Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

4 Pages<1234>
Một phút SUY TƯ...
suong mai
#21 Posted : Wednesday, March 24, 2010 1:51:05 PM(UTC)
suong mai

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,113
Points: 234

Thanks: 3 times
Was thanked: 19 time(s) in 19 post(s)
Phụ nữ thật sự muốn gì ?

Vua Arthur trẻ tuổi bị phục kích và bị vương quốc láng giềng bắt giữ. Có lẽ là vua nước đó sẽ giết ngài nhưng vẻ trẻ trung đáng yêu của anh đã làm cho vua nước đó cảm động. Ông ta hứa sẽ trả tự do cho Arthur nếu ngài giải được một câu đố cực khó. Thời hạn để Arthur đưa ra câu trả lời là một năm. Nếu sau một năm anh không tìm ra lời giải, Arthur sẽ phải chết.

Câu đố là: Phụ nữ thật sự muốn gì ?

Đó là câu đố mà có lẽ đến nhà thông thái nhất thế gian này cũng phải bó tay. Và với Arthur của chúng ta câu đố này quả là một thử thách quá lớn. Nhưng dù sao nó vẫn tốt hơn là cái chết. Arthur đành chấp nhận mạo hiểm.


Khi trở về vương quốc của mình, ngài hỏi tất cả mọi người từ các công chúa, các cô gái mại dâm, các vị cha xứ đến cả các quan toà nhưng không ai có thể đưa ra một câu trả lời hoàn hảo. Điều mọi người khuyên vua là đến hỏi bà phù thuỷ già bởi vì có lẽ chỉ còn bà ta mới giải được câu đố hóc búa đó. Tuy nhiên cái giá phải trả là rất đắt.

Những ngày cuối năm cũng đã tới gần. Arthur không còn cách nào khác là đến xin ý kiến của mụ phù thuỷ. Bà ta đồng ý sẽ đưa câu trả lời nhưng với một điều kiện. Đó là bà ta muốn lấy Garwain hiệp sỹ dũng cảm nhất hội bàn tròn, bạn thân nhất của vua.

Arthur thất kinh. Bà ta vừa xấu vừa bẩn thỉu. Ngài chưa từng bao giờ thấy một ai đáng tởm như mụ ta. Không ngài sẽ không để bạn thân của mình phải chịu thiệt thòi đến như vậy.

Khi biết chuyện, Garwain đã nói với Arthur rằng sự hi sinh đó của chàng làm sao có thể so sánh được với sự sống của vua và sự tồn tại của hội bàn tròn. Và chàng hiệp sỹ quyết định hy sinh.

Cuộc hôn nhân được chấp thuận và vua Arthur cũng nhận được câu trả lời.
Điều phụ nữ thật sự muốn đó là có thể tự quyết định lấy cuộc sống của mình.Ngay lập tức ai cũng nhận ra rằng mụ ta vừa thốt ra một chân lý.Vua của họ nhất định sẽ được cứu. Quả thật vua nước láng giềng rất hài lòng với lời giải đố và giải thoát cho Arthur khỏi cái án đó.

Lại nói về đám cưới của mụ phù thuỷ và chàng hiệp sỹ. Tưởng chừng như không có gì có thể khiến Arthur hối hận và đau khổ hơn nữa. Tuy nhiên chàng hiệp sỹ của chúng ta vẫn cư xử hết sức chừng mực và lịch sự. Mụ phù thuỷ thì trái lại, mụ ta làm nháo nhào mọi thứ lên. Thỉnh thoảng mụ lại lấy cái tay bẩn thỉu của mụ nhón cái này một chút, bốc cái kia một tý. Thật chẳng ra làm sao cả. Mọi người thì hết sức khó chịu.

Đêm tân hôn, Garwain thu hết can đảm bước vào động phòng hoa chúc. Nhưng, gì thế này? Trên giường không phải là mụ phù thuỷ già nua xấu xí mà là một cô gái vô cùng xinh đẹp đợi chàng tự bao giờ.

Nhận thấy sự ngạc nhiên trên nét mặt chàng hiệp sỹ cô gái từ tốn giải thích là vì chàng rất tốt với cô lúc cô là phù thuỷ nên để thưởng cho chàng hiệp sỹ cô sẽ trở thành một người xinh đẹp dễ mến đối với chàng trong một nửa thời gian của ngày . Vấn đề là chàng phải lựa chọn hình ảnh của nàng vào ban ngày và ban đêm.

Chao ôi sao mà khó thế? Garwain bắt đầu cân nhắc: Ban ngày nếu nàng là một cô gái xinh đẹp thì ta có thể tự hào cùng nàng đi khắp nơi, nhưng ban đêm làm sao mà chịu cho nổi? Hay là ngược lại nhỉ, ta đâu cần sỹ diện với bạn bè cơ chứ, cứ để nàng ta xấu xí trước mặt mọi người đi, còn khi màn đêm buông xuống ta sẽ được tận hưởng những giây phút chồng vợ với thiên thần này ?

Garwain đã đưa ra câu trả lời của mình, còn bạn thì sao ???

Đừng nhìn xuống dưới trước khi bạn tìm ra câu trả lời cho riêng mình .



Garwain đã bảo nàng hãy :



Tất nhiên câu trả lời này đã làm cho mụ phù thuỷ đội lốt cô nàng xinh đẹp kia hài lòng và nàng ta nói rằng nàng ta sẽ hóa thân thành một cô nương xinh đẹp suốt đời. Đó là phần thưởng cho người biết tôn trọng ý kiến của phụ nữ.

Vậy bài học rút ra từ câu chuyện này là gì ?

Vợ bạn đẹp hay xấu điều đó không quan trọng, từ sâu bên trong cô ta vẫn là một mụ phù thuỷ .....









viethoaiphuong
#22 Posted : Tuesday, April 6, 2010 7:02:39 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Lời Hay Ý Đẹp

Gieo một tư tưởng sẽ phát sinh hành động
Gieo một hành động sẽ phát sinh thói quen
Gieo một thói quen sẽ phát sinh tính nết
Gỉeo một tính nết sẽ phát sinh số phận.

Sow a thought, reap an action
Sow an action, reap a habit
Sow a habit, reap a character
Sow a character, reap a destiny (Maxim)

S/T Net
viethoaiphuong
#23 Posted : Saturday, June 5, 2010 5:59:30 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Bị Xe Lửa Cán Nát Người Mà Vẫn Can Đảm Sống

Không ai có thể tưởng tượng một tai nạn ghê gớm xảy ra cho cô Daniela García. Nhưng cô gái 29 tuổi vẫn tiếp tục phấn đấu để sống, và còn nói: “Câu chuyện của tôi có kết thúc rất đẹp, và hạnh phúc.”.

Cô bước đi một cách tự tin vào hành lang của Viện Phục Hồi Trẻ Em Tàn Tật ở thủ đô Santiago của nước Chile . Cha mẹ của các em trong viện mỉm cười thán phục sự thành công của các bác sĩ trong viện đã giúp các bệnh nhân phục hồi khả năng tự lập của người mình. Nhất là khi họ trông thấy cô gái chìa cái móc sắt của bàn tay cho mọi người xem.

Cô Daniela Garcia không để ý đến những cái nhìn chòng chọc, tò mò, của các em bé bệnh nhân trong viện, bởi vì cô thừa hiểu rằng các em bé này cũng có những khuyết tật trong người, và các em cần sự can đảm vượt bực để thắng lướt những nhựợc điểm về hình hài của các em. Cô không cảm thấy khó chịu khi có em hỏi cô: “Tại sao chị lại có cái móc ở bàn tay của chị?” Các em đâu có ngờ cô còn mang cả đôi chân giả bằng thép nữa.

Cô Daniela tâm sự: “Tôi còn cảm thấy thích khi nghe các em hỏi như vậy. Bởi vì điều đó có nghĩa là chúng tôi có sự gần gũi, gắn bó với nhau.”.

Cô Daniela năm nay được 29 tuổi, cô trở thành một phụ nữ nổi tiếng nhất nước Chile hiện nay. Cô được tặng danh vị “Woman of the Year”, Người Phụ Nữ Danh Dự Trong Năm, hai năm liên tiếp 2006 và 2007. Cuốn sách tự truyện về cuộc đời của cô, Elegí Vivir (I Choose to Live- Tôi Nhất Định Phải Sống) trở thành cuốn sách bán chạy nhất trong nước. Nhưng cô là mẫu người nổi tiếng có tâm hồn. lương tâm đạo đức. Cô không muốn trở thành một người nổi tiếng chỉ vì mình “là một thiếu nữ gặp tai nạn khủng khiếp”. Cô không coi đó là một thảm kịch, cô gọi đó là một câu chuyện có hồi kết thúc rất đẹp, và hạnh phúc.



Cho đến ngày 30 tháng Mười năm 2002, cô Daniela Garcia vẫn có một cuộc sống yên lành sung túc, không có gì phải lo âu phiền muộn. Sinh trưởng trong một gia đình khá giả, thuộc tầng lớp xã hội quí phái ở Chile . Cha của cô, ông Cristian Ga rcia là một bác sĩ nhi khoa, và giáo sư đại học dạy tại trường Pontificia Universidad Catolíca de Chile, mẹ của cô, bà Leon or Palomer là một nha sĩ. Bà tạm ngưng làm việc một thời gian để ở nhà chăm sóc cô Daniela, hai người em trai sinh đôi, và ba người em trai khác nữa, khi các con của bà còn nhỏ.

