Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

(Mến tặng chị Nhân Ái)
Kinh Kha
#1 Posted : Friday, December 31, 2004 4:00:00 PM(UTC)
Kinh Kha

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 30
Points: 0

MỘT THỜI ĐỂ MẤT
Bùi Ngọc Tấn
PHỤ LỤC
1.
Khi tôi bị văng ra ngòai quỹ đạo, Nguyên Hồng thưa lại nhà tôi. Ngòai những lý do về nhà cửa, nơi ở của an đã có, còn một lý do khác nữa. Anh không thể nói chuyện văn chương với tôi mà đấy lại là nội dung chính trong cuộc sống của anh. Mọi con đường đều dẫn tới thành Rome. Dù có nói chuyện gì cuối cùng cũng dẫn tới chuyện sáng tác, cũng dính tới công việc của anh, tới các bạn tôi đang viết, đang in.

Cuối năm 1974, nghĩa là khi tôi ở tù ra được một năm và đang làm bốc vác, Nguyên Hồng lại nhà tôi. Đó là một tối mùa đông. Ngồi trên chiếc chiếu giải giữa nhà, đúng chỗ tôi và anh uống rượu với chả mực năm nào, anh lục trong cặp (lần này là cặp, không phải cái làn đựng các thứ hỗn mang nữa) rút ra một tập sách anh mới in. “Một tuổi thơ văn”. Anh lấy bút ghi tặng tôi, vẫn bằng thứ chữ to anh chuyên đề tặng trên các tập sách: “Cho Bùi Ngọc Tấn rất thương. Mùa đông nhớ năm xưa. Nguyên Hồng.”
(Hình bìa cuốn sách có lời NH tặng BNT)

Đưa tập sách cho tôi, thật bất ngờ, anh òa khóc. Đó là những giọt nước mắt xót cả lòng tôi. Tập sách đầu tiên anh tặng tôi khi tôi trở lại cuộc sống con người. Cầm tập sách tôi nguôi đi tất cả những hờn giận về anh, về những xa cách đã có giữa chúng tôi. “…rất thương. Mùa đông nhớ năm xưa”. Anh vẫn nhớ những năm xưa. Không quên. Đó là tất cả những gì có thể làm được cho tôi. Thế cũng đã là nhiều lắm.

Hơn một lần anh chảy nước mắt về những đau khổ của tôi. Nhưng chỉ có ba lần anh khóc nhiều như vậy. Lần đầu tiên: Gặp lại tôi sau 5 năm tù. Lần thứ hai khi tôi cho anh xem bộ quần áo số của tôi. Và lần này. Anh sợ cuốn sách của anh sẽ làm tôi đau. Vì tôi đã bị văng ra ngòai quỹ đạo.

Nguyên Hồng vẫn tránh mọi chuyện văn chương với tôi. Ấy thế mà có một lần đến nhà, anh đã lôi ra một tạp chí nước ngòai. Anh lật tìm trang. Và đặt trước mặt tôi quyển tạp chí để mở. Tôi nhìn tấm hình in trên tạp chí và nhìn lại anh. Đúng là anh. Nhưng tôi kêu lên:
-Giống Đề Thám quá!
Thật là một phát hiện bất ngờ. Eureka!
Tạp chí giới thiệu Nguyên Hồng và in ảnh của anh. Khuôn mặt. Chòm Râu. Chỉ thiếu vành khăn trên đầu là thành Hoàng Hoa Thám.
Anh ngắm lại tấm ảnh:
- Mình không biết họ chụp lúc nào. Đúng là Đề Thám.

Khi đó anh dang viết “Núi Rừng Yên Thế”, anh “vẫn khỏe vì cần phải khỏe” như thư anh viết cho tôi ngày trước. Khi đó anh đã dạy cho con gái anh cách bán mèo ở chợ Yên Thế để lấy tiền mua sách bút vào năm học mới.
- Con cứ cầm lấy gáy nó giơ lên thế này này. Chân nó chụm lại thế này là mèo hay chuột lắm đấy. Cứ bảo người ta là mèo nhà cháu hay chuột lắm.
Chờ đến gần trưa, chưa thấy con bé về, Nguyên Hồng ra chợ. Chợ đã vãn. Con bé và con mèo con vẫn ngồi đó. Thấy anh, con bé òa lên khóc:
Con đã làm như thầy bảo, nhưng người ta không mua. Người ta bảo mèo nhà mình là mèo đực.
***
Nhanai
#2 Posted : Tuesday, January 4, 2005 12:23:10 PM(UTC)
Nhanai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 400
Points: 84
Location: some where out there

Was thanked: 9 time(s) in 9 post(s)

Cảm ơn chị PC đã cho NA hay .


