Chia tay các em, đã hơn 10 giờ. Tôi có điện thọai báo phải vào Sở gấp. Vẫn thế, nghĩ thì nghĩ, nhưng có việc phải vào, dù là vào để nhận lại cái bảng dự toán mang về làm lại. Chồng chị Vân cũng làm ở đây cùng tôi. Chúng tôi ngồi uống cafe và chúng tôi quyết định vào Metro ở bên kia chân cầu Sài Gòn mua hàng, cho nó rẻ, chị Vân bảo thế...
Vốn là người không thích luật lệ rởm, tôi chúa ghét ba cái lọai Siêu thị kiểu này, khi vào buộc phải trình thẻ hội viên, mỗi thẻ chỉ dẫn được hai người cùng vào, khi mang hàng ra phải để cho nhân viên kiểm tra từng món, coi người mua và nhân viên bán hàng có thông đồng với nhau hay không, còn thêm cái khoản đóng thuế VAT 5, 10 %. Tiền thuế dùng đúng mục đích thì cũng nên đóng, đằng này....
Chúng tôi mua đủ các lọai cần thiết, xà bông giặt đồ, nhang trừ muỗi, bánh kẹo, khăn mặt...Không quên mấy chai gội đầu Rejoice có hương chanh. Lúc gần ra về, tôi nhờ chị Vân chụp cho một tấm hình. Ngay lập tức có nhân viên đến thông báo nơi đây không được chụp hình, các anh chị cảm phiền mang máy ra niêm phong rồi vào mua tiếp. Chúng tôi bảo mình đang chuẩn bị về, mua đủ rồi và được cho đi sau khi cho cô nhân viên này xem tấm hình vừa chụp. Cô xem xong và cho chúng tôi đi....
Khệ nệ mang vác về nhà, nghĩ trưa xong chúng tôi lại tiếp tục ra chợ Thị Nghè mua áo quần và sữa Dielac cho cháu bé 6 tháng. Mua ở chọ có cái thú là được trò chuyện cùng người bán hàng, trả giá, đôi khi cãi cọ chút chút cho vui. Như lúc mua 10 bộ đồ thun cho 10 thằng bé từ 12 đến 16 tuổi, tôi chỉ vào một bộ đồ trung bình và hỏi giá. Bà bán hàng hỏi cháu ở nhà bao nhiêu tuổi ( họ tưởng chúng tôi là hai vợ chồng đi mua quần áo cho con), tôi bảo 14. Bà nói giá xong, tôi tiếp tục hỏi bộ lớn hơn và đòi xem. Bà bảo, size này cháu nó mặc vừa rồi chú ơi, tự nhiên tôi nỗi cơn bực mình, vặc lại, thì bà cứ đưa cho tui coi đi, tui có đến 5 bà vợ và 10 đứa con, chưa kể con rơi con rớt nhiều lắm, đâu phải một đứa đâu mà lấy size đó....Mọi người chung quanh bỗng sững lại, rồi phá ra cười khi nghe chị Vân bào là mua cho mấy em mồ côi... Tôi cũng cười, coi như huề cả làng...Và thêm nữa, có chút giảm giá. Thôi cũng được.
Vui nhất là lúc lựa mua 10 cái kẹp tóc , bà bán hàng khi biết chuyện rối rít kêu con gái ra lựa phụ màu nào, kiểu nào hợp với tuổi nào. Nhớ lại chuyến đi thăm bé Tuyết ở Đà Nẳng và lần chị Vi Hoàng đòi mua kẹp tóc cho nó. Phải chi có chị ở đây, chắc chị biết phải mua lọai nào....
Mang về nhà, tôi để hết ở góc nhà, gói sẳn một bao thư đựng 2 triệu lì xì cho anh Bình để anh có cái mà chi dụng, rồi lo lui cui xếp tiền lì xì cho vào mấy cái bao đo đỏ xinh xinh. Hai lọai, lọai nhỏ 20 cái đựng 10 ngàn, lọai lớn hơn, 10 cái đựng 20 ngàn. Ngày mai, giao cho cô Hoa phát cho sắp nhỏ.
Quà đây...
Bao lì xì đây...
Xong việc, chạy ra dịch vụ Net bỏ hình lên photobucket và báo cáo. Gặp cái mạng chậm như rùa bò, DSL gì mà như hạch, làm tới làm lui cứ sai hòai, may mà hổng mất bài.
Ngày mai, ngòai tôi ra, còn có anh Kinh Kha, cô HoaVoThuong, chị Vân, cô Thảo ( em anh 9 Út, người đã mang thêm 40 cái bàn chải đánh răng và gởi một số tiền nhỏ mua kem đánh răng) và một cô em trong nhóm. Nhiêu đó đủ rồi, thay nhau chở mấy cái bao quà này đến cho các em. Và sẽ vui chơi với các em đến trưa mới về.
Hết một ngày....Có ích...
Cám ơn các AC.
AB