Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Đặt Tên Cho Tình Yêu
Triều Âm
#1 Posted : Sunday, October 28, 2018 4:29:31 AM(UTC)
trieuam

Rank: Member

Groups: Registered
Joined: 10/28/2018(UTC)
Posts: 10
Points: 30
Location: Vietnam

Thanks: 1 times
Was thanked: 8 time(s) in 7 post(s)
Đặt tên cho tình yêu


_Nhã Lan!

Quả thật Quang không lầm . Nhã Lan đang mỉm cườI cùng anh. Chiếc áo khoác màu xanh nhạt bay tung như mây trờI chiều . Ba năm . Nàng trông chẳng khác gì ngày xưa , khi Quang lần đầu gặp nàng, cũng thình lình trên một ngọn đồI như ngày hôm nay .Nhã Lan ,một cái gì đó tươi tắn, hiền hậu và nghiêm trang một cách ngớ ngẩn.

_ Đúng là em ! – Không hiểu sao Quang nghe tim mình đổI nhịp. Là một cái gì đó xao xuyến, mừng rỡ chăng ?

_ Dĩ nhiên là em . Mà bộ anh chưa chết sao ? – Nhã Lan đưa tay cho anh bắt , môi vẫn điểm một nụ cườI phơn phớt . Có lẽ như trên thế giớI này chẳng có gì làm nàng bất ngờ cả . Việc gặp anh kiểu này chắc nàng cũng cảm thấy là tất yếu xảy ra. Quang có chút hụt hẫng , gượng gạo nhưng cũng thoáng qua vì niềm vui nhanh chóng xóa tan nó đi. Anh siết bàn tay ấm áp của Nhã Lan và nhìn thật sâu vào đôi mắt to , đen lay láy của nàng. Vẫn chút gì buồn buồn, ngây thơ, tinh nghịch. Tia mắt nàng luôn nhìn thẳng, một loạI tia nhìn hiếm ngườI dám trực diện. Quang nhìn đăm đăm , cố tìm trong đó có dấu hiệu gì của sự hồI hộp, xúc động, mừng vui mà Nhã Lan để quên. Bao nhiêu nhà khoa học đã chứng minh rằng đôi mắt con ngườI sẽ tố cáo tâm trạng của họ , bởI vì nó là cửa sổ tâm hồn mà lị .Rất tiếc, có lẽ mấy ngườI đó quên phát biểu thêm là muốn nhận biết thì trình độ phảI đạt bo nhiêu hoả hầu chẳng hạn chứ Quang hiện giờ thấy anh hệt như thằng ngốc, anh chẳng tài nào biết được đôi mắt của Nhã Lan đang nói gì.Nó sâu thẳm, dạt dào, chứa chan, nhưng trong thâm tâm Quang cảm thấy nó lạnh lùng vô hạn. Anh nhún vai, thả tay nàng ra:

_ Cũng không biết chừng nào, Diêm Vương lão gia chắc chưa cần .

Nàng cười.

_ Chắc ổng thấy em tội.