Là một học sinh xuất sắc, cô Daniela được theo học tại trường y khoa PUC, một trong những trường nổi tiếng của Chile . Ở tuổi 22, cô Daniela đang học vào giai đoạn cuối của năm thứ tư. Người bạn trai của cô đang học về ngành thương mại. Hai cô cậu thích đi chơi ngoài trời. Lúc rảnh, hai người hay đạp xe đạp, và chơi thể thao chung với nhau.

Hôm đó là một ngày hè nóng nực ở miền Nam bán cầu, cũng là lúc các sinh viên phải vùi đầu vào bài vở để lo cho kỳ thi cuối năm. Vào dịp này, thường có nhiều cuộc thi đấu thể thao giữa trường y khoa, gọi là Inter-Medical School Games. Đây là dịp để các sinh viên y khoa tranh tài thể thao với nhau trong bốn ngày, về các môn bóng chuyền, bóng rổ, bơi lội, quần vợt, và bóng tròn. Năm nay, các trận đấu sẽ diễn ra tại thành phố Temuco , cách thủ đô Santiago khoảng 400 dậm về phía nam.

Daniela không chắc cô muốn đi coi đấu bóng. Cô còn lo ngại kỳ thi cuối năm về môn Da Bì sắp cận kề. Lại nữa chuyến đi Temuco cũng khá xa, và tốn kém không ít. Phải mất chín giờ đồng hồ ngồi trên xe lửa. Ngoài ra, cô cảm thấy có điềm gì khó ở trong người, không được thoải mái về chuyến đi chơi.

Nhưng rồi bạn bè cùng lớp cứ năn nỉ cô đi chung, bởi vì cô là một trong những cổ động viên sáng giá cho đội bóng tròn trong trường. Cuối cùng thì cô cũng siêu lòng.

Lúc đến sân ga, cô không được hài lòng khi trông thấy cảnh tượng ở nhà ga xe lửa. Để có thể đáp ứng nhu cầu chuyên chở số hành khách sinh viên đi Temuco quá đông, công ty xe lửa vận dụng lại các toa xe cũ mèm từ thời xưa để nối vào các toa xe hiện nay. Các toa xe cũ với nước sơn tróc loang lổ, cửa sổ cái còn cái hỏng, dơ dáy, và bóng đèn trong toa xe bị cháy bóng, hay vỡ nát, không hoạt động được nữa. Cô phải tự nhủ trong lòng. Thôi cứ bình tĩnh, dầu sao thì đi bằng xe lửa cũng rất an toàn.

Khi xe lửa bắt đầu chuyển bánh, một vài sinh viên mang đàn ghi ta ra chơi những bản nhạc đồng ca quen thuộc, và yêu cầu cô Daniela cất tiếng hát bài “Dance with us”. Nhưng tối hôm nay, cô cảm thấy trong lòng bụng dạ không yên, và không có hứng để hát. Cô ngồi ngó mông lung ra ngoài trời cao tối sẫm, thỉnh thoảng có vài vì sao ở tận ngoài xa.

Vào khoảng 10 giờ tối, tức là độ hơn một tiếng đồng hồ sau khi chuyến xe chuyển bánh, hai người bạn rủ cô Daniela đi sang các toa xe khác để tìm bạn bè quen.Ngọn đèn trên trần bị chết bóng, tối thui, vì vậy nhóm bạn phải vất vả đi dọ dẫm trong bóng tối, một người bạn đi trước Daniela, một người bước phía sau. Thật không ngờ cho cô Daniela, cái trụ nối giữa hai toa xe, không hiểu vì lý do gì bị hở ra, không nằm đúng vị trí của nó. Người bạn của Daniela, anh Diego cao lênh khênh, với đôi chân dài, nên anh có thể dễ dàng, nhún mình một cái là nhảy qua khoảng trống đó. Đến lượt cô Daniela, chiếc xe lửa đang đi đến một khúc có đường rầy cong cong, khiến cho khoảng cách mở lớn thêm nữa. Cô dượm chân bước tới, và cảm thấy như mình bị bước hụt vào khoảng không. Hai người bạn của cô mới ở gần cô cách đó có một phút, giờ này cô không còn thấy họ đâu cả.

Một hành khách đang đứng hút thuốc trong toa xe gần đó, vội vàng lên tiếng: “Ê!, Coi kià! Cô gái đó vừa bị ngã xuống đường rầy xe lửa rồi.”.



Giống như người vừa thức dậy sau một giấc ngủ mê dài, cô Daniela nhận ra mình đang nằm giữa đường rầy xe lửa trong đêm tối âm u.

Cô không cảm thấy đau đớn gì cả, hình như có cái gì âm ấm, nhờn nhuạ trên mặt của cô – thì ra có máu đọng trên khoé mắt bên trái của cô. Cô đơ tay trái để lên chùi mớ tóc dính trên mắt, nhưng cô làm không được. Cô ráng làm thử lần nữa, nhưng hình như tay cô đang quờ quạng trên không. Hoảng hồn, cô tìm cách ngửng đầu lên để quan sát. Cô hết hồn khi nhận ra bàn tay của cô không còn nữa, nguyên cả phần dưới cánh tay trái đã không còn trên người cô nữa.

Cô nhìn sang phía bên phải: Cánh tay phải và bàn tay phải cũng bị thương nát bầm. Lần đầu tiên cô định cử động, và cô thấy đau đớn vô cùng.

Cô Daniela không còn dám nhớ đến những gì cô trông thấy trên thân thể của mình. Nguyên cả chân trái của cô bị cưa đứt lià khỏi người, từ hông trở xuống. Chân phải của cô thì mất từ đầu gối trở xuống. Sau khi nhận ra tất cả tứ chi của mình đều trở nên vô dụng, cô rất sợ. Nhưng là một sinh viên y khoa, cô tự nhủ mình không được hoảng hốt.

Cô nhận thấy số lượng máu cô bị mất khá nhiều, nhưng nếu cứ nằm mãi ở đây, một chuyến xe lửa khác đi tới chắc cô sẽ chết mất. Cô phải tìm cách ra khỏi khúc đường rầy xe lửa này, và tìm nơi cấp cưú, nếu không cô sẽ phải chết. Cô đang nằm ngay ở khúc đường rầy cong cong. Ở một bên, cô trông thấy có hàng rào cao che khuất, còn bên kia là cánh đồng của nông dân. Tuốt ở ngoài xa, cô trông thấy có ánh đèn le lói, trông như là ánh đèn của một trạm bán xăng dọc theo xa lộ. Có lẽ, cô có thể đến đó được nếu cô ráng bò từng chút một.

Mặc dù bị thương nặng, song không hiểu bằng cách nào đó, cô đã có thể trườn mình ra khỏi đường rầy xe lửa. Cô đang nằm ở khúc mặt đất giữa hai tuyến đường rầy, một đi về hướng bắc, và một đi về hướng nam. Nhưng rồi cô không thể bò xa hơn được nữa. Cô tìm cách hét thật to để xin cầu cứu. “Bà con ơi! Hãy cứu tôi với.”

Một bác nông dân đi làm du canh tên là Ricardo Mo rales, đi lang thang ra ngoài trời để hút xì gà. Vợ của bác chịu không nổi mùi xì gà nên bắt bác phải hút thuốc ở ngoài trời. Khi chuyến xe lửa chạy ngang qua, bác còn đứng ở gần đường rầy xe lửa hút thuốc. Bác nghe tiếng đám sinh viên hát vang lừng từ trong xe lửa. Bây giờ, đột nhiên bác nghe tiếng cô Daniela kêu cứu. Bác chạy lại phía cô gái, và nói với Daniela: “Đừng có cử động gì cả. hãy nằm yên tại đó, để tôi kêu người đến cấp cứu cho.”. Sau đó, bác chạy vội xuống cây xăng để nhờ tiếp cứu.



Mặc dù lắng nghe thật kỹ chi tiết về tai nạn, người nhân viên cứu thương tên là Victor Solis không hy vọng nạn nhân còn sống sót khi anh tìm thấy cô ta. Ngay sau khi nhận được tin, năm phút sau, anh Victor đã đến hiện trường. Anh vội vàng đi theo ông Morales, trong lúc đó anh Patricio Herrera, một nhân viên cấp cứu khác ôm theo mớ dụng cụ y khoa theo sau.

Một đám chó hoang đang vây quanh cô Daniela , hú rầm trời như để doạ nạt cô Daniela. Anh Victor Solis phải xua tay đuổi chúng đi chỗ khác, khi anh đến gần nạn nhân. Lúc bấy giờ cô Daniela đang rên rỉ đau đớn, song thật là lạ, cô vẫn tỏ ra tỉnh táo, minh mẫn. Anh phải kinh ngạc khi thấy cô gái khai tên tuổi của cô, tên của cha mẹ, số điện thoại của cha mẹ cô, số điện thoại của mấy người chú, cậu trong gia đình, và cả tên bác sĩ thường chăm lo cho cô. Anh Victor quì xuống bên cạnh cô và khuyên cô hãy yên lặng: “Cô đừng nói nữa, nằm yên, để chúng tôi lo cho.” Anh Herrera và hai nhân viên cứu thương khác cùng chạy đến nơi.

Anh Herrea lớn tiếng hỏi: “Cô ta có chết chưa?”.

Nghe được câu nói này, Daniela tự hỏi: “Mình có chết chưa? Có thể mình đã chết rồi hay chăng?”. Cô Daniela vội hét thật to: “Tôi chưa chết”. Anh Herrera giật mình kinh ngạc trước tiếng hét thật to của cô gái bị nạn. Tiếng nói của cô nghe còn mạnh mẽ lắm.

