Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,933 Points: 1,248 Location: University Place, Washington State, USA Thanks: 23 times Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
|
Thứ hai, ngày một, tháng năm, năm 2006 Báo đăng hôm nay một triệu di dân Trung Mỹ ở lậu, phần lớn là người Mễ, xuống đường, tại nhiều thành phố khắp nước Mỹ. Seattle có chừng 20 ngàn người, vào giờ tan công sở, họ đã đi chật đường trong khu International district. Lần này, họ mặc áo quần màu đen, nói là để tưởng nhớ những người (Mễ) bất hạnh đã chết dọc theo biên giới Mỹ-Mễ trong lúc trốn qua Mỹ. Có 11 triệu di dân lậu ở trong nước Mỹ. Có khi nào con số 11 triệu người này một ngày nào sẽ thật sự nổi loạn hay không? Nếu cứ để dân xứ khác trốn qua đây sinh sống lậu một thời gian rồi đòi quyền lợi như mọi công dân khác như bảo hiểm sức khỏe, an sinh xã hội, thì nước Mỹ còn ra thể thống gì nữa? Và nếu hợp thức hóa tình trạng sinh sống của họ thì phải chăng ngầm bảo dân Mễ đang còn ở bên Mễ là cứ trốn qua đây đi, sống lậu đi, đi làm lậu đi, một thời gian sau thì sẽ được hợp thức hóa? Từ những vụ biểu dương này mà TV nhắc và chiếu nhiều hình ảnh về họ. Hóa ra là nền kinh tế xứ này cũng cần họ. Hãng may, hãng bò, những nông trại…Táo, cherries của tiểu bang WA bao năm nay phần lớn cũng nhờ người Mễ hái. Mùa tháng bảy, tháng tám, từ Cali cả gia đình vợ chồng con cái lên vùng Yakima, dựng lều sống ngay nơi nông trại, trong cảnh trời nắng rát da và phương tiện ăn ở thiếu thốn, hái cho hết mùa rồi về lại Cali. Người Mỹ thường chê không chịu làm với tiền công rẻ mạt như vậy. Ngay cả Mỹ đen cũng chê, đừng nói chi Mỹ trắng. Hướng đó ít người Việt sinh sống, chứ không, người Việt mình cũng chịu làm thêm cuối tuần để kiếm tiền. Minh tinh tài tử thường xuất hiện để ủng hộ hay chống đối nhiều vấn đề, như hồi thập niên 60 là chiến tranh Việt Nam, như bây giờ là chiến tranh Iraq, như mối lo global warming…, nhưng chưa thấy người nào trong nhóm này, ngay cả tài tử có gốc nói tiếng Spanish, đã lên tiếng cho người di dân lậu, dù rằng có thể người làm vườn, bà vú giữ con, hay bà bếp nấu ăn cho họ là dân Mễ. Họ sợ ra mặt ủng hộ sẽ có ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng của họ, vì đây là một vấn đề quá phức tạp và là một bài toán chưa ai rõ đáp số.
Thứ năm, ngày bốn, tháng năm, năm 2006 Mấy ngày qua tôi lu bu nhiều thứ quá. Hai giốp, mấy tờ báo…tới một lúc cũng phải tối tăm mày mặt thôi! Thứ hai, điểm tâm, gồm có donuts, muffins, bagels, trái cây (đủ loại), cà phê Starbucks (thơm ơi là thơm), trà, nước trái cây (táo, nho, cam), nước lọc. Thứ tư, bắp rang quyện bơ (sếp pop cho mình ăn), bỏ vào cái bao như bao thường thấy ở rạp xi-nê; picnic lunch ở Heritage Park (cái hình picnic lunch này được nằm ngay trang đầu của tờ báo địa phương, The Olympian). Hôm nay, thứ năm, picnic lunch ở sở. Mọi người được khuyến khích mặc áo quần màu sắc như đang đi nghỉ mát ở Hawaii (dĩ nhiên vẫn phải theo dress code), lại được phát cho một vòng hoa lei giả (Made in China!) đeo vào cổ. Trời đẹp, nắng gió vừa đủ để thoải mái ngồi ăn ở ngoài trời (giá ngồi một mình thì với cuốn sách nữa thật là sướng như tiên!). Để các sếp phục vụ mình. Nắng hây hây rọi vào mặt vào cổ, khoan khoái. Gió hiu hiu, không mạnh để bay những cái napkins, những ly uống bằng giấy, những dĩa giấy khi đã sực gần sạch thức ăn. Hamburgers, hotdogs, salad, bánh trái, nước uống… ê hề. Cookies, cái nào cái nấy to bằng bàn tay. Fresh nên rất ngon. Tôi thích loại làm bằng bột yến mạch có trộn nho khô. Thường ăn xong, uống ly trà nóng, thật đã. Tôi ăn uống không kiêng cữ, cứ nghĩ cũng lớn tuổi rồi nên ăn uống cẩn thận một tí mà chưa làm được (xấu hổ với chị VTTT). Tôi bắt chước mấy đồng nghiệp cũng tham lam mang về ba cái để dành ăn buổi chiều-nhưng rồi giờ break chiều cái bụng đâu đã tiêu miếng hamburger, nên mang về nhà cho …cái nửa kia, ăn lấy thảo, lấy tình. Bà Lori, làm bên state library kế cạnh, sáng chiều cùng đi chung buýt với tôi, than là thư viện của bà chẳng ai tổ chức gì hết, chẳng ai vinh danh mình gì hết, dù rằng tụi này cũng là công chức. Tại sao Lori biết mà than? Thì tại tôi thèo lẻo khai ra chứ sao! Tôi cũng không quên nói tới cái áo polo shirt cho không nữa (thật ra là một hình thức quảng cáo cái bộ, vì trước ngực áo có khâu cái logo DRS của nó). Có ba màu để chọn. Tôi đã chọn màu seafoam-là màu xanh nước biển, nhưng lại được kêu là seafoam, thật hay.
|