Trên chiếc ghế xếp màu trắng nho nhỏ , trông Nhã Lan dường như nhỏ hơn. Ồ không, trong mắt Quang lúc nào Nhã Lan cũng là một cô bé , hay tạI chiều nay cảnh vật mênh mông quá nàng đâm ra nhỏ xiú thế này . Bất chợt Quang nhìn lạI mình, không biết mình có biến thành nhỏ xiú luôn hay không .Có khi nào cả hai cùng nhỏ dần và biến mất luôn không nhỉ? Quang thầm cườI , không hiểu sao hôm nay mình đâm ra linh tinh thế nữa. Anh nhìn qua, Nhã Lan đang tựa mình vào lan can. Nàng im lặng. Cái vẻ cố hữu của Nhã Lan là như thế. Thường thì có ai cất tiếng, nàng mớI khởI động cái dây thanh âm yêu quý của mình. Gió chiều nhè nhẹ thổi. Tóc Nhã Lan bay bay. Thi thoảng nàng hất mái tóc sang một bên, dường như đó là cách mà nàng để cho mấy lọn tóc vô trật tự trở về đúng vị trí.
Quang đột nhiên cảm thấy thích thú. Không gian chung quanh hai ngườI chợt lặng im. Quang ngắm Nhã Lan một cách toàn vẹn, Dường như anh muốn thu giữ hình ảnh nàng sâu hơn và cũng là để phân tíchthử coi con ngườI nàng là như thế nào. Ba năm bặt tin nhau. Nàng chẳng buồn tìm hiểu coi anh như thế nào hoặc giả chăng nàng cũng có tìm nhưng mà không chịu cho anh biết chẳng hạn, Anh thì cũng thế, lâu lâu khi công việc ngơi bớt vài giây thì cũng thoáng nhớ về nàng, một hình bóng nhạt không nhạt, đậm không đậm. Và cũng chỉ vài giây tích tắc đó rồI thôi. Vậy mà giờ đây không ngờ lạI gặp nhau. Ba năm, nhưng dường như giữa Quang và Nhã Lan đều không có khoảng thờI gian đó. Quang hơi ngạc nhiên, không hiểu tạI sao mình có cảm giác lạ lùng đó. Anh khôngbiết Nhã Lan có như thế không, nàng không hề biểu lộ một chút gì cho anh thử đoán xem. Tuy nhiên thật sự là anh cảm thấy một cõi lòng ấm áp đang du dương một điệu nhạc huyền bí nào đó mà anh chưa có dịp thưởng thức qua. Anh đang nghe nó, nhưng chín bản thân anh cũng cảm thấy nó huyễn hoặc, không thật và nó đang hiện hữu.

_ Tóc em đẹp quá !- Đột nhiên Quang buột miệng. Ngày xưa , tóc Nhã Lan chỉ lưng lửng quá khuôn mặt tròn trĩnh một chút. Anh không bao giờ nghĩ là Nhã Lan lạI để tóc dài, và anh cũng không ngờ là tóc nàng đẹp đến thế. Nó mềm mạI, tung như đám mây trong trờI chiều , bồng bềnh và rốI một cách trêu ngươi, dù vậy nó chẳng ảnh hưởng gì đến vẻ tươi tắn cố hữu của Nhã Lan.

_TạI làm biếng đi cắt . Anh thấy đẹp sao ? – Nhã Lan hớp một ngụm nước cam và nhìn Quang nheo nheo mắt.

Quả thật Quang không hề chờ đợI một câu trả lờI như thế bao giờ.

Anh phá lên cườI .Tràng cườI của anh hình như làm tất cả bừng sáng và ấm áp hẳn lên

_ Cái tật làm biếng không bao giờ chừa nhỉ .

Nàng cũng cườI , nụ cườI vẫn phơn phớt đậm nhạt khó tả .

