Rank: Advanced Member
Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 18,432 Points: 19,233 Location: Golden State, USA Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
|
Bay Tôi không có ý định làm hiền nội. Elizabeth Taylor [… ] Lập thu. Khí trời khô mát, thoang thoảng mùi xăng và thuốc lá. Bên xuất bản gọi điện hối: - Viết tới đâu rồi? - Triển vọng lắm. Có lẽ em cần một dịch vụ, chị ạ. - Dịch vụ gì đây? - Một dịch vụ có thể giúp em thực hiện mơ ước và tránh tình trạng tác phẩm bị phăng teo như lần trước. - Nói rõ hơn xem nào. - Mơ ước của em cũng chính là mơ ước của những phụ nữ thông minh và tham vọng thời nay. Cuốn tiểu thuyết mới này, em viết là viết cho họ. Phải tổ chức một vòng quảng bá toàn quốc. Em sẽ xuất hiện trong trang phục đen hở hang, đeo mặt nạ cổ quái. Sách thì xé vụn ra, rải khắp mặt đất và nhân quần sẽ dẫm đạp lên đó trong mộtvũ điệu cuồng nhiệt. - Trời đất! Khùng gì khùng dữ vậy cô em! - Khả thi mà chị… tôi đáp để phản đối tiếng cười chị ta. Thế giới văn chương thật ra chẳng có gì đẹp đẽ cả. Nó cũng giống như thế giới võ lâm của Kim Dung. Tốt, xấu đủ cả. Bọn người chọn con đường cầm cân nẩy mực, khoác cái vẻ bề trên, lạilà những kẻ tố người không nương tay. - …Chỉ cần có tiền và có tài. - Thôi được. Sắp tới có một buổi sinh hoạt văn học. Trong số người đến dự, có một cô bé lớn hơn em một chút, cô nàng lấy một nhà phê bình nổi tiếng và tận dụng triệt để từng sợi tóc vãi trên sàn nhà của lão phu quân để lấy hứng sáng tác. Không phải thứ vừa. Em nên đến dự. Biết đâu có lợi. Nói rồi, chị ta cho tôi tên nhà hàng và bảo chị sẽ rán đến. Tôi rủ Thiên Thiên cùng đi nhưng chàng giả điếc. Phải nói là Thiên kinh đám văn sĩ. Loay hoay vắt óc chọn trang phục. Trong tủ áo của tôi có hai loại quần áo. Loại thứ nhất trai gái gì bận cũng được, thùng thình, màu nhã, mặc vào trông như vừa bước ra từ một bức tranh thời trung cổ. Loại thứ hai bó sát người, hơi điệu đàng, kiểu các vai James Bond girls thường diện. Bốc thăm, chọn 007. Quét một lớp son tím, đi màu mắt cùng tông. Thêm cái xắc da báo, thế là hoàn hảo, tôi biến thành cô híp pi của thập niên 60 - thứ thời trang đang rộ lên ầm ĩ trong một vài giới tại Thượng Hải lúc này. Thằng cha tài xế tắc xi chở tôi đi lòng vòng lèo vèo. Chả mới vô nghề có mấy hôm nên hễ sai một ly, đi luôn một dặm. Quanh quẩn một hồi lại trở về chỗ cũ. Bản thân tôi đường hướng cũng chẳng hơn ai, thế là chỉ biết ngoác mồm hét inh ỏi. Rút cuộc cả hai cùng phát cáu. Nhìn cái công tơ cứ nhảy số liên tục, tôi dọa: «Tôi sẽ kiện chú.» Im re. Tôi lớn tiếng hơn: - Chú đang làm tổn hại quyền lợi khách hàng. - Ðược rồi, chị Hai, bất quá tôi không tính tiền chị. - Ê, dừng lại đây đi! Chúng tôi vừa chạy ngang một dãy đèn đuốc và cửa kiếng trông rất quen, đàng sau các ô cửa ấy thấp thoáng những mái đầu vàng óng. - Ừ, chỗ này. Cho tôi xuống đây. Thấy cái ngữ này khó lòng mò ra nơi mình cần đến, tôi đổi ý, hủy bỏ cuộc họp với đám nhà văn. Thôi thì đi vui vẻ đằng bar của Kenny một tị, quán AD ( Âm Dương ). Quán AD có hai tầng. Xuôi hết cầu thang là xuống tới vũ trường ở tầng hầm. Không khí sôi