Khai bút đầu xuân Bính Thân 2016:
Năm tuần trước Tết, cái điện thoại tay rớt hư, không xài được, mình bảo, không sao năm mới, sắm phone mới luôn là vừa!
Bốn tuần trước Tết, chở con đi tập văn nghệ để cho nó hát đơn ca trên sân khấu lớn của Hội Chợ Tết. Gặp một chị phụ huynh khác, chị kể bạn của chị nói với anh xã bạn chị: "Ông ráng đừng có bệnh trước hội chợ Tết nha, muốn bệnh thì đợi sau hội chợ Tết hãy bệnh." Rồi chị cười: "Tưởng nó thương chồng nó ai dè đâu là nó chỉ thương cái Hội chợ Tết thôi."
Kể lại với chị, em thấy con em nó húng hắng ho, em không dám nói giống chị bạn của chị nhưng em cũng có ý đó đó, ráng đừng có ho nghe con, để hát xong trong Hội chợ Tết cái đã! Nhưng không dám nói, chỉ dám yên lặng pha nước chanh nóng với mật ong biểu nó uống cho thông cổ để hát cho hay!
Ba tuần trước Tết, Hội Chợ Tết ở Toronto được tổ chức ở Đường Phi Trường giống như mọi năm, nhưng không thể tổ chức được cái ngày gần Tết hơn, có thể vì không book được Hall vào những tuần cận Tết, chắc người khác họ book hết rồi? Con gái hát hay quá, các cháu trong ban nhạc Marching Band chơi nhạc cũng hay quá, các chị bàn nhau phải thưởng cho tụi nó một bữa ăn phủ phê mới được. Mình nghĩ đến chuyện ăn mà ngán ngẩm, dạo này đi đâu cũng nghe quở, sao dạo này tròn ra thế?
Ăn theo cái đà này thành cái lu biết đi là cái chắc!
Hội chợ chưa kết thúc, phải vội vàng theo anh xã ra về, để chạy qua Mỹ, dự buổi tiệc Tất niên của hội Cựu Quân Nhân ở Buffalo. Vì không có nhiều thời gian để thay đổi áo đẹp khác, thành ra mặc áo dài đi Mỹ luôn, tự nhiên mình trở thành ăn mặc quan trọng quá xá, cho một buổi tiệc nhỏ, đơn giản, thôi kệ có dịp để khoe áo dài chụp hình mà.
Có một anh cựu quân nhân chọc: "Người thì xấu mà suốt ngày cứ đòi chụp hình." Nói với anh: " Người xấu mà anh chụp thành đẹp mới hay chứ, anh chụp cũng ra xấu luôn thì... nói làm gì???
Ấy, nhưng mà tuy xấu vậy nhưng cũng có người mời lên hát, một anh cựu quân nhân (CQN) của Pleiku hỏi: "chị dám lên hát 'Còn chút gì để nhớ' không?" Trời đất, chê xấu tui còn không sợ, sợ gì đến cái chuyện người ta chê mình hát dở, tui lên hát luôn để tặng cho những anh chiến sĩ và những người đẹp Pleiku chứ? (Hello anh Thiengoc Tran!
) Hát hay không bằng hay hát mà, chủ yếu là vui. Hai người cựu quân nhân cũng hát cùng với mình, một anh bảo, hai ông đã làm giảm đi giọng ca hay của ca sĩ, mình nói đâu có, chủ yếu là vui thôi mà, thể hiện rõ tình quân dân, có một câu hát cũng chia làm đôi, hi hi... Một bác cựu quân nhân khác nói các anh, các chú CQN chỉ ăn tiệc Tất Niên chứ không ăn tiệc Tân Niên vì người lính đến cuối năm biết chắc là mình còn nên mới phải ăn mừng, còn mới vô đầu năm, chưa biết số phận mình sẽ ra sao, nên đâu dám ăn mừng, nghe mà ngậm ngùi làm sao, thương cho người lính VNCH!
Hai tuần trước tết, nghỉ ngơi, không làm gì hết, chuẩn bị mọi thứ để chuẩn bị sau Tết sẽ trở lại đi làm liền. Anh có hỏi nếu em thích đi coi ca sĩ hát thì anh cho em đi dự Hội chợ Tết ở Niagara Falls, nói với anh, chắc em cũng phải nghỉ bớt, đi nhiều quá cũng có hơi mỏi chân rồi, coi ca sĩ hát cũng nhiều lắm rồi, nghỉ đi một cái chắc cũng không sao. Vả lại, mình cũng cần để dành thời gian, tiền bạc để còn đi nhiều thứ khác nữa, chỗ nào người ta cũng thấy mặt mình người ta cũng thấy... chán! Hi hi...
Một tuần trước Tết, tiếp tục qua Buffalo lần nữa để dự Hội Chợ Tết của Buffalo. Lại tiếp tục khoe áo dài, chị bạn bảo sao BN có nhiều áo dài quá vậy? Xời ơi, người ta có được đến mấy cái áo dài đẹp, không đợi mấy lúc này mặc để khoe ra thì chừng nào mới khoe?
Năm nay, trời thật ấm, mình dám mặc áo dài phong phanh ra ngoài xem đốt pháo luôn, không cần mặc thêm áo khoác. Một chị bạn lắc đầu, trời trời, coi nó kìa, trời lạnh như vậy mà nó không chịu mặc thêm áo khoác, gan thiệt! Tiếng pháo đì đùng, làm nhớ lại những mùa xuân xưa ở quê nhà, "Ôi nhớ xuân nào thuở trời yên vui, nghe pháo giao thừa rộn ràng nơi nơi, bên mái tranh nghèo ngồi quanh bếp hồng, trông bánh chưng chờ trời sáng, đỏ hây hây những đôi má đào." Tự nhiên, nhớ lại một bức hình anh cả mình ngồi kế bên nồi bánh chưng nấu bằng lửa củi ngày xưa, cảnh đó đã xưa thật là xưa, và anh mình cũng đã ra đi rất lâu! Tự nhiên muốn hát "nếu con không về chắc mẹ buồn lắm", và tự nhiên muốn về thăm nhà, Tết năm nay đúng ngày thứ hai, mình phải làm sao để về ăn Tết được?
