Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Vancouver BC
Phượng Các
#1 Posted : Thursday, June 29, 2017 8:44:15 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Chuyến bay Delta đến Vancouver vào một chiều mưa lai rai . Tôi cũng chọn cho mình chỗ ngồi gần cửa sổ để được nhìn cảnh trí bên dưới khi cất cánh hoặc hạ cánh . Các chuyến bay gần còn cho ta thấy cảnh núi non đồng ruộng, chuyến đi xa phải bay cao thì chỉ thấy có mây. Mà chuyến bay nào cũng làm lòng khá hồi hộp, hình như càng già thì càng sợ chết, lẽ ra càng già thì nên bớt sợ mới phải . Nhớ chuyến bay đầu tiên trong đời sao mà mình tỉnh rụi ...Có sợ cũng không làm gì được, thôi thì đành trao mình cho duyên nghiệp . Chết kiểu nào thì cũng đã định hình trong cái tâm đi đầu thai làm người của mình rồi . Ngồi bên cạnh là một bà lớn tuổi, chắc nghỉ hưu rồi hay rất là giàu nên trong chuyện tán gẫu cho biết là bà đi rất nhiều nơi rồi, nhất là Âu châu . Tôi hỏi bà là bà thấy nước nào bà ưa thích nhất, thì bà cho biết là Ý Đại Lợi . Ngộ quá, sao nhiều người thích Ý là vậy . Vì chính tôi cũng thích Ý . Nhưng lần này bà lên Vancouver là để gặp một người bạn khác lái xe từ Seattle lên và nhập cùng để đi cruise lên Alaska . Vừa qua tôi cũng có người bạn ở Bắc Cali rủ cùng bay đến Vancouver để đi cruise lên Alaska y như bà này . Nhưng tôi không thích cái plan như thế, rủi tôi lên tới đó rồi có gì trục trặc bạn không lên được thì có phải là tôi bơ vơ giữa .... chợ đời hay không . Nói chi cho xa, chỉ cách đây hai tháng, chuyến đi Las Vegas của tôi bị huỷ bỏ ngay trước ngày ra đi chỉ vì một người trong nhóm ngả bệnh bất ngờ, trong khi tôi đã chuẩn bị đâu đó xong xuôi hành lý . Để rồi mất cả chì lẫn chài (!): mất cả tiền đi xe Boltbusvà tiền mua vé coi show.
Bay qua rặng Sierra Nevada thấy tuyết phủ trên các ngọn núi nhìn thấy đẹp vô cùng . Nhưng tính ra độ cao vẫn còn cao hơn cái lần tôi bay qua dãy núi Alps, lúc đó máy bay bay thấp thấy như núi sát ngay dưới mình, thấy sợ lắm . Bà ngồi bên nghiêng đầu nhìn núi, bà khen cảnh đẹp quá, và cho biết đây là lần đầu bà bay lên Vancouver, lần đầu đi cruise lên Alaska. Nhìn thấy tôi đang lật lật tờ báo của hãng máy bay, có hình của Andrea Bocelli trên trang bìa sau, bà hỏi tôi biết ông ta không? Bà nói là bà mê nghe giọng hát của ông lắm. Nhìn bức hình ca sĩ có đôi mắt nhắm lại tôi ngỡ đó là kiểu chụp hình đặc biệt, sau này tìm hiểu thêm về Bocelli, mới biết ông bị mù từ năm lên 12 tuổi. Và khi hát ông hay nhắm mắt lại như tôi có xem qua trong youtube.
1 user thanked Phượng Các for this useful post.
Khánh Linh on 6/30/2017(UTC)
Phượng Các
#2 Posted : Saturday, July 8, 2017 5:04:14 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Hello chị Khánh Linh, long time no see!

Hầu như cứ mỗi lần đi máy bay thì lại thấy có một vài cải tiến nho nhỏ . Lần này thấy điều mới là màn ảnh trước mặt mình là loại touch screen (nếu thứ này có lâu rồi thì có nghĩa là khá lâu rồi tôi không đi máy bay). Tôi nhớ hồi xưa đi máy bay, nhất là chuyến đường dài về VN, mười mấy tiếng đồng hồ thì máy bay cho hành khách xem phim trên một màn ảnh lớn dùng chung cho cả khoang; chừng ba bốn phim gì đó thì đủ hết thì giờ . Rồi sau đó là màn ảnh gắn sau ghế trước mặt mình; có cái remote control để mình chọn phim hay các tiết mục khác . Có lúc ai muốn coi phim hay game theo ý muốn riêng thì phải trả tiền thêm . Rồi nay là tới màn chỉ dùng ngón tay chọt lên màn ảnh, dẹp cái remote control. Xưa muốn nghe thì dùng headphones, dùng xong cuối chuyến bay thì nhân viên đi thu lại; nay thì mỗi người được phát một earphones, nó rẻ quá cho nên cho luôn; đòi lại thì còn tốn kém hơn cho luôn, vì cái đã nhét vô lỗ tai người khác rồi thì mất vệ sinh rồi, phải khử trùng, rồi cho vô bao lại, tốn tiền hơn . Cái mới nhất mà tôi thấy trong chuyến bay này là hàng chữ nhắc nhở hành khách: You may use small cameras/mobile device to take pictures on your flights. Always get consent from other passengers and crew members before including them . If a crew member asks you not to use your camera/moblie device, follow his or her instructions. Ít nhất máy bay còn cho mình chụp hình hay quay phim cá nhân chơi, chớ còn có lần tôi đi, hình như China Airlines thì phải, họ cấm ngặt không cho chụp hình quay phim gì trong chuyến bay. Khó thì thôi.

