quote:
Gởi bởi Phượng Các
Chắc mình phải tu luyện làm sao để đừng bị lời khen tiếng chê làm động tâm. Có nhiều người chỉ âm thầm thưởng thức công trình của mình thôi, chớ expect người ta cứ vỗ tay hoan hô mình hòai thì làm tình làm tội người ta quá. Các vị có nghĩ vậy không?
Khi một người nào đăng lên trên diễn đàn một tấm ảnh hay một bài thơ, họ có ý muốn chia xẻ cùng người khác. Còn người nào đó chỉ muốn âm thầm thưởng thức công trình của mình, thì tội gì phải đăng vào diễn đàn! Khi tôi đăng bất cứ tài liệu gì vào net, thật tình mà nói, tôi muốn chia xẻ cùng những người khác về kinh nghiệm của tôi. Từ du ký, đến những tranh ảnh, đến những tâm tình về nan đề, kỷ niệm vui, buồn trong đời sống. Thử nghĩ, mình đem một cái gì đó ra triển lãm, mà ai đi ngang cũng không thèm nhìn, thì mình có buồn hay không. Người trưởng thành, không phải chỉ tìm lời khen ngợi, nhưng tìm lời phê bình chính thực nữa - dù lời phê bình đó là lời chê. Tỏi cũng lâu lâu post hình vào một diễn đàn khác nữa. Mà mỗi khi post hình, thì chỉ có 1,2 người khen, còn những người khác đến phê bình, nào là hình sáng chỗ này, tối chỗ kia, v.v... Từ những lời phê bình đó, mình tự tu chỉnh lại hình của mình.
Phê bình tác phẩm của người khác cũng đòi hỏi một chút trí thức. Không phải gặp tác phẩm nào mình cũng vỗ tay hết. Mà muốn phê bình cái khuyết điểm nào cũng đòi hỏi một chút hiểu biết. Làm sao để người có tác phẩm được phê bình, dầu là phê bình dỡ, cũng cảm thấy là mình không bị chê, mà được người đọc hay nhìn góp ý để giúp mình. Tỏi tui học được một cách phê bình về thực phẩm. Nếu có người mời đến nhà ăn một bữa cơm, hay cho ăn một món gì đó, ăn xong họ hỏi có ngon không. Nếu là món ăn rất dở, mà mình không muốn nói "dở" sợ họ buồn, mình nói, "Món nầy ăn hơi lạ miệng!" Thay gì, "anh/chị nấu món này quá dở!" Ai muốn chê tui thì cứ chê nha.... Miễn là má tui khen tui là đủ rùi!