Se~ ddu+a hi`nh le^n sau.
Chi. VTTT, tuye^'t qua' chu+`ng chu+`ng!
Thứ sáu, ngày 19, tháng 12, năm 2008
Lại thêm một lớp tuyết mới, rơi trong đêm, nhiệt độ vẫn ở dưới mức đóng đá, đường đi vẫn trơn trượt, khó khăn, nguy hiểm, các trường học còn đóng cửa, công việc của tôi ở sở cũng không gấp rút, nên tôi quyết định ở nhà, cho khỏe. Hôm qua, ra về 4 giờ chiều mà 9 giờ tối mới bước vào nhà! TV bảo nếu bạn không cần ra khỏi nhà, thì đừng ra khỏi nhà.
Buổi trưa, tôi ra xúc tuyết, dọn dẹp cái sân trước nhà, coi như tập thể dục, vì hôm nay đường xấu, đóng đá, không đi bộ được. Trời lạnh nhưng làm một hồi cũng không cảm thấy lạnh lắm. Không thấy đám trẻ trong xóm nô đùa chơi tuyết. Chắc chơi hôm qua cũng đã chán rồi. Chỉ có người lớn, hàng xóm, lái xe đi đi, về về, giơ tay chào tôi. Dọn cái sân vừa xong thì tuyết lại bắt đầu rơi tiếp, những mảng tuyết nhỏ, mỏng, chưa dày, bay phất phơ. Nghe nói cả tuần tới vẫn còn tuyết rơi, eo ơi! Sao năm nay trời lạnh dữ vậy, nhiệt độ thấp chênh lệch cả 20 độ, lạnh phá kỷ lục, lần cuối đã lạnh như thế này là 18 năm về trước?
Chẳng biết ngày mai thư viện mở cửa lại chưa? Nó đã đóng cửa ba ngày nay. Sáng sớm lại phải canh giờ, gọi vô snow line để xem có đi làm không. Có thể Malia sẽ gọi đánh thức không chừng.
Thứ bảy, ngày 20, tháng 12, năm 2008
Tuyết rơi nhẹ qua đêm. Cái sân trước lại bị phủ một lớp tuyết mỏng khác. Con đường trong xóm vẫn còn nhiều tuyết, chỉ thấy một màu trắng. Gọi vô số snow hotline của thư viện. Nghe là thư viện mở cửa trở lại, giờ giấc như thường lệ. Tôi không dám lái xe, dù là thư viện cũng gần nhà, mà nhờ Ng chở đi làm. Đường cái lớn đã được dọn sạch, nhưng ở những ngã tư hay khi đổi qua những lằn đường khác cũng phải cẩn thận lắm. Ba giờ chiều, tuyết lai rai rơi trở lại, Malia ra ngoài nhìn kỹ rồi bảo tuyết bám đất, chứ không tan, chắc là phải về sớm. Phôn gọi tới tấp. Được biết những chi nhánh khác, sếp những nơi ấy cũng đã quyết định đóng cửa thư viện và cho nhân viên về sớm. Irene nói với tôi là bà ta không muốn gặp cảnh như hôm chủ nhật rồi, lái xe hai tiếng đồng hồ mới về tới nhà, thường thì chỉ cần 20 phút! Malia hỏi tôi you đã gọi cho chồng you tới đón chưa? Tôi nói chưa, nhưng mà mấy giờ thì về? Thế là Malia phải quyết định, 3 giờ rưỡi. Buồn cười, bà Alexa là sếp cao hơn mà bà lại chần chừ, không quyết định được, để cho Malia quyết định!
Bây giờ, 10 giờ rưỡi đêm, nhiệt độ đang là 25 độ F, vẫn ở dưới mức đóng đá, tuyết âm thầm đổ xuống, cái sân bị phủ tuyết, độ chừng một lớp 3 inches. Sáng mai nếu thức dậy sớm và có hứng (tập thể dục) thì tôi lại ra cào tuyết lần nữa!
Thời tiết như thế này, ai dám đi mua sắm gì nữa. Mà chỉ còn năm ngày nữa là Giáng Sinh rồi. Kinh tế đã èo uột, bán buôn, chỉ chờ dịp này, lại gặp thời tiết xấu, thật tội cho (managers và nhân viên) những cửa hàng này!