Từ trên cao, máy bay hạ cánh với phía dưới nhiều cảnh đẹp . Đây là lần đầu tôi tới Vancouver bằng máy bay . Lần trước, lâu lắm rồi, tôi được người quen chở lên đó từ Seattle bằng xe hơi và thật sự là tôi đã không nhớ mình đi những đâu nữa. Hay chỉ gặp bạn bè là chính, ngồi chén thù chén tạc, hát karoke .
Phi trường Vancouver đón khách bằng một khách sảnh với hai cây gỗ totem (?), một tấm gỗ tròn khắc hình, các tấm vải do thổ dân dệt treo phía trên nhắc lại một thời đất nước này là của những người thuộc dân bản địa, cũng tương tự như Hoa Kỳ, Mễ Tây Cơ và toàn thể đại lục này, mà khi không lại được coi là do ông Kha Luân Bố "khám phá" ra.

Sau khi check in, thủ tục cũng không khác gì các phi trường ở Mỹ, chúng tôi kéo hành lý đi tìm xe metro về downtown Vancouver. Nếu bạn tới phi trường Los Angeles, bạn sẽ thấy phương tiện chuyên chở công cộng rẻ tiền của phi trường LA thật là kém xa so với nhiều phi trường khác trên thế giới, trong đó có Vancouver. Bạn phải lên một chuyến xe bus chở tới Greenline, rồi từ đó mới có xe metro hoặc xe bus khác chở về tới downtown LA (giá vé là 1.75 đô cộng thêm 1 đô tiền mua thẻ đi xe) . Còn nếu muốn nhanh hơn thì lên một loại là FlyAway vé 9.75 đô . Nhưng nói cho công bằng thì có lẽ LA là rẻ hơn cả (so với các thành phố như Vancouver, London, Paris, San Francisco ...) khi đi metro. Metro ở LA không tính cây số, không có zone, leo lên là đồng giá.

Điểm thuận lợi là máy bán vé nhận thẻ credit card nên không cần phải đổi ra tiền Canada . Nói thêm là các dịch vụ khác trong chuyến đi như đi ăn tiệm, mua hàng đều có thể trả bằng credit card, hầu như khách không cần phải có tiền Canada . Nhưng chúng tôi cũng đổi vài trăm để phòng khi hữu sự phải dùng tiền mặt .

Mưa lai rai khi chúng tôi đã ngồi trên metro nhìn ra cửa kiếng . Nhưng khi tới downtown (độ 30 phút đi) thì hết mưa, mặc dù vẫn còn mây. Đường đi nhìn cũng không thấy có gì lạ so với Mỹ ... Có người bảo là dân Canada rất dễ thành dân Mỹ nếu họ qua Mỹ ở, trong khi dân Úc thì giữ lại cho mình nhiều bản sắc hơn ...Đến trung tâm thành phố là trạm Waterfront Station. . Từ đây chúng tôi sẽ kéo va li đi độ 10 phút thì tới nơi trọ. Đó là lời của chủ nhà trọ .

Nơi chúng tôi ở trọ trong thời gian ở Vancouver là một căn apartment thuộc loại Airbnb. Đây là loại hình cư ngụ mà tôi có kể trong chuyến đi Ý Đại Lợi cách đây mấy năm, và chuyến đi Scotland cách đây 10 năm. loại hình cư trú khi du lịch này rất "kinh tế" cho dân ít tiền, không kham nổi các chi phí nếu ở hotel. Loại hình này ngày càng thông dụng và tôi chắc là ngành hotel phải thay đổi nếu không muốn phá sản (??) (giống như taxi so với Uber vậy). Trong đây có mục Airbnb rồi, nhưng trong bài đó người ta nói là share phòng kiểu Mỹ là chủ nhà ở chung với khách (kiểu homestay), nhưng trong trường hợp chúng tôi thì không, chủ nhà hoàn toàn giao chìa khoá cho mình, và chủ khách chỉ gặp nhau một lần duy nhất. Đó là một cô gái mình mẩy xăm tùm lum, thấy giống như dân chơi Cầu chữ Y; người thì ốm tong, ốm teo, giống như dân hút xì ke . Cô có gốc gác cha mẹ là di dân từ một nước ở Trung đông, nhưng sanh tại Canada . Chỉ khi nói chuyện mới thấy cô nhã nhặn, trí thức và được biết cô hiện đang làm một công việc nghiên cứu về xã hội. Căn hộ này là của cô, sau khi căp bồ với một anh chàng hàng xóm ở tầng trên, cô dọn lên đó ở, và cho mướn căn này để kiếm thêm tiền.