Nhã Lan không đẹp. Quang sẵn sàng khẳng định điều đó. Dĩ nhiên không là hoa hậu hay chí ít cũng là một ngườI thuộc dạng mấy chàng mà ngó là không ngủ yên . Dĩ nhiên Nhã Lan là một cô con gái, chẳng ai dám phủ nhận điều đó cả. Có điều Quang phảI nói đây là một cô gái khá đặc biệt.Cái đặc biệt làm cho nàng khác ngườI và làm cho nàng hấp dẫn. Nhã Lan không xinh xắn như một con búp bê, dù là bất kỳ loạI nào , nàng cũng không khô khốc như một que củI mùa đông nhưng hễ ai tiếp cúc vớI nàng là bị cuốn hút ngay. Chẳng phảI nàng thông minh, khéo ăn khéo nói gì nhưng thái độ của nàng luôn tạo cho ngườI đốI diện một cảm giác bị hút vào không cưỡng lạI được. Nhiều lúc Quang tư lự không biết Nhã Lan có ma thuật gì không . Có ngườI bị cuốn hút bởI vì cảm mến , thích thú muốn kết thân vớI nàng. Cũng không hiếm kẻ bị cuốn hút vì cái bực mình, khó chịu mà nàng ban tặng cho. Tóm lạI , Quang không thể tách bạch rõ ràng vì sao nhưng dù bị “ hút” theo kiểu nào thì hình như chẳng ai đạt tớI mức độ ghét Nhã Lan được cả.
Quang công nhận Nhã Lan “đào bông” nhưng anh cũng không phủ nhận là chẳng có một ngườI mang hiệu” bạn trai” cặp kè bên cạnh nàng. NgườI ta yêu mến , mơ tưởng nàng nhưng quanh nàng hình như có một bức tường vô hình sẵn sàng dộI ngược những ai lao vào rồI để té huỵch, té dúi dụI vào nhau mà nhóng cổ lên rủa thầm trong bụng. Nhiều lúc Quang không hiểu có phảI Nhã Lan là một bức tượng được nặn tuy khéo nhưng là của một nghệ nhân vô danh, hay là của một quái nhân ẩn tích nào đó hay không. BởI vì theo thói thường con ngườI ta chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật nào đó hiếm có ai dòm gần, họ thường ngắm xa xa … cho chắc ăn , đỡ thất vọng ấy mà , rồI họ trầm trồ bởI vì nó là một tác phẩm đẹp , đằng này , “ tác phẩm” Nhã Lan nhìn từ xa đã đành , càng tiến gần thì cái đẹp được thể hiện một cách khác, một cách không theo quy cách thông thường dễ làm ngườI ta choáng ngợp , say ngất ngư. Dường như cái đẹp tiếp cận gần của Nhã Lan biết biến đổI đủ làm ngườI bản lĩnh nhất cũng thấm men “vị nghệ thuật”, “vị cái đẹp”và dĩ nhiên không ai đến độ bị mất tỉnh táo, chỉ đủ mất ngủ, thao thức , tiếc rẻ , mơ tưởng rồI thôi.
Nhưng cái khổ ở đây lạI là “ bức tượng” Nhã Lan kia lạI có sinh khí, uhmm , không hẳn, linh khí hay yêu khí gì gì đó đúng hơn . Cái khí đó mãnh liệt hơn sinh khí của loài người.Nhã Lan vồn vã, hồ hỡI , nhiệt tình, nóng bỏng một cách trần tục nhưng cũng trong chính bản thân nàng lạI mang vẻ thánh thiện lạ kỳ đến độ không ai dám thử một lần chạm vào xem cái vẻ mơ hồ đó như thế nào.
Quang thích thú ngắm nhìn vầng trán bướng bỉnh của Nhã Lan. Trong cái im lặng của nàng, anh thấy mình to lớn, đầy quyền năng và hơn hết đó là cảm giác của sự an bình, thanh thản. Nhã Lan có vẻ cũng vậy, Quang không chắc, nàng có vẻ lơ đãng nhưng mọI cử động của Quang cũng như mọI vật chung quanh hình như không thoát khỏI cặp mắt mộng du đầy sức mạnh của Nhã Lan.

_ Anh đi công tác? - Tiếng Nhã Lan trong veo như tiếng muỗng gõ vào thành ly làm Quang giật mình.

_ Ừa- Anh nhấp ngụm cà phê, nhẩn nha cái vị đắng vô vị đã đồng hành bao năm nay, đã cùng anh hoàn thành những projects khó khăn nhất. Và anh ngạc nhiên không hiểu tạI sao mình vẫn sống nhăn cùng vớI nó , để mà thanh thản trả lờI Nhã Lan là” chưa chết” dù lúc nào anh cũng than là” Sắp chết rồI”
Nhìn vào nàng, anh nói :
_Suốt đờI anh là tên lang thang mà.

