Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Bến Xưa
Việt Dương Nhân
#1 Posted : Friday, December 31, 2004 4:00:00 PM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0


Việt Dương Nhân

Bến Xưa

Thường ngày, khi hoàng hôn vừa tắt nắng tiếng dương cầm trầm bổng trổi lên bản nhạc ‘’Lettre à Élise’’ của Beethoven. Và đôi khi người ta còn nghe tiếp bản nhạc ‘’Những Lá Thư Tình’’ của nhạc sĩ Anh Huy. Tiếng đàn êm dịu phát ra từ vi-la ‘’Nhựt Yên’’ nằm cuối đường Balzac, khu nhà mới xây cất chừng mười năm nay, trong vùng Bussy-Saint-Georges cách Paris khoảng ba mươi cây số của đôi vợ chồng người Việt. Họ dọn về đây mấy năm nay mà không làm quen hay giao thiệp với bất cứ ai trong xóm. Những người hàng xóm rất lấy làm lạ, thường xúm lại hỏi nhau :"Hai vợ chồng người Á-Châu kia. Họ là ai ? Làm nghề nghiệp gì ? Mà cuộc sống của họ có vẻ kín đáo và bí mật thế ?’’...

*
... Đầu thiên niên kỷ thứ ba, vào một đêm cuối tuần của mùa đông buốt giá, tuyết rơi trắng xóa bao phủ cả trời Tây. Ông Phạm Tân Nhựt, cựu Giáo Sư trường Đại Học... Paris..., sống độc thân trong một căn appartement ba phòng khá khang trang gần Công-Trường Madeleine quận 8 Paris. Ông rất nghiêm trang, đứng đắn. Tuổi ông đã quá lục-tuần, nhưng trông ông trẻ hơn tuổi, dáng vóc cao ráo gương mặt vẫn còn ‘’đẹp lão’’, đôi mắt trong sáng đầy nhựa sống. Dường như lúc nào ông cũng mơ mộng, thường đưa ánh mắt buồn buồn thả hồn vào tận cõi xa xăm !

Sau khi Tân Nhựt ăn cơm xong, ông ngồi nhìn qua song cửa thấy tuyết đã ngừng rơi, ông lưỡng lự, tự nhủ :‘’Mình phải sửa soạn đi ra ngoài mới được. Ở nhà đọc sách, xem ti-vi hoài cảm thấy chán nãn sự đời thêm !’’. Ông đứng lên đi đến bàn phấn ngồi trang điểm... Lấy mái tóc giả chấm vai trùm lên đầu, độn ngực, mang vớ đen, mở tủ lựa chiếc rốp màu đỏ dài khỏi đầu gối mặc vào, mang giày và xách tay cùng màu để sẵn sàng, rồi với tay lấy hộp móng tay giả đã chuốt sẵn và sơn màu đỏ choét dán đều mười ngón tay.
Sửa soạn xong, ông đứng trước gương, ẹo mình, xoay qua, xoay lại, ngấm nghía, miệng mỉm cười, tự khen :‘’Ô ! Nhựt Lan ! Mi vẫn còn đẹp !... Kể từ giờ phút này, Tân Nhựt là Nhựt Lan như thường khi đấy nhé !’’. Rồi ông lấy áo măn-tô choàng qua vai... Ra khỏi nhà nghe lòng thoải mái đôi chút. Ông sửa tướng như đàn bà, uốn mình, õng ẹo đi lang thang trên đại lộ Capucine. Bất chợt, ông nhìn thấy tấm bảng nhỏ gắn bên hong ‘’Club Privé - L’ Âme de la Fleur’’ (Linh Hoa - Câu Lạc Bộ - Tư Nhân), ông tự thốt lên : ‘’Đúng là đây rồi ! Chỗ này, mình nghe ông bạn Jean-Paul... nhắc hoài. Mình thử vào xem...!’’. Ông ngần ngừ vài giây, rồi đưa tay nhận chuông... Yvonne (trai giả gái) khoảng hai mươi tuổi, dáng vóc mảnh mai, phấn son lòe loẹt, mái tóc vàng cắt kiểu bôm-bê, mặc mi-ni-rốp thật ngắn, có kim tuyến lóng lánh, kín ngực, nhưng phía sau khoét hình trái tim lớn hở gần hết lưng, mang giày-bốt trắng, gót cao, dáng đi õng ẹo ra mở cửa :
- Chào bà !
- Chào cô !
- Bà có hẹn với ai ở đây không ?
- Dạ, thưa không ! Xin lỗi, tôi có làm phiền gì không ?
- Không. Rất hân hạnh. Xin mời bà vào...
Tân Nhựt theo chân Yvonne bước vô trong, ông cỡi áo lông... màu nâu đậm đưa Yvonne... Ông làm dáng yểu điệu kiểu cách như một mệnh phụ, chễm chệ ngồi xuống chiếc ghế nhung màu xanh dương trước cái bàn tròn nhỏ. Ông nhìn chung quanh, phía trong góc có để cây đàn dương cầm... Đã có khoảng vài ba chục người khách, đàn ông lẫn đàn bà (?) ngồi từng nhóm đang chuyện trò, cười giỡn vui nhộn. Họ trưng diện quần áo màu mè, kim tuyến lóng lánh... Những giọng nói Âm-Dương lẫn lộn nghe eo éo, ồ ồ... Vì nơi đây, có những vị khách rất ‘’đặc biệt’’. Họ đến uống rượu, uống nước, nghe nhạc... Nhân viên toàn là trai giả gái hoặc ngược lại. Quang cảnh, đèn mờ mờ, ảo ảo đủ màu; tím, đỏ, vàng, xanh, trông rất ‘’Liêu Trai...’’. Nếu là người bình thường, lần đầu tiên đặt chân nơi chốn này thì không thể nào phân biệt được, ai trai, ai gái ?
Yvonne máng áo xong, đi đến trước mặt Tân Nhựt :
- Thưa bà ! Bà dùng chi ?
- Tôi có thể xem "carte" được chứ ?
Yvonne làm duyên, õng ẹo :
- Dạ, có ngay.
- ... ...
Tân Nhựt lật vài tờ và đọc sơ :
- Cô cho tôi xin chai "Champagne Cristal".
- ... ... !
Nãy giờ, Tân Nhựt để ý người đàn ông Á-Châu, tuổi ngoài bốn mươi, (gái giả trai, tên Minh Yên) đang đứng trong "comptoire". Tân Nhựt nghe tim mình xao xuyến, tự nhủ : ‘’Hắn đẹp trai quá ! Mình thử mời hắn đến uống với mình, coi hắn chịu không ? Chắc hắn là ông chủ ở đây ?’’. Tân Nhựt đưa bàn tay dịu nhiễu ngoắt Yvonne :
- Cô có thể mời ông chủ đến uống "Champagne" với tôi được không ?
Yvonne vén mái tóc và hất qua bên trái, cô biết Tân Nhựt là loại nào rồi. Vì nghề nghiệp nên phải "rót" mật ngọt vào tai khách :
- Chắc chắn được liền... Người đẹp mời làm sao dám từ chối !
Yvonne nhìn Minh Yên ra dấu, gật đầu. Tuy nơi đây ít khi có khách Á-Châu, nhưng dù Á hay Âu gì cũng là khách. Minh Yên tự hỏi : ‘’Không biết ‘’Má’’ này từ đâu đến ? Coi bộ hơi ‘’quê quê’’. Nhưng cũng có chút tư cách. Chắc là dân Nhựt Bổn !’’. Nàng tự nhiên như Tây-đầm, tay rút điếu thuốc ghim vào ống điếu nhỏ, cầm theo gói thuốc lá và hộp quẹt, tướng đi mạnh dạn như phái nam, vòng ra ngoài và ngồi xuống bật lửa đốt thuốc, phì phà vài hơi, tay mở gói thuốc :
- Dạ, xin mời bà !
Tân Nhựt lắc đầu :
- Dạ, cảm ơn ông. Tôi đã bỏ hút thuốc từ lâu rồi.
Tân Nhựt nhìn chai Champagne, thì Yvonne đem thêm một cái ly nữa và rót...
Minh Yên làm ra vẻ như đàn ông, liền nâng ly :
- Dạ, xin uống cùng bà.
Tân Nhựt nâng ly... hơi thẹn thùng, nói :
- Xin... ông gọi tôi... Nhựt... Lan !
- Ô, Nhựt Lan ! Tên của bà đẹp quá ! Xin lỗi, phải bà là người Việt Nam không ?
- Vâng !
- Tôi cũng vậy. Gặp được người đồng hương, tôi vui quá... Vì lâu rồi, tôi chẳng được nói tiếng Việt, nên rất thèm... Xin bà gọi tôi Minh Yên đi nha !
Tân Nhựt lảm nhảm : ‘’Minh Yên ! Minh Yên !’’. Ông hỏi :
- Ông là... là chủ ở đây à !
- Không. Tôi chỉ làm quản lý thôi !
- Chắc ông sống ở Pháp lâu rồi chứ ?
- Hơn hai mươi bốn năm ! Còn bà ?
Tân Nhựt im lặng vài giây :
- Tôi thì qua đây lâu lắm rồi !
(......)
Đôi bên chuyện trò qua lại, mà đã hơn mười giờ đêm. Một nữ nhạc sĩ (?) tha thướt bước ra, nhún chân chào quan khách, trên đầu đội vương-miện gắn kim cương chiếu lấp lánh, mặc chiếc áo đầm màu trắng ngà kiểu cổ-điển xa xưa, trông giống y như Hoàng Hậu Josephine, ngồi xuống đệm dương cầm. Tiếng nhạc trổi lên với bài ‘’La Vie En Rose’’(?). Một nam ca sĩ hóa trang Hoàng Đế Napoléon lên cầm micro... giọng hát khàn khàn nghe rất chuyên nghiệp. Nhưng ánh mắt chàng ta cứ nhìn về bàn của Nhựt Lan và Minh Yên... Khi bài hát vừa dứt, tiếng vỗ tay và la ó ‘’bis-bis’’... Nhưng ‘’Napoléon’’ không hát nữa. Chàng để mặc tình cho ‘’Josephine’’ đệm đàn...
*

Tân Nhựt về đến nhà hơn ba giờ sáng, tâm hồn lâng lâng như bay bổng tận mây xanh. Ông nghe tim mình là lạ, lòng hơi lo và nghĩ :‘’Trời ơi ! Mình đã yêu Minh Yên rồi sao ? Sẽ khổ nữa chăng ? Ha ! Con tim không có tuổi, yêu thì cứ yêu ! Nhưng khổ vì yêu là ‘’thú đau thương’’. Ta cần phải có Minh Yên, người lý tưởng của tôi ơi !’’. Đôi mắt ông mơ màng và ôm thương nhớ hình bóng Minh Yên. Vì ông đinh ninh Minh Yên là đàn ông thật. Ông ngả mình trên giường lăn qua lộn lại và ngâm thơ :
Đêm nay hồn bổng xoay chiều
Yêu ai, ai hiểu những điều ta mơ ?

*

Sau cả tháng trời, Tân Nhựt thường lui tới nơi hộp-đêm nho nhỏ này. Rồi một hôm ông không thấy Minh Yên nữa. Ông kiên nhẫn trở lại nhiều lần, nhưng Minh Yên vẫn bặt tăm. Đêm nay còn sớm, khách mới vô lai rai có mấy cặp, họ ngồi tuốt bên trong. Nhựt hỏi nhỏ Yvonne :
- Cô Yvonne ! Sao lâu rồi, tôi không thấy ông Minh Yên đi làm ? Ông ấy có khỏe không ?
- Chắc khỏe mà. Nhưng bị bà chủ cấm lại đây rồi.
- Bà chủ là ai ? Bộ ông ấy có vợ hả ?
Yvonne gật đầu, uốn éo, cười hí hí, cô bắt đầu nhiều chuyện :
- Minh Yên là đàn bà. Bộ bà không biết sao ? Còn bà chủ là, ca sĩ "Hoàng Đế Napoléon’’ lùn tịt đó. Bà ấy, tên Marie. Trời ơi ! Bà ta ghen Minh Yên với bà dữ lắm đó. Bà Minh Yên ăn diện theo đàn bà thì đẹp gái. Nhờ tướng tá cao ráo, khi giả đàn ông thì đẹp trai. Nên "má già "Marie mê mệt, bắt Minh Yên đóng vai chồng của bả...
- Hả ! Trời ơi !
- Làm gì mà bà ngạc nhiên dữ vậy ? Để tôi kể tiếp cho bà nghe...
- Thôi, thôi đủ rồi, cô Yvonne à !
Nhựt nghe Yvonne nói, tâm hồn ông như bị trời đánh, súng nổ bên tai, chết điếng trong lòng. Ông cố gắng trấn an, ráng bình tĩnh và hỏi nhỏ Yvonne :
- Cô có biết số điện thoại riêng của Minh Yên không ? Xin cô cho tôi.
- Có đây. Mà điện thoại di động. Tôi cho bà... Bà nhớ cẩn thận nha. Bà Minh Yên thường nhắc và khen bà đẹp...
Nhựt lấy số điện thoại xong, ông bảo Yvonne tính tiền. Yvonne cười :
- Còn sớm mà !
- Tôi phải về.
- Nè, nếu bà có gọi bà Minh Yên, thì gọi cỡ nửa đêm nha !
Nhựt trả tiền xong và nhét vô tay Yvonne hai trăm quan và nói :
- Cám ơn cô Yvonne. Chào cô, tôi về.
- Chúc bà ngủ ngon.
Đêm nay, Tân Nhựt về nhà, tâm hồn của ông bị chấn động, quay cuồng như người điên loạn. Ông nắm đầu tóc giả giựt mạnh ra và vứt bừa xuống đất. Ông không thay đồ, chẳng thiết tha gì nữa cả. Ông mở tủ rượu lấy chai Cognac nóc một hơi, trong chốc lát... rồi buông mình trên salon nửa trên nửa dưới, nhắm nghiền đôi mắt...
Hơn bốn mươi năm về trước...

... Phạm Tân Nhựt, mười tám tuổi, sanh trưởng trong một gia đình buôn bán nho nhỏ ở Bình-Điền - Bình-Chánh (Sài-gòn), vừa thi đậu bằng tú tài toàn phần. Cậu là học sinh ưu-tú nên được chánh phủ (thời Ngô Đình Diệm) cho sang Pháp học bổng. Trong khi đó, Tân Nhựt và Minh An, hai người yêu nhau tha thiết và thề non, hẹn biển... Ngày tiễn đưa Tân Nhựt đi du học, đôi trai-gái trẻ đọng đầy nước mắt chia ly...
*

Tân Nhựt đến Paris, học qua năm thứ ba, thì thời cuộc biến đổi. Trào Ngô Đình Diệm bị lật đổ, Nhựt không còn nhận tiền trợ cấp qua Tòa Đại Sứ nữa. Tại vì Tân Nhựt không chịu đầu phục ai, nên sống trong nghèo túng, cậu phải đi xin rửa chén trong những nhà hàng... để tiếp tục sự học. Vì con nhà nghèo nên gia đình chẳng có phương tiện nào để giúp đỡ cậu. Và cũng chẳng còn được nhận những lá thư tình của Minh An nữa. Từ thất vọng này sang đến thất vọng khác. Tân Nhựt chỉ còn một cứu cánh duy nhứt là phải ráng học đến thành tài.
Sau bao năm cuộc sống của Tân Nhựt thật là cực khổ ; thiếu cơm, thiếu áo... ‘’Đơn thương, độc mã’’ bơ vơ trên xứ người. Nhưng khí-phách của chàng trai nước Việt không hề nãn chí, lòng cương quyết tiến thân, chấp nhận đời lưu-vong, vững bước trên đường học vấn cho đến ngày đỗ đạt.
Sau khi Tân Nhựt đậu bằng Cử Nhân... Rồi vừa đi làm vừa đi học, cậu đỗ luôn bằng Tiến Sĩ....Và được bổ nhiệm làm giảng Sư Đại-Học... Paris...
Tuy, Tân Nhựt đã thành tài mà trong lòng luôn ôm khối hận ‘’tình-tiền’’. Cậu không tha thiết gì đến đàn bà, con gái. Rồi tâm hồn cậu ‘’xoay chiều’’ trở thành người ‘’đồng-tính-luyến-ái’’. Cậu chỉ kết bạn và đi chơi với những ‘’xác bướm hồn hoa’’...
*

