quote:
Gởi bởi Thục Miên
Ru Em
ngủ đi em giấc ngủ dài miên viễn
Để từ đây rũ sạch những lụy trần
anh hát ru em bằng thơ tình oan nghiệt
hạnh phúc chúng mình ở bên kia sẽ mãi trăm năm
Vào cửa tử em dường như nuối tiếc
Đôi mắt buồn vẫn ngơ ngác mở to
Giọt lệ đắng vẫn long lanh khoé mắt
Chờ anh về từ một phía lạ xa
Anh chẳng kịp hôn em một lần cuối
Để gởi em mang đi con vi khuẩn ái tình
Trách số phần đứa đầu non cuối nẻo
Nên hai đầu nỗi nhớ lắm lênh đênh
Ngủ đi em, giấc ngủ ngoan bình thản
Nợ đời này cứ giao lại cho anh
nợ đời sau anh bắt em phải trả
cho tình mình không còn lạc, quẩn quanh
Ngủ đi em , anh đọc bài thơ cũ
Kiếp phù du nắm giữ được gì đâu ?
mảnh tình nhỏ vắt vai rồi cũng tuột
anh lượm đem về để gặm nhấm thương đau
Trăm năm một thoáng ân tìnhThức giấc chưa ! Bên em tôi chờ đợi
Cơn mơ dầy có vợi những đầy vơi
Nhìn em say trong mộng mị xa vời
Nơi cõi thứ của trăm năm luyến ái
Vào cõi chết trên từng mây xanh biếc
Khói trăng tan da diết khối sầu tương
Giọt vấn vương ta khóc thét đêm trường
Khua khuấy cho dương trần em trở lại
Nghe hoang tái nụ hôn trao ngây ngất
Cuốn vào hồn se thắt những suy tư
Trách ai đây tư lự chút tâm tình
Cho nỗi nhớ đứng thinh nơi suối cạn
Thức đi em bình minh vừa dần sáng
Mây vừa sang xin trả lại hồn em
Khói mù xen kia đỏ ối bầu trời
Đời trôi mãi lạc ta vào bất tận
Ôi ! mấy xuân sang ta trong âu vọng
Lóng mắt nhìn hoài hận bâng khuâng
Nhớ mối tình ngâu vắt vai thơ thẩn
Ngẩn ngơ sầu suy gẫm thoáng đau thương
Đông Hòa
(Gửi bài họa )