Nàng lạI cườI .Quang không hiểu vì sao Nhã Lan hay cười. NgườI ta phân tích rằng tuy một nụ cườI bằng mườI thang thuốc bổ thật nhưng một con ngườI cườI hoài thì có nghĩa ngườI đó không được bình thường . Ờ , có lẽ đúng . Nhã Lan không bình thường thật. Nghĩ tớI đó Quang bật cười. Nhã Lan dướn mắt nhìn anh, vẫn vẻ thản nhiên vớI một nụ cườI phơn phớt .

_ Anh hình như không bình thường lắm .

Và nàng mỉm miệng, hình như đang nặn ra một nụ cườI đúng nghĩa và có vẻ như nó đã thành hình
_ NgườI xưa giờ khác thường rồI , bây giờ lạI còn không bình thường nữa . Hong biết mai mốt ra sao đây …
Giọng Nhã Lan bâng quơ và rồI nàng chẳng nói thêm gì cả. Chắc là cái đầu tròn ủm của nàng không nghĩ ra một cái gì nữa để phát biểu, hay là nàng đang phân tích Quang một cách kín đáo cũng nên, hoặc giả nàng đang tập làm mấy nhà thông thái. Ui chà, Quang nhớ rằng mấy ông thông thái đó hiếm khi nói lắm, và vì vậy nên nhân loạI này tổn thất không biết bao nhiêu là lờI vàng ý ngọc. Càng nghĩ Quang lạI càng buồn cười. Thiệt là, ba mẹ mà thấy Quang như thế này chắc cũng cho là anh đang có triệu chứng không bình thường, ai lạI ngồI cườI một mình thế bao giờ. Nhưng mặc kệ, không cườI hong chừng lão Diêm gia lạI mờI Quang đi sớm mất.
Nhưng hình như tràng cườI của Quang chả động tớI cái lão Diêm già đang ngủ gật dướI kia mà là đang động đến…ly nước cam của Nhã Lan kìa. Nàng khẽ khàng nhấc ly lên , mặc cho anh cứ việc cười. CuốI cùng thì anh cũng nín được, đưa tay khuấy khuấy ly cà phê, anh hỏI :

_Bằng cách nào mà em có thể biết được ngườI khác đang nghĩ gì nhỉ ?

Nhã Lan đặt ly xuống bàn , dùng chiếc muỗng nghịch mấy viên đá trong ly

_ Thì tạI con ngườI ta ai cũng có suy nghĩ.

Nói thế thì cũng bằng không nhưng mà lạI hợp lý tớI tức cười. Dĩ nhiên đó cũng là một câu trả lờI cơ mà.Quang gật gù như mấy ông thày đồ:

_ Ờ, giá như mà con ngườI ta không phảI suy nghĩ .

_ Thì lúc đó đâu phảI là con ngườI nữa!- Nhã Lan tiếp lờI anh.

Quỷ tha ma bắt nàng đi, Quang không hiểu sao nàng trần trụI tớI mức ngớ ngẩn siêu số như vậy nữa. Hình như bản thân nàng thì có quyền mơ mộng, cảm khái vớI cuộc đờI, còn bất cứ ai mà dợm bước theo thì lập tức bị nàng giáng cho một đòn liểng xiểng, lập tức tỉnh táo mà ngưộng nghịu tát tai mình vài cái vậy.

_ Này, có khi nào em biết ngạc nhiên không nhỉ ?

Nhã Lan chống cằm nhìn Quang như thể anh đang mang một phần cơ thể nào đó cũa ngườI ngoài hành tinh chẳng hạn. Ui dào, ít nhiều gì thì cũng ba năm rồI. Quang cũng biết mình có gì đó đổI khác chớ. Tất nhiên bãn thân mình thì không thể nhận ra, nhưng mà cái nhìn của Nhã Lan làm tay chân Quang hình như thừa thải. Anh rủa thầm nàng. Không hiểu nàng có quyền lực gì.

_ Có chứ, em là con ngườI mà !

