Tôi đang sắp sửa nói về một đề tài xưa như trái đất. Cứ tưởng là dễ lắm nên khi vừa đặt xong cái tựa là tôi hí hững ra mặt. Cũng định viết để trêu ghẹo mấy người bạn, ai dè cầm bút lên, lúc lắc cái đầu chờ chữ mà lắc hoài mỏi cổ cũng không thể viết được. Chuyện tưởng đơn giản vậy mà không giống như đang giỡn chút nào cả. Bụng làm dạ chịu, tôi phải nhăn mặt, nhíu mày cho con mắt đổ ghèn để tìm cảm giác mà hai con mắt tôi cứ mở to ráo hoãnh. Chịu!
Từ những ngày tôi còn bé lắm, tôi đã nghe ai đó nói câu "Ghen đổ ghèn hai con mắt". Thuở ấy, tôi chưa biết yêu nên cũng chưa biết "ghen" là cái "quỷ quái" gì mà mà có thể khiến cho hai con mắt thiên hạ phải đổ ghèn. Thường thì khi tôi ăn nhiều nhãn, hay món gì đó nóng, ngoại hay mẹ vẫn nhắc nhở tôi "Ăn nhiều coi chừng nóng, đổ ghèn hai con mắt nghe con!". Thế tại sao có thứ - như là ghen - người ta không hề ăn mà vẫn bị nóng, vẫn bị đổ ghèn hai con mắt vậy?! :)
Nói đến xưa như trái đất chắc cũng đâu gần gần với thời ông Adam và bà Eva mới ăn xong trái cấm vì có lẽ họ là những dân cư đầu tiên trên trái đất. Thuở đó, chắc bà Eva mắt khỏi đổ ghèn vì đâu có người đàn bà thứ hai để ghen. Rồi kể từ sau đó, khi số cư dân trên trái đất sinh sôi nẩy nở, thì chuyện ghen tương là điều không tránh khỏi. Trong mỗi con người chúng ta đều mang cái tính "sở hữu chủ", cái gì mình yêu thích thì dĩ nhiên phải bo bo gìn giữ cho riêng mình. Có lẽ ghen tương cũng nẩy sinh ra từ đó. "Cô ấy là của riêng tôi, tên nào dám đụng tới phải... bước qua xác chết của tôi" hay "Lạng quạng với chàng thì... coi chừng tôi đấy nhé!" những câu đại loại là như vậy chúng ta vẫn thường nghe qua, đọc qua từ phim ảnh, chuyện kể từ đông sang tây, từ cổ chí kim. Ghen con mắt đổ ghèn là nhẹ, có khi con mắt còn bị che kín tối thùi rồi làm ra những điều xằng bậy, những điều dễ ân hận đến... thiên thu.
Ghen cũng có nhiều kiểu ghen, chỉ trong phạm vi một trang giấy nhỏ và với kiến thức khá... non nớt của tôi không thể nào diễn tả hay tóm lược được đầy đủ. Nếu ai đã từng đọc qua Truyện Kiều của Nguyễn Du thì chẳng thể nào quên được cái đoạn Hoạn Thư ghen. Có người đồng tình với Hoạn Thư cho là nàng khôn ngoan, nhưng cũng có người nói ghen như thế là... quá tàn nhẫn nhưng tôi đoán chắc khi Hoạn Thư đang hành hạ Thuý Kiều (vì ghen), nàng cũng chẳng vui vẻ gì mà trái lại trong lòng còn... tê tái nữa là đằng khác. Chỉ cần thấy cái cảnh ngơ ngẩn như mất hồn của Thúc Sinh:
"Sinh càng như dại như ngây
Giọt dài giọt ngắn chén đầy chén vơi"
cùng cái cảnh "chẳng dám nhìn nhau" của Thuý Kiều:
"Càng trông mặt càng ngẩn ngơ
Ruột tằm đòi đoạn như tơ rối bời"
cũng đã đủ... ứa gan rồi.
"Cùng trong một tiếng tơ đồng
Người ngoài cười nụ, cười trong khóc thầm"
Thuý Kiều, Thúc Sinh "khóc thầm" là cái chắc, nhưng cái "cười nụ" của Hoạn Thư cũng lắm phần chua chát. Nàng đang ghen, đang... đổ ghèn hai con mắt thì nụ cười đó nào phải là nụ cười vui sướng hạnh phúc gì.
"Bây giờ mới rõ tăm hơi
Máu ghen đâu có lạ đời nhà ghen!"
Xin khép lại chuyện ghen của Hoạn Thư ở đây. Sang phần chuyện kiếm hiệp của Kim Dung. Còn nhớ trong Anh Hùng Xạ Điêu, khi Hoàng Dung bị trúng độc đến nỗi gần như thập tử nhất sinh, nàng nắm tay Quách Tĩnh mà rằng "Sau khi em chết, em cho phép anh lấy Hoa Trân công chúa, nhưng đừng có dẫn nàng ấy đến cúng mộ em tại vì em... ích kỹ lắm!". Tôi nhận thấy trong cái ghen của Hoàng Dung có một chút gì đó nũng nịu, trẻ nhỏ, dễ thương. Cái ghen của nàng tuy cũng là thường tình nhi nữ nhưng bụng dạ nàng không hẹp hòi, không độc ác. Tình yêu của Hoàng Dung và Quách Tĩnh đáng cho người đọc ngưỡng mộ là vậy!
