, )
Lượm Bài Trên Face Book Của Michael Chanh Huynh.
Users browsing this topic
Guest
4 Pages«<234
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.