Nàng đáp lờI anh và mỉm cười. Chết tiệt thật, không hiểu tự bao giờ kể từ khi mớI gặp lạI nàng , Quang phát hiện ra mình thích nhìn Nhã Lan cườI quá đi mất. Nụ cườI của nàng lợt lạt như không có nhưng nó cứ vẫn là một nụ cười. Ừa, và như nàng xác nhận, nàng là một con người. Không hiểu sao Quang đột nhiên thở phào khi nghe câu trả lờI mà chính anh cũng thấy nó vô duyên tớI vô lý và vô nghĩa dễ sợ như thế.

_ Thế nếu một ngày nào anh chết, “ con ngườI” của em sẽ thế nào?

_ Khóc ! – Nhã Lan trả lờI không do dự.

Chà, nghe cũng mát dạ lắm nhưng Quang cứ hình dung ra khuôn mặt Nhã Lan đẩm nước mắt mà…í ẹ…
Anh lắc đầu

_ Bộ không còn cách biểu hiện nào khác sao ? Cái mặt em mà khóc chắc anh sống dậy mất.

_ BởI vậy em mớI khóc . Hơn nữa, em là con ngườI mà. – Nhã Lan vén mấy nhành liễum không biết nàng tìm gì ngoài không gian trống rỗng đàng kia. Có lẽ một giây nào đó Quang cảm nhận được đôi măt nào hiện lên một xúc cảm mơ hồ. Và rồI cũng như nước mặt hồ hôm nay, tan biến đi ,trả lạI vẻ bình yên cố hữu.

Nhã Lan quay lạI nhìn Quang.

_ Chuông nhà thờ sắp đổ rồI ! Chừng nào thì anh chết ?

Quang thở dài. Giá như mà cái cảm giác khó chịu nàng thích gieo ở ngườI ta sớm biến mât nhỉ, có lẽ nàng sẽ là một thiên thần tuyệt mỹ.
Nhã Lan nhìn anh chăm chú.

_ MọI thứ luôn sẵn sàng trong kế hoạch . Đúng vậy không?

Và nàng khẽ cườI .Tiếng cườI vang lên thành tiếng , trong và làm Quang nghe thinh thích . Nàng lạI nói tiếp

_ Em chẳng bao giờ có thể biết được. Em chỉ là con ngườI thôi. Giá như em là thánh nhỉ?

Quang nhếch mép , tớI lượt anh bây giờ là ngườI mang cái vóc mà nàng thoát ra, khoác lên anh .

_ Thôi đi, em mà là thánh chắc thế gian này không còn Thượng Đế .

Nàng cườI . Nụ cườI ngọt ngào và êm làm sao.

_ Có lẽ…
Tiếng chuông đổ dài. Quang lạI nhìn vào mắt Nhã Lan. Anh cố tìm trong đó caí mà nàng vẫn đang gọI là con ngườI, và cái mà anh vẫn đang ngoan cố không chịu nhận là thần thánh. Vẫn màu đen sâu thẳm. Ấm áp . Gần gũi mà xa cách.
Hình như đôi mắt đang cườI .

* * *


Ngày…. Tháng…. Năm….

