Mấy hôm nay, trời lại ấm, khoảng 1 - 3 độ C, cái sân tuyết và đá cũng tan được một mớ, nhưng vẫn trơn, đi ra lấy xe phải gượng lại mấy lần vì xuýt té! Mỗi lần đi ra là lại bảo con, coi chừng té nghe con, nói thì nói người ta nhưng mình là thường té trước không à, ở cái xứ sở này là như vậy đó. Nhớ hồi xưa, nhỏ bạn bảo, mới nghe Bình nói người ta coi chừng té, nhìn lại là đã không thấy Bình đâu, vì Bình đã té rồi, hi hi... Ở xứ băng tuyết mấy chục năm mà chỉ đi trượt băng (skate) có hai lần, lần đầu người chị họ bảo, trời ơi nó dễ như vầy mà Bình đi không được, rồi cứ thế chị lướt đi, lướt đi, còn mình thì không dám đi vì biết chắc đi là sẽ té, chỉ sợ gẫy xương! Lần thứ hai, con nhỏ bạn cùng trường dắt cho đi, nó cho mượn giày của nó để đi thử, còn nó mang giầy thường để dắt mình. Nó nói, tao vừa mới nói với mày chưa kịp dứt câu là đã không thấy mày đâu, nhìn xuống thì ra mày đã ngã rồi, thiệt là bậy bạ mà, hi hi... Rồi thôi, hai lần thử, thấy mình không có khiếu, mái bai cái môn thể thao đó luôn, mặc dù trước kia ở Việt Nam cứ mơ sẽ trượt băng được ngon lành như mấy cô trong phim, hi hi.
Vừa coi phỏng vấn chị Diệu Quyên trên TV nói về chuyến cứu trợ của chị bên Phi cho những nạn nhân bão Hải Yến. Chị có vẻ cảm động khi nói về đứa bé 12 tuổi, học lớp 6,
"Này em lớp sáu này em nhỏ
Gặp em rồi muôn thuở không quên..."
(Nói với em lớp sáu)
Em bảo, phải chi mà đoàn cứu trợ tới sớm hơn, em nói đừng gọi em là kẻ ăn cắp, vì sau cơn bão, những người sống sót đã phải lấy nước ở những nhà người lạ còn sót lại để uống và kiếm đồ ăn để ăn, họ làm mọi cách để sống, mà người ta (trên thế giới) lại gọi họ là kẻ cắp, họ cảm thấy mất mặt vì bị gọi như vậy, em nói xin đừng gọi em là kẻ cắp! Nói vậy, lại nhớ tới Việt Nam, nghe kể một tai nạn xảy ra ở VN, với bao nhiêu thùng bia bi đổ ra tung toé, thế là thiên hạ cứ thế nhảy vào hôi của, không cần biết nạn nhân là ai, lại còn rủ thêm người khác đến hôi chung, cái tình người với tình người hình như chẳng còn, nói chi đến sĩ diện. Những người đó đã trở thành những kẻ cướp luôn chứ không còn là kẻ cắp nữa vì họ lấy đồ của nạn nhân trước mặt người ta luôn, không phải "ăn cướp" thì là gì???
Lại nhớ chuyện trước kia, khi VC mới vào miền Nam, có một ông sĩ quan phải trốn để tránh tai mắt của chính quyền CS, đã phải đi ăn cắp một cái bàn ủi, để bán lấy tiền lo cho con của mình được sống. Nghe mới xót xa làm sao, đúng là túng quá người đó phải làm liều, nếu không đi ăn cắp thì con ông sẽ chết, ông có còn sự chọn lựa cho mặt mũi của mình nữa hay không? Nếu đứa bé 12 tuổi kia còn ráng bảo vệ cho mặt mũi của mình, thì tôi chắc rằng người sĩ quan đó sẽ sống hoài trong nỗi tủi nhục không thể nào quên, và nếu ông ta có cực đoan, tôi sẵn sàng thông cảm!
Lại nhớ về bố chồng của tôi, ông mất nay là cũng hơn 4 năm rồi, cái kỳ đó VN nghèo đói quá, ở nhà phơi được mấy miếng khoai thì có một người hàng xóm qua ăn cắp, cô em chồng tôi tính hô lên, ông đã giữ cô ta lại và bảo cứ để yên, coi như không biết, không thấy, cứ để yên cho họ lấy, người ta nghèo quá mà. Nghe chuyện, bố tôi bảo, ông cụ sống như vậy nên để được cái đức cho con cái. Bây giờ, mỗi lần bực mình chuyện gì, nhất là những chuyện đụng chạm đến quyền lợi của mình, tôi cố gắng tự nói với mình, thôi cố gắng kềm mình, đừng bộc phát ra, chuyện gì thì rồi cũng qua, cố gắng để cái đức cho con.
Nãy giờ toàn nói chuyện không vui, thôi để nói chuyện vui nghe.
Đi tập văn nghệ ở nhà chị bạn, ngày hôm sau có một người la lên là có ai đó mang lộn một chiếc giày của cô ta, chị văn sĩ lên tiếng là chính chị mang lộn, vì chị được chồng và con trai kè ra lúc về vì sợ đường trơn té, nên không để ý đến chiếc giày của cô bé lọ lem, cứ thế là mang lầm về nhà mình. Chao ơi, chúng tôi được một trận cười hả hê! Chúng tôi phải cho mấy đứa nhỏ đi tập văn nghệ để hát trong hội chợ Tết sắp tới, cái sướng nhất của năm nay là phụ huynh không phải hát bài nào cả, kỳ này chúng tôi quyết định để cho tụi nhỏ làm hết, chúng tôi chỉ chở tụi nhỏ đến tập, còn chúng tôi thì ... ăn uống, tán gẫu, và ... mang lộn giày để cười, hi hi...
BN.