Tiếng động của xe đổ rác nghe rầm rầm dưới đường. Tân Nhựt giật mình thức dậy, nhìn đồng hồ mới bảy giờ sáng. Trong đầu ông nghĩ ngay đến Minh Yên, bên tai còn văng vẳng lời của Yvonne nói :‘’Minh Yên là đàn bà. Bộ bà không biết sao ?’’. Ông nhìn xuống người, giựt mình :‘’Trời ơi ! Đêm qua về, mình say dữ lắm sao ?’’. Ông đứng dậy, thất thiểu đi thay đồ và làm toilette...
Tân Nhựt ngồi trước tách cà-phê nóng, ông ráng tưởng tượng và hình dung Minh Yên là đàn bà. Nhưng không làm sao tưởng tượng ra nổi, lòng tự hỏi :‘’Mình đã ngoài sáu mươi tuổi rồi mà còn mang bệnh tương tư à ? Mình có thể còn yêu đàn bà được nữa sao ? ‘’. Càng nghĩ đến Minh Yên, ông nghe tim mình quặn đau, Ông nghĩ tiếp :‘’Làm sao mình gặp được Minh Yên đây ? Nàng có biết, mình là đàn ông không ? Vì mình chích thuốc... cho đổi giọng nói...’’... Tân Nhựt suy nghĩ bao nhiêu điều, rồi ôm đầu, rứt tóc..., đứng lên mở tủ thuốc lấy tất cả những loại thuốc ‘’đặc biệt’’ kia vứt vào giỏ rác. Rồi ông đến mở hộc tủ tìm kiếm lại ‘’những lá thư tình’’ của Minh An gởi cho ông hơn bốn chục năm qua. Ông lần lượt mở ra đọc từ từ cho đến hết... Ông nghe tâm hồn mình đang trở về tuổi trẻ. Hai hình bóng, Minh An và Minh Yên chập chờn ẩn hiện lúc mờ, lúc tỏ...
Tách cà-phê đã nguội ngắt, Tân Nhựt bưng lên hớp vài hớp. ngồi lẩn thẩn từ sáng sớm đến trưa như người mất trí. Rồi ông sực nhớ số điện thoại của Minh Yên. Không thể nào chờ đợi tới nửa đêm được, liền với tay lấy điện thoại bấm số...
- ... !
Minh Yên đang loay hoay sau bếp, lo sửa soạn bữa cơm trưa, nghe Marie gọi :
- Minh Yên ! Điện thoại của mày reo...
Minh Yên liền chạy nhanh lên lấy điện thoại của mình nghe :
- ... A-lô !
- A-lô ! Dạ, thưa, có phải ông Minh Yên không à ?
- Dạ, tôi đây ! Xin lỗi, ai đầu giây đó ?
- Dạ, tôi Nhựt... Nhựt Lan đây !
- Ha !... Chào bà Nhựt Lan !
Nhựt lặng im vài giây, rồi hỏi :
- Tôi có làm phiền gì ông không ?
- Không. Bà cứ tự nhiên đi.
- Tôi có được hân hạnh mời ông tối nay đi dùng cơm với tôi không ?
- ...... !
- A-lô, a-lô !
- Dạ, được ! Mấy giờ, ở đâu ?
Nhựt nghe lòng nhẹ nhõm :
- Hai mươi giờ, nhà hàng Sàigòn-Sàigòn, số... đường Convention, Paris15.
- Nhà hàng Việt Nam à ?
- Vâng ! Ông biết chỗ đó chứ ?
- Dạ, biết. Chỗ quen lắm.
- Ông có ngại gì không ?
- Không. Không hề gì... Chắc, cô Yvonne có nói với bà về tôi rồi chứ ? Nhưng... thôi, tối mình gặp nhau nha bà !
Nhựt lưỡng lự :
- Rất mong gặp ông tối nay !
- Dạ. Xin chào bà nha !
Minh Yên vừa cúp điện thoại, thì Marie hỏi :
- Cái con ‘’mụ già’’ Việt Nam gọi mày phải không ? Làm sao, nó có số của mày mà gọi vậy ?
Minh Yên biết là Marie ghen với Nhựt Lan dữ lắm, nàng nín thinh không thèm trả lời. Marie tiến tới lắc vai và lớn tiếng :
- Tao bảo mày ở nhà, mọi sự để tao lo, mà mày vẫn còn lén tao sao ? Nếu, mày muốn còn được tao lo thì mày phải dứt khoác liên lạc với con ‘’mụ già’’ ấy.
Minh Yên vẫn nín thinh. Marie tức quá, lấy điện thoại cầm tay của Minh Yên vứt xuống đất thật mạnh và lấy gót giày dậm lên, làm bễ nát cái điện thoại. Miệng bà ta hét lớn :
- Tao chịu hết nổi rồi.
Bà lấy tay xỉ vô mặt Minh Yên và la tiếp :
- Mày làm tao khổ quá. Mày hãy dọn đồ đi đi, đi mau lên.
Minh Yên không dằn được nữa :
- Nè, bà đuổi tôi. Tôi sẽ ra đi thật đó.
- Ừa, đi đi, đi liền cũng được.
Minh Yên nghe tự ái bị chạm nặng. Nhưng bị "vợ " đuổi bất thình lình, nghĩ :"Trời ơi ! Giữa mùa đông tuyết phủ. Đi đâu bây giờ này trời !’’. Nàng ráng dẹp tự ái, dằn lòng, nói nhẹ giọng với Marie :
- Marie ! Marie cho tôi ở nán thêm một tuần nữa, để rồi tôi sẽ tìm nhà mướn nha !
Marie thừa thắng xong lên :
- Không. Tao muốn mày đi liền. Đồ " con chó dơ "..
Minh Yên nghe Marie chửi và đuổi mình. Nàng nghe trong lòng đau buốt và cảm thấy bị Marie miệt thị, khinh bỉ.. Không còn cách nào hơn, nàng vào phòng thay đồ... rồi lấy quần áo, đồ đạc cá nhân bỏ vào va-li và vài túi xách nhỏ. Ứa nước mắt, nói cảm ơn Marie, lấy chìa khóa nhà trả lại cho bà và mở cửa ra đi.
Bà Marie nghĩ :‘’Hứ, làm bộ đi. Chút chiều là quay đầu về. Kỳ này ‘’Má’’ sẽ không mở cửa đâu con ơi !’’. Nhưng đến chiều tối, bà không thấy Minh Yên điện thoại để xin lỗi, cho trở về với bà, như những lần trước nữa... (...)
Còn Minh Yên, sau khi đi ra khỏi nhà bà Marie, nàng xách va-li đi xuống mê-trô, đến thẳng nhà hàng Sàigòn-Sàigòn. Minh Yên mở cửa bước vô nhà hàng với chiếc va-li và vài bịt lỉnh-nghỉnh. Chị Hai Sâm, chủ nhà hàng vừa trông thấy :
- Minh Yên ! Em đi đâu mà xách tùm lum đồ đạc vậy ?
Minh Yên lắc đầu :
- Bị bà chủ đuổi, thất nghiệp nữa rồi chị Hai ơi !
- Trời ơi ! Tai nạn đến với em nữa rồi hả ?
- Thì đời mà chị ! Hên, xui, may, rủi có gì lạ đâu ! Chị cho em gởi đồ đạc nha ! Chiều em có hẹn bạn đến đây ăn cơm.
- Được rồi, cứ để đó, chút chị kêu sắp nhỏ đem lên lầu. Có gì thì ở đây với chị, rồi từ từ đi kiếm việc làm.
- Em cảm ơn chị Hai nhiều. Em đi nha !
- Em đi đâu giờ này ? Ở đây, chút nữa ăn cơm với chị.
- Em đi ra Montparnasse làm tóc. Chút chiều, em sẽ trở lại.
- Ừa, thôi cũng được !

*

Khoảng sáu giờ chiều, Minh Yên trở lại nhà hàng, nàng xin chị Hai Sâm cho lên lầu tắm rửa và sửa soạn, nàng mặc bộ Âu phục màu đen. Bảy giờ rưởi, nhà hàng mở cửa, Minh Yên xuống và lấy cái bàn hai chỗ trong góc, nàng ngồi đợi Nhựt Lan...
Đúng tám giờ, một người đàn ông lớn tuổi, tướng diện cao ráo, vẻ mặt rất hiền từ, tóc muối tiêu, mặc áo măn-tô nỉ màu đen, bước vô nhà hàng, cỡi áo măn-tô ra, bên trong ông mặc bộ côm-lê màu xám đậm, mắt đang nhìn cậu chạy bàn. Ông định hỏi, thì Minh Yên đứng dậy ra tiếp :
- Thưa ông, có phải ông có hẹn với ông Minh Yên không ?
- Dạ, thưa bà. Đúng vậy.
- Xin ông đưa áo cho tôi, và mời ông bước vô bàn trong.
- Cảm ơn bà.
Minh Yên đưa Tân Nhựt ngồi vào bàn. Tân Nhựt nhận ra giọng nói của Minh Yên. Ông nghi ngờ, nhưng vì lịch sự nên không dám hỏi. Minh Yên mỉm cười :
- Nhựt Lan, không nhận ra em sao ?
Tân Nhựt xoa hai bàn tay, đôi mắt sáng lên, cười cười :
- Thôi, gọi tôi là anh Nhựt được rồi.
- Còn em là, cô Minh Yên nha !
Tân Nhựt vui vẻ và trong lòng rất sung sướng, ông ráng hạ giọng nói như đàn ông, nhưng vẫn còn giọng hơi the-thé :
- Thiệt, trên cõi đời không thể tưởng tượng được nổi, phải không Minh Yên ?
(...)
Chị Hai Sâm bước ra, Minh Yên giới thiệu... Rồi họ kêu canh chua, cá kho tộ ăn với cơm.
Bữa cơm thuần túy Việt Nam, mà từ lâu cả hai người không được ăn. Vì đàn ông sống độc thân thường hay làm biếng nấu nướng. Còn người đàn bà kia thì ở với đầm... !
Sau khi ăn cơm xong, Minh Yên kể lể chuyện vừa xẩy ra hồi trưa này... Tân Nhựt nghe hết sự tình, ông mở lời mời Minh Yên về nhà. Trong hoàn cảnh, nước đường cùng, Minh Yên như con thuyền bị sóng gió giữa dòng biển cả, mà Tân Nhựt là chiếc phao cứu vớt đời nàng. Nên nàng không chút ngần ngại, mà nhận lời ngay.
*

Minh Yên về nhà Tân Nhựt, hai người ngồi bên nhau tâm sự những chuyện đã qua... Minh Yên kể lể :
- Hơn hai mươi bốn năm về trước, gia đình em ; ba, má và chị Minh An kéo xuống miệt Cần-Giờ vượt biển.
Tân Nhựt giựt mình vội hỏi :
- Hả, Minh An là chị của em ? Có phải con gái của ông Lý Minh Tịnh không ?
- Dạ, đúng. Ủa, anh có quen biết gia đình em sao ? Làm gì anh ngạc nhiên dữ vậy ?
- Có... Nhưng không. Không có gì. Thôi, em kể tiếp đi.
- Anh biết không ? Tất cả trên chiếc ghe tam-bảng khoảng ba chục người. Nhưng vừa ra khỏi hải phận Việt Nam, thì bị bão lớn làm đấm thuyền. Mấy tiếng đồng hồ sau - cũng may nhờ có chiếc tàu hàng... của Pháp đến cứu vớt, nhưng chỉ còn sống sót được chín người, trong đó có em. Còn cha, mẹ, chị Minh An và những người khác bị chìm dưới đáy biển, làm mồi cho cắ mập... Kinh hoàng lắm anh ơi ! Sao em không chết chung với gia đình...
Kể tới đây, Minh Yên ôm mặt khóc thút thít, nghẹn ngào nói tiếp :
- Sau mấy tháng ở trong trại ... Rồi em được chánh phủ Pháp nhận về cho tị-nạn. Lúc đầu có tiền trợ cấp và cho đi học Pháp-văn, rồi học nghề kết-xe... Trong suốt hai mươi mấy năm trời, em sống bơ vơ, phiêu bạt giữa thủ đô hoa-lệ này. Em gặp lắm điều buồn khổ, bao cậm bẩy, lừa lọc... Rồi một buổi chiều hè, cách đây hơn ba năm, em đang ngồi trong quán rượu ở khu Opéra, em và bà Marie làm quen với nhau... Kể từ đó, em thay đổi cuộc sống...
Tân Nhựt nghe Minh Yên kể, ông rất xúc động. Bao nhiêu oán hận khi xưa điều tiêu tan bay hết. Ông đứng lên, đi lấy quyển album cũ kỹ, lật đến tấm ảnh của ông và Minh An chụp chung ở công-viên Nguyễn Huệ khi xưa, chỉ cho Minh Yên xem. Minh Yên nhìn hình chị mà nước mắt tuôn tràn :
- Vậy là khi xưa, anh và chị Minh An yêu nhau à ? Rồi vì sao mà không thành hôn ?
- Câu chuyện dài dòng lắm. Để rồi từ từ, anh sẽ kể cho em nghe. Vì lúc ấy, em còn nhỏ xíu.
- Đúng rồi. Chị Minh An lớn hơn em mười mấy tuổi
- Minh An bằng tuổi anh; à, Minh An có chồng, con gì không em ?
- Chị em lấy chồng, thì không đầy một năm anh rể bị tai nạn chết. Cũng may không có con.
Tân Nhựt thở ra, nhích lại gần Minh Yên và nói :
- Mọi chuyện đau buồn, em hãy cho vào dĩ vãng đi. Anh muốn hỏi em chuyuện này.
- Chuyện gì vậy anh ?
Tân Nhựt nắm tay Minh Yên, lòng hơi ái ngại, ông nghĩ :‘’Mình muốn nói, mình yêu nàng. Không biết nàng có cho mình sổ sàng hay lợi dụng gì không đây ? Chắc, nàng cũng có cảm tình nhiều với mình...?’’.
Minh Yên thấy Tân Nhựt nín thinh, nàng lắc tay và hỏi :
- Kìa, anh đang suy nghĩ gì, mà không nói cho em nghe ?
Tân Nhựt nói nhanh :
- Anh yêu em, và muốn cưới em làm vợ !
Minh Yên nhìn Tân Nhựt gật đầu và ngả người vô ngực ông...
- ...... !
Tân Nhựt nghe tâm hồn khoan khoái :
- Cảm ơn em đã tin tưởng anh... Anh sẽ thu xếp mọi việc trong vòng sáu tháng. Đến hè, chúng mình đổi nhà ra ngoại-ô ở cho yên tịnh. Đừng nên ở trong Paris nữa.
- Mọi sự, em để cho anh quyết định. Mà vì sao, anh không thích ở trong Paris ?
- Vì... Paris có quá nhiều kỷ niệm buồn. Ra ngoài đó, hằng ngày anh sẽ làm ‘’Hoàng Hậu Josephine’’ đệm dương cầm. Còn em là ‘’Hoàng Đế Napoléon’’ hát cho anh nghe nha !
- Trời ơi ! Sao anh muốn chúng mình giả trai, giả gái nữa ?
- Thì... thì để nhớ kỷ niệm của chúng mình gặp nhau. Em đồng ý với anh chứ ?
- Dạ, đồng ý. Và, em sung sướng được trả món ‘’nợ tình’’ mà chị Minh An thiếu anh khi xưa.
- Không. Chẳng có nợ nần gì cả. Ngược lại chúng mình còn phải mang ơn Minh An. Có lẽ, nàng xui khiến cho hai chúng ta cứu giúp lẫn nhau đó em à ! Đời anh, nay đã có em, thế là anh được trở về nguồn gốc, như thuyền cặp BẾN XƯA :‘’Ta về, ta tắm ao ta. Dù trong, dù đục, ao nhà vẫn hơn’’. Có phải vậy không... ông... Minh... Yên ?
Ánh mắt Minh Yên tràn đầy hạnh phúc, nàng mỉm cười đáp lại :
- Dạ, đúng rồi đó...bà... Nhựt... Lan à !

*
"Ngẫm hay muôn sự tại trời
Trời kia đã bắt làm người có thân
Bắt phong trần, phải phong trần
Cho thanh cao, mới được phần tha cao...’’
(Kiều’’ Nguyễn Du)

( Ivry sur Seine, Bạch Am, đêm hè 12-07-.2003)


Việt Dương Nhân

Em Mãi Yêu Anh

Sài-gòn, giữa mùa hè trời nóng bức, những cây điệp tàng nào tàng nấy thật to lớn, hoa đang nở rộ màu hồng tươi thắm làm rực rỡ cả hai bên đại lộ Thống Nhứt.
Ngọc và Bích, hai cô gái khoảng mười chín hai mươi tuổi, đang đèo nhau trên chiếc Honda đàn-bà màu xanh đọt chuối. Hai cô ăn mặc theo thời đại, quần sọt màu trắng, áo sơ-mi ca-rô ngắn tay, hai vạt trước cột tréo lại - cả hai đều có mái tóc dài cột đuôi ngựa, đánh son phấn đơn sơ, miệng nói nói cười cười. Sắc vóc cô nào cô nấy rất hấp dẫn và xinh xắn...
Chiều nay, Bích và Ngọc rủ nhau đi dạo trong Sở Thú (Thị Nghè). Đến nơi Ngọc dắt xe đi gởi, Bích móc bóp lấy tiền mua vé vô cửa.
Hai cô đi tà tà, định quẹo vô Viện-Bảo-Tàng. Bất chợt Ngọc núp phía sau lưng Bích. Bích quay sang liền hỏi :
- Mầy làm gì vậy Ngọc ?
- Gặp người quen.
- Làm gì mầy sợ dữ vậy ?
- Tại bữa hỗm, tao cho hắn "lèo".
- Ai vậy ?
- Mầy không biết đâu.
- Cha, kép mới há !
- Kép đâu mà kép.
- Đâu, hắn đâu ?
- Kia kìa, hắn đang ngồi trên băng dài đọc sách đó.
Bích nhìn nhìn, rồi nói liền :
- Ai mà trông giống anh Thạch quá cà !
- Ủa, mầy biết anh ấy hả Bích ?
- Biết hồi mấy năm trước.
- Mầy quen anh ấy như thế nào vậy ?
- Tao có kể cho mầy nghe rồi.
- Ối, làm sao mà tao nhớ được.
- Mầy quen với anh ấy, sao hỗm rày mầy không nói cho tao nghe ?
- Hôm trước mầy đi chơi hay thăm bà con ở Cần Đước, Cần Giuột gì đó. Ở nhà một mình, tao buồn tình nên thả bộ đi lang thang ra ngoài miệt Nguyễn Huệ - Tự Do. Anh ấy lại làm quen và mời tao đi ăn cơm ở Nhà-Bè. Nhưng tao cho hắn "lèo".
Bích cười ngất và nói :
- Mầy lại tái diễn cái màn đó nữa. Tối ngày mầy cho người ta "lèo" hoài. Rồi thấy họ, mầy lại trốn. Để tao kêu ảnh nha !
- Thôi, thôi kỳ lắm !
- Kỳ cái gì... Anh Thạch ! Anh Thạch !
Kêu xong, Bích dấu mặt. Thạch nghe tiếng con gái gọi tên mình, cậu giựt mình ngó dáo dác. Vừa nhìn thấy Ngọc, Thạch vi đứng lên đi tới :
- Chào cô Ngọc... và chào... cô Bích !
Bích tươi cười :
- Dạ, chào anh Thạch. Lâu quá ha ! Dạo này anh ra sao ?
Ngọc liền hỏi nhanh :
- Hai người quen nhau thân lắm hả ?
Bích gật đầu :
- Tao đã kể cho mầy nghe hồi tao mới quen với mầy đó.
- Vậy hả ?
Thạch cười và nói :
- Trời nắng nóng quá, mời hai cô ra ngoài uống nước mía với tôi nha.
Ngọc nhìn Bích, cả hai cùng gật đầu. Sau đó, ba người đi tà tà ra xe nước mía bên lề đường Nguyễn Bỉnh Khiêm. Họ kê vài cái bàn thấp và cả chục chiếc ghế đẩu lùn lùn cho khách ngồi nghỉ chân và uống nước. Nãy giờ Bích muốn hỏi thăm Cường, mà cô cứ ngập ngừng. Nhưng cuối cùng cô hỏi :
- Anh Thạch có thường gặp anh Cường không ?
Ngọc nghe tên Cường, cô liền nói :
- A ha, thì ra anh Thạch là bạn của anh Cường... Tao nhớ rồi.
Thạch chưng hửng, cậu thoáng nghỉ trong đầu : ‘’Mới có mấy năm qua, mà ngày nay Bích thay đổi rất nhiều, từ dáng vóc đến cách ăn diện, lời nói cũng dạn mồm, dạn miệng. Bữa hỗm Ngọc nói với mình là nàng có một cô bạn ở chung và có cửa tiệm trong Chợ-Lớn, mà không biết tiệm gì cà ?’’. Thạch quay sang trả lời câu hỏi của Bích :
- Dạo này thằng Cường biệt phái miệt Tân An. Nó sắp lên Trung-Úy rồi.
Bích hỏi :
- Còn anh ! Anh còn ở trong lính không ?
- Vẫn còn. Nhưng tôi ở Sàigòn.
Ngọc nhìn Thạch và mỉm cười :
- Cha, chắc anh là lính "kiểng" phải không ? Nhìn anh giống như Công-Tử-Bột, chớ chẳng thấy lính tráng gì hết.
Thạch ngập ngừng cười cười :
- ... Gần như vậy... Cha mẹ tôi không muốn tôi đi lính xa thủ-đô. Này, hai cô có tiệm gì ở miệt Chợ-Lớn, mà đường nào vậy ?
Bích nhìn Ngọc. Ngọc nháy nháy mắt. Bích tức cười trong bụng, nàng liền nói :
- Tiệm Ngân-Hà, đường Tề-Thiên đó anh Thạch à !
Ngọc liếc Bích và cũng tức cười :
- Xin lỗi anh. Tại bữa hỗm anh hỏi em làm gì. Em nói đại đó, chớ không có tiệm gì hết. Nay xin đính chánh lại nghe.
- Vậy hai cô làm... Thôi, sao tôi tò mò quá ! Hôm nào hai cô rảnh, cho chúng tôi mời đi ăn cơm một hôm được không ?
Ngọc hỏi :
- Chúng anh ? Ai nữa vậy ?
- Cường... nó là... là...
Bích liền cắt lời Thạch :
- Là... người em ... ghét nhứt đời đó.
Thạch lắc đầu và cười :
- Ghét... ghét mà gặp tôi là hỏi thăm... liền.
Bích hơi mắc cỡ và nói :
- Thì... thì tại em thấy anh, bỗng em chợt nhớ đến anh Cường vậy thôi. Chớ... chớ...
Ngọc cướp lời :
- Chớ không phải... mầy nhớ lại hương-xưa sao ?
Bích đập vai Ngọc :
- Thôi Ngọc ơi ! Mầy chọc quê tao hoài...
Những ly nước mía đã cạn queo. Thạch hỏi :
- Hai cô uống thêm gì nữa không ?
- Dạ, thôi đủ rồi.
Thạch đứng dậy trả tiền. và hỏi :
- Hai cô ở đâu, cho xin địa chỉ, số điện thoại được không ?
Hai cô nhìn nhau. Ngọc nói :
- Có gì mà không được. Nè, tụi em ở... ‘’nghèo’’ lắm đó nghe !
- Nghèo giàu là nghĩa lý gì hai cô ơi !
Ngọc nháy mắt, ý bảo Bích viết địa chỉ, vì nàng học hành chỉ biết đọc chớ viết thì dở lắm. Bích mở bóp lấy cây viết Bis và xé miếng giấy nhỏ viết đưa cho Thạch. Thạch lấy đọc sơ, và nói :
- Ủa, hai cô ở "Building Kim Long"? Nè, có điện thoại không ?
Bích trả lời :
- Điện thoại chỉ ở dưới gác-gian, chớ không có trong phòng. Thôi, tụi này phải về. Hôm nào sẽ gặp lại anh nha !
- Tạm biệt hai cô !
Cả ba chia tay nhau. Bích và Ngọc đi lấy xe dzọt về. Còn Thạch đi đến chiếc xe hơi hiệu Fiat màu trắng. Thạch vô ngồi trong xe, cậu nghĩ : ‘’Mình phải gọi thằng Cường về Sàigòn vài ngày mới được. Mình biết nó còn yêu Bích lắm. Lúc nào gặp mình, nó cũng nhắc tới Bích, và nó luôn hy vọng sẽ có ngày gặp lại nàng’’. Sau đó, Thạch lái xe trực chỉ về Cư-Xá Lữ-Gia (Phú-Thọ). Về nhà tắm rửa thay đồ xong. Thạch liền ngồi vào bàn giấy viết thơ cho Cường gởi đi cấp tốc.
Qua tuần sau, Cường nhận được thư của Thạch, chàng mở ra đọc :

Phú-Thọ, ngày... tháng... năm 19...

