Originally Posted by: Phượng Các 
Quote:Đi trong làng đường lát gạch con sâu trên vĩa hè không thích bằng đi bằng đường đất trong rừng
Gạch con sâu ra sao hả BT?
Chị Phượng Các, link này người ta có nói về gạch con sâu nè chị.
http://www.phattrienvietnam.com/gach-con-sau.html
Nắng tỏa xuống nền tuyết trắng, cả ngôi làng thinh lặng trong mênh mông màu trắng của tuyết. Sẽ kéo dài cho tới tuần sau, những trận tuyết cuối mùa như làm khựng lại mọi hoạt động tưởng chừng như vừa mới bật dậy đón mùa xuân tới. Người ta lại vội vã trở lại với tình trạng cũ, lắng nghe radio và choàng vào người những bộ đồ dầy cộm.
Ba ngày nay tôi chẳng làm gì ngoài việc gọi điện thoại lấy hẹn bác sĩ. Sau khi về đây bà bác sĩ bắt làm lại xét nghiệm máu, lấy hẹn với bác sĩ tim và bác sĩ phụ khoa vì sau khi xem những xét nghiệm của tôi mang về từ VN bà cũng lo. Vì hai năm trước tôi có làm xét nghiệm tổng quát, tất cả đều tốt nên sau đó tôi không thèm làm mỗi năm nữa. Bây giờ mỗi lần bị bịnh vào nhà thương là người ta bắt làm tất cả những xét nghiệm rồi người ta mới định bịnh . Việc này cũng sẽ bị tốn một số tiền nếu ở VN vì tôi không có bảo hiểm y tế ở VN; Không biết bảo hiểm y tế VN có trả lại tiền xét nghiệm này không nếu mình mua bảo hiễm y tế?
Vậy là ba ngày dưới trời tuyết hai vợ chồng dẫn nhau đi bác sĩ và làm xét nghiệm máu. Không có gì khó khăn nếu mình cứ sống ở đây, còn đằng này mới vừa từ VN trở về nhiệt độ thay đổi từ nóng kinh khủng đến lạnh khùng điên. Mỗi lần thay đồ ra khỏi nhà là co ro cúm rúm như bà già hơn tám chục tuổi. Mình thấy rất là buồn cười cho mình nhưng mình không thể nào lướt qua một cách bình thản mà không quên rên rừ rừ… ôi sao lạnh quá.Vậy là bấm môi bấm lợi đi ra đề cho người ta thấy rằng không có sao, không có sao , ta đây thay đổi theo môi trường,hihi.
Ông chồng nhiều khi cũng cắc cớ, hôm qua vừa ra khỏi nhà gặp anh hàng xóm. Mùa đông ở đây gặp hàng xóm là điều hơi khó nên lấy hẹn liền, chiều nay mày có rảnh không tao qua nhà mày. Chẳng là ông xã có món quà nhỏ cho anh hàng xóm. Mèn tuyết cả đống vậy mà bắt phải lội qua nhà người ta, ngồi trong xe tôi thò cái mặt ra ngoài thôi để khi khác đi, hôm nay tuyết quá. Anh hàng xóm thấy tôi thò đầu qua thế là kêu tôi qua chơi luôn. Từ chối nói rằng mình đang bị bịnh, nhưng tới hồi thấy ông chồng cắp nón mặc áo đi thì thấy kỳ kỳ nên cũng cắp nắp theo ổng. Rồi cũng qua được bên đó, ngồi nóng ghế người ta còn không muốn về. Điều tôi muốn nói ở đây là nhiều khi với thời tiết như vậy mình lười không muốn ra khỏi nhà nhưng nếu đặt được chân ra khỏi ngưỡng cửa thì mọi việc sau đó sẽ trôi chảy.
Lại nói chuyện đi bác sĩ sau ba ngày làm xét nghiệm máu để đo lượng đường và lượng mỡ trong máu. Xét nghiệm máu ở VN cho thấy trong máu tôi có lượng đường quá mức cho phép và bà bác sĩ bắt tôi phải điều chỉnh ăn uống, không cho ăn nhiều chất bột đường rồi hẹn một tháng quay trở lại làm lại xét nghiệm. Nghe xong tôi lo quá chừng vì trong gia đình có người bị bịnh tiểu đường, nên tôi cũng sẽ bị theo yếu tố di truyền. Vì biết điều này tôi ăn uống rất là hạn chế đường bột.Mấy năm nay hí hững nghĩ rằng mình không bị cái chi nên nạp vào thoải mái , ai dè nghe như vậy thì tự nhiên sợ hãi, cái sợ của kẻ không còn ăn được nữa chứ không phải là cái sợ của người sẽ bị bịnh. Tôi tự hỏi không biết mình đang ở trạng thái sợ nào đây? Sợ hết ăn được có trong đó thì phải?Vì phải kiêng khem đủ thứ, chứ không phải thấy là đớp.
Hôm qua lại đi bác sĩ vì không hiểu vì sao tự nhiên ba ngày nay tôi bị nhức đầu phía sau bên trái đầu. Nhức bất chợt chỉ khoảng nửa tiếng rồi hết, một ngày làm vài ba chặp như vậy. Ông chồng nghe xong bắt đi bác sĩ liền vì sợ rủi có dây thần kinh nào bị đứt thì phiền lắm. Bà bác sĩ không còn chỗ nhưng khi nghe tôi nói kêu tôi đến vào cuối giờ, khi không còn ai. Sẵn đó bà thông báo cho tôi kết quả máu, không có gì hết. Tất cả đều tốt, nghe xong tinh thần thêm hoang mang, mặc dù đó là sự thật nhưng cũng lo lo. Hai tuần trước thì đường quá mức cho phép, bây giờ thì đường quá đẹp. Nguyên nhân là tại hai tuần nay sợ quá, ăn cái gì cũng có chút xíu, bột đường bia bọt kiêng cữ rất thật lòng.
Lại nói chuyện lúc này sẽ phải đi bộ một mình, tập làm một mình. Ai dè hôm chủ nhật rồi vừa mới mở cỗng ngoài để đi bộ gặp hai bà trong làng họ cũng đi bộ. Hỏi ra mới biết họ đi theo nhóm được tổ chức ở quận. Hai bà rũ tôi đi chung chỉ một ngày chũ nhật, tôi gật đầu lia lịa vì muốn biết họ đi những chặng đường khác nhau. Còn tôi thì chỉ có vài chặng quen thuộc, đi hoài thuộc từng góc rừng, cua quẹo