Chủ nhật, ngày 21, tháng 12, năm 2008
Trời ấm 31 độ. Sáng 9 giờ rưỡi, thấy hai người hàng xóm đang dọn tuyết nên tôi cũng ra dọn tuyết lần nữa. Cái sân phủ tuyết dày, tôi đoán chừng là sáu, bảy inches, trên mặt đóng thành một lớp gương mỏng, dưới đó là tuyết xốp, khi xúc thì tưởng như xúc một tảng băng. Nếu mà ngày hôm qua tôi không dọn sạch thì hôm nay cái lớp tuyết này còn dày đến cỡ nào nữa, dọn sẽ cực hơn, chứ không phải mất công vì dọn (sạch) rồi lại dọn nữa.
Má gọi dặn ở đâu thì ở yên đó đi, tuyết xuống dữ lắm, không đi được đâu, cái dốc bên này cũng không lên được.
Tôi cũng đồng ý như vậy, nhưng rồi sau đó Ng bắt được dây xích vào bánh xe nên đòi chở tôi đi qua nhà ba má chơi. Ng có tinh thần thể thao, mạo hiểm hơn tôi, một phần khác: vì Ng là đàn ông; tôi thì vốn nhát gan, càng già càng nhát hơn nữa. Khi xe xuống dốc, tay tôi nắm chặt cái nắm cửa, tôi ngồi im và cũng không muốn Ng mở máy hát. Ng thấy vậy mới cười tôi. Thì tôi bảo, để tập trung (mà lái).
Xe xuống dốc, lên dốc ngon lành! Ở chơi hai tiếng sau ra về thì thấy tuyết đang xuống trở lại và xe đã có một lớp tuyết khác nữa bám đầy. Ai ngờ năm nay tuyết đổ nhiều, kéo dài cả tuần; vậy mà chỉ cách đây hai tuần tôi đã vừa khen năm nay thời tiết tốt quá, chưa thấy gió bão gì cả. Tôi cũng muốn thử coi cái xe mới của tôi có chịu đựng những cơn gió mạnh khá hơn cái xe cũ không – dù là cùng hiệu xe, tôi nghĩ là xe mới cứng cáp hơn.
Thứ hai, ngày 22, tháng 12, năm 2008
Đường sá của thủ phủ Olympia và Tumwater hôm nay xấu quá, hình như đợt này không có được cào tuyết và rải cát sỏi hay muối hay sao đó? Xe buýt cứ như nhảy tưng tưng! Tội nghiệp cho tài xế xe buýt vào lúc này, đón người lên, thả người xuống, sát lề đường tuyết ngập lên tới đầu gối mà cũng phải ngừng cho khách. Trách nhiệm với bao nhiêu người!
Hai chị em khi đã ngồi trên xe buýt, đi đã được nửa đường thì mới hay bộ của cô em đóng cửa! Họ không chịu quyết định sớm, để mình lặn lội cực khổ rồi 9:30 mới ra thông báo. Còn bộ của tôi thì mở cửa trễ hai tiếng (tôi đã biết điều này từ 6 giờ sáng khi gọi vô số phôn khẩn cấp), không chịu đóng.
Đi qua đường xong, khi leo lên lề thì phải gần như …bò trên đóng tuyết cao để mà lên lề!
Hôm nay, đáng lẽ nên ở nhà.
Dưới đây là hình chụp con đường Capitol Way chạy qua dinh thống đốc.
Buổi tối, mở e-mail của T mới biết là chuyến đi bờ biển Oregon để hưởng Christmas vacation của cả gia đình đã được hủy bỏ. Cô em đã gửi mail cho biết ngày hôm qua. Đọc xong, tôi thở phào nhẹ nhõm. Trời tuyết lạnh lẽo như thế này, ở nhà cho rồi. Đường đi mà một bên thì vách núi cao, một bên là vực thẳm sâu hay biển sâu, lái xe nguy hiểm quá, lỡ trượt bánh xe… Thật không dám nghĩ tiếp! Mà tiểu bang Oregon năm nay cũng bị nặng, bị trước và còn nặng hơn Washington, tiểu bang Xanh Mãi Ngàn Năm. Mò được xuống đó, bình thường từ nhà xuống đó lái xe cũng mất bốn rưỡi hay năm tiếng rồi, xa hơn Seaside nửa tiếng, thì không chừng lại kẹt không về được để đi làm. Ở nhà mà nhìn tuyết rồi lo chuyện đi đứng quanh đây cũng đủ sốt vó rồi!