Việt Cường bạn hiền,

Tao viết thư này cho mầy biết một tin thật vui. Tao vừa gặp lại Bích hồi xế trưa này. Nàng có hỏi thăm về mầy. Vậy thì chừng nào mầy trở về Sàigòn nhớ cho tao hay liền. Và luôn đây, tao ghi địa chỉ của Bích. Nếu mầy muốn viết thư cho nàng, thì mầy cứ viết. Nàng có cô bạn người miền Trung coi cũng được lắm...
O.K. vài hàng cho mầy. Chúc mầy mạnh khoẻ vui vẻ. Trả lời cho tao gấp nha.
Bạn mầy
Bảo Thạch


Đọc xong lá thư, Cường nghe trong lòng như bắt được vàng. Chàng gọi điện thoại cho Thạch, nói là chàng sẽ giàn xếp xin về Sàigòn vài ngày tới..

Mấy ngày sau, Cường lái chiếc xe Jeep từ Tân An về thẳng nhà của Thạch. Hai người bạn gặp nhau, rồi dự định tối đi đến "Building Kim Long" ở đường Lê Thánh Tôn tìm gặp Bích và Ngọc.
Cường thay bộ đồ lính ra. Rồi mặc áo sơ-mi dài tay màu xanh da trời, quần Tây màu xám đậm. Còn Thạch mặc áo sơ-mi trắng, quần xanh dương. Trông hai cậu như học sinh thuở nào. Xong xuôi, cả hai đi ra xe chạy đến nơi. Thạch và Cường leo lên từng lầu ba gõ cửa. Vì không hẹn trước, nên họ cũng sợ hai cô vắng nhà.
Còn Ngọc và Bích đang sửa soạn đi làm. Bích đang soạn áo quần, nàng nghe có tiếng gõ cửa, cô hỏi Ngọc :
- Ai mà gõ cửa giờ này vậy kìa ?
- Thì mầy cứ đi ra mở cửa coi ai ?
Bích mở hé cửa, nàng sửng sốt muốn hét lên, rồi dường như lưỡi cứng đơ, nàng nói cà lăm :
- Trời... đất ơi ! ... Hai... anh... đi đâu giờ này... vậy ?
Ngọc nghe vậy, nàng hỏi :
- Ai vậy ?
Bích nói như bị nghẹn cổ :
- Anh... Thạch và ... anh ... Cường.
Ngọc đứng lên và nói :
- Bình tĩnh. Bình tĩnh mà mời vào. Mầy làm gì cà lăm vậy Bích ?
Bích mở cửa toẹt ra :
- Dạ, dạ... mời hai anh vô... Nhà tụi em chật chội lắm nha !
Cường vừa gặp lại Bích, người yêu cũ, cậu cũng mang tâm trạng như Bích nên không nói được lời nào cả. Còn Thạch thì tự nhiên hơn. Cậu giới thiệu Ngọc cho Cường biết, rồi kéo ghế ngồi và bảo Cường ngồi ghế bên kia, Thạch gãi đầu cười cười :
- Hai cô đi đâu mà diện đẹp quá vậy ?
Ngọc nhìn Bích, cả hai chẳng muốn trả lời câu hỏi của Thạch. Cường cứ nhìn Bích mà vẫn im lìm.
Tự nhiên trong căn phòng im lặng. Không khí như đang có tia nắng chiếu vào làm ai cũng nghe nung nóng từ trong lòng lẫn thể xác. Trên gương mặt Bích hai gò má ửng hồng. Thạch thấy vậy, cậu muốn đánh tan cái bầu không khí im lìm kia, cậu hỏi tiếp :
- Hai cô có rảnh, cho tụi này mời đi ăn cơm tối nay được không ?
Ngọc chần chờ, rồi hỏi Bích :
- Sao, nàng Bích ?
Bích nhìn xuống đất, rồi ngước mặt lên cố trấn an tinh thần, nàng mỉm cười hỏi Ngọc :
- Còn mầy. Mầy tính sao Ngọc ?
- Thôi, mình nghỉ làm một bữa nha !
Thạch hỏi nhanh :
- Ủa, các cô đi làm gì ban đêm ?
Ngọc nín thinh. Còn Bích thì hơi do dự một chút. Rồi cô trả lời câu hỏi của Thạch :
- Tụi này làm đêm.
Cường và Thạch ngạc nhiên, Thạch hỏi :
- Làm ở đâu ?
Ngọc hơi ngại, Bích vọt miệng :
- Vũ trường.
Ngọc chau mày :
- Mà anh hỏi để làm gì ?
- Thì... thì...
Cường cướp lời :
- Thì ... nó muốn đến đó nhảy đầm.
Bích cười :
- Bộ anh thích mấy chỗ đó lắm hả ?
Cường bị Bích hỏi một câu hơi gắt. Còn Ngọc thì tĩnh bơ, nàng nói :
- Nếu anh thích thì bữa nào đến chơi. Nhưng nhớ là ở nơi đó các anh làm khách, chớ không là bạn bè gì ráo à.
Thạch nghe Ngọc nói vậy, cậu không thích chút nào. Nhưng cũng chịu thua thôi. Thạch đổi đề tài :
- Thôi, bỏ qua chuyện vũ-trường đi. Nè, tối nay tụi này muốn mời Ngọc và Bích ra ngoại-ô dùng cơm nơi nhà hàng có ca nhạc. Hy vọng không bị từ chối !
Bích hỏi nhanh :
- Nhà hàng nào vậy anh Thạch ?
- Thiên-Thai !
Cường nhìn Bích, hai người đều mỉm cười. Ngọc cũng tươi lên :
- Ừa, thì đi. Đi lên đó thử coi. Tụi em có nghe tiếng mà chưa lần nào có dịp được đi...

*

Hơn hai năm trước đây, Bích là một cô gái mười bảy tuổi, đang làm cho tiệm "Thái Thành", chuyên môn buôn bán thang, củi, gạo, nước mắm... Tiệm nằm bên hông chợ Bà-Chiểu. Một hôm bà chủ sai Bích đi đòi tiền gạo bên nhà hai chị em Thanh và Cường. Thanh là thợ may, nhà nghèo, nhưng cũng ráng nuôi Cường ăn học. Khi Bích đến đòi tiền mà nghe chị ấy than thở quá. Bích quay trở về và nói với chủ là người ta hẹn tới đầu tháng. Khi đến đầu tháng bà chủ cũng bảo Bích đi đòi tiền nữa. Rồi cũng như tình trạng tháng trước. Trên đường trở về, Bích suy nghĩ : "Mình vừa lãnh lương tám trăm đồng. Mình sẽ trã tiền gạo dùm chị Thanh". Nghĩ thế, Bích liền mở kim Tây móc trong túi ra đếm đủ ba trăm đồng, rồi cầm trong tay, về đến nhà Bích đưa cho bà chủ. Nàng nói là chị Thanh trả tiền gạo.

Cường và Bích, cả hai đều để yêu nhau lâu rồi. Nhưng chỉ thơ từ thôi. Vào một đêm trăng lờ mờ Cường và Bích hò hẹn ra bờ sông Thị-Nghè để tâm sự... Rồi đến lúc trăng lặn, sao chìm, Bích và Cường dắt tay nhau về ngồi cạnh gốc cây sung sau hè, hai cô cậu đang ôm nhau mùi mẫn say mê... Thình lình chị Thanh bắt gặp. Chị ta mắng chửi Bích là cô gái hư... Và cấm Bích đến nhà chị. Bích mắc cỡ, ngậm ngùi, miệng chẳng nói được lời nào. Còn Cường cũng sợ chị mình, nên cậu trốn tránh Bích từ đó.
Bích thất vọng và buồn cho thân phận mình. Mấy tháng sau, Bích xin nghĩ làm ở tiệm "Thái Thành". Cô qua Sài-gòn tìm việc khác. Rồi dòng...
Phượng Các
#2 Posted : Saturday, January 1, 2005 1:07:51 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Kính chào nhà văn / thơ Việt Dương Nhân đến với PNV. Có đọc sơ qua phần tiểu sử của chị do Chôm Chôm đưa vào trong mục Các Nhà Văn Nữ, và các bài phê bình nhận định của các tác giả về tác phẩm của chị. Thật là hân hạnh cho PNV và cũng thật vui khi biết là chị vốn xuất thân từ Saigon ngày xưa.

Đọc truyện ngắn trên đây làm nhớ về một khía cạnh của thủ đô cũ ngày nào. Có vài từ ngữ chị dùng làm PC ngờ ngợ, mong sẽ có dịp học hỏi thêm về Saigon năm xưa. Chẳng hạn như món sa kê chiên, nghe quen quen như là xưa lắm rồi chị VDN ạ, hoặc cua đờ đăn (chắc là phiên âm từ cour de dance chăng? PC nhớ mang máng hồi xưa nếu gọi chỗ để nhảy đầm thì gọi là sàn nhảy hoặc gọi theo tiếng Pháp là đăng xin (dancine) chị ơi, hay là bên Pháp hiện giờ người ta gọi thế chăng?

Chúc chị vui với các anh chị em trong diễn đàn còn nhỏ bé của chúng ta.

Rose
Việt Dương Nhân
#3 Posted : Sunday, January 2, 2005 1:48:31 AM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

Chào Phượng Các, chúc năm mới nhiều sức khoẻ - vui vẻ !
À, trái sa kê vỏ xanh đọt chuối bằng phân nửa mít tố-nữ, gọt vỏ bên trong trắng đục - xắt ra từng khoanh lăn bột chiên như chiên chuối chiên vậy - khi ăn rải hoặc chấm với đường cát trắng. Mình chẳng biết trái ấy xuất xứ từ miền nào? Hồi nhỏ mình biết, nhờ đến trong hẻm đó và thường mua ăn.
Còn cua-đờ-đăn (cour de dance) nơi dạy nhảy đầm.
Chắc PC còn nhỏ, rời quê hương lâu rồi nên không có thưởng thức mấy món bình dân ấy? Hồi 1992 và 1994 mình có trở về SG, định tìm lại kỷ niệm... nhưng thay đổi gần như toàn diện !
VDN vào DĐPNViệt - nghe như trở về quê hương vậy. Cảm ơn Ngọc Dung và Linh Vang cho mình biết trang nhà này. Mình cố gắng làm những gì có thể làm được cùng với các chị-em nha !
VDN thân mến chúc PC, gia đình và toàn thể chị-em trong PNV của chúng ta được vạn sự như ý.heartheartheartfloatingfloatingfloatingKissesKissesKissesRose
Phượng Các
#4 Posted : Sunday, January 2, 2005 4:08:26 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Cám ơn chị VDN đã giải thích, dạ, PC nhỏ hơn chị thôi chớ không phải là "còn nhỏ".

Rose
Việt Dương Nhân
#5 Posted : Sunday, January 2, 2005 9:10:23 PM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

Roseheartfloating
Chuyển qua tt "Gió Xoay Chiều"
Việt Dương Nhân
#6 Posted : Wednesday, January 5, 2005 7:54:40 PM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

RoseRosefloatingfloatingRoseRose
Việt Dương Nhân
#7 Posted : Friday, February 4, 2005 12:50:22 AM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

À, đây bài "Bến Xưa" có rồi - để 7 đi "khiêng" bài "Tia Nắng Hoàng Hôn " dìa đây nha.
Việt Dương Nhân
#8 Posted : Friday, February 4, 2005 1:00:33 AM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

Việt Dương Nhân


Tia Nắng Hoàng Hôn


Kim Chi và Ngọc Diệp là đôi bạn rất thân với nhau. Tính đến nay đã gần bốn chục năm qua. Hiện tại hai bà sắp vào tuổi lục tuần. Tuy cả hai không cùng mẹ cha, cũng không cùng quê quán. Mà số phận lại tương tựa như nhau. Thật là một sự trùng hợp hiếm có trên cõi đời !
Kim Chi sanh ra trong một gia đình điền-chủ khá giả, vùng Gia-Định ngoại ô Sàigòn. Còn Ngọc Diệp thì sanh trong một gia đình phú-hộ ở miệt Long-Xuyên thời còn Pháp thuộc.
Vào khoảng đầu thập niên một ngàn chín trăm năm mươi. Lúc đó Ngọc Diệp và Kim Chi mới lên sáu bảy tuổi mà đã chịu cảnh mồ côi. Hai bé sống với các anh chị trong nhà. Nhưng đau đớn thay ! Hai đứa nhỏ lại không được tình thương yêu trìu mến của anh chị cũng như giòng họ. Bao nhiêu cảnh vô phước cùng cực nhứt đời. Nó luôn luôn phủ lên đầu của hai đứa bé còn thơ dại. Cả hai từng ăn những chén cơm chan bằng máu và nước mắt. Quần áo thì chẳng được ấm áp mà lại còn bị mắng nhiếc, roi đòn bủa xuống và đày ải vô cùng cực nhọc.
Thân xác bé nhỏ mà phải gánh chịu bao nỗi nhọc nhằn. Mặc dù khổ cực như vậy. Hai đứa bé bắt buộc phải ở lại sống nương nhờ trong gia đình các anh chị. Vì tuổi còn thơ và còn nhỏ quá, biết phải đi đâu bây giờ ?

Ngày tháng năm trôi hơn mười năm sống lây lất và cam chịu nỗi nhọc nhằn. Nhưng rồi cả hai đều thoát ly lên Sàigòn sống kiếp bụi đời sương gió.
Ngọc Diệp và Kim Chi quen nhau, là sự ngẫu nhiên. Bởi hai cô mướn phòng gần nhau và chung một Building... trên đường Tự-Do quận nhứt Sàigòn. Từ dạo ấy họ kết tình bạn với nhau.
Suốt mười mấy năm sống kiếp phong trần gió bụi trên đất Sàigòn. Ngọc Diệp và Kim Chi nếm đủ mùi vị của đời. Đến lúc lớn khôn, làm ra tiền. Hai cô trở về thăm lại gia đình và cung phụng cho đám cháu, con của các anh chị hai cô.

Thời gian trôi chảy, Ngọc Diệp đi theo tiếng gọi ái tình. Nàng qua Pháp với người yêu. Nhưng chẳng may, không đầy một năm thì người tình của nàng bị cơn bạo bệnh mà qua đời. Ngọc Diệp phải sống bơ vơ giữa thủ đô Ba-Lê.
Cả năm sau miền Nam Việt Nam thất thủ vào tay Cộng-Sản Bắc Việt. Kim Chi ‘’đu’’ được một người đàn ông Việt dân Pháp giúp nàng thoát khỏi Sàigòn.
Thật là thương đau ! Định mệnh không chịu buông tha cho kiếp ''Hồng Nhan Bạc Phận'' ! Sóng gió lại nổi lên và đưa đẩy Kim Chi với vị ân nhân ấy phải chia tay.
Ngọc Diệp và Kim Chi tình cờ gặp lại nhau trong buổi văn nghệ do những người Việt Tỵ-Nạn tổ chức tại rạp Maubert quận 5 Paris. Hai cô gặp lại nhau lòng mừng vô hạn. Kim Chi rủ Ngọc Diệp về ở chung, và cùng đi xin việc làm ở mấy tiệm của người Việt. Nhưng chẳng được việc. Cuối cùng hai cô phải bước chân vào ''Rừng Đêm'' đầy chim muông, thú dữ của thù đô ánh sáng Ba-Lê để tranh thủ mà tìm sự sống.
Bấy giờ tuổi đời của hai nàng gần kề tứ tuần. May thay, vào một đêm trời xanh mây biếc, trăng sao lóng lánh sáng ngời, Ngọc Diệp gặp người đàn ông Thụy Sĩ hết dạ thương yêu và cưới nàng làm vợ. Hơn một năm sau, Kim Chi cũng được một chàng ''Quân tử'' yêu thương nàng hết mực. Tuy ''già nhân ngãi, non vợ chồng''. Nhưng chàng lo lắng cho Kim Chi một cuộc sống tương đối đầy đủ.

*
Gần hai mươi năm, Kim Chi và Ngọc Diệp sống an phận với những sợi tơ tình muộn màng ấy. Bấy giờ hai bà đã chán ngán sự đời, bởi sống quá nhiều và cũng nếm biết bao điều đau khổ phũ phàng cũng như những vị ngọt bùi, cay đắng. Nên không còn ham muốn gì thêm nữa, ngoài cái việc : "ngày qua ngày, chờ qua đời mà thôi".
Nhưng... trời chiều, bóng xế... Trong lòng của hai bà ngập tràn nổi lên tình thương nhớ quê hương. Chắc chắn là đồng tâm trạng của hằng triệu đồng bào Việt Nam đã ly quốc từ bấy lâu nay.
Ôi, quê hương Việt Nam ! Việt Nam là nơi chôn nhau cắt rún là mảnh đất quê nghèo, là nơi chúng ta từng nếm bao mùi vị vui buồn trong những năm tháng của ngày xa xưa. Dù chúng ta sống trong hoàn cảnh nào đi nữa, thì không ai có thể quên hẳn được quê hương của mình...

