Bảo Yến Một Trời Hoa Xứ Huế
NGƯỜI GHI CHÉP
Ca sĩ Bảo Yến
NGC: Nếu chị phân tách chính giọng hát của chị, bao nhiêu phần trăm là Huế, bao nhiêu phần trăm là Sài Gòn, Hà Nội? Hay Huế… chay?
BY: Tôi chia giọng hát của mình đều cho ba miền. Lý do là như thế này, bà nội tôi người Bắc di cư vào Huế và lập nghiệp tại đó. Sau đó, ba mẹ tôi đưa tôi vào Nam, Cần Thơ, lúc đó tôi được 8 tuổi.
NGC: Như vậy, nơi nào chị “mê” nhất: Huế, Hà Nội hay Sài Gòn?
BY: Tôi đều mê cả ba nơi. Hà Nội rõ ràng rất là sâu sắc, khi diễn cảm bài hát, cách nói chuyện, phải bằng phong cách Hà Nội mới sang trọng. Còn Huế đầy một tâm hồn ướt át, lãng mạn. Miền Nam cho tôi sự thông minh để chọn cái hay nhất. Vì miền Nam rất là phóng khoáng, cái nào cũng dễ dẫn nhập vào. Cho nên, tôi rất mê cung cách của người miền Nam. Tiếng hát của tôi có âm hưởng của cả ba miền.
NGC: Câu chuyện đời sống ca hát của Bảo Yến?
BY: Hình như gia đình của tôi có duyên với văn nghệ. Ba của tôi sinh hoạt văn nghệ từ khi ở Đà Nẵng, đã đưa tôi lên sân khấu lúc 9 tuổi. Tôi đã quen với sân khấu từ lúc đó. Lớn lên, tôi nổi tiếng trong học đường, dành nhiều huy chương vàng cho trường trung học Cần Thơ. Đến năm 1980, tôi đến Sài Gòn, tôi đến đài truyền hình để xin làm thư ký thôi, nhưng đài thấy tôi hát hay và cả Nhã Phương nữa, thế là đài truyền hình mời tôi và Nhã Phương, hai chị em vào ban văn nghệ. Tự nhiên, nghề nghiệp ca hát gắn bó với tôi từ lúc đó.
NGC: Chị nghĩ thế nào về việc phong tặng chị là Nữ hoàng tình ca?
BY: Có lẽ người đau khổ nhất, tôi đoán là tôi. Tôi không dám tự phụ nhưng tôi nhận rằng người đàn bà đau khổ, chịu đựng nhiều nhất cũng là tôi. Cho nên, khi đau khổ sẽ hát rất sâu.
NGC: Bí quyết gìn giữ giọng hát của chị như thế nào?
BY: Thật sự nói về giọng hát, trời cho 50%, còn tâm là 50% phải do mình sống rất thánh thiện, không có nghĩa là phải trong con đường eo hẹp nhỏ, đó là, với tấm lòng và tâm hồn của mình. Rồi thêm vào đó, mình phải trau chuốt, không được trác táng. Mặc dù tôi sống rất nghệ sĩ, quan niệm của tôi rất phóng khoáng, nhưng cuộc sống của tôi rất chừng mực. Nghĩa là 11 giờ phải lên giường, không được thức khuya. Bạn bè có mời, mình phải thức khuya, ngày hôm sau tôi phải ngủ bù để giữ làn hơi. Tôi nghĩ rằng, trời có cho giọng đẹp, nhưng không biết giữ làn hơi, sẽ không tồn tại được lâu dài. Phải tập thể dục nhẹ. Phải thiền để xả.
NGC: Khi nào chị buồn nhất? Khi nào vui nhất? Món ăn nào chị thích nhất?
BY: Buồn nhất thì buồn nhiều lắm. Hầu như suốt ngày buồn, suốt tháng quanh năm buồn. Tôi buồn cho mình cũng có và buồn cho người nữa. Cuộc đời không có gì toại nguyện. Tôi đọc tờ báo, đọc một tin, tôi thấy những gì người ta khao khát mà người ta không đạt được, tôi đều buồn người đó buồn vậy. Tôi sống giàu tình cảm cho nên dễ buồn. Vui thì rất ít. Khi hát, khán giả vỗ tay, tôi chỉ vui trong chốc lát đó thôi. Món ăn tôi thích nhất là món Huế, thích nhất là món bánh ướt thịt nướng.
NGC: Chị có muốn bày tỏ gì thêm?
BY: Tôi có một mong muốn rằng khán giả hải ngoại và khán giả trong nước có một hòa hợp chung, là một nhà. Tôi ước muốn rằng làm sao đó bỗng dưng đất nước văn minh hơn, đời sống sung túc hơn, cởi mở hơn.ª