Rank: Newbie
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 232 Points: 0
|
quote: Gởi bởi Ngược Thời Gian
L'amoureuse
Me font rire, pleurer et rire, Parler sans avoir rien à dire.
Paul Eluard (1895-1952)
OOo
“Yêu” Nữ
là em, nỗi-khóc-cười tôi là muôn câu nói trong lời tôi, câm
Hoàng Trường Du chuyển ngữ
Mượn !
Là ANH , nỗi khóc -cười tôi là muôn câu nói trong lời EM, câm
Sau ngày lễ Tình Nhân bão tuyết cô nhỏ đang hớn hở vì trời phiá đằng đông đã có sắc hồng, thì cô nhỏ lại buồn, cái nỗi buồn thật kỳ lạ , đôi khi nó cứ bất chợt tới khiến cho cô nhỏ mất phương hướng, chẳng biết vì sao... sao sao trăng trăng thì bây giờ cũng đang mờ nhạt tất cả, bời vì mới mùng mí thôi , lấy đâu mà trăng cơ chứ, cô chợt nhớ tối qua " tán dóc" với bạn, cô chợt bảo - 6 năm rồi cô chưa được về VN đi chuà Bà Thiên Hậu Bình Dương để cầu nguyện Bạn cô nghe thế rủ cô về cuối tháng ba này , hãng HK Nga đang " cơn" giảm giá vé cho hành khách chỉ tốn có 300 usd cho vé khứ hồi, nghe hấp dẫn không chịu được. cô bạn cô nói " gật đầu đi, gọi đăt vé liền này " Thấy vé về rẻ " thối" cô cũng ham lắm, nhưng cứ nghĩ đi trên cái máy bay cà khổ ấy về tới HN rồi mua vé tiếp bay vào SG cô lại ngao ngán dù rằng " cô em gái net" của cô đã " hô khẩu hiệu từ trái tim " - Chị về đi , chỉ cần nhắn tin qua Cel là em mua hoa violete cùng con bé đón chị liền , tháng ba cái rét " nàng bân" may áo chồng buốt lắm chị nhớ mang theo áo ấm , mà khỏi đi, chị về SG em mang áo lạnh của em ra đón chị ấm lắm.Chị nhớ ghé vào HN với em dù chỉ vài giờ thôi nha, em mua vé cho chị bay vào sau
Nghe giọng cô em chưa hề biết mặt , lòng cô nhỏ rưng rưng đầy lệ , tình cảm net hư ảo là thế nhưng tình nghĩa thật tràn đầy, bạn cô ở HN cả nam lẫn nữ rất đông, nếu biết cô về qua người nọ người kia dù cô không báo trực tiếp thì cũng rất nhiều người ra đón, và cô sẽ được sống trong vòng tay bạn bè cả đã từng biết hoặc chưa từng biết rất hạnh phúc. Cô vẫn tin là dù có ai đó gặp cô ngoài đời cũng sẽ qúy mến cô cho dù tính nết cô nhiều khi " khó chiều". Nghe cô bạn ở đây dụ khị cô chỉ cười hì bảo để nghĩ lại đã. Cô bạn năn nỉ ỉ ôi rủ cô về...
Nhưng, cô nhỏ đã nghĩ rồi, cô sẽ về... bởi vé thì bây giờ cô mua rất đơn giản , visa thì sẵn có cô ra khỏi nga giờ nào chẳng được.? điều cô lấn cấn mãi đó là thằng bé của cô , cô chẳng yên tâm gửi nó cho ai , mà mang theo thì nó sẽ vất vả cùng cô , người ta bảo cô năm nay nó là năm tuổi phải cận thận cho nó. Cứ nhắc đến nó là chùng lòng lại.
Mẹ cô, Qua cái điện thoại di dộng cháu cô mang vào bệnh viện cho mẹ nghe cô gọi về lúc 1h sáng giọng mẹ thều thào tiếng nói đứt quãng - Mẹ khoẻ, con đừng về - Nhưng con nhớ mẹ lắm - Mẹ biết, nhưng con đừng về Trái tim cô đau thắt lại , cô không thở nổi nữa Cháu cô cầm lại điện thoại đi ra bên ngoài thì thào bảo cô - Bà khó qua lắm, cô liệu mà về đi, dù bà không muốn cô về , cô cũng phải về con chỉ nói vậy thôi...