Toán cấp cứu vội vàng làm những biện pháp khẩn cấp để cứu cho cô gái. Trước hết, họ tìm cách làm cầm máu chảy, và tiếp nước biển vào người cô gái.. Đột nhiên họ lại nghe có tiếng rầm rầm trên đường rầy xe lửa, và nghi rằng một chuyến xe lửa khác sắp chạy ngang qua đây. Họ không thể đứng tại đây lâu được nữa. Nhưng làm các nào để đưa cô gái ra khỏi đây bây giờ.

Anh Solis nói với cô gái: “Chúng ta phải đi thôi. Chúng tôi sẽ quanh lại ngay tức khắc.”.

Daniela khóc, và nói: “Đừng bỏ tôi ở đây một mình.”. Trong lúc đó, toán cấp cứu nhảy tránh sang một bên. Cô Daniela nghe thấy có luồng gió thổi rất mạnh qua mặt mũi của mình khi đoàn xe lửa chạy ngang qua. Đoàn xe đi mãi, thật là lâu mới hết. Sau khi đoàn xe đi khỏi, toán cấp cứu chạy bổ trở lại, và họ mừng khi thấy cô Daniela còn sống.

Mười một phút sau khi đến nơi, toán cấp cứu đã đưa được Daniela lên xe cứu thương, và vài phút sau, họ đưa cô đến bệnh viện. Cô hỏi họ: “Liệu chừng tôi có sống được không hả các ông?”.

Nét mặt lo âu, buồn bã của các cô y tá làm cho Daniela lo sợ thêm. Cuối cùng khi người ta đưa cô vào thang máy để lên phòng giải phẫu, cô trông thấy một bác sĩ mặc áo giải phẫu, có ánh mắt hiền từ, và bộ râu quai nón, cô hỏi: “Bác sĩ ơi! Liệu tôi có sống được không?”. Ông mỉm cười và nói với cô: “Không sao đâu. Cô sẽ bình phục.”.

Cho đến lúc đó, cô Daniela mới cảm thấy dễ chịu, và nhắm mắt lại để thư dãn. Cô tự nhủ: “Mình đã làm hết sức mình rồi. Thôi thì đành để cho số phận đưa đẩy thôi.”



Điện thoại liên lạc với gia đình Garcia vào khoảng 11 giờ tối. Hai người em trai sinh đôi của cô trả lời điện thoại; mẹ cô nghe hai đứa trẻ khóc, bà hỏi thăm mới biết đầu đuôi câu chuyện. Cha của cô Daniela lúc bấy giờ đang làm công tác thiện nguyện tại bệnh xá dành cho người vô gia cư. Bà Leonor báo tin cho ông hay, và cho biết nhân viên bệnh viện nói rằng Daniela bị thương rất nặng, họ cần gia đình đến ngay lập tức.

Người bạn trai của Daniela, cậu Ricardo nhận được tin do một người bạn đi cùng chuyến xe với cô Daniela cho biết. Anh ta cũng vội vàng đi đến bệnh viện để đi gặp Daniela cùng với gia đình.

Bánh xe toa xe lửa đã nghiến nát chân tay của Daniela, hai chân của Daniela không thể gắn trở lại vào người. Tuy nhiên, bác sĩ tìm cách rửa sạch, băng bó chỗ da thịt bị cắt lìa để vết thương mau lành. Kế đến. bệnh viện đưa cô Daniela đến phòng hồi sinh. Và đánh thuốc mê cho cô giảm đau trong hai ngày. Khi tỉnh dậy, ra khỏi phòng ICU, cô trông thấy mặt cậu Ricardo, và hỏi: “Anh có giúp em hồi phục được không?”.

Ricardo trả lời: “Vâng. Được chứ. Anh sẽ giúp em.”. Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng anh Ricardo, anh rất lo không hiểu mình có thể đảm đương được việc đó hay không.



Suốt thời gian nằm điều trị ở bệnh viện, nhiều lúc cô Daniela cảm thấy bàn chân và bàn tay của cô bị đứt lià đau đớn như thể là đang bị nướng trên lửa. Cô có cảm giác như mình vừa đút ngón tay vào lỗ cắm điện, và bị điện giật. Hiện tượng đó trong y khoa gọi là cơn đau vô hình ma quái- phantom pain- gây nên bởi sự biến động trong hệ thống thần kinh, chạy từ não bộ đến những bộ phận chân tay bị đứt lià. Thuốc giảm đau chỉ làm bớt một phần rất nhỏ cho những cơn đau hực lửa này. Cuối cùng, chỉ có phương pháp thiền định, và tập vật lý trị liệu gọi là Reiki mới giúp cho cô giảm đau, và kiểm soát được phản ứng của những tế bào thần kinh.

Trong lúc đó, cha của cô là một y sĩ nên ông đi tìm những danh sư giỏi nhất để giúp cho cô con gái phục hồi cơ thể. Cuối cùng, ông chọn Viện Phục Hồi Moss thuộc trường đại học Albert Einstein University để chữa trị cho cô Daniela. Viện phục hồi này ở ngoại ô thành phố Philadelphia , Hoa Kỳ. Một ngày thứ Bẩy trong tháng Hai, tuyết rơi khá nhiều, cô Daniela đã được đưa đến đây để điều trị. Cô ở đây điều trị sáu tuần lễ, tập cách đi, cách mặc quần áo, tự ăn uống lấy, và làm những việc cần thiết hàng ngày với chân tay gỉa.

Bốn ngày sau khi Daniela đến Viện Phục Hồi, cô chuyên viên tập vật lý trị liệu tên là Maria Lucas mang đến cho Daniela một bộ chân, tay giả để cô dùng thử. Cô Daniela nghĩ rằng đây là vật dụng bằng nhựa dẻo, và thép tuyệt vời nhất cô từng thấy. Sau khi gắn thử chân giả vào, với sự giúp đỡ của Maria Lucas, cô Daniela đứng bật dậy. Cô mừng hết sức. Đây là lần đầu tiên kể từ ngày bị tai nạn, cô có thể tiếp xúc với người khác, nói chuyện và nhìn thẳng vào mắt họ.

Tinh thần thể thao, và lòng cương quyết vốn có sẵn trong người Daniela, đem lại cho Daniela những kết quả tức thì. Cô Daniela nói ngay: “Chị Maria, giúp tôi đứng dậy, và dìu tôi đi.”. Cô Daniela nhớ lại là cô Maria Lucas đã từ chối yêu cầu này. Vì cô ta nghĩ rằng phải có một thời gian làm quen với đôi chân giả, và tập luyện mới có thể dìu Daniela đi được. Cuối cùng vì Daniela cương quyết đòi hỏi quá, cô Lucas bèn cho Daniela đứng thử một mình, Daniela đứng vững một mình, và cả hai cùng rúc rích cười.

Bây giờ thì cô Lucas biết Daniela là lọai người có nghị lực, nên cô càng thôi thúc tập luyện gấp cho Daniela, và Daniela cũng cố gắng vượt bực. Cô kể lại: “Nếu chị Maria bảo tôi đi từ đây đến kia, một quãng ngắn. Tôi sẽ ráng làm gấp đôi quãng đường đó. Tôi nhớ tôi ráng tập thật nhiều, làm tôi mệt lử. Có khi tôi chẳng cần ăn tối, đi thẳng đến giường và ngủ luôn cho đến sáng.”

Không những cơ thể của Daniela được hồi phục mau chóng, cô còn tạo được sự cảm mến, thân tình với Bác sĩ Alberto Esquenazi, trưởng phòng tập vật lý trị liệu tại Viện Moss. Vị bác sĩ này nói thông thạo tiếng Tây Ban Nha. Ngoài ra, ông cũng bị mất một bàn tay phải khi xảy ra vụ nổ tại phòng thí nghiệm nơi ông làm việc trước đây. Bàn tay của ông bây giờ được thay thế bằng cái móc sắt, và ông sử dụng móc sắt đó rất nhuần nhuyễn, tự động, không cần phải suy nghĩ. Trông gương bác sĩ Alberto, cô Daniela hy vọng cô cũng có thể sử dụng bàn tay giả của cô thoải mái như vậy. Cô hứa với bạn bè ở trường Y khoa là cô sẽ quanh trở về học tiếp. Giờ đây, cô nghĩ ước mơ đó có thể thành sự thực.

Cô học cách sử dụng các bắp thịt sau lưng , gắn vào một sợi dây cáp để có thể mở ra đóng vào cái móc bằng thép của bàn tay giả. Tập mãi đâm quen. Bây giờ cô có thể dùng bàn tay giả để trang điểm lấy với những dụng cụ trang điểm để trong một túi nhỏ. Thậm chí cô còn có thể dùng bàn tay giả đó để nhặt sợi tóc dính trên ống quần của cô.

Mỗi khi đạt được thành tích mới trong tiến trình tập luyện, cô mừng vô hạn. Tuy nhiên, ban huấn luyện trong Viện Moss vẫn còn lo, sợ một ngày nào đó Daniela có thể sụp ngã. Bác sĩ Esquenazi biết trước rằng những người bị cưa chân thường nôn nóng muốn dùng thử những phát minh mới của kỹ thuật khoa học, để thế chỗ cho phần thân thể bị mất. Cho đến một ngày, họ nhận ra sự thực là khoa học, kỹ thuật và thuốc men cũng có giới hạn của nó. Khi đó, họ trở nên thất vọng. Thực vậy, chính cô Daniela cũng phải ngậm sầu nuốt tủi khi cô nhận ra được điều này. Cô tâm sự: “Cái sốc lớn nhất cho tôi là khi tôi nhận thức được rằng hoàn cảnh của tôi không bao giờ có thể được hoàn hảo như trước khi xảy ra tai nạn. Dù cho kỹ thuật làm chân tay gỉa có tinh vi, tân tiến đến đâu đi nữa, không có gì có thể thay thế được tay chân ngày xưa của tôi. Thật là khó để có thể chấp nhận sự thực đau lòng này.”.

