Lạy Ốc, mang cái hình xuống cho chị nhờ, đang rầu thối ruột gan cứ phá hòai.
Chị PC, chị Linh Vang, chị Thiên Thư, Niệm Nhiên tất cả các chị có khoẻ không? em luôn nhớ các chị , nhưng thư thư cho em ít bữa nữa nha, em đang chuyển nhà, lần thứ 10 trong vòng 5 năm rồi. Chẳng biết bao giờ em " an cư" thế nên khó mà " lập nghiệp" trọn vẹn ở đâu hết
" ngọc thể bất an, tinh thần xuống cấp, dung nhan tàn tạ "
Những Ngày... vẫn chưa qua
Từ ngày vì một lý do của cuộc sống, tôi bắt buộc phải trở lại khi trong lòng rối bời bờị...
Nhiều người trách tôi sao " không gặp" khi đã trở về? bên kia và bên này tôi không gặp ai và tôi cũng chẳng biết trả lời thế nào nữa
Những ngày mới trở lại VN tôi đã không vui rồi , chỉ vài ngày thôi, niềm vui may mắn là tôi gặp được mẹ đang còn tràn ngập trong tôi, thì nỗi buồn do bạn bè do những người tôi tin cậy lại đưa đến, cũng còn may mắn bên cạnh những người bạn rất xấu tính ấy, lại có những người cực kỳ tốt,
Chị.... khi ấy đã thư cho tôi rằng " trong cái rủi có cái may, nhưng cẩn thận thì vẫn hơn"
Tôi lúc này, không giận Em nữa vì tôi chợt biết rằng, có những người bản chất rất tốt, xong đôi lúc họ vẫn bị " quỷ ám" và trong một lúc thôi, không còn tự chủ được cái xấu bỗng bật lên, Chị tôi nói đúng, ranh giới giữa xấu và tốt mong manh lắm....
Em àh,
Tôi không giận em, nhưng tôi cũng không thể gặp em được nữa sau bao nhiêu chuyện em dành cho tôi như thế, tôi không nhỏ mọn để không biết tha thứ khi em xin lỗi tôi, nhưng xưa nay tôi vẫn nói với em cũng như tôi trò chuyện với con tôi " đừng làm gì để phải xin lỗi một ai" bởi có những điều xin lỗi hay hối hận thì còn kịp và để sửa chữa được sai lầm của mình. Nhưng, có những điều thì không thể kịp được, bởi cơ hội không dành cho ai đến hai lần hết. Con người tôi em cũng biết, nó trắng đen rõ rệt dù rằng tôi hay giận hay hờn nhưng một khi tôi đã phải giận lắm lắm , thì tôi không thể tiếp tục quan hệ được nữa . Xét cho tận cùng mọi vấn đề, tôi chưa làm gì tổn hại đến em, nhưng em đã làm tôi thất vọng, chẳng lẽ tiền bạc với em quan trọng đến thế kia ư? nó hơn hẳn những gì tôi đã dành cho em, nó có ma lực dẫn dắt em đến vậy sao? Tôi không giận em, nhưng tôi sợ em, sợ em lắm em àh. Xin cho tôi được bình yên dù biết rằng tình chị em này cắt đứt, tôi cũng đau lòng lắm, nhưng tôi không thể....
Những ngày đó, tôi không thể gặp ai như đã hẹn, dù một lần....