nổi. Một hoà quyện tuyệt vời của hơi men, nước dãi, nước hoa, đô la và xác thịt. Cứ ngỡ như đang ở Broadway. Tôi nhận ra Christophe Lee, anh chàng DJ người Hồng Kông mà tôi rất mến mộ. Ðang bận tay xào đĩa, trông thấy tôi, hắn nhăn nhăn cái mặt diễu. Ðến đây là để nghe house, trip-hop, techno-danse cho máu sôi da bỏng, cho thịt xẻ xương phanh. Ðã đời cơm nguội! Giây phút ngụp ngập lẩn sâu giữa chảo người cuồng nhiệt, đại não tiểu não gì cũng đều nhứ nhừ rúng động, chính là giây phút tuyệt kỳ thú ở đời. Trong cái động này, nhan nhản những anh tây mắt xanh mũi lõ và các em xẩm phô bày nào rốn nào tóc – mái tóc huyền phương đông, cốt để chài khách. Tất cả các em - yuppies[3] quốc tếhay thiếu nữ con nhà lành, có bằng cấp lận lưng hẳn hòi - đều có vẻ thập thành. Có cô thậm chí từng du học nước ngoài, tự lái xe hơi riêng và giữ vai trò quản lý trong các hãng sở. Các cô là tinh hoa của nữ giới Thượng Hải bao gồm tám triệu công dân. Trên sàn nhảy, cô nào cũng có vẻ đáng đáng ngờ như cô nấy. Bên trong những cái đầu đó, chứa gì? Trong số, hẳn không thiếu gái làng chơi chuyên nghiệp quốc tế. Có thể nhận diện các em này qua mái tóc siêu dài (bọn ngoại quỷ một khi đã nếm qua mùi Nhất Dạ Ðế Vương thường kháo nhau về những mái tóc này). Loại gái này thường thạo vài ba câu tiếng Anh như one hundred for hand job, two hundreds for blow job, three hundreds for quickie, five hundreds for one night (xào khô một trăm, xào ướt hai trăm, ăn xổi ba trăm, bao đêm năm trăm). Hễ nhắm được đối tượng rồi, các em ưỡn lưỡi liếm môi, cực kỳ khiêu gợi (cứ như đang xem một cuốn phim ăn khách mang tên Những Bờ Môi Trung Hoa, kể về các cuộc phiêu lưu tình ái của đám khách phương Tây trong hằng hà sa số những quán bar tại Thượng Hải. Mới đầu vô là cận cảnh lưỡi trườn trên môi, môi bảy món: mọng, thanh, thâm, bạc, đỏ, tím, bôi trét thứ sản phẩm rẻ tiền hay tô điểm bằng Lancôme, CD… Ðể cho đàn lũ các chị em Thượng Hải mỹ miều ta thủ vai, bảo đảm ăn đứt Chinese Box của Hollywood với Củng Lợi và Jeremy Irons, lọt vào 15 phim top). […] Không còn biết mình đang ở đâu nữa. Mùi bồ đà (hay xì gà) nồng nặc tràn ngập khắp nơi đã tìm được chỗ bám trên vùng tóc tôi, bên phải, phía dưới. Chưa chi, bằng lối nhảy của mình, tôi đã lôi kéo được sự chú ý của ít nhất một anh trai. Uốn uốn éo éo, như ái phi ở chốn cấm cung hay Méduse - con nữ quái đầu xù tóc rắn. Bọn đàn ông đâu đó trong đời cũng có lúc mơ được làm tình với quỷ cái, xong, để mặc cho nó hủy hoại mình đi. Chẳng có đấy sao, giống bò cạp cái mang nọc độc, sau trận mây mưa, không nương tay tàn sát bạn tình? Rốn tôi xỏ khoen bạc lấp lánh, trong ánh sáng dịu êm, trông như một bông hoa độc hại mọc trên thân xác. Bàn tay ai đó vừa đặt lên người tôi, khoảng eo trần. Ai, đối với tôi, giờ khắc này không quan trọng. Vui vẻ tươi cười, tôi quay lại. Mark! Là Mark, măng mởn mời mọc. Mark, bằng xương bằng thịt! Hắn chồm tới, dí mặt vào mặt. Hơi thở hôi hổi phà theo nhịp nhạc. Kiểu này chắc đã vào mấy ly James-Bon rồi. Không nghe rõ hắn nói gì nhưng tôi hiểu hắn thèm mình, tại đây, ngay lập tức. Tôi nhìn hắn, hơi bối rối. - Ở