Bác sĩ Esquenazi không tìm cách dụ ngọt cô bằng những lời đường mật. Ông nói thẳng với cô: “Cô sẽ mãi mãi nhớ đến bàn tay cũ. Chúng tôi không có thể làm gì để thay thế hoàn toàn được bàn tay cũ được. Tuy nhiên, cô có hai chọn lựa. Hoặc là cô tìm cách sống ẩn dật, xa lánh mọi người, hay cô vui lòng chấp nhận những gì cô đang có.”.

Cô Daniela biết ông bác sĩ nói đúng, và nói thật, và cô chấp nhận lời khuyên của ông: “Cuộc đời của cô sau này sẽ ra sao là tùy ở việc cô làm với đôi bàn tay, bàn chân gỉa hiện nay.”.

Cô tự an ủi: “Tôi quyết định rằng từ nay về sau, nếu có những hạn chế trong quá trình phục hồi- đó sẽ là do cơ thể của tôi, chứ không phải do đầu óc của tôi.”



Sau sáu tuần tập vật lý trị liệu ở Viện Moss, cô Daniela bay trở về nước. Cậu Ricardo ra tận phi trường chờ đón cô. Cô bước từ từ bằng đôi chân giả đến ôm cậu Ricardo. Hai người ôm lấy nhau mừng tủi.

Đúng một năm sau, cô Daniela quanh trở lại trường y khoa để học tiếp. Cô cương quyết sẽ học một cách bình thường, không cần một sự nâng đỡ đặc biệt nào cả. Cô sẽ trở thành một y sĩ chuyên về phục hồi giống như bác sĩ Esquenazi. Tháng Chín năm 2007, trước sự hiện diện của hơn 300 người thân, bạn bè, và quan khách, cô Daniela và cậu Ricardo làm lễ thành hôn.Tối hôm đó, hai người khiêu vũ đến tận khuya. Và mùa thu năm ngoái cô Daniela quanh trở lại Viện Phục Hồi Moss. Kỳ naỳ cô đến đây không phải với tư cách bệnh nhân, mà đến để tu nghiệp. Cô cần hoàn tất giai đoạn huấn luyện sau cùng, gồm sáu tháng tập sự tại Viện Phục Hồi Moss để chính thức trở thành y sĩ chuyên về phục hồi.

Đến tập sự tại Viện Phục Hồi Moss một thời gian ngắn, cô đứng ra diễn thuyết, nói chuyện với các y sĩ, y tá, nhân viên, và bệnh nhân đang có mặt trong Viện Moss. Cô kể lại trường hợp cô gặp tai nạn, và những gì xảy ra sau đó. Khán gỉa trông thấy cái móc sắt ở bàn tay của cô, nhưng không một ai biết rằng cô cụt cả tứ chi, vì cô đi đứng rất khoan thai tề chỉnh.

Bà y tá Maria Lucas kể lại như sau: “Mọi người đều kinh ngạc. Cô Daniela có khả năng, và quyết tâm chấp nhận hoàn cảnh của cô hết mình, không dè dặt, ngại ngùng. Cô ung dung tự tại một cách chánh niệm.Cô không bao giờ chú ý đến những gì cô bị mất mát. Cô không để những thương tật chế ngự con người cô.”

Bà Lucas kể tiếp: “Tôi đã gặp rất nhiều bệnh nhân. Chúng tôi thường phải chỉ dạy cho bệnh nhân cách sống hội nhập với người xung quanh. Riêng cô Daniela, chính cô đã dạy cho chúng ta phải sống như thế nào với hoàn cảnh của mình. Cô dậy cho chúng ta nhiều hơn những gì chúng ta từng huấn luyện cho cô.” .


Nguyễn Minh Tâm dịch theo Reader’s Digest tháng 6/2010





viethoaiphuong
#24 Posted : Sunday, October 24, 2010 11:14:43 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Thời gian- quà tặng vô giá

Có một ngân hàng, mỗi buổi sáng, cung cấp vào tài khoản của bạn 86400USD.
Số dư trong tài khoản không được phép chuyển từ ngày này qua ngày khác.
Mỗi buổi chiều, ngân hàng sẽ hủy bỏ hết số dư còn lại mà bạn đã không dùng hết trong ngày.
Bạn sẽ phải làm gì?
Sử dụng hết số tiền đó, dĩ nhiên !
Mỗi người trong chúng ta đều có một ngân hàng như vậy.
Tên ngân hàng là THỜI GIAN.

Mỗi buổi sáng, ngân hàng này cung cấp cho bạn 86.400 giây.
Vào mỗi buổi tối, ngân hàng sẽ xóa bỏ, coi như bạn mất, thời gian mà bạn không đầu tư được vào các mục đích tốt.
Ngân hàng không cho phép bạn được để lại số dư trong tài khoản.
Cũng không cho phép bạn bội chi.
Mỗi ngày, ngân hàng lại mở một tài khoản mới cho bạn.
Mỗi tối nó lại hủy hết những gì còn lại trong ngày.
Nếu bạn không dùng được hết thời gian mà bạn có trong ngày, người bị mất chính là bạn.

Không có chuyện quay lại ngày hôm qua.
Không có chuyện tiêu trước cho "ngày mai"
Bạn phải sống bằng những gì bạn có trong tài khoản ngày hôm nay.
Hãy đầu tư vào đấy bằng cách nào đó,
để bạn có thể nhận được nhiều sức khỏe, hạnh phúc, và thành công nhất !
Đồng hồ vẫn đang chạy.
Hãy cố thực hiện thật nhiều trong ngày hôm nay.

Để biết được giá trị của MỘT NĂM,
hãy hỏi một học sinh bị ở lại một lớp.

Để biết được giá trị của MỘT THÁNG,
hãy hỏi một người mẹ sinh con thiếu tháng.

Để biết được giá trị của MỘT TUẦN,
hãy hỏi biên tập viên của một tuần báo.

Để biết được giá trị của MỘT GIỜ,
hãy hỏi những người yêu nhau đang mong chờ được gặp nhau.

Để biết được giá trị của MỘT PHÚT,
hãy hỏi một người bị lỡ chuyến tàu.

Để biết được giá trị của MỘT GIÂY,
hãy hỏi một người vừa thoát khỏi một tai nạn.

Để biết được giá trị của MỘT PHẦN NGÀN GIÂY,
hãy hỏi người vừa nhận được huy chương bạc trong kỳ thi Olympic.

Hãy quý trọng từng giây phút mà bạn có !
Và hãy nên quý thời gian hơn nữa
bởi vì bạn đang chia sẻ thời gian đó với ai đấy thật đặc biệt đối với bạn, đủ đặc biệt để có thể chia sẻ thời gian của bạn.
Và hãy nhớ rằng thời gian chẳng chờ đợi ai cả.

Ngày hôm qua đã là lịch sử. Ngày mai là một bí ẩn.
Hôm nay là quà tặng. Cũng vì vậy mà nó được gọi là PRESENT !
(có nghĩa là HIỆN TẠI, mà cũng có nghĩa là QUÀ TẶNG ).

* s/t Net

viethoaiphuong
#25 Posted : Monday, November 8, 2010 3:55:38 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Suy nghĩ về cuộc sống

Tại vùng trang trại xa xôi, có một người nông dân năm nào cũng trồng được những cây ngô rất tốt. Năm nào ông cũng mang ngô tới hội chợ liên bang và năm nào ngô của ông cũng đoạt giải nhất. Ai cũng cho rằng ông có những bí quyết riêng độc đáo.

Có một lần, một phóng viên phỏng vấn ông và phát hiện ra rằng người nông dân luôn chia sẻ những hạt giống ngô tốt nhất của mình với những người hàng xóm ở các trang trại xung quanh.

- Tại sao bác lại chia những hạt giống tốt nhất đi, trong khi năm nào họ cũng đem sản phẩm đến cùng hội chợ liên bang để cạnh tranh với sản phẩm của bác? - Phóng viên hỏi.
- Anh không biết ư?- Người nông dân thật thà đáp - Gió luôn thổi phấn hoa và cuốn chúng từ trang trại này sang trang trại khác, từ cánh đồng này sang cánh đồng khác.

Nếu những người hàng xóm quanh tôi chỉ trồng được những cây ngô xấu thì việc thụ phấn do gió rõ ràng sẽ làm giảm chất lượng ngô của chính trang trại của tôi.

Tức là, nếu tôi muốn trồng được ngô tốt, tôi cũng phải giúp những người xung quanh trồng được ngô tốt đã!

Cuộc sống cũng như vậy. Những người muốn được hạnh phúc phải giúp những người sống quanh mình hạnh phúc.

Những người muốn thành công phải giúp những người quanh mình thành công.

Giá trị cuộc sống của bạn được đo bằng những cuộc sống mà bạn “chạm” tới.

viethoaiphuong
#26 Posted : Monday, November 8, 2010 4:05:40 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Điều Đáng Sợ Nhất...

Điều đáng sợ nhất trong cuộc sống không phải là cái chết, mà là bị lãng quên...bị xem là hạt bụi sau những vòng hào quang rực rỡ.

Là khi người ta yêu dấu nhất...từ bỏ tấm chân tình của ta để chạy theo những điều hư ảo.

Là khi ta bày tỏ nỗi niềm sâu kín nhất với một người và bị cười vào mặt.