Đảo mắt qua khu phố, tôi giật thót tim . Đây là khu có nhiều dân homeless đóng đô. Hèn chi mà căn hộ này khá rẻ. Vậy mà tôi đã mừng thầm khi tra trên mạng thấy khu này, Gastown là một khu cổ xưa, nhiều di tích lịch sử lâu đời của Vancouver. Trong một quyển du lịch thấy có nói là dân homeless nhiều ở Gastown và Chinatown nhưng lúc đó tôi bỏ lơ chi tiết này, chỉ để ý tới khu phố luôn được đề cập trong mọi sách du lịch mà tôi ôm một chồng về nhà từ thư viện, lại gần downtown như thế thì còn gì hơn .
Khánh Linh
#3 Posted : Sunday, July 9, 2017 6:34:53 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)


Chào chị PC.

KL xem net thấy các chùa có phong cảnh khá đẹp, tuy nhiên chưa biết rõ các nơi đặc biệt khác của Vancouver.

Từ Mỹ sang Van hiện nay có cần passport không chị?
linhvang
#4 Posted : Sunday, July 9, 2017 7:17:42 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Người ở tiểu bang Washington (có thể là cả nước Mỹ) cũng hay nói là đi "Vancouver" chơi, nhưng chính xác hơn, để khỏi lộn với Vancouver của tiểu bang Washington thì phải gọi là Vancouver B.C. (của Canada).

Hồi trước, thời còn dễ, chỉ cần trình bằng lái xe hay thẻ xanh. Bây giờ, sau vụ 9-11, phải là passport rồi, vì qua nước khác - Mỹ qua Canada.
Phượng Các
#5 Posted : Monday, July 10, 2017 8:54:15 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Thank you chị LV, mình đã sửa lại tiêu đề . Mà Vancouver của WA có gì đặc biệt không chị.

Chị KL, Như chị LV nói, Đúng là phải mang theo passport đó chị.
Khánh Linh
#6 Posted : Monday, July 10, 2017 9:09:53 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)


Cảm ơn 2 chị LV và PC.

Miền Tây Bắc lúc này có lẽ vẫn mưa chị LV nhỉ!

Mùa Hè Texas năm nay gần như ngày nào cũng có dự đoán mưa bão. Vùng nào hên thì được 1 trận mưa ngắn, còn không thì chỉ được dọa mưa thôi.
linhvang
#7 Posted : Monday, July 10, 2017 9:20:27 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Khánh Linh:

Hai tuần nay Tây Bắc đã có nắng đẹp rồi. 75 - 85 độ.

Anh chị Yên Sơn từ Houston, Texas vừa qua chơi bên này (nhìn bản đồ, chắc phải nói là lên mới đúng, nhưng cứ theo thiên hạ mà nói qua).

Anh chị thích cảnh sông, hồ, biển, vịnh, núi non của vùng Tây Bắc.

Chị PC:

Vancouver của tiểu bang Washington nhỏ thôi, nằm cuối tiểu bang (thật ra, phải là đầu, vì con số exit tính từ dưới đó đi lên), sát nách Portland, Oregon. Người Việt ở Vancouver này không nhiều, thường lái xe qua cái cầu giữa hai tiểu bang, tới Portland, để đi chợ Á Đông cho gần. Học trò học đại học cũng vậy, được trả với giá in state, không phải out of state .
Phượng Các
#8 Posted : Tuesday, July 11, 2017 3:30:54 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Chuyện trả tiền đi học theo in state là lạ thiệt ? Vậy nếu ở xa hơn, mạn phía Bắc mà xuống Oregon học thì phải trả tiền ra sao ?
Phượng Các
#9 Posted : Friday, July 14, 2017 5:28:17 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Chủ nhà cũng giả lả về chuyện homeless, rằng thì là mình cần để ý chút xíu thôi, chớ không đến nỗi nào ...Vậy mà sao trong mấy cái review không nghe ai phàn nàn chuyện này ...Mà có nghe phàn nàn rồi có quay lưng lại với nó không ? Hay là cũng liều nhắm mắt đưa chân ? Thật ra đây là địa điểm du lịch, nên tuy là có homeless nhưng lại cũng lắm du khách qua lại, chứ nếu mà toàn là homeless không chắc là không dám léo hánh tới khu này rồi .

Căn hộ của chị Trung đông được bày trí thật là có cá tính, rất nghệ thuật, sáng tạo . Tất cả sạch sẽ như lau như ly, thức ăn như kẹo bánh trái cây sữa nước cam đủ cả, giống như là mình tới một căn nhà đang có người ở vậy, chớ không phải như khách sạn . Nhưng sự sáng tạo của chị đi quá một chút khi nhìn vách tường chị trang trí bằng các móc sắt loại treo mấy con heo hay bò đã bị thọc huyết chưa kịp sả thịt ra, mà chị cẩn thận dặn là nhớ đừng có dựa lưng vô . Tôi không ưa kiểu trang hoàng nhà cửa kinh dị như vậy đâu . Trong tâm hồn người ta phải có cái gì đó mới thích thú các vật dụng lạ kỳ như vậy. Ngoài ra còn nhiều hình ảnh các tài tử chiếu bóng Mỹ treo trên tường . Tôi nghĩ là có lẽ cũng giống như bên Pháp mà bạn tôi có cho biết, hết 80 phần trăm phim ảnh là của Mỹ rồi, ở Canada dám còn cao hơn nữa vì cùng nền văn hoá Anh, nhất là cùng ngôn ngữ, lại sát nách bên nhau.