Có những hố sâu mà con ngườI ta vẫn luôn tình nguyện lao vào.
Có những nỗI buồn mà ta đong mãi chẳng đầy một vốc tay nhưng sao nó mênh mông, nó diệu vợI , nó siết lấy ta một cách mơ hồ. Nó hiện hữu, chắt chiu từng hơi thở, đánh cắp từng chút hững hờ và cườI lên vui vẻ?
Mắt hồ toàn những gió. Gió đi về đâu nhỉ? Cuốn đi đâu những nụ cườI, nước mắt buồn vui? NgườI đến như gió, ngườI ra đi như mây.Tâm hồn như một căn nhà không khóa, chẳng ngỡ ngàng khi một lần gió thoảng ghé qua, trú chân trong một ngày giông bão. Ngày nắng cao, gió cất bước ra đi không lờI chào. Nhịp tim vẫn cứ đập, mềm mạI như cành hoa nở trong xuân mới.
ThờI gian ! Hai chữ đó không có nghĩa gì.
Sự sống ! Hai chữ đó hiện hữu.
Niềm đau! Đó là một nỗI vui đi kèm.
Có những giọng nói mơ hồ rất thật .
Có những bóng ngườI đã đi qua, đã xoay quanh. Tất cả đều ấm cúng , tràn ngập tình thương. Chung quanh đây luôn là hạnh phúc. Hạnh phúc khi một là tất cả và tất cả đồng nhất cho một mà thôi. Chính từng phần nhỏ lạI thật ra chẳng là của phần nào cả. Bất động, cô đơn nhưng hình như đâu mang dáng dấp gì của lẻ loi.

Có một đồng rơi, rơi rất khẽ
Cất tiếng lanh canh rất dặt dè
Có một bàn chân đi rất nhẹ
Thinh vắng mơ hồ lạnh sắt se
Bàn tay chạm đất mơ hồ vọng
Chạm phảI tình không, đọng trống không.

* * *

_ Em chưa ngủ sao ? _ Khiêm cất tiếng hỏi khi thấy dáng Nhã Lan kịp xuất hiện sau rèm
_ Em đợi anh ! _ Giọng nàng mềm và bình thản .Miệng nàng hình như đang cười, tay đỡ lấy chiếc áo sũng nước mưa Khiêm .
_ Mưa to quá ! Chắc anh lạnh rồi . Anh vào tắm rồi ra ăn . - Nhã Lan dịu dàng nhìn anh .
Khiêm hôn lên tóc Nhã Lan. Anh yêu nàng quá.Ngoài hiên mưa mỗi lúc một nặng hạt, nhưng nơi đây , không gian duy nhất trên thế giới này , đólà nơi Khiêm cảm nhận được cái ấm là như thế nào

* * *

Nhã Lan gối đầu lên tay Khiêm. Nàng vẫn chưa ngủ , tóc nàng chảy mát rượi, nhồn nhột vào cổ Khiêm. Ôm lấy bờ vai nàng , Khiêm nghịch nghịch mái tóc xõa mềm kia .

_ Ru em ngủ hở ? - Anh cười khi bắt gặp đôi mắt mơ huyền của Nhã Lan đang nhìn anh sâu lắng.

_ Dạ , hong ngủ được ! - Nàng ngoan ngoãn như một con mèo con, rúc sát vào người anh . Khiêm không hiểu sao buồn cười . Anh thấy mình giống một người đàn ông mạnh mẽ nhất khi đủ bản lĩnh biến ...một con cọp ngày nào thành cô mèo bé xíu, dễ thương như vầy . Cứ nhớ tới ngày đó mà buồn cười
_ Nè, không sợ em sao?
_ Cọp thui chứ gì mà sợ. Cùng lắm thì cho em xé xác nè...Cắn đi ,cắn đi ...anh tình nguyện mà ...
_ A'...hihi... không chơi đâu.... ghéttttttttt

Nhìn Nhã Lan âu yếm , anh ngắt ngắt cái mũi đáng ghét của nàng

_ Coi kìa...nhớ người yêu mà đòi tui ru ngủ hén ! - Vừa nói anh vừa vò vò tóc nàng trong tay , giọng đùa cợt .

_ Hứ ...- Nhã Lan không trả lời , nàng nhắm mắt lại .

Khiêm đặt một nụ hôn chầm chậm lên đôi mắt thiên thần đó .

