Trời, tính làm lơ mà chị còn cố lôi ra. Em dợt quá chừng (dợt
mình ên hà
). Tới bữa đó trời lạnh lẽo, em tới hơi trễ nhưng mà cái ông chơi keyboard bận rộn sao đó không sửa soạn kịp, không mang theo keyboard. Hông lẽ hát
chay thì kì quá nên mọi người bỏ luôn, chờ dịp khác
Thiệt tình thì em cũng hơi lạnh cẳng. Tự nhiên lên hát thì không sao, nhưng mà khi sửa soạn như vậy thì em thấy nó sao sao đó, không còn feeling trong đó nữa. Không có feeling thì chắc cầm bài hát lên
đọc có khi còn dễ nghe hơn chị à
Em dính vô cái vụ hát hỏng này là vì bữa trước thấy mấy ông nội này dợt đàn mà thiếu ca sĩ. Em bèn xí xa xí xọn cầm mi-cờ-phôn hát hết bài này qua bài khác (toàn mấy bài dễ dễ mà em đã nghe qua). Mấy ổng thấy em hát đúng nhịp ngon ơ nên kéo em vô, mà hổng lẽ say no thì coi không được, nên mới ra cớ sự
Cho chừa cái tật tào lao, hi hi....