Căn hộ nhìn ra ngã tư đường, cửa sổ cao như cửa sổ nhà của dân Paris, màn che cửa điều khiển bằng remote control, chị có dặn là nó rất nhạy, lại dễ hư, nên cẩn thận, sửa tốn tiền lắm . Văn minh kỹ thuật cho lắm rồi mang thêm rắc rối vô mình . Hôm sau, tôi lọ mọ sao đó mà các màn đều kéo hết lên, rồi cứng ngắc ở đó, báo hại thiên hạ thấy mồn một mình trong nhà qua cửa sổ, phiền ghê, may mà đi chơi cả ngày, chớ không thì không biết làm sao. Tôi hay ngồi trên ghế bành, ghế ở bàn ăn, và ghế ở bàn viết, đều có thể nhìn xuống dưới đường, nhìn người qua kẻ lại, xe cộ chạy tới lui, thật hết sức thú vị . Lục lọi trong trí nhớ, tôi thấy có lẽ đây là lần đầu mình được cư ngụ tại một căn nhà có cửa sổ nhìn xuống một ngã tư, khu thị tứ . Một căn hộ như thế này, có đắt hay không ? Ngành mua bán bất động sản có dạy khôn cho thiên hạ một bí quyết: Có ba điều để cứu xét khi muốn mua một căn nhà, thứ nhất là location, thứ hai là location, và thứ ba là location. Một nơi ở như nơi này thật là khó quyết định, là khu du lịch, nhưng lại là nơi nhiều homeless.

Dù sao thì cũng phải đi xuống kiếm cái gì bỏ bụng . Chị chủ nhà có cho biết một cái quán ngay khu nổi tiếng Maple Tree Square, quán Chill Winston. Món ăn được chúng tôi chọn gồm pizza và món khai vị được mô tả trong menu như sau: Humbold squid, citrus kosho, charred daikon and bok choy, sesame, puffed rice, tentsuya broth. Món ăn Nhật phải không vậy? Anh bồi bàn cho biết cái quán này chỉ còn vài tháng nữa là dẹp tiệm . Thật ngỡ ngàng quá, thấy tiệm đông khách lắm mà .
Phượng Các
#10 Posted : Saturday, July 15, 2017 6:40:46 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Ăn xong xả rồi thì chúng tôi bắt đầu đi xem phố phường . Ngay trước tiệm ăn là Maple Tree Square nổi tiếng . Tiêu điểm của công trường là bức tượng Gassy Jack trước một ngôi nhà hai tầng với tầng dưới gồm hai tiệm, một tiệm ăn tên Six Acres và một tiệm bán ủng The OK Boot Corral. Cây maple trong tự điển gọi là cây thích, là cây biểu trưng của Canada . Chúng ta hay gọi cây này là cây phong . Câu thơ nổi tiếng trong truyện Kiều: Rừng phong thu đã nhuộm màu quan san, là cây phong đỏ. Cây phong có hình trong lá cờ của Gia Nã Đại lúc đầu có vẻ như từ cây phong đường, nhưng nay coi như thuộc họ phong nói chung.


Bức tượng Gassy Jack, ông vốn là một thuỷ thủ sinh quán ở Anh quốc . Ông tới San Francisco rồi ở lại theo cơn sốt đào vàng đi làm giàu; nhưng không đào được miếng vàng nào; ông lưu lạc lên mở một quán rượu tại ngay dưới gốc một cây phong rất lớn ngay góc đường Water và Carrall . Ông có hỗn danh là Gassy vì cái tánh nói nhiều của ông . Và khu đó đã dần được gọi là Gastown . Cây phong đó ngày nay không còn nhưng góc đường ấy vẫn được gọi là Maple Tree Square. Tượng đặt trên một một cái đế gạch, phía trên đế có cái đế khác có hình dạng một thùng rượu, và có hai tấm bảng khắc vào đó . Lại gần xem thì bảng trên có ghi : " Gassy Jack 1830-1875 và vài dòng về tiểu sử của ông .

Ở dưới là một bảng khắc hình một nhóm đàn ông đang thảo luận bên dưới một cây phong, và hàng chữ: Here stood the old maple tree under whose branches the pioneers met, in 1885, and chose the name "Vancouver" for this city.

Nhiều người bu quanh chụp hình. Đây là điểm cuối mà du khách từ downtown đi dạo tới trên đường Water St . Từ đó mà đi nữa thì thấy vắng hơn, không khí gây ngại ngùng. Cho nên sau đó chúng tôi cũng bắt đầu thả rểu về hướng downtown . Tới đường Cambie thì thấy một món cũng nổi tiếng, đó là chiếc đồng hồ chạy bằng hơi nước .
Phượng Các
#11 Posted : Monday, July 17, 2017 7:54:07 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Con đường Water nhập vào đường Cordova và đưa tới một địa điểm phải tới của du khách khi thăm viếng Vancouver: Canada Place. Đây là nơi nhộn nhịp nhất, nơi có Tourism Visitor Center. Cách tổ chức cũng y hệt như ở Mỹ, cũng có kệ với nhiều tờ quảng cáo đầy màu sắc hướng dẫn các chỗ vui chơi; cũng có một tập bản đồ thành phố dành cho du khách đặt trên bàn, khách chỉ việc gỡ một tờ ra và mang theo dùng. Đây là món mà tôi trông đợi nhất . Trong các sách du lịch cũng có kèm bản đồ, nhưng có thêm bản đồ của chính thành phố in ra thì cũng gây sự tin cậy. Nhiều nơi các bản đồ loại này được in nhờ tiền quảng cáo của các cơ sở thương mại nên ngay trên đó cũng phải in quảng cáo các cơ sở đó. Nhưng bản đồ ở đây thì do City in nên không có quảng cáo nào hết, các ghi chú giúp ích cũng kèm trên đó . Nhân viên tận tâm hướng dẫn. Bà tiếp chúng tôi có cho biết bà là tình nguyện. Thì ra cũng giống như ở Mỹ hay Anh mà tôi từng gặp, ở các nơi du khách hay lui tới thì nhiều người về hưu hoặc không đi làm, vẫn tình nguyện ra giúp đỡ mọi người trong khả năng của họ .