Hi KinhKha ,

Một Thời Để Mất của Tác Giả Bùi Ngọc Tấn ...truyện này NA đọc tới đọc lui mấy bận . Hay ! Thích nhất là cách viết của nhà văn BNT .

Cảm ơn KK thật nhiều. Tặng đến 2 lần . (sách và viết ) . Để NA giúp KK viết thêm được không ???


NA
Phượng Các
#3 Posted : Wednesday, January 5, 2005 12:09:34 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi Nhanai
[Tặng đến 2 lần . (sách và viết ) . NA


Ủa, sao vậy KK? Question
Kinh Kha
#4 Posted : Wednesday, January 5, 2005 1:56:42 PM(UTC)
Kinh Kha

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 30
Points: 0

Thật ra cuốn sách tặng chị NA không đầy đủ phần phụ lục nên từ từ KK sẽ đưa toàn bộ phụ lục lên đây. Mà đưa thì phải có thứ tự. Có thể là phần 1 này trong cuốn sách nhỏ đó có rồi.
Chị NA ko cần viết phụ em đâu. Có những đoạn mà trong cuốn tái bản sau này mới có.
(À, chị NA có giọng nói thiệt hay. Nhẹ. Ngọt. Đi vào lòng người.)
Kinh Kha
#5 Posted : Sunday, January 9, 2005 11:17:14 PM(UTC)
Kinh Kha

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 30
Points: 0

2.
Còn một chuyện nữa về Nguyên Hồng, tôi cứ suy nghĩ mãi: nên viết hay chỉ lưu giữ trong bộ nhớ. Đó là cuộc gặp giữa Giăng và Nguyên Hồng ở nhà tôi. Giăng là con liệt sĩ. Bố Giăng hy sinh từ những năm đầu chống Pháp. Mẹ đi lấy chồng. Giăng trở thành trẻ bụi. Móc túi. Đánh nhau. Ăn cắp xe đạp. Đi tù.
Khi tôi và Nguyên Hồng đang uống rượu thì Giăng đến. Không cần giới thiệu, Giăng cũng biết ngay là Nguyên Hồng. Có lẽ ở trong tù tôi đã tả về anh quá nhiều, nên vừa gặp, Giăng đã nhận ra anh. Tôi bảo Giăng ngồi xuống mâm. Thức nhắm với Nguyên Hồng bao giờ cũng đơn giản. Bữa ấy chỉ có ít lạc rang. Tôi nói cho Nguyên Hồng biết đôi chút về Giăng. Giăng rụt rè:
- Cháu đã đọc Bỉ vỏ. Chúng cháu thích lắm…
Đó là những điều quá nhàm, nhà văn chỉ mỉm cười độ lượng. Nhưng câu nói tiếp theo của Giăng thật bất ngờ:
- Sao bác không viết những chuyện như vậy nữa. Những chuyện xảy ra bây giờ cơ. Nhiều chuyện lắm. Chúng cháu sẽ kể cho bác. Bác viết thì hay lắm…
Nguyên Hồng im lặng. Giăng nhìn anh chờ câu trả lời.
Tôi bỗng nhớ đến một câu chuyện Nguyên Hồng kể cho tôi lâu lắm rồi, từ trước khi tôi bị bắt. Một cô gái tuổi đôi mươi nói với Nguyên Hồng đầy tự tin:
- Tôi có cuộc sống. Anh có tay nghề. Chúng ta sẽ cộng tác viết một tác phẩm.
Tôi đã cười mãi về sự tự tin đến mức ngây ngô của người con gái ấy, người đã khoe cuộc sống với cả Nguyên Hồng. Giờ đây tôi mới hiểu cô. Đến bây giờ tôi mới biết có những Tám Bính, Năm Sài Gòn mới đang đòi có những nhà văn của mình.
Tôi nhớ sự đăm chiêu của Nguyên Hồng trước câu hỏi của Giăng. Tôi nhớ anh đã tránh cái nhìn lễ phép, chờ đợi của Giăng. Tôi nhớ vẻ sợ sệt của Giăng vì đã làm anh buồn.
Cũng như tôi nhớ trong một lần khác, lại nhà tôi, anh phe phẩy cái quạt giấy tùy thân. (Anh không thích dùng quạt máy dù tôi đã ưu tiên cái quạt cóc duy nhất cho anh.) Nằm trên giường đọc. Bỗng anh nhổm dậy gọi tôi với vẻ đầy sảng khóai:
Tấn ơi! Làm gì đấy. Nghe đã nhé. Đây là câu kết một vở kịch Ba Lan. Nhân vật chính quay ra nói với khán giả: “Các bạn có biết vì sao người ta nói dối không? Có hai lý do. Thứ nhất: Người ta sợ nói khác mọi người. Thứ hai: Người ta mệt quá rồi”.
Users browsing this topic
Guest (3)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.