tôi biết tất cả đã trách tôi, hay giận tôi lắm...., nhưng tôi không thể, không hẳn cái tôi của tôi nó lớn, nỗi niềm trong tôi nó to tát, tôi chỉ nghĩ, đến mẹ tôi, tôi còn phải gửi lại mọi người trông dùm, nuôi giúp thì tôi có một quyền gì để gặp ai? phận làm con của tôi, chưa , chẳng trả hiếu ngày nào thì tư cách gì tôi gặp ai và vui cười nói năng với ai? canh cánh trong tôi, là mẹ, là các con...là những gì tôi nhận lấy về mình , tôi có quyền chăng để gặp mặt ai một lần? đóng kịch lúc ấy để vui vẻ ư? tôi không muốn và cũng không thích như vậỵ Thà rằng tôi nhận lấy lời trách móc.... Bởi tôi tin, " không mợ thì chợ vẫn đông" rồi thời gian sẽ nguôi ngoai đi cho người cho tôi,. Trong tôi, muôn thuở vẫn là vậy, là tất cả những gì khó mà chia xẻ được cùng aị Mỗi một người có một số phận mất rồi, thân tôi, cuộc sống riêng của tôi còn nay thế này, mai thế khác và Tôi của trọn vẹn có phải là tôi đâu mà gặp gỡ? than thở hay khóc ư khi gặp gỡ? không , tôi vẫn không thể ...
Tự đáy lòng, tôi luôn cảm ơn sự quan tâm của mọi người dành riêng cho tôi là tình cảm thật, là tình cảm không thật. Nhưng một lời động viên tôi đây trong những ngày ấy là nhiều hơn những gì tôi mong đợi hy vọng có được vậỵ
Những cơn mưa, tuyết phủ trắng trời, Matxcova đón tôi bằng cái lạnh khác mọi năm khi những ngày cuối tháng tư tuyết vẫn ngập ngụa nhức nhối một màu trắng....
Tôi lại đang xét lại vấn đề, thì muốn hay không tôi vẫn một mình đó thôi...
Nhớ hôm buổi sáng khi mới trở lại đây, tôi đi lo thủ tục nhà ở khi tôi không nghĩ ra được phải đưa kèm theo bộ hồ sơ đã đồng ý cho gia hạn tiếp, phải lót tay 500 đô la cho người nhận hồ sơ ấy, người ta đuổi tôi xuống đường, " về đi thứ 2 lên rồi tính" tôi ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ thì người ta bảo " mày ở nga bao nhiêu năm? mày không biết từ - Về đi à - và bà ta nháy mắt cho bảo vệ đẩy tôi ra khỏi căn phòng " khi tôi bước xuống đường, tôi một mình đứng co ro vì lạnh, mưa tuyết phủ xuống mặt . Lúc ấy sao tôi thấm thía cái kiếp lưu vong của tôi như thế? vì sao tôi cứ phải bám lấy cái mảnh đất nàỷ vì sao tôi phải ở lại tiếp nơi đâỷ vì saỏ
Và không thể ai đấy, dù yêu thương tôi cách mấy đã giúp gì cho tôi được. Tôi vẫn một mình đứng giữa trời tuyết, khi ấy những bông tuyết quất vào mặt tôi đau nhói rát buốt
- Này, em đang làm gì thế? lo nhà xong chưả tụi nhỏ khoẻ không? mẹ vừa vào hồi sức lại đấỵ
Tin nhắn của chị gửi sang khiến ngực tôi đau thắt lại và tôi nhắn lại
- Chị lo cho mẹ dùm em, cảm ơn chị nhiềụ Nhà cửa ok rồi may mắn lắm chị. Mừng cho em nhé. Hai con khoẻ. Hôn mẹ cho em
Tôi đã nói dối với chị như tôi vẫn thường nói dối khi không muốn ai biết gì về những khó khăn tôi phải đối diện, vì tôi cũng biết rằng, nói ra cũng chỉ vậy thôi, thêm người lo lắng tôi vui được chăng?
Cho đến giờ này, khi tôi với chính tôi những ngày này... Tôi vẫn không muốn chị biết thêm gì nữạ Dù có một ngày, chị đọc những dòng này thì cái ngày hôm ấy cũng đã qua được bao nhiêu ngày rồi. Lúc này tôi đã có chỗ để ở, căn phòng 12m2 cũng đẹp lắm với những bức tường dán giấy màu xanh nhạt của khoảng trời đấy ... Nhưng cũng chỉ thế thôi ... Con chị, con em vẫn khoẻ, học tốt và ngoan lắm,
Vâng, tất cả cũng chỉ thế thôị...