Sau khi đã nắm được thông tin cần biết, chúng tôi đi ra Canada Place để vãng cảnh. Đây là một cảng để các tàu du hành ghé tới, tại đây đang có chiếc Nieuw Amsterdam - Holland America Line đang đậu . Tôi chợt nhớ bà khách hôm sáng nay ngồi trên phi cơ có cho biết bà sẽ đáp chuyến tàu đi Alaska ở Vancouver. Thì là chiếc này chớ còn chiếc nào nữa. Thầm nghĩ hiện giờ chắc bà đã lên tàu, nôn nả chuẩn bị cho một chuyến du hành lên phía Bắc . Bây giờ đã biết cách đi xe điện Canada Line Skytrain từ phi trường tới downtown, và chỉ thêm chừng 5 phút đi bộ là ra tới tàu thì tôi bắt đầu tự tin là mình có thể đi một mình lên Vancouver để hẹn gặp bạn cũng đến đó từ một nơi khác, nhập chung để đi Alaska như bạn rủ rê. Cũng tiện, cũng dễ.

Dọc theo các lối đi cạnh cảng có lan can để du khách đứng dựa vào chụp hình vịnh cảng của Vancouver. Bên kia vịnh vùng North Vancouver. Trên mặt vịnh thấy nhiều chiếc thuỷ phi cơ đang bay là là hoặc hạ cánh cất cánh . Cũng có cái mà nhìn; và là một trò vui cho ai thích vui . Dọc theo Convention Center gồm hai bờ Đông và Tây bao hai bên con tàu du hành, mé bờ đông thấy có lối đi gọi là Canada Trail, đưa tới FlyOver Canada, một trò chơi mà ta ngồi trên đó trước một màn ảnh, khi ghế ngồi được đưa lên cao và cho chiếu phim thì gây cảm giác như mình đang ngồi trên trực thăng mà bay ngó cảnh tượng dưới đất, thấy rợn cả người, biết là giả mà y như thật . Ngoài ra thì không thấy có gì đặc biệt, đi chỉ mỏi chân . Còn mạn bên phía Tây của Convention Center, thì có nhà hàng, tiệm kem, với một tác phẩm nghệ thuật là The Drop, hình một giọt nước biển xanh khổng lồ đặt ở mũi bờ.

Loanh quanh nơi đây và đi thêm nữa về phía khu tài chánh thì thấy nhiều cao ốc và nhiều khách sạn sang hơn, an toàn hơn, hiếm thấy thành phần bụi đời, homeless như vùng Gastown. Tôi cũng không hiểu tại sao . Chỉ đoán là các nhân viên bảo vệ các cao ốc, cơ quan, khách sạn không cho các kẻ bụi đời, lang thang lảng vảng quanh khu vực của các nơi này. Vậy tại sao không thể cấm ở vùng Gastown? Hay là cũng phải chừa cho họ một khu vực để tồn tại?

Khi trở về nơi cư ngụ thì chúng tôi chọn một con đường khác, đường Cordova để xem có gì khác lạ không . Con đường này có nhiều nhà cao tầng, cũng xưa xưa, chắc cũng xây từ hồi Vancouver mới nổi lên . Tôi muốn xem coi có một bảo tàng nào về Vancouver để tìm hiểu thêm, nhưng thật lạ là trong list của bản đồ không thấy bảo tàng nào về thành phố cả . Nói chung thì có thể Canada phát triển ban đầu giống như ở Mỹ, là vùng phía Đông là nơi các người thực dân tới trước tiên, khai phá và phát triển, phía Tây chỉ mới mở mang sau hơn . Nếu California mà không có vụ khám phá ra vàng thì chắc miền viễn Tây này còn nổi lên chậm chạp hơn nữa, kể cả phía Tây của Canada .