_ Ngủ đi em ! Anh vỗ về nàng nhè nhẹ như thể mẹ ngày xưa vẫn ru anh ...
" Ầu ơ...ầu ơ...ví dầu ..cầu tre lắc lẻo...lắc lẻo...gập ghềnh khó đi ....khó đi anh cõng em đi ...ầu ơ ...ai dè nặng quá...ầu ơ...thì mình tắm sông ...ầu ơ..."
Hình như Nhã Lan cười, Khiêm không thấy rõ, ai biểu nàng không mở mắt chi. Chẳng biết Nhã Lan đã ngủ chưa. Sao rơi rơi , giọng Khiêm trầm và êm ái ...anh ru Nhã Lan một cách thích thú với những điệu ru mà chỉ cónàng chịu thưởng thức hiền lành thế đó...

"Ầu ơ..."

Khiêm thấy hai đứa đang trong mùa hè nắng đẹp. NHã Lan cười tươi như hoa, té nước vào anh . Anh kéo nàng té dúi dụi vào lòng...Cái miệng đáng ghét la oai oái , đôi má đỏ hồng . Từng giọt nước lấp lánh chảy dài trên má Nhã Lan, ôm trọn khuôn mặt bầu bĩnh trong lòng bàn tay ...


* * *

_ Nhã Lan , em hạnh phúc ? - Quang đột nhiên phá vỡ bầu không khí im lặng .

Nàng cười . Lần đầu tiên Quang cảm nhận nàng cười một nụ cười trọn vẹn . Anh hiểu .

_ Anh ấy xứng đáng ? - Dù biết chắc nàng sẽ trả lời như thế nào nhưng không hiểu sao Quang vẫn nghe nhoi nhói trong lòng. Anh cầu mong nàng xác nhận , cay đắng nhưng xin nàng hãy nói , cho anh nghe cái nhói đau đó chết lịm tự trong hồn .

Tay nàng vân vê ngọn cỏ trong tay ...Nàng ngước nhìn Quang kỳ lạ

- Đó là một người anh cầu mong em sẽ gặp . - và Nhã Lan đưa cọng cỏ nhàu nát trong tay , thổi một hơi . Nó lảo đảo rồi rớt phịch trong cái lạnh se se của tháng cuối năm .

_ Chúc mừng em ! - Quang không hiểu sao lại buột ra một câu ngốc nghếch .

Nhã Lan cười. Anh chịu , không hiểu nàng đang nghĩ gì.

_ Anh ấy hẳn giỏi lắm ! - Quang nói như nói với chính mình . Tiếng thì thầm nghe như loãng tan trong đêm .

_ Không . Anh ấy không giỏi .

_ Vậy thì chắc...đẹp trai! - Đột nhiên Quang tìm lại vẻ tự nhiên của mình . Anh nhìn Nhã Lan , đùa cợt .

_ Em không thích mấy chàng đẹp trai lắm ! - Nàng cũng bật cười , nhìn anh - Bộ ngày xưa anh tưởng mình cũng ...đẹp trai lắm sao ?

Trời , Nhã Lan ... sao anh ghét nàng quá đi thôi .

_ Không rõ, nhưng má anh bảo anh đẹp trai mà ! - Quang cười
Vậy , không đẹp trai, không giỏi , chắc nhà giàu .- Giọng Quang như muốn bắt nàng phải khó chịu như nàng từng bắt anh phải thế.

Nhã Lan xoay sang Quang, nhìn anh lạ lẫm ...Ngọn nến bập bùng, khuôn mặt nàng mơ ảo .Quang bất giác hối hận ...

Nàng lại cười . Nụ cười mờ nhạt.

_Anh nghĩ thế? Bao năm anh cũng không thay đổi chút nào . Nếu anh ấy giàu có, em chả dại dây vào . Tụi em đủ sống . Anh ấy đạt được hai chữ mà ngày xưa anh dặn em phải đi tìm : xứng đáng . Anh ấy xứng đáng là một người chồng .

Im lặng . Chỉ còn tiếng lá va vào nhau . Quang và Nhã Lan đều chăm chú nhìn vào ngọn nến , cái duy nhất có sự sống nơi đây, nó vô tư nhảy múa .

_ Anh đã không nắm giữ hạnh phúc của mình .- Quang mỉa mai . - Hay là em tự ái quá cao hay là anh tự cao vô lối .

