Em nhớ mang máng là ổng kể gặp lại cô đó mấy năm sau ở một cửa hàng (nhu yếu phẩm??) nào đó thì phải. Cô thấy ổng nhưng lẩn đi, khg muốn cho ổng thấy thành ra ổng tế nhị nên làm ngơ luôn.
Bây giờ người ta viết báo ghi lại các cuộc phỏng vấn ít/không trung thực so với trước đây (5, 10 năm) họ thường viết "cương", tự ý thêm thắt cho lâm li, cho giựt gân thành ra đọc không chính xác, khó tin lắm.
Em nghĩ là mandolin vì đó là thời tiền chiến. Má của em đàn mandolin rất giỏi, có thể nói em chưa hề nghe ai đàn hay bằng. Hồi còn ở VN, buổi tối cúp điện, má ngồi đàn với mấy đứa con gái trải chiếu nằm quanh (có khi còn có mấy bạn của chị em em nữa), tiếng đàn bay bổng cả xóm, mọi người ngoài kia đều lắng nghe, ông hàng xóm nhà đối diện nằm võng hát theo
(bài Nhạc Sầu Tương Tư .... Chiều rơi, cho lòng lạc loài chơi vơi
Ngày rơi, ai buồn giây phút qua rồi
Thời gian, luống phụ cho ai mãi đâu
Luống hận cho ai mãi đâu, muôn kiếp u sầu ...)
Kỳ diệu là bây giờ má lớn tuổi, qua bao thăng trầm của cuộc đời mà nếu cầm đến cây mandolin là má vẫn đàn nhuần nhuyễn, trong khi em hồi đó đàn guitar classic khá mà giờ quên tuốt hết.