quote:
Gởi bởi Vũ Thị Thiên Thư
Anh Chiêu Dương
TT có thời gian sẽ type một ít thi từ của Lâm tiên sinh tặng anh. Hiện trong tay có Từ Khúc nầy , anh thưởng lãm
Trường tương tư
Ngô sơn thanh
Việt sơn thanh
Lưỡng ngạn thanh sơn tương tống nghinh
Quân lệ doanh
Thiếp lệ doanh
La đới đồng tâm kết vị thanh
Giang đầu triều dĩ binh
Lâm Bô
Nỗi nhớ khôn nguôi
Núi ngô xanh , núi Việt xanh
Hai bên sông lạnh nghiêng mình đón đưa
Cách ngăn biết tỏ sao vừa
Chàng rưng rưng mắt , thiếp mưa lệ đầy
Chữ đồng chưa vẹn chia tay
Nước trong sông cạn rồi đầy bao phen
Vũ Thị Thiên Thư
[ Phỏng ]
Cám ơn chị Thiên Thư thật nhiều về bài thơ của Lâm Bô , bài thơ thật buồn …
thật là
“ bóng nguyệt trong mây “ ! cd gởi lên bài từ phú của Liểu Phú gởi cho Vương Ấu Ngọc , một chuyện tình …một đoạn kết không may …đời Ðường .
Nhân gian tối khổ thị phân ly
Quân ái ngã , ngã ái quân , thanh thảo ngạn đầu nhân độc lập
Họa thuyền đông khứ lổ thanh trì
Sở thiên đê , hồi vọng xứ lưỡng y y
Hậu hội dã tri cầu hữu nguyện , vị tri hà nhật thị giai kỳ , tâm hạ sự , loạn như ti , bảo thiên lương dạ hoàn hư quá , cô phụ ngã , lưỡng tâm tri nguyện quân gia , ai trường tại , nhất song phi
Nghĩa là : Ðiều khổ nhất nhân gian là cảnh phân ly
Tôi yêu em , em yêu tôi , ngọn cỏ xanh mướt đầu sông , một mình đứng ngóng trông con thuyền lặng lẽ xuôi về bên đông , tiếng bơi chèo chầm chậm .
Trời nưóc Sở u buồn , người đứng vọng phía xa lòng cô tịch
Ngày gặp nhau chúng ta sẽ hiểu , nhưng bao giờ chúng ta mới được hội ngộ , tâm sự rối bòng bong ,hôm nay đêm mai trôi mãi . Dù em có phụ tôi thì tâm hồn tôi vẫn nguyện được cùng em như chim liền cánh …
Lược truyện : Nàng là một kỷ nử lừng danh vùng Tương Giang , văn mặc tinh thông , thi từ diễm lệ , cầm kỳ sắc nét , là một hoa khôi khét tiếng của thanh lâu , nhưng rất thanh bạch và kiêu kỳ … Chỉ xuớng họa thi tứ cầm chương …chứ không hề làm đệ tử của Bạch Mi !
Mặc khách văn nhân khắp nơi đều biết tiếng !
Chàng là kẻ phiêu lảng hào hoa theo thương hồ lạc lối Hoàng Dương ( Tương Giang )
2 người gặp nhau …là đả yêu nhau thấm thiết …như kiếp trước đã hẹn thề !
( như Vủ Hoàng Chương với nàng Mây ( Vân Muôi ) hay Bạch Cư Dị với Tương Linh ( Tiềm Biệt Ly ) v.v…
Không may , Liễu Phú phải về quê thăm cha bệnh nặng …và bị nhốt trong tù vì một tiền án xa xưa !
Nàng ở lại , tự rời bỏ thanh lâu , mặc nhiên thừa nhận với mọi người là vợ của Liễu Phú …Hàng ngày canh cửi đợi tin , nửa năm rồi một năm trôi qua không một lời tin tức …
Ấu Ngọc …cắt một lọn tóc bỏ vào phong thư và nhờ người đi tìm Liễu Phú !
Lời ra tiếng vào , ai cũng nói nàng ngu xuẩn bị Liễu Phú gạt gẫm và khuyên nàng hồi tâm trở về …với mọi người . Mặc cho lời ong bướm trêu ghẹo , Ấu Ngọc vẩn chờ và vẫn chờ vì tin rằng Liễu Phú không phải là người bội bạc vô tâm …
Hết tiền sinh nhai , nàng phải cầm đàn giữa chợ kiếm ăn độ nhật …và cứ thế mà chờ !
Một ngày kia , được tin của Liễu Phú với bài từ phú viết trong ngục …
Ấu Ngọc vô cùng sung sướng vì biết chàng còn nghỉ đến mình , hôm ấy giữa buổi họp chợ , tiếng đàn của nàng mà mọi người nghe qua là ứa lệ thương tâm …
Nửa tháng sau , Ấu Ngọc chết vì kiệt sức …,mọi người vì cảm động đã xây cho nàng một ngôi một tuyệt đẹp ở thàng Hoàng Dương với tấm bia đề : “ Liễu thị phu nhân chi mộ “