Nói đã xong phần "cổ", bây giờ tới phần "kim". Trong những năm cuối thập niên 80 và đầu thập niên 90 ở Việt Nam có cái màn... tạt axit. Các tờ báo tường thuật lại những tin này cũng khá... rùng rợn. Người bị tạt sống cũng như chết, có nghĩ là... sống không được mà chết cũng không xong, còn người chủ mưu thì... không thể nào trốn chạy khỏi sự trừng trị của pháp luật và lắm khi còn bị dằn vặt vì tiếng nói của lương tri, của lương tâm con người. Rốt cuộc, những người liên quan chẳng ai tìm thấy được... đường hầm của hạnh phúc...
Tôi cũng có một người cô họ xa. Cô lấy chồng và có mấy đứa con thật xinh. Rồi chồng cô gặp gỡ và yêu thương người khác. Ông ấy đánh đập, hành hạ cô rất đỗi tàn nhẫn và bắt buộc cô phải ký đơn ly dị. Ngày ông ấy cưới vợ nhì, cô đi theo khóc lóc van xin suốt cả một đoạn đường dài. Khóc lóc van xin không được cô hăm doạ là sẽ đến phá tan cái đám cưới rồi... có ra sao thì ra. Đến đoạn đường sau cùng, gần nhà đàn gái, cô chợt nghe tiếng chuông thánh thót vang lên từ một ngôi cổ tự. Vậy là bao nhiêu tham sân si hỉ nộ ái ố trong cô đều tan biến hết. Thay vì đi đến quậy phá đám cưới của... chồng mình, cô đi đến ngôi chùa, quỳ xuống và xin cắt tóc quy y. Câu chuyện cũ kể lại tôi còn cảm thấy xúc động vô vàn. Cô tôi có ghen đấy, mắt có đổ ghèn thật đấy nhưng cô đã kịp thời thức tỉnh để đi theo tiếng gọi tâm từ, để dứt bỏ phàm trần khổ lụy, lắm kẻ bạc tình... Trong cuộc sống có mấy người đã làm được như cô tôi!
Có yêu thì có ghen, điều ấy ai cũng rõ nhưng vẫn cứ yêu trước đã. Một chút ghen tương nhẹ nhàng cũng có thể góp phần làm thăng hoa cuộc sống, để chứng tỏ "Em ghen vì yêu anh đấy!" hay "Anh ghen vì anh không muốn mất em!".
Người ta cũng có cụm từ "ghen bóng ghen gió" ý nói ghen... phong long, vô căn cứ và chỉ làm khổ mình và người mình yêu chứ còn "con nhỏ kia", "cái thằng ấy" (trong tưởng tượng) thì có can hệ gì vì thậm chí khi ta ghen với "nó" ta cũng chẳng biết mặt mày mắt mũi của "nó" ra làm sao cả. Ấy vậy mà lắm lúc ta vẫn ghen mới khổ.
Các chị tôi quen biết trong làng văn nghệ cũng đôi khi than thở về sự ghen tương của các ông chồng về những bài thơ tình ướt át và hết lòng mong các ông "thông cảm" vì... thơ chỉ là thơ, hình bóng trong thơ lắm lúc là tưởng tượng, là mơ hồ, không có thật. Cũng như tôi có thể làm một bài thơ khóc sướt mướt vì cuộc chia tay với người yêu ngày hôm qua trong khi sự thật ngày hôm qua tôi cùng chồng đi ăn tiệc rất vui vẻ và hạnh phúc. Ai đã từng làm thơ chắc sẽ dễ dàng hiểu là tôi muốn nói gì.
Chồng tôi nhiều khi trêu tôi:
- Chuyến này về Việt Nam, em... cho phép anh ghé nhà thăm cô bạn cũ!
Tôi phải nhéo anh một cái cho tỉnh:
- Anh dám thì bước qua xác sống (chứ dại gì chết) của em trước đã...
Chồng tôi cười hì hì:
- Ớ trời, nói chơi thôi làm gì dữ vậy? Đúng là...
- Đúng là cái gì?
- Đúng là... nắng Sài Gòn anh đi mà chợt rét... tại vì em...
- Á, anh dám nói em là sư tử hà đông hả?
Anh làm bộ biết lỗi, cười ha ha, trong khi tôi cũng không thể nín được cười... Ấy, ấy... đâu có phải tôi ghen đến nỗi mắt đổ ghèn, chỉ vì rằng... thì... là tôi có bổn phận gìn giữ hạnh phúc gia đình thôi.
Hỏi sao con mắt đổ ghèn
Đổ ghèn là tại vì... ghen anh à...
Xin chấm dứt chủ đề "Ghen" ở đây, hẹn gặp lại mọi người trong một chủ đề khác. Và bạn hãy nhìn vào gương xem kìa, coi chừng con mắt của bạn cũng đang đổ ghèn đấy!