Thứ bảy, ngày 15, tháng tư, năm 2006
Nhìn mưa rơi nghiêng nghiêng, tự hỏi, sao lại có những đường màu trắng như vậy? Hóa ra là mưa đá, vì hail (hailstones) có màu trắng, vì còn trong tháng tư mà. Trời mưa, thiên hạ vào thư viện đông, chắc không có chỗ nào khác để đi, làm bọn tôi cực. Cực nhưng vui vì tôi nghĩ thư viện như một tiệm sách, mà đắt khách thì dĩ nhiên là vui. Vì làm cực nên chiều ra về, tôi ghé cái quán cà phê quen thuộc, tự thưởng mình một ly mocha! Giải thích như thế cho Ng nghe, thì Ng cười nói muốn uống thì uống, còn đưa lý do này lý do nọ!
Nhưng mà hôm nay tôi đã vô ý quá, bưng mấy thùng sách không đúng kiểu đã được dặn dò nên bây giờ cái phần thắt lưng (lower back) bị ê ẩm! Đâu dám than, vì tôi sợ bị má tôi la và bị Ng la, “làm ít lại đi, viết ít lại đi, đi ngủ sớm đi”.
Cái đoạn kết của phim The Horse Whisperer đâu có gì làm tôi ngạc nhiên đâu-mà chị Lá Thắm sau khi giới thiệu nó cho tôi, đã dặn trước là “Nếu chị không thích đoạn kết thì đừng có réo tên Lt nha!”.
Sách, tôi chỉ coi mới được nửa cuốn (sách dày 400 trang), nhưng có “ăn gian” coi chương cuối, nên biết được là phim đã bỏ một chi tiết khá quan trọng-nhưng hề gì, cả sách và phim đều có cái kết thúc giống nhau. Bà mẹ bất chấp những mất mát, nếu có, cũng chỉ vì lo cho con, không lẽ đoạn kết lại cho bà chạy theo ái tình (mới), giả dụ đó là tình yêu đích thực, ở đây tôi nghĩ cái tình cảm đó còn mong manh lắm (dù là cái anh mới này do Robert Redford đóng, hừm 70 tuổi rồi mà còn phong độ thế, còn đóng cặp với cô đào này, chắc bằng nửa tuổi của ông?), mà bỏ chồng, bỏ con ư? Xưa nay, bà chỉ quá chú trọng tới cái sự nghiệp của bà mà lơ là gia đình, chứ không phải là bà không yêu chồng, yêu con.