Sáng nay đọc được một đoạn trong Một Góc Trời Tây Bắc của chị Linh Vang, nên có hứng vô đây tào lao tiếp:
Đem xe đi thay nhớt, và xem lại cái thắng, họ bảo thắng phải thay và phải để lại một ngày họ mới hoàn tất được, còn bi giờ họ chở cho về. Anh bảo, họ chở về mình phải cho tiền tip đó em. Nói với anh, em đã được người ta chở về như vậy hoặc chở đến chỗ làm nhiều lần lắm rồi, em đâu có cho tip bao giờ đâu? Anh bảo, mình phải cho chứ. Mèn, không phải tui trùm sò đâu nghen, mà tại tui thấy giống như mình coi thường người ta quá. Cái đó cộng chung trong cái dịch vụ của họ mà?
Nhưng mà thôi, đi với anh, anh biểu cho là cho, ax nhà tui "rộng rãi" như dzậy quen rồi, tui không muốn làm trái ý ảnh.
Đó đến lúc biểu anh đưa cho anh thợ chở chúng tôi về nhà giùm tiền tip đi thì anh dừa cho tôi, biểu thôi em đưa đi, xí thấy hôn, cái chuyện đưa tiền cho người ta dễ mà lại khó, chứ không phải chơi đâu. Tôi đưa cho anh thợ, anh ta từ chối, tôi bảo, tôi biết, nhưng tôi chỉ cốt ý mời anh ly cà phê thôi, anh cầm lấy đi cho tôi vui, thế là ảnh cầm.
Ngày hôm sau, ax phải đi làm, anh bảo, thôi em đi bộ ra lấy xe đi. Ý, từ nhà đến chỗ sửa xe xỉu xỉu cũng gần 2 hay 3 cây số đó bố, chắc là để tui lấy xe bus đi cho đỡ mệt! Anh bảo, thôi, em đi bộ đi, coi như một hình thức exercise, tập thể dục đi cho... ốm! Ủa, bộ tui mập lắm sao ta??? Ông nội này, đúng là ở chùa, gọi Phật bằng... anh mà!
Đụng chạm đến hình dáng của người phụ nữ là điều tối kỵ! Hình dáng của họ là phải tự họ kiểm soát, chứ người ngoài nói vào không được, có nhiều người còn có thể giận nữa! Kẻ thù của chứng "tròn trịa" trước tiên thường là thức ăn, mèn, ăn cái gì cũng thấy ngon, thí dụ như món ra-gu... racoon của tui chẳng hạn, mà biểu đừng ăn thì thật tiếc quá!
Thứ nhì là tại thiếu vận động, thành ra, biết vậy, nên hễ chạy được lúc nào là tui... chạy!
Thứ ba, cũng không kém phần quan trọng là stress, nhiều người vì bị xì-trét nhiều quá, bèn... ăn để khỏi suy nghĩ, thế là, lại trở về cái điều trước tiên làm cho mình... mập!
Và nhiều yếu tố khác nữa làm cho mình mập! Nhưng mà, biết vậy, làm vậy thì để tự tui làm, đừng có ai nói "dzô", nói ra nghen, nói dô hay ra là tui giận luôn đó ngheng!
Cho nên, thấy cũng có lý, tôi bèn đi bộ. Ảnh cũng sợ tôi buồn và ngại nên có nói tôi rủ con gái đi bộ theo cho vui. Con gái thì phải đi tới nhà bạn nó để giúp đỡ gì đó ở hướng ngược lại (Streetsville, còn Canadian Tire thì ở Britannia, nhà tôi ở giữa), tôi đã không chở nó đi được thì thôi, ai mà đành lòng rủ nó đi bộ hướng ngược lại? Thành ra cuối cùng tôi biểu nó đi bộ tới nhà bạn nó đi, còn tôi thì đi bộ để tập exercise hướng ngược lại! Hổng có nhiêu, trời nắng chang chang, tui đi cho 45 phút mới ra được tới chỗ lấy xe, cho dù không lâu, thì nội trời nắng thôi cũng... chảy bớt được chút... mỡ!
Hy vọng rằng nó đẹp hơn cho chính bản thân mình, mà còn làm vừa lòng được ax mình nữa. Ủa mà không làm vừa lòng ảnh, thì phải làm vừa lòng ai đây ta??? Ừa há, mình quên, mình là "người mẩu" mà, tức là người của... quần chúng, người của... thiên hạ mờ, mình phải giữ dáng của mình chứ. Mà cho dù không phải của ai đi chăng nữa, nhìn cái dáng mình thon thon một chút cũng đã hơn nhìn cái dáng tròn tròn chứ hả? Hí hí...
BN.