Là khi người bạn thân quá bận rộn với cuộc sống đã không thể an ủi khi ta cần được nâng đỡ tinh thần.

Là khi dường như không còn ai trên cõi đời quan tâm đến ta. Cuộc sống vốn luôn đầy ắp những niềm đau, liệu có bao giờ độ lượng hơn. Bao giờ mọi người mới biết quan tâm đến người khác và dành chút thời giờ cho những người đang cần được giúp đỡ.

Chúng ta ai cũng có một vai diễn trên sàn diễn của cuộc đời. Chúng ta phải có trách nhiệm với mọi người xung quanh, nói với họ rằng ta yêu mến họ. Nếu bạn không quan tâm đến người khác, bạn sẽ không bị trừng phạt- đơn giản bạn chỉ bị lãng quên, hững hờ, lạnh nhạt như bạn đã từng đối với mọi người.

Đâu mất gì khi ta mỉm một nụ cười, siết chặt một bàn tay, thốt lên một lời khích lệ hoặc đơn giản là biết lắng nghe khi ai đó có điều muốn bày tỏ.


st

viethoaiphuong
#27 Posted : Wednesday, November 10, 2010 7:27:31 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)





MỘT NỬA

Sống trên đời mới chỉ là một nửa.
Biết bao giờ tìm được nửa thứ hai.
Dẫu biết rằng 1 +1 = 2
Nhưng cũng có 2 : 2 =1.
Một người buông tay 1 người ngã .
Môt người cất bước 1 người mong .
Môt người ra đi 1 người khóc .
Môt người quay lưng 1 người buồn .
Môt người đang quên 1 người nhớ .
Môt người hạnh phúc 1 người đau .
Môt người ngồi đau lòng nhung nhớ .
Môt người ngồi đó tựa vai ai .
Hy vọng tắt đi khi bạn ngừng tin tưởng .
Tình yêu mất đi khi bạn ngừng quan tâm .
Tình bạn mất đi khi bạn ngừng chia sẻ
Häy mở lòng và xích lại gần nhau .


* s/t Net
viethoaiphuong
#28 Posted : Tuesday, January 18, 2011 6:20:30 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

LẼ SỐNG: Trái Tim, Bộ Óc và cái LƯỠi




Một ngày kia, trái tim, bộ óc và cái lưỡi đồng ý với nhau là sẽ không bao giờ nói những lời đơn sơ nhỏ bé nữa.
Trái tim phát biểu: "Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm bận rộn ta thôi. Chúng làm cho ta trở nên yếu đuối. Sống trong thời buổi này trái tim phải trở nên cứng rắn, cương quyết, chứ không thể mềm nhũn dễ bị xúc động được".
Bộ óc biểu đồng tình: "Vâng, đúng thế, thời buổi này chỉ có những tư tưởng cao siêu, những công thức tuyệt diệu, những chương trình vĩ đại mới đáng cho bộ óc suy nghĩ tới. Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm mất thời giờ, mà thời giờ là vàng bạc".
Cái lưỡi nghe trái tim và bộ óc nói thế không khỏi hãnh diện và tự cảm thấy mình trở nên rất quan trọng, mặc dù lưỡi chỉ là bộ phận bé nhỏ của thân thể, vì thế lưỡi cũng hội ý: "Hai anh quả thật đã đạt được tột đỉnh của sự khôn ngoan. Nếu hai anh nghĩ thế thì, tôi sẽ chỉ nói những danh từ chuyên môn, những câu nói văn hoa bóng bẩy, những bài diễn văn sâu sắc, hùng hồn".
Như đã đồng ý, kể từ dạo ấy, trái tim chỉ gửi lên lưỡi những lời nói cứng cỏi, bộ óc chỉ sản xuất và gửi xuống lưỡi những tư tưởng cao siêu và lưỡi sẽ không còn nói những lời đơn sơ nhỏ bé nữa.
Với thời gian, mặt đất trở nên tẻ lạnh như cảnh vật vào mùa đông: Không có lấy một chiếc lá xanh, không còn một cánh hoa đồng nội và lòng người cũng trở nên chai đá như những thửa ruộng khô cằn, nứt nẻ trong những tháng hè nóng bức.
Nhưng những ông già, bà cả vẫn còn nhớ những lời đơn sơ nhỏ bé. Ðôi lúc miệng họ vô tình bật phát nói ra chúng. Lúc đầu họ sợ bị bọn trẻ chê cười. Nhưng kìa, thay vì cười chê, những lời nói đơn sơ nhỏ bé lại được truyền từ miệng này sang miệng khác, từ bộ óc này đến bộ óc khác, từ trái tim này qua trái tim nọ. Cuối cùng, chúng xuất phát như những chiếc hoa phá tan lớp tuyết giá lạnh để ngoi lên làm đẹp cuộc đời.
Câu chuyện trên không tiết lộ những lời đơn sơ nhỏ bé là gì, nhưng chúng ta có thể đoán: đó có thể là hai chữ: "Xin lỗi!", thốt lên để xin nhau sự tha thứ.
Hay đó là lời chào vắn gọn: "Mạnh giỏi không?" đồng nghĩa với câu hỏi: "Tôi có thể làm gì được cho anh cho chị không?".
Nhất là hai tiếng : "Cám ơn!" thốt lên chân thành từ cửa miệng của những kẻ được giúp đỡ, của những con người mang công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ, hay của những vợ chồng trung tín chia sẻ với nhau những ngọt bùi, đắng cay của cuộc sống hoặc của những người được bạn bè đỡ nâng sau những thất bại ê trề hay sau những lần vấp ngã.


Tác giả Veritas
viethoaiphuong
#29 Posted : Sunday, January 30, 2011 9:16:13 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


4 bà vợ



Một anh giàu có ... có 4 bà vợ. Ông yêu người vợ thứ tư nhất, luôn mua sắm cho bà ta những bộ đồ sang trọng đắt tiền. Ông nâng niu chiều chuộng, "Coi người vợ thứ tư như một món đồ trang sức quý ...".



Ông cũng rất yêu người vợ thứ ba. Ông tự hào về người vợ này và luôn muốn “khoe” vợ với bạn bè. Tuy nhiên, trong ông luôn thường trực nỗi lo sợ bà bỏ đi với người đàn ông khác.



Ông cũng yêu người vợ thứ hai. Ông coi bà như người bạn tâm tình, người giúp ông vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Bất cứ khi nào gặp khúc mắc, ông đều tìm đến bà.



Người vợ thứ nhất lại là người rất chân thành, chung thuỷ, luôn kề vai sát cánh bên ông lo toan chu đáo chuyện gia đình. Tuy nhiên, ông lại không yêu bà vợ thứ nhất. Mặc dù bà rất yêu ông, ông hầu như chẳng bao giờ chú ý đến bà.



Một ngày, ông ngã bệnh. Ông tự biết rằng mình sắp từ giã cõi trần. Ông nghĩ về cuộc sống giàu sang xa hoa và tự nhủ : “Hiện mình có 4 bà vợ. Nhưng khi mình chết, lại chỉ có một mình. Thật cô đơn làm sao !”.



Ông ta hỏi bà vợ thứ tư : “Tôi yêu mình nhất, luôn dành cho mình sự quan tâm đặc biệt và những điều tốt đẹp nhất. Tôi chẳng còn sống được bao lâu nữa, liệu khi tôi chết, mình có nguyện đi theo tôi không ?”.

“Không đâu” - Bà vợ thứ tư đáp lại và bước đi.

Câu trả lời như một nhát dao cứa vào.



Ông hỏi người vợ thứ ba : “Tôi yêu bà nhiều lắm, tôi sắp chết rồi, bà có nguyện theo tôi không ?”.

“Không, cuộc sống vẫn đang đẹp mà. Sau khi ông chết, tôi sẽ tái hôn”.

Trái tim ông run lên đau đớn.



Sau đó, ông hỏi người vợ thứ hai : “Bất cứ khi nào gặp vấn đề khó khăn rắc rối gì tôi cũng đều tìm đến bà. Bây giờ tôi xin bà hãy kề vai sát cánh cùng tôi lần cuối cùng. Khi tôi chết, bà có nguyện đi theo tôi không ?”.

Bà vợ thứ hai trả lời : “Xin lỗi, lúc này tôi không thể giúp ông được. Nếu có, tôi chỉ đưa linh cữu ông ra mộ thôi”.

Ông nghe câu trả lời mà như sét đánh ngang tai. Ông thực sự quá đau đớn vì người mà ông nghĩ có thể tin tưởng nhất cũng bỏ rơi ông.



Bỗng có một giọng nói cất lên : “Tôi sẽ đi cùng ông, đi đến bất cứ nơi nào ông tới”. Ông dáo dác tìm kiếm chủ nhân của giọng nói và nhận ra đó chính là người vợ thứ nhất, người mà chẳng mấy khi ông để ý tới.

Trông bà gầy và xanh xao quá. Rưng rưng xúc động, ông nói : “Đáng lẽ ra trước đây tôi phải chăm sóc bà nhiều hơn nữa”.



Mỗi chúng ta ai cũng có 4 bà vợ.



Bà vợ thứ tư chính là thân thể của chúng ta. Cho dù ta có chăm chút, trau chuốt đến mấy, rồi nó cũng rời bỏ ta khi ta chết.



Còn bà vợ thứ ba ? Đó chính là của cải, địa vị ... Khi chúng ta chết, chúng sẵn sàng đi theo người khác.



Bà vợ thứ hai chính là gia đình và bạn bè. Cho dù có thân thiết đến mức độ nào, khi ta chết, họ cũng chỉ khóc đưa ta ra mộ mà thôi.