Ghé vào tiệm Nesters Market để mua một ít thực phẩm cho các buổi điểm tâm, khi được thối tiền thì về nhà mới thấy một đồng tiền Phi Luật Tân lẫn trong đó, trị giá chắc chắn là nhỏ hơn tiền Canada . Tôi cũng có lần bị lừa nhận tiền thối tiền China trong một tiệm thực phẩm Mễ ở Nam Cali . Cũng tại cái tánh không bao giờ kiểm tra tiền thối lại, cứ được đưa tiền là nhét vào túi. Cô gái tính tiền người Á châu có nét da ngăm ngăm, thối tiền đưa lộn tiền Phi thì chắc cô ta là người Phi Luật Tân . Đúng là thấy du khách có vẻ lơ ngơ, chưa biết mặt mũi tiền của Canada ra sao, cứ nhón đưa đại chăng ?
Phượng Các
#12 Posted : Wednesday, July 19, 2017 10:44:52 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Ngày thứ hai

Buổi sáng khoảng 5 giờ rưỡi tôi thức dậy ngồi ở bàn viết ghi chú vài điều trên cuốn sổ tay. Trong phòng khách có truyền hình nhưng không có đài quen thuộc như CNN, ABC v.v.. để nghe tin tức, lý do chủ nhà chỉ xem Roku. Tôi chỉ mới biết về Roku cách đây chưa đầy năm, nhân tới nhà người quen chơi và nghe họ nói. Xã hội thay đổi đủ trò . Có người nói họ không muốn xem tin tức nữa, vì mở tv ra toàn là quảng cáo, mà trong quảng cáo thì trong 10 cái hết 9 cái là quảng cáo thuốc men. . Nhớ hồi ở London, coi một chương trình thì có tới 30 phút cũng chưa bị ngừng để xem quảng cáo, còn bây giờ đài CNN có khi chỉ 5 phút là bị ngưng lại rồi . Cho nên bây giờ thiên hạ chuyển qua Roku để coi một phim cho trọn vẹn, khỏi bị quảng cáo .

Bàn viết nhỏ, nằm ở cuối phòng, ngay cửa sổ nhìn xuống đường. Bên kia đường có một tiệm bán các thứ như bánh, chips, kẹo (giống như tiệm 7/11 của Mỹ). Một người phụ nữ đi tới, dùng khoá mở cửa. Nhưng một người có bộ vó lang thang đi vào cửa thứ hai bên kia lẻn vào và lấy một gói như gói bánh và chạy ra, rõ là một tên ăn cắp. Ông chủ tiệm chạy ra sau đó, nhìn theo. Rồi ông trở vô. Một phút sau một chiếc xe police chạy ngang. Không rõ police nhận điện thoại và chạy tới hay là tình cờ đi tuần, nhưng police chạy tới ngay khu nhà mà tên trộm vừa mới băng vào, nên đoán là nhận báo cáo nên chạy tới . Thật là nhanh chóng, tuyệt vời. Ông chủ tiệm đi nhanh tới để gặp người cảnh sát trong xe. Sau đó tôi không rõ chuyện ra sao vì đã khuất tầm mắt của tôi .. .Chứng kiến một vụ trộm cắp vào buổi sáng thứ hai ở Vancouver, trời ơi!


Sẵn có bánh trái trong tủ lạnh, tôi lấy ra ăn điểm tâm . Trong đó có English muffin. Mãi tới giờ này tôi mới biết muffin và English muffin khác nhau. Muffin là loại bánh ngọt, còn English muffin là bánh mì, cho nên mỗi khi ăn điểm tâm ở tiệm, tôi không bao giờ order English muffin, mà chỉ chọn waffle hay pancake, cùng lắm là toast vì cứ đinh ninh English muffin là bánh ngọt . Đi một bước đàng, học một sàng khôn là vậy!
1 user thanked Phượng Các for this useful post.
ngodong on 7/21/2017(UTC)
Phượng Các
#13 Posted : Saturday, July 22, 2017 8:18:00 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Hello chị ngodong, Đi xa mới về hả ?
Phượng Các
#14 Posted : Monday, July 24, 2017 6:10:50 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Hôm qua ghé Visitor Centre cũng nhân đó mua vé tour đi coi cầu treo Capilano. Họ bớt cho 1 đô cho mỗi vé . Có lẽ dịch vụ Tour bớt cho người mua trước, giống như bạn mua vé đi xe bus đường dài vậy (Boltbus, Mega, Greyhound), mua tại chỗ thì đắt hơn .Nhưng xe bus thì bớt ngoạn mục hơn, còn ở đây có 1 đô, chả bỏ dính răng! Nên sáng hôm nay chúng tôi tới downtown để được xe bus chở đi thăm thắng cảnh này.

Các tour đi chơi đều tập trung ở khu Canada Place để khởi hành. Hiện giờ tôi không còn giữ biên lai mua vé, đành vào xem lại website thì vé mua nguyên tour là 80.90 đô, họ đưa cho mình một vé vào park, . Nhưng do có chụp hình lại tờ vé này nên tôi biết giá vé là 39.95, trong website giá là 42.95. Không hiểu sao có sự chênh lệch như vậy. Ngay chỗ lên xe có một bàn đặt bán vé cho du khách mua lên tại chỗ . Vậy chỉ khi ta sợ không còn chỗ nên mới đặt trước.

Xe đi thêm vài khách sạn nữa để hốt khách . Trên đường đi, tài xế thuyết minh cho du khách ba điều bốn chuyện về Vancouver dựa vào các toà nhà, đường phố hai bên . Ta thường thấy các xe tour tài xế hay kiêm thuyết minh viên, khác với các tour ở VN, có hai người lo hai việc này. Thấy hợp lẽ hơn, vì tài xế lái xe thì lo lái đi, còn chia trí ra cắt nghĩa này nọ sợ sẽ xao lãng việc lái xe, dễ gây tai nạn. Chắc họ không muốn tốn thêm tiền cho một nhân viên nữa, trong khi ở VN, tiền lương ít hơn, cũng nên chia công việc ra cho người có thêm chút cháo . Một mai, khi tài xế không cần vì tự động lái, thuyết minh cũng nhờ máy móc nốt thì con người sẽ mất việc nhiều hơn, thật đáng lo cho xã hội thời văn minh.