đây? Như … vầy? Chúng tôi vào buồng vệ sinh nữ ở lầu một. Dơ hày. Tiếng nhạc giờ chỉ còn văng vẳng. Cơ thể tôi từ từ hạ nhiệt. Mắt mở không ra, vẫn cố chặn được bàn tay Mark lại. Cất giọng đáy mồ của một kẻ mộng du, tôi hỏi hắn: - Làm gì vậy? - Làm tình. Không có câu trả lời nào hay hơn. Mặt hắn không lộ chút tà ý. Ngược lại, đôi mắt xanh đầy vẻ chân thành đang phát ra những làn sóng êm ái như điệu nhạc Thiên Nga của Saint-Saens. Chỉ có Trời mới hiểu, cách gì, trong cái cầu tiêu công cộng hôi rình, hai con người này lại có thể chết thèm nhau đến thế. - Bẩn thỉu quá! Cứ như đầu đường xó chợ… như bọn tử tù chính hiệu không bằng… tôi làu bàu. - Ít ra, bọn công an không mò vào tận đây. Tin anh đi, chỗ này là nhất. Hệt một tên vô lại đang mót tháo, hắn ép tôi vào tường, giở váy. Cởi xoẹt cái quần lót CK của tôi ra, vò viên, nhét vào túi quần sau của hắn, nhấc bổng tôi lên, đếch thèm nói tiếng nào, xuống cối, chuẩn xác đẹp mắt. Tôi chẳng thấy gì hơn ngoài cảm giác đang ngồi phải lửa, chết bỏng, nguy hiểm. - Ðồ chó! Tôi văng tục không kềm giữ, thả tao xuống ngay! Không ra làm sao cả! Thấy mình giống con khỉ cái đang bị trưng mẫu trên tường. Mark nhìn tôi xâu xỏ, hừng hực nhưng miệng vẫn ngậm tăm. Chúng tôi đổi tư thế. Hắn ngồi xuống bàn cầu, tôi cưỡi lên trên. Tha hồ xoay chuyển, cốt sao lái được vào nhạy địa. Có người gõ cửa. Bên trong, đôi trai gian gái dâm vẫn chưa xong chuyện. Khoái cảm tột đỉnh tiêu phèo, trong tôi chỉ còn lo sợ và khó chịu. Nhưng rồi một đợt kích mới lại đến, đẩy chúng tôi lên tít cao, dữ dội hơn khi nãy mặc cái mùi buồn nôn và tư thế bất tiện. Ðột ngột, hắn đẩy tôi ra, giựt cầu. Một đống phân trôi theo dòng nước xoáy. Tôi khóc òa. Tất cả vượt quá sức chịu đựng, tôi đâm hoang mang. Mình chẳng bén gót bọn con gái lành nghề dưới kia. Chúng nó ít ra còn có lương tâm nghề nghiệp chính cống và cứ việc phây phây hành nghề. Còn mình, khi không rơi vào một tình cảnh hết sức chật vật, buộc mình phải tự dữ dội đấu đá với chính mình. Kinh khủng hơn nữa, trong suốt quá trình, tôi vẫn liên tục động não rặn chữ nặn câu. Không dám đối diện với bóng hình mình trong tấm gương WC mờ xỉn nữa. Có cái gì đó lại vừa tuột chảy khỏi tôi. Lỗ đen. Mark dang tay. - Tha lỗi cho anh! Sorry, sorry… rối ra rối rít, hắn vừa xin lỗi vừa ôm ghì lấy tôi như đang ôm một hài nhi chết yểu. Kết quả, tôi càng khó chịu hơn. Rứt mình ra khỏi Mark, tôi lấy lại cái quần lót trong túi quần hắn, xỏ vào, xong kéo váy lại cho thẳng thớm. - Anh không hiếp tôi. Chẳng ai hiếp tôi được. Cho nên câm đi. Ðừng có «Sorry Sorry» như thế, tục lắm. Tôi khóc vì thấy mình gớm ghiếc quá. Tôi cần khóc, hiểu không? - Nhưng em đâu có xấu, Mark nói, nghiêm chỉnh đúng vẻ Ðức. Tôi phá ra cười. - ý em muốn nói là tới ngày tận số, chắc em sẽ chết chẳng yên lành. Bởi em chỉ là một con bé hư thân mất nết, mà lại thích mình như vậy mới chết chứ. Ngặt, trời cao kia không ưa thứ đàn bà con gái như thế. Lảm nhảm một hơi, tôi lại khóc. - Không đâu, không đâu, em yêu, em không biết được anh trân trọng em đến mức nào. Thật mà Coco, càng ngày anh càng quý em. Ánh mắt Mark da