Cô mất phương hướng định việc của mình, tự nhiên cô nhỏ thấy nản chí , Khi đã nản chì, tự dưng cô lại thấy cô đã từng chẳng giống ai trong thời gian qua từ chuyện chung, từ bạn, từ bè, từ chị, từ đồng nghiệp , từ em, và từ Anh. Bạn , Bạn cô chẳng nhiều, dù rất đông, nhưng cô chẳng thân với ai, những người cô thân đếm qua đếm lại chưa hết 5 ngón tay Chị, Chị cho đúng nghĩa của chị cô ngoài đời cô không có, niềm vui của " Chị Tôi" với cô là những Chị từ thế giới NET đem lại, bản thân cô là con gái duy nhất trong gia đình " dương thịnh âm suy". Đôi lúc cô gọi " chị dâu" là Chị, nhưng cô lại không thích họ,( cô không ghét ) chỉ là không thích và cô không lý giải được lý do , còn gọi thì đương nhiên cô phải gọi, dù rằng ai cũng chiều cô qúy cô, nhưng cô không thích , mà khi không thích cô chỉ im lặng. Im lặng mãi các chị dâu cô cũng chán cô. - Là như thế, nếu không biết cho thì không thể nhận, mà nếu cứ cho mãi không nhận được thì đương nhiên cũng sẽ chán ! Thế giới net cho cô một hạnh phúc rất đơn sơ nhưng ngọt ngào đó là các chị. Có chị cô chưa hề biết mặt, có chị cô đã từng trò chuyện nghe giọng nói, mỗi một người chị của cô cô đều thương yêu bằng một tình cảm rất khác, dù là nhiều khi cô gọi là " chị cưng, chị yêu, hay chị thương, đó chỉ là cách gọi của tiếng việt phong phú mà cô biết. Nhưng tình cảm thì là tùy chị để cô tâm sự nên hay không nên chuyện của cô mà cô sẽ nhận được lời khuyên xác đáng nơi họ. chẳng biết rằng nếu ngày nào đó các chị cô không còn nhìn thấy cô nữa có nhớ cô không nhỉ Em, Em trai hay em gái cô đều có theo đúng nghĩa của nó và theo thế giới net cũng vậy, đôi khi các em cô " ghen" khi cô " chiều người này mà không chiều người kia rồi giận cô khiến cô khổ sở. Nhưng cô không thể giải thích được lý do, bởi vì với cô như thế là " không tôn trọng" em mình. Cô chỉ nghĩ , đưá này về đời sống tình cảm nó cần cô hơn đưá kia cho nên cô đã chiều đưá " khổ" hơn đưá " sướng " tại vì có nhiều đưá nó có cần cô thực đâu? nó chỉ cần những khi nó buồn có người ngồi nghe nó nói thôi mà, sau đó gió thổi tất cả lại bay đi mất. Còn có những đưá, ngoài cô ra nó không thể nói tâm tình với ai dù rất đông bạn bè, và có những chuyện làm sao mà nói được chứ? thế mà tụi nhỏ cũng giận cô cho được. Chẳng biết ngày nào không còn cô nữa các em cô còn nhớ không nữa?
Và Anh, Thật ra Anh của cô là ai? có thật cô có Anh không? cô nghĩ là cô đã lầm bởi vì tính cô ngoài sự ích kỷ hay nghĩ ngợi và đòi hỏi sự hoàn mỹ lòng chung thủy ra , cô là cô nhỏ rất hay giận hờn, cho nên cô sẽ chẳng có Anh nào hết. - Nói dóc , thẩn thờ thơ tình bài nào chẳng viết Anh - Em? thế mà bảo không có Anh , nói chi lạ rưá? - Ơ thế tình yêu là gì? là nhớ, là hờn, là ghen, là.... phải không? - Chứ còn gì nữa ! Nhưng mà này, thật ra các nhà thi sĩ họ yêu ai? họ yêu " ngất ngư" lắm sao mà họ làm thơ tình hay thế?
Tất nhiên , cảm hứng sáng tác đều có nguyên nhân lý do của nó hết đó, nhưng mà , trong đó bao nhiêu phần trăm là do tưởng tượng? nếu các nhà thơ làm thơ mà không có xúc cảm, thì thơ họ rỗng tuếch đọc lên nghe " chối tai " lắm, nhưng nếu những bài thơ tình gây xúc động được chẳng há các nhà thơ yêu đến cả tỷ người sao? Chịu, không phân tích nữa như thế cô có quyền biện hộ rằng " Anh của cô " muôn đời là ANH
Thôi, Tốt nhất trong tình cảm của cô bây giờ nếu có nghĩ về ai đó , cứ đứng xa mà nhìn mà chiêm ngưỡng thưởng thức họ, tới gần mất công " họ kiêu" còn cô thì khó chịu bỡi sự lãng mạn của họ mà vô tình cô biết là tốt nhất.. Chẳng ai " đánh thuế' được và trách được cô nếu cô nhỏ biết " vưà KHÓC" , " vừa CƯỜI" nhưng CÂM !
Kết luận, Hôm nay trời không có bão tuyết, nhưng mà rằng là cô cần phải QUÊN một số chuyện !
|