Thứ bảy, một ngày trước giao thừa, hội chợ Tết ở Kitchener, hỏi anh, mình có đi Kitchener không, hay là mình đi về Ottawa ăn Tết? Anh bảo, chị P. có mời mình tới nhà chị ăn, anh có nhận lời rồi, chắc là mình đi Ottawa không được. Còn Kitchener anh cũng từ chối không đi rồi, nhưng anh quên là anh có hứa sẽ chở vài người bạn lên Kitchener, thành ra chắc là anh bắt buộc phải đi Kitchener rồi. Và anh phân công, thôi như vầy, em đi chị P., còn anh đi Kitchener, thế là mình giữ được lời hứa với cả hai bên. Đùa với anh, lẽ ra nên đổi lại thì tốt hơn, em đi Kitchener, vì em là người khoái chỗ ồn ào, văn nghệ, nhất là em cũng đã hứa với mấy chị là em sẽ đại náo Kitchener trong hội chợ Tết, mà bây giờ anh lại không cho em đi là sao? Nhưng nói vậy thôi, chứ bắt anh tới nhà chị P. anh càng không có chuyện gì để nói hơn, mà mình thì ai mình cũng nói được, nhất là chị P. lại quen với mình nhiều hơn với anh. Chị P. lại ít bạn bè, chị mời mà mình không tới thì cũng tội nghiệp chị, có quý mình chị mới mời, nếu mình không tới là coi như mình phụ lòng chị, chơi vậy thì chơi với ai? Sau này ai dám mời mình tới nữa? Thế là, mình để cho anh đi Kitchener, và mình tới nhà chị P. và mình bàn Chủ Nhật mình nên về Ottawa thăm cha mẹ mình, chả lẽ, bạn bè mình sợ mích lòng mà cha mẹ mình, mình lại không sợ mích lòng sao? Vả lại, cha mẹ già rồi, còn được mấy cái Tết để ăn? Đi chợ mua trái cây để đem về Ottawa, làm sao để bày ngũ quả đây ta? Sau khi lựa tới, lựa lui, lúc về, mình khoe với anh em sẽ bày ngũ quả "Quýt Thơm Bưởi Đủ Xài"! Anh ờ ờ, ý như là chuyện em bày cái gì có gì lạ đâu mà phải kể với anh? Bèn nhấn mạnh "bưởi đủ xài thôi được rồi không cần to quá", anh cười hắc hắc, ủa, cười cái gì vậy ta???
Đem ngũ quả về tới Ottawa, ông ngoại la, "bố bày trái cây rồi, mày mua về nữa làm gì?" Thích mua thì cứ mua thôi, càng dư, càng sung túc, càng tốt, chứ đâu có sao? Ông không nói ra, nhưng thấy con cháu về, ông có vẻ vui lắm. Để đón giao thừa, ông nấu xôi gấc, ông ngoại nấu xôi rất ngon, mọi người vẫn đồn ông nấu xôi gấc ngon nhất Ottawa!
Chẳng biết có thật không, vì mình rất ít ăn xôi, nhưng xôi của ông thì thấy ngon thật!
Mình nấu canh khổ qua, người Nam thường nấu canh khổ qua để cúng giao thừa vì người ta nói ăn khổ qua để cái khổ nó qua! Cũng chẳng biết... có đúng không?
) Trước khi về Ottawa mình đã mua thịt về ướp trước rồi, về tới Ottawa là mình cắt khổ qua ra, dồn thịt vào, bỏ nước vào nấu thế là có được nồi canh khổ qua. Thấy con bé cháu, 10 tuổi, ăn canh khổ qua cô B. nấu một cách ngon lành, tự nhiên thấy thật vui, ít nhất là cũng có một người ủng hộ món canh khổ qua của mình, mà con bé có chút xíu ăn được canh khổ qua một cách ngon lành, thiệt là hay! Mặc dù nó chỉ ăn nước thôi, chứ không ăn cái, nhưng như vậy là OK rồi!
Mùng một Tết, sáng nay, mình dậy sớm, nhà lạnh quá, lại lạ chỗ nên không ngủ ngon giấc được. Hay tại nôn nao đón Tết? Ăn sáng xong là đi về Toronto luôn vì ngày mai còn phải đi làm, nghỉ một ngày coi như là cũng sang lắm rồi! Trước khi về nhà, hai vợ chồng bàn nhau ghé vô chùa để thăm ông nội có hình để trong chùa, cứ tưởng mùng một Tết vào thứ hai là ít người sao? Không đâu, chùa cũng rất đông, vợ chồng con cái vô lạy Phật, thăm ông nội, rồi chùa cũng cho ăn cơm chay, thế là ăn cơm chay.
Đầu năm, ăn chay vừa thanh tịnh, vừa vui, gặp rất nhiều người quen. Rồi người ta bày chơi lô tô, cũng chơi cho vui, tết nhất mà, cái món gì mình cũng nên tham gia cho vui, để cho đời những nụ cười, để mỗi ngày trong năm mình sẽ luôn có niềm vui. Hy vọng là thế!
Bình Nguyên.
Mồng Một Tết Bính Thân.