*
Vào đầu thập niên 1990. Có hằng loạt người Việt trở về thăm quê hương và gia đình. Trong đó có Ngọc Diệp. Bà về Sài-gòn được mấy tuần, thì vội đi tìm mua một căn appartement nho nhỏ gần khu chợ Tân-Định, nhờ người bà con đứng tên dùm. Mua xong, Ngọc Diệp sửa sang trang hoàng lại căn nhà cho đầy đủ tiện nghi để khi nào bà về mà có chỗ ở. Còn những tháng bỏ trống thì cho ngoại kiều mướn ngắn hạn.
Lo căn nhà xong, Ngọc Diệp trở lại Thụy Sĩ. Bà luôn nghĩ đến Kim Chi.

Buổi sáng cuối mùa thu, thời tiết lành lạnh, bên ngoài mưa rơi lác đác, lá rụng đầy đường, thân cây trơ cành trọi lá. Trông thật là buồn hiu hắt !
Kim Chi đang nhìn trời qua cửa sổ, lòng nghĩ ngợi xa xăm. Chợt tiếng chuông điện thoại reo vang, bà đến nhấc lên :
- A-lô ! Xin lỗi, ai vậy ?
- Hì hì... Tao đây nè !
- Cái gì vậy... Mụ ?
- Ê, về Việt Nam ăn Tết với tao không... Mụ ?
Hai bà đều cười ngất trong điện thoại. Kim Chi nói :
- Tao muốn về thăm gia đình tao lắm... Nhưng...
- Nhưng-nhụy cái gì ? Mầy còn các anh chị và một đám cháu đông như là vạn cấy. Theo tao thấy, là mầy nên về một lần đó Kim Chi à ! Về nghe Mụ... !
- Ờ, để tao tính lại. Tao sẽ hỏi mượn nhà băng và xin chàng Quân Tử coi có chút gì không nha !
- Thế nào cũng được mà !
- Nè, có gì thì tao sẽ cho mầy hay sau.
- Để tao sẽ về trước, rồi mầy bay về sau nha !
- Ờ, nếu tao đi, thì đi cỡ vài tuần là tao phải trở lại đây.
- Sao mầy không ở một vài tháng ?
- Trời ơi ! Không được đâu Mụ ‘’Suisse’’ ơi !
- Nè, thôi ráng thu xếp đi nha. Bye bye nghe ...!
- O.K. Má nó ơi !

Sau khi Kim Chi nói chuyện điện thoại cùng Ngọc Diệp. Bà suy nghĩ suốt ngày. Qua hôm sau Kim Chi lo đi mượn nhà băng. Mượn được ba chục ngàn quan. Chàng ‘’Quân Tử’’ tặng thêm một chút và nàng gom góp tiền dành dụm cộng chung tất cả được cỡ năm chục ngàn quan Pháp. Nàng đi xin visa và mua vé máy bay xong xuôi cùng lo mua thuốc men đem hờ về rủi bị bệnh hoạn bất tử.
Ngọc Diệp đi trước Kim Chi vài tuần. Sau đó Kim Chi cũng lấy ''Air-France'' bay về.
Ngồi trong máy bay mà lòng của Kim Chi vô cùng hồi họp, xúc cảm lạ thường. Sau gần hai mươi năm mới được trở về quê hương yêu dấu.
Khi nghe cô chiêu đãi viên nói : "máy bay đang vào không phận Việt Nam và thời tiết bên ngoài nóng ba chục độ." Tim Kim Chi đập mạnh, và khắp cả thân người toát mồ hôi lạnh, nước mắt rưng rưng. Một xúc động chưa từng có trong lòng nàng. Kim Chi đứng dậy lấy bộ đồ mát trong xách tay nhỏ đi vào toilette thay. Rồi trở lại ngồi ghế gài dậy nịch đàng hoàng, nàng cố trấn an tinh thần.
Chiếc máy bay ‘’Boeing-747’’ đáp xuống phi-trường Tân-Sơn-Nhứt vào khoảng năm, sáu giờ chiều. Cửa mở, hành khách lần lượt đi xuống. Còn Kim Chi thì chần chờ đi sau chót. Nàng vừa đạp chân dưới đất, liền ngồi và khum xuống hôn trên mặt đất mà nước mắt bà tuôn rơi. Bà tự nhũ : - "Mình sự thật về tới nơi chôn nhau cắt rún rồi. Trời ơi ! Việt Nam quê hương tôi !"
Bà từ từ nối đuôi như mọi người, rồi đi lấy hành lý, điền giấy khai thuế, trình giấy thông hành... đi ra.
Kim Chi ngơ ngác tìm kiếm Ngọc Diệp. Đàng kia, Ngọc Diệp đưa tay quơ quơ và kêu lên :
- Kim Chi ! Tao đây nè !
Đi chung với Ngọc Diệp, có Gấm, cô bạn hàng xóm, và Cương, ông luật sư mà Kim Chi được quen biết trong lúc ông đi công tác tại Ba-Lê. Khi ông trở về Sài-gòn, sẵn dịp đó Kim Chi gián tiếp giới thiệu cho Ngọc Diệp, cho bà có người quen ở Sài-gòn, vì bà ít quen ai ở bên nhà. Họ tươi cười chào đón nhau.
Bốn người ra chiếc xe hơi hiệu Toyota màu trắng còn mới toanh của Cương. Cương lái xe trực chỉ chạy thẳng về nhà của Ngọc Diệp...

*
Qua ngày sau, Kim Chi nhờ cô Gấm đi đổi tiền quan Pháp qua tiền đồng VN. Nàng vội lấy xích-lô-đạp và ôm tiền về Gia-Định thăm các gia đình anh chị.
Kim Chi không mua gì cả, mà bà chỉ đem tiền về gọi là quà cáp. Phân phát cho một số người trong gia đình. Sau đó nàng được biết có cô cháu đang bị ở tù về tội lừa gạt tiền bạc của người ta. Kim Chi liền bắt tay lo liệu, đền tiền lại để cho cô cháu được ra khỏi tù.
Nhưng buồn thay ! Người chị dâu tham tiền. Chị ta muốn Kim Chi đưa tiền cho bà để bà trả góp từ từ mà phó mặc cho con mình ở tù. Nhưng Kim Chi không bằng lòng, bà cương quyết chuộc cô cháu ra.
Bao nhiêu năm Kim Chi xa cách gia đình. Ngày nay trở về lại vẫn bị bất đồng ý kiến trong gia đình.
Tiền bạc Kim Chi cho tặng các gia đình anh chị và lòng vòng những bà con và bỏ tiền chuộc cô cháu ra khỏi tù, mà còn bị người chị dâu thù ghét.

Thật buồn cho thân phận Kim Chi. Một đời người vô phước. Bà chẳng được một chút tình yêu thương trìu mến nào của gia đình quyến thuộc.
Sau một tuần Kim Chi cho tặng hết tiền bạc. Bà nằm ở nhà của Ngọc Diệp mà chờ đến ngày lấy máy bay trở lại Ba-Lê. Và trong lòng bà nói, nếu Cộng Sản còn cầm quyền thì bà cương quyết không trở về Sàigòn nữa. Bà chờ đến khi nào Việt Nam được thật sự Tự do - Dân chủ thì lúc ấy bà sẽ trở về ?
Còn gia đình anh chị và các cháu của Ngọc Diệp đều vượt biển thoát khỏi Việt Nam từ lâu. Vài người sinh sống trên đất Mỹ. Và vài người sống trên đất Pháp. Nên nàng không bận lòng mà cho tặng ai bên Việt Nam.

*
Sau chuyến về Sài-gòn thăm gia đình và quê hương, Kim Chi thấy chán nản sự đời hơn nữa. Vì cảm thấy gia đình đối với bà như người xa lạ. Nhưng tiền thì họ không chê. Mà còn định tìm cách gạt gẫm bà nữa. Thật ngao ngán tình đời !
Bà trở lại Ba-Lê và chỉ liên lạc thư từ với Ngọc Diệp. Hai bà thư cho nhau rất là thường.
Rồi lại cũng vào buổi sáng mùa thu có chút nắng vàng chói chang. Kim Chi nhận được thư của Ngọc Diệp và có gởi kèm theo một lá thư của người cháu trai con của người anh Cả từ bên Mỹ viết gởi qua. Kim Chi mở thư ra đọc :

"Los-Angeles, ngày... tháng... năm...

Cô Ngọc Diệp kính thương,

Đầu thư con kính thăm sức khỏe cô và dượng. Một lần nữa con rất cám ơn cô đã tỏ bày tâm sự của cô cho con nghe. Cô đã đặt hết lòng tin vào con. Con có nhận hai lá thư của cô và hai tấm ảnh của Trầm. Thư của cô thật dài và chứa đựng đầy sự đau khổ, bất công đối với một đứa trẻ mồ côi mới lớn. Con thật cảm xúc và đầy phẫn nộ trước hình ảnh của một đứa bé vừa lên sáu bảy tuổi bị đối xử quá tàn tệ.
Cô Ngọc Diệp ơi ! Con xin lỗi cô vì sự tò mò của con, mà làm cho cô trở về với quá khứ đầy đau khổ, làm cho vết thương của cô bấy lâu nay gần như đã lành. Nay nó bị loét ra trở lại.
Thật sự con không ngờ cuộc đời của cô là một chuỗi ngày đầy đau khổ ôm ấp một mình. Con cám ơn Chúa và Mẹ Maria đã nâng đỡ và che chở cô trong suốt thời gian qua. Thật là cô có tánh cương nghị, không khuất phục trước những cảnh khó khăn đau khổ, đã bao lần cô ngã xuống. Nhưng cô đã cố gắng một mình trỗi dậy và tiến lên từng bước đến ngày hôm nay. Đó cũng là nhờ sức chịu đựng dẻo dai của cô bấy lâu nay, nên giờ đây con mới hiểu được cô, biết được cuộc đời của cô, và ít nhiều về cô Ngọc Lan nữa.
Cô ơi !Trước những hình ảnh khổ đau của cô. Con cảm thấy cuộc đời trên trần gian nầy đầy bất công. Con có thể chấp nhận sự bất công của người lạ, của một xả hội đối với mình. Nhưng con chống đối sự bất công của gia đình, giữa tình anh chị em, thì đều đó con thật khó mà tha thứ được. Nhưng, tuy đời cô đã bị đối xử tàn tệ. Thật là cô có một trái tim bằng vàng, một trái tim bằng máu thịt. Cô biết đáp lại những sự đau khổ mà người ta đã làm cho mình, bằng cả một tình thương, bằng một sự tôn trọng quý kính.
Cô nói đúng lắm, vì luật Moĩsen không đúng. Là ai chặt tay mình, thì mình phải chặt tay người kia lại cho công bằng. Nhưng Chúa Jésus còn đi xa hơn trong tình yêu của Người đối với thế gian, Người nói : Nếu ai vả má bên phải mình, thì mình đưa má bên trái cho họ vả luôn. Đến nỗi Người đã bỏ mình trên thập giá chỉ vì sự kiêu ngạo của loài người.
Cô Ngọc Diệp của con ! Tình yêu của Chúa thật bao la, không có biên giới. Có lần Người đã nói một ngụ ngôn : Một người chăn một đàn cừu 100 con. Nhưng trong đó có một con cừu đen tự rả đàng đi một mình, người chăn cừu kia vì tình thương vô biên, và sợ loài thú dữ hiếp đáp con cừu đen, nên ông bỏ lại 99 con cừu ngoan kia mà đi tìm cho được con cừu đen đem về. Còn hơn nữa, ông đã vác con cừu đen trên vai mình mà lòng đầy vui sướng, vì đã tìm lại được con cừu đen.
Cô Ngọc Diệp ơi ! Tuy trong quá khứ của cô đã làm những gì mà gia đình và xã hội không chấp nhận. Nhưng tất cả những gì cô đã làm cũng chỉ vì là sự sống ‘’survivre’’ mà thôi. Trước tình yêu thương bao la của Chúa, với lòng biết hối cải ăn năn và sự tôn kính của cô đối với Thượng Đế, thì con chắc rằng cô được tha thứ, và các Thánh trên Thiên Đàng còn vui mừng khi thấy một người có tội lỗi hối cải hơn là 99 người kia ngoan không cần cải hối. Con không phải là người tinh trắng, con cũng không có quyền phán đoán ai cả. Mà con chỉ hy vọng ngày sau sẽ gặp cô trở lại, chắc chắn là không phải ở địa ngục, mà là ở một nơi không còn có sự đau khổ nữa. Đó là bên cạnh Thiên Chúa nhân từ và đầy lòng khoan dung.
Thật con không biết phải làm gì để giúp cô trong những lúc nầy, mà con chỉ biết bắt chước Thánh Thérès de Lisieux, nhưng con cố gắng cầu nguyện cho cô, cho cô Ngọc Lan và cho cả gia đình con, và cám ơn Thiên Chúa đã giữ gìn gia đình mình đến ngày hôm nay, tất cả đều bình an là điều tốt lắm rồi.
Cô Ngọc Diệp ơi ! Bây giờ con chỉ xin cô hãy để vết thương của cô từ từ khép lại. Con rất cám ơn cô đã cho con thấy một người tội lỗi, nhưng đầy lòng bác ái thương người. Một người đã từng vấp ngã, nhưng tự mình trỗi dậy. Một người đã bị mất trước cái nhìn của người đời, giờ vẫn là người đầy tình thương đối với tất cả tình anh chị em, với tất cả người gặp cảnh khó khăn.
Cô Ngọc Diệp của con ! Cho dù cô đã làm gì trong quá khứ, nhưng đối với con cô vẫn là cô của con, con vẫn kính cô như cô Ngọc Lan, như ba mẹ con. Con không hổ thẹn vì đã mang một dòng máu giống như cô. Mà ngược lại con rất vui vì được biết trong gia đình mình tất cả không phải là người dễ khuất phục.
Thơ khá dài, xin phép cô cho con dừng bút. Con hẹn cô thơ sau. và con không quên kính chúc cô và dượng được nhiều sức khỏe và vạn sự lành.
Cháu của cô
Lê Văn Vĩnh."


Kim Chi đọc bức thơ, mà bà cảm động đến rơi nước mắt. Bởi thương đời bạn và cũng thương cho thân phận mình. Nhưng Kim Chi không được cái diễm phúc là có người trong gia đình viết những lời lẽ an ủi và thông cảm như thế.
Vừa đọc xong bức thư Vĩnh, cậu cháu của Ngọc Diệp, Kim Chi thấy mình như được nhận chung một tia nắng hoàng hôn đang sưởi ấm cõi lòng cô quạnh lạnh lùng trong lúc nầy. Bà lấy những lời an ủi ấy mà đặt vào cho mình.

Được biết Vĩnh là người có ăn học, khoa bảng khá cao, và có một địa vị rất quan trọng trong xã hội nầy. Khá khen thay, cậu Vĩnh đủ can đảm hạ thấp mình và chấp nhận có một người cô như thế. Bởi vì có biết bao người từng ở một địa vị thật thấp. Nhưng nhờ dịp may, hay chiếm đoạt của cải ai đó, rồi họ được phất lên. Sau đó họ không đủ can đảm hạ trở xuống được, bởi sợ bạn bè cũ biết được dĩ vãng thấp hèn của họ. Vì thế mà họ cứ nhìn lên trên chứ không dám ngó lại xuống đất. Người xưa đã có câu : - "Giàu đổi bạn, sang đổi vợ". Còn bây giờ thì : "Giàu đổi bạn, sang đổi đủ thứ..."
Thế gian ta được làm người là may mắn lắm rồi. Còn giữa dòng đời thường gặp bao cảnh nổi chìm về địa vị cũng như vật chất. Nhưng ta ráng giữ vững một tấm lòng bao dung - đại lượng và bình đẳng với tất cả mọi người, để đến ngày nhắm mắt xuôi tay cho nhẹ nhàng linh hồn.
Suốt mấy ngày Kim Chi đọc đi đọc lại nhiều lần lá thơ của cậu Vĩnh. Mà lòng vẫn nghe ngậm ngùi, vui buồn lẫn lộn.. Rồi bà viết thơ cho Ngọc Diệp :

"Ba-Lê, ngày ... tháng... năm ...

Ngọc Diệp bạn già thương mến,

Tao nhận liên tiếp ba bốn lá thơ của mầy. Trong đó có một lá kèm theo thơ của cháu Vĩnh. Ý cha ! Mầy thật là có phước được cậu cháu có một tấm lòng bao dung đại lượng hết sức.
Tao đọc thơ ấy mà lòng cảm động đến rơi nước mắt mấy lần đó. Đọc thơ cháu mầy viết cho mầy mà tao cứ tưởng như cháu của tao viết cho tao vậy. Cho tao vui ‘’ké’’ với mầy nha bạn già ?
Nghe mầy muốn rủ tao trở về Việt Nam nữa. Sự thật lòng tao cũng xôn xao lắm. Nhưng Ngọc Điệp ơi ! Tao không đủ sức trở về. Vì từ tinh thần đến vật chất tao không có vững chút nào. Thôi thì cứ chờ một dịp nào khác, hoặc là kiếp sau cũng được.
Ngọc Diệp ơi ! Tao muốn nói với mầy nhiều lắm. Nhưng bất chợt bị nghẹt lại, bởi lá thơ của cháu Vĩnh lời lẽ còn chập chờn trong tâm hồn tao, mà tao không thể diễn tả bằng ngôn ngữ được. Mà nghe lòng âm ấm như một tia nắng rực lên của chiều hoàng hôn sắp lặn tắt vậy.
Những giây phút cuối đời mà được những lời lẽ của người thân chia sẻ và thông cảm như thế, thì được một an ủi lớn lao lắm cho cuộc đời quá khứ của chúng ta. Hãy xem như là ''tia nắng hoàng hôn'' chiếu vào phút cuối đời của ta nha bạn !
Thôi, tao tạm dừng bút nơi đây. Mặc dù lời tuy ít, nhưng nhiều ý... gởi đến mầy. Chúc mầy và Anh... được nhiều sức khỏe và thân tâm an lành.

Bạn già
Kim Chi"
*
Dù cho lá ngọc - cành vàng,
Kim Chi - Ngọc Diệp hoặc hàng chúa vua.
Nước trôi, lửa cháy đành thua,
Chỉ nhờ lượng cả trời đưa qua dùm.

Dẫu rằng mạc vận đường cùng,
Gặp cảnh nghèo khó cũng đừng trách ai.
Vững lòng ăn ở thẳng ngay,
Ông trời bù đắp có ngày vinh sang.

Thế gian sướng một, khổ ngàn,
Trước vui chốc lát, sau tràn buồn đau.
Chuyện đời thật quá ngán ngao,
Chỉ còn Tu sửa, chuốt trau Tâm lành.


(Bên bờ sông Seine, thu-đông giao mùa 12/2000)
Việt Dương Nhân
#9 Posted : Monday, February 14, 2005 9:13:00 PM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

Việt Dương Nhân

Đêm Thu Năm Nào

Trời vừa vào thu mấy ngày nay, cây cỏ u buồn, lá đã bắt đầu ươm ướm vàng, gió lay lay làm cho vài chiếc lá rụng bay rớt dưới sân nhà. Mây xám giăng giăng che phủ hết những tia nắng mặt trời.
Trong một căn phòng rộng có một bóng người đàn bà đứng lên ngồi xuống hút thuốc lia lịa, lo nghĩ gì mà cứ thỉnh thoảng bà lại thở ra như chán ngán lo rầu. Có lẽ bà đang nhớ lại một chuyện tình của đêm thu năm nào ?