_ Không , anh không thoát khỏi cái vỏ mình đã tự tạo nên . - NHã Lan cười . Nàng , anh không biết có bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương cảm xúc người khác hay không . Quang thật sự phục người mà nàng đã chọn . Nàng cho là thế nào anh không quan tâm , anh chỉ biết người đàn ông đó thật giỏi, thật đẹp , xứng đáng sóng đôi cùng nàng . Anh ghen tỵ với cái hạnh phúc của hai người nhưng cũng nhận ra rằng mình sẽ sẵn sàng bỏ công ra để bảo vệ cái hạnh phúc mà anh đang ghen tỵ ....

Giọt cà phê đắng rơi...rơi ...


* * *

Quang quan sát người đàn ông đứng trước mặt anh. Ông ta gầy gò so với vóc dáng khá cao của mình . Đôi mắt ông...giống Nhã Lan . Quang không thể biết ông ta đang nghĩ gì ..anh chỉ cảm nhận một cái buồn, buồn vô hạn . Anh không đủ can đảm nhìn sâu vào đó. Chiếc áo khoác sờn của ông bay trong gió chiều. Quang bất giác liên tưởng đến mái tóc Nhã Lan , cũng bay, bay trên nền áo xanh xanh một buổi chiều ba mươi năm trước ...

Khiêm đứng lặng yên . Tâm hồn anh bao năm rồi là thế. Trước ngày gặp Nhã Lan , anh bước đi cô độc trên đùơng đời .Anh chết trong thân xác mình đang mang . VÀ... Nhã Lan đến , nàng mang tia nắng hừng sáng , gột rửa cho anh tất cả . KHiêm biết , NHã LAn sinh ra là để cho anh . Anh không còn là của thế giới loài người từ lâu. Anh đã đủ sức chịu mọi thứ mà loài người có thể không chịu nổi nơi Nhã Lan, bởi vì anh đã là của nàng. Bao lần anh tưởng mình đã mất NHã Lan , nhưng rồi như một bề tôi trung thành của nữ thánh, anh không bao giờ hay giả như anh không dám tin rằng Nhã Lan từ bỏ anh , bỏ anh trở lại với tăm tối ngày xưa. Anh hiểu Nhã Lan ở một mức độ nào mà nàng có thể chấp nhận anh. Và...tới cuối cuộc đời , Khiêm vẫn thật sự không hiểu rõ NHã Lan ,trong sâu thẳm của anh, nàng nghĩ gì ?

Hai người đàn ông . Trong giây phút họ nhận ra mình có khác chi nhau. Trong gió, cái lặng câm đang thì thào, đang hát , hát bài ca mà cả hai đều chìm say trong đấy. Cả một cuộc đời dài xin dừng lại nơi đây .

Đôi mắt Nhã Lan .Dường như nàng đang cười mãn nguyện.

Quang, trong lòng anh ...một tình cảm bao la tràn ngập, anh không thể gọi tên ... Gío quất vào mặt bao chua cay thầm lặng trên chặng đường anh đã qua. Môi mằn mặn ... Quang ngước nhìn . Trời vẫn trong xanh, dịu nắng .

Khiêm nhìn Quang. Anh cười . Nụ cười huyễn hoặc như nụ cười Nhã Lan ngày nào . Anh siết bàn tay chai sần của người đàn ông lần đầu tiên anh gặp . Anh hiểu rất nhiều

Trời chiều .

Nắng đổ về sau .

Hai mái đầu chớm bạc đang cùng nhìn về nơi xa .

Có đôi mắt nào bao trùm cả không gian .

Nắng lạnh , quyện buồn nghĩa trang .

Ngôi mộ Nhã Lan , vẫn nằm yên nơi đó , đậm màu thời gian .


Triều Âm


1 user thanked Triều Âm for this useful post.
viethoaiphuong on 10/29/2018(UTC)
Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.