Bà vợ thứ nhất chính là tâm hồn ta, thường bị lãng quên khi ta chạy theo tiền tài, địa vị, danh vọng, của cải, nhưng nó sẽ theo ta suốt cuộc đời. Tốt hơn hết là nuôi dưỡng tâm hồn ngay từ bây giờ, vì đó là “người” thân tín nhất bên ta. Đừng để phải hối hận vì đã lãng quên nó.


Vô danh






======================================================================

Cuộc đời như mây nổi,
như gió thổi, như chiêm bao..."
(Nguyễn Công Trứ)
viethoaiphuong
#30 Posted : Thursday, March 3, 2011 3:21:06 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Vàng Bạc Trong Tro Bụi




Trong kinh điển Phật giáo, có ghi lại câu chuyện ngụ ngôn như sau:

Có một người giàu có và tham lam nọ bỗng thấy tiền bạc của cải của mình biến thành tro bụi. Người đó đau buồn đến độ không còn thiết gì đến ăn uống nữa. Hay tin ông đau liệt, một người bạn tìm đến thăm. Sau khi đã tìm ra nguyên nhân của căn bệnh, người bạn đã nói như sau: "Anh đã không biết sử dụng của cải của anh. Chính vì thế mà anh càng thu tích, thì của cải của anh càng trở thành tro bụi. Xin anh hãy nghe lời khuyên sau đây của tôi: anh hãy đưa cả đống tro bụi vào hiệu buôn của anh. Anh ngồi trên đó và rao bán cho mọi người".

Người giàu có làm theo lời khuyên của người bạn. Ông ngồi trên đống tro và rao hàng. Có người hỏi tại sao ông bán tro, ông trả lời như sau: "Ðây là tất cả tài sản của tôi".

Một ngày kia, có một em bé gái mồ côi đi qua trước cửa hiệu. Em nghèo nhưng trong lòng không hề vương vấn đối với của cải. Thấy người giàu có ngồi trên đống tro, em bé mới nói: "Thưa ngài, ngài không biết là ngài đang bán vàng và bạc đó sao?". Ngạc nhiên trước lời nói chân thành của em bé, người đàn ông mới thành khẩn van xin: "Xin cháu hãy chỉ cho chú biết đâu là vàng, đâu là bạc trong đống tro này?". Ðứa bé đưa tay bốc lên một nắm tro. Tức khắc vàmg hiện lên trên đôi tay em trước sự ngạc nhiên của người giàu có.

Sự vật luôn có hai mặt. Kẻ tham lam nhìn vào chỉ thấy tro bụi và những của cải chóng qua ở đời này, trái lại người có tâm hồn trong sạch sẽ nhìn thấy được những giá trị vĩnh cửu. Kẻ bi quan nhìn vào sự vật sẽ chỉ nhìn thấy bóng tối, nhưng người lạc quan lại nhìn thấy ánh sáng và vẻ cao đẹp của sự vật. "Hãy thử nghĩ đến những sự vật trên trời": đó là lời khuyên vàng ngọc của Thánh Phaolô. Tưởng nghĩ đến những sự trên trời không có nghĩa là sống trong thế giới của mơ mộng, ảo tưởng mà trái lại là sống tích cực trong thế giới này, sống bằng đôi mắt luôn tỉnh thức để nhìn ra chiều kích vĩnh cửu của cuộc sống, sống bằng tâm hồn trong sạch để nhận ra được những giá trị cao đẹp của cuộc sống. "Ðầu đội trời nhưng chân đạp đất": đó là thế đứng đích thực của con người. Cắm rễ trong lòng cuộc sống này, nhưng vẫn luôn hướng nhìn về trời cao. Sống một cách trọn hảo trong từng phút giây của cuộc sống. Sống với tất cả trân trọng từng sinh hoạt hằng ngày. Sống với cái thường nhật của tất cả tin yêu, cảm mến... Ðó chính là cách sống của người có niềm tin.

s/t Net
viethoaiphuong
#31 Posted : Tuesday, March 29, 2011 4:51:42 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Câu Chuyện Sức Khỏe: Những cách thức hồn nhiên để sống thọ và yêu đời




Monday, 28 March 2011 11:43

Cali Today News - Con phù du là sinh vật được biết chỉ hiện diện trên cõi đời có 1 ngày, chuồn chuồn cũng thế, chỉ 4 tháng là biến mất, nhưng con dơi bé tí, cũng là một động vật hữu nhũ như sư tử núi lại có tuổi thọ gấp đôi con này, 30 năm so với 15 năm.

Trên thang bậc các sinh vật, con người chiếm thứ hạng khá cao trong sống thọ với tối đa là 122 năm, hơn cả hắc tinh tinh (59 tuổi) và voi (86 tuổi), nhưng vẫn còn thua rùa Galapogos (150), tôm hùm (170), cá koi (200) cá voi bướu (211) và nhất là cây thông Bristlecone (1,000 tuổi).



Ảnh minh họa


Có lẽ công trình nghiên cứu về tuổi thọ con người của các tác giả Howard S.Friedman và Leslie R.Martin, với cái tựa “The Longivity Project” là đáng chú ý nhất vì họ đã tổng kết các lời khuyên chí lý của một cuộc nghiên cứu khoa học kéo dài đến 8 thập niên, bắt đầu từ năm 1921, theo dõi cuộc đời của 1,500 cậu bé và cô bé.

Giáo sư Friedman cắt nghĩa: “Cần phải theo dõi họ trong suốt cuộc đời để biết tại sao có người sống thọ và có người mất sớm và chúng tôi khám phá nhiều chuyên ly kỳ về tuổi thọ con người, khiến chúng ta phải suy nghĩ"

Bất ngờ đầu tiên mà các nhà khoa học nhận thấy, theo lời ông, chính là ‘thái độ chú ý có ý thức’ (conscientiousness), tức là những người làm công việc hàng ngày một cách có ý thức rõ ràng, không nhầm lẫn, theo cái cách ông bà hay nói là ‘có cái đầu tỉnh táo’ (she has a good head on her shoulders). Những người này một khi có các thói quen tốt trong việc giữ gìn sức khỏe sẽ theo chúng suốt đời.

Thứ nhì hạnh phúc không phải là nguyên nhân của một cuộc đời kéo dài, mà là hậu quả của một kiểu sống sung mãn tràn đầy. Các nhà khoa học khám phá “người hạnh phúc không phải là người khỏe hơn mà ngược lại, người khỏe hơn đã được hạnh phúc”

Những người yêu nghề, có một nền học vấn tốt, có mối liên hệ với mọi ngươi bền vững, làm việc giúp ích có ý thức cho gia đình và cộng đồng, chan hòa với mọi người, những người như thế thường được khỏe mạnh và hạnh phúc.

Một ý tưởng lạ lẫm khác trong quyển sách nói trên là ‘stress không hoàn toàn xấu như bạn tưởng’. Giáo sư Friedman nói: ‘Bạn thường nghe nói stress có nhiều hiểm nguy, nhưng chính những người sống tràn đầy và dấn thân (engaged) để quyết chí thực hiện hoài bão thì mới sống khỏe và sống lâu”

Theo giáo sư thì ‘những người bị stress liên tục sẽ bị béo phì, nhưng những kẻ không muốn ngưng nghỉ và chịu thua mới có vẻ ‘bừng sáng’. Người nào đi làm mà không muốn về hưu sớm, vật ngã công việc chứ không để công việc vật ngã, kiên trì trong việc thực hiện các mục tiêu đã đề ra, những kẻ đó mới có vẻ rắn rỏi khỏe mạnh’

Các nhà khoa học khuyên chúng ta hãy suy nghĩ tới loại người mà chúng ta dấn thân làm việc và giao dịch để được khỏe mạnh. Họ cho là nếu chúng ta làm việc với những người cao thượng có khuynh hướng giúp đỡ thực sự tha nhân, thì chúng ta sẽ lần lần bị ảnh hưởng.

Nghĩa là chúng ta sẽ ‘dậy sớm mỗi sáng (tức không thức khuya uống rượu tối qua), sẽ bắt tay vào lúc mỗi bình minh với lòng tràn đầy quyết tâm và hưng phấn. Theo các khoa học gia, những người như thế thuờng ít đau yếu, vì họ ít bi quan và ‘không cò thì giờ để lo âu và buồn bã về cá nhân họ’

Một trong các bí quyết sống thọ là hãy gia nhập các đoàn thể hoạt động xã hội, hay chọn các hobbies đầy tràn những hoạt động hấp dẫn và sảng khoái. Công việc không lo nghĩ thu vén cho cá nhân là công việc đầy sáng tạo. Niềm vui phục vụ khiến người ta có lối sống lành mạnh và chan hòa với mọi người.

Hồng Quang theo Reader’s Digest

viethoaiphuong
#32 Posted : Wednesday, March 30, 2011 8:07:55 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


Hạnh Phúc Thật Gần

Này em !

Có phải khi mình mất đi hạnh phúc
Thì mới hay... hạnh phúc có trong đời.
Có phải khi mình mất đi người mẹ
Mới thật lòng gọi hai tiếng : '' Mẹ ơi ! ''

Có những mai nụ hồng ngoài hiên nở
Chân em qua , không buồn ngắm một lần ,
Chợt chiều hôm gió về làm hoa vỡ
Nhìn phai tàn , rồi cúi xuống bâng khuâng ..

Có một người trải qua lần hoạn nạn
Mãi về sau khép lại '' cửa tâm hồn ''.
Từ khi mắt thôi nhìn đời sáng lạn
Ngọc châu và đôi mắt, quý nào hơn?