Xe đi qua cầu Lions Gate Bridge sang vùng North Vancouver một đỗi thì tới khu công viên . Mọi người xuống xe, sau khi được dặn là bận về cứ ra đây để lên xe về; rồi thì cứ cầm vé mà vô cửa . Thấy người soát vé giữ vé lại, tôi xin chụp tấm hình tờ vé để làm tài liệu, trong bụng thầm nghĩ thật kỳ cục, không nơi nào lại như nơi này . Không lẽ họ dám liều lĩnh bán lại cái vé đó để kiếm chác (tờ vé có giá trị tới cuối tháng).

Khi mua vé bạn được phát cho một tờ bản đồ của công viên để tự ý đi thăm thú trong khuôn viên . ...Cái công viên này tôi có lần thấy quảng cáo trên một tờ báo nọ, thấy cũng thích, muốn coi xem cho biết vì cái cầu treo bắc qua một con sông (còn tiếp)
1 user thanked Phượng Các for this useful post.
Vũ Thị Thiên Thư on 7/24/2017(UTC)
Phượng Các
#15 Posted : Monday, July 24, 2017 9:20:34 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Hello chị TT, tâm hồn bình an lại chưa ?
Vũ Thị Thiên Thư
#16 Posted : Tuesday, July 25, 2017 7:08:21 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,033
Points: 2,430
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Cảm ơn chị PC , cũng tạm an .
Phượng Các
#17 Posted : Thursday, August 3, 2017 12:50:40 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Vừa bước vào cổng vào la` có khúc giới thiệu về lịch sử của vùng đất này . Nguời Hoa Kỳ gọi dân bản địa là Native American sau một thời gian dài gọi là dân da đỏ . Mặc dù đã biêt quá lâu là dân ở đây không có mắc mớ gì vơi người Ấn độ, vậy mà cứ gọi người ta là Indian hoài. Gia Nã Đại gọi giống dân ở truớc đây là First Nations. Thật ra người bản địa có ý niệm gì về cái gọi là quốc gia hay không, nhiều người bảo là không . Họ chỉ ở theo kiểu du mục, theo cách sống hái lượm và săn bắn, vậy thì cũng giống như các dân tộc thiểu số ở VN, Trung Hoa v..v.. chăng ? Các nhà nhân chủng học thích nghiên cứu các giống dân thiểu số ở VN lắm, vì cơ hồ là họ còn lưu giữ lại nhiều phong tục, tập quán, ngôn ngữ của giống dân từ hàng trăm hàng ngàn năm trước . Ở Mỹ tôi còn chưa biết gì về các nhóm dân da đỏ, nói gì tới Canada, nhưng chắc cũng na ná ...giống như loài người vậy, ai mà không có mặt mũi tay chân ...Tôi thậm chí nhiều khi hai người da đen mà đi qua đi lại trước mặt tôi là đã tưởng họ là một người rồi . Người bản địa hay dựng các cột cao cao lên, đẽo gọt từ một thân cây, thường là hình mặt người hay thú vật gọi là totem pole. Ở đây, có nhiều totem, du khách tha hồ chụp hình . Nhưng tôi cũng nôn nả đi cho tới cái điểm chánh là cây cầu treo . Cây cầu này bắc ngang con sông Capilano, dài 140 mét, cao hơn mặt sông 70 mét . Khách qua lại đầy nghẹt cầu, thành ra cũng không thể đứng lại lâu được . Thỉnh thoảng có loa kêu yêu cầu mọi người chỉ đi trên cầu thôi chớ không nhún, lắc, rung cây cầu, làm mình cũng ơn ớn, sợ theo luật cộng hưởng cây cầu nó đứt văng xuống sông đang chảy xiết thì khó sống. Tiếng cười nói um sùm trời, đủ ngôn ngữ, cũng có khi nghe tiếng Việt nữa, giọng Nam giọng Bắc đủ cả. Chắc nhiều nhất là tiếng Tàu, tiếng Nhật ngoài cái tiếng Anh. Cái công viên này không chỉ có cây cầu, mà còn nhiều tiết mục khác nữa, như Treetops Adventure, Cliffwalk, EcoTours v..v...Nói tóm lại là tiền nào cuả nấy, có nhiều thứ để coi, nhất là nhiều thứ cho trẻ con học hỏi về thiên nhiên, cây cỏ, chim muông, cá mú ....Tôi lại thấy mình bị dính vào một sự nghiệt ngã, là muốn được nằm ngữa mặt ngó lên với muôn ngàn cành lá rung rinh trong nền trời xanh thẳm, vậy mà cũng không được, cứ bị phía sau đuổi phải đi tới đi tới, lớp thì lo chụp hình, rốt lại sau cùng kiểm tra lại là mình không có thưởng thức đuơc cái gì cả, có chán không ? Nếu bạn ngẫm nghĩ lại thì thấy cuộc sống của mình dường như cũng thế, ta cứ mải chạy đuổi theo cuộc sống, chớ không được sống bao giờ ...Tới già rồi thì lại băn khoăn như Vũ Hoàng Chương : Ôi, ta đã làm chi đời ta, ....
Phượng Các
#18 Posted : Saturday, August 12, 2017 9:15:04 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Đứng nhìn nhìn, tôi bỗng nghĩ là nếu lột hết tất cả cái gì là của con người làm ra thì cái khu vực này chắc khó mà thưởng thức lắm . Không có cây cầu giăng thì không coi được dòng sông chảy xiết ở ngay dưới chân mình . Không có công trình cliffwalk thì cũng không thấy được cảnh lạnh gáy sát mé sông từ trên cao đi trên tấm kiếng. Không có hàng đường đi lót ván dọc lên tuốt các ngọn cây thì không lên được phía trên mà nhìn xuống (hay cũng lên được nhưng vất vả lắm, cỡ mình là hết có ...cửa lên rồi) ....Nghĩa là công trình của các kỹ sư đã đưa du khách tới các vị trí độc đáo làm thoả mãn con mắt của loài người chúng ta . Người nào hay quá vậy, họ đứng nhìn khu rừng núi sông ngòi này, tưởng tượng là nếu thò bàn tay vào xây dựng, thì sẽ biến nơi đây thành một điểm hấp dẫn, vui chơi, vừa giúp cho du khách có chỗ du hí, du khảo, vừa giúp kiếm tiền cho ... ai đó . Tôi luôn luôn khâm phục sự sáng tạo của con người, đã giúp cho nhân loại ngày càng thẳng tiến, cứ thế hệ này lại khác xa với thế hệ trước đó, nhất là thời đại của chúng ta . Có một lần vào xem một ngôi nhà xưa xưa, người hướng dẫn chỉ cái điện thoại quay số và hỏi đám du khách: có vị nào từng xài cái loại điện thoại này không vậy ? Có mấy người già già gật đầu,Còn tôi thì muốn lắc đầu, vì thật kinh hoàng biết bao là thế hệ của tôi còn không có cái điện thoại nào để xài, huống gì là điện thoại quay số!