*
Ánh Sương, người đàn bà tuổi gần năm mươi, thích ăn diện sang đẹp, phấn son lúc nào cũng rực rở nổi bật, miệng bà rất có duyên, nhạy cười và luôn giữ thái độ vui tươi. Nhưng nhìn kỹ thì đôi mắt của bà buồn sâu thăm thẳm như chứa đựng một khối sầu đau kinh khủng lắm. Bà đứng dậy đi thay quần áo và xuống garage lấy chiếc xe hiệu "Renault Chamade 19" màu đỏ, trực chỉ lái ra Paris quận 13.
Chiều thứ bảy, trên đại lộ Ivry và Choisy xe và người đông nghẹt. Bà ráng chen xuống hầm " Siêu Thị Paristore" chạy mấy vòng mới dành được một chỗ đậu. Đậu xe xong, bà thấy nhẹ người, thọt tay vô bóp móc ra điếu thuốc châm lửa và hít một hơi dài. Từ từ leo lên khu thương mại "Olympiades" đi thẳng tới một nhà hàng trong đó. Đến nơi bà kéo ghế tự động ngồi và gọi cậu chạy bàn :
- Thảo ! Cho chị xin một chai vang "St-Émilion" thường xuyên đó em.
- Dạ, có ngay.
Thảo vừa mở chai rượu vang vừa nói đùa đùa :
- Chiều nay em thấy chị tươi lắm nhe ! Chắc tối nay có hẹn đi nhảy nhót phải không ?
Ánh Sương cười cười và đáp :
- Thường thì thứ bảy ở đâu cũng đông người, chắc là chị không có đi nhảy đâu, mà có thể đi nhậu thôi.
- Chị nhậu một mình à ?
- Như thường lệ, một mình gầy bàn rồi chút nữa sẽ đầy bàn đó, mà có nhậu một mình cũng chẳng hề gì.
Ánh Sương vừa dứt lời, thì có hai bạn nhậu đến. Bà nhìn Thảo ra dấu, Thảo lấy hai cái ly và rót rượu... Ly cạn, ly đầy cụng ly cười nói vui vẻ như kẻ vô tư.
Lộc bước vô và đến bàn kế bên ngồi, Lộc gặt đầu chào chung qua bàn của Ánh Sương. Bà ngoắt Thảo và nói :
- Em làm ơn cho chị thêm một cái ly nữa.
Thảo hiểu ý Ánh Sương, cậu ta lấy ly và rót rượu để đó.
Ánh Sương quay sang Lộc :
- Mời Lộc uống với chị một ly.
Lộc đứng lên qua bàn của Ánh Sương, đụng ly với bà và hai người bạn kia, Ánh Sương hỏi Lộc :
- Tối nay Lộc đi đâu vậy ?
- Dạ em có hẹn với Thế đi ăn cơm ở nhà hàng ‘’Hoa Mai’’.
-Vậy à ! Cho chị theo ăn chực ví nha !
- Tự nhiên !
- Không phiền Lộc cái gì chứ ?
- Nếu có phiền là em từ chối liền.
Hai người bạn nhậu cười đùa đùa và nói :
- Cha chả ! Chị Ánh Sương sướng quá, được anh Lộc mời đi ăn hén !
Ánh Sương cười và nói :
- Đời chị tự do như mây gió, hễ thấy ai dễ thương thì chị xin ăn liền vậy hà.
Hai người bạn nhậu nói tiếp :
- Nè, anh Lộc ! Anh có phước lắm mới mời được chị Ánh Sương đi ăn cơm đấy.
Lộc vui vẻ tươi cười và nói :
- Bữa nay anh không mời, mà chị xin đi theo ăn chực. Thôi cạn hết ly này rồi mình đi, có lẽ Thế đã chờ em ở bễn rồi đó.
Ánh Sương với lấy chai rượu và rót hết vào mấy cái ly, và nói :
-A-lê hãy cạn ly !

Ánh Sương đứng dậy đi đến kết-xe trả tiền, và choàng chiếc áo bành-tô lên vai, bà chào tất cả rồi cùng đi với Lộc.
Đêm thu ngoài trời gió thổi man mác lạnh. Lộc và Ánh Sương đi song song hai người đều im lặng.
Từ đại lộ Ivry qua đại lộ Choisy khoảng vài trăm thước, Ánh Sương mặc bộ đồ Âu phục màu hoàng yến, khoác bành-tô bằng da đen, mang giày cao gót và ví tay màu cùng màu. Bà đi rất chậm, làm Lộc cũng phải vừa đi vừa chờ bà. Lộc và Ánh Sương bước vô nhà hàng, hai người lên thẳng trên lầu một, thấy Thế đã ngồi chờ. Ánh Sương tươi cười :
- Xin lổi ! Xin lổi ! Để Thế chờ lâu hén !
Thế cười và nói :
- Đâu có lâu chị, mới có phân nửa điếu thuốc thôi ! Ủa ! Mà bữa nay chị đi đâu đây ?
Lộc đỡ lời dùm Ánh Sương :
- Chị Ánh Sương đang ngồi nhậu ở bên "Phở 39". Hồi nãy anh thấy còn sớm nên ghé qua đó vô tình gặp chị, sẵn dịp anh mời chị đi ăn với tụi mình.
Ánh Sương cướp lời của Lộc :
- Lộc đâu có mời chị, chị xin ăn chực đó chứ.
Thế lắc đầu cười rót rượu vào ly và nói :
- Chị lúc nào cũng giễu đùa. Thôi, nhậu chị, anh Lộc nhậu đi anh.
Ba người đang uống rượu, thì cậu bồi bàn đem dĩa gà hấp muối, là món ăn đặc biệt của nhà hàng này, sau đó một dĩa đầu cánh vịt quay. Chai rượu vang "St.-Émillon" đã cạn, Thế gọi thêm chai thứ hai, cậu rót đều mỗi ly và nói :
- Trời mới vào thu mà nghe lạnh rồi. Vậy mời anh Lộc và chị Ánh Sương uống cho say đêm nay nha.
Lộc mỉm cười :
- Có hề gì đâu, rượu vang "Bordeaux" là thuốc bổ mà. Phải không chị Ánh Sương ?
Ánh Sương gật đầu :
- Chị uống loại rượu này mấy chục năm có hề hấn gì đâu. Nếu uống nhiều thì chỉ ngà ngà, chứ ít khi nào chị dám để say mèm.
(... ...)
Bữa cơm Tàu với rượu Tây, thật là ngon. Ăn nhậu xong Lộc trả tiền, sau đó ba người xuống nhà và chia tay hẹn cuối tuần sau cũng ở nơi đây. Nhưng Lộc và Ánh Sương về cùng chung một hướng.
Trời đêm sương xuống lành lạnh. Ánh sương thấy trong người cũng hơi ngà ngà, nhưng bà lại muốn đi nhậu tiếp, bà hỏi Lộc :
- à này, Lộc có bận gì không ?
Lộc nhìn Ánh Sương :
- Không. Ủa chị muốn đi nhậu tiếp nữa hả ?
- Chưa say mà ! Nếu em thích đi nhậu nữa thì đến "Queen Bee" nghe nhạc "Karaokê".
- Đi thì đi. Nhưng em phải tìm guichet rút thêm chút tiền.
- Khỏi, chị có mà, nếu thiếu thì chị trợ thêm không hề gì đâu.
Lộc lắc đầu nói :
- Làm sao có chuyện để chị "trợ". Không bao giờ em đi chơi mà để đàn bà con gái trả tiền.
- Có gì đâu, chị sống rất thực tế.
- Nhưng mà em không thích vậy.
- Ờ, cũng được tùy ý em.
Ánh Sương nghĩ là bà sẽ sẵn sàng trả tiền nhậu. Vì Lộc đã trả tiền ăn nhậu hồi nãy rồi, mà không được mời đáp lại thấy lòng cũng hơi áy náy. Nhưng Lộc không bằng lòng. Lộc qua bên nhà băng rút tiền, rồi hai người đến quán ‘’Queen Bee’’ vào ngồi, Lộc gọi bồi bàn cho một chai "Cognac Remy Martel" với sô-đa. Hai người cụng ly, sau đó Lộc rót thêm vài ly để mời mấy người bạn nhậu quen biết. Ánh Sương đứng lên cụng ly và chào hỏi xả giao. Còn Lộc ngồi im, tay cho vào miệng lút lắc chiếc răng cùng đang lung lay. Bổng Lộc hỏi :
- Chị Ánh Sương !
- Hả ! Cái gì vậy Lộc ?
- Răng rụng nửa đêm có xui không vậy chị ?
- Hứ ! Đàn ông mà cũng tin dị đoan ! Hên xui chờ mai mốt rồi sẽ biết, chớ chị đâu phải thầy bói răng đâu mà hỏi. Ê đưa chị xem coi ra sao.
Lộc vừa đưa qua Ánh Sương, thì chiếc răng rớt xuống đất, đèn lờ mờ không thấy răng văng ở nơi nào. Hai người mò dưới đất mãi không tìm được. Xem như chiếc răng cùng của Lộc mất tiêu rồi. Trong khi họ cho là mất, thì Ánh Sương đẩy cái gạt tàn thuốc qua thì bà thấy chiếc răng, bà chụp liền chiếc răng và nắm chặt. Lộc nghi Ánh Sương tìm được chiếc răng, nên Lộc chụp tay bà và nắm cứng. Ánh Sương định trả lại cho Lộc. Nhưng không biết vì sao mà bà nói không có. Bắt đầu giây phút đó, Ánh Sương thấy có một cảm giác là lạ trong lòng bà, bà cố giữ chiếc răng để làm kỷ niệm cho vui.
Đã hơn nửa đêm, chủ quán đang sửa soạn đóng cửa. Lộc đứng dậy đến caisse trả tiền và hai người đi ra. Nhưng Ánh Sương đứng suy nghĩ :"Mình hơi say rồi không thể lái xe được, kệ bỏ xe lại đó mai mốt ra lấy cũng không sao". Bà quá giang mấy người bạn đi bằng Taxi, còn Lộc thì không chịu đi chung, nên chàng cuốc bộ về.
Ánh Sương về đến nhà, rượu đã thắm ngà say, bà thay áo ngủ và rửa mặt xong, bà leo lên giường nằm, bà lại sực nhớ chiếc răng cùng của Lộc, lật đật ngồi dậy lấy cái xách tay tìm chiếc răng, bà lẩm bẩm :"Nó đây rồi, chiếc răng ngộ nhỉ ! Lần đầu tiên mình mới thấy rỏ ràng răng cùng, mình phải tẩy bằng "eau de Javel" và đánh bóng, có dịp mình sẽ tặng lại cho Lộc". Rồi bà chùi tẩy chiếc răng xong, bà bỏ vào hộp nữ trang và tắt đèn đi ngủ. Nhưng bà lại không ngủ được, cứ nhớ cái nắm tay mạnh của Lộc, rồi hình ảnh Lộc bắt đầu ẩn hiện. Ánh Sương nhớ lúc trước cũng thường đi ăn nhậu chung đâu có cái nhơ nhớ như lần này.
Đã có bao lần Lộc gặp Ánh Sương đi bộ lang thang, Lộc ân cần vui vẻ đưa Ánh Sương khoảng đường cùng chung lối về nhà. Bà cứ nằm trằn trọc mà hình bóng của Lộc nhảy múa trong tim óc bà. Ánh Sương ngồi dậy lấy chiếc răng ra nâng niu, bà nghĩ thầm :"Thôi rồi, mình yêu Lộc rồi ! Đây là triệu chứng của bệnh tình yêu ! Mà trời ơi ! Yêu một người đàn ông nhỏ hơn mình đến năm sáu tuổi, mà người ấy luôn gọi mình bằng chị ! Hơn nữa, Lộc đang quý mến mình. Vào cơn bệnh tình này chắc mình sẽ khổ chết quá ! Rồi đây sẽ có những chuyện không hay sau này. Nhưng biết làm sao bây giờ ? Làm sao chống cự con tim đây ? Lửa ái tình đang cháy phừng phừng thiêu đốt mình rồi !".
Ánh Sương suy nghĩ mãi về Lộc, bà ra bàn viết thơ. Bà nghĩ : "Nhưng làm sao Lộc đọc thơ của mình được đây ?". Bấy giờ Ánh Sương chỉ chờ đến cuối tuần mới mong được gặp lại Lộc. Một tuần trôi chậm quá, bà tìm số điện thoại của Lộc mà Lộc đã cho mấy năm qua, Ánh Sương không hề gọi Lộc, nay thì nó khơi động mạnh rồi. Ánh Sương gọi Lộc, bà không biết nói gì hơn ngoài hai tiếng ăn chực.
Thứ bảy đến, Ánh Sương vẫn ngồi nhậu nơi cũ, bà thấy dáng Lộc, nghe tim lòng giao động mạnh, nhưng bà cố giữ như thường lệ. Hôm nay Ánh Sương mặc bộ Âu phục màu xanh lông chim Anh Vũ, tóc chảy gọn ghẽ, giày bóp vẫn màu đen. Mấy bạn nhậu vừa thấy Lộc, họ cười và nói :
- Rồi ! Chị Ánh Sương sắp có chầu khác sẽ bỏ tụi mình !
Ánh Sương quay sang nói :
- Thì như thường lệ thôi ! Lộc qua uống với tụi này vài ly nữa rồi đi ăn nhé !
Lộc kéo ghế ngồi nhậu, và nói :
- Mời chị, mời các bạn.
Ánh Sương uống cạn ly, đùng lên trả tiền.
Lộc nói tiếp :
- Xin lỗi nhé ! Vì hơi trễ rồi, chắc là Thế nó đợi, mà có thể tối nay có cả Kim nữa đó chị.
Ánh Sương cười nói :
- Cha ! Hôm nay có cô Kim chắc là vui, chớ có một mình chị thì hai cậu ăn hiếp.
- Ai mà dám ăn hiếp chị. Thôi mặc áo rồi đi chị.
Ánh Sương đứng dậy và tổng chào cùng đi với Lộc đến nhà hàng Hoa Mai. Hai người đi song song vẫn trong im lặng. Còn Ánh Sương thì nghe lòng đang rạo rực như tuổi dậy thì mới biết yêu lần đầu. Nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, như không có chuyện gì xẩy ra cả.
Vào nhà hàng lên lầu thì Thế đã chờ sẵn rồi. Hai người đến khoảng mười phút sau là thấy Kim cũng ló đầu lên, miệng nàng tươi cười. Bốn người ăn nhậu trả tiền xong. Thế đi về, còn Ánh Sương thì rủ Lộc và Kim đến ‘’Queen Bee’’ nhậu tiếp. Họ kêu rượu như thường lệ. Đêm tàn, quán đóng cửa. Ba người cùng đi lấy xe của Kim đậu ở paking-Paristor( 4 ). Lần này Lộc không đi bộ, chàng quá giang xe của Kim, họ đưa Ánh Sương về trước. Xuống xe Ánh Sương nửa đùa nửa thật với Lộc, bà bạo dạn nói :
- Cho hôn một cái được không ?
Lộc cười vui và trả lời :
- Đước chứ ! Nhưng hôn một cái thôi à !
- Không ! Ba cái mới chịu. Lời Ánh Sương.
Đêm ấy Ánh Sương về nhà thấy lòng sung sướng, vì bà đã mỡ hơi hơi đường tình rồi, bà vào phòng lấy cái răng của Lộc mà nâng niu như ôm thân xác chàng vậy.
Ánh Sương ngồi nghĩ thầm : "Từ đây đến cuối tuần sao mình thấy lâu quá ". Bà áp ủ hình bóng của Lộc, trong cơn yêu đương và lo sợ đủ điều. Chiều thứ bảy đến, Bữa nay Ánh Sương cũng bỏ xe ở nhà, bà xuống đường lấy Taxi đến thẳng nhà hàng, bà mặc một bộ Âu phục màu hồng phấn, vẫn giày bóp cũ.. Đêm nay chỉ có Thế chứ không có Kim. Vẫn gọi những món cũ soạn lại. Ăn xong, Thế đi về, còn Lộc và Ánh Sương đến "Karaokê Queen Bee" nữa. Và sau đó Lộc đưa Ánh Sương về tới nhà. Thừa dịp, Ánh Sương không bỏ mất cơ hội, nhưng trong lòng hơi phập phòng. Bà mạnh dạn hỏi Lộc :
- Lộc lên nhà chị nhậu tiếp không ?
- Nhậu thì nhậu, có gì phải sợ.

Tiết trời tàn thu khá lạnh, ngoài vườn cây cối đà trơ cành trọi lá. Lộc và Ánh Sương từ từ lên nhà. Vô nhà Ánh Sương đi lấy chai "Cognac" còn phân nửa, và bà tìm So-đa mà chẳng thấy đâu, bà nói :
- Nhà chị hết Sô-đa rồi !
- Em đâu có uống Sô-đa bao giờ.
- Vậy thì nhờ Lộc đập nước đá.
Cả hai đều cụng ly, không khí im bặt. Có lẽ mỗi người có một ý nghĩ khác nhau chăng ?
Ánh Sương có vẻ đắc chí tự lòng thấy như đã đọc được tâm trạng của người đàn ông vào nhà của người đàn bà độc thân. Ánh Sương mỡ tủ lấy ra ba lá thư mà bà đã viết để chờ có dịp đưa cho Lộc. Bà thường tự hỏi : Biết đến bao giờ Lộc đọc được. Thì đêm nay đây. Bà đưa thơ cho Lộc và nói :
- Có người viết thư cho Lộc nè.
Lộc hỏi :
- Ai vậy chị ?
- Thì đọc thử coi !
Lộc đọc từ từ ba lá thư, Ánh Sương ngồi cạnh bên, một tay Lộc cầm thư một tay ôm choàng qua vai Ánh Sương. Đọc xong ba lá thư, Lộc ngước mặt lên và nói :
- Thật không ngờ, như trong giấc mơ !
- Mơ hả ? Mà mình cũng nghĩ đây là trong mơ. Chớ làm sao biết có ngày Lộc đến nhà này.
Ánh Sương ngả người vào Lộc. Môi mềm môi, đôi xác cận kề nhau, lửa tình bốc cháy, gió ái ân ồ ạt thổi mạnh, hai thân thể dính liền, biển yêu đương không bờ bến. Đêm nay, họ hạnh phúc biết bao. Tình yêu tới một điểm cao vút. Thế gian chỉ có họ mà thôi. Mặc dù, họ chưa có một lời hứa hẹn hay nói những lời yêu đương. Nhưng họ đã vào mê hồn trận rồi. Sau giây phút ái ân trôi qua. Ánh Sương mỡ lời :
- Xin gọi em bằng anh có được không ?
- Thì đây, cũng xin gọi chị bằng em.
Từ lúc ấy, cách xưng hô của hai người thay đổi. Rồi họ lại tiếp tục yêu nhau như chưa từng được yêu bao giờ. Đôi mắt Ánh Sương vẫn vương vấn buồn buồn. Nhưng trong lòng bà rất hạnh phúc và thỏa mãn với nỗi lo lắng đâu đâu, bà nói với Lộc :
- Anh ơi ! Một đời em luôn luôn đứng vào thế bị phụ !
- Anh không phụ em đâu.
- Nhớ nghe ! Nhưng nếu mai này anh có phụ em, thì em đành chịu. Vì có một lần nào đó, anh đã nói là anh thù đàn bà lắm mà ! Thì đây. Em sẵn sàng trả thế cho kẻ nào bị anh thù.
- Đúng ! Nhưng với em thì khác.
- Khác gì ?
- Vì sự thật đã từ lâu, anh có mơ ước được gần em, mà anh không dám...!
- Còn em, em chỉ mới yêu anh thôi ! Mới đây, từ cái đêm răng của anh rụng.
Ánh Sương đứng dậy thật nhanh, rồi tiến đến nhìn hình của Jean, bà thở ra và lẩm bẩm nói một mình : "Trời ơi ! Mỗi lần yêu là mình dối lừa kẻ khác !".
Lộc nghe thoang thoáng, hỏi Ánh Sương :
- Em nói gì vậy ?
- Em có nói gì đâu ! Em chỉ lo sợ thôi !
- Em lo sợ gì ? Anh đã nói, anh không phụ em đâu.
- Nhưng rồi đây anh sẽ thấy.
Lộc ôm choàng Ánh Sương nhẹ giọng nói :
- Thôi đã khuya quá rồi, em đừng suy nghĩ nữa. Mình đi ngủ nghe...chị... Ánh Sương.

