Thứ bảy, ngày 22, tháng tư, năm 2006
Trời nắng ấm áp, cảnh vật đẹp đẽ, con nít chơi đầy nơi công viên, cũng mới 60 độ thôi, chưa được 70, 80 gì đâu, cái xe đậu cả buổi ở ngoài trời, ngồi vào đã cảm nhận là trong xe hầm. Sau khi về nhà ăn trưa, rồi trên đường trở lại thư viện, tôi ghé quán Starbucks, mua ly mocha đá, uống lạnh đã thì thôi! Do uống quen miệng, chứ thứ mình khen ngon, chưa chắc người khác đã khen ngon. Ừ, cà phê đậm đà như thế này sao lại kêu nhạt nhẽo được nhỉ? Hừm! Tôi lại nhớ tới cái cô nhà văn trẻ đó rồi! Nghĩ thế, tôi lại phì cười.
Sáng thứ bảy, Ng vẫn có thói quen ra quán cà phê do người Việt làm chủ, để uống ly cà phê (uống kiểu VN là thêm sữa đặc) và gặp bạn bè tán dóc. Ng kêu, dạo này mọi người qua cái quán D hết rồi, quán V vắng tanh, không có mạng nào, thấy tội nghiệp. Tôi hỏi, sao vậy? Thì Ng nói, ông chủ quán V nói khích gì đó mà vài người giận bỏ đi, rồi bà con ham vui, thấy chỗ nào đông khách thì nhào vô đấu láo, thế là kéo hết qua quán D, mà cà phê ở quán D, chủ biết biến chế, pha cũng ngon thiệt. Tôi nghĩ bán gì mà ế, thấy cũng tội nghiệp! Như sách báo Việt ở hải ngoại...ế, tôi cũng thấy tội nghiệp cho người viết lách và cho người lo chuyện ra sách báo.
Xăng đã lên $2.77. Tôi ghi vào đây để xem nó sẽ lên cao tới chừng nào rồi (nó) mới đi xuống-có lúc cũng phải đi xuống chứ! Xăng lên thì mặc xăng, chắc chắn là vẫn phải đi chơi, vì sống xứ này bận rộn quanh năm với công ăn việc làm, chỉ chờ đến hè là đi chơi. Không đi thì lại hối tiếc vì phải chờ thêm năm nữa.
Báo Kỷ Nguyên Mới vừa đến. Thường thì tôi đọc ngay bài của tôi, dĩ nhiên bài của mình thì mình đã biết mình viết cái gì, còn đọc chi nữa, vậy mà tôi vẫn thích đọc lại. Tùy bút trước, truyện ngắn sau, và mục Gỡ Rối cuối cùng. Có lần đọc một bài viết của nhà văn lão thành Tạ Quang Khôi viết về một nhà văn nào đó cũng có thói quen này-tôi quên là ai rồi-, cụ TQK viết với giọng chế diễu! Nhưng lần này tôi đã đọc bài của chị Võ Thị Điềm Đạm trước: truyện ngắn Ăn Đòn Hội Đồng. Chị viết đối thoại duyên dáng, dí dỏm quá, tôi đọc mà cứ cười hoài, hồi chiều trên đường đi ăn phở, Ng lái xe, tôi ngồi bên cạnh, có đọc cho Ng nghe mấy đoạn “ăn đòn” đó, vừa đọc vừa cười. Chị Điềm Đạm trước đây có pm cho tôi bảo chắc đổi thành Ăn Đòn Tập Thể, vì trong truyện cái gì cũng làm tập thể. Tôi định bảo chị, thôi đừng đổi chị ạ, “tập thể” có vẻ từ CS quá, mà LV thì dị ứng với từ của họ. Cái nhân vật thứ Tư chắc là chị, xem chừng hồi nhỏ chị cũng nghịch ngợm quá chứ! Tôi đang mê văn của chị Điềm Đạm, như có dạo cũng mê mấy cái truyện của chị Chiêu Hoàng như truyện Con Bé và Gã Lang Thang, Sứ Giả Như Lai, Vạt Nắng Sân Chùa-ở những câu đối thoại- (mà cũng có những truyện khác của chị CH, tôi lại không thích). Tôi thích truyện nào thì truyện đó lại có thêm một độc giả khác, ngoài tôi,...phải đọc. Tôi cứ hỏi đọc chưa, đọc chưa, cho tới khi nào người đó phải đọc mới thôi!