Tôi phục đấy, nhưng tôi cũng bâng khuâng lòng tự hỏi ...lòng là như vậy có phải có nghĩa là mình ngu lắm phải chăng ? Tôi không phải là kỹ sư nên tôi không làm nổi, nhưng nếu tôi được đi học ngành kỹ sư thì tôi có làm được hay chăng ? Vì sao mà có sự cách biệt trời vực dữ vậy giữa tôi và cái người làm ra được cái cầu giăng dây này, hay chiếc Boeing bay trên trời, hay chiếc hàng không mẫu hạm, tiềm thuỷ đỉnh, vân vân và vân vân ....Câu hỏi này tôi chỉ mới đặt ra đây thôi, chớ trước kia thì tôi chắc như bắp là mình ngu rồi, không còn phải phân vân, thắc mắc gì nữa . Sở dĩ tôi lật lại vấn đề là vì tôi có xem mấy cái phim về sự khó hiểu lạ lùng của các loài vật, con cá hồi, con rùa biển, ...đã trở lại nơi chốn chúng sinh ra để đẻ trứng . Cái gì đã khiến chúng làm như thế ? Một cái mã nằm trong bộ gen của chúng chăng ? Liệu chúng có ý thức gì hành vi của chúng chăng ? hay chúng thực hiện như một thúc đẩy của bản năng, cứ tới thời điểm đẻ trứng là bán sống bán chết gì cũng lặn lội đi về nơi chốn đó ...Nếu làm một cách mù quáng như vậy thì có gì là hay, giống như nếu ai bảo là trái tim của tôi sao hay quá, cứ đập liên chi hồ điệp như vậy suốt gần cả trăm năm (thì cứ cho là như vậy đi) thì tôi có cúi đầu chấp nhận lời khen ngợi đó không ? Tôi phải thành thật nhận rằng tôi cũng không biết sao mà tim gan phèo phổi của tôi nó hay quá chừng như vậy, cơ thể này đâu có phải là tôi đâu, nếu nó là tôi thì tại sao nó không nghe lời tôi, tự dưng có hôm giở chứng oằn oại ra bệnh, làm tôi một phen thất điên bát đảo ...Nếu vậy thì có lẽ bộ óc sáng tạo của nhà khoa học cũng tương tự như thế, Nghĩa là cái căn bản, cái bộ gen của loài người đã đóng một vai trò rất lớn, hết sức lớn, lớn khủng khiếp trong khả năng duy trì sự sống và tiến hoá của loài người ...Nói tóm lại thì ai làm cái công trình này thì cũng hay đấy, nhưng sự khậm phục tôi xin dành cho toàn thể loài người, trong đó cũng có ....tôi, một cái "tôi" khó hiểu, khó giải thích, như một con cá hồi trở lại dòng sông để đẻ trứng ....

Mọi người đứng sắp hàng chờ chiếc shuttle đến đón trở lại Canada Place . Tôi thấy chờ khá lâu . Lần sau có dịp đi nữa thì có thể tiết kiệm bằng cách mua vé đi bằng xe bus. Từ Waterfront Station, bắt chiếc seabus qua North Vancouver, từ đó lấy một chiếc xe bus tới địa điểm này, rẻ hơn là phải đi cái tour nửa ngày này .
Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.