*
Lửa tình đang cháy phừng phực của đôi lòng. Nhưng cuộc tình nào mà không có trái ngang bao giờ ! Tuy Ánh Sương yêu Lộc, mà lòng bà vẫn luôn luôn thương kính Jean. Jean là người khách biết thương hoa tiếc ngọc. Jean gặp Ánh Sương, một thuở bà còn là cô "thoát y vũ" trong những hộp đêm tại thủ đô ánh sáng Paris. Tuy Jean là khách mua hương, Ánh Sương là người bán sắc. Nhưng Jean yêu thương Ánh Sương chân thật trong mười mấy năm qua. Bây giờ Ánh Sương "như cánh hoa tàn", Jean vẫn một lòng thương yêu và không phai lạt tình của thuở ban đầu. Jean, người đàn ông đầy nghĩa cả, ông lo cho Ánh Sương có một cuộc sống vừa đủ và nhàn hạ của tuổi tàn thu.
Jean có vợ. Ánh Sương như là loại "gái bao" của những người đàn ông lắm bạc thừa tiền. Tâm hồn của Jean thật nghệ sĩ và một tấm lòng bao dung sâu rộng.
Có những giây phút Ánh Sương cũng cảm thấy yêu Jean, thì bà lại đè nén lòng. Vì bà nghĩ : "Cánh bướm kia đã có chủ rồi. Nếu để con tim lên cơn điên tình với Jean thì sẽ có thảm họa cho cả đôi bên".
Vì thế mà bà hay đi nhậu cho quên hết những gì không hay, và thỉnh thoảng bà buông thả con tim, cho nó tha hồ lãng mạn si tình. Hay là một chứng bệnh mà bác sĩ tâm lý cho là cơn điên tình. Bà tự dối lòng và dối gạt một người, để rồi bị nhiều người dối lừa lại.
Ánh Sương có phải bà đi tìm ảo ảnh chăng ? Hay bà khao khát ái ân ? Nghề nghiệp của Ánh Sương chắc là bà không cần nhụt thể rồi ! Bà tìm ảo ảnh là đúng hơn. Bà thích giao thiệp với người đồng hương, thèm khát nói tiếng mẹ đẻ và cần sự âu yếm vì bà quá đơn độc. Cuộc sống của Ánh Sương thật là cô đơn. Và sự trống vắng của những ngày cuối tuần, bà thường đi lang thang một mình trên đường phố nửa đêm khuya. Bởi Jean có gia đình, thỉnh thoảng mới đến gặp bà. Mỗi lần gặp Jean, Ánh Sương xem như bà đi làm việc. Nỗi cô đơn đã tạo cho Ánh Sương mâu thuẩn. Muốn có một người đàn ông ở sau lưng Jean. Làm sao có thể có đàn ông nào chịu cái cảnh ấy bao giờ ?
Nên họ đến với bà rồi lại bỏ ra đi. Đã qua bao lần đau khổ vì bị bỏ rơi. Nhưng bà cứ tái đi tái lại căn bệnh điên tình.
Ngày nay, cuộc tình của Lộc và Ánh Sương sẽ đi đến đâu ? Bây giờ họ đang yêu nhau. Có lẽ Lộc chưa rõ lắm đời sống hiện tại của Ánh Sương. Thời gian kéo dài sáu tháng, họ thường gặp nhau chỉ có ái ân cuồng nhiệt. Họ không hứa hẹn gì ở tương lai.

Thu tàn, đông qua, mùa xuân đến ! Ngoài sân vườn cây lú nhú đâm chồi mọc lá, hoa cỏ xanh tươi, nắng Xuân trong sáng, không khí nhè nhẹ, nhiệt độ âm ấm, tiếng chim ríu rít ngoài vườn, sân chơi ồn ào tiếng nói cười của trẻ nít. Thời tiết và phong cảnh tạo cho những kẻ đang yêu lại càng yêu mạnh bạo hơn. Nhưng không. Đối với Ánh Sương thì buồn thảm u sầu. Vì mấy tuần nay bà không gặp mặt Lộc. Mà Lộc cũng không gọi bà. Chịu hết nỗi, Ánh Sương gọi Lộc. Gọi nhiều lần mà không ai trả lời. Gọi đến nhà Thế cũng không ai.
Chiều nay thứ bảy, Ánh Sương ngồi chán nản, muốn đến nhà hàng Hoa Mai. Trong lòng bà như lửa đốt. Bà nghĩ : "Chắc Thế và Lộc đã đi ăn chung ngoài nhà hàng "Hoa Mai". Bà điện thoại ra nhà hàng :
- Alô ! Dạ thưa bà có thấy cậu Thế đến không ?
- Dạ có. Lời của bà chủ nhà hàng "Hoa Mai".
- Bà làm ơn cho tôi nói chuyện với cậu Thế.
- Xin bà đợi một chút.
Bà lên lầu gọi Thế, Thế xuống bắt điện thoại :
- Alô ! Ai đó ?
- Chị đây, có anh Lộc đó không em ?
- Dạ có. Chị đợi nhé !
Thế lên lầu nói với Lộc :
- Anh Lộc, chị Ánh Sương kiếm anh.
Lộc đi xuống nhà, mà lòng chàng lại nghĩ : "Sao không lại đây như thường bữa mà nay bày đặt gọi điện thoại ?".
Lộc xuống lầu bắt điện thoại :
- A-lô ! Gì đó em ? Em đang ở đâu vậy ?
- Em đang ở nhà, anh ăn xong, đem về cho em một phần gà hắp muối được không ?
- Được, chút nữa nha !
Lộc trở lên lầu ăn tiếp, và chàng nói với Thế :
- Em nhớ nhắc anh đem một phần gà hắp muối cho chị Ánh Sương.
Thế không nói gì cả, mà trong lòng Thế nghĩ : "Chị Ánh Sương không chịu yên phận với anh Jean, mà đèo bồng chi với anh Lộc này, kể như chị ấy khổ tới nơi rồi".

Ăn xong Lộc và Thế chia tay. Ánh Sương ngồi nhà đợi Lộc. Nghe tiếng nhận chuông, Ánh Sương mừng rỡ, bà ra mỡ cửa. Lộc và Ánh Sương ôm nhau như cả năm không gặp.
Ánh Sương nào có đói bụng đâu, vì bà đã ăn rồi, bà kiếm chuyện để được gặp Lộc. Đêm nay họ yêu nhau đậm đà hơn, tình yêu sậu xa hơn. Qua một đêm ái ân mệt lả, hai người ngủ ngon giấc. Sáng hôm sau thức dậy. Lộc đi về nhà làm việc, trước khi đi Lộc hỏi Ánh Sương :
- Ủa em không dậy đi làm sao ?
- Dạ, không. Hôm nay là Chủ Nhựt. Mà em làm gì anh không biết à ?
Lộc ngơ ngẩn nhìn Ánh Sương, chàng tự hỏi : "Lạ kìa, Ánh Sương không làm gì, mà sao nàng sống phây phây vậy kìa ?".
Lộc ôm hôn Ánh Sương, định mở cửa đi ra, thì Ánh Sương ôm lại, bà nói :
- Anh à ! Anh nhớ điện thoại cho em nha ! Có lẽ tuần tới em bận đi xa.
Lộc gỡ tay Ánh Sương ra và nói :
- Không ! Anh không thích điện thoại, nếu anh muốn lại đây là anh đến, chớ cần gì phải điện thoại cho hay trước, coi sao mà trịnh trọng quá !
- Không được. Anh đừng có làm vậy. Rủi em có bạn, hay con em về bất tử kỳ lắm.
Lộc mở cửa và đi nhanh. Ánh Sương biết trước Jean sẽ đến gặp bà vào thứ năm này.
Đúng hẹn, Jean, đến, chàng sung sướng tươi cười gặp lại người yêu. Nhưng riêng Ánh Sương, thì lòng bà như tơ vò chỉ rối. Bởi tâm hồn bà đang gởi trọn cho Lộc. Sự ái ân miễn cưỡng của Ánh Sương, mà Jean nào có hay biết cô nhân tình của mình đang phản bội mình. Trưa hôm sau Jean phải trở về với bổn phận người chồng. Còn Ánh Sương thấp thỏm chờ đợi gặp Lộc. Nhưng bà không đợi được, nên điện thoại cho Lộc. Nhà Lộc không có ai, Ánh Sương muốn đến nhà chàng đại, nhưng bà không dám. Đã mấy tuần trôi qua, Lộc im lặng. Sự nhớ nhung dâng tràn trong lòng Ánh Sương. Bà điện thoại hỏi Thế, thế chỉ nói không biết.
Thật ra thế không ưa cái việc giữa Lộc và Ánh Sương. Thế rất quý mến Ánh Sương như người chị, và Thế luôn muốn Ánh Sương được sống êm đềm. Vì Tâm hồn Ánh Sương rất nhạy cảm, nên bà cứ bị khổ vì tình hoài.
Bởi một lần nghe Lộc nói thù đàn bà, vì chàng luôn bị đàn bà gạt tình để lấy tiền của chàng hết, rồi họ quất ngựa chuối trốn luôn. Lúc ấy Ánh Sương nghe chua xót dùm Lộc. Bà đặt tình yêu vào dễ dàng, và cũng có ý muốn trả luôn món nợ mà ai đó đã gạt Lộc.
Bấy giờ Ánh Sương buồn vì thướng nhớ Lộc, nhưng lòng bà thấy nhẹ phần nào, tự cho đó là bà trả nợ dùm cho những người đàn bà đã lừa gạt Lộc.
Sau đó Ánh Sương trở lại cuộc đời lẻ loi như những ngày tháng cũ, bà sống cô đơn và thả trôi, phó mặc cho dòng đời lôi kéo tới đâu tùy nơi định mệnh.

Hơn hai năm sau, vào mùa Giáng Sinh, tình cờ Ánh Sương gặp lại Lộc. Lộc đã cưới vợ và có một đứa con trai được năm tháng.
Tình yêu xưa, nay đà nguội lạnh phôi phai trong lòng của Ánh Sương. Gặp lại Lộc tại nhà hàng thuở trước. Đêm nay là đêm của mùa Đông buốt giá. Ánh Sương gọi Lộc bằng em, xem như không có chuyện gì xẩy ra cả.
Thừa cớ hội Lộc đi ngang bàn Ánh Sương, bà đứng lên nói nhỏ vào tai Lộc :
- Hãy chặt đứt khúc mía sâu trước kia nhé Lộc. Chị em mình xem nhau như dạo trước... trước kia đó ! Chúc em được nhiều hạnh phúc và đừng thù đàn bà nữa nhé !
Lộc nhìn Ánh Sương, chàng nói :
- Em cũng chúc chị được may mắn và vạn sự an lành.
Ánh Sương nở nụ cười tươi. Bà đứng lên chào tất cả mọi người, mặc áo ra về.

Ngoài trời lạnh buốt. Tuyết đang rơi làm trắng xóa cả bầu trời Paris. Ánh Sương đi một mình giữa đêm khuya. Bà vừa đi mà miệng bà tủm tỉm mỉm cười như đắc ý cái việc của bà đã yêu Lộc trong một Đêm Thu Năm Nào ?

*
Yêu ai trên cõi đời này ?
Đường tơ lộn mối, chỉ rời bốn phương.
Tim mang một khối tình thương
Trải ban như ánh chiêu dương soi đều.


(Trên bờ sông Seine)
Việt Dương Nhân
#10 Posted : Monday, March 14, 2005 1:59:07 AM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

Việt Dương Nhân

Kẻ Bạc Tình

Ai đã tạo cảnh đời thảm khốc ?
Nước mắt nhiều hơn biển và sông.
Nhân sinh kẻ đợi người mong
Phước phần mệnh số đục trong đâu ngờ.

Ai đã tạo cảnh đời ngang trái ?
Lắm khổ sầu đeo mãi vào thân.
Lòng người sao biết đo phân.
Đổi thay, thay đổi ái ân quên rồi.

Ai đã tạo cảnh đời lừa dối ?
Khéo mưu mô khuấy rối hại người.
Gạt thầy, phản bạn mỉm cười.
Diển tuồng nhân ái dối lừa dân gian.

Kẻ bạc tình, tào khang chẳng kể
Nỡ lòng nào để khổ cho người
Say mê hoa lạ vui cười
Mặc cho con, vợ giữa đời bơ vơ !


*

Giữa mùa hè năm 1976. những Thuyền-Nhân Việt Nam tị-nạn tại Pháp mới bắt đầu ra khỏi trại tạm cư để chánh-phủ cho đi định cư rải rác khắp nước Pháp. Và cũng có rất nhiều gia đình người Pháp hoặc Việt có quốc tịch Pháp hồi-hương. Ngoại trừ những ông Tây, chức giám-đốc có trách nhiệm cho hãng xưởng là phải ở lại bảo vệ tài sản theo lệnh của Tổng Thống Pháp V. Giscar d’Estaing. Phần nhiều những ông giám-đốc ấy, họ cho vợ con về Pháp trước...
Trong những ngày tháng ở lại Sàigòn, những ông giám-đốc sống một mình cô độc thì có biết bao đàn bà con gái đeo theo "bám víu" các ông, để có chút hy vọng dược các ông bảo lãnh đem ra khỏi ngục tù cộng-sản. Dù là Thánh đi nữa cũng khó tránh nổi những cành hoa tươi đẹp nhỡn nhơ gợi tình trước mắt các ông. Có ông "đi" qua đường rồi còn nghĩ nhớ đến vợ con, và cũng có những ông thay lòng đổi dạ đam mê bị "dính" luôn mà không màn gì đến vợ con đang bơ vơ trên xứ lạ quê người. Sau khi Sài Gòn thay tên đổi chủ thì cũng có biết bao cảnh đời biến đổi; từ hạ, trung hay đến thượng lưu cũng không tránh khỏi. Thật là một cuộc đổi đời lớn nhứt trong lịch sử Việt Nam !

*
Line, người thiếu phụ lai hai giòng máu Á-Âu, tuổi ngoài ba mươi, dáng vóc trung bình, khuôn mặt đẹp hao hao giống nữ tài tử Grace Kelly. Line khóc ! Đôi mắt hiện lên sự lo lắng, đang ngồi dưới hầm métro Saint-Michel với ba đứa con ; đứa con trai lớn 11 tuổi, đứa kế 9 và con gái út 7 tuổi, xung quanh năm sáu chiếc valise khá lớn và mấy xách nylon bên trong đựng những đồ lỉnh nghỉnh...
Christophe, đứa con trai lớn thấy mẹ chậm nước mắt :
- Sao má khóc ? Ba nói đi lên mua thuốc lá sẽ trở lại liền. Mà sao lâu quá vậy má ?
Hai đứa kia cũng hỏi theo... Line nhìn các con, nàng trấn an :
- Chắc ba con ghé uống cà-phê nên mới lâu vậy !
Một tiếng đồng hồ đã trôi qua, trong lòng Line có linh cảm là chồng nàng sẽ không trở lại. Nhưng nàng chẳng biết phải làm sao, mà chỉ kiên nhẫn ngồi chờ đợi. Thời gian trôi qua thêm hơn một tiếng đồng hồ nữa cũng chẳng thấy ông chồng đâu. Mấy đứa nhỏ mắc tiểu, chúng ngồi tè đại bên đường mương nhỏ. Bao chuyến métro đã ngừng và chạy qua. Mấy đứa nhỏ bắt đầu đói bụng đòi ăn. Đã hơn tám giờ tối rồi. Line soạn trong bịt còn bao bánh Lu mở ra đưa cho các con ăn, và mở chai nước cho chúng uống.
Trời vào mùa hè nên ở trên đường còn nắng sáng. Métro thưa dần thỉnh thoảng mới có một chuyến. Line chẳng biết về đâu đêm nay nếu chồng nàng đi luôn ! Vì giữa Paris nàng không quen ai cả. Một mình với ba đứa con. Nàng quên nghĩ đến chuyện mướn khách sạn. Mấy đứa nhỏ ăn hết gói bánh nhưng không đủ no. Chúng đòi ăn nữa... Line vừa khóc vừa nói với con nửa tiếng Pháp nửa tiếng Việt... Một ông hành khách người Pháp trạc tuổi bốn mươi, trên gương mặt hiền từ đến ngồi kế bên băng chờ xe. Ông nghe thoang thoáng và hiểu được những lời tiếng Pháp xen kẽ với tiếng Việt. Ông quay lại hỏi Line :
- Chào bà ! Bà và các cháu từ đâu đến vậy ? Bà có quen ai ở trên này không ?
Line nhìn người đàn ông lạ, nàng rụt rè trả lời :
- Tôi ở Nice ! Tôi chẳng quen ai ở đây cả.
Người đàn ông ngạc nhiên thốt lên :
- Nice ! Mà sao bà và các cháu... đồ đạc nhiều như vầy ? Bà lên đây làm gì ?
Mấy đứa nhỏ ngồi cạnh mẹ, mắt nhìn người đàn ông lạ không chớp. Chỉ có Christophe là hiểu và biết nói tiếng Pháp. Còn hai đứa kia thì hiểu và nói rất ít. Christophe trả lời thay mẹ :
- Má cháu, và tụi cháu chờ ba !
- Ủa ! Ba của cháu đâu ?
- Ba cháu nói, lên trên đường mua thuốc lá, rồi trở xuống liền. Nhưng đã mấy tiếng đồng hồ rồi mà ba cháu chưa trở lại.
Line nghe con nói, cổ họng nàng như bị nghẹt, nước mắt trào ra và lắc đầu :
- Không biết chồng tôi có bị chuyện gì không mà đi lâu quá ? Từ hồi sáu giờ đến giờ đó ông à !
Métro dừng và chạy qua hai ba chuyến rồi mà người đàn ông lạ ấy không màn. Ông lại lo lắng cho thân phận bốn mẹ con của Line. Ông nghĩ : "Nhà mình chỉ có một phòng làm sao chứa hết đây ? Nhưng mình thấy hoàn cảnh của kẻ bơ vơ thì làm sao làm ngơ được. Trông người đàn bà này cũng hiền, mấy đứa con cũng ngoan. Chắc không phải là thành phần xấu ? Mình phải cứu người nhất thời mới được !’’. Ông nghĩ xong, liền quay lại hỏi Line :
- Bà và các cháu có thể đến ở tạm nhà tôi, nếu chút nữa chồng bà không đến. Bà có tin tưởng tôi không ?
Line nghe người đàn ông hỏi thế. Nàng lại nghĩ : "Không còn cách gì hơn ? Người này, chắc là Quới-Nhân đến độ mẹ con mình rồi !". Line nhìn người đàn ông, nàng gật đầu và nói :
- Cám ơn ông có lòng tốt muốn cứu mẹ con tôi. Tôi bằng lòng đến nhà ông ở tạm vài ngày, rồi sẽ tính sau...