diết. Dưới ánh sáng của nhà cầu, sự dịu dàng vô bờ bến ấy hoá thành nỗi buồn vô tận. Chúng tôi xiết lấy nhau và, lại lên cơn. Có người gõ cửa. Rõ cáu. Tôi sợ xanh mặt. Mark ra dấu bảo im rồi hôn tôi, tỉnh bơ. Tiếng chân bỏ đi xa dần. Tôi đẩy hắn ra. - Ðừng gặp nhau nữa. - Hữu duyên tương ngộ. Em thừa biết, Thượng Hải chẳng lớn gì. Chúng tôi gấp rút ra khỏi nhà cầu. - Em muốn về, tôi hướng thẳng ra cửa. Hắn đòi đi theo nhưng bị từ chối thẳng thừng. - Thôi được, Mark vẫy tắc xi. Hắn rút ví lấy ra một tờ, đưa cho người tài xế. Mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, tôi chui tọt vào xe. […] Thiên Thiên không ngủ. Ngồi lún trên trường kỷvới con mèo Pelote, thếp giấy trên tay, anh đang viết một lá thư dài cho bà mẹ bên Tây Ban Nha. Tôi ngồi xuống bên anh, Pelote chuồn lẹ. Ðột nhiên, Thiên ngẩng đầu, quét mắt qua tôi. Thắt tim. Anh đã đánh hơi ra mùi thằng tây? Mồ hôi Mark hơi bốc, thoang thoảng thôi nhưng đủ đượm để cho tôi chết mê chết mệt. Không chịu nổi cái nhìn hóa đá của Thiên Thiên, tôi đứng dậy, bồn chồn, trực chỉ nhà tắm. Anh tiếp tục viết thư. Nước nóng xả tràn. Hơi nước táp dần từng mảng gương. Tôi không nhìn thấy ảnh hình tôi nữa. Lấy hơi, hụp sâu vào dòng ấm cuộn khói, thư giãn. Mỗi khi thấy bất an, tôi luôn tìm vào trốn trong bồn nước ấm. Lũ tóc xòa ra như bông súng đen trôi trên mặt nước, những giây phút tuyệt diệu nhất về đầy trong ký ức. […] Duỗi chân. Nhớ về tuổi thơ tựa như đang quan sát từ xa một đời kiếp khác. Ngoài nỗi dịu êm lan toả, tất cả dường như không thực. Cửa mở. Thiên Thiên bước vào, mắt đỏ ngầu. Anh bước tới ngồi xổm cạnh bồn tắm. - Xong thư rồi hở? Tôi nhỏ nhẻ, còn anh chỉ lặng thinh tìm đọc mắt tôi. - Ừ. Anh khuyên mẹ nên rút lại ý định mở nhà hàng ở Thượng Hải. Nội thì bảo mẹ về đúng lúc lắm, nội đang chờ tính sổ với mẹ… Anh không thích gặp lại mẹ ở đây, chỉ muốn một thân một mình tự xoay sở cho tới chết… Giọng Thiên não nuột, dứt lời, anh khóc. - Coco, dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa, đừng bao giờ hươu vượnvới anh. Thiên nhìn thẳng vào mắt tôi. Lưỡi lam vô hình lạng rách lớp hồng bì bao quanh trái tim. Câm lặng, dày đặc và đáng sợ, lan tràn như máu chảy. Phải đối diện với một tình yêu vô vọng, người ta chỉ còn cách chúi nhủi xuống tận đáy ước mơ, ẩn núp sau bức tường dối gian kiên cố. - Em yêu anh, nói rồi, tôi ôm Thiên. Nhắm mắt, lệ rơi vào bồn tắm. Nước mỗi lúc một nóng, mỗi lúc một đục, y hệt chảo máu đang hứng lấy tất cả những nức nở cùng hãi sợ của hai đứa. Ðêm đó, tôi thề không bao giờ hé môi với Thiên Thiên về Mark và những người khác. Tuyệt đối không tiết lộ gì hết. Tôi không muốn Thiên chết vì những hẹn hò trăng hoa kia, không muốn anh chết bởi tại tôi. VỆ TUỆ Mạch Nha chuyển ngữ
Chú thích của dịch giả: [1] Thời Vàng Son: Belle Epoque – những năm Châu Âu thịnh vượng đầu thế kỷ 20. [2] «L’Insoutenable Légèreté de l’être» cuả nhà văn gốc Tiệp Milan Kundera - Tưạ «Ðời nhẹ khôn kham», dùng lại cuả dịch giả Trịnh Y Thư. [3] Yuppies: Young Urban Professionals – Thanh niên sống ở thành phố lớn, hiện đại, có bằng cấp cao, kiếm bộn, tiêu hoang.
|