Ai cũng sống bằng con tim , nhịp thở
Mà quên đi hơi thở vốn nhiệm mầu
Cơn đau đến, muộn màng lòng chợt hiểu
Trút hơi tàn... đời sống sẽ còn đâu !

Có phải khi bên đời xa vắng mẹ
Mình mới hay , Mẹ .. tất cả trong đời.
Có phải khi cha tạ từ dương thế
Cuộc chia lìa mới thấm nổi đơn côi ?

Em tôi hỡi ! Hãy về hôn lấy mẹ
Ôm lấy cha , thảo hiếu với huyên đường .
Là đôi mắt, là hoa , hơi thở nhẹ
Hãy ân cần gìn giữ lấy mà thương ...

Chớ để khi mình mất đi hạnh phúc
Biết , vòng tay yêu dấu đã xa rồi ,
Em có biết tôi mơ hoài bé dại
Được Mẹ bồng .. ru giấc ngủ à ơi ?..


Cho đi ...và nhận lại ....


Đôi khi bạn cảm thấy cuộc đời này thật bất công! Bạn đã cho đi quá nhiều mà không nhận lại được bao nhiêu...

Vấn đề thực ra rất đơn giản. Khi bạn cho đi là bạn đã nhận được nhiều hơn thế, đó là những niềm vui vô hình mà bạn không chạm vào được.

Bạn thắc mắc rằng tại sao khi người khác buồn thì bạn luôn ở bên cạnh họ để xoa dịu vết thương lòng cho họ, rồi đến khi họ tìm lại được niềm vui họ sẽ lại quên bạn.

Còn bạn, khi bạn buồn ai sẽ là người lắng nghe và thấu hiểu nỗi lòng của bạn đây?

Bạn ạ! Cuộc đời này là một vòng tròn. Thật ra không có sự bất công nào đối với bạn ở đây hết, có hay chăng sự nhận lại từ người khác chỉ là đến sớm hay muộn với bạn mà thôi và cái quan trọng là bạn có mở rộng lòng mình để nhận nó hay không!

Tất cả chúng ta sinh ra và tồn tại trên đời này đều mắc nợ nhau. Cho đi, nhận lại là hình thức luân phiên để trả nợ lẫn nhau.

Khi bạn cho đi những điều tốt đẹp thì bạn sẽ nhận được sự bình yên trong tâm hồn. Bạn phải hiểu rằng cho đi không có nghĩa là có sự toan tính ở đây.

Bạn càng tính tóan thì bạn lại càng cảm thấy bị dồn nén, bạn cho đi mà tâm bạn không tịnh. Khi ấy bạn vừa phải cho mà vừa không được nhận niềm vui vô hình từ chính bản thân cái cho đi của bạn.

Tất cả mọi thứ chúng ta làm cho nhau đều có sự vay trả. Đôi khi là sự vay trả hữu hình và đôi khi cũng là một sự vay trả vô hình.

Mỗi người chúng ta quen biết nhau, yêu nhau, ghét nhau, căm thù nhau... âu cũng là cái duyên. Có duyên mới biết, mới quen, mới yêu, mới ghét!

Cái duyên ban đầu là do trời định nhưng để gắn bó lâu dài, muốn biến cái duyên ấy thành tình yêu thương thì là do chúng ta quyết định, nhờ vào cái cho đi của mỗi người.

Nhưng bạn nên nhớ, trong tình yêu không có sự trông mong được nhận lại, bởi tình yêu luôn luôn là một thứ điều luật không công bằng của trái tim, không có định nghĩa cũng chẳng có lý lẽ.

Có hay chăng một la` bạn nhận được hạnh phúc. Không thì bạn nhận được sự chán chường, đau khổ!

Tất cả đều trong một vòng tròn luẩn quẩn.

Nhưng dù biết đôi khi cuộc sống không được như ý muốn của ta, bạn hãy cứ cho đi. Cho đi là bạn đã tự yêu thương lấy chính bản thân mình. Bạn đã hòa vào dòng chảy của cuộc sống, của đời người.

Đời người như dòng sông, như cuộc sống hoà tan với thời gian, luôn trôi đi nhưng không ngừng đổi mới, mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế.

Tất cả dòng sông rồi sẽ đi về biển, từ biển bao la sẽ rót vào những dòng sông mênh mông tràn đầy, mạch luân lưu không ngơi nghỉ ấy là cuộc sống.

Sẽ không bao giờ có cái chết vì nơi tận cùng cũng là khởi thủy cho những mầm sống mới...

S/T Net

viethoaiphuong
#33 Posted : Monday, April 11, 2011 5:31:13 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

CHÓ SÓI VÀ CỪU NON

JEAN DE LAFONTAINE ĐÃ SÁNG TÁC BÀI THƠ NGỤ NGÔN "LE LOUP ET L'AGNEAU" KỂ CHUYỆN CON CHÓ SÓI VÀ CON CỪU NON.

NGÀY KIA TRÊN DÒNG SUỐI. MỘT CON SÓI HIỂM ĐỘC MUỐN ĂN THỊT CON CỪU NON. CHÓ SÓI BUỘC TỘI CON CỪU-TRƯỚC TIÊN SÓI BẢO CON CỪU LÀM BẨN DÒNG NƯỚC SUỐI

CON CỪU BIỆN BẠCH: THƯA ÔNG ÔNG UỐNG NƯỚC Ở THƯỢNG NGUỒN CÒN TÔI CHỈ DÁM UỐNG Ở HẠ NGUỒN – VÌ THẾ ÔNG CÓ THỂ LÀM BẨN CHỚ LÀM SAO TÔI LÀM BẨN NƯỚC ĐƯỢC.

SÓI LẠI KIẾM CHUYỆN:
- HAI NĂM TRƯỚC MÀY PHỈ BÁNG TAO.
CƯÙ NON TRẢ LỜI
- HAI NĂM TRƯỚC TÔI CHƯA SINH RA ĐỜI

SÓI KHÔNG BUÔNG THA:
- THẾ THÌ THẰNG ANH MÀY ĐÃ PHỈ BÁNG TAO
CỪU NON
- THƯA ÔNG TÔI LÀ CON MỘT.

CON SÓI TỨC GIẬN GẦM GỪ
- THẾ THÌ MỘT ĐỨA TRONG LỦ CHÚNG MÀY ĐÃ NÓI XẤU TAO- THẰNG CHĂN CHÚNG MÀY PHỈ NHỔ TAO- HOẶC CON CHÓ CHĂN CHÚNG MÀY ĐÃ SỦA TAO- NHẤT ĐỊNH TAO PHẢI TRẢ THÙ- VÌ MẤT DANH DỰ.
- CON CỪU NGẨN NGƠ SUY NGHĨ - THỪA DỊP SÓI CHỤP CỪÙ NON NHAI NGẤU NGHIẾN .

LỜI BÀN : KHI KẺ HIỂM ĐỘC GIAN ÁC CÓ THẾ LỰC MUỐN HẠI NGƯỜI LÀNH- CHÚNG DÙNG NHỮNG LÝ LẼ VU VƠ- ĐẶT ĐIỀU BỊA CHUYỆN - ĐỂ THỰC HIỆN Ý ĐỒ XẤU XA NHAM HIỂM- TỒT NHẤT NÊN TRÁNH XA KHÔNG CẦN BIỆN MINH PHÂN TRẦN.

SƯU TẦM
viethoaiphuong
#34 Posted : Wednesday, April 13, 2011 3:02:10 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

26 điều cần ghi nhớ trong cuộc sống


1. Nổi giận là trạng thái cái lưỡi làm việc nhanh hơn cái đầu.
2. Bạn không thể thay đổi quá khứ, nhưng có thể phá huỷ hiện tại bằng cách quá lo lắng cho tương lai.
3. Hãy yêu thương đi... rồi bạn chắc chắn sẽ được đáp lại.
4. Cuộc sống luôn ban tặng những điều tốt đẹp nhất cho những ai biết nhẫn nhịn.
5. Tất cả nụ cười đều có chung một ngôn ngữ.
6. Cái ôm là món quà lớn... Có thể cho đi lúc nào và dễ dàng được đáp lại.
7. Mọi người cần được yêu thương... nhất là khi họ không xứng đáng điều đó.
8. Thước đo của cải của một người là những gì anh ta đã cống hiến cho đời.
9. Tiếng cười là mặt trời của cuộc sống.
10. Ai ai cũng đẹp, có điều không phải ai cũng nhận ra nó.
11. Điều quan trọng cho cha mẹ là sống theo những gì họ dạy.
12. Cảm ơn cuộc sống về những gì bạn có, tin cuộc sống về những gì bạn cần.
13. Nếu bạn tiếc nuối ngày hôm qua và lo lắng ngày mai, bạn sẽ không có ngày hôm nay để cảm tạ.
14. Người bình thường nhìn hình thức, người thông thái nhìn nội tâm.
15. Sự lựa chọn của bạn ngày hôm nay sẽ có tác động đến ngày mai
16. Dành thời gian để cười, bởi đó chính là điệu nhạc của tâm hồn.
17. Nếu có ai nói xấu bạn, hãy sống làm sao để không ai tin điều đó.
18. Kiên nhẫn là khả năng bạn hãm phanh khi bạn có cảm giác như đang tăng tốc.
19. Tình yêu thương vững chắc sau khi trải qua những xung đột.
20. Điều tốt nhất cha mẹ có thể làm cho con cái là yêu thương nhau.
21. Những lời nói không tốt không làm gãy xương, nhưng có thể làm vỡ trái tim ta.
22. Để thoát khỏi gian nan, chỉ có cách đi xuyên qua nó.
23. Yêu thương là từ duy nhất có thể chia mà không bị giảm.
24. Hạnh phúc được tăng lên nhờ những người xung quanh, nhưng không phù thuộc vào họ.
25. Với mỗi phút bạn nổi giận, bạn mất đi 60 giây hạnh phúc mà không thể nào lấy lại được.
26. Làm bất cứ việc gì với hết khả năng, cho những ai bạn có thể, với những gì bạn có, và ở nơi nào bạn đang đứng.