*
Tất cả khệ nệ những chiếc valise lên từng lầu ba, nằm trên đường Monge quận 5 Paris. Vào nhà của người đàn ông lạ. Thật sự căn phòng nhỏ hẹp cỡ ba chục thước vuông, nhưng đầy đủ tiện nghi. Ông bảo Line cho mấy đứa nhỏ tắm rửa thay quần áo xong ông sẽ dẫn xuống đường ăn Pizza. Vì nhà ông chẳng có món gì ngoài phó-mát.
(...)
Ăn xong tất cả trở lên. Người đàn ông lạ trải mền dưới sàn nhà cho bốn mẹ con của Line ngủ. Còn ông thì để nguyên canapé-lit (sofa) không mở ra, ông nằm trên đó ngủ.
Vì suốt ngày ngồi xe lửa từ Nice lên Paris, và mấy tiếng đồng hồ ngồi dưới métro. Hơn nữa, trời nóng nực nên bốn mẹ con của Line mệt đừ. Line nghe ông chủ nhà đã ngáy khò khò. Ba đứa nhỏ cũng đã ngủ. Chỉ có Line là còn nằm thao thức mà nước mắt cứ tuôn trào... Rồi nàng cũng thiếp luôn một giấc tới sáng.

Ông Paul, người chủ nhà thức dậy trước. Ông bấm nút nấu nước pha cà-phê rồi mở cửa nhè nhẹ đi xuống đường mua bánh mì. Khi trở lên thì mấy mẹ con của Line cũng đã thức dậy và đang xếp mền. Nét mặt hiền từ của ông Paul làm mấy dứa nhỏ không sợ sệt. Ông đến gần con bé Annie hỏi :
- Sao, cháu ngủ ngon không ?
Bé Annie gật đầu. Còn bé Éric thì lõ hai con mắt to tròn nhìn ông Paul mà mỉm cười. Line phụ dọn mấy cái tô nho nhỏ để trên bàn nhỏ bên góc. Ông Paul đem hộp sữa, ca-cao và bơ ra. Tất cả cùng nhau ăn điểm tâm...
Đến trưa trưa, Line hỏi ông chủ nhà :
- Ở gần đây có khách sạn nào rẻ tiền không vậy ông ?
Ông Paul trả lời không cần suy nghĩ :
- Có nhiều lắm.
- Nhờ ông dẫn tôi đi mướn một phòng ở đỡ trong thời gian này.
Ông Paul ngập ngừng rồi nói :
- Bà và các cháu cứ ở tạm nhà tôi. Rồi từ từ tìm nhà mướn, chứ mướn khách sạn mắc tiền lắm !
- Cám ơn ông đã giúp đỡ mẹ con tôi. Ở đây nữa làm phiền ông quá.
- Bà đừng ngại.

*
Thế rồi, bốn mẹ con Line ở nán thêm mấy ngày. Khi ông Paul đi làm thì ông giao nhà cho mấy mẹ con Line. Và ông cũng thăm hỏi bạn bè ông trong hãng, coi ai có phòng cho mướn không. Cuối cùng ông có người bạn có căn "appartement" hai phòng đang bỏ trống ở quận 18, bằng lòng cho Line mướn hai ngàn quan mỗi tháng, với điều kiện phải đưa ông trước sáu tháng tiền nhà. Line nghe vậy, nàng mừng quá và vội vàng đi đổi tiền đô-la ra tiền pháp. Cũng may là Line có tiền !
Line cùng ba đứa con dọn đi. Line kín đáo đưa cho ông Paul một ngàn quan để gọi là tạ ơn trong một tuần lễ ăn ở tạm nhà ông. Nhưng ông Paul từ chối nhứt định không lấy.
Sau đó, Line liên lạc được người em gái tên Céline đang ở Genève (Thụy-Sĩ). Céline tưởng chị mình yên thân, nhưng không thể nào ngờ chị mình lại bị ông chồng tàn nhẫn bỏ rơi giữa thủ đô Paris đầy nguy hiểm. Nghe thế, nàng tức tốc thu xếp đi qua Paris sống chung cùng chị và các cháu.
Hai chị em Line tuổi vừa ngoài ba mươi sắc vóc còn trẻ đẹp. Céline đi tìm việc làm trong những hộp đêm, nhà hàng và những quán cà-phê ở trung tâm Paris. Cuối cùng hai chị em được việc trong một nhà hàng sang trọng. Line tiếp viên, đưa khách vào bàn, còn Céline thì giữ áo. Line lo cho các con vô trường học đàng hoàng.

Một năm sau, có ông khách "đa tình" bằng tuổi Line, chàng thương yêu Line tha thiết. Một thời gian ngắn Line đệ đơn ly dị chồng, rồi được người tình mới cưới Line làm vợ. Céline cũng được tương tựa chung hoàn cảnh như chị. Hai chị em đều có chồng rất khá giả.
Sau khi Line lấy chồng khác. Line nghĩ đến ông chồng cũ. Vì các con, nên Line liên lạc lại với ông cho các con gặp mặt cha.
Người đàn ông bạc tình kia, bị cô vợ sau bỏ rơi, nửa năm sau khi đem cô qua Pháp. Bởi cô mượn ông làm chiếc đò đưa qua mà thôi. Ông buồn tình, nên muốn gặp lại người vợ cũ, trong lòng ông hy vọng Line sẽ tha thứ để nối lại tình xưa... Từ Nice ông lù lù lên gặp Line và các con. Ông ngỡ ngàng thấy Line sống sang giàu trong căn nhà tại quận 16 Paris. Ông tự thấy lòng hổ thẹn và buông lời :
- Thật, anh là một thằng tồi, một thằng ngu, một thằng đàn ông bạc tình, bạc nghĩa. Chúc em được hạnh phúc mãi mãi.
Line mỉm cười, không một lời trách móc...

Thế mới biết trời cao có mắt
Oan oan, trái trái ắt trả vay
Người chồng bội bạc hôm nay
Một thân, một bóng đêm ngày ăn năn.


(Ivry-sur-Seine, đêm xuân mưa gió 13-05-2002)
Lạnh Trọn Đêm Mưa
#11 Posted : Wednesday, March 23, 2005 10:10:24 AM(UTC)
Lạnh Trọn Đêm Mưa

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 65
Points: 0

Chào cô VDN,

Hôm nay có dịp đọc mấy bài văn của cô, có dịp hiểu thêm về 1 Paris - France lãng mạn và trữ tình...

LTDM thật lòng cảm thấy áy náy về chuyện nói đùa với cô hôm nọ ở Đêm Mưa Quán. Mong cô bỏ qua dùm.

Trân trọng,
Việt Dương Nhân
#12 Posted : Sunday, April 10, 2005 6:52:02 AM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

quote:
Gởi bởi Lạnh Trọn Đêm Mưa

Chào cô VDN,

Hôm nay có dịp đọc mấy bài văn của cô, có dịp hiểu thêm về 1 Paris - France lãng mạn và trữ tình...

LTDM thật lòng cảm thấy áy náy về chuyện nói đùa với cô hôm nọ ở Đêm Mưa Quán. Mong cô bỏ qua dùm.

Trân trọng,


Chào LTĐM !
Chèn, LTĐM nói gì ? VDN đâu biết nè ! 7 cũng hay đùa giỡn nữa mà...
Cảm ơn LTĐM vào đây chia sẻ những gì vdn viết...
Chúc LTĐM được Ấm Trọn Đêm Với Nàng Xuân Big Smile và vui vẻ khỏe mạnh BlushBig Smilebeerchug
Việt Dương Nhân
#13 Posted : Thursday, December 1, 2005 8:49:08 PM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

Rosefloating
Việt Dương Nhân
#14 Posted : Sunday, December 11, 2005 8:20:48 AM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

Việt Dương Nhân

Em Mãi Yêu Anh

Sài-gòn, giữa mùa hè trời nóng bức, những cây điệp tàng nào tàng nấy thật to lớn, hoa đang nở rộ màu hồng tươi thắm làm rực rở cả hai bên đại lộ Thống Nhứt.
Ngọc và Bích, hai cô gái khoảng mười chín hai mươi tuổi, đang đèo nhau trên chiếc Honda đàn-bà màu xanh đọt chuối. Hai cô ăn mặc theo thời đại, quần sọt màu trắng, áo sơ-mi ca-rô ngắn tay, hai vạt trước cột tréo lại - cả hai đều có mái tóc dài cột đuôi ngựa, đánh son phấn đơn sơ, miệng nói nói cười cười. Sắc vóc cô nào cô nấy rất hấp dẫn và xinh xắn...
Chiều nay, Bích và Ngọc rủ nhau đi dạo trong Sở Thú (Thị Nghè). Đến nơi Ngọc dắt xe đi gởi, Bích móc bóp lấy tiền mua vé vô cửa.
Hai cô đi tà tà, định quẹo vô Viện-Bảo-Tàng. Bất chợt Ngọc núp phía sau lưng Bích. Bích quay sang liền hỏi :
- Mầy làm gì vậy Ngọc ?
- Gặp người quen.
- Làm gì mầy sợ dữ vậy ?
- Tại bữa hỗm, tao cho hắn "lèo".
- Ai vậy ?
- Mầy không biết đâu.
- Cha, kép mới há !
- Kép đâu mà kép.
- Đâu, hắn đâu ?
- Kia kìa, hắn đang ngồi trên băng dài đọc sách đó.
Bích nhìn nhìn, rồi nói liền :
- Ai mà trông giống anh Thạch quá cà !
- Ủa, mầy biết anh ấy hả Bích ?
- Biết hồi mấy năm trước.
- Mầy quen anh ấy như thế nào vậy ?
- Tao có kể cho mầy nghe rồi.
- Ối, làm sao mà tao nhớ được.
- Mầy quen với anh ấy, sao hỗm rày mầy không nói cho tao nghe ?
- Hôm trước mầy đi chơi hay thăm bà con ở Cần Đước, Cần Giuột gì đó. Ở nhà một mình, tao buồn tình nên thả bộ đi lang thang ra ngoài miệt Nguyễn Huệ - Tự Do. Anh ấy lại làm quen và mời tao đi ăn cơm ở Nhà-Bè. Nhưng tao cho hắn "lèo".
Bích cười ngất và nói :
- Mầy lại tái diễn cái màn đó nữa. Tối ngày mầy cho người ta "lèo" hoài. Rồi thấy họ, mầy lại trốn. Để tao kêu ảnh nha !
- Thôi, thôi kỳ lắm !
- Kỳ cái gì... Anh Thạch ! Anh Thạch !
Kêu xong, Bích dấu mặt. Thạch nghe tiếng con gái gọi tên mình, cậu giựt mình ngó dáo dác. Vừa nhìn thấy Ngọc, Thạch vi đứng lên đi tới :
- Chào cô Ngọc... và chào... cô Bích !
Bích tươi cười :
- Dạ, chào anh Thạch. Lâu quá ha ! Dạo này anh ra sao ?
Ngọc liền hỏi nhanh :
- Hai người quen nhau thân lắm hả ?
Bích gật đầu :
- Tao đã kể cho mầy nghe hồi tao mới quen với mầy đó.
- Vậy hả ?
Thạch cười và nói :
- Trời nắng nóng quá, mời hai cô ra ngoài uống nước mía với tôi nha.
Ngọc nhìn Bích, cả hai cùng gật đầu. Sau đó, ba người đi tà tà ra xe nước mía bên lề đường Nguyễn Bỉnh Khiêm. Họ kê vài cái bàn thấp và cả chục chiếc ghế đẩu lùn lùn cho khách ngồi nghỉ chân và uống nước. Nãy giờ Bích muốn hỏi thăm Cường, mà cô cứ ngập ngừng. Nhưng cuối cùng cô hỏi :
- Anh Thạch có thường gặp anh Cường không ?
Ngọc nghe tên Cường, cô liền nói :
- A ha, thì ra anh Thạch là bạn của anh Cường... Tao nhớ rồi.
Thạch chưng hửng, cậu thoáng nghỉ trong đầu : ‘’Mới có mấy năm qua, mà ngày nay Bích thay đổi rất nhiều, từ dáng vóc đến cách ăn diện, lời nói cũng dạn mồm, dạn miệng. Bữa hỗm Ngọc nói với mình là nàng có một cô bạn ở chung và có cửa tiệm trong Chợ-Lớn, mà không biết tiệm gì cà ?’’. Thạch quay sang trả lời câu hỏi của Bích :
- Dạo này thằng Cường biệt phái miệt Tân An. Nó sắp lên Trung-Úy rồi.
Bích hỏi :
- Còn anh ! Anh còn ở trong lính không ?
- Vẫn còn. Nhưng tôi ở Sàigòn.
Ngọc nhìn Thạch và mỉm cười :
- Cha, chắc anh là lính "kiểng" phải không ? Nhìn anh giống như Công-Tử-Bột, chớ chẳng thấy lính tráng gì hết.
Thạch ngập ngừng cười cười :
- ... Gần như vậy... Cha mẹ tôi không muốn tôi đi lính xa thủ-đô. Này, hai cô có tiệm gì ở miệt Chợ-Lớn, mà đường nào vậy ?
Bích nhìn Ngọc. Ngọc nháy nháy mắt. Bích tức cười trong bụng, nàng liền nói :
- Tiệm Ngân-Hà, đường Tề-Thiên đó anh Thạch à !
Ngọc liếc Bích và cũng tức cười :
- Xin lỗi anh. Tại bữa hỗm anh hỏi em làm gì. Em nói đại đó, chớ không có tiệm gì hết. Nay xin đính chánh lại nghe.
- Vậy hai cô làm... Thôi, sao tôi tò mò quá ! Hôm nào hai cô rảnh, cho chúng tôi mời đi ăn cơm một hôm được không ?
Ngọc hỏi :
- Chúng anh ? Ai nữa vậy ?
- Cường... nó là... là...
Bích liền cắt lời Thạch :
- Là... người em ... ghét nhứt đời đó.
Thạch lắc đầu và cười :
- Ghét... ghét mà gặp tôi là hỏi thăm... liền.
Bích hơi mắc cỡ và nói :
- Thì... thì tại em thấy anh, bỗng em chợt nhớ đến anh Cường vậy thôi. Chớ... chớ...
Ngọc cướp lời :
- Chớ không phải... mầy nhớ lại hương-xưa sao ?
Bích đập vai Ngọc :
- Thôi Ngọc ơi ! Mầy chọc quê tao hoài...
Những ly nước mía đã cạn queo. Thạch hỏi :
- Hai cô uống thêm gì nữa không ?
- Dạ, thôi đủ rồi.
Thạch đứng dậy trả tiền. và hỏi :
- Hai cô ở đâu, cho xin địa chỉ, số điện thoại được không ?
Hai cô nhìn nhau. Ngọc nói :
- Có gì mà không được. Nè, tụi em ở... ‘’nghèo’’ lắm đó nghe !
- Nghèo giàu là nghĩa lý gì hai cô ơi !
Ngọc nháy mắt, ý bảo Bích viết địa chỉ, vì nàng học hành chỉ biết đọc chớ viết thì dở lắm. Bích mở bóp lấy cây viết Bis và xé miếng giấy nhỏ viết đưa cho Thạch. Thạch lấy đọc sơ, và nói :
- Ủa, hai cô ở "Building Kim Long"? Nè, có điện thoại không ?
Bích trả lời :
- Điện thoại chỉ ở dưới gác-gian, chớ không có trong phòng. Thôi, tụi này phải về. Hôm nào sẽ gặp lại anh nha !
- Tạm biệt hai cô !
Cả ba chia tay nhau. Bích và Ngọc đi lấy xe dzọt về. Còn Thạch đi đến chiếc xe hơi hiệu Fiat màu trắng. Thạch vô ngồi trong xe, cậu nghĩ : ‘’Mình phải gọi thằng Cường về Sàigòn vài ngày mới được. Mình biết nó còn yêu Bích lắm. Lúc nào gặp mình, nó cũng nhắc tới Bích, và nó luôn hy vọng sẽ có ngày gặp lại nàng’’. Sau đó, Thạch lái xe trực chỉ về Cư-Xá Lữ-Gia (Phú-Thọ). Về nhà tắm rửa thay đồ xong. Thạch liền ngồi vào bàn giấy viết thơ cho Cường gởi đi cấp tốc.
Qua tuần sau, Cường nhận được thư của Thạch, chàng mở ra đọc :

Phú-Thọ, ngày... tháng... năm 19...

Việt Cường bạn hiền,

Tao viết thư này cho mầy biết một tin thật vui. Tao vừa gặp lại Bích hồi xế trưa này. Nàng có hỏi thăm về mầy. Vậy thì chừng nào mầy trở về Sàigòn nhớ cho tao hay liền. Và luôn đây, tao ghi địa chỉ của Bích. Nếu mầy muốn viết thư cho nàng, thì mầy cứ viết. Nàng có cô bạn người miền Trung coi cũng được lắm...
O.K. vài hàng cho mầy. Chúc mầy mạnh khoẻ vui vẻ. Trả lời cho tao gấp nha.
Bạn mầy
Bảo Thạch


Đọc xong lá thư, Cường nghe trong lòng như bắt được vàng. Chàng gọi điện thoại cho Thạch, nói là chàng sẽ giàn xếp xin về Sàigòn vài ngày tới..

