Xin Nối Tiếp Công Trình
Ngô Minh Hằng, cuối 2007
(Tặng tuổi trẻ Việt Nam trên toàn thế giới)
Cao lên nữa, vượt lên tầm vũ trụ
Hỡi những lòng vì đất nước, quê hương
Hỡi những cánh tay nối liền hoàn vũ
Hỡi lớp sóng thần chuyển động đại dương ...
Cao lên nữa, vươn lên và đứng thẳng
Cùng năm châu ngạo nghễ giống tiên rồng
Hỡi ánh nến vỡ oà đêm thầm lặng
Hỡi đàn con tổ quốc vẫn chờ trông !
Đây sông núi của ngàn đời oanh liệt
Đây ngựa thần, Phù Đổng đã yên cương
Trống Diên Hồng đã rung lòng hào kiệt
Báo Hoàng Ân, Quốc Toản đã kiên cường !
Xin nối tiếp những công trình hiển hách
Gương anh hùng bất khuất thuở Cha, Ông
Hờn vong quốc đã tràn lên sức mạnh
Đã đau nhừ trong ý núi tình sông ...
Thì hỡi gió ! Hãy tung hoành cơn bão
Xóa tan đi bao dấu tích oan hờn
Và hỡi sóng ! Cuốn phăng đời tàn bạo
Cứu giống nòi và quang phục giang sơn !
* * * * *
Lời Tâm Sự Cuối Năm
Ngô Minh Hằng, cuối 2007
(Để trả lời những luận điệu giả danh chống cộng, đánh phá người tâm huyết đấu tranh, kính trình toàn thể đồng bào Việt Nam trong nước và đồng hương tị nạn CS hải ngoại.
Riêng là lời cảm ơn chân thành gởi đến những người đã trực tiếp góp lời công đạo hay gián tiếp phổ biến bài viết để yểm trợ tinh thần người tranh đấu)
Không ai bắt ta làm thơ tranh đấu
Không ai ngăn ta về nước thăm quê
Vì ta thấy đảng độc tài, khát máu
Bán nước buôn dân, ta quyết không về
Đời Tị Nạn, ta chưa hề phản bội
Bao nhiêu năm thơ rải khắp hoàn cầu
Thơ điểm mặt bạo quyền, thơ kết tội
Tội xô loài người xuống kiếp ngựa, trâu !
Thơ ta gọi người ngủ mê tỉnh dậy
Gọi anh em sát cánh đứng cùng nhau
Thơ thật lắm, thơ nói điều ta thấy
Để kẻ ngây thơ tránh cảnh hận sầu !
Để cháu con ta đề cao cảnh giác
Không bị gạt lừa như lớp cha ông
Để chế độ bạo tàn kia, cộng sản
Chẳng sống còn, tàn phá mãi non sông
Thơ ta thế, nên chỉ người yêu nước
Yêu công bằng là thương mến thơ thôi
Còn những kẻ lòng gian tà, bạo ngược
Đọc thơ ta thì căm hận từng lời ...
Chúng chặt thơ ra làm năm, làm bảy
Xuyên tạc, bất lương, thực hiện ý đồ
Nhưng chúng đã lầm, mọi người đều thấy
Thơ kiên cường, từng ý sáng trong thơ
Dù hiểm độc, chúng tung tin thất thiệt
Để gian manh, lừa dư luận, hại người
Chúng mong mỏi ta nản lòng, ngưng viết
Hoặc muốn thơ ta không sống trên đời
Nhưng chúng sẽ chẳng bao giờ toại nguyện
Vì thơ ta mang khát vọng toàn dân
Là tiếng thét đòi đời cho xứ Việt
Là lưỡi gươm chính khí diệt vô thần !
Giặc còn đó thì thơ ta còn đó
Ta chết đi, ngươì khác tiếp, xây đời
Khi tổ quốc còn đau trong ngục đỏ
Thì đừng mong thơ lặng tiếng, im lời !!!
Xin cảm tạ những trái tim công chính
Không ngại đòn thù mà đỡ nâng ta
Hẹn ngày rất gần, quê mình lúa chín
Cờ Vàng bay trong khúc khải hoàn ca ...
Trân trọng
Ngô Minh Hằng
Hoạ :
Tô lại dòng đời
Bởi chống độc tài nên ta tranh đấu.
Nương tạm xứ người lòng luyến thương quê.
Đất mẹ vẫn còn sắc cờ nhuốm máu,
Dù nhớ bao nhiêu ta cũng chưa về .
Sống tiếp một ngày , xót đau gấp bội
Nhung lụa vàng son ta chẳng mong cầu,
Chỉ muốn dân lành thoát vòng tù tội,
Thật sự làm người thôi cảnh ngựa trâu.
Những sáng tinh sương khi bừng tỉnh dậy,
Nghe ngoài kia chim hót gọi mừng nhau,
Ta thoáng bâng khuâng , hình như cảm thấy,
Một khối ưu tư chất nặng thành sầu
Có lắm lúc bừng lên trong tri giác,
Dĩ vãng hào hùng thế hệ cha ông,
Chiến đấu kiên cường bảo tồn di sản,
Gìn giữ an toàn đồng ruộng núi sông .
Căm hận lắm thay những phường bán nước,
Chỉ sống vì phe đảng , lợi danh thôi
Luôn nuôi dưỡng tính bạo cuồng tàn ngược,
Mặc dân đen than oán chẳng nên lời .
Những thiếu nhi mới lên chừng sáu, bảy,
Phải nổi trôi , miễn chúng đạt mưu đồ
Đạo lý làm người không cần nhìn thấy,
Coi nhẹ nhân quyền hạnh phúc tuổi thơ .
Dân Việt Nam đang những ngày thua thiệt,
Bao đau thương chồng chất kiếp con người.
Dũng sĩ , văn nhân cầm gươm cầm viết ...
Xin hãy hiên ngang tô lại dòng đời .
Ai cũng nuôi chung một điều ước nguyện,
Tìm được người hùng lãnh đạo muôn dân .
Hễ có minh quân vì sông núi Việt,
Chẳng ngại thiếu chi lương tướng, hiền thần
Nước vẫn đó và dân ta vẫn đó,
Bao nghìn năm bền vững đứng trên đời .
Lửa mặt trời muôn sau còn rực đỏ,
Thì hờn căm cũng phải thét nên lời .
Sống xứng đáng là quang minh , chân chính
Luôn tự hào ta vẫn mãi là ta.
Dệt đẹp quê xưa hoa nồng trái chín,
Để triệu người cùng hát khúc hoan ca .
Tuệ Quang Tôn-thất Tuệ
15-12-2007