S/T Net

viethoaiphuong
#35 Posted : Monday, May 9, 2011 12:22:53 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)



Happy Mother's Day - May 8, 2011

Tình Mẫu Tử Bao La


Trước đệ nhất thế chiến 1914-1918, các xứ đạo tại Đức mở Tuần Đại Phúc. Năm đó, một giáo xứ của giáo phận Aachen (Tây Đức), cũng mở Tuần Đại Phúc. Dịp này, Cha Sở mời Linh Mục Thừa Sai đến nói chuyện với giáo dân. Thánh đường chật ních tín hữu. Bổn đạo im lặng hướng mắt về tòa giảng. Vị Linh Mục Thừa Sai trạc ngũ tuần. Cha bắt đầu bài giảng như sau:

Một bà mẹ đau nặng gần chết. Tất cả con cái tề tựu quanh giường người hấp hối. Chỉ thiếu mặt người con út, đứa con trai hoang đàng. Đây là đứa con nhận lãnh nhiều tình thương nhất. Đáp lại, anh gây cho mẹ nhiều sầu khổ và đổ không biết bao nhiêu giọt nước mắt. Giờ sau cùng đến, nhưng quí tử của bà đang bị giam tù, vì các tội ác của chàng. Dầu vậy người mẹ vẫn không quên đứa con út. Bà ao ước nhìn mặt con lần cuối. Các người con khác cố gắng thực hiện mong muốn của mẹ. Họ xin phép đặc biệt cho người em về thăm mẹ.

Phép xin được chấp thuận. Hai tay bị còng, đứa con út được bốn quân nhân hộ tống đưa đến cạnh giường người mẹ. Bà đã quá yếu. Bà không còn hơi để nói với con trai lời nào, dù chỉ một lời duy nhất. Nhưng tâm trí bà vẫn tĩnh táo. và chăm chú nhìn con yêu dấu lần cuối. Chỉ có thế. Chàng trai lại được bốn người lính đưa về nhà tù. Nhưng phép lạ đã xảy ra sau đó. Ánh mắt vừa sầu khổ, vừa yêu thương trìu mến của mẹ hiền có giá trị hơn ngàn lời sửa dạy trách mắng.

Một mình trong phòng giam chật hẹp, chàng quỳ gối nức nở khóc.Chàng hồi tâm về tất cả tội lỗi đã phạm. Chàng cũng bắt đầu cầu nguyện, van xin THIÊN CHÚA đoái thương tha thứ cho chàng. Sau đó chàng xin gặp Cha Tuyên Úy, vị Linh Mục mà trước đó không bao giờ chàng muốn thấy mặt, hoặc nghe nói đến tên. Chàng khiêm tốn xưng tội và thật lòng ăn năn thống hối.

Từ đó cuộc đời chàng biến đổi hẳn. Ơn thánh hoạt động và tìm được thửa đất tốt để nẩy mầm rồi sinh hoa kết trái.

Mãn hạn tù , người con trai hoang đàng trở lại gia đình và trường học. Xong bậc trung học chàng xin vào chủng viện. Mấy năm sau chàng được thụ phong Linh Mục. Nhưng vị tân Linh Mục không ngừng lại ở đó. Cha tình nguyện đi truyền giáo tại một xứ đạo nghèo bên Phi Châu…

Nói đến đây, vị Thừa Sai ngừng lại. Cha đưa mắt nhìn mọi người rồi chậm rãi nói: - Anh chị em có biết chàng trai hoang đàng trở thành Linh Mục đó là ai không? Thưa, chính tôi đây!

Bài giảng tiếp tục. Nhưng phần đầu đã gây tác động mạnh trên tâm lòng các anh chị em tín hữu có mặt trong nhà thờ hôm ấy…….

Câu chuyện xảy ra cách đây hơn 90 năm và vị Linh Mục đã là người thiên cổ.

s/t Net

viethoaiphuong
#36 Posted : Wednesday, May 18, 2011 7:36:13 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


Cánh Diều




Người Rumani nói về nguồn gốc của trò chơi thả diều bằng mẩu chuyện như sau:

Tại một làng kia, có một người nghèo mà ai cũng gọi là Cob. Cob là một tên gọi không mấy thanh cao trong ngôn ngữ Rumani. Người ta gọi ông bằng tên ấy vì cái miệng sún răng cũng như đôi chân khập khiễng của ông. Con người có dáng vẻ xấu xí ấy lẽ dĩ nhiên chỉ có thể là một người nghèo mà thôi. Không vợ, không con, ông Cob lầm than như tất cả những người nghèo khác. Ði đến đâu, ông cũng trở thành trò đùa cho mọi người. Vậy mà con người ấy không hề than thân trách phận hoặc tỏ ra giận dữ, buồn phiền mỗi khi bị chọc ghẹo.

Cả đời, ông chỉ có mỗi một băn khoăn: là chưa hề làm một việc thiện cho người khác. Ông yêu người, ông muốn tặng thật nhiều quà cho mọi người. Nhưng ông cảm thấy mình quá nghèo để có thể thực hiện được giấc mơ ấy. Ông thường tự nhủ: "Bệnh tật, đau yếu, khốn khổ, chết chóc, đó là số phận chung của mọi người. Ai không nhỏ lệ thì cũng khóc thầm trong lòng. Nước mắt là cơm bữa của loài người. Do đó, cần phải làm cho con người phấn khởi, vui tươi". Nghĩ thế, ông trình bày lên Chúa tước nguyện như sau: "Xin Chúa cho con có thể mang lại cho những người đau khổ một quà tặng".

Một quà tặng cho nhân loại đau khổ, nhưng ông Cob vẫn không biết món quà đó phải như thế nào. Trong khi chờ đợi, mỗi lần bị cười chê, mỗi lần bị đem ra làm trò cười, ông vẫn tươi cười với ý nghĩ rằng: "Ít ra mình cũng làm cho người vui".

Sau một thời gian suy nghĩ, cuối cùng ông Cob mới tìm ra được món quà tặng mà ông sẽ mang lại cho nhân loại đau khổ: đó là một cánh diều bay lơ lửng trên không.

Nghĩ đó là sự linh ứng của Chúa, ông Cob đi nhặt tất cả những gì cần thiết để làm một cánh diều. Ông miệt mài cắt xén, sơn vẽ để hoàn thành được một cánh diều óng ả, sáng chói như một đĩa bay.

Khi cánh diều gặp gió bay cao, cả dân làng kéo nhau ra cánh đồng để nhìn ngắm cánh diều của ông Cob. Mọi người đưa mắt nhìn lên không trung và quên hẳn những nhọc nhằn của cuộc sống. Ðó là quà tặng mà người khốn khổ nhất của ngôi làng đã mang lại cho người đồng loại của mình.

Một tác giả nào đó đã nói: "Trái tim không phải là một món hàng để mua bán, mà là một món quà để trao tặng". Một trái tim không biết trao tặng là một trái tim chết.

Sự giàu có và nghèo nàn có thể phân biệt con người thành giai cấp thứ bậc. Có người tiền rừng bạc biển, có người nghèo rớt mòng tơi. Nhưng mỗi người chỉ có một quả tim, và quả tim đó lẽ ra phải giống nhau, bởi vì người ta không thể cân lường được quả tim. Do đó, quà tặng xuất phát từ quả tim đều vô giá. Giá trị của món quà không hệ tại ở số lượng của tiền của, mà ở quả tim được gói gém trong món quà.

Chúa Giêsu đã nhìn thấy qủa tim mà một người đàn bà góa đã gói trọn trong một đồng xu nhỏ dâng cúng đền thờ. Nhân vật Cob trong câu chuyện của người Rumani trên đây đã đặt tất cả con tim của mình vào cánh diều để làm vui cho con người.

Một ánh mắt, một nụ cười, một lời nói an ủi, một bàn tay nâng đỡ, đó là bao nhiêu quả tim mà con người có thể trao tặng cho nhau. Và có thể là những món quà cao quý nhất mà những người xung quanh đang chờ đợi nơi chúng ta.
Phượng Các
#37 Posted : Sunday, July 6, 2014 8:48:52 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
1 user thanked Phượng Các for this useful post.
xv05 on 9/3/2014(UTC)
Phượng Các
#38 Posted : Wednesday, September 3, 2014 4:47:00 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
1 user thanked Phượng Các for this useful post.
xv05 on 9/3/2014(UTC)
xv05
#39 Posted : Thursday, September 4, 2014 7:34:02 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Câu trên quen ghê chị PC ơi. Ông trên có phải là một nhà truyền giáo đạo Phật khg?
Phượng Các
#40 Posted : Friday, September 5, 2014 9:18:33 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Chị chụp câu nói này ở một bức tường nào đó ...Câu nói trên về ý tưởng thì chị nhớ nhà văn Lỗ Tấn có nói tương tự ...Theo chị thấy thì Đức Phật Thích Ca đã tìm ra con đường để giải thoát khỏi luân hồi sinh tử và người tu theo Phật thì chỉ còn nỗ lực đi trên con đường đó mà thôi, khỏi nhọc công tìm con đường nào khác nữa.
Users browsing this topic
Guest
4 Pages<1234>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.