Mấy ngày sau, Cường lái chiếc xe Jeep từ Tân An về thẳng nhà của Thạch. Hai người bạn gặp nhau, rồi dự định tối đi đến "Building Kim Long" ở đường Lê Thánh Tôn tìm gặp Bích và Ngọc.
Cường thay bộ đồ lính ra. Rồi mặc áo sơ-mi dài tay màu xanh da trời, quần Tây màu xám đậm. Còn Thạch mặc áo sơ-mi trắng, quần xanh dương. Trông hai cậu như học sinh thuở nào. Xong xuôi, cả hai đi ra xe chạy đến nơi. Thạch và Cường leo lên từng lầu ba gõ cửa. Vì không hẹn trước, nên họ cũng sợ hai cô vắng nhà.
Còn Ngọc và Bích đang sửa soạn đi làm. Bích đang soạn áo quần, nàng nghe có tiếng gõ cửa, cô hỏi Ngọc :
- Ai mà gõ cửa giờ này vậy kìa ?
- Thì mầy cứ đi ra mở cửa coi ai ?
Bích mở hé cửa, nàng sửng sốt muốn hét lên, rồi dường như lưỡi cứng đơ, nàng nói cà lăm :
- Trời... đất ơi ! ... Hai... anh... đi đâu giờ này... vậy ?
Ngọc nghe vậy, nàng hỏi :
- Ai vậy ?
Bích nói như bị nghẹn cổ :
- Anh... Thạch và ... anh ... Cường.
Ngọc đứng lên và nói :
- Bình tĩnh. Bình tĩnh mà mời vào. Mầy làm gì cà lăm vậy Bích ?
Bích mở cửa toẹt ra :
- Dạ, dạ... mời hai anh vô... Nhà tụi em chật chội lắm nha !
Cường vừa gặp lại Bích, người yêu cũ, cậu cũng mang tâm trạng như Bích nên không nói được lời nào cả. Còn Thạch thì tự nhiên hơn. Cậu giới thiệu Ngọc cho Cường biết, rồi kéo ghế ngồi và bảo Cường ngồi ghế bên kia, Thạch gãi đầu cười cười :
- Hai cô đi đâu mà diện đẹp quá vậy ?
Ngọc nhìn Bích, cả hai chẳng muốn trả lời câu hỏi của Thạch. Cường cứ nhìn Bích mà vẫn im lìm.
Tự nhiên trong căn phòng im lặng. Không khí như đang có tia nắng chiếu vào làm ai cũng nghe nung nóng từ trong lòng lẫn thể xác. Trên gương mặt Bích hai gò má ửng hồng. Thạch thấy vậy, cậu muốn đánh tan cái bầu không khí im lìm kia, cậu hỏi tiếp :
- Hai cô có rảnh, cho tụi này mời đi ăn cơm tối nay được không ?
Ngọc chần chờ, rồi hỏi Bích :
- Sao, nàng Bích ?
Bích nhìn xuống đất, rồi ngước mặt lên cố trấn an tinh thần, nàng mỉm cười hỏi Ngọc :
- Còn mầy. Mầy tính sao Ngọc ?
- Thôi, mình nghỉ làm một bữa nha !
Thạch hỏi nhanh :
- Ủa, các cô đi làm gì ban đêm ?
Ngọc nín thinh. Còn Bích thì hơi do dự một chút. Rồi cô trả lời câu hỏi của Thạch :
- Tụi này làm đêm.
Cường và Thạch ngạc nhiên, Thạch hỏi :
- Làm ở đâu ?
Ngọc hơi ngại, Bích vọt miệng :
- Vũ trường.
Ngọc chau mày :
- Mà anh hỏi để làm gì ?
- Thì... thì...
Cường cướp lời :
- Thì ... nó muốn đến đó nhảy đầm.
Bích cười :
- Bộ anh thích mấy chỗ đó lắm hả ?
Cường bị Bích hỏi một câu hơi gắt. Còn Ngọc thì tĩnh bơ, nàng nói :
- Nếu anh thích thì bữa nào đến chơi. Nhưng nhớ là ở nơi đó các anh làm khách, chớ không là bạn bè gì ráo à.
Thạch nghe Ngọc nói vậy, cậu không thích chút nào. Nhưng cũng chịu thua thôi. Thạch đổi đề tài :
- Thôi, bỏ qua chuyện vũ-trường đi. Nè, tối nay tụi này muốn mời Ngọc và Bích ra ngoại-ô dùng cơm nơi nhà hàng có ca nhạc. Hy vọng không bị từ chối !
Bích hỏi nhanh :
- Nhà hàng nào vậy anh Thạch ?
- Thiên-Thai !
Cường nhìn Bích, hai người đều mỉm cười. Ngọc cũng tươi lên :
- Ừa, thì đi. Đi lên đó thử coi. Tụi em có nghe tiếng mà chưa lần nào có dịp được đi...

*

Hơn hai năm trước đây, Bích là một cô gái mười bảy tuổi, đang làm cho tiệm "Thái Thành", chuyên môn buôn bán thang, củi, gạo, nước mắm... Tiệm nằm bên hông chợ Bà-Chiểu. Một hôm bà chủ sai Bích đi đòi tiền gạo bên nhà hai chị em Thanh và Cường. Thanh là thợ may, nhà nghèo, nhưng cũng ráng nuôi Cường ăn học. Khi Bích đến đòi tiền mà nghe chị ấy than thở quá. Bích quay trở về và nói với chủ là người ta hẹn tới đầu tháng. Khi đến đầu tháng bà chủ cũng bảo Bích đi đòi tiền nữa. Rồi cũng như tình trạng tháng trước. Trên đường trở về, Bích suy nghĩ : "Mình vừa lãnh lương tám trăm đồng. Mình sẽ trã tiền gạo dùm chị Thanh". Nghĩ thế, Bích liền mở kim Tây móc trong túi ra đếm đủ ba trăm đồng, rồi cầm trong tay, về đến nhà Bích đưa cho bà chủ. Nàng nói là chị Thanh trả tiền gạo.

Cường và Bích, cả hai đều để yêu nhau lâu rồi. Nhưng chỉ thơ từ thôi. Vào một đêm trăng lờ mờ Cường và Bích hò hẹn ra bờ sông Thị-Nghè để tâm sự... Rồi đến lúc trăng lặn, sao chìm, Bích và Cường dắt tay nhau về ngồi cạnh gốc cây sung sau hè, hai cô cậu đang ôm nhau mùi mẫn say mê... Thình lình chị Thanh bắt gặp. Chị ta mắng chửi Bích là cô gái hư... Và cấm Bích đến nhà chị. Bích mắc cỡ, ngậm ngùi, miệng chẳng nói được lời nào. Còn Cường cũng sợ chị mình, nên cậu trốn tránh Bích từ đó.
Bích thất vọng và buồn cho thân phận mình. Mấy tháng sau, Bích xin nghĩ làm ở tiệm "Thái Thành". Cô qua Sài-gòn tìm việc khác. Rồi dòng đời đưa đẩy Bích gặp Ngọc và đi làm ban đêm.

*
Bích và Cường đã cách biệt mấy năm. Giờ đây Bích gặp lại Cường. Nàng cảm thấy lòng mình xôn xao, chao động. Bao năm qua chuyện buồn do chị của Cường gây ra. Bây giờ lòng Bích cũng đã phôi phai.
Bích và Cường gặp lại nhau. Thời gian êm đềm trôi chảy hơn một năm. Bích với Cường và Ngọc với Thạch là hai cặp nhân tình yêu nhau tha thiết. Cường thường về phép để gặp người yêu. Một hôm Thạch rảnh rang, chàng lái xe xuống Tân An thăm Cường. Hai người kéo ra ngoài chợ... ăn uống và chuyện trò. Thạch hỏi Cường :
- Mầy có tính gì với Bích không ?
- Còn mầy, mầy định như thế nào với Ngọc ?
- Tao chịu hết nỗi rồi !
- Cái gì vậy ?
- Đêm đêm nàng đi làm trong đó đó. Tao... tao...
- Mầy ghen hả ?
- Ghen thì cũng ghen ghen một chút. Nhưng... còn mầy ?
- Tao thì thấy thường thôi. Tao định chờ khi giải ngủ xong. Tao sẽ cưới Bích.
- Tao muốn Ngọc ngưng đi làm đêm. Rồi tao sẽ cưới nàng.
- Mầy có nghĩ, ba má mầy sẽ không chịu cưới Ngọc không ?
- Tao chưa dám nghĩ. Còn chị mầy ?
- Tao đã tính xong rồi.
- Hả, mầy tính sao ?
- Chị tao đã tuyên bố, nếu tao lấy Bích thì chỉ từ tao luôn.
- Mầy bằng lòng như vậy à !
- Mầy cũng biết câu chuyện năm xưa rồi.
- Ờ, thì ra mầy muốn trả ơn Bích à !
- Trái tim tao yêu nàng, còn lý trí tao thì nhớ ơn nàng. Hai thứ cộng lại. Nên tao không ngần ngại để cho chị tao từ tao. Còn mầy kìa... Tao nghĩ mầy không dám...
Thạch bóp trán, và nói :
- Vì vậy, tao mới muốn Ngọc nghỉ làm trước đã.
- Mà mầy có nói với Ngọc chưa ?
- Có nói sơ sơ, mà nàng bảo phải ráng làm thêm vài năm nữa.
Cường làm như suy nghĩ lo lắng dùm bạn, chàng nói :
- Mầy muốn Ngọc nghỉ làm dễ mà.
- Theo tao thấy không dễ đâu Cường à !
- Thì mầy hỏi thẳng Ngọc, coi sỡ hụi của nàng bao nhiêu một tháng. Lúc đó mầy định liệu mà "chung" cho nàng.
- Cha, sao khó hỏi như vậy quá Cường ơi !
- Nếu mầy ngại thì tao nhờ Bích hỏi thử coi Ngọc có chịu không nha ?
- Ờ, được à ! Nhưng khoảng sáu nữa ba má tao mới sang phần hùn qua tên tao. Lúc đó mới "chung" cho nàng được.
- Lo gì. Mầy cứ hỏi thử coi và luôn tiện đo lường coi tình yêu của Ngọc đối với mầy cỡ nào.
Thạch đập vai Cường và nói :
- Mầy thiệt là già kinh nghiệm đời và hiểu cả tâm tánh đàn bà, con gái nữa. Ô-kê, tao nghe lời mầy. Ý, còn chuyện của mầy với Bích ?
- Bích hả ? Tuy thấy nàng bề ngoài cứng cõi. Nhưng tâm hồn thì yếu đuối giàu tình cảm lắm. Mọi sự nàng cho quyền tao quyết định.
- Ô-kê, vậy thì mầy nhờ Bích hỏi Ngọc cái vụ đó dùm tao nha.
- Ừa, tao sẽ cố gắng.
Đàng này, Bích và Ngọc cũng suy nghĩ, tính toán lung tung. Nhưng cuối cùng Ngọc vẫn muốn tiếp tục đi làm để có đủ tiền sang một tiệm nhỏ nhỏ buôn bán tự lập.
Một buổi sáng Bích nhận được thư của Cường, cậu cho hay là được phép về Sàigòn vào cuối tuần. Chiều Bích xuống nhà gọi điện thoại cho Thạch để chuẩn bị kéo nhau đi ăn chiều thứ bảy. Tới chiều thứ bảy Thạch chờ mãi gần chín giờ tối mà chưa thấy Cường về. Thạch viết giấy để lại nhà và dặn chị làm, nếu Cường có về thì chị bảo cậu đến "Building Kim-Long".
Thạch lái xe chạy đến gặp Bích và Ngọc. Ba người đều nóng ruột chờ Cường. Họ đợi tới hơn mười giờ mà không thấy Cường. Đành kéo nhau ra quán... gần chợ Sài-gòn ăn. Ăn xong gần tới giờ giới nghiêm, Thạch ra về. Bích và Ngọc lên nhà. Bích nghe trong lòng lo lắng cho Cường, nàng nói với Ngọc :
- Lạ thật ! Anh Cường chưa lần nào trễ hay sai hẹn bao giờ. Nhưng sao tao lo quá hà Ngọc à !
- Chắc bị kẹt gì đó rồi. Thôi, đi ngủ Bích ơi !
- Mầy ngủ đi. Còn tao chắc là không ngủ được đâu !
Đêm nay, Thạch về nhà lòng cũng lo lắng cho Cường không ít. Sáng cậu thức dậy sớm, chờ cỡ chín giờ để gọi điện thoại xuống Tân An thăm hỏi tin tức của Cường. Người ta cho biết, là Cường đi ba-trui dẫm trúng mìn, bị thương khá nặng đã chở lên bệnh viện Cộng-Hòa ngày hôm qua.
Nghe tin sét đánh. Thạch tức tốc chạy vô bệnh viện. Vào bệnh viện tìm tên Cường xong. Thạch đi kiếm phòng. Cường nằm trong phòng hồi sinh. Thạch nhìn bạn bị băng bó và dây ống giăng khắp mình, Cường mở mắt yếu ớt nhìn thấy bạn, rồi lắc đầu chớ không nói chuyện nổi.
Thạch ngồi bên cạnh Cường một lúc, cậu nắm tay Cường và hỏi :
- Cường, mầy nhận ra tao không ? Tao đi cho Bích hay nha ?
Cường gật đầu. Thạch từ giả bạn, đi cho Bích và Ngọc hay tin. Bích và Ngọc nhờ Thạch đưa hai nàng vào bệnh viện thăm Cường.
Vào phòng hồi sinh, Bích nhìn Cường mà nàng không sao cầm được nước mắt. Nàng khóc như đứa con nít.
Cường nằm thiêm thiếp, vì cậu quá đau đớn nên bác sĩ chích thuốc mê cho đỡ đau. Bích chẳng biết làm gì hơn mà nàng chỉ có khóc thôi. Ngọc cũng chẳng làm gì được, nàng ôm Bích an ủi cô bạn thân.
Một hồi sau, Cường hơi tỉnh lại, cậu mở mắt thấy lờ mờ bóng Bích. Bích nắm tay Cường, Cường cố gắng siết mạnh tay Bích mà nước mắt tuôn ra và lắc đầu. Vài phút sau Cường buông thả tay Bích. Đôi mi của Cường từ từ khép kín. Bích thất thần hét và ôm Cường khóc nức nỡ... Thạch hốt hoãn, vội vàng bấm chuông gọi khẩn cấp bác-sĩ. Bác-sĩ và y-tá chạy vào. Bác-sĩ đo tim, bắt mạch, ánh mắt của ông không mấy gì lạc quan cho lắm. Ông nhìn Bích, Ngọc, Thạch, và nói lời trấn an :
- Xin, các cô, cậu đừng lo. Thiếu-úy vẫn còn sống !
Bích khóc và gào thét lên :
- Sao Anh đành bỏ em - Anh Cường ơi ! Em mãi yêu Anh mà./.

(Tưởng niệm cố Trung-Úy Lê Th-Nguyên QLVNCH)
(Ivry-sur-Seine, đêm buồn 29-06-2002)
Việt Dương Nhân
#15 Posted : Monday, December 19, 2005 9:03:22 AM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

Ngoại Tình "NET"

Khoảng 10 giờ sáng Chủ Nhật....
Như văng vẳng tiếng của Linh Trang và Khánh Nhật... Quế Nguyệt nghe tim mình như bị nghiền nát. Nàng ôm ngực, nước mắt lưn tròng, bỏ vào phòng tắm đứng trước tấm gương nghiêng mình soi ngắm dáng bóc... Nàng tự trấn an và mỉm cười : "Há, rồi đây anh sẽ thấy Quế Nguyệt này". Rồi nàng nhót gót bước nhè nhẹ đến đứng sau lưng Khánh Nhật. Khánh Nhật tưởng vợ mình còn ngủ trong phòng. Nên chàng tha hồ vừa nói vừa viết... tán tỉnh Linh Trang... Linh Trang cũng đáp lại những lời tình tự rất lãng mạn. Linh Trang nghĩ là "Ảo" mà. Cả hai người đều không cho thấy mặt nhau trực tiếp - mà chỉ gởi hình và nói chuyện qua mạn.
Bất chợt Quế Nguyệt ho... Vì sự đè nén cơn ghen nãy giờ.
Khánh Nhật giựt mình xoay lại, ánh mắt mất tự nhiên... nhìn Quế Nguyệt và hỏi :
- Em có muốn đi đâu không ?
Quế Nguyệt nhếch môi, lắc đầu, gằn giọng hỏi lại chồng :
- Sao anh không tiếp tục... ?
Khánh Nhật đứng lên :
- Em cần dùng máy à?
- Không... Em có máy của em mà.
(...)
Quế Nguyệt bỗng nghĩ tới Lưu Khanh người đàn ông khá đẹp trai, ăn nói lưu loát, tán gái một cây. Nhưng nàng đâu cần gì ngoài cái muốn trả thù người chồng bất chung thủy.

Từ đó Quế Nguyệt cứ lờ đi sự 'chat chit' giữa Khánh Nhật và Linh Trang. Nàng liên lạc trực tiếp qua điện thoại với Lưu Khanh - Không cần vào chơi trên "NEt nữa.
*
Một thời gian ngắn Quế Nguyệt đệ đơn đòi ly dị với Khánh Nhật. Khánh Nhật chẳng chống đối mà đành chấp. Quế Nguyệt không đòi hỏi gì ở Khánh Nhật.
Nàng giàn xếp để xách gói đi xây tổ uyên ương với Lưu Khanh. Sau khi Lưu Khanh biết được chuyện gia đình Quế nguyệt đã tới hồi tan rã - Thì chàng cũng dứt liên với Quế Nguyệt - Vì Lưu Khanh có vợ con.
*
Trời mùa đông, tuyết rơi trắng xóa khắp nẻo đường Paris. Quế Nguyệt đi lang thang như kẻ mấy hồn - Rồi nàng ngẩng mặt lên nhìn quán cà phê cạnh góc đường Ivry và Choisy - Nàng bước vào tìm bàn trống, đưa tay kéo ghế ngồi xuống và gọi một tách cà phê sữa nóng. nàng thẩn thơ đưa mắt xuyên qua cửa kiếng nhìn nhụũng cánh đang tuyết rơi rơi... Lòng khơi lại những tháng năm chung sống với Khánh Nhật...
Bất chợt Quế Nguyệt giật mình, vì có người đặt nhẹ bàn tay lên vai nàng, nàng xoay lạy và thốt lên :
- Ha, Anh !
???
Việt Dương Nhân
19.12.2005
LanHuynh
#16 Posted : Tuesday, May 2, 2006 1:46:14 PM(UTC)
LanHuynh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 861
Points: 36

Đọc chuyện ngắn trên chị viết, hình dung ra là cốt chuyện đó là có thật, rất là cảm động và buồn cho mối tình của Bích và Cường. Nước mình thời chiến nhiều lắm, cảnh trái ngang.
Việt Dương Nhân
#17 Posted : Saturday, May 6, 2006 9:41:29 PM(UTC)
Việt Dương Nhân

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,837
Points: 0

quote:
Gởi bởi LanHuynh

Đọc chuyện ngắn trên chị viết, hình dung ra là cốt chuyện đó là có thật, rất là cảm động và buồn cho mối tình của Bích và Cường. Nước mình thời chiến nhiều lắm, cảnh trái ngang.


Big Smile floating 7 vui quá... và cảm ơn LanHuỳnh vào chia sẻ chuyện 7 viết.
Chúc LH & gia đình vui vẻ cuối tuần
Thương
7_vdn
hongkhackimmai
#18 Posted : Wednesday, May 2, 2007 1:17:07 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Chào chị Bảy mạnh giỏi ! Trông cái hình chị bắt mắt lắm à nhen !

Đọc chuyện Bến Xưa của chị, tủm tỉm cười. Chuyện này phải là tình chị duyên em mới đúng, chứ bến quả có xưa, nhưng đậu đò (nói lái) nay khác rồi ! Hai nhân vật chính có tiêu biểu cho lớp người nào ở Pháp ?
Khi đọc đến chỗ ông già chụp cái chùm tóc giả đội lên đầu , và phải dùng thuốc để giọng đổi khác đi, mình nghĩ là chị Bảy có đầu óc rất tếu Big SmileBig SmileBig SmileBig Smile. Đây là lọai người giả hiệu, không phải gay (bê đê) chính cống. Vì thế mà ông ta mới động lòng trần khi nhìn thấy cô Minh An, và đem lòng tương tư , và cuối cùng xin cưới cô ấy...

Vui thấy chị rất hăng say với văn nghệ . Cứ thế mà tiến !
Users browsing this topic
Guest (11)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.