Chủ nhật, ngày 21, tháng năm, năm 2006
Hóa ra Las Vegas cùng múi giờ với Seattle, vậy mà trước đó không hiểu sao tôi cứ đinh ninh Las Vegas đi trước một giờ-dù rằng đây là lần thứ ba tôi đi chơi Las Vegas. Cũng tưởng đi sớm một tháng thì thời tiết cũng chưa nóng lắm, lần trước đi giữa tháng sáu, nóng khoảng 95 tới 100 độ, sách dặn tránh đi tháng bảy, tháng tám, tháng chín, có thể lên tới 110! Đi sớm, ai dè cũng có hai ngày 95 và hai ngày 100! Ra khỏi cổng phi trường McCarran là cảm ngay cái nóng hừng hực dội vào người. Có nhiều xe shuttle đưa về khách sạn. Phải trả tiền. Tôi mua vé khứ hồi của hãng ODS, hai người 19 đồng, rẻ được một đồng vì mua khứ hồi. Khu cờ bạc nằm trên strip, nhất là casino khách sạn New York – New York nằm gần cuối đường, rất gần phi trường, chừng 10 phút lái xe, vùng sa mạc không có cây cối nhiều, nên ngồi ở phi trường, có thể thấy những tòa nhà casinos này.
Hôm đi thời tiết Seattle đang nóng, radio cho biết sẽ 85 độ, tôi cầm trên tay cái áo ấm mà sáng sớm cũng không cần phải mặc. Mấy ngày ở Las Vegas, thời gian về phòng khách sạn để nghỉ ngơi, tôi thường vặn đài CNN coi tin tức nên cũng biết được Seattle nóng lạnh thế nào, có nghe về một đám cháy và vài tin “giật gân” khác, có lần thấy trên màn hình chữ Renton, Washington, mèn, bỗng thấy “quê nhà” thân thương làm sao! Có thấy New England bị mưa gió lụt lội, đường bị cắt, xe và nhà chìm một nửa phần trong biển nước, mới đầu lại tưởng England và nghĩ ngay tới chị PC - chị đang ở London. Sau mới biết New England của nước Hoa Kỳ, chứ không phải nơi nào bên Anh.
Đi chơi chiều tối, tôi thấy nhiều người Mễ, vừa đàn ông vừa đàn bà, phần lớn nhỏ con và đen đúa, đứng dọc theo đường strip, phát những tờ quảng cáo về các live shows và phát cards có hình của những cô gái gọi (call girls), trẻ và hấp dẫn, để cả giá tiền, có giá 35 đồng, 47 đồng –phát cho mấy ông đã đành, không hiểu sao có người cũng phát cho tôi!!
Nghề đĩ điếm được cho phép ở tiểu bang Nevada này. Ở những tiệm fast-food cũng có nhiều người Mễ làm. Cái bà quét dọn phòng ngủ của tôi cũng người Mễ, nói tiếng Mỹ không được, dù rằng bà có tên Mỹ là Victoria. Quả thật người Mễ đang làm những việc mà dân da trắng chê. Vùng này có nhiều người Mễ hơn tiểu bang của tôi, vì tiểu bang này gần biên giới hơn. TV còn nóng hổi nhắc về việc 11 triệu người Mễ ở lậu và nhiều người Mễ khác vẫn còn tiếp tục trốn qua Mỹ, bị bắt, đuổi về, lại trốn qua nữa. Tổng thống Bush đang nói về việc gửi lính dự bị tới biên giới Mỹ - Mễ, cũng nói chuyện xây bức tường giữa hai nước.