Rank: Newbie
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 210 Points: 0
|
Ngoại
Tôi về không kịp để gặp Ngoại. Bước vào nhà, Mẹ khóc "Ngoại đi rồi con ơi". Ôm Mẹ, tôi khóc một cách rất tự nhiên, tôi gào như một đứa trẻ không được món quà mà nó mong muốn. Hai mẹ con ôm nhau khóc một hồi. Mẹ đưa tôi vô phòng thăm Ngoại. Ngoại nằm im, mắt nhắm, yên tịnh như đang ngủ say. Tôi lạy Ngoại ba cái, tâm tư tôi rối bù. Tôi biết là tôi có lỗi với Ngoại đã không về kịp để được gặp mặt Ngoại trước khi Ngoại lìa đời. Bốn tiếng đồng hồ trước Ngoại còn thở, bây giờ Ngoại nằm im lìm, bât động. Cuộc đời kết thúc lẹ đến như vậy đó. Có ai ngờ!
Đêm qua, Câu Quang gọi phone cho tôi hay, Ngoại sắp mất. Tôi không về liền mà lại đợi đến sáng nay mới đi. Đến nhà thì Ngoại đã rời bỏ cõi trần, ra đi vĩnh viễn. Tôi tiếc, tôi hối hận ghê gớm. Tôi cứ tưởng mình sẽ gặp được Ngoại, nói một vài lời với Ngoại. Đó là điều duy nhất trong tâm tôi trong khi lái xe về. Bây giờ, Ngoại mất rồi, tôi biết làm sao đây!
11 tháng 8.05 Trần Thị Hà Thân
|