Hơn 10 ngày nay tớ bị bệnh, tưởng chết . May mà mọi chuyện đều qua được . Endoscopy tốt .
Hôm qua thuê người đến làm việc trong vườn . Hắn là tây đen , 26 tuổi, từng vỗ ngực khoe mình có thể vác nổi nghìn cân . Quả như vậy vì hắn từng vác những chậu cây to lớn như chơi (mà bọn Mễ lắc đầu, đòi phải 3 người mới khuân nỗi).
Nhưng hôm qua hắn bị tổ trác . Đến lúc 7:30 am . Định khuân 1 chậu 25 G . Tớ can ngăn, bảo từ từ lôi ra chứ đừng khuân vì quá nặng . Hắn ưỡn ngực khoe sức. Tớ bảo xúc đất ra từng 5 G một rồi từ từ bưng ra . Sau khi đất cạn chỉ còn 1/10 hắn khiêng chậu 25 . Đến cửa thì quị xuống , nằm dài .....
Khi thấy tớ lôi chậu 25 G trên cỏ ra xe, hắn gượng dậy, bảo bà để đó tôi làm . Tớ không nghe lời nó, cứ từ từ lôi cái cái chậu đi (chứ không khiêng )
Quay lại vẫn thấy hắn nằm đó , không nhúc nhích . Hỏi mày ra làm sao ? Hắn nói tối hôm qua tôi đã uống thuốc đau nhức rồi , không hiểu sao hôm nay cái lưng sinh chứng , không trở mình được . Đã bảo nhiều lần mày đừng có abuse cái thân thể mày mà mày không nghe . Hắn nói tại tôi chơi sport nhiều quá , và làm việc bằng sức lực nhiều quá .....
Hắn nằm đó nửa giờ mà không đứng dậy được . Kêu bồ nó tới . Hai người đàn bà cố gắng vực nó lên nhưng nó to như con bò mộng, không thể nào làm gì được . Tớ bảo để kêu ambulance, hắn nói không rồi lết đến bức vách, nương theo vách mà đứng dậy . Đưa cho hắn cây gậy sẳt . Hắn chống gậy, hai người đàn bà xốc nách hắn ra xe . . Kêu chở hắn đi nhà thương
Hai giờ sau text cho hắn, hỏi mày khoẻ chưa, hắn không trả lời .
Cơ khổ !
Mới hôm thứ bảy hắn khoe có nói chuyện với một người chị ở Washington DC . Chị bảo nên thu xếp lên đó để đoàn tụ gia đình . Chị hỏi có muốn gặp lại mẹ không ?
Hắn kể hắn không biết chi về người đàn bà đó hết . Người đó nói đã bao năm tìm kiếm nó khắp nơi qua nhiều cơ quan thiện nguyện , bây giờ mới tìm ra . Hắn nói tôi không đi đâu, vì không có tiền . Hơn nữa đầu óc tôi hoàn toàn trống rổng về họ. Tôi tưởng với bao nhiêu bệnh tật và với tội ghiền nha phiến, mẹ tôi đã chết từ lâu ...
Ngày Chủ Nhật thì hắn lăn cù ra !
(Tớ cũng từng trải qua cái kinh nghiệm yếu như sên đó . Con người bình thường, trông mạnh khoẻ lui tới làm việc , cười cười nói nói, nhưng khi có chuyện xảy đến thì một cái nhấc tay cũng không làm được . Lại càng thấy lằn ranh giữa sống và chết mỏng manh như sội tóc )
Đêm qua tớ trải qua một ác (?) mộng, thấy mình ở một chỗ toàn người mặc áo trắng , và mình cũng trắng . Hình như là một nhà giam khỗng lồ . Hình như là cõi của những người chết đang đứng chờ người ta điểm danh luận tội hay sao đó . Tớ thấy hình như có nhiều người quen nhưng không ai nói chuyện với ai . Tớ thấy mình len lỏi chạy/bay để trốn . Giật mình tỉnh dậy thấy mình đã trở lại dương gian
Vào ngay PNV, thấy cần phải viết cho xong món bò lúc lắc . Rồi vào đây viết lung tung ....
Hello everyone , I am still alive ...