Originally Posted by: Phượng Các không có muỗi mòng, ruồi lằn của sự ẩm thấp ...
http://thuvienhoasen.org...6a23359/chuong-15-ra-di
Tôi đến chùa Sơn Cốc trước và ở lại nơi này 3 đêm. Chùa rất xưa với những lầu tháp và điện thờ cổ kính.
Mặt sau chùa có một dòng suối tuyệt đẹp, và đây cũng từng là nơi dừng chân của bao thi nhân mặc khách Trung Hoa nổi tiếng thuở nào. Trên các tảng đá chập chùng giữa và dọc theo bờ suối, tôi thấy các thi kệ của Tô Đông Pha và của Lý Bạch.
Ngài trụ trì, một vị thầy với cá tính đặc biệt luôn hồn nhiên và vui vẻ, đã tận tình dẫn tôi đi đây đi đó quanh vùng để viếng thăm các di tích mà chư tổ để lại. Đây nơi tổ đứng yên mà thị tịch, kia nơi có một lỗ nhỏ trên tảng đá mà người ta truyền tụng rằng khi tổ gõ lên đó, có rất nhiều thóc xuất hiện cho ngài dùng và về sau do vì lòng tham nên người ta đã khoét nó ra lớn để được nhiều thóc hơn, nhưng rồi từ đó chiếc lỗ nhỏ kỳ lạ ấy đã không còn linh thiêng nữa, ở đàng xa kia cũng có một hang đá nhỏ nơi tổ đã từng ẩn thân tu thiền trong nhiều năm trường. Chùa Sơn Cốc này là chùa tôi thích nhất, nhưng vẫn chưa đi đến quyết định ở lại vì tình hình chính trị hiện giờ cũng chưa cho phép và cũng vì tôi sợ muỗi nữa, một ngôi chùa muỗi thì đúng hơn. Có lẽ cảm giác thích thú của tôi bị giảm đi nhiều lắm, khi hàng ngày trong chùa tôi hay chú ý đến những đàn muỗi to tướng bay vo ve tìm khách để chích, có lẽ vì máu tôi thuộc loại máu lạ nào đó nên nó cứ nhắm tôi mà thăm viếng bất kể thời gian địa điểm, ngay cả trong lúc tắm cũng vậy, khi nước vừa ngưng xối lên thân là chúng bay vào hùa nhau mà cắn tôi. Ba ngày sau khi rời khỏi chùa, tôi vẫn còn nhớ